Thư Tình Ánh Trăng - Trăn Ý

Chương 85

“Cái này cũng đúng, mọi người còn nhớ đàn anh hơn chúng ta một khóa không? Tên Tiêu gì đó ấy nhỉ?” Người bạn học kia vắt óc suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nhớ ra, “Lần đó tớ cùng anh ấy trực ban, chỉ nửa tiếng thôi mà tớ đã thấy anh ấy thú vị lắm rồi, sau đó lại thấy anh ấy nói nói cười cười đi cùng Sơ Nguyệt. Ê, có phải cậu thích kiểu như đàn anh Tiêu không?”

Lời này vừa thốt ra, mọi người lại đồng loạt nhìn Hạ Sơ Nguyệt.

 

Cô vốn không phải người quanh co, làm gì cũng thẳng thắn rõ ràng. Nhưng hiện tại, trong tầm mắt mọi người, cô liếc mắt nhìn ngay một người nào đó, lại thêm bí mật đêm đó, khiến cô không khỏi nghẹn lời.

Vẻ mặt này trong mắt những người khác lại là sự xấu hổ khi nhắc đến chuyện thầm kín của thiếu nữ, những người thích hóng chuyện lập tức vây lại.

“Không phải chứ, vậy mà tôi lại được thấy Hạ Sơ Nguyệt lộ ra vẻ mặt này, chắc chắn có chuyện! Có phải vẫn chưa quên được người ta

không?”

“Hình như tôi chưa nghe nói cậu từng yêu ai nhỉ, không phải vì trong lòng vẫn còn một người đấy chứ?”

“Đúng đúng đúng, tôi cảm thấy đúng là vậy!”

“Nói mới nhớ, có ai biết bây giờ Tiêu Vị đang làm gì không? Hay là bây giờ nhân lúc đông người, chúng ta giúp Sơ Nguyệt gọi điện thoại nhé.”

“Lại đây, lại đây!”

Thấy đám người kia sắp làm loạn lên, một giọng nói đột ngột không hợp với bầu không khí vang lên: “Đừng làm loạn nữa, Hạ Sơ Nguyệt không thích Tiêu Vị.”

Không khí trong nháy mắt ngưng đọng, mọi người nhìn theo tiếng nói, thấy người đàn ông ở cuối câu chuyện, ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên.

“Tiêu… Tiêu Tri Ngôn, sao cậu biết?”

Một người nào đó nghĩ ra điều gì đó, chỉ vào Hạ Sơ Nguyệt và anh, nói: “Tôi nhớ hình như hai người từng có tin đồn tình cảm một thời gian thì phải, chẳng lẽ…”

Trong không khí, Hạ Sơ Nguyệt chạm mắt anh, nhìn thấy ánh mắt u oán của anh, cô giật mình, ho khẽ một tiếng.

Cô hơi mất tự nhiên, “Tôi đi cùng Tiêu Vị lúc nào chứ, đó là do thầy giáo bảo chúng tôi khiêng báo.”

“Ồ ồ.” Người đầu tiên nhắc đến Tiêu Vị nói, không quên trọng điểm: “Nhưng cậu cười mà, lúc đó tớ với mấy người xung quanh đều thấy, vì là học sinh khóa trên nên tớ nhớ rất rõ.”

Hạ Sơ Nguyệt: “…”

“Thôi nào, mấy chi tiết nhỏ nhặt này tính toán làm gì? Cậu có đối tượng chưa?” Chu Nhiễm đứng ra giải vây.

 

Khi nhắc đến chuyện buồn, quả nhiên mặt mày người kia ủ rũ: “Mấy thứ này đúng là khó tìm được, cậu tưởng ai cũng như cậu và Đoàn Trạch Minh, yêu sớm bị bắt rồi yêu đến tận bây giờ chắc?”

Đoàn Trạch Minh ôm Chu Nhiễm, đắc ý nói: “Đúng vậy, không phải ai cũng có số tốt như tôi, gặp được Nhiễm Nhiễm.”

Chu Nhiễm nhìn anh ta, hai người ngọt ngào như ngày nào, ném một đống cẩu lương cho hội chó độc thân.

Chủ đề bị chuyển hướng như vậy, không ai nhớ đến chuyện vừa rồi nữa.

Lâm Giang Minh: “Tôi nhớ hồi cấp ba chúng ta chụp nhiều ảnh lắm, tiếc là mấy hôm trước máy tính bị nhiễm virus, giờ vẫn chưa sửa xong, vốn định hôm nay chiếu cho mọi người xem, tiếc thật.”

“May mà không chiếu.” Một người lên tiếng: “Lớp trưởng cứ họp lớp là khóc, nếu mà chiếu cả hồi ức nữa, chẳng phải nước mắt sẽ tràn ra ngoài kia à?”

Lâm Giang Minh ấn cổ người kia: “Thằng nhóc cậu!” “Ha ha ha ha…”

Bị làm gián đoạn, không khí trở lại như ban đầu, chủ đề mới đã bắt đầu. Hạ Sơ Nguyệt cũng gửi ánh mắt cảm kích cho Chu Nhiễm.

Nếu không phải đột nhiên nhắc đến Tiêu Vị, cô suýt nữa đã quên mất người này, giờ ấn tượng về anh ta đã rất mơ hồ. Nhưng bị nhắc đến, cô lại nhớ ra chuyện đó.

Hồi cấp ba, cô là đại biểu môn tiếng Anh, tiết tự học buổi sáng phải đến văn phòng giáo viên tiếng Anh để lấy báo tiếng Anh. Văn phòng tiếng Anh ở tòa nhà lớp 12, Hạ Sơ Nguyệt ôm chồng báo dày đi xuống cầu thang thì bị khuất tầm nhìn, đúng lúc va phải đám người Tiêu Vị đang đi lên. Vì bảo vệ chồng báo mà cô trượt chân khỏi bậc thang, bong gân mắt cá chân.

Trong ba tuần chưa lành hẳn đó, báo tiếng Anh đều đã có sẵn trong lớp khi cô đến. Có lần cô tình cờ gặp Tiêu Vị bên cạnh chồng báo, sau khi nói lời cảm ơn trước mặt anh ta thì hai người cũng không có giao tiếp gì nữa.

Lúc đó, mấy bạn trong lớp còn râm ran trêu chọc, nói cô cũng có người hộ hoa rồi. Nhưng cô chỉ tập trung học hành, vẻ mặt không quan tâm nhanh chóng khiến đám bạn thích buôn chuyện mất hứng, không nhắc đến nữa.

 

Chuyện nhỏ như hạt vừng, chính cô là người trong cuộc cũng suýt quên mất.

Căn phòng vẫn náo nhiệt, trong tiếng cười nói vui vẻ, Hạ Sơ Nguyệt luôn cảm thấy có một ánh nhìn đang rơi trên người mình, quay đầu lại nhìn thì không thấy gì cả, nhưng lại phát hiện Tiêu Tri Ngôn không biết đã rời đi từ lúc nào.

“Tiêu Tri Ngôn đi rồi à?”

Chu Nhiễm đang chơi oẳn tù tì với người khác, thấy vậy thì nhìn quanh rồi hỏi những người khác: “Mọi người có thấy Tiêu Tri Ngôn đâu

không?”

“Không thấy, chắc là ra ngoài hóng gió rồi.”

Hạ Sơ Nguyệt thu hồi tầm mắt, trong đầu vô thức hiện lên ánh mắt của anh.

Đó là ánh mắt thất vọng, cô đơn.

Cô không nhìn nhầm được, nhưng tại sao Tiêu Tri Ngôn lại lộ ra vẻ mặt đó sau khi nghe cô nói về hình mẫu lý tưởng của mình? Chẳng lẽ sau đêm đó anh đã thích cô rồi sao?

Rất nhanh, ý nghĩ này bị cô gạt ra khỏi đầu.

Tuy rằng cô chưa từng yêu đương nhưng cũng không phải kiểu người chỉ biết yêu. Tình tiết yêu thầm nhiều năm không tồn tại trong từ điển của cô. Dù sao cuộc sống không phải tiểu thuyết, những tình huống trong phim thần tượng sẽ không xảy ra xung quanh cô.

Cô chỉ nghĩ là do trong phòng tối quá nên cô nhìn nhầm.

Uống vài ly rượu, trong phòng lại có mùi rượu và khói thuốc, xộc vào khiến dạ dày Hạ Sơ Nguyệt khó chịu, lòng cô nặng nề, không còn tâm trạng tiếp tục ở lại, chào hỏi Chu Nhiễm rồi ra khỏi cửa.

Mưa bên ngoài không quá lớn, nhỏ hơn lúc đến một chút, nhiệt độ trong không khí giảm xuống khiến đầu óc vốn đang mơ màng của cô tỉnh táo hơn nhiều.

Phía sau tòa nhà có hành lang dài che mưa, cô từ chối chiếc ô mà nhân viên phục vụ đưa tới, nhấc chân đi về phía hành lang. Gió thổi đến mang theo mùi đất, cô rất thích ngửi.

Đi một lúc, bóng dáng ở phía xa khiến cô dừng bước.

Tiêu Tri Ngôn quay lại, đối diện với ánh mắt chưa rời đi của cô.

 

Hóa ra anh vẫn luôn ngồi ở đó, chỉ là vì mặc quần áo đen, hòa vào bóng đêm nên cô không nhận ra.

“Sao cậu lại ở đây?” Có lẽ vì ánh mắt kia, Hạ Sơ Nguyệt cảm thấy gặp lại anh có chút không tự nhiên, “Thật trùng hợp.”

Tiêu Tri Ngôn ngược lại rất tự nhiên nói: “Trong phòng ngột ngạt quá, ra đây ngồi một lát.”

Anh nhìn sang vị trí đối diện: “Ngồi không?” “…”

Ánh mắt nhìn theo, Hạ Sơ Nguyệt tiến thoái lưỡng nan.

Người đối diện rất thản nhiên, nếu cô quay lưng bỏ đi thì lại có vẻ nhỏ nhen. Thế là cô bước tới, ngồi xuống rồi mới phát hiện bộ tây trang sau lưng anh ướt một mảng lớn.

“Lưng cậu ướt rồi.” Cô nhắc nhở.

Người đàn ông không nhìn lấy một cái, chỉ đáp một tiếng rồi không nói gì nữa.

Tiếng mưa rơi lộp độp xung quanh, tiếng rơi trên lá xanh càng giống như tiếng que gỗ chọc vào tờ giấy không thể xuyên thủng.

Không biết tại sao, cô mở miệng: “Sau khi xem mắt về, cậu nói gì với người nhà?”

Tiêu Tri Ngôn động đậy, “Tôi chưa về nhà.”

Không ngờ lại là kết quả này, cô ngạc nhiên: “Cậu không sống cùng bố mẹ sao?”

“Tôi sống một mình.” “Ồ.”

Bầu không khí lại quay về điểm xuất phát, Hạ Sơ Nguyệt nhìn về phía bóng tối phía trước, dựa vào cột không nhúc nhích.

“Về nhà cậu nói gì?” Giọng nói của anh không nghe ra cảm xúc.

Hạ Sơ Nguyệt: “Đương nhiên nói chúng ta không hợp rồi, bảo người nhà đổi người khác.”

Tiêu Tri Ngôn không cho là đúng: “Chúng ta có chỗ nào không hợp?”

Cô nhìn sang, chạm vào đôi mắt sâu thẳm của anh, khá ngạc nhiên trước phản ứng của anh, bình tĩnh nói: “Giống như bây giờ vậy. Nếu là tôi, tôi

 

sẽ không hỏi như thế, đây là chỗ chúng ta không hợp.”

Cô quay đầu đi, mặc kệ ánh mắt anh rơi trên người mình: “Cậu nói cậu chưa từng yêu ai, tôi tin. Cậu nói cậu vì tôi mới đến xem mắt, tôi cũng tin. Nhưng nếu không có đêm đó, cậu còn đến xem mắt không?”

“Tôi sẽ đến.” “…”

Trong tiếng mưa, Hạ Sơ Nguyệt nhìn rõ cảm xúc trong đáy mắt anh. Như người đứng trước vực sâu, sơ sẩy một chút sẽ bị nuốt chửng.

Rời mắt đi, cô nắm lấy tia tỉnh táo cuối cùng: “Tình cảm của cậu dành cho tôi bây giờ chẳng qua là lớp… ảo ảnh sau đêm hoang đường đó,

giữa chúng ta không có tình cảm, chỉ có ký ức đó, nếu tiếp tục phát triển chỉ là sự hòa hợp về thể xác, tình cảm và quan điểm sống không hề phù hợp, tôi không muốn một mối quan hệ như vậy, cậu hiểu không?”

Ánh mắt anh quá nóng bỏng, Hạ Sơ Nguyệt không thể phớt lờ, dứt khoát đối mặt với anh, nói rõ ràng: “Cậu có thể hiểu là, tôi không có cảm giác với cậu.”

“Không có cảm giác?” Tiêu Tri Ngôn như một con robot đột nhiên có điện, khuôn mặt thanh tú cuối cùng cũng có chút biểu cảm, chỉ là trong mắt có thêm chút tỉnh táo: “Vậy tại sao đêm đó cậu lại ôm tôi?”

“Tôi…”

Cô nghẹn lời, không tìm ra lý do.

“Không có cảm giác với tôi, tại sao lại hôn tôi?”

Như tìm được lỗ hổng, Tiêu Tri Ngôn dồn ép từng bước, không để lại đường lui: “Không có cảm giác, người c** q**n áo của tôi là cậu.”

Gió nổi lên xung quanh, đêm mưa mùa hè, Hạ Sơ Nguyệt mặc phong phanh, lúc này đột nhiên cảm thấy toàn thân bị gió thổi thấu, lạnh lẽo đến tận xương.

Nhưng điều khiến cô khó chịu hơn, là những câu hỏi vặn vẹo từng chữ của người đối diện.

Cô như một người bất lực giữa cơn gió hỗn loạn, cứng đờ tại chỗ, chịu đựng từng câu hỏi của Tiêu Tri Ngôn.

“Sơ Nguyệt, không có cảm giác với tôi, tại sao lại bảo tôi đừng dừng lại?”

 

“…” Mi mắt giật giật, cô kinh ngạc đến mức không thốt nên lời. Tiêu Tri Ngôn, cái người ít nói đó vậy mà lại nói ra những lời này?

“Rượu vào lời ra, tôi say rồi thôi.” Tóc bị gió thổi rối bời, cô cúi đầu vội vàng vuốt tóc, “Lúc không tỉnh táo thì làm sao mà tính được.”

“Thật sao?” “Đương nhiên.”

Nhận thấy người đối diện đứng dậy, đôi giày da đen xuất hiện trong tầm mắt, cô vô thức ngẩng đầu, đụng phải khuôn mặt đột ngột tiến lại gần

của anh, vô thức lùi về phía sau.

Cổ bị bàn tay lạnh lẽo giữ chặt, nhiệt độ ấy như vừa lấy ra từ trong băng, lạnh đến mức Hạ Sơ Nguyệt run lên một cái.

“Cậu… cậu làm gì vậy?”

Anh không trả lời, chỉ nói: “Tối nay cậu chỉ uống ba ly rượu vang đỏ.” Hạ Sơ Nguyệt không hiểu ý anh, chớp mắt hai cái.

“Chu Nhiễm nói, tửu lượng của cậu rất tốt.” Tim đập thình thịch, cô cảnh giác.

“Vậy ba ly rượu vang đỏ đó không đủ để cậu say. Bây giờ cậu tỉnh táo đúng không?”

“Đương nhiên- ưm.”

Lực đạo sau cổ đột ngột kéo hai người lại gần, Hạ Sơ Nguyệt trợn to mắt, trái tim loạn nhịp khiến cơ thể cô nóng lên.

“Vậy xin hỏi, mạch của cậu đang đập nhanh, là không có cảm giác gì với tôi sao?”

Cô sững sờ.

Bàn tay của Tiêu Tri Ngôn đang dán vào mạch cổ cô, có thể nắm bắt hết cảm giác của cô.

Hạ Sơ Nguyệt vội vàng đẩy anh ra, che cái cổ đã hơi nóng lên, quay mặt đi: “Tim tôi không khỏe, tôi có bệnh, được chưa?”

“Chu Nhiễm nói, cơ thể cậu rất tốt.” “…” Cô nhíu mày.

“Gần đây tim tôi mới có bệnh, Nhiễm Nhiễm không biết.”

 

Một tiếng cười khẽ vang lên, đôi mắt xinh đẹp của Hạ Sơ Nguyệt đầy vẻ giận dỗi: “Cậu không tin?”

“Cậu nói tôi không phải kiểu người cậu thích thì còn thật hơn.” “… Cậu không phải kiểu người tôi thích.”

“Vậy mà cậu hôn tôi.” Cô cạn lời.

“Không thích tôi, sao lại hôn tôi?”

Lại vòng vo rồi, đầu Hạ Sơ Nguyệt đau như búa bổ, hối hận vì đã ra ngoài hóng gió.

Cô thở dài, đứng dậy: “Được, đêm đó có một phần tôi chủ động. Nhưng cậu cứ nói mấy chuyện đó, chẳng lẽ cậu không hôn tôi sao, cậu không c** q**n áo của tôi sao? Cậu nói nghe đường hoàng vậy, trong lòng cậu cũng quang minh chính đại, không có chút tư tâm nào sao?”

“Tôi có.”

Thấy anh thừa nhận, Hạ Sơ Nguyệt sững sờ.

Anh tiến lại gần, không cho cô cơ hội trốn thoát, đưa tay khống chế cô giữa mình và cột nhà, ghé sát tai cô.

“Tôi thích cậu, đây là tư tâm của tôi.” Lời nói trong trẻo lấn át tiếng mưa.

Rõ ràng vị trí cô đứng không có nước mưa rơi xuống, nhưng tai cô lại ẩm ướt một mảng.

“Tư tâm của cậu đâu?” Lời nói của anh chặn ngang trong lòng, khiến Hạ Sơ Nguyệt hoảng hốt, “Cậu rung động với tôi, đúng không?”

Sợ anh lại giở trò bắt mạch gì đó, Hạ Sơ Nguyệt định ra tay trước: “Thì sao chứ, đã nói tim tôi có vấn đề rồi, ai biết là thấy cậu tim đập nhanh hay thấy người khác cũng vậy.”

Anh chỉ nghe được câu đầu tiên: “Vậy là cậu thừa nhận cậu rung động với tôi rồi?”

“… Đó là do tim tôi có vấn đề.”

Khóe môi mím lại, Hạ Sơ Nguyệt đột nhiên cảm thấy Tiêu Tri Ngôn hình như thả lỏng hơn nhiều.

 

“Trong khoang mũi của con người có một cơ quan cảm ứng hóa học, gọi là cơ quan vomeronasal.”

Cô không biết anh lại tính toán gì.

Ánh mắt Tiêu Tri Ngôn tập trung, từ từ tiến lại gần: “Nó có thể cảm nhận được pheromone vi lượng. Nói cách khác, khi cậu nhận được k*ch th*ch từ pheromone, cơ quan vomeronasal sẽ làm tăng lưu lượng máu đến khu vực chi phối hoạt động t*nh d*c trong não, chất lỏng tiết ra nhiều hơn.

Truyền đến hệ thần kinh trung ương, tim cũng sẽ vì thế mà đập nhanh hơn.”

Hạ Sơ Nguyệt có chút thất thần.

Đây dường như là lần đầu tiên kể từ khi hai người gặp nhau, Tiêu Tri Ngôn nói nhiều như vậy.

“Trên người tôi có pheromone khiến cậu nhạy cảm, nên tim cậu đập nhanh chỉ là vì tôi.” Ánh mắt anh tìm đến mắt cô, nhìn thẳng vào cô, “Tim cậu không có vấn đề gì, cậu có cảm giác với tôi.”

“Cậu…”

Cuối hành lang đột nhiên có tiếng người, hình như là người dự tiệc đã tan cuộc.

Vị trí họ đứng đối diện với cổng lớn, hành lang thẳng tắp không có gì

che chắn, chỉ cần những người đó đi ra khỏi cổng là có thể nhìn thấy hai người đang đứng sát nhau bên cột.

Tiêu Tri Ngôn không có ý định buông tay, chỉ cúi đầu nhìn người trong lòng.

“Có muốn đổi chỗ nói chuyện không?”

Cô giận dữ: “Tôi với cậu không có gì để nói!”

Tiếng người bên tai lớn dần, Hạ Sơ Nguyệt quay đầu nhìn bóng người ở cổng, cau mày.

“Tiêu Tri Ngôn, sao cậu lại trở nên vô lại như vậy? Đã nói là tôi không có cảm giác gì với cậu rồi, cậu còn muốn dây dưa với tôi đến khi nào?”

“Tôi không tin.” “…”

Điện thoại trong túi lúc này rung lên, Hạ Sơ Nguyệt nghĩ chắc là điện thoại của Chu Nhiễm, muốn nghe, nhưng với tình hình của Tiêu Tri

 

Ngôn bây giờ, khó mà đảm bảo anh không nói ra điều gì. Thay vì để người khác phát hiện quan hệ của hai người, chi bằng…

Cô thỏa hiệp: “Đi đâu nói chuyện?”

Trong đáy mắt sâu thẳm lóe lên vẻ sáng tỏ. Anh cởi áo khoác ngoài khoác lên vai cô, kéo cô cầm ô đi vào màn mưa.

Tiếng người phía sau lớn dần, Hạ Sơ Nguyệt lén quay đầu lại, không dám tưởng tượng nếu muộn một bước thì sẽ thế nào.

Lại nghĩ đến chiếc ô lớn mà anh đã chuẩn bị sẵn, cô cau mày. Người này, chẳng lẽ là đang đợi cô đến… sao?

 

------oOo------

Bình Luận (0)
Comment