Đi qua hành lang và màn mưa, bước vào thang máy, Hạ Sơ Nguyệt nhìn bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình, thở dài: “Tôi đã đồng ý với cậu rồi, có chạy đi đâu đâu, nắm tay tôi làm gì?”
Không thấy Tiêu Tri Ngôn động đậy, cô cong môi cười: “Giáo sư Tiêu có đủ tự tin thuyết phục tôi trong hành lang, không có đủ tự tin buông tay
sao?”
Nghe vậy, Tiêu Tri Ngôn nhìn sang.
Ánh đèn trong thang máy dù sao cũng không sáng bằng sảnh, có hơi tối, lại ở trong không gian hẹp, cô nhìn khuôn mặt ấy, không khỏi kinh ngạc lần nữa.
Những đường nét trên khuôn mặt ưu việt như được chế tác riêng, đường nét trơn tru phác họa khí chất lạnh lùng của anh, đôi mắt đen láy dù hơi lạnh lùng, nhưng khi nhìn sang lại mang theo chút gợn sóng ẩn hiện.
Như viên minh châu, ánh sáng lấp đầy một góc trời.
“Khụ.” Nhịp tim quen thuộc khiến ánh mắt Hạ Sơ Nguyệt lóe lên, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Cậu nhìn tôi làm gì?”
“Cậu nói đúng, tôi không chắc chắn.”
Bất ngờ trước sự thừa nhận của anh, đó vốn chỉ là lời cô cố ý trêu chọc, nhất thời không nói nên lời.
“Cho nên, không buông tay.” “…”
“Ting” một tiếng, thang máy đến tầng. Cô bị kéo ra ngoài.
Tiêu Tri Ngôn không hề do dự, kéo cô đi về phía hành lang bên phải, sau khi dừng chân trước cửa một căn phòng, anh giơ tay lên, tiếng thông báo mở khóa vân tay vang vọng trong hành lang yên tĩnh.
Con ngươi Hạ Sơ Nguyệt không khỏi co lại, định nhìn xem những căn phòng khác có cần vân tay không, nhưng Tiêu Tri Ngôn không cho cô cơ hội, kéo người vào trong, cửa đóng lại.
Cô ra tay trước: “Sao cửa lại khóa vân tay?” “Đây là phòng của tôi.”
Cô theo bản năng nhìn quanh, chỉ nghe Tiêu Tri Ngôn lại nói: “Hiện tại trang viên này do tôi vận hành.”
Hạ Sơ Nguyệt đột nhiên nhớ ra khi Lâm Giang Minh đăng địa điểm tụ họp, Chu Nhiễm từng nói, nơi này rất khó đặt chỗ. Cô từng tìm hiểu các vụ án thương mại trước đây cũng biết, trang viên Viễn Sơn là sản nghiệp dưới trướng tập đoàn Tiêu thị…
“Cậu có quan hệ gì với tập đoàn Tiêu thị?”
Đáp án đã quá rõ ràng, dù nghe anh nói ra cô cũng không ngạc nhiên.
“Đừng nói với tôi, cậu cố ý sắp xếp buổi tụ họp ở sơn trang của mình nhé?”
“Không phải đâu, hẹn ở trang viên là chuyện đã định từ tháng trước rồi, lúc đó chúng ta còn chưa gặp nhau.”
Anh nói rất thẳng thắn, Hạ Sơ Nguyệt không có ý kiến gì.
“Nói đi, muốn bàn chuyện gì.” Cô đứng ở cửa, ra dáng chủ nhà.
Tiêu Tri Ngôn ôn hòa nói: “Vào trong thay giày đi, rồi sấy khô quần áo.” Cô cảnh giác: “Quần áo của tôi lại không-”
Lời nói đến một nửa đột nhiên cảm thấy lưng ướt sũng, tay sờ qua, lưng đã ướt một mảng lớn!
Là quần áo của Tiêu Tri Ngôn! “Cậu cố ý phải không?”
Tiêu Tri Ngôn đã cúi người lấy dép từ tủ giày đặt dưới chân cô, tránh ánh mắt của cô.
Chuyện đã đến nước này, Hạ Sơ Nguyệt tức giận nhưng cũng đành chịu, ném quần áo của anh cho anh, bắt đầu thay dép.
Có lẽ vừa rồi đứng bên ngoài quá lâu, mắt cá chân bị cóng cứng chưa kịp phản ứng, khi thay giày không đứng vững, người nghiêng sang một bên.
Eo bị siết chặt, hơi thở ấm áp áp sát, cô ngẩng đầu.
Mặt Tiêu Tri Ngôn không biểu cảm gì, chỉ chú ý đến chân cô, giọng nói rất ổn định: “Đi dép vào.”
“…”
Ánh mắt rời khỏi đôi tai đỏ ửng của anh, cô vịn vào anh ngoan ngoãn đi dép.
Lực đạo buông lỏng, Tiêu Tri Ngôn rời đi, lát sau mang hai bộ quần áo cho cô, “Nhà vệ sinh ở đây, máy sấy ở phòng bên cạnh.”
Anh đẩy cửa ra, lấy máy sấy tóc đặt trên bồn rửa tay: “Vào đi.”
Hạ Sơ Nguyệt vào trong thì cửa bị anh đóng lại, bóng dáng anh rời đi, cô cũng không nghĩ nhiều, thay quần áo mới.
Khi đi ra, Tiêu Tri Ngôn đã chuẩn bị trà gừng. “Cậu uống được gừng không?”
Cô gật đầu.
“Để xua lạnh.” Cô nhận lấy.
Hai người ngượng ngùng ngồi trên sô pha, so với lần gặp mặt nóng bỏng lần trước, bây giờ lại xa lạ và lúng túng.
“Khụ.”
Tiêu Tri Ngôn nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt phức tạp. “Cậu nói cậu thích tôi, cậu thích tôi từ khi nào? Đêm đó?”
Cô liếc thấy bàn tay trên đầu gối người đàn ông bên cạnh mình cuộn lại.
Anh thở ra một hơi, mới nói: “Trước đây tôi có hảo cảm với cậu, đêm đó tình cảm dâng trào… Bây giờ tôi muốn tiếp xúc với cậu, phát triển tiếp.”
“Tối nay cậu uống rượu à?” “Không uống.”
“…” Cô chỉnh lại câu chữ, vẫn cảm thấy phải nói rõ ràng với Tiêu Tri Ngôn, “Nói thật, đêm đó là tôi thấy sắc nảy lòng tham, nói cho cùng là tôi chủ động, nên sau đó tôi cũng không cần cậu chịu trách nhiệm, cậu-”
“Sơ Nguyệt, tôi không muốn nghe.” “?”
Hạ Sơ Nguyệt nhíu mày: “Không phải cậu nói muốn bàn chuyện sao?” “Bây giờ tôi đổi ý rồi.”
Đôi mày xinh đẹp nhíu lại, cô đột nhiên cảm thấy mình không hiểu lời anh nói.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, sự nóng bỏng trong đáy mắt anh còn khó phớt lờ hơn cả đèn pha lê trên đầu.
Tiêu Tri Ngôn hình như đã tắm xong, mùi hương dễ chịu trên người anh có chút ấm áp, tóc mái trước trán rũ xuống mềm mại, bóng đổ che đi đôi mắt sâu thẳm. Trong đó, bị sống mũi cao thẳng cắt ngang.
Thu hồi tầm mắt, Hạ Sơ Nguyệt lúc này mới phát hiện anh đã bao phủ cô trong lòng, hai tay đặt lên lưng ghế sau lưng cô, không cho cô cơ hội chạy trốn.
“Cậu…”
Trong lòng không có sợ hãi, ngược lại, rất nhiều mong chờ.
Cũng chính vì vậy, cô càng cảm thấy không đúng, không nên như vậy mới phải.
“Tiêu Tri Ngôn, cậu biết tôi là luật sư mà? Đêm đó là chúng ta tự nguyện, tối nay tôi không muốn, nếu cậu cứ khăng khăng làm theo ý mình thì…”
Như thể không nghe thấy gì, khuôn mặt anh vì tiến lại gần mà phóng to, vẻ tuấn tú đập thẳng vào mắt khiến Hạ Sơ Nguyệt ngậm miệng.
Lòng bàn tay hai tay bên cạnh đã đổ mồ hôi, cô biết bây giờ mình nên đẩy anh ra, nhưng không hiểu sao, sự kháng cự bị thay thế bằng sự căng thẳng.
Cô đang mong chờ. Mong chờ… anh.
Hơi thở ấm nóng phả vào trước mắt, lông mi Hạ Sơ Nguyệt khẽ run, đôi mắt không biết nên nhìn đi đâu, cuối cùng nhắm mắt lại, khẽ ngẩng cằm lên.
Rất lâu, không có cảm giác chạm vào như tưởng tượng. Cô mở mắt ra, rơi vào đôi mắt mỉm cười của Tiêu Tri Ngôn.
Phản ứng lại, cô giơ tay đẩy anh ra: “Cậu đùa tôi à?”
Tiêu Tri Ngôn đã nhìn thấu cô: “Cậu đang mong chờ, đúng không?” Mí mắt cô giật giật: “Tôi không có.”
“Luật sư không phải nên thành thật sao?”
“Bây giờ là giờ tan làm, tôi không phải luật sư.” Anh rất dễ chịu, “Được.”
Đang ngạc nhiên, Hạ Sơ Nguyệt chưa kịp nói gì, đã nghe thấy anh nói: “Làm người không phải nên thành thật sao?”
“…”
Hết kiên nhẫn, Hạ Sơ Nguyệt cau mày: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Vừa lúc tiếng báo hiệu máy sấy quần áo vang lên, Tiêu Tri Ngôn hoàn toàn rời khỏi cô.
Anh rất cao, đứng trước mặt cô nhưng không có cảm giác nhìn xuống từ trên cao, ngược lại, đôi mắt sâu thẳm đó rất dịu dàng, khi nhìn cô, như
thể ánh nắng mặt trời chiếu rọi, chói lóa.
“Sơ Nguyệt, tôi thích cậu. Cậu có thích tôi không?” “Tôi…”
Chỉ vài tiếng đồng hồ, Hạ Sơ Nguyệt đã không còn có thể kiên quyết như lúc đứng dưới hành lang mưa nữa. Bởi vì phản ứng vừa rồi đã nói rõ tất cả.
“Không cần vội trả lời tôi. Năm ngày, năm ngày sau nếu cậu đồng ý cho tôi theo đuổi, hãy gửi cho tôi một mặt trăng, nếu… không đồng ý, hãy
gửi một đám mây.” “…”
Trong phòng tĩnh lặng, ngoài tiếng nói chuyện của họ ra thì không còn gì khác. Hai người cứ như vậy, một người ngồi một người đứng, im lặng nhìn nhau.
Anh đang cho cô thời gian để từ chối, cô đang đánh giá anh.
Không biết bao lâu trôi qua, khóe môi Hạ Sơ Nguyệt cong lên: “Lâu ngày không gặp, cậu thay đổi khá nhiều so với trước đây.”
Tiêu Tri Ngôn nhướng mày: “Trước đây tôi thế nào?” Câu hỏi này khiến Hạ Sơ Nguyệt lúng túng.
Sự giao thoa giữa họ chỉ tồn tại khi anh giúp đỡ cô, lúc cô làm bài tập rảnh rỗi, ngẩng đầu lên nhìn hướng đầu tiên quan sát được.
Hạ Sơ Nguyệt hồi tưởng lại, Tiêu Tri Ngôn trong ký ức ít nói, không hay cười. Thỉnh thoảng thầy giáo kể chuyện cười trong lớp, cả lớp cười ầm lên, chỉ có anh là lạc lõng. Lúc đó cô nghĩ, câu chuyện cười nào mới khiến anh cười, lời nào mới khiến anh thay đổi biểu cảm.
Bây giờ, cô nhìn người đàn ông đang đợi mình trả lời trước mặt, cong mắt: “Dù sao thì trước đây có chết cậu cũng không nghĩ đến chuyện nói chuyện với tôi như bây giờ.”
“Tôi nói chuyện với cậu thế nào?”
Hạ Sơ Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ trời mưa, nói dối không chớp mắt: “Giữa thanh thiên bạch nhật đòi tôi cho cậu danh phận, như một người phụ nữ hiền lành bị ép buộc, đầy ấm ức.”
Một tiếng cười khẽ, khiến hàng mi cô khẽ động.
Bị đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm, giọng nói của anh mang theo ý cười nhẹ nhàng rơi bên tai cô.
“Chỉ năm ngày thôi, tôi không ngại làm ‘người phụ nữ đầy oán hận’ đòi danh phận thêm năm ngày nữa.”
“…”
Khi trở về phòng đã là nửa tiếng sau, Chu Nhiễm đang đắp mặt nạ, nghe thấy tiếng động liền nhìn cô: “Cậu nói quần áo cậu ướt nên nhờ nhân viên hong khô giúp hả?”
Hạ Sơ Nguyệt chột dạ: “Ừm.”
Chu Nhiễm không phát hiện ra điều gì bất thường, kể cho cô nghe chuyện hóng hớt vừa nghe được: “Dịch vụ ở đó cũng tốt ghê ha. Tớ cũng vừa nghe lớp trưởng nói, không phải cậu ấy đặt phòng cho những bạn không tiện về nhà hôm nay sao, ban đầu mọi người ái ngại nên nói sẽ
chia tiền, dù sao giá phòng ở đây niêm yến cũng cả mười nghìn tệ. Sau đó lớp trưởng thấy không thể ngăn cản được nữa mới nói là Tiêu Tri Ngôn chi trả, không tốn tiền.”
“Có người nhanh tay tìm ra mối quan hệ giữa tập đoàn Tiêu thị và Tiêu Tri Ngôn, người ta là thế hệ thứ ba của gia đình giàu có, anh trai cũng là doanh nhân nổi tiếng, cả nhà đều giàu có, công việc lại đàng hoàng, học lực cũng tốt, nhan sắc và vóc dáng khỏi phải bàn, người theo đuổi chắc chắn nhiều không đếm xuể. Nhưng mà nói đến tính cách của Tiêu Tri Ngôn, cậu ấy có từ chối những cô gái nhiệt tình đó không?”
Hạ Sơ Nguyệt lắc đầu: “Tớ không biết.”
“Ê, Đoàn Trạch Minh nói hôm nay Tiêu Tri Ngôn chủ động lái xe là vì nghe nói cậu cũng đi đó, cậu nói xem có phải cậu ấy-”
Hạ Sơ Nguyệt đột ngột nhảy dựng lên: “Không phải!”
Vẻ mặt Chu Nhiễm ngơ ngác nhìn cô: “Tớ còn chưa nói là gì mà, cậu kích động vậy làm gì?”
“… Tớ không kích động, tớ chỉ đột nhiên nhớ ra hôm nay còn chưa tập giãn cơ, cậu nói tiếp đi.”
“Ồ, tớ nói có phải cậu ấy vẫn còn nhớ cậu không, vừa hay nhà cậu cũng định giới thiệu người xem mắt cho cậu, thà quen biết bạn học còn hơn là đàn ông xa lạ.”
“Nhưng tớ…”
Nhận ra cô có chút dao động, Chu Nhiễm nhìn sang: “Sao vậy, có phải cậu cũng có ý với cậu ấy không? Tớ biết mà, hồi cấp ba cậu thích cậu ấy đúng không, còn ngại không thừa nhận. Bây giờ gặp lại có cảm giác gì?”
Nhắc lại chuyện cũ thời đi học, Hạ Sơ Nguyệt không khỏi hồi tưởng cẩn thận tâm trạng lúc đó, cố gắng giải thích: “Hồi đi học tớ có chú ý đến cậu ấy, nhưng đó là vì cậu ấy giúp tớ, tớ cũng chỉ là thả lỏng sau khi tập trung cao độ thôi, tớ-”
“Không không không, cậu nhầm rồi.” Chu Nhiễm xé bỏ mặt nạ, ngồi xuống trước mặt cô ấy, “Lúc đó nhà cậu xảy ra chuyện, cậu chỉ một lòng
học hành, mới giấu kín những rung động tuổi trẻ trong lòng. Sự ‘chú ý’ lúc cậu thả lỏng, là vì trong tiềm thức cậu để ý đến cậu ấy.”
“Cậu nói lúc đó tớ thích Tiêu Tri Ngôn?” Hạ Sơ Nguyệt chỉ vào mình, mặt đầy vẻ không thể tin được.
“Không phải thích, là rung động tuổi trẻ.” Chu Nhiễm chỉnh lại, “Nhưng chưa kịp nảy mầm đã bị chôn vùi vì chuyện của bác trai bác gái rồi, bị cậu b*p ch*t từ trong trứng nước rồi.”
“Ý tớ là, cậu làm việc bao lâu rồi cũng chưa từng yêu đương, ngay cả đối tượng hẹn hò, đối tượng mập mờ cũng không có, cũng đủ thấy bọn họ không hợp với cậu. Còn bây giờ, người đàn ông từng khiến cậu nảy sinh mầm mống tình yêu lại xuất hiện, còn có mối quan hệ xem mắt này, sao cậu không thử qua lại xem sao, lỡ đâu cậu ấy chính là người đàn ông định mệnh của cậu thì sao?”
Hạ Sơ Nguyệt đang do dự có nên kể chuyện đêm đó cho cô ấy nghe hay không, lời đến bên miệng lại không thể nào nói ra được, cảm thấy xấu hổ.
Cô thấy sắc nảy lòng tham với Tiêu Tri Ngôn, cũng rất hài lòng với đêm đó, nhưng dù sao cũng là do rượu làm loạn, d*c v*ng chiếm đoạt lý trí mới như vậy.
Tối nay, Tiêu Tri Ngôn tỏ tình với cô, anh không uống rượu, nhưng cô lại uống.
Tim sẽ đập nhanh khi anh đến gần, cũng sẽ vô thức nhắm mắt khi anh ở ngay trước mắt…
Cô không biết những điều này là yêu hay là d*c v*ng, chỉ hận năm ngày tới có thể trôi qua chậm hơn một chút.
“Nghe thấy không?” Chu Nhiễm giục cô, “Thử qua lại đi.”
Hạ Sơ Nguyệt có chút khó xử: “Nhưng tớ nói với người nhà là cậu ấy không được rồi.”
Chu Nhiễm: “Hả?”
***
Lời tác giả:
Tiêu Tri Ngôn (cúi đầu): Không được mà em còn-
Hạ Sơ Nguyệt che miệng, Hạ Sơ Nguyệt im lặng kéo người đi.
------oOo------