Thú Sủng - Huyết Huyết

Chương 54

Lôi Nặc chậm rãi xử lý mọi thứ, sợ bản thân đột nhiên động tình dọa đến tiểu vu mã, nhưng may mắn là, lúc đi vào phòng, tiểu vu mã đã ngọt ngào ngủ say, Lôi Nặc đi qua rúc vào bên cạnh bé con, giúp bé con kéo xuống vạt áo bị xốc lên, bắt đầu nghĩ ngợi làm thế nào nuôi nấng tốt tiểu vu mã.

 

Tiểu người Miya rất khó nuôi, thực quý giá thực yếu ớt, hơn nữa rất nhiều tập tính không giống với thú nhân, Lôi Nặc có chút phiền não cau mày, thú nhân độc thân hoàn toàn không biết gì về những điều này, vẫn là do a ba nhà mình lúc đòi cướp đi tiểu vu mã nói cho hắn, hắn mới đột nhiên nhận ra.

 

Thì ra, còn có việc như vậy, xem ra mình đã không nghĩ đến.

 

Thú nhân bắt đầu tỉnh lại.

 

Đúng như Lôi Nặc suy nghĩ, một người luôn luôn tâm cao khí ngạo như Tình Tử sẽ không dễ dàng buông tha chuyện này, có lẽ bình thường mọi người sẽ cảm thấy loại chuyện này là từ hôn?

 

Được rồi, có lẽ là như vậy, rất đáng sợ, nhưng Tình Tử không có cảm giác như vậy, y cảm thấy bản thân bị vũ nhục, chịu sỉ nhục rất lớn, một nhà Lôi Nặc đều bắt nạt y, khiến y bị thua thiệt rất nhiều.

 

Tâm không cam tình không nguyện mà trở về, Tình Tử một đường đi miệng hùng hùng hổ hổ không dừng lúc nào, Á Liên khóc sướt mướt vô cùng đáng thương, sắc mặt Arthur có chút xanh, một bộ buồn bã ỉu xìu, Á Thanh tuy không có việc gì, nhưng người Miya trẻ tuổi này cũng không phải dạng bớt lo, Tình Tử ở một bên nói một câu, Á Thanh liền ở một bên châm ngòi một câu.

 

Đoạn đường này, mẫu thuẫn cứ thế xảy ra.

 

Tình Tử đột nhiên dừng lại, ngực tức giận phập phồng: ".....Việc hôm nay không thể cứ bỏ qua như vậy được, Tình Tử ta tốt xấu cũng là người có uy tín danh dự, làm sao có khả năng bị tiểu tử Lôi Nặc làm cho nhục nhã như vậy, còn chuyện của Á Liên, Lôi Nặc thật không biết tốt xấu, ánh mắt bị sao vậy, ánh mắt đều có gỉ !"

 

Á Thanh nhíu mi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đầy phẫn hận không thôi, thêm mắm thêm muối vào: "Đúng vậy! Ba dù sao cũng là một nhân vật lớn, có bao nhiêu người tôn kính, hơn nữa, Lôi Nặc là cái thá gì, cho hắn chút mặt mũi hắn liền kiêu ngạo, ba cũng không thể cứ để như vậy, hôm nay hắn không coi ba ra gì, ngày sau có lẽ hắn sẽ cưỡi lên đầu lên cổ ba!"

 

"Hừ! Hắn dám!" Tình Tử hung hăng trừng mắt một cái, Á Thanh rụt cổ, mau chóng nói sang chuyện khác.

 

"Ba, chuyện của Á Liên làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ để cho Lôi Nặc tiếp tục như vậy, Lôi Nặc thật sự đáng giận, Á Liên cũng không thua kém tiểu tiện nhân kia chút nào, giá trị con người của Á Liên còn cao hơn Lôi Nặc, người bình thường không thể xứng với Á Liên..."

 

Á Thanh miệng than thở, nghe ý tứ như vậy có vẻ như suy nghĩ cho Á Liên, mà trong lòng của người Miya này, còn đang nghĩ đến chuyện khác.

 

Giống cái bị bắt nạt Á Liên dường như bị những lời nói của Á Thanh làm cho cảm động: "Á Thanh....."

 

".....Ba, chúng ta trước về nhà.....con, trên người thực đau.....con muốn về trước....."

 

Bọn họ một đường trở về này, là đi đường nhỏ, nhưng dù đường nhỏ đôi khi cũng gặp vài người, Á Liên quần áo tả tơi, trên mặt trên người đều là máu, thoạt nhìn vô cùng thê thảm, bị loại ánh mắt này nhìn chằm chằm vào khiến y vô cùng khó chịu.

 

Hơn nữa, trên người Á Liên bị nhị hóa cùng bé con đánh không nhẹ, quả thật rất đau, trên đường này, Arthur do thân thể nên không đỡ, về phần Tình Tử, còn đang bốc hỏa, mà Á Thanh lại rõ ràng coi như không phát hiện, người Miya này miệng thì ngọt nhưng trong lòng cũng không tốt đẹp gì.

 

"Ba....." Á Liên đáng thương lên tiếng gọi, trên người y rất đau, y rất ít khi bị thương, lần này có thể coi là lần bị thương tổn lớn nhất từ khi chào đời tới nay, cả cơ thể lẫn tinh thần đều áp lực nặng nề, thấy a ba tức giận cùng Á Thanh một bên châm chọc, đều này khiến cho trong lòng Á Liên chịu dày vò.

 

Tình Tử không kiên nhẫn.

 

"Kêu la cái gì! Thật là, sao con lại vô dụng như vậy, ngay cả một cái tiểu người Miya cũng đánh không lại!"

 

Á Thanh lên tiếng phụ họa, khóe miệng gợi lên một chút ý cười châm chọc: "Đúng vậy! Thật sự là vô dụng, nếu là con, đã sớm đập đầu mà chết, còn ở như vậy thật dọa người!"

 

".....Hu hu, ba, con thật sự đau, con muốn về nhà.....chúng ta nhanh về nhà đi..."

 

Y không muốn cùng Á Thanh ba người đi quá chậm, y và a phụ còn đang tại phía trước chờ, thân thể y vốn rất đau, những vết cắn này còn đang chảy máu.

 

"Về nhà? Con chỉ biết về nhà! Về nhà thì có việc gì làm! Đừng nghĩ việc này như vậy là xong rồi!" Đối với loại hành vi như rùa đen rút đầu của Á Liên, Tình Tử hết sức khinh thường.

 

Á Thanh đang lẳng lặng đứng bên cạnh nghe Tình Tử nói như vậy ánh mắt sáng lên, đôi mắt to linh động đảo quanh, y nhìn a ba đang phẫn nộ không thôi, a ba tựa hồ bị tức giận mất hết lý trí, nhìn khuôn mặt bầm dập của Á Liên, lúc này bị tiếng tránh móc, vô cùng thê thảm đáng thương, lung lay muốn đổ, cơ thể tùy thời như muốn đổ ngã, Á Thanh tùy ý nhìn thoáng qua, trong lòng lại vụng trộm cười lạnh, ai cũng không nhìn ra đứa nhỏ bề ngoài thoạt nhìn vô cùng thanh lệ mà ánh mắt khi nhìn về phía anh trai nhà mình bên trong bao hàm cả khinh thường và âm độc.

 

"Ba, ba!"

 

Á Thanh mở to ánh mắt xinh đẹp nhìn về phía Tình Tử, ngây thơ thuần mỹ giống như trẻ con.

 

"Chuyện gì thế?!"

 

"Ba, con nghĩ tới một biện pháp tốt, tuyệt đối có thể giúp ca ca hết giận, mà lại có thể trừng phạt Lôi Nặc cùng tiểu tiện nhân kia, Á Liên cũng không phải chịu ủy khuất, chúng ta cũng có thể hả giận!"

 

Tình Tử nhướng mày, có chút bất ngờ: "Hả? Là biện pháp gì?"

 

Á Liên nhìn về phía a phụ Arthur, có chút khẩn cầu cùng chờ đợi, Á Liên cảm thấy càng ngày càng không thoải mái, tựa hồ càng thêm đau đớn, y muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa một cái, đem thân thể xử lý một chút rồi hảo hảo ngủ một giấc, mà Arthur  thì thần sắc mệt mỏi lắc đầu, hắn luôn nghe theo lời Tình Tử, lúc này Tình Tử tức giận hắn tự nhiên không dám trái ý, đối với Á Liên Arthur có chút xin lỗi.

 

"Ba....." Á Liên nhẹ giọng cầu xin, hi vọng không cần tiếp tục thảo luận đề tài này nữa, một đường này đều nói về chuyện này, thể xác và tinh thần Á Liên mệt mỏi không thôi.

 

"Đừng ồn, đợi Á Thanh nói chút, Á Thanh con nói có biện pháp gì, mau nói ra."

 

Á Thanh cười dài, giống như em gái nhà bên, trên mặt mang theo đỏ ửng ngượng ngùng, sau đó nói: "Á Liên không phải bị Lôi Nặc hối hôn sao? Hắn làm như vậy là không được, chúng ta có thể hoàn toàn đi tới từ đường, đi cầu tế ti phân xử, cho Á Liên một cái công đạo....."

 

"Không được!" Tình Tử ngay lập tức phủ quyết.

 

"Không được!" Arthur cơ hồ là rống to.

 

"Không, không được!" Á Liên như khóc nói.

 

Á Thanh tựa hồ bị những lời này dọa, không biết làm sao, liên tiếp lau lau khóe mắt, nước mắt lưng tròng, vạn phần ủy khuất cùng thương tâm: "Ba, làm sao vậy, con nói sai gì sao, con chỉ muốn giúp Á Liên lấy lại công bằng thôi, mọi người còn hung dữ với con, con chỉ muốn tốt cho Á Liên, thật không ngờ mọi người còn quát con....."

 

Arthur thở dài thật sâu, có chút bất đắc dĩ.

 

"Á Thanh, loại địa phương này không cần loạn đến, nếu đi sẽ hủy mất thanh danh của ca ca con, sau này đều gả không được, Á Thanh con bây giờ còn rất nhỏ, nhiều chuyện con không hiểu, về sau đừng nói lung lung như vậy biết không." Arthur tâm tình có chút nặng nề.

 

Từ hôn vốn là chuyện cực kỳ dọa người.

 

Loại chuyện này không cần tuyên dương ra ngoài, người bình thường sẽ không làm chuyện ngu ngốc này, hơn nữa loại trách phạt này không chỉ hướng vào Lôi Nặc cùng tiểu người Miya kia, đến Á Liên cũng không thể thoát, biết chuyện Tình Tử cùng Arthur cũng vạn phần đau lòng, lại càng không đến mức không có nhân tính đem Á Liên ném vào bên trong địa ngục.

 

Hai người liền cho rằng Á Thanh không hiểu chuyện, quát lớn một phen.

 

Mà Á Liên sắc mặt trắng bệch, lúc này bị dọa đến hồn phi phách tán.

 

"Ba, ba thật là hiểu lầm con, Á Thanh một lòng muốn tốt cho Á Liên, không muốn Á Liên bị bắt nạt, hơn nữa con cũng muốn lấy lại công bằng cho a ba và a phụ, hai người đều nói Á Thanh như vậy, Á Thanh thật sự muốn chết, con biết hai người chỉ yêu thương Á Liên, không thích Á Thanh, cho nên Á Liên nói chuyện hai người cũng đều không thích....."

 

Tình Tử nhíu mày.

 

Lời này thật đã đâm trúng điểm yếu người ta.

 

"Á Thanh đừng nói bậy! Chuyện chung thân đại sự của Á Liên không được nói lung tung, là do Lôi Nặc kia mắt mù, không thấy Á Liên tốt như vậy, người còn nhiều cũng không sợ ít đi một cái Lôi Nặc."

 

"Ba! Ba thật đã hiểu lầm con." Á Thanh bỉu môi, u oán không thôi: "Con làm sao có thể hại Á Liên, biện pháp con nói tuyệt đối có thể làm được, ba nhìn trên người Á Liên xem, hiện tại nhất định là nhiều vết thương, chúng ta bây giờ lập tức mang theo Á Liên cho những quản sự tế ti xem, Lôi Nặc cùng tiểu tiện nhân kia không thể đào thoát được tội....."

 

Tình Tử có chút do dự, quả thật, vết thương trên người Á Liên đều là thật.

 

"Ba.....con không muốn đi, con, con muốn trở về....." Á Liên vừa thấy tình huống như vậy lại sợ hãi muốn chết, kéo áo muốn đi, nhưng thân thể y thật sự rất mệt mỏi, đi chưa được mấy bước liền té ngã trên mặt đất, chạm đến vết thương trên người, thật đau.

 

"Ba, đừng do dự, liền đi luôn bây giờ, thừa dịp thương thế trên người Á Liên chưa lành, nếu do dự lại không được, con nghĩ những vị tế ti này cũng không phải là người không phân rõ phải trái, bọn họ chắc chắn nhìn ra được là ai làm, Á Liên đều bị bắt nạt, bọn họ không đến mức tàn nhẫn như vậy còn muốn đi trừng phạt Á Liên phải không....."

 

"Tình Tử, Á Liên nó....." Arthur có chút khó khăn mấp máy khóe môi khô nứt.

 

Á Thanh không biết nhiều, nhưng Arthur lại cảm thấy có chút nguy hiểm, chung thân đại sự của Á Liên, danh dự cũng không thể cứ như vậy bị hủy. Nâng lên cơ thể đang đau nhức của Á Liên, Arthur trong lòng từng trận đau xót.

 

"Á Liên đừng khóc, đừng khóc, không có việc gì, không có việc gì, có a phụ ở đây....."

 

Nước mắt Á Liên rơi như mưa, nghẹn ngào không thôi, cơ hồ không cất lên lời, kéo góc áo Arthur, cầu xin không thôi: "A phụ, con muốn về nhà, con không muốn đi, người nói với a ba, con không muốn đi....."

 

"Á Liên!"

 

Á Thanh bất mãn đi tới, giống như cực kỳ không đồng ý đối với loại hành động trốn tránh này của Á Liên: "Á Liên bọn họ đều bắt nạt đến trên đầu ngươi, ngươi không thể để bọn họ tự dưng bắt nạt, ngươi cứ yên tâm, ca ca, Á Thanh sẽ giúp ngươi hết giận!" Sau đó nhìn về phía Tình Tử còn đang do dự, Á Thanh không khỏi dậm chân.

 

"Ba, ba nhìn Á Liên có bao nhiêu thảm, ba nhìn xem...." Á Thanh xốc lên góc áo của Á Liên, nhìn vào bên trong vết cắn còn mang theo dấu răng chảy máu: "Ba nhìn xem, đây là đều do bọn họ làm ra, đây là chứng cớ để chúng ta đi tìm tế ti, bọn họ sẽ không ngồi xem mặc kệ!"

 

"Được!"

 

Tình Tử nhìn qua, đôi mắt đẹp có một mảnh tối tăm cùng ngoan độc.

 

Không đợi Á Liên cầu xin, Tình Tử cùng Á Thanh một trái một phải, giống như hộ tống, lôi kéo Á Liên không chịu đi hướng tới phía địa phương thần bí cổ xưa cũng là nơi vô cùng sâu thẳm cùng khủng bố: Từ đường.

 

"Đợi đã!"

 

Đi được một đoạn, Á Thanh đột nhiên mở miệng kêu dừng lại, Á Liên còn tưởng rằng Á Thanh đổi ý, tưởng muốn đi về, hai mắt lập tức sáng ngời nhìn về phía Á Thanh.

 

"......Ca ca, có thể trong chốc lát ngươi phải chịu khổ, nhưng ngươi cứ yên tâm, ngươi lần này chịu nhiều khổ như vậy, đến lúc đó sẽ thu lại gấp đôi, ta sẽ không để cho ca ca không công chịu khổ."

 

"......" Á Liên hoàn toàn không biết Á Thanh đang nói cái gì.

 

Tình Tử có thể cũng cảm nhận được điều gì, hơi hơi híp mắt, tựa hồ đánh giá Á Thanh lần đầu tiên như vậy.

 

"Á Thanh?"

 

"Ba làm sao vậy, con chỉ muốn giúp Á Liên mà thôi, con tạo một vài vết thương trên người Á Liên, tạo thêm một ít chứng cứ chính xác hơn, dù sao cũng là đứa tiểu tiện nhân kia làm, con làm như vậy là để cho những tế ti này hiểu được Lôi Nặc bọn họ lần này mắc phải tội danh không thể tha thứ, hơn nữa như vậy đối Á Liên cũng rất có lợi đúng không?" Con ngươi trong suốt chớp động, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ cực kỳ hồn nhiên, giống như đang nói một chuyện cực kỳ bình thường.

Bình Luận (0)
Comment