Nhìn thấy tiểu Mộc Mộc bị ngã xuống đất, nhị hóa thế này mới cười ha ha, nắm lấy tay bé con hướng đường nhỏ chạy đi.
Ngày hôm qua bị Hắc Vũ đằng đằng sát khí lôi trở về, trái tim nhị hóa đập thình thịch, còn tưởng rằng hoa cúc của mình một lần nữa khó giữ, ngay khi y cố gắng cống hiến, Hắc Vũ lại sửa lại tác phong sắc bén bạo lực từ xưa, để y ở nhà một mình chạy đến sâu trong rừng, đối với điều này nhị hóa không quan tâm, đợi đến ngày hôm sau, thấy Hắc Vũ còn không có trở về, nhị hóa không nhịn được, cố tình chạy đến nhà Tiểu Mộc Mộc, vừa đến liền thấy ồn ào!
Hoảng sợ, nhiều người vây xem như vậy, coi như là gây ra chuyện lớn, nghe được tranh cãi ầm ĩ bên ngoài bé con cũng hiểu được, phiền toái trên thân, nhị hóa vừa nói lập tức cùng đi theo chạy trốn.
"Anh đây đã nói, bảo nhóc rời đi, Tiểu Mộc Mộc nhóc cứ yên tâm, anh đây sẽ tìm cho nhóc một thú nhân cường đại, nhóc cứ yên tâm." Nhị hóa vỗ ngực cam đoan.
Tiểu Mộc Mộc chớp chớp mắt nhìn nhị hóa, không nói lời nào.
".....Em sẽ nói với Lôi Nặc, em sẽ rời đi." Bé con lên tiếng nói, có chút ủy khuất cùng khổ sở.
"A, này, này kì thật nhóc không cần như vậy, Lôi Nặc cũng không tốt chút nào, thật đấy, hơn nữa, thú nhân tốt rất nhiều, Tiểu Mộc Mộc không cần thương tâm, hắn đã có vị hôn phu rồi, cho nên nhóc...."
Đột nhiên, một trận tất tất tác tác vang lên, hai người vẫn đi đường nhỏ, bốn phía đều là bụi cây cao hơn người, tiếng động đột nhiên vang lên làm cho nhị hóa kinh hách không thôi, có điều nhị hóa trước hết vẫn đem bé con vẻ mặt mờ mịt không biết làm sao nhét vào phía sau.
Nơi này là đại lục Miya, ra ngoài lúc nào, cũng đều phi thường nguy hiểm, hơn nữa dã thú rất nhiều, cho nên bình thường người Miya rất ít khi một mình đi ra ngoài, này cũng là nguyên nhân Hắc Vũ vô cùng lo lắng.
"Anh Tiểu Vũ....." bé con không biết phát sinh chuyện gì, ló đầu nhỏ ra muốn nhìn một cái.
"Suỵt! Nhỏ giọng chút, chúng ta...."
Bụi cây đột nhiên bị kéo ra, nhị hóa lôi kéo bé con liên tục chạy về phía sau, hai người ôm thành một đoàn, cách nhà Lôi Nặc có chút xa, nhưng muốn ra đường nhỏ còn mất một đoạn thời gian, lòng bàn tay nhị hóa đầy mồ hôi, trừng to mắt nhìn đột nhiên xông ra – thú nhân?
Nhị hóa vừa muốn thở phào một hơi, lại nhìn trên mặt thú nhân, đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt trắng bệch, không khỏi hút một ngụm khí lạnh.
Thật sự là kỳ lạ!
Vận khí không hay ho đến cực điểm, nhị hóa thật là mốn phun mấy khẩu xui xẻo.
Bé con cảm thấy thật kỳ lạ, khi bụi cây kia đột nhiên xuất hiện thú nhân, nhìn đến trang phục kỳ quái trên người đối phương có điểm hiếu kỳ, khi bé con đang đánh giá đối phương, đối phương tựa hồ cũng chú ý tới y, thú nhân kia hướng bé con cười cười, khóe miệng nhếch lên, nhưng nụ cười kia vô cùng quỷ dị cùng quỷ quái, bé con cảm thấy có chút không thoải mái.
"......" Tiểu bắp chân nhị hóa đều run rẩy.
Đó là một thú nhân bị khu trục, dấu khắc hoa văn trên mặt thú nhân máu chảy đầm đìa, hiện ở trên khuôn mặt cực kỳ khủng bố, đó là một loại trừng phạt, vô cùng nghiêm khắc, là một loại sỉ nhục và cảnh cáo cực đoan, trên cổ tay gã mang theo một chiếc vòng thiếc đen, trên chân cũng vậy, đi đường rất chậm chạp, động tác dại ra như bị cái gì cố định.
Nhưng mà, vì sao loại thú nhân này lại xuất hiện ở đây?
Lại còn tránh ở bên trong lùm cây trên đường nhỏ, thú nhân bị trừng phạt bị khu trục không phải là không được phép xuất hiện ở thôn xóm sao? Đầu óc nhị hóa nhanh chóng tự hỏi, nhưng cũng không tìm ra được đáp án, đám mây u ám bắt đầu hiện lên trên đỉnh đầu nhị hóa.
"Ngươi là loại người nào? Nơi này không phải là nơi ngươi có thể đến, mau rời khỏi nơi này!" Nhị hóa cứng rắn cần cổ, làm ra vẻ mặt hung ác, lớn tiếng hô, hi vọng thanh âm đủ lớn.
"Hắc hắc..." đối phương cười thực khủng bố, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nhị hóa cùng bé con.
"Anh Tiểu Vũ, chúng ta đi thôi...."
Bé con lên tiếng đề nghị.
Đi? Đi hướng nào?
Thú nhân này đã chặn mất đường đi, nếu trở lại, chắc chắn Tiểu Mộc Mộc sẽ bị bắt, trái tim nhị hóa đập như đánh trống, mồ hôi trên trán rơi xuống như mưa, thú nhân cùng người Miya, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Hơn nữa đối phương lại là một kẻ bị khu trục, loại thú nhân này bởi vì bị nghiêm khắc trừng phạt bị đánh dấu trên người, bị người thóa mạ cùng sỉ nhục, nên luôn có cừu hận trong lòng đối với thú nhân cùng người Miya, trước kia nhị hóa đã từng gặp qua, loại thú nhân này gặp được người Miya bé nhỏ liền giống như nhìn thấy cừu nhân, phát cuồng mà cắn xé.
Mà trước mắt này......
"Đi!"
Lôi kéo tay Tiểu Mộc Mộc, nhị hóa một đầu chui vào bụi cây, cũng không quản có bị cọ sát vào mặt hay không, Tiểu Mộc Mộc cũng cảm giác được không bình thường, không chút do dự, ngay khi hai người tiến vào bụi cây ánh mắt thú nhân kia liền tối lại, cũng đi theo phía sau, nhị hóa nghĩ rằng quả nhiên là không tốt.
"Tiểu Mộc Mộc chúng ta phải đi nhanh chút...." Nhị hóa lúc này cũng cố không hơn, chỉ có thể hô lên, tận lực tách ra cành cây cùng cỏ dại phía trước, nhưng thực vật ở nơi này quá mức cao lớn, chưa được một lúc, trên tay trên mặt nhị hóa đều là dấu vết bị cắt, mang theo tơ máu.
"Em biết, á.....ngươi, ngươi cư nhiên nhéo mông ta, ta cắn chết ngươi!"
Hưu!
Tuy nhỏ nhưng Tiểu Mộc Mộc ngược lại đi khá nhanh, bé luôn luôn theo phía sau nhị hóa, thú nhân kia rất nhanh cũng đã đuổi tới, tuy bị còng tay còng chân, nhưng dang người thủ nhân rất cao lớn, từng bước từng bước đều bằng bé con đi vài bước, hơn nữa da dày thịt béo, cỏ cây đối với hắn căn bản không có bất kỳ uy hiếp gì, cho nên rất nhanh đã đuổi tới phía sau Tiểu Mộc Mộc.
Tiểu Mộc Mộc vừa thấy chính là một cái người Miya vị thành niên, nhảy dựng lên, ánh mắt thú nhân lóe lóe, liếm liếm môi, đã lâu không có chạm vào người Miya, hôm nay còn gặp hai người, một người vẫn còn chưa khai bao nữa.
Thú nhân giống như là dã thú, đánh về phía Tiểu Mộc Mộc, nhưng tay chân bị trói buộc, cho nên không bổ nhào vào, khiến cho Tiểu Mộc Mộc nói cái kia là nhéo mông, kỳ thật người ta là muốn cởi quần của bé, nhưng không có cởi thành công thôi.
Chỉ có thể nói bé con rất không có tự giác.
Tiểu Mộc Mộc quay người lại, bắt được cơ hội, giống như một chú sư tử bị nổi điên, điên cuồng cắn lên tay người nọ, thú nhân đau đớn kêu gào, rút lại cũng không rút được, nhị hóa ở phía trước nghe thấy bé con bị người nhéo mông, đậu xanh, tức thật, đây là đang đùa giỡn lưu manh!
"Mau, chạy mau! Tiểu Mộc Mộc đừng cắn, chạy mau..."
Thú nhân cho dù bị áp chế, nhưng thực lực vẫn còn đó, người Miya căn bản không phải là đối thủ, huống chi Tiểu Mộc Mộc nhỏ như vậy, nhị hóa thấy Tiểu Mộc Mộc vẫn ôm lấy tay thú nhân như cũ, khẽ cắn môi, xoay thân nhanh như gió, lôi kéo bé con, lôi kéo không nhúc nhích, lại lôi, đậu xanh! Ta không tin còn không lôi ra được!
Hô!
Cuối cùng, lôi ra được, hai người tiếp đó cố hết sức chạy ra thật xa, nhưng đổi lại là Tiểu Mộc Mộc kéo theo nhị hóa chạy, phía sau không thấy có thanh âm gì, nhị hóa cảm thấy kỳ quái quay đầu, thú nhân kia còn đứng tại chỗ, cách bọn họ khoảng năm sáu thước, một bàn tay đang ôm lấy bàn tay còn lại, cái tay kia máu chảy đầm đìa, máu tí tách rơi xuống rất, nhìn cực kỳ khủng bố.
"Grào!"
Tiếng gầm rú thật lớn, vô số tiểu động vật cùng chim chóc trong lùm cây bị hoảng sợ, thể hiện sự phẫn nộ của thú nhân, muốn biến thân nhưng không được, thú nhân thống khổ không thôi, thân hình cong lại như con tôm, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, trên người gã phát ra ánh sáng màu xanh lục, như là một loại năng lượng đem hắn bao phủ, trấn áp buộc chặt cái gì đó.
Nhị hóa nhìn thấy hết hồn, có chút hiểu ra, có lẽ những chiếc vòng thiếc trên người gã làm ra, muốn biến thân lại không thể.
"Được rồi, chúng ta chậm rãi đi...ách, nhóc, mặt của nhóc..."
Nhị hóa sợ ngây người.
Có chút sợ hãi, cũng càng lo lắng hơn.
Trên khuôn mặt trắng nộn của Tiểu Mộc Mộc đều là máu, máu loãng còn nhỏ giọt tí tách rơi xuống, cực kỳ khùng bố, có điểm giống như quỷ hút máu vừa mới hút máu xong, ánh mắt âm u, sâu không thấy đáy, tối đen như mực, mặt không chút thay đổi.
"A, cái gì....phi!"
Nhổ ra một cái, bé con thế này mới lấy lại tinh thần, lại khôi phục vẻ ngơ ngác ngây ngốc lúc trước, nhưng cái miệng, nhổ ra cái gì đó làm cho nhị hóa muốn đem thức ăn tối qua đều phun ra.
Cư nhiên là một ngón tay!
Này cũng quá hung tàn!
Tiểu Mộc Mộc cư nhiên cắt đứt ngón tay đối phương, có thể đừng mang theo khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt vô tội, vẻ mặt mờ mịt không biết làm sao làm ra chuyện tình huyết tinh như vậy hay không!
Nhị hóa phát điên.
"Anh Tiểu Vũ, chúng ta bây giờ đi chứ?" bé con ngược lại không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy trong miệng có chút khó chịu, gãi gãi đầu, hoàn toàn không thèm để ý.
"Khụ khụ, chúng ta, chúng ta trở về." Đậu xanh! Không phải càng lau càng nhiều sao, cả khuôn mặt đều là máu. Thật sự rất hung tàn!
Nhị hóa nhìn không được, đành phải lấy tay áo đem mặt đối phương lau khô, sau đó vẻ mặt đầy khẩn trương nhìn phía sau, thấy không có ai đuổi theo, thế này mới an tâm: "Tiểu Mộc Mộc về sau nhìn thấy cảnh này, ách chính là thú nhân trên mặt khắc ấn hoa văn, còn mang theo vòng sắt màu đen, phải chạy thật xa nghe không, còn có về sau nhóc cũng không nên đi ra ngoài một mình, nếu đi ra phải chạy đến nơi có nhiều người biết không?"
"Ừ, em biết rồi." Bé con ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa rồi người kia là kẻ xấu.
Còn nhéo mông bé, thật đau, nhưng bé sẽ không nói.
Việc này làm nhị hóa sợ hãi, nhị hóa mang theo bé con trở về, dọc theo đường đi nói chuyện vừa xảy ra với bé con, thuận tiện nói cho bé con một ít quy tắc trên thế giới này.
"Nhóc nhìn thấy chữ trên mặt gã không, loại chữ này có nghĩa là thú nhân làm ra chuyện không thể chấp nhận, phải nói là giết người, hoặc là trộm cắp, còn có......chính là bên ngoài, bên ngoài tìm tiểu tam, cũng có kết cục như vậy." Đây mới là điều nhị hóa sợ hãi nhất.
Đại lục Miya rất ôn hòa, cực kỳ thuần phác.
Đó là do nó được thống trị dưới một nội quy pháp luật nghiêm khắc cùng huyết tinh, những điều này cũng không phải tự dưng mà có.
Tựa như cả đời chỉ có một bạn lữ, cũng là phạm vi lo lắng thận trọng, bởi vì như thế, song phương mới có thể quý trọng lẫn nhau.
Bé con nghiêng đầu, nhớ lại: " Trên mặt khắc chữ, còn mang vòng sắt....."
Trên mặt nhị hóa đã không còn nông nổi lúc trước, thay vào là vẻ nghiêm túc nặng nề, đây là dáng vẻ Tiểu Mộc Mộc chưa bao giờ thấy, nhị hóa cho bé cảm giác thực tùy ý, cười hì hì, không câu nệ lễ tiết.
Nhị hóa rùng mình, tựa hồ có chút sợ lạnh.
"Ạm đã thấy, tiểu Mộc Mộc....." Giọng nói nhị hóa đột nhiên trở nên hoài niệm, bưng nước uống một ngụm, sắc mặt có chút khó chịu, y cười nhìn về phía vẻ mặt mơ hồ Tiểu Mộc Mộc, đột nhiên có chút không đành lòng đem những chuyện huyết tinh tàn nhẫn này nói cho bé.
"Anh lần đầu tiên nhìn đến, là bị Hắc Vũ đưa đi, cảnh tượng lúc đó cực kỳ rung động, thật sự, Tiểu Mộc Mộc anh cảm thấy giống như đang xem phim, giống như nằm mơ, cực kỳ tàn nhẫn, đó là một lần.....nói như thế nào nhỉ, cũng là một lần trừng phạt, là một thú nhân ngoại tình, bị người phát hiện, từ đường thẩm phán ra kết quả, thú nhân và người Miya đã kết làm bạn lữ phải nhìn, đương nhiên cũng có thể không đi, lúc ấy ta phải đi, ha ha....."
"Đi thế nào?" Tiểu Mộc Mộc có chút kỳ quái, vì sao anh Tiểu Vũ không nói, dáng vẻ tựa hồ rất cẩn thận.
"Đi, anh liền nhớ kỹ cả đời! Thú nhân đi ngoại tình kia bị trói lại, còn có tiểu tam người Miya kia, bọn họ đều bị cột vào tế đàn, bốn phía đều là lửa, độ nóng không đến nỗi chết người, nhưng lại khiến cho người ta thống khổ, chúng ta vừa đến nhìn, liền cảm thấy độ nóng rất cao, gần như cả một ngày, nhưng những cái này không phải là thứ người ta sợ hãi, mà sau đó, bọn học dùng sắt nung thành nước, đúc tại trên mặt bọn họ, điêu khắc thành chữ, mà sau đó họ lại nung nóng vòng sắt đeo vào, lúc ấy anh nhìn đến đó thật sự bị dọa mất mật, khó có thể tưởng tượng ra loại trừng phạt tàn nhẫn như vậy, nhưng không có ai nói những điều này là không công bằng, bọn họ cảm thấy những điều này là đương nhiên, hơn nữa những người này sẽ bị kéo đến ngã tư đường diễu hành nhiều ngày, nhóc có thể tưởng tượng được hoàn cảnh khi đó có bao nhiêu thảm thiết....thú nhân cả đời không thể biến thân, trở thành nô lệ, mà người Miya, cũng như vậy, Tiểu Mộc Mộc, nơi này tiểu tam có kết cục cực kỳ thê thảm..."
Y cũng không muốn hồi tưởng lại thảm cảnh khi đó, ăn tươi nuốt sống, nguyên thủy như vậy, huyết tinh, nhưng trên mặt mỗi người đều là bình tĩnh, bình tĩnh như vậy.....giống như thực bình thường.
Nhưng đối với y cùng tiểu Mộc Mộc mà nói, những điều này là không thể chấp nhận, y không muốn Tiểu Mộc Mộc dính vào loại chuyện này, thật sự rất đáng sợ.