Thư Tình Ánh Trăng - Trăn Ý

Chương 84

Có lẽ do giọng điệu nghiêm túc của anh, hoặc có lẽ do khuôn mặt khiến tim người ta đập chậm đi nửa nhịp đang nhìn cô, trong lòng Hạ Sơ Nguyệt nói không hề rung động là giả, nhưng lý trí vẫn là thứ chiếm ưu thế hơn.

 

Chỉ ngây người một lúc, cô cụp mắt, vô thức dựa vào chiếc gối ôm, lùi về phía ngoài tầm mắt anh.

“Đến rồi, sau đó thì sao?” Đôi mắt xinh đẹp lúc này ngẩng lên, nhìn người đối diện với ý cười, “Giáo sư Tiêu muốn xem mắt với tôi sao?”

“Đúng vậy.”

Đôi mắt linh động của cô ngẩn ngơ.

Tiêu Tri Ngôn nói: “Hạ Sơ Nguyệt, tôi có thể xem mắt với cậu không?”

Nhạc nền của quán cà phê là bài hát thịnh hành lúc đó, nhưng cô không biết tên bài hát, chỉ có thể nghe thấy lời bài hát mang giai điệu màu hồng từng chút từng chút chui vào tai.

“Tần suất yêu đương bắt đầu…”

*

“Ôi trời, sao đúng cái lúc đó người ta gọi điện thoại cho con vậy, Tiểu Tiêu người ta có nói gì không?”

Vẻ mặt Đới Văn Xuân lo lắng, dường như việc có việc phải rời đi giữa buổi xem mắt sẽ để lại ấn tượng rất xấu cho người khác.

Hạ Sơ Nguyệt chột dạ, nhưng dù sao tâm lý cũng tốt, không nói ra chuyện mình cố ý đặt đồng hồ báo thức, gãi cằm: “Anh ấy không nói gì cả, còn bảo muốn đưa con về.”

Đới Văn Xuân: “Vậy cậu ấy có đưa con về không?” “Dì ơi, dì quên rồi à, con tự lái xe mà.”

“Ồ, đúng rồi, dì quên mất.” Hơi thất vọng, bà lại hỏi: “Vậy hai đứa nói chuyện thế nào? Có kết bạn không? Con có thích cậu ấy không?”

Tay Hạ Sơ Nguyệt đang bóc quýt khựng lại, lắc đầu: “Không thích.”

Đới Văn Xuân ánh mắt tối sầm lại: “Tại sao? Cậu ấy có chỗ nào không tốt à?”

“Đẹp trai quá.” Cô đưa múi quýt đã bóc cho Đới Văn Xuân, nhưng bị đẩy ra: “Đẹp trai thì sao?”

Quýt có vị hơi chua, Hạ Sơ Nguyệt nheo mắt, “Đẹp trai quá dễ khiến người khác nảy sinh ý đồ xấu, anh ấy mà ngoại tình thì còn phải tốn thời gian đi lấy giấy ly hôn nữa.”

“…”

 

Hạ Sơ Nguyệt trở về phòng ngủ.

Trong phòng, Latte cũng vừa từ ngoài cửa đi vào. Như vừa mới ngủ dậy, bước chân uể oải đi về ổ, khi nằm xuống còn ngáp một cái thật lớn.

Bị nó chọc cười, Hạ Sơ Nguyệt cong môi: “Latte, há mồm to như vậy là muốn ăn thịt người hả?”

“Gâu u.”

Như thể trả lời, Latte lăn mình, liếc nhìn cô.

“Ngủ đi, ngủ đi.” Nhìn cơ thể nó ngày càng tròn trịa, cô cười, “Heo con mập ú.”

Lăn mình lên giường, vừa định nói chuyện với Chu Nhiễm, đối phương đã gọi điện đến trước một bước.

Cô nghe máy, chỉ cảm thấy quá ăn ý: “Đang định nhắn tin cho cậu đây.”

Chu Nhiễm cười hì hì: “Tâm linh tương thông nhỉ. Buổi gặp mặt với Tiêu Tri Ngôn thế nào rồi?”

“Chẳng thế nào cả, tớ không muốn thấy cậu ấy.”

Bên kia ngạc nhiên: “Sao thế? Hai người hồi cấp ba-”

“Chuyện bao nhiêu năm trước rồi, dù cậu ấy có giúp tớ, tình cảm cũng phai nhạt theo thời gian thôi. Huống hồ chúng tớ chẳng có liên lạc gì.”

Từ sau khi bố mẹ qua đời, cô giống như một người máy không cảm xúc.

Khi đi học thì cắm đầu học, tốt nghiệp thì cắm đầu làm việc, tình cảm duy nhất chỉ dành cho người nhà và Chu Nhiễm.

Đêm đó, là tình cảm bất ngờ nhất trong suốt 28 năm qua của cô.

“Chẳng phải bị người lớn sắp xếp xem mắt nên mới liên lạc lại sao?” Chu Nhiễm nói trúng tim đen.

Hạ Sơ Nguyệt không nói gì.

Hiểu rõ cô như Chu Nhiễm, cô ấy hỏi: “Cậu vẫn còn lo lắng gì sao?”

Trong không khí, Latte đã thở đều đặn, phía trên chỗ nó ngủ chính là rèm cửa đang lay động, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào chập chờn.

Hạ Sơ Nguyệt suy nghĩ một lúc, vẫn không kể chuyện đêm đó, chỉ nói vì anh đẹp trai quá, sợ mình không kiểm soát được.

 

Nghe vậy, Chu Nhiễm cũng không biết làm thế nào, chỉ nói để cô ấy hỏi thăm thêm.

Hai người lại trò chuyện vài chuyện linh tinh, cuối cùng mới cúp máy.

Nhìn ánh sáng trên màn hình từ từ tắt dần, ánh mắt Hạ Sơ Nguyệt tan rã, nhớ đến những gì anh nói đêm đó:

“Sơ Nguyệt, tôi không có gia đình, chưa từng kết hôn, chưa từng có bạn gái, cũng không có đối tượng đang hoặc sắp tiếp xúc.”

“Cậu là người duy nhất tôi đang tiếp xúc.”

Lời nói đêm đó vẫn rõ ràng như văng vẳng bên tai, nhưng không hiểu sao, một nụ cười lạnh lùng leo lên khóe môi cô, cô lắc đầu, chui vào chăn cả đêm không ngủ được.

*

Ngày họp lớp, trời không chiều lòng người, mưa trút nước như muốn nuốt chửng cả thành phố.

Địa điểm tụ họp là trang viên biệt thự đang nổi tiếng gần đây, tọa lạc trên lưng chừng núi, đường núi khó đi.

Chu Nhiễm đã gọi điện thoại từ mười phút trước, bảo Hạ Sơ Nguyệt cùng bọn họ đi, dù sao mười năm kinh nghiệm lái xe của Đoàn Trạch Minh không phải là hư danh.

Lúc này, cô vừa từ trên lầu xuống đã thấy chiếc xe việt dã màu đen đậu trong mưa.

Không phải xe của Chu Nhiễm, cũng không phải xe của Đoàn Trạch Minh.

Đang do dự, cửa sổ xe ở hàng ghế sau hạ xuống, là Chu Nhiễm. Cô ấy gọi: “Sơ Sơ, mau lên đây!”

“…”

Lên xe, giọng nói của Đoàn Trạch Minh vang lên bên tai: “Lâu rồi không gặp.”

Hạ Sơ Nguyệt vừa định nói gì đó, thì thấy người đàn ông ở ghế lái, sững người.

Đoàn Trạch Minh ở ghế phụ cười hì hì: “Giới thiệu với cậu, đây là Tiêu Tri Ngôn, hai người… chắc là lâu rồi không gặp nhỉ. Lần này họp lớp

 

cậu ấy cũng đi, nghĩ dù sao cũng là bạn học, mọi người đi cùng nhau mà.”

Không khí có chút ẩm ướt, cũng rất im lặng.

Đoàn Trạch Minh thấy vậy bèn hòa hoãn: “Nào nào, hai người chào hỏi nhau đi.”

“…”

Gương chiếu hậu, ánh mắt hai người chạm nhau.

Hay nói đúng hơn, từ khi cô bước lên xe, ánh mắt anh đã dán chặt vào đấy. Chỉ là cô không nhìn vào gương, không biết ánh mắt anh đã chờ sẵn ở đó từ lâu.

Cụp mắt xuống, cô nói: “Lâu rồi không gặp.”

“Ừm.” Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Tri Ngôn hòa lẫn vào tiếng mưa, có chút lạnh lẽo, “Thật sự là rất lâu, không gặp.”

Mí mắt Hạ Sơ Nguyệt giật giật: “…”

Ánh mắt Chu Nhiễm đảo qua đảo lại giữa hai người, chỉ có Đoàn Trạch Minh không hiểu ý trong lời nói của anh, cười nói: “Lão Tiêu, nói thật thì trước đây cậu không bao giờ tham gia họp lớp, lần này đến cũng khá bất ngờ đấy, lúc lớp trưởng gọi điện thoại cho tôi, tôi còn ngẩn người

ra.”

Anh thu hồi tầm mắt, khởi động xe: “Trước đây có chút bận.”

“Ồ, nhưng mà nói ra cũng trùng hợp thật. Hồi đó chúng ta phân lớp theo thành tích học tập, chúng ta học cùng một lớp đấy. Bây giờ nhiều năm sau chúng ta lại ngồi chung một chiếc xe, có phải rất có duyên không?”

Trong xe yên tĩnh, không ai nói chuyện.

Chu Nhiễm liếc nhìn Hạ Sơ Nguyệt đã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mắng người ngồi ở ghế phụ lái: “Nhà thơ trời mưa, đừng cảm thán nữa, lát nữa nhìn đường cho giáo sư Tiêu cẩn thận vào.”

“Hầy, kỹ thuật của cậu ấy còn giỏi hơn anh, em yên tâm đi.” Đoàn Trạch Minh không mấy để tâm, còn hỏi Tiêu Tri Ngôn: “Cậu nói có đúng không lão Tiêu?”

Tiêu Tri Ngôn khẽ “Ừm” một tiếng.

Trong xe im ắng hẳn, ngoài tiếng mưa không ngừng gõ vào cửa sổ xe, không có tiếng động nào khác.

 

Cuối cùng cũng đến trang viên biệt thự, mưa trên đường đi nhỏ dần. Mấy người xuống xe, được người dẫn vào biệt thự.

Đoàn Trạch Minh định dùng chung ô với Chu Nhiễm, nhưng bị Hạ Sơ Nguyệt kéo lại, Chu Nhiễm vẫy tay với anh ta: “Anh đi chung ô với giáo sư Tiêu đi, em đi với Sơ Sơ trước.”

Nói xong, hai người liền rời đi.

Trong màn mưa, Chu Nhiễm cuối cùng cũng có cơ hội mở lời: “Sáng nay Đoàn Trạch Minh đến phòng thí nghiệm một chuyến, về liền nói Tiêu Tri Ngôn lái xe đưa chúng ta đi. Lúc đó cậu ấy ở trong xe, tớ cũng không tiện nói thẳng, sau đó nghĩ muốn tác hợp hai người nên cũng không báo trước cho cậu, cậu không giận tớ chứ?”

Hạ Sơ Nguyệt liếc nhìn cô ấy, như muốn nói “Cậu nghĩ sao”.

Chu Nhiễm cười hì hì khoác tay cô: “Vừa rồi dù cậu không kéo tớ lại, tớ cũng sẽ dùng chung ô với cậu.”

Hạ Sơ Nguyệt nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của cô ấy: “Sao không tác hợp nữa à?”

Chu Nhiễm nhìn xung quanh, làm bộ như kẻ trộm hạ giọng: “Cũng là lúc ở trên xe tớ mới biết Tiêu Tri Ngôn chưa từng yêu ai.”

Bước chân Hạ Sơ Nguyệt chậm lại.

Chu Nhiễm nói tiếp: “Cậu ấy hai mươi tám tuổi rồi, đến một đối tượng cũng không có, chắc là chuyện kia không được…”

“Khụ khụ khụ!”

“Cậu không sao chứ?” “Không… khụ khụ!”

“Bị gió lạnh làm sặc.” Hạ Sơ Nguyệt nhìn thẳng vào mắt cô ấy, tìm một cái cớ.

Chu Nhiễm không nghi ngờ gì, kéo người bước nhanh hơn: “Đi thôi, trên núi lúc trời mưa quả thật hơi lạnh.”

Trong trang viên, nội thất xa hoa với tông màu vàng kiểu Âu cùng đèn chùm pha lê, lớp trưởng Lâm Giang Minh thấy người đến liền vui mừng ra đón, mời mọi người vào trong.

Vừa ngồi xuống, những lời nói thân quen ùa đến, dường như lập tức trở về quãng thời gian thanh xuân rực rỡ.

 

Tiếng tranh luận trong phòng lên đến cao trào vào khoảnh khắc Tiêu Tri Ngôn và Đoàn Trạch Minh đẩy cửa bước vào, trong đám đông, Chu Nhiễm và Hạ Sơ Nguyệt ngồi ở một góc, cô ấy ghé vào tai Hạ Sơ Nguyệt.

“Nhưng cậu nói xem bao nhiêu năm Tiêu Tri Ngôn không đến họp lớp, năm nay đột nhiên đến, không phải là vì cậu đó chứ? Xem ra sức hấp dẫn này không hề giảm sút so với năm xưa, các bạn nữ chưa kết hôn

chắc chắn sẽ rục rịch đó.”

Hạ Sơ Nguyệt chỉ nhìn qua một cái vào khoảnh khắc cửa bị đẩy ra, lúc này đã nhìn sang chỗ khác. Cũng không lên tiếng.

Tiếng ồn ào được Lâm Giang Minh kiểm soát lại, anh ta thấy các bạn

học đã đến đông đủ thì nói vài câu đơn giản, sau đó là vài bài hát khuấy động không khí.

Một bài hát kết thúc, Chu Nhiễm tùy tiện đưa micro cho người tiếp theo rồi ngồi lại bên cạnh Hạ Sơ Nguyệt. Nghe thấy mấy người bên cạnh đang bàn tán chuyện gì, liền ghé lại hỏi: “Ai vậy? Các cậu đang nói gì

thế?”

Một bạn nữ đẩy quyển sổ qua: “Đang xem kỷ yếu, cậu xem hình mẫu lý tưởng trước đây của Trình Trình là người đàn ông cơ bắp, thế là có đối tượng là huấn luyện viên thể hình luôn này, khéo ghê.”

Hạ Sơ Nguyệt nghe vậy cũng nhìn sang, nhìn thấy cột hình mẫu lý tưởng của Trình Trình trong cuốn kỷ yếu đó, đột nhiên cảm thấy quen mắt.

Cuốn kỷ yếu này, hình như cô cũng từng điền. Nhưng viết gì thì lại không nhớ nữa.

Chu Nhiễm tùy tiện lật lật, dừng lại ở trang ảnh, người bạn nữ kia cầm lên xem một cái, ngạc nhiên nói: “Ê, Sơ Nguyệt, của cậu nè, ê.”

Hạ Sơ Nguyệt đột nhiên có dự cảm không hay.

Giây tiếp theo, tiếng hát ồn ào biến mất, trong căn phòng tĩnh lặng, giọng nói của người bạn nữ kia trở thành âm thanh rõ ràng cuối cùng.

Một hòn đá ném xuống gây ra ngàn lớp sóng, không ít người nhao nhao hỏi là cái gì.

“Thì ra là kỷ yếu à, tớ còn tưởng cái gì cơ. Chuyện hồi đi học sao có thể lấy ra làm căn cứ được chứ?”

 

Một người khác lại nói: “Ai bảo không làm căn cứ được, Trình Trình không quên ước mơ ban đầu, tìm được người đàn ông cơ bắp đó thôi, vẫn có dấu vết mà.”

Lại có người trêu chọc: “Có dấu vết cũng không đến lượt cậu đâu, cậu ở đây kích động cái gì vậy?”

Tiếng cười ầm lên, người kia đỏ mặt, còn muốn biện minh cho mình thì bị Đoàn Trạch Minh giành lời trước: “Đúng vậy, có dấu vết, dấu vết đó là Tiêu Tri Ngôn đó nhỉ?”

Nghe vậy, mọi người trên bàn đều nhìn về phía hai người ngồi ở hai đầu bàn, ánh mắt vi diệu.

Trong tầm mắt, Hạ Sơ Nguyệt nhận ra có một ánh nhìn trong số đó, toàn thân cứng đờ, tay đặt trên đùi từ từ siết lại.

“Không phải thiên tài học tập Tiêu đâu.” Một giọng nữ đầy nghi hoặc vang lên, ánh đèn không đủ sáng, cô ấy có chút khó khăn đọc: “Hài hước, cởi mở, thú vị. Không có điểm nào phù hợp với thiên tài học tập Tiêu cả.”

Trong hàng chục ánh mắt, Hạ Sơ Nguyệt đột ngột ngẩng đầu, nhìn chính xác người đàn ông ở phía đối diện, cách không xa lắm cũng không gần lắm, nhìn thấy trong mắt anh đầy vẻ tan vỡ.

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment