Thú Sủng - Huyết Huyết

Chương 57

Hai người thì thầm nói chuyện nửa ngày, đến giữa trưa, bụng bé con thầm thì kêu lên.

 

"Anh Tiểu Vũ , em đói bụng....."

 

Buổi sáng bé còn chưa ăn gì đâu.

 

"Ách, anh đi tìm cho nhóc cái gì để ăn, nhóc đợi chút, anh đi xem trong nhà có gì ăn được không....." 

 

Hắc Vũ không có ở nhà, cái gì có thể ăn đều ăn gần hết, nhị hóa chạy đến phòng bếp, bé con thí điên thí điên chạy theo phía sau, nhị hóa liên tục tìm kiếm, công sức không phụ lòng người, nhị hóa tìm ra mì phở, còn tìm thấy mấy quả trứng lớn.

 

Nhị hóa nuốt nuốt nước miếng, y cũng rất đói bụng.

 

"Vậy, Tiểu Mộc Mộc, trưa nay chúng ta liền ăn cái này đi."

 

Bé con cảm thấy chỉ cần có thể ăn là được, gật gật đầu: "Ừ, được, anh Tiểu Vũ làm cái gì, em sẽ ăn cái đó."

 

Nhị hóa cao hứng ngẩng cổ, kết quả thật không như lý tưởng, trứng bị  đập vỡ nát, kết quả đều thành vụn, về phần mì phở thuần túy chính là tắc nghẹn, lấy ra một đống đen tuyền, cực kỳ khả nghi, mùi vị vô cùng quái dị.

 

".....Đến ăn đi, nếm thử tay nghề của anh....." Nhị hóa sáng mắt, cực kỳ hưng phấn, đem một đống đen tuyền gì đó đặt trước mặt Tiểu Mộc Mộc, bé con thực đói, bình tĩnh nhìn trong chốc lát, thế này mới cầm thìa múc một cái, mặt bất động nuốt xuống, sau đó bắt đầu ăn.

 

Nhị hóa còn chờ Tiểu Mộc Mộc cảm thụ: "Thế nào? Mùi vị như thế nào?"

 

Tiểu Mộc Mộc phồng má, còn đang đầy cả miệng, không rõ nói: "Ừm, còn có thể ăn."

 

Nhị hóa vừa lòng, thế này mới đi ăn, nhưng ăn được một miếng, cực kỳ khó có thể nuốt xuống, nhìn lại Tiểu Mộc Mộc tựa hồ không có cảm thấy được, nhị hóa không khỏi toát mồ hôi, y chỉ biết  bản thân không có thiên phú như vậy.

 

Hai người giải quyết xong cơm, bé con liền đề nghị nhị hóa dạy nhóc học nói, lần này không có gì xảy ra, Tiểu Mộc Mộc học cũng nhanh, trong lúc nhị hóa thường thường giảng giải một ít phong tình của đại lục Miya, có điều bé con tựa hồ có chút không yên lòng, nhị hóa thần kinh thô cũng không có phát hiện, đến giờ ngọ, Hắc Vũ đã trở lại.

 

Khi Hắc Vũ trở về, trời còn chưa tối, ánh nắng chiều đầy trời, trên người hắn mang theo máu, cả người âm khí nặng nề, thoạt nhìn có chút khủng bố.

 

"Hắc, Hắc Vũ, anh, anh bị thương?" Nhị hóa khẩn trương chạy đến, Hắc Vũ hừ lạnh một tiếng, hướng buồng trong đi tới, vì thế nhìn thấy bé con bên trong, đôi mắt lục sắc không khỏi tối sầm, thoáng trách cứ nhìn về phía nhị hóa.

 

"Đây là có chuyện gì, sao nó lại chạy tới nơi này của chúng ta?"

 

Tiểu Mộc Mộc nhìn mũi chân, có chút nghĩ mà sợ, bé nhìn ra Hắc Vũ không vui, lại nhìn thấy anh Tiểu Vũ khó xử, đang nghĩ tới vẫn là rời khỏi đây cho thỏa đáng, nhị hóa chạy nhanh lôi kéo tay bé, bảo vệ ở phía sau, đem sự tình hôm nay cùng Hắc Vũ nói một lần.

 

Nhị hóa còn chưa nói xong, sắc mặt Hắc Vũ liền trầm xuống.

 

"Em làm việc không dùng óc sao! Em cho là em mang theo nó rời đi sẽ không có việc gì, hay là em nghĩ muốn cất giấu nó cả đời?!" Hắc Vũ có chút thầm hận, vu mã nhà mình một chút đầu óc cũng không có, làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy.

 

Không hiểu gì cho nên nhị hóa nghi hoặc nghiêng đầu, có chút nghĩ mà sợ, lại có chút quật cường, cứng họng đáp: "Tôi, tôi phải cứu Tiểu Mộc Mộc, anh không biết lúc ấy có bao nhiêu người, Tiểu Mộc Mộc bị bắt đi nhất định sẽ bị bắt nạt, tôi không thể nhìn một nhà Arthur thực hiện được ý đồ"

 

An ủi Tiểu Mộc Mộc, Tiểu Mộc Mộc không nói được một lời, nắm nắm góc áo nhị hóa, cũng không biết là đang nghĩ gì.

 

Hắc Vũ cũng mặc kệ những điều này, hắn chỉ quan tâm an ủi nhị hóa, những chuyện khác một chút cũng không liên quan tới hắn.

 

"Hừ! Những việc này em cũng không phải nhọc lòng, đây là chuyện nhà Lôi Nặc, em có thể cứu nó một lần, cũng không thể cứu cả đời, hiện tại liền đem nó đi nhanh, nếu không sự việc càng ngày càng lớn." Hắc Vũ âm thanh lạnh lùng ra lệnh.

 

Nhị hóa nóng nảy.

 

Ý tứ của Hắc Vũ là muốn đưa Tiểu Mộc Mộc đi sao, như này làm sao được, nhìn trời đã sắp muộn, đại lục Miya buổi tối rất nguy hiểm, thường xuyên có dã thú qua lại, nghĩ tới sự việc ban ngày, sắc mặt nhị hóa trở nên trắng bệch.

 

Đúng rồi, sự việc ban ngày.

 

Nghĩ đến đây, ánh mắt nhị hóa sáng lên, cũng không quản hậu quả ra sao, liền đem sự việc ban ngày nói cho Hắc Vũ, cả người Hắc Vũ dày đặc hắc khí, đằng đằng sát khí.

 

"Em nói có thú nhân nô lệ?"

 

Này làm sao có thể?

 

Hắc Vũ tin tưởng nhị hóa sẽ không nói linh tinh, không khỏi nhíu mày, xem ra về sau hắn không thể để nhị hóa ở nhà một mình được, nghĩ đến đây, thân thể hắn hiện tại căn bản không có thời gian ở cùng nhị hóa lâu.

 

"Đúng vậy đúng vậy." Vì để gia tăng độ tin cậy, để cho Hắc Vũ không hoài nghi, nhị hóa miêu tả cực kỳ sinh động, so hiện trường trực tiếp còn muốn sinh động hơn

 

" Đúng vậy, tôi thật sự không nói linh tinh, là một nô lệ, chữ khắc trên mặt, trên tay và chân đều đeo vòng sắt đen, Hắc Vũ anh không biết ánh mắt gã nhìn tôi vầ Tiểu Mộc Mộc có bao nhiêu  kinh khủng, có bao nhiêu đáng khinh đâu, gã cuối cùng còn không nhịn được kéo rớt quần Tiểu Mộc Mộc kìa, may mắn chúng ta chạy nhanh....."

 

Tiểu Mộc Mộc lập tức vì chính mình cãi lại: "Không có cởi rớt."

 

Nhị hóa hậu tri hậu giác gật đầu: "Ừ, là không có cởi rớt, là thiếu chút nữa..."

 

Vì thế, Hắc Vũ không nói gì, hắn nhìn nhìn nhị hóa, nhìn chằm chằm gắt gao, con ngươi lục sắc như muốn khắc sâu hình dáng đối phương, vĩnh viễn lưu lại bên trong.

 

Chưa từng nhìn thấy Hắc Vũ im lặng như vậy, tức giận cũng không tức giận, còn có ánh mắt chăm chú như vậy, nhị hóa không cảm thấy gợi cảm hay cảm động gì, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, nổi hết da gà.

 

"Hắc, Hắc Vũ....." anh rốt cục làm sao vậy?

 

Sẽ không phải là bị đả kích đấy chứ.

 

Hắc Vũ không đáp lại lời nhị hóa, điều này làm cho nhị hóa vô cùng kinh ngạc, ánh mắt hướng về phía Tiểu Mộc Mộc đang ở trạng thái suy nghĩ sâu xa mơ hồ: "Đi thôi, đi đến từ đường."

 

Nhị hóa đem tiểu Mộc Mộc bảo vệ ở trong ngực, một bộ thâm cừu đại hận.

 

"Chuyện này chỉ có thể giải quyết không thể trốn tránh, như vậy không phải biện pháp, nếu Lôi Nặc thật sự coi nó là vu mã, ta tin Lôi Nặc tự nhiên sẽ có biện pháp không để cho nó bị thương, em như vậy, em cảm thấy những tế ti kia không thể tìm thấy người của hắn sao?...Yên tâm, ta đưa nó đến từ đường..."

 

"Tôi cũng phải đi!" nhị hóa không cam lòng xen mồm.

 

Hắc Vũ bất đắc dĩ thở dài gật đầu.

 

Nhìn thấy Tiểu Mộc Mộc như trước không biết làm sao, nhị hóa đột nhiên cảm thấy giấu giếm cũng được, có điều y vẫn cảm thấy nên nói cho Tiểu Mộc Mộc thì tốt hơn, đem lợi hại của sự tình đều nói cho Tiểu Mộc Mộc. Nhị hóa thấy bé con cúi đầu, cũng không biết là nghĩ đến cái gì, liền cảm thấy có chút không được tự nhiên.

 

"Tiểu Mộc Mộc, nhóc hiện tại biết vu mã là có ý tứ gì không? Sau này nhóc nguyện ý làm vu mã của Lôi Nặc chứ?"

 

Bé con cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, Lôi Nặc biết làm rất nhiều món ăn ngon, còn mua cho bé rất nhiều quần áo, còn cho bé nằm ngủ trên giường lớn mềm mại.

 

"Ừ..." nhưng mà, nghĩ tới Lôi Nặc đã có vị hôn phu, bé con lại khổ sở.

 

".....Em không muốn làm tiểu tam, cho nên em coi như không cần."

 

"Không có việc gì, không có việc gì, anh chỉ hỏi một chút thôi, nhóc đừng thương tâm, Tiểu Mộc Mộc nhất định không phải tiểu tam......anh thấy Hắc Vũ nói đúng Lôi Nặc không có việc gì, không chừng....ai ai, Tiểu Mộc Mộc nhóc cứ yên tâm là được, anh đây sẽ giúp nhóc."

 

Bé con chớp chớp đôi mắt to thủy nhuận, gật gật đầu, ôm nhị hóa: "Cám ơn anh Tiểu Vũ..."

 

Có Hắc Vũ, bữa tối cũng không cần lo, tuy rằng không bằng Lôi Nặc, có điều so với nhị hóa, tay nghề của Hắc Vũ vẫn rất không tồi, ba người ăn xong, liền mang bé con trước đi tới từ đường, bởi vì trời sắp tối, để đi nhanh cho kịp, Hắc Vũ đành phải biến thân, lần đầu tiên ngồi trên vảy rắn, đều này làm cho bé con bị dọa không nhẹ.

 

Từ đường là một nơi có kiến trúc giống như chùa miếu đầy uy nghiêm.

 

Bốn phía đều thuần màu trắng.

 

Từ màu trắng của đá, cắt vô cùng hoàn mĩ, từng khía cạnh rõ ràng, rất có trình tự sắp xếp.

 

Cửa lớn từ đường mở ra, bên ngoài đứng hai tế ti mặc áo choàng màu bạc.

 

Bên ngoài từ đường vây quanh không ít người, Hắc Vũ rõ ràng đã ở đây, cho nên mắt sắc lập tức nhìn thấy mặt của tiểu người Mia.

 

"A! mau nhìn, chính là cái người Miya kia..."

 

"À, à, à, ta thấy rồi, thật là nhỏ, đây chính là người Lôi Nặc thích, bộ dáng thủy thủy nộn nộn, thật sự muốn nhéo một cái, khó trách Lôi Nặc lại thích tiểu người Miya này."

 

"Nhưng mà, tóc của nó sao lại ngắn như vậy, thật kỳ quái..."

 

....

 

Bên ngoài tranh cãi ầm ĩ, động đến tế ti bên trong, cho nên bé con vừa tới một lúc, trước mặt bé liền có hai người nhìn không rõ ngũ quan, đưa ra một đôi vòng sắt màu đen.

 

"Ngươi là Mộc Mộc?" Tế ti không chút tình cảm nói.

 

Bé con bị mọi người chỉ trỏ, trong lòng có chút sợ hãi, phồng lên dũng khí, ưỡn ngực ngẩng đầu lên nói: "Đúng, đúng vậy, ta là Mộc Mộc, ta muốn gặp Lôi Nặc."

 

".....Đưa tay ngươi ra..."

 

Bé con không rõ, nhị hóa ở bên cạnh đang muốn đánh tế ti, bị Hắc Vũ giữ chặt lại, bé con thành thành thật thật, vươn tay nhỏ bé, một dôi vòng sắt kia liền khóa ở trên tay bé, từng đợt đau nhức đánh lại, bé con chịu đựng không rơi nước mắt, từng bước một theo tế ti đi vào từ đường.

 

"Này! Hắc Vũ anh...." Nhị hóa xù lông, đây là xảy ra chuyện gì?!

 

Trợn mắt trừng Hắc Vũ, đôi mắt hoa đào của thanh niên tràn đầy chất vấn cùng khó hiểu.

 

"Em câm miệng cho ta! Nếu ngay cả Lôi Nặc còn không cứu được Mộc Mộc, thì em về điểm này cản bản là không có khả năng, hiện tại chỉ có thể đợi, yên tâm bọn họ làm việc, sẽ không tùy tiện dụng hình, trừ khi đến kết quả phán xử cuối cùng.

 

"Thật chứ?"

 

Không dụng hình là tốt rồi, y sợ nhất chính là cái này.

 

"Chúng ta trở về đi, nơi này đã không có việc của chúng ta nữa."

 

"Không!" Nhị hóa gắt gao ngồi trên đất, làm xấu: "Tôi không muốn đi về, tôi muốn đợi Tiểu Mộc Mộc đi ra, tôi muốn xem Tiểu Mộc Mộc có an toàn hay không, nếu không tôi sẽ lo lắng."

 

Khuôn mặt tà mị lại trở nên băng lãnh, hơi thở lạnh như băng không ngừng phóng thích, đôi con ngươi lục sắc đột nhiên bùng lên vô số tức giận, một cái liền đem nhị hóa bao phủ, nhị hóa cảm thấy lạnh lẽo, vừa nhấc đầu lên lại chống lại một đầu rắn lớn.

 

"A! Hắc, Hắc Vũ...."

 

Bị áp xuống đất, lưỡi rắn đỏ tươi cuốn đến miệng y dọa nhị hóa hồn phi phách tán, không có cái gì đáng sợ hơn điều này, y ghét nhất là loại nhuyễn thể mềm mềm, nhưng Hắc Vũ cố tình lại dùng hình thức đáng giận này, nhị hóa không khỏi rớt nước mắt, xong rồi, đêm nay xem ra là ngày chết của chính mình, y không nên được một tấc lại muốn tiến thêm một bước như vậy, Hắc Vũ là loại không cho ai sắc mặt hu hu.

 

~~~~(>_<)~~~~, hậu tri hậu giác nhị hóa hận đến xanh ruột.

 

Mà người vây xem đối với hiện tượng này tựa hồ tập mãi thành quen.

 

"Vu mã nhà Hắc Vũ rất thích ép buộc , khẩu vị thật là nặng..."

 

"Đúng vậy, đúng vậy, không biết nghe lời một chút nào, có điều Hắc Vũ hình như rất thích vu mã nhà hắn, làn da trắng trắng, nộn nộn, không giống với người Miya khác..."

 

"Hà hà, có thể có cái gì không giống, ta nghe nói, hình như không thể sinh con đi, ngươi nói bộ dạng đẹp có thể làm gì, cũng chỉ có thể nói Hắc Vũ này là kẻ chung tình một chút, một người Miya không thể sinh con, còn giữ làm gì....."

 

"Điều này cũng không nói chắc được, có thể y còn có tác dụng khác, nếu không Hắc Vũ sao còn chậm chạp không vứt bỏ vu mã nhà hắn, các ngươi ngoài miệng nói chán ghét gì chứ, kỳ thật chính là ghen tị đi, ta biết bên trong thôn trấn có mấy thú nhân có hứng thú với vu mã của Hắc Vũ, vu mã nhà hắn không dùng được, nhưng mà bộ dáng lại tốt, da thịt non mịn, khung xương nhỏ nhắn, nhìn thế nào cũng thèm....."

 

"Xí! Làm sao có thể, ta chỉ là xem không vừa mắt..."

 

"Có cái gì không vừa mắt, ta biết nói y không tốt là từ mấy người Miya kia, hừ hừ, chuyện của Hắc Vũ cùng vu mã nhà hắn là chuyện nhà họ, ngươi làm sao nhìn không vừa mắt, chỉ có thể nói người ngốc có phúc của người ngốc thôi....."

Bình Luận (0)
Comment