Sau lần trở về từ Vân Nam, cuộc sống của Ôn Sơ Nịnh trở nên bận rộn hơn rất nhiều.
Một phần là vì chuẩn bị thi cao học, một phần là sắp đi thực tập.
Lâm Chi giới thiệu cô với Collins International, lúc ấy đã gần cuối năm ba rồi. Lâm Chi bảo cô chuẩn bị phỏng vấn, báo trước Collins International sẽ có ba vòng phỏng vấn.
Ôn Sơ Nịnh tranh thủ một ngày hiếm hoi không có tiết để đi dạo phố với Chung Nhan Nhan.
Dù sao cũng là phỏng vấn mà, phải chuẩn bị kỹ càng một chút, mà vừa hay Chung Nhan Nhan cũng đang chuẩn bị phỏng vấn.
“Chẳng phải sau này tính làm vlog hả?”
Trong phòng ký túc xá, Ôn Sơ Nịnh đang soi gương đắp mặt nạ trong phòng vệ sinh.
“À, tớ với Tề Minh chắc sắp chia tay rồi.” Chung Nhan Nhan vừa sắp xếp túi lại vừa bình thản nói.
Ôn Sơ Nịnh hơi bất ngờ, “Sao vậy?”
“Tốt nghiệp rồi, anh ta bảo mẹ anh ta không cho ở lại Hoài Xuyên, muốn về quê thi công chức.”
Câu trả lời này đúng là…
Tâm trạng của Ôn Sơ Nịnh cũng hơi phức tạp, hình như mùa tốt nghiệp cũng đồng nghĩa là mùa chia tay.
Ôn Sơ Nịnh vẫn chưa nghĩ nhiều tới chuyện sau này, nhưng lúc này, cô gỡ mặt nạ, chợt nhận ra mình chưa biết sau này Trần Nhất Lan có dự định gì nữa.
Nhưng cô không vội hỏi cậu.
“Thế còn cậu?” Ôn Sơ Nịnh hỏi Chung Nhan Nhan.
Chung Nhan Nhan nhún vai, “Đi thực tập trước thôi, tớ không có ý định học cao học nhưng có nộp đơn vào vài công ty nước ngoài rồi, có một chỗ hẹn phỏng vấn, làm nhân viên văn phòng.”
Ôn Sơ Nịnh và Chung Nhan Nhan tới trung tâm thương mại thành phố, vừa nhìn cô đã ưng một bộ —
Một chiếc váy đen ôm dáng, nửa trên là áo sơ mi lụa trắng, bên ngoài là blazer kiểu Pháp màu đen với phần eo được may rất tinh tế.
Bộ đồ này khiến Ôn Sơ Nịnh nghĩ ngay tới Chu Mộng đang ở nước ngoài.
Từ sau khi cô lên đại học, năm nào sinh nhật Chu Mộng cũng gửi cho cô một cái túi hàng hiệu, dặn rằng con gái thì phải tự tin và xinh đẹp.
Nhưng Ôn Sơ Nịnh chẳng có ai để chưng diện gặp gỡ, ngày nào cũng xách túi đi học thôi.
Thế là mấy chiếc túi kia vẫn nằm trong tủ quần áo, chưa dùng lần nào.
Đây là lần đầu tiên Ôn Sơ Nịnh đeo một chiếc túi chéo nhỏ.
Để phối với bộ đồ này, Ôn Sơ Nịnh mua một đôi giày đế thấp, lúc thanh toán, nhân viên đã gói xong quần áo cho cô.
Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng buồn thay lại, mua xong Chung Nhan Nhan muốn đi chơi tiếp nên cô bèn về ký túc xá trước.
Chỉ một tuần sau, Ôn Sơ Nịnh nhận được điện thoại từ HR của Collins International, hẹn cô tới phỏng vấn vòng đầu.
Có giấy giới thiệu của Lâm Chi, Ôn Sơ Nịnh được nhận vào danh sách phỏng vấn.
Lúc tới nơi, ở ngoài có rất nhiều cô gái đang chuẩn bị, ai nấy đều ăn mặc trang điểm chỉn chu. Công ty rất lớn, nằm ngay ở trung tâm tài chính của Hoài Xuyên, sàn màu ngà, không gian mang đậm phong cách doanh nghiệp hiện đại, khắp nơi toàn là những quý bà mặc đồ công sở và các quý ông áo vest chỉnh tề.
Ôn Sơ Nịnh là người đầu tiên phỏng vấn.
Kết quả là lúc vào trong thấy có ba người phỏng vấn, người ở chính giữa — Là Tạ Yến Lâm.
Bảng tên trước mặt ghi Phó Tổng giám đốc Collins International.
Lúc thấy y Ôn Sơ Nịnh có hơi kinh ngạc nhưng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, trả lời tuần tự câu hỏi của người phỏng vấn.
Toàn là những câu hỏi tiêu chuẩn, cả quá trình phỏng vấn bằng tiếng Anh, từ đầu tới cuối chỉ mất khoảng nửa tiếng.
Ôn Sơ Nịnh bước ra khỏi phòng phỏng vấn, điện thoại trong túi rung lên, cô lấy ra xem thử, hóa ra là mấy cuộc gọi nhỡ từ Trần Nhất Lan.
Đang định gọi lại thì có người đằng sau gọi cô —
Tạ Yến Lâm bước ra từ phòng phỏng vấn.
“Tiễn em một đoạn nhé?”
“Không cần đâu ạ,” Ôn Sơ Nịnh cân nhắc trong lòng xem mình nên gọi y là thầy Tạ như trước hay là Giám đốc Tạ, “Em tự về được.”
“Không phải cố tình tiễn em đâu, tôi đang định về trường một chuyến vì để quên đồ ở văn phòng, đi nào, xe tôi ở ngay bên ngoài.”
Tạ Yến Lâm hiện tại được treo tên trong trường dưới danh nghĩa “giảng viên danh dự” gì đó, nhiều khi cũng có dạy một tiết.
Ôn Sơ Nịnh thầm suy nghĩ vài giây, thấy hình như nếu từ chối nữa thì cũng không hay lắm.
Nhất là khi Tạ Yến Lâm là người vừa phỏng vấn cô nữa.
Xe Tạ Yến Lâm đậu ngay ở ngoài công ty, là một chiếc Maybach màu đen.
“Lên xe đi.”
Tạ Yến Lâm mở khóa xe.
Ôn Sơ Nịnh tự giác ngồi ở phía sau.
Trong xe có mùi tinh dầu chanh thanh mát lan tỏa trong không khí, rất dễ chịu nhưng có vẻ hơi nồng.
“Em phỏng vấn khá ổn đấy,” Tạ Yến Lâm nói, “Cô Lâm từng nhắc em mấy lần rồi.”
“Cảm ơn ạ.” Ôn Sơ Nịnh không biết nên trả lời thế nào.
Tạ Yến Lâm hỏi vài câu về dự định sau này của cô, Ôn Sơ Nịnh cũng trả lời như bình thường. Sau đó cả hai không ai nói tiếp, Ôn Sơ Nịnh cúi đầu nhắn lại vài tin cho Trần Nhất Lan, không thấy cậu trả lời lại.
Cô đoán chắc cậu tranh thủ gọi cho mình trong lúc tập rồi.
Ôn Sơ Nịnh tính nhờ Tạ Yến Lâm thả cô xuống chỗ cổng trường, nhưng ở cổng không tiện đậu xe nên đành phải thôi. Cộng thêm việc đến văn phòng của Tạ Yến Lâm thì phải đi qua khu ký túc xá nữ, cuối cùng y thả cô ở ngay cửa ký túc xá.
“Cảm ơn Giám đốc Tạ ạ.” Ôn Sơ Nịnh xách túi bước xuống, lễ phép cảm ơn y.
“Không sao, cứ gọi là thầy Tạ cho thuận tai đi, Giám đốc Tạ nghe như ông già ấy.” Y cười ấm áp, lùi xe rời khỏi đó.
Ôn Sơ Nịnh cười khách sáo, quay bước đi, cổ chân đã hơi đau.
Bình thường cô không mang giày cao gót, đôi hôm nay đi lại là đôi mua để dành, lần đầu mang đã bị cọ xước chân rồi.
Cô đi được vài bước, cứ cảm giác như có ai đang nhìn mình, ngẩng đầu lên —
Chợt thấy một bóng người đang đứng dưới cây ngô đồng.
Cao ráo, thân hình đẹp, khiến người ta không thể nào rời mắt đi được.
Quần short thể thao màu đen, áo thun trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo sơ mi sọc xanh pha trắng bình thường.
Đường nét chỗ cánh tay rắn rỏi, làn da dưới ánh nắng trắng nõn, mơ hồ còn thấy cả gân xanh đang nổi lên, vừa mờ nhạt mà lại vừa gợi cảm.
Trần Nhất Lan.
Ôn Sơ Nịnh xách túi đi qua, tự nhiên thấy cậu, cô cứ ngỡ như đang mơ vậy.
Cô rảo bước đi qua đó, chân đau buốt.
Trần Nhất Lan đi về phía cô, trong ánh mắt ẩn chứa chút u tối, cậu hất cằm hỏi, “Người đó là ai thế?”
Chẳng hiểu sao giọng điệu nghe có hơi nguy hiểm.
“Là người phỏng vấn, cũng là giảng viên trên danh nghĩa trong chuyên ngành của tụi tớ, tiện đường đưa tớ về thôi.” Ôn Sơ Nịnh nhìn cậu, ánh mắt lập tức sáng lên, “Sao cậu lại về rồi?”
“Chẳng phải là để cho cậu niềm vui bất ngờ à?” Trần Nhất Lan nhìn cô một lượt, chân váy ôm màu đen, sơ mi lụa trắng, chất liệu rủ nhẹ trông rất dịu dàng và thanh lịch, đôi chân thon dài, khuôn mặt trang điểm nhẹ, môi hồng răng trắng.
Cậu nhìn như thế khiến Ôn Sơ Nịnh hơi ngượng ngùng.
“Tớ còn phải lo thêm một chuyện nữa rồi.”
“Hả?”
“Một cô bé xinh đẹp thế này, nhỡ bị ai cuỗm mất thì sao?”
“Sao lại thế được.” Má Ôn Sơ Nịnh đỏ bừng, “Tớ lên thay đồ đây.”
“Cậu đợi tí nhé.”
Trần Nhất Lan nắm cổ tay cô lại, bảo cô ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh.
Ôn Sơ Nịnh không hiểu gì.
“Ngồi đây đi, năm phút nữa tớ quay lại.”
“Ừ.”
Ôn Sơ Nịnh ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế dài dọc con đường chính trong khuôn viên trường, ở đây có những cành liễu rủ, xung quanh là những sinh viên đi bộ, thời tiết đầu hạ rất đẹp.
Chỉ lát sau, Trần Nhất Lan đã quay về.
Cầm một cái túi trong tay.
Cậu cúi người trước mặt cô, một tay nâng chân cô lên.
“Đau…”
Bất chợt đụng trúng vết thương, đau nhói.
Trần Nhất Lan nhẹ tay hơn, cởi giày cao gót của cô ra.
Ôn Sơ Nịnh hơi ngượng, dù sao cũng đang trong sân trường, người qua lại rất đông.
Trần Nhất Lan không để ý lắm, dùng cồn khử trùng vết thương cho cô, thấy phần da bị trầy đỏ, sợ cô đau nên cậu rất nhẹ tay, còn khẽ thổi một cái nữa.
Luồng gió phả qua làn da nhạy cảm, vết thương hơi nhói đau mà còn hơi ngưa ngứa nữa.
Ôn Sơ Nịnh cúi đầu nhìn cậu, có thể thấy rõ được đường cong sau gáy, nơi xương gáy lộ ra một cách rõ ràng, đường nét thật sự rất gợi cảm.
Cậu cúi đầu nên cô chỉ có thể nhìn thấy một góc trên gò má cậu.
Khoảnh khắc ấy như thể đã quay về rất nhiều năm trước.
Hai người ở trạm tàu đông đúc ấy, Trần Nhất Lan kéo tay cô, thổi thổi.
Lần này cậu mua một miếng băng dán in hình hoạt hình, dán lên phần chân bị giày cao gót làm trầy đỏ.
Ôn Sơ Nịnh muốn rụt chân về.
Trần Nhất Lan lại nắm chặt cổ chân cô, lòng bàn tay ấm áp, ngón tay thon dài mạnh mẽ.
“Không đau thật mà.” Ôn Sơ Nịnh nhỏ giọng nói, “Cậu buông ra đi, bị người ta thấy thì ngại lắm.”
Trần Nhất Lan khẽ cười, cổ chân cô trắng nõn, vết trầy đỏ ửng lên trông rất nổi bật.
“Nếu sau này phải mang giày cao gót thì chuẩn bị sẵn băng cá nhân trong túi đi,” Trần Nhất Lan đưa phần còn lại cho cô, “Cất trong túi, chuẩn bị mọi lúc.”
“Biết rồi, cậu có vội đi không?” Trong lòng Ôn Sơ Nịnh ấm áp hẳn lên.
“Không vội.”
“Thế để tớ lên thay đồ…”
“Đợi tí đã.”
Trần Nhất Lan kéo tay cô lại.
Ôn Sơ Nịnh vừa đứng dậy đã ngồi trở lại.
Trần Nhất Lan chợt nghiêng người sát lại, Ôn Sơ Nịnh bất giác đỏ mặt vì thế —
Là vì sau vài tháng không gặp, hình như cậu thiếu niên này đã không còn là thiếu niên nữa, dáng người săn chắc hơn, đường nét gương mặt cũng sâu hơn, giữa hai hàng lông mày là một nét trưởng thành mơ hồ.
Trên người cậu vẫn là hương chanh nhàn nhạt hòa quyện với chút mùi bạc hà và húng quế, lúc ghé tới, cậu chống một tay lên tay vịn ghế bên cạnh cô.
Trong mùi hương đầy quyến rũ ấy mang theo một cảm giác xâm lược nguy hiểm.
“Cậu làm gì vậy…”
“Tớ thấy hơi không yên tâm lắm,” Trần Nhất Lan chậm rãi nói, “Sợ cậu bị ai đó nhòm ngó.”
“Làm gì có!”
Ôn Sơ Nịnh đẩy cậu ra, giọng điệu này hơi mập mờ, chậm rãi mà như ẩn giấu một sự chiếm hữu.
“Cậu chột dạ à?”
“Ai thèm chột dạ…”
Làm gì mà chột dạ, rõ ràng là cậu khiến cô không thể rời mắt được, chỉ nhìn một chút thôi mà trái tim đã đập thình thịch, tình yêu đang thức tỉnh, đến cả ánh mắt cũng không giấu nổi.
Trần Nhất Lan khẽ cười, giơ tay nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn mình.
Ôn Sơ Nịnh cảm giác như đầu mũi của mình cũng đang toát mồ hôi.
Cô hít một hơi thật sâu, ngước mắt nhìn cậu. Đường nét gương mặt cậu đã trở nên sắc sảo hơn, sống mũi cao thẳng tới mức quá đáng, đôi mắt đẹp đẽ, mí mắt mỏng, con ngươi mang màu trà trong ánh nắng, dường như thấm đẫm chút gió mát, phản chiếu lại rõ ràng bóng dáng của cô.
Chút lý trí còn sót lại của Ôn Sơ Nịnh đang từ từ tan ra.
“Trần Nhất Lan,” Ôn Sơ Nịnh khẽ nói, “Cuối cùng cậu cũng về rồi.”
Cô đã xem đi xem lại hai bức ảnh chụp chung ấy rất nhiều lần.
Giờ đây cậu bằng xương bằng thịt đã xuất hiện trước mặt cô.
“Ừ, tớ về rồi đây,” Trần Nhất Lan nói, “Mới đáp máy bay là về ngay đấy.”
“Sắp đi nữa rồi đúng không?”
“Hai tháng nữa là tới giải đấu, tháng này ở Hoài Xuyên tập luyện.”
Ôn Sơ Nịnh nghe câu trả lời này mà suýt nữa đã bật khóc.
Trần Nhất Lan giơ tay véo mặt cô, “Ác thật đấy.”
“Ác gì chứ?”
“Ngày nào cũng nhắn tin cho cậu, có lần nào cậu nghiêm túc nói chuyện với tớ đâu,” Trần Nhất Lan tỏ vẻ như đang tính sổ, “Lần này xa nhau tròn một trăm lẻ ba ngày, tớ gọi video cho cậu mười hai lần, thế mà cậu chỉ nhận có bốn lần thôi.”
“… Thì tại sợ trễ quá, ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi mà.”
“Tớ không cần cậu ngoan ngoãn thế đâu.” Trần Nhất Lan vẫn chưa dời tay ra khỏi má cô, cậu dán mắt vào gương mặt cô, rất nhiều rất nhiều cảm xúc đã lên men trong suốt chặng đường. Những giọt mồ hôi khi chạy thẳng tới đây, cả một trăm lẻ ba ngày xa cách đã không còn quan trọng nữa.
Cậu đã gặp lại Ôn Sơ Nịnh, người mà mình mong mỏi được gặp.
“Với tớ mà còn ngoan ngoãn thế làm gì?” Trần Nhất Lan cong môi cười, “Cứ làm theo ý mình cũng được mà.”
“Thế thì cậu đợi đi,” Ôn Sơ Nịnh đi giày vào, kéo tay cậu xuống, “Đợi cậu thi xong rồi, tớ sẽ quậy hết nấc, tớ để dành hết cho cậu đấy.”
Nói xong, cô còn lườm một cái.
Nhưng thật ra cũng chẳng hung dữ chút nào.
Gương mặt trắng trẻo được trang điểm nhẹ, lúc hung dữ trông cũng đáng yêu.
Trần Nhất Lan cười, “Mau đi thay đồ đi, dẫn cậu đi ăn nhé.”
“Biết rồi!”
Ôn Sơ Nịnh tính đứng dậy.
Trần Nhất Lan lại níu tay cô lần nữa.
Ôn Sơ Nịnh ngồi xuống lần thứ ba.
“Lại sao nữa?”
“Cũng đẹp đấy.” Trần Nhất Lan nhìn cô, ánh mắt rơi xuống chỗ eo, “Chết thật, tớ thấy bị đe dọa quá.”
“…”
Ôn Sơ Nịnh rụt tay về, tự nhiên thấy câu này hơi mờ ám.
Cô chậm rãi xách túi đi thay đồ.
Trần Nhất Lan ngồi trên ghế, dõi theo bóng lưng của cô.
Mái tóc cô đã dài hơn một chút, làn tóc đen nhánh mềm mượt phủ trước ngực, chiếc váy ôm để lộ đường cong phần eo, áo sơ mi lụa rủ nhẹ trông vừa dịu dàng vừa duyên dáng.
Nhưng thật sự khi nhìn thấy cô bước xuống từ chiếc xe ấy, cậu hơi khó chịu.
Nhưng cũng may là lúc nhìn thấy cậu, ánh mắt cô không giấu nổi sự bất ngờ.
Đó vẫn là cô gái trong lòng cậu.
–
Ôn Sơ Nịnh quay về ký túc xá, trái tim trong lồng ngực đập loạn xạ, mãi tới khi về phòng ngủ, cảm giác rung động ấy vẫn tràn ngập.
Cô điều chỉnh lại hơi thở mấy lần.
Cổ tay như vẫn còn lưu lại độ ấm dịu dàng kia cùng cảm giác rắn chắc ấy.
Mùi chanh thanh mát mà cô đã nhớ nhung bao lần.
Ôn Sơ Nịnh mở tủ quần áo, thay một chiếc váy thoải mái, đổi sang một đôi giày thể thao đế bằng rồi vội vàng chạy xuống lầu.
Trần Nhất Lan vẫn ở đó đợi cô, thấy dáng vẻ vội vàng của cô, cậu cong môi cười.
Ôn Sơ Nịnh dừng lại trước mặt cậu, “Tớ nắm tay cậu một chút có quá đáng không?”
Trần Nhất Lan đưa tay cho cô.
Ôn Sơ Nịnh cười, giơ tay nắm lấy tay cậu rồi siết thật chặt, nói như đang tự lừa mình, “Nói trước nhé, tới cổng trường là cậu thả tớ ra đấy nhé.”
“Ừ.”
“Tớ chưa có hẹn hò với cậu đâu nhé.”
“Ừ.”
“Hai năm sau tớ mới cân nhắc xem có đồng ý với cậu không nhé.”
“Ừ.”
Có một vài chuyện chưa nói rõ, giống như một lớp màn mỏng không giấu nổi vậy.
Ôn Sơ Nịnh nắm chặt tay cậu, đi bên cạnh cậu, hơi ngại ngùng nhìn cậu. Cảm giác trong lòng bàn tay như được phóng đại lên, bàn tay được cậu nắm chặt, cảm giác như đến cả cơn gió cũng trở nên dịu dàng hơn.
Ôn Sơ Nịnh không nhịn được mà bật cười, hình như chỉ cần nắm tay một chút là những tháng ngày chờ đợi đã tan biến hết.
Rất nhiều lần nhìn thấy tin nhắn của cậu toàn là sau 12 giờ đêm, muốn trả lời nhưng lại nghĩ tới việc cậu phải dậy lúc 6 giờ sáng.
Đến cả nói chuyện cũng chẳng dám kéo dài quá lâu.
Chỉ khi nỗi nhớ căng lên như dây đàn, cô mới dám nhận cuộc gọi video từ cậu.
Nhưng dù có nhìn thấy nhau thì vẫn cách nhau quá xa.
Yêu xa là như thế đấy, khi không gặp thì nhớ muốn chết nhưng lại thấy cả hai đều đang nỗ lực, chỉ cần cái kết đẹp thì dù cực khổ cỡ nào cũng tìm được lý do để kiên trì.
Khi thật sự gặp lại rồi, những nỗi buồn, những sự chua xót đều tan thành mây khói hết.
Ôn Sơ Nịnh không kìm nổi niềm vui.
Trần Nhất Lan rất ít khi dẫn cô ăn uống linh tinh vì chế độ ăn của vận động viên rất nghiêm ngặt, nhất là trước mỗi giải đấu, từng bữa đều do căn tin của đội phân phối.
Một là đầy đủ dinh dưỡng, hai là an toàn thực phẩm.
Ngoại ngữ Hoài Xuyên có phong cảnh rất đẹp, hai bên đường cây cối xanh mướt, gió mùa hạ thổi qua, lòng người xao xuyến như ngọn cỏ đung đưa trong tiếng chim hót.
Tạ Yến Lâm vừa lấy tập tài liệu để quên trong văn phòng, bất chợt nhìn thấy hai người phía trước.
Là Ôn Sơ Nịnh đã thay bộ đồ khác, một chiếc váy màu xanh lá nhạt, dây áo màu hạnh thắt nơ trên vai, phối cùng đôi giày thể thao đế bằng màu trắng.
Tràn đầy sức sống tuổi trẻ.
Trên gương mặt cũng mang nụ cười rạng rỡ.
Lúc này Tạ Yến Lâm lại chợt nhớ tới lần đầu gặp Ôn Sơ Nịnh ở Yên Kinh, hôm ấy rét đậm, cô đứng dưới lầu gọi điện thoại.
Trên mặt cũng là nụ cười thế này.
Thậm chí Tạ Yến Lâm còn nhớ rõ, trong cuộc thi tiếng Anh ở Yên Kinh, đề tài thuyết trình của Ôn Sơ Nịnh là về thể thao và tinh thần Olympic, ví dụ chính xác tới từng giây.
Lúc đó y còn thắc mắc sao một cô bé lại nói về chủ đề thế này?
Lúc đó cô đã nói.
“Luôn có người trèo đồi lội suối vì lý tưởng, mang tình yêu nồng nàn giấu ở ngay bên mình.”
Mà người ở cạnh cô bây giờ —
Bình thường Tạ Yến Lâm cũng có xem chương trình thể thao, y nhận ra gương mặt này.
Là vận động viên chủ lực của đội tuyển bơi quốc gia hiện tại, Trần Nhất Lan.
Vai rộng chân dài, dáng người chuẩn, lúc thi đấu rất tập trung, thành tích ổn định, tính tình cũng khiêm tốn nữa.
Sao Tạ Yến Lâm lại nhớ cái tên này ư?
Năm nay y đã 30 tuổi rồi, hay tụ tập với vài người bạn, cả đám đàn ông ngồi nhà xem chương trình thể thao, đoán xem ai sẽ giành huy chương.
Đám bạn thân đều cược là Trần Nhất Lan, lúc đó y không tin lắm, vì ở nội dung bơi hỗn hợp, tới lượt bơi thứ hai cậu đã thua người khác nửa thân người.
Kết quả là trong lượt bơi tự do sau đó, cậu tăng tốc toàn chặng rồi vượt lên.
Trần Nhất Lan thật sự đã giành được vài chức quán quân.
Cứ thế nên nhớ hẳn cái tên này.
Lúc này, dường như có những thứ không cần hỏi cũng biết đáp án rồi.
Ôn Sơ Nịnh nắm chặt tay Trần Nhất Lan, cô gái 20 tuổi không cần che giấu tình yêu, đủ thấy rõ rồi.
Luôn có người đang vì lý tưởng mà nỗ lực, và cũng có người lặng lẽ cất tình cảm mãnh liệt nhất ở bên cạnh người ấy.
Sự chờ đợi khó khăn nhưng cũng là lời tỏ tình không lời mà nồng nhiệt, chân thành nhất.
–
Trần Nhất Lan dẫn Ôn Sơ Nịnh tới căn tin của đội ăn cơm.
Kết quả là lần này chỉ có cô với Trần Nhất Lan.
“Chỉ có hai tụi mình thôi hả?” Ôn Sơ Nịnh hơi ngạc nhiên.
“Ừ, Trương Văn Bác còn đang tập, An Đông thì tới thời gian nổi loạn rồi.”
“Hả? Thời gian nổi loạn ư?”
“Không chịu cố gắng tập luyện nữa,” Trần Nhất Lan bưng cho cô một đĩa salad nhỏ, “Nhưng cậu ta cũng có tư cách để lười mà, xuất phát điểm của cậu ta cao hơn tụi tớ nhiều, bơi giỏi sẵn, nền tảng tốt hơn đa số người trong đội.”
“Cậu cũng đâu kém cạnh đâu.” Ôn Sơ Nịnh không hiểu lắm, chỉ ngoan ngoãn ngồi xuống, dùng nĩa xiên một miếng táo.
Trần Nhất Lan cười, “Ở ngoài cậu đừng có nói câu đó nhé, trong đợi tụi tớ có đầy người giỏi hơn tớ nhiều.”
“Thế cậu còn được tham gia Olympic không?” Ôn Sơ Nịnh hỏi ra điều mà mình quan tâm nhất.
“Năm nay còn một cuộc thi nữa, thành tích đạt yêu cầu là được tham gia dự tuyển Olympic rồi.”
“Cố lên nhé!”
“Biết rồi.” Trần Nhất Lan ngồi đối diện cô, mở cho cô một chai sữa bắp rồi quay lại vấn đề chính, “Cậu phỏng vấn ở đâu vậy?”
“Collins International, “ Ôn Sơ Nịnh trả lời, “Sang năm là tớ lên năm tư rồi, phải đi thực tập, còn tính học cao học nữa.”
“…”
“À đúng rồi, Chung Nhan Nhan chia tay bạn trai rồi, hình như bạn trai cô ấy muốn về quê,” Ôn Sơ Nịnh xiên một miếng dâu tây, “Tốt nghiệp xong cậu tính đi đâu vậy? Tớ chưa chọn trường học cao học, cậu đi đâu thì tớ tới đó.”
“Chưa biết nữa, để tớ hỏi thầy Cảnh đã,” Trần Nhất Lan không đặt trọng tâm vào chuyện này, cậu chậm rãi nói từng chữ, “Tớ đi đâu thì cậu theo đó hả?”
“Không được hả?” Ôn Sơ Nịnh vẫn rất hùng hồn, “Còn hai năm nữa mà, vừa hay tớ cũng tranh thủ cố gắng chuẩn bị cho cuộc sống tươi đẹp sau này luôn.”
“Sao mà để cậu cố gắng được chứ,” Trần Nhất Lan chậm rãi xiên một miếng dâu từ đĩa salad của cô, “Thế thì tớ cắn rứt lắm, bạn Ôn Sơ Nịnh đã chịu yêu xa cay đắng biết bao nhiêu năm thế rồi, giờ còn phải vì tình yêu mà làm nô lệ tư bản nữa.”
“Tớ không để bụng đâu mà.”
Ôn Sơ Nịnh đang vui, cô không đói lắm nên ăn vội vài miếng rồi chống cằm nhìn cậu.
Lúc này trong căn tin không có nhiều người.
Trần Nhất Lan cắn một miếng dâu tây, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích, nước dâu đỏ thắm. Cậu ngẩng đầu nhìn cô một cái, ánh mắt hờ hững, mái tóc được cắt gọn gàng, có vài sợi tóc mái không nghe lời mà nghịch ngợm lướt qua chân mày, đến cả cơn gió cũng trở nên cuốn hút hơn nhờ cậu.
“Nhìn gì đó?” Cậu hỏi.
“Cậu có phải người đẹp trai nhất trong đội không vậy?”
“Ôn Sơ Nịnh,” Trần Nhất Lan xiên một miếng lê nhét vào miệng cô, “Cậu đúng thật là, thương nhau củ ấu cũng tròn à?”
Ôn Sơ Nịnh cắn trả hai miếng, kết quả không cẩn thận mà cắn trúng lưỡi, nét mặt xụ xuống vì đau.
Tay phải Trần Nhất Lan cầm đũa, tay trái vươn ra véo má cô.
Ôn Sơ Nịnh lè lưỡi với cậu.
Trần Nhất Lan thả tay ra, trong mắt ánh lên nụ cười, “Sao, ý cậu là tớ hôn một cái là hết đau đúng không?”
“Đồ khùng!”
Ôn Sơ Nịnh đẩy tay cậu ra, má đỏ ửng.
Giọng điệu Trần Nhất Lan cao hơn, “Ừ, đồ khùng.”
Có gọi đồ khùng cậu cũng rất vui.
Ôn Sơ Nịnh không thèm để ý tới cậu nữa mà cúi đầu ăn cơm, hôm nay phỏng vấn lúc 10 giờ sáng, lúc sáng cô có lượn một vòng căn tin, mấy món muốn ăn đã hết nhẵn nên bèn mua đại một ly sữa đậu nành để lót dạ.
Giờ đã hơn 12 giờ, cô cũng hơi đói rồi.
Trần Nhất Lan lấy toàn những món cô thích ăn thôi.
–
Ngoài cửa sổ, Cảnh Ái Quốc và Khương Bình đi ngang qua, cả hai chuẩn bị quay lại văn phòng.
Bình thường nếu không có giải đấu lớn thì mọi người đều tập ở các trung tâm huấn luyện tỉnh, có giải đấu lớn mới tới các trung tâm của cả nước.
Lần tới sẽ là giải vào mùa thu năm nay. Kết quả lần này sẽ quyết định tư cách tham gia Olympic của các vận động viên ở một mức độ nhất định.
Trong đội tỉnh S hiện tại có tám, chín người là vận động viên của đội tuyển quốc gia, tới khi ấy chỉ được chọn ba, bốn người để dự tuyển thôi.
Rồi lại tiếp tục sàng lọc vòng loại, người được tham gia Olympic đều là những tuyển thủ có thực lực hàng đầu.
Vì thế suất dự thi rất căng thẳng.
Khương Bình nói, “Tôi thấy Trần Nhất Lan khá tiềm năng, phát triển đều, giờ dù thành tích đang vào giai đoạn bình ổn nhưng tố chất khá tốt, tiềm lực cao. Tôi không lo cho giải vô địch lắm, chỉ là vòng loại lần này thì… Tôi nghe nói vận động viên từng giành huy chương Bạc Olympic lần trước, tên gì ấy nhỉ, Lý Đông Vĩ hả? Cậu ta cũng có tham gia.”
“Đúng thế, giờ đã huấn luyện lâu thế rồi, có vẻ tụi nhỏ đang có dấu hiệu lười biếng. Hôm nay An Đông lại xin nghỉ, tôi sẽ tranh thủ nói chuyện với nó. Thằng nhóc Trương Văn Bác cũng khá, chăm chỉ luyện tập, chỉ cần giữ phong độ là được,” Cảnh Ái Quốc và Khương Bình dừng lại, Khương Bình phải về viết báo cáo tổng kết, “Mấy ngày trước mẹ của Đường Tử Chân có gọi tới, bảo trong đội tập cực quá, con trai bà ấy ăn không ngon ngủ không yên.”
“Vận động viên nào mà không cực chứ, anh để ý nhé, sắp thi rồi đấy. Mẹ Đường Tử Chân cũng thế nữa, suốt ngày cứ mang đồ ăn tới cho nó, đã dặn bao nhiêu lần rồi mà… Haizz, anh nhớ để ý thêm nhé.” Khương Bình nhìn đồng hồ trên tay, “Vẫn phải chú trọng tinh thần trong đội, cũng phải quan tâm tới cảm xúc của tụi nhỏ nữa, cố mà giữ không khí luyện tập tích cực.”
“Ừ.”
Cảnh Ái Quốc đáp lại, nhìn Khương Bình chạy về phía tòa nhà văn phòng.
Sau khi huấn luyện trên cao nguyên xong đã bắt tụi nhóc tham gia một cuộc thi cỡ nhỏ, tinh thần trong đội cũng bắt đầu có vấn đề.
Cảnh Ái Quốc cũng đau đầu chứ, ông tính vào căn tin nhưng mới ngẩng đầu lên đã thấy hai người ngồi bên cửa sổ.
Trần Nhất Lan, và cô gái bên cạnh, ông đã từng gặp rồi.
Cảnh Ái Quốc lại đau đầu gấp bội.
Phải quan tâm tinh thần trong đội, còn phải để ý tới vấn đề cảm xúc của vận động viên nữa.
Thôi.
Ông đứng dưới nắng mất mấy phút, thôi được rồi, về căn tin tầng 1 mua đồ mang về văn phòng ăn vậy.