Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 44

Lần đầu tiên Ôn Sơ Nịnh phát hiện thể lực của mình yếu tới vậy.

Lúc tới núi tuyết Ngọc Long là phải ngồi cáp treo, chỉ mười phút thôi mà độ cao đã tăng lên 1000m so với mực nước biển, Ôn Sơ Nịnh đã bắt đầu có một số phản ứng độ cao trên đường đi cáp treo, cả người rũ rượi hết.

Trần Nhất Lan ngồi cạnh cô, giơ tay nắm tay cô có vẻ lo lắng, nhưng Ôn Sơ Nịnh chỉ yếu ớt đáp một câu: Tới cũng tới rồi mà.

Vụ phản ứng độ cao này cũng tùy thể trạng của từng người, Trần Nhất Lan có nền tảng tốt nên gần như không có biểu hiện gì nghiêm trọng cả.

Lần này trong chuyến cáp treo của họ có một hướng dẫn viên trẻ đang dẫn đoàn, kể chuyện về núi tuyết Ngọc Long cũng nhưng vài câu chuyện tiếu lâm khác.

Ôn Sơ Nịnh thì hoa mắt chóng mặt.

Trần Nhất Lan đã chuẩn bị sẵn bình oxy cho cô rồi.

Cáp treo liên tục lên cao, hôm nay núi tuyết Ngọc Long phủ một lớp sương mù, bên dưới trắng xóa chẳng thấy gì cả.

Ôn Sơ Nịnh tựa vào vai cậu, nhìn xuống lớp sương trắng vô tận bên dưới qua cửa sổ.

Trên mặt nạ dưỡng khí phủ một lớp sương mờ, Trần Nhất Lan cầm giúp cô, Ôn Sơ Nịnh chớp mắt nhìn cậu.

“Giống bà già lắm đúng không?” Có oxy nên cũng dễ chịu hơn tí rồi.

Ôn Sơ Nịnh hơi yếu ớt hỏi.

“Thế thì cũng là một bà già đẹp lão.” Trần Nhất Lan hỏi cô, “Dễ chịu hơn chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.”

Ôn Sơ Nịnh bĩu môi, khi nãy trước khi ra khỏi nhà Trần Nhất Lan đã chuẩn bị thuốc chống phản ứng độ cao cho cô, thế mà cô rất tự tin, sống chết không chịu uống. Cuối cùng mới lên cáp treo có tí đã bắt đầu choáng váng buồn nôn, may mà Trần Nhất Lan có mang thuốc theo, cô uống xong nghỉ một lát mới khá hơn tí.

Vào những lúc như thế này, Ôn Sơ Nịnh luôn thấy may mà có cậu ở bên.

Cáp treo chỉ đi mất mười mấy phút, Ôn Sơ Nịnh tựa đầu lên vai cậu, mắt thì ngước lên nhìn sườn mặt cậu. Trần Nhất Lan hình như cảm nhận được nên cũng cụp mắt nhìn cô.

Ôn Sơ Nịnh chẳng thấy lãng mạn chút nào —

Mình vừa thở oxy vừa ngắm cậu ấy.

Dãy núi tuyết Ngọc Long nối tiếp nhau rất hùng vĩ, một mảng trắng xóa, khi đứng ở trên đài ngắm cảnh thật mới cảm nhận được mình nhỏ bé tới nhường nào, làn sương trắng buông xuống, tất cả đều trở nên mờ ảo.

Những phiến đá ấy đã tồn tại cả nghìn năm lịch sử, lớp tuyết trắng phủ bên trên không hề tan chảy.

Ôn Sơ Nịnh cố gắng cầm bình oxy, gần như đã dùng hết một bình rồi.

Cô quay đầu nhìn Trần Nhất Lan.

Hôm nay trời không được đẹp lắm mà hơi âm u, sương mù mờ mịt, chỉ có một tia sáng le lói rọi xuống ở phía xa.

Ôn Sơ Nịnh vốn tự nhận mình là người theo chủ nghĩa duy vật, vậy mà khi nhìn thấy tia sáng ấy, nghe phía sau có du khách hò reo, cô lại vô thức nghĩ tới Trần Nhất Lan.

Con đường dài đằng đẵng, tớ luôn mong ở điểm kết thúc là cậu.

Ôn Sơ Nịnh lấy điện thoại trong túi ra tính chụp ảnh, Trần Nhất Lan phản ứng độ cao nhẹ hơn nên bèn giơ tay lấy điện thoại của cô.

“Chụp cảnh hay chụp người đây?” Cậu hơi buồn cười hỏi cô.

Ôn Sơ Nịnh dựa sát tới gần cậu.

Trần Nhất Lan khẽ cười một tiếng.

Ôn Sơ Nịnh mặc áo khoác rất dày, khăn choàng cổ che hết nửa gương mặt, ngay khi cậu giơ máy lên, cô cũng lấy can đảm bỏ bình oxy xuống.

Không khí lạnh lẽo khiến oxy càng loãng hơn, gương mặt nhỏ của cô trắng bệch nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười.

Trần Nhất Lan ấn nút chụp.

Đây là tấm ảnh chụp chung thứ ba của họ.

Cô hít vào một hơi thật dài, muốn xích lại gần Trần Nhất Lan hơn.

Trần Nhất Lan tưởng cô muốn nói gì nên cũng vô thức cúi người xuống gần.

Không khí càng lúc càng loãng, dường như trên trời còn có những bông tuyết li ti rơi xuống.

Hơi thở của Ôn Sơ Nịnh biến thành một làn sương mỏng, lượn lờ quanh chóp mũi của cậu.

Thật ra cô rất muốn “bạo” một chút, ánh mắt rơi vào bờ môi cậu, nhưng đến cả sức để nhón chân cô cũng chẳng còn.

Trần Nhất Lan nắm lấy tay phải của cô, đưa bình oxy lại.

Vì Ôn Sơ Nịnh phản ứng độ cao nên hai người không nán lại lâu, lúc xuống vẫn ngồi cáp treo.

Lần này trong cáp treo chỉ có hai người họ, ngồi đối diện nhau cách một cái bàn nhỏ.

Mặt Ôn Sơ Nịnh tái mét.

Trần Nhất Lan nghiêng người tới trước, giơ tay sờ lên mặt cô.

Lúc về tới homestay, ông chủ thấy sắc mặt Ôn Sơ Nịnh không ổn nên khuyên Trần Nhất Lan đưa cô tới phòng khám gần đó tiêm một mũi.

“Tớ không sao, tớ ngủ một giấc là ổn thôi…” Cô cũng chẳng hiểu sao mình lại bị nghiêm trọng tới vậy nữa.

“Đi thôi.”

Trần Nhất Lan không tranh cãi mà bế cô lên luôn, hỏi chủ homestay vị trí cụ thể rồi đưa cô tới thẳng đó.

Cả người Ôn Sơ Nịnh mềm nhũn, cô mặc áo khoác thật dày tựa vào lòng cậu, nói không áy náy là nói dối.

Phòng khám không lớn, một bác sĩ già đo nồng độ oxy máu cho Ôn Sơ Nịnh rồi truyền dịch.

Ôn Sơ Nịnh ngoan ngoãn ngồi trên ghế, Trần Nhất Lan nhờ bác sĩ cho cô thở oxy thêm.

Gần tới hoàng hôn, Trần Nhất Lan cứ vậy mà ngồi cạnh canh cô.

Lúc sắp truyền dịch xong, cuối cùng Ôn Sơ Nịnh cũng tỉnh táo lại một chút, cô quay đầu nhìn Trần Nhất Lan.

Gần đây không có hàng quán gì, Trần Nhất Lan mua cho cô một chai nước trái cây, chẳng biết tìm đâu ra được một hộp nho mà rửa sạch rồi ngồi bên cạnh trông cô.

Ôn Sơ Nịnh ngước mắt lên, Trần Nhất Lan đã bóc sẵn một hộp nhỏ cho cô.

“Cho tớ ăn à?” Giọng Ôn Sơ Nịnh hơi khẽ.

“Ăn một quả đi,” Trần Nhất Lan dùng tăm ghim rồi đưa qua, “Cho con nhóc hay tỏ vẻ mạnh mẽ ăn đấy.”

Ôn Sơ Nịnh bĩu môi, dùng tay phải không truyền dịch nhận lấy rồi ăn.

Nho chua chua ngọt ngọt, dằn cơn buồn nôn của cô xuống.

Trần Nhất Lan cứ thế nhìn cô.

Ôn Sơ Nịnh tự bật cười.

Giờ tay trái của cô đang truyền dịch, trên mũi đeo ống truyền oxy, trông chẳng khác gì Lâm Đại Ngọc thời hiện đại cả.

“Tớ thấy, hình như tớ không xa cậu được rồi.” Ôn Sơ Nịnh uể oải nói.

“Mười mấy năm rồi đấy, cho hỏi bạn Ôn Sơ Nịnh giờ mới phát hiện ra đấy hả?” Trần Nhất Lan đưa cô chai nước trái cây đã cắm ống hút sẵn, “Thế thì tớ cũng phát hiện là tớ rất thích cậu không xa được tớ.”

“…”

Ôn Sơ Nịnh cắn ống hút, hơi đỏ mặt.

“Cậu tỉnh táo lại chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Ôn Sơ Nịnh có hơi áy náy.

“Ừ,” Trần Nhất Lan tựa lưng ra sau, “Không cần phải cố gắng lưu giữ kỷ niệm liền bây giờ đâu.”

“…”

“Ý tớ là, sau này còn rất nhiều thời gian, nhìn cậu tự hành hạ mình thế này,” Ôn Sơ Nịnh hút ống hút phát ra tiếng “rột rột”, uống sạch nước trái cây, Trần Nhất Lan giơ tay nhận lấy để lên bàn, “Tớ xót lắm.”

Ôn Sơ Nịnh hơi ngại, “Nhưng đâu biết lần sau gặp lại cậu là khi nào.”

“Sau đợt huấn luyện mùa xuân thì tớ sẽ thi một giải đấu, xong sẽ được nghỉ vài ngày.” Trần Nhất Lan nói, “Tới đó sẽ báo trước cho cậu hay.”

“Có phải tớ, còn trẻ con lắm không?” Ôn Sơ Nịnh cụp mắt, dùng cây tăm xiên quả nho đã bóc sẵn, “Khiến cậu cứ phải lo mãi…”

Trần Nhất Lan nói, “Tớ biết cậu có thể tự lo cho mình được, tớ chỉ sợ cậu bảo cậu đang khóc mà tớ không về được, cậu phải tự lau nước mắt, tớ xót xa lắm.”

“…”

Ôn Sơ Nịnh hít hít mũi, không nói gì.

Đúng vậy thật.

Năm ba đại học gặp nhau chẳng được bao nhiêu, “yêu xa” là một từ vừa ngọt ngào vừa chua chát.

Thời gian gặp nhau đều rất ngắn, quanh đi quẩn lại, lúc không có cậu ở bên cạnh thì chỉ có nỗi nhớ dài vô tận thôi.

Lúc cô buồn cậu không có ở bên cạnh.

Lúc cô gặp mưa, cậu cũng không thể nào che ô cho cô.

Nhưng tình yêu không cần địa lý, cậu ở đâu thì trái tim cô sẽ ở đó, cô luôn đứng yên đó chờ cậu.

Tình yêu của cô sẽ băng rừng vượt suối, đem cả tấm chân tình giấu ở cạnh cậu.

Nhất định cậu sẽ biết thôi.

“Sau khi về chắc tớ phải chuẩn bị thực tập với thi cao học rồi,” Ôn Sơ Nịnh im lặng một lúc lâu rồi nói, “Tớ sẽ vừa cố gắng vừa đợi cậu.”

Mấy ngày cuối cùng, Ôn Sơ Nịnh và cậu không đi đâu nữa.

Phản ứng độ cao của cô mãi tới ngày cuối mới miễn cưỡng hồi phục lại.

Dù có hơi tiếc nuối nhưng vẫn thấy mãn nguyện nhiều hơn.

Cứ như chỉ cần gặp được nhau trong giây lát như thế, cô sẽ lại chống chọi được để đợi tới lần gặp tiếp theo.

Ôn Sơ Nịnh không cho cậu tiễn ra sân bay, trên đường cô lục tìm thẻ căn cước lại sờ thấy hai thanh kẹo sữa vị nho trong túi mình.

Lấy ra xem, một thanh đã được bóc thiếu mất hai viên, một thanh còn mới nguyên.

Chính trong khoảnh khắc ấy, vài mảnh ký ức bỗng ùa về trong đầu cô.

“Một bó hoa có dỗ được không nhỉ?”

“Lên nào, tớ cõng cậu.”

Một con phố cổ không dài, hai người nắm tay nhau đi tới đi lui rất nhiều lần.

Cô không nhớ núi tuyết Ngọc Long thế nào nhưng lại nhớ rõ bó hoa linh lan ấy.

Mắt Ôn Sơ Nịnh cay xè, cô quay đầu nhìn lại, xe vừa lăn bánh, bóng dáng Trần Nhất Lan vẫn còn ở phía sau, dõi theo cô.

“Bác tài ơi, phiền bác dừng lại một chút, cháu quay lại ngay ạ.”

“Cháu gái để quên đồ hả?” Tài xế là một người trung niên, khá thân thiện.

“Vâng ạ.”

— Quên mất lúc chia tay phải ôm cậu một cái.

Tài xế tấp xe vào lề.

Ôn Sơ Nịnh mở cửa xe chạy xuống, lao thẳng tới cạnh cậu.

“Quên gì hả?”

Trần Nhất Lan thấy cô hối hả chạy tới thì hơi ngạc nhiên, kết quả ngay sau đó, Ôn Sơ Nịnh nhào vào lòng cậu, tay cô siết chặt lấy eo cậu.

Tim Ôn Sơ Nịnh đập thình thịch, hơi thở cũng rối loạn theo.

Cô nhắm mắt lại, má cọ nhẹ lên lồng ngực cậu.

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.

Ôn Sơ Nịnh nói, “Quên nói với cậu —”

Trần Nhất Lan đợi cô nói tiếp.

“Cậu thi đấu cho thật tốt, giành huy chương Vàng thật sớm nhé, tớ đợi cậu!” Ôn Sơ Nịnh như đang nói về một lý tưởng thật hào hùng, ánh mắt đầy vẻ kiên định, “Tớ sẽ không để cậu lo lắng, cậu cứ chuyên tâm thi đi, tớ kiên định lắm.”

Trần Nhất Lan cười, “Biết rồi.”

Lúc này Ôn Sơ Nịnh mới buông cậu ra, chạy về phía xe taxi.

Trần Nhất Lan đứng đó nhìn theo, đôi khi cậu cảm thấy Ôn Sơ Nịnh vẫn như hồi còn bé, thi thoảng khóc nhè, thi thoảng ủ rũ, nhưng chỉ có tình cảm dành cho cậu là chưa bao giờ thay đổi.

Lúc nào cũng kiên định.

Cô cần cậu, cậu cũng thích được cô cần như thế.

Bình Luận (0)
Comment