Hai ngày nữa là sinh nhật Tần Thái, hôm nay Hạ Sơ Nguyệt tan làm sớm.
Ở bãi đậu xe, cô gọi điện thoại cho Tần Thái, hỏi có cần cô mua gì không, nhưng đối phương mãi không nghe máy. Đang ngạc nhiên thì đối phương gọi lại, nhưng giọng nói rất ồn ào.
“Nữu Nữu à, hôm nay chú có cuộc họp ở Đại học Bắc Kinh, sau khi kết thúc gặp một người quen, dì của con bảo chú đi siêu thị mua đồ với dì, con đến đón dì đi, tối chú về sau nhé.”
“Vâng, nhưng chú đừng về muộn quá, dì sẽ giận đấy.” “Yên tâm, chú biết chừng mực mà.”
Cúp điện thoại, cô nhắn tin cho Đới Văn Xuân, biết đối phương đã chuẩn bị xong liền lái xe về nhà. Đón người xong kể lại lời Tần Thái nói, Đới Văn Xuân hừ lạnh: “Chắc lại gặp bà bạn già nào rồi, chú con nhiều chuyện lắm.”
Hạ Sơ Nguyệt nhìn kính chiếu hậu, không đáp lời.
“Thôi, mặc kệ ông ấy đi, chúng ta mua xong chắc ông ấy cũng về rồi.” “Vâng.”
Đúng lúc cuối tuần, lại là giờ cao điểm buổi tối, người trong siêu thị nhiều gấp mấy lần ngày thường, khu bán rau chen chúc người, chân Đới Văn Xuân suýt bị giẫm nát.
Cuối cùng khi đẩy xe đầy ắp hàng đến quầy thanh toán, Đới Văn Xuân
đã kéo sầm mặt: “Bảo chú con họp xong thì ra sớm một chút, bây giờ thì hay rồi, gặp người là không đi nổi luôn, nếu ông ấy không đến thì nói sớm một chút, dì còn ra khỏi nhà sớm hơn, thế này là thế nào chứ!”
“Hôm nay chú là nhân vật chính mà, dì đừng giận chú ấy. Nhìn này, chú ấy còn dặn con đừng quên mua hoa cho dì nữa đấy.”
Nhìn bó hoa hồng đỏ trong xe, sắc mặt Đới Văn Xuân cuối cùng cũng đỡ khó coi hơn, miệng vẫn lẩm bẩm: “Đấy là con mua, ông ấy cũng biết làm người đấy.”
Sau khi cất đồ xong, hai người lên xe chuẩn bị về nhà, Đới Văn Xuân đột nhiên nhớ ra, hỏi cô: “Có gọi điện thoại hỏi chú con về nhà chưa không, nếu chưa về thì chúng ta đi đón ông ấy.”
“Vâng.” “Tút tút tút.”
Hạ Sơ Nguyệt cúp máy: “Không nghe máy.” Đới Văn Xuân: “Đi, đến Đại học Bắc Kinh.” Mười lăm phút sau, Đại học Bắc Kinh.
Xe vừa rẽ vào, Hạ Sơ Nguyệt đã nhìn thấy Tần Thái ở cổng, người đàn ông đối diện cô cũng nhận ra, là giáo sư Từ khoa Hóa sinh, bạn tốt của chú.
“Chú.”
Cô hạ cửa sổ xe, chào hỏi Từ Thanh Lâm.
Tần Thái: “Tối nay lão Từ đến chúc mừng sinh nhật tôi, bà Đới thấy thế nào?”
Hạ Sơ Nguyệt nghe vậy nhìn Đới Văn Xuân, mặt mày đối phương tươi cười, vẻ mặt ôn hòa: “Tốt đấy chứ, hai người lâu lắm rồi không gặp, đến chúc mừng sinh nhật ông cũng tiện tụ tập, đỡ cho ông ở nhà cả ngày không ai uống rượu cùng.”
Hạ Sơ Nguyệt gãi mặt, đã quen với tốc độ thay đổi sắc mặt này. “Vậy lên xe đi.”
“Ê, Tri Ngôn? Sao cậu vẫn còn ở đây?”
Động tác vuốt điện thoại của Hạ Sơ Nguyệt khựng lại, cảm thấy đầu hơi nặng.
“Tri Ngôn? Đây là…” Đới Văn Xuân trở nên nhạy cảm, nhìn người bên cạnh, “Là cái người mà Sơ Nguyệt đi xem mắt dạo trước đó hả?”
“Đúng vậy, học sinh của tôi.” Từ Thanh Lâm vẫn chưa biết kết quả xem mắt của hai người thế nào, lúc này mới nhớ ra, “Sơ Nguyệt, không phải hai đứa gặp nhau rồi sao, có thể tiến tới được không?”
Buổi tối mùa hè oi bức lạ thường, tay áo dính vào da thịt bị gió thổi qua mang theo hơi nóng.
Hạ Sơ Nguyệt đã nhìn thấy Tiêu Tri Ngôn, hôm nay anh mặc một chiếc áo khoác gió màu trắng gạo, cả người gọn gàng sạch sẽ, chẳng khác gì mấy bạn sinh viên đại học đi ngang qua phía sau.
Khuôn mặt tuấn tú thần thánh đó tác động mạnh vào đáy mắt cô, khiến cô không khỏi nhìn thêm vài lần.
Hai lần gặp mặt trước, anh đều mặc tây trang màu tối, chưa từng thấy anh mặc màu sáng. Tóc đen không tạo kiểu, kiểu ba bảy không thấy, tóc mái mềm mại rủ xuống trán, bớt đi chút lạnh lùng và xa cách, ngược lại càng tôn lên vẻ trầm ổn và trưởng thành của anh.
“Sơ Nguyệt, Sơ Nguyệt?” “A, dì.”
Hạ Sơ Nguyệt bị gọi tỉnh, hai má hơi đỏ ửng, có chút ngơ ngác: “Con nhìn thấy anh ấy rồi.”
Lời này vừa thốt ra, hai người ngoài xe ngoài Tiêu Tri Ngôn đều bật cười, khiến mặt Hạ Sơ Nguyệt càng đỏ hơn.
“Bác Từ hỏi hai đứa tiến triển thế nào, ai hỏi con có nhìn thấy hay không, chúng ta đều nhìn thấy cả rồi.” Đới Văn Xuân hạ giọng, có chút không vừa lòng, “Ánh mắt vừa rồi của con suýt nữa dính luôn vào người ta rồi kìa!”
Cô bừng tỉnh, hơi xấu hổ gãi gãi trán, “Lần đó bọn con bị công việc của con làm gián đoạn, anh ấy nói lần sau có cơ hội sẽ hẹn lại.”
Tiêu Tri Ngôn đứng sau lưng Từ Thanh Lâm ngước mắt nhìn sang.
Tần Thái và Đới Văn Xuân nhìn nhau, trong lòng có quá nhiều điều muốn hỏi nhưng vì người trong cuộc đang ở đó nên đành nuốt xuống.
“Vậy là nhìn nhau thuận mắt rồi đúng không? Văn Xuân này, tôi có một thỉnh cầu không phải phép, không biết hai vợ chồng có đồng ý không?”
Tần Thái và Đới Văn Xuân không nói gì, Từ Thanh Lâm nói tiếp: “Tri Ngôn nấu ăn rất ngon, hôm nay lại là sinh nhật Tần Thái, để cậu ấy đến nhà trổ tài cho mọi người xem đi. Vừa có thể biết rõ tay nghề nấu ăn của cậu ấy, vừa có thể xem xét con người cậu ấy thế nào, thứ ba là có thể tạo cơ hội cho Sơ Nguyệt và cậu ấy ở bên nhau nhiều hơn, hiểu nhau hơn, hai vợ chồng thấy sao?”
Hai vợ chồng suy nghĩ rồi nhìn Hạ Sơ Nguyệt, vẫn không trả lời. Dù sao thì mấy hôm trước cô mới nói muốn đổi người, giờ lại gặp mặt…
“Được ạ.”
Tần Thái và Đới Văn Xuân nhìn Hạ Sơ Nguyệt, như đang nhìn người lạ.
Hạ Sơ Nguyệt nở nụ cười trấn an với Đới Văn Xuân, nói với người ngoài xe: “Bác Từ, lên xe đi ạ, rau củ mua xong hết rồi.”
“…”
“Tiểu Tiêu này, làm phiền cháu quá, nếu cần giúp đỡ gì thì cứ nói với chú cháu, để chú ấy làm.”
Tiêu Tri Ngôn cười nhạt, nói với Đới Văn Xuân: “Không sao đâu ạ, cháu làm được mà, dì cứ yên tâm.”
“Ừ ừ.”
Trong phòng khách, Tần Thái đang đánh cờ với Từ Thanh Lâm, Đới Văn Xuân lại liếc nhìn nhà bếp rồi gõ cửa phòng Hạ Sơ Nguyệt.
Đóng cửa phòng lại, bà ấy mới nói ra những lời đã nhịn cả quãng đường: “Nữu Nữu, không phải mấy hôm trước con còn nói đẹp trai quá không yên tâm sao, sao hôm nay… Có phải con ngại từ chối không? Nếu con ngại thì dì nói cho, bác Từ và chú con có quan hệ tốt lắm, không để bụng đâu.”
Hạ Sơ Nguyệt cảm thấy ấm lòng, nắm tay dì: “Con không ngại đâu dì.”
“Vậy con…”. Đới Văn Xuân đã cảm nhận được điều gì đó mờ ám trên xe, “Con là ưng ý chàng trai đó rồi sao?”
“Con…”
“Con là ưng rồi.” Bà ấy khẳng định, “Dì còn chưa thấy con nhìn chằm chằm vào chàng trai nào lâu như vậy, con nói thật với dì đi, có phải là con thích người ta rồi không?”
Hạ Sơ Nguyệt ỡm ờ: “Dì ơi, nói thích thì còn sớm quá. Con chỉ là thấy anh ấy… cũng được, còn phải xem xét thêm.”
“Ồ, xem xét thêm.” Đới Văn Xuân đã sớm nhìn thấu tất cả, không vạch trần cô, “Được, con cứ xem đi, dì thấy là không tệ, dáng vẻ thì thật sự là đẹp trai.”
“…”
Dù sao thì cũng là lần đầu tiên Tiêu Tri Ngôn đến nhà, Hạ Sơ Nguyệt không để anh một mình trong bếp quá lâu. Sau khi Đới Văn Xuân đi, cô bèn tìm cơ hội đi qua bếp, chỉ là người bên trong nấu ăn quá chăm chú hoặc quá căng thẳng, căn bản không chú ý đến cô.
Đặt cốc nước đã rót ba lần xuống bàn, cô mở cửa bếp ra, đi vào. “Có cần giúp gì không?”
Tiêu Tri Ngôn thấy là cô, nuốt lại lời chuẩn bị nói, gật đầu: “Có.”
Hạ Sơ Nguyệt nhướng mày, không ngờ người này lại không chịu đựng được nhanh như vậy. Nhưng dù sao cũng là ở nhà cô, lại có nhiều người lớn nhìn vào như vậy, anh quá chật vật cũng sẽ khiến mọi người khó xử, dứt khoát xắn tay áo lên, “Nói đi, giúp gì nào?”
Tiêu Tri Ngôn điều chỉnh lửa: “Nói chuyện với tôi.” “Chỉ vậy thôi sao?” Cô khựng tay đang xắn áo lại.
“Ừ.” Anh nghiêng đầu nhìn cô, “Không tin tôi biết nấu ăn à?”
Bị nhìn thấu, Hạ Sơ Nguyệt cũng không gượng ép, thật sự dựa vào tủ phía sau khoanh tay lại, “Bác Từ nói thì tôi chắc chắn tin, chỉ là không biết trình độ của cậu thế nào, có thể làm tốt mấy nguyên liệu này
không.”
Ban đầu Đới Văn Xuân là người xuống bếp, dù sao hôm nay sinh nhật Tần Thái, gọi người có sinh nhật xuống bếp thì có chút không đúng. Ai ngờ giữa đường lại có Tiêu Tri Ngôn, việc này cũng chỉ có thể rơi vào tay anh.
“Yên tâm, những gì cậu lo lắng đều sẽ không xảy ra.” “Chắc chắn vậy sao? Bình thường cậu tự nấu ăn à?” “Ừ.”
“Không gọi đồ ăn bên ngoài?” “Không gọi.”
“Không phải đều nói giáo sư bận lắm sao, cậu còn có phòng thí nghiệm, bận thế mà còn có thời gian nấu cơm?”
“Bận đến mấy thì cũng phải ăn cơm chứ.”
Hạ Sơ Nguyệt nhướng mày: “Ý cậu là, cậu thuộc kiểu người của gia đình à?”
Tiêu Tri Ngôn quay lưng về phía cô, không nhìn rõ biểu cảm, “Có thể cân bằng cả hai.”
Cô cố ý đào hố: “Cậu thử rồi sao?”
Nồi đã nóng, Tiêu Tri Ngôn đổ dầu vào, tiếng xèo xèo nhanh chóng lấp đầy gian bếp.
Chỉ thấy anh cho sườn heo đã ướp vào, không nhanh không chậm, cũng không sợ dầu bắn vào người.
Ánh mắt cô dừng lại trên bàn tay trắng nõn của anh, ngón tay thon dài gắp miếng sườn heo trơn tuột cho vào nồi, động tác thuần thục, không giống như trong nồi có dầu, mà giống như bên trong chỉ có nước màu vàng kim, không làm bỏng người.
“Chưa thử, nhưng tôi nghĩ tôi có thể.”
Nghe vậy, Hạ Sơ Nguyệt cuối cùng cũng từ tay anh nhìn lên mặt anh. Vẻ mặt người đàn ông tập trung, dù là đang nấu ăn, lưng vẫn thẳng tắp.
Bộ quần áo vừa người bị tạp dề thắt lại, phác họa vòng eo thon gọn, vóc dáng hoàn hảo càng lộ rõ trước mắt cô.
Cô biết vóc dáng Tiêu Tri Ngôn rất đẹp, mặt cũng rất đẹp, giọng nói cũng dễ nghe, gần như không có đặc điểm hoàn hảo nào mà anh thiếu, đây mới là chỗ khiến Hạ Sơ Nguyệt do dự.
Nếu anh thật sự tốt đến vậy, tại sao lại độc thân nhiều năm như vậy, còn phải xem mắt tìm đối tượng, còn có chuyện qua đêm với cô…
Cô thừa nhận, Tiêu Tri Ngôn là đối tượng khiến cô rung động, nhưng có những nghi ngờ này làm tiền đề, cô không thể không suy nghĩ quá nhiều.
Tiêu Tri Ngôn đã gắp sườn heo chiên xong ra đĩa, “Cậu thích ăn ngọt hay cay?”
Suy nghĩ của Hạ Sơ Nguyệt bị cắt ngang, vẫn trả lời: “Ngọt.” “Được.”
Bên cạnh bát đã có sẵn tương cà chua, bột thì là và bột ớt, cô nói: “Cậu chuẩn bị hết rồi còn hỏi tôi làm gì.”
Anh đổ tương cà chua vào nồi, không hề che giấu mục đích của mình: “Chỉ là muốn biết sở thích của cậu.”
“… Cậu nói thẳng quá đấy.”
Cô lại nhìn con cá bên cạnh, “Cậu không định làm hai kiểu vị cho cá chứ?”
“Cá thì không được rồi.” Tiêu Tri Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, “Dì nói chú bị mỡ máu cao, giáo sư Từ cũng không ăn được đồ ngọt, nên hấp là phù hợp nhất.”
“Cậu biết nhiều thật đấy. Giáo sư Tiêu, chuyên ngành chính của cậu là nấu ăn sao?”
Hạ Sơ Nguyệt chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, cũng không có ý kiến gì về câu trả lời của anh. Nước sốt cà chua trong nồi đã dậy mùi thơm, sự chú ý của cô bị thu hút hoàn toàn, không nhận ra bàn tay đang cầm xẻng của người bên cạnh siết chặt.
Lòng bàn tay anh đổ mồ hôi, Hạ Sơ Nguyệt lại đứng gần, dường như chỉ cần anh hơi cúi đầu, tóc cô sẽ lướt qua má anh, để lại dấu vết.
Bây giờ đã để lại dấu vết rồim anh nghiêng đầu nhìn sang, cố gắng thả lỏng giọng điệu: “Sơ Nguyệt.”
“Ừm?”
“Vậy cá sốt chua ngọt, khi nào chúng ta đi ăn được?”
------oOo------