Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 49

Chu Mộng chỉ ở nhà được vài ngày đã phải về rồi.

Trước khi đi, Chu Mộng đưa cho cô một chiếc thẻ ngân hàng.

“Mẹ?”

“Mẹ biết con sắp tốt nghiệp đại học rồi, dù sau này đi làm hay học cao học thì con cứ làm những gì mình thích đi. Mấy năm nay mẹ kiếm được không ít, nếu sau này con muốn an cư ở thành phố nào thì cứ mua nhà ở đó, thích gì cứ mua,” Chu Mộng thấy cô chưa nhận bèn dúi thẻ vào tay cô, “Lấy đi, không đủ thì nói với mẹ, mẹ cho tiền.”

Mũi Ôn Sơ Nịnh cay cay.

Lần này về, Chu Mộng gần như không mang theo hành lý gì mà chỉ xách một chiếc túi nhỏ.

“Mẹ ơi,” Ôn Sơ Nịnh ôm bà, “Con không hề trách mẹ.”

“Nào, mẹ mới trang điểm xong, đừng làm mẹ khóc chứ.”

Chu Mộng cười, “Nhớ chăm sóc bản thân nhé con. Không cần tiễn mẹ ra sân bay đâu, con cứ ở nhà đi.”

Ôn Sơ Nịnh vẫn nhất quyết đòi tiễn, Chu Mộng không khuyên được nên chỉ đành chiều theo.

Ôn Sơ Nịnh đưa bà tới tận khu kiểm tra an ninh, nhìn Chu Mộng đi vào.

Thứ Chu Mộng đã dạy cô là sự dũng cảm, độc lập và lý trí sáng suốt.

Dù phần lớn thời gian bà không thể ở cạnh Ôn Sơ Nịnh được.

Ôn Sơ Nịnh cứ đứng ở sân bay, trên màn hình lớn hiển thị chuyến bay của Chu Mộng đã cất cánh.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là chiếc nào, chỉ thấy có một chiếc máy bay đang lăn bánh rồi từ từ bay lên trời.

Ôn Sơ Nịnh đứng trong sân bay, tự nhiên thấy lòng hơi trống trải.

Cô phân vân không biết nên bắt tàu điện ngầm về nhà hay là mua vé đi tìm Trần Nhất Lan luôn —

Đáng lý hôm nay không nên làm phiền cậu, nhưng tự nhiên Ôn Sơ Nịnh lại rất muốn gặp cậu một chút.

Đang tính mở điện thoại ra xem vé thì có cuộc gọi gọi tới.

Cũng khá thần giao cách cảm ấy chứ.

Ôn Sơ Nịnh vuốt màn hình nhận máy.

“Ôn Sơ Nịnh…”

“Sân bay thông báo tới quý khách, chuyến bay tới Yên Kinh…”

“Cậu đang ở đâu vậy?”

Trần Nhất Lan mới gọi tên cô đã bất ngờ nghe tiếng thông báo của sân bay, giọng điệu cậu lập tức nghiêm túc hơn.

“Tớ mới tiễn mẹ ở sân bay,” Ôn Sơ Nịnh nghe ra sự căng thẳng trong giọng cậu nên bật cười, “Mới tính gọi cho cậu đây.”

“Ừ, tớ đang tính hỏi hôm nay là thứ Sáu, cậu có muốn chơi cuối tuần không,” Trần Nhất Lan khẽ ho một tiếng, “Tớ có thể về.”

“Thế thì khỏi đi, cậu đừng đi lung tung, để tớ qua đó.”

Ôn Sơ Nịnh biết vốn họ chẳng có cuối tuần gì, chỉ là cuối tuần sẽ tập ít hơn một chút thôi.

Vẫn nên bớt chuyện lại.

“Ừ.” Trần Nhất Lan nói, “Hoài Xuyên đang âm u, nhớ mang ô theo nhé, nhắn thời gian cho tớ để tớ ra đón.”

“Biết rồi.”

Ôn Sơ Nịnh cúp máy, tra vé rồi mua chuyến gần nhất, không nói với Trần Nhất Lan vì nghĩ từ ga tới Đại học Hoài Xuyên đã có tuyến tàu điện ngầm đi thẳng rồi.

Không cần cậu phải chạy ra nữa.

Ôn Sơ Nịnh tính sang đó ăn một bữa cơm rồi quay về, giờ đi lại bằng tàu cao tốc khá thuận tiện, vì thế cô không về nhà lấy hành lý mà đi thẳng từ sân bay tới ga tàu, mất chưa tới ba tiếng.

Cô cứ nghĩ cậu đang ở bể bơi của Đại học Hoài Xuyên, ai ngờ tới nơi chỉ thấy các đội viên khác đang tập chứ không thấy Trần Nhất Lan đâu.

Ôn Sơ Nịnh nghĩ Trần Nhất Lan không đi xe nên tự giác ngồi ở khu nghỉ đợi cậu.

Kết quả lại gặp Cảnh Ái Quốc từ văn phòng đi ra.

Hai người lại đụng mặt nhau.

Cảnh Ái Quốc khẽ ho một tiếng, “Nhất Lan tới bệnh viện rồi.”

“Dạ? Cậu ấy bị sao vậy ạ?”

“Không phải nó, là cha nó bị cao huyết áp, Nhất Lan qua đó cũng được một lúc rồi, chắc lát nữa là về thôi.” Cảnh Ái Quốc nói, “Bệnh viện trực thuộc Hoài Xuyên đấy.”

“Vâng, cảm ơn huấn luyện viên Cảnh ạ.”

Ôn Sơ Nịnh đứng dậy, thấy có vẻ mình tới không đúng lúc lắm.

Cảnh Ái Quốc nói xong thì ra hiệu một chút rồi đi về phía bể bơi, tiếp tục hướng dẫn cho các đội viên.

Ôn Sơ Nịnh do dự một lát, tra bản đồ, thấy bệnh viện trực thuộc cũng không xa Đại học Hoài Xuyên cho lắm, chỉ cách một trạm tàu điện thôi.

Cô tới trạm tàu rồi gọi điện cho Trần Nhất Lan.

Một lúc sau Trần Nhất Lan mới nhận máy, “Cậu tới rồi hả?”

“Tớ đang ở trạm tàu điện ngầm rồi, tớ mới tới trường của các cậu, gặp huấn luyện viên Cảnh… Có cần tớ qua đó không?”

Ôn Sơ Nịnh cắn môi, thấy mình tự tới thì hơi bất lịch sự nên nói, “Nếu cậu không tiện thì tớ tới thư viện bên Ngoại ngữ Hoài Xuyên trước cũng được.”

Trần Nhất Lan không từ chối, “Cậu tới đây đi, tầng 16 của khu Nội trú 2, bệnh viện trực thuộc.”

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh cúp điện thoại, đi tàu điện ngầm qua.

Bệnh viện trực thuộc Hoài Xuyên rất rộng, có tới mấy khu nội trú, Ôn Sơ Nịnh vừa thấy khu số 2 đã chạy thẳng tới.

Bệnh viện là nơi dễ khiến người ta nặng lòng nhất, trong sảnh có bệnh nhân ngồi xe lăn, người nhà xếp hàng nộp tiền, cả những người ngồi im lặng trên ghế với ánh mắt mông lung nữa.

Ôn Sơ Nịnh đi thang máy lên, phát hiện tầng 16 là phòng ICU.

Đầu óc cô trống rỗng, trái tim trong lòng ngực đập loạn xạ, vừa bước khỏi thang máy đã thấy Trần Nhất Lan đang đợi ở cửa ra vào.

Vẻ mặt cậu có phần mệt mỏi.

“Chú không sao chứ? Nếu cậu phải vào trông thì cứ đi đi, tớ ở đây đợi cậu.”

Ôn Sơ Nịnh chỉ vào khu chờ của tầng 16.

Ở đó có bảy tám dãy ghế, chỉ lác đác vài người ngồi.

Y tá cúi đầu bận rộn.

“Không sao, có bác sĩ rồi mà. Cha tớ vẫn tỉnh, bị cao huyết áp lâu rồi, giờ thành bệnh tim do cao huyết áp, bác sĩ siêu âm tim thì thấy cơ tim co bóp yếu, tim hơi giãn,” Trần Nhất Lan và Ôn Sơ Nịnh đi tới khu nghỉ ngồi, “Tớ gọi điện thoại cho mẹ rồi, lát nữa bà ấy sẽ tới.”

Ôn Sơ Nịnh yên lặng ngồi cạnh cậu, có lẽ cậu cũng mới từ bể bơi ra nên tóc vẫn hơi rối. Từ trước tới giờ cậu luôn như thế, có cảm xúc gì cũng không để lộ ra ngoài, không muốn ai phải lo cả.

Thật ra Trần Nhất Lan mạnh mẽ hơn cô nhiều, từ rất nhỏ cậu đã xa nhà, đi theo Cảnh Ái Quốc tới một thành phố lạ để tập bơi.

Nhưng trong những lúc thế này, Ôn Sơ Nịnh lại càng xót xa cho cậu hơn.

Cô vươn tay ra nắm lấy cổ tay Trần Nhất Lan, dùng cả hai tay ôm trọn bàn tay cậu.

Cô nắm chặt tay cậu, “Tớ vẫn ở đây với cậu.”

“Biết rồi.” Trần Nhất Lan trở tay nắm lại tay cô.

“Chú vẫn ổn đấy chứ?”

“Giờ thì ổn, ông ấy bị cao huyết áp mà không để ý nhiều, bình thường cứ hay cãi nhau với mẹ tớ. Trong đội tuyển tỉnh có nhiều cuộc thi, ông ấy ở lại ký túc xá của đội, nghe các huấn luyện viên khác kể gần đây ông ấy hay tức ngực nên mới chịu đi khám.” Trần Nhất Lan nói, “Còn phải quan sát vài ngày nữa, giờ đã tiêm thuốc hạ áp rồi, tim thì phải đợi vài hôm nữa để chụp mạch vành.”

“Chắc chắn sẽ ổn thôi mà.”

Ôn Sơ Nịnh siết chặt tay cậu, lòng bàn tay áp vào nhau, tay cậu ấm áp khô ráo khiến Ôn Sơ Nịnh yên tâm hơn rất nhiều.

“Mặt cậu bị sao thế?” Trần Nhất Lan quay lại nhìn cô, nhìn rất kỹ, trên gò má trái có một vết xước rất mờ.

Đã đóng vảy được mấy ngày rồi, Ôn Sơ Nịnh hơi chột dạ, chỉ là một vết xước rất rất nhẹ thôi mà.

“Không sao, tại tớ bất cẩn thôi.” Ôn Sơ Nịnh không có ý định nói cho cậu biết.

Trần Nhất Lan giơ tay sờ mặt cô, khẽ khàng chạm vào.

Ôn Sơ Nịnh kéo tay cậu xuống.

Trần Nhất Lan ngồi cạnh cô, đợi Uông Như tới.

Trong lúc đó Trần Nhất Lan có quay vào phòng bệnh xem thử, Trần Kiến Bình nằm trên giường hơi khó thở nên đang ngồi tựa đầu, trên ngón tay và ngực đều dán thiết bị theo dõi.

“Cha, cha muốn uống nước không?”

Bình thường Trần Nhất Lan rất ít gặp Trần Kiến Bình, cậu tập nhiều mà Trần Kiến Bình cũng rất ít khi quay về.

Cả năm hai người chẳng gặp nhau được bao nhiêu lần hết.

Lần trước gặp Trần Kiến Bình cũng chẳng vui vẻ gì, Trần Kiến Bình là kiểu đàn ông trung niên nóng nảy, Uông Như cũng là người nói chưa được mấy câu đã bắt đầu càu nhàu.

Trong tuổi thơ của Trần Nhất Lan, Trần Kiến Bình chưa bao giờ là một người cha hiền lành. Từ nhỏ khi bắt đầu tiếp xúc với bơi lội, người đầu tiên dạy cậu chính là Trần Kiến Bình nghiêm khắc.

Bây giờ, hình như đã rất lâu rồi mới gặp lại.

Người đàn ông trung niên nóng tính trong trí nhớ đang tựa vào vào đầu giường, thở oxy qua mũi, vẻ mặt hiếm khi lộ ra sự mệt mỏi.

“Không uống đâu, nếu con còn phải tập luyện thì mau về đi.” Trần Kiến Bình xua tay, “ICU có bác sĩ trông mà.”

“Huấn luyện viên nói với con là mấy ngày nay cha bị mất ngủ.”

“Cha tự biết sức khỏe mình thế nào.”

Trần Kiến Bình cố chấp, cứ xua tay liên tục bảo Trần Nhất Lan về tập đi.

Trần Nhất Lan đi rót cho ông một cốc nước rồi đặt ở tủ đầu giường.

“Con có nói thì cha cũng không nghe,” Trần Nhất Lan nói, “Cha tự chăm sóc mình tốt rồi mới dẫn dắt đội viên được chứ. Cha cũng từng dạy con rằng sức khỏe là vốn liếng còn gì.”

Trần Kiến Bình bị con trai “lên lớp” như thế thì có hơi xấu hổ, giơ tay cầm cốc nước uống một ngụm.

ICU có quy định giờ thăm nuôi và số người thăm, bác sĩ vào kiểm tra dụng cụ, hỏi Trần Nhất Lan, “Phải nằm ICU thêm vài này nữa, cần người nhà ở lại chăm, là cậu đúng không?”

“Lát nữa mẹ tôi sẽ tới.”

“Ừm, lát nữa người nhà đi làm thẻ chăm bệnh nhé, ban đêm ra vào ICU phải đăng ký.”

“Vâng.”

Trần Nhất Lan gật đầu.

Bác sĩ bảo cậu ra ngoài cho bệnh nhân nghỉ ngơi một lát.

Trần Nhất Lan quay đầu nhìn thoáng qua rồi mới đi theo bác sĩ ra ngoài, đóng cửa lại.

Ở ngoài hành lang có máy bán hàng tự động, cậu vừa ra đã thấy Ôn Sơ Nịnh đứng bên cạnh.

Hôm nay cô mặc đồ khá giản dị, áo thun vải mềm màu be phối với váy ngắn xanh jeans nhạt, đôi chân thon dài trắng nõn, mái tóc dài buông xõa.

Cô hơi cúi người bên máy bán hàng tự động, tóc vén gọn ra sau tai để lộ góc nghiêng trắng như sứ.

Trần Nhất Lan đứng đó nhìn cô một hồi, cảm thấy chỉ cần ngắm thế này thôi cũng đủ khiến lòng mình an yên rồi.

Máy bán hàng hơi kẹt, Ôn Sơ Nịnh mua hai chai soda mà chỉ có một chai rơi ra.

Chai còn lại kẹt ở giữa chừng.

Những món còn lại đã hết hàng, các thức uống chức năng*, hoặc là vị mà cậu không thích.

(*) Đồ uống không có rượu nhưng lại hàm chứa nhiều chất chiết xuất thảo dược, giúp cho thực khách có thêm cảm giác hưng phấn khỏe khoắn, hoặc thư giãn nhẹ nhàng.

Trần Nhất Lan đi tới, nhìn lướt qua, “Mua cho tớ à?”

“Đúng vậy.”

“Thôi, qua kia ngồi lát đi.”

“Nhưng còn một chai chưa rơi xuống…”

Ôn Sơ Nịnh không đi mà quét mã lần nữa, kết quả lần này có hai chai kẹt ở trong.

Cô hơi ảo não.

Trần Nhất Lan cười, vặn nắp chai nước trong tay cô, “Tớ uống phần dư của cậu vậy.”

Ôn Sơ Nịnh hơi ngượng, đành về ghế ngồi với cậu trước.

Cả hai cũng chẳng đi đâu được.

Ôn Sơ Nịnh không khát lắm nên chỉ uống một ngụm rồi đưa chai nước cho cậu, Trần Nhất Lan nhận lấy, còn tiện tay nắm luôn tay cô.

Ôn Sơ Nịnh mím môi, má hơi nóng lên.

Ánh mắt vẫn không kìm được mà dừng trên gương mặt cậu, dù chỉ mới mấy hôm không gặp mà cô lại thấy như đã rất lâu rồi.

Góc nghiêng của Trần Nhất Lan sắc nét, làn da trắng mịn, sống mũi cao nổi bật, lúc uống nước yết hầu nhấp nhô, đường gân bên cổ hiện lên rõ ràng toát lên một thứ hormone mạnh mẽ.

Cứ như thể nhìn thế nào cô cũng chẳng rời mắt được vậy.

Trần Nhất Lan vẫn nắm tay cô, lòng Ôn Sơ Nịnh bắt đầu nhẹ bẫng.

Cửa thang máy mở ra, Ôn Sơ Nịnh vô thức nhìn sang.

Người bước ra là Uông Như.

Ôn Sơ Nịnh vô thức rút tay ra khỏi lòng bàn tay cậu, mặt đỏ tim đập loạn như học sinh bị giáo viên bắt quả tang khi đang gian lận, dây thần kinh trên trán cứ giật giật.

Trần Nhất Lan nhìn lướt qua, thấy bóng dáng của Uông Như.

Uông Như cũng thấy hai người họ đang ngồi cạnh nhau.

“Bé Nịnh,” Uông Như không nghĩ gì nhiều mà chỉ đánh tiếng chào cô, sau đó quay sang Trần Nhất Lan, “Cha con ở giường số mấy?”

“Giường số 14.”

“Ừ, mẹ sẽ qua đó, hai đứa mau về đi, có gì mẹ sẽ báo con.”

Uông Như nói xong thì đi sang phía phòng bệnh.

Trần Nhất Lan nhìn bà đi vào, lúc này mới nắm lại tay Ôn Sơ Nịnh rồi dẫn cô đi tới thang máy.

Ôn Sơ Nịnh muốn rút tay ra nhưng cậu không chịu buông —

À không phải, cậu có hơi nới tay ra rồi dứt khoát đan mười ngón tay vào tay cô luôn.

“Chẳng phải mới mấy hôm trước,” Trần Nhất Lan chậm rãi nói, “Còn ở nhà tớ, ngủ trên giường của tớ à?”

“Cậu đừng có nói bậy bạ.” Ôn Sơ Nịnh thật sự chỉ muốn bịt mồm cậu lại.

Trần Nhất Lan khẽ bật cười.

Giờ đã là tháng 8, tháng 9 Trần Nhất Lan có cuộc thi, lịch tập thật sự rất căng.

Lúc rời khỏi bệnh viện cũng đã hơn 5 giờ chiều rồi.

Trần Nhất Lan rất rất ít khi dẫn cô ăn ngoài, lần này cũng lại dẫn cô tới căn tin đặc biệt của Đại học Hoài Xuyên để ăn cơm tối.

“Tối nay cậu về luôn hả?” Trần Nhất Lan hỏi cô.

Nhắc tới chuyện này, Ôn Sơ Nịnh lại hơi đỏ mặt —

Cô có mang theo thẻ căn cước, tính ở lại khách sạn gần Đại học Hoài Xuyên vài ngày vì muốn ăn chung với cậu vài bữa, chứ đi đi về về thì cũng hơi mệt.

Ôn Sơ Nịnh cắm nĩa vào miếng táo, không đáp vội.

“Ừ, tớ biết rồi.”

“… Ăn cơm của cậu đi.” Ôn Sơ Nịnh tức tối lẩm bẩm.

Trần Nhất Lan cười với cô, “Ừ, ăn cơm của tớ.”

“Lát nữa cậu tính làm gì vậy?”

“Tụi tớ tới khu huấn luyện, tầng 2 bể bơi ấy.”

“Ồ, thế tớ tới thư viện bên Ngoại ngữ Hoài Xuyên mượn sách đọc vậy.”

“Ừm,” Trần Nhất Lan vừa ăn vừa nói, “À đúng rồi, ký túc xá của tớ là phòng đơn đó.”

“…”

Ôn Sơ Nịnh không muốn để ý tới cậu chút nào.

Nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi, “Các cậu có bị kiểm tra giờ giấc không?”

Trần Nhất Lan càng cười dữ hơn, “Thời gian nghỉ thì không có kiểm tra đâu.”

“Ăn đi.” Ôn Sơ Nịnh lại cúi đầu ăn salad.

Sau khi ăn xong, Ôn Sơ Nịnh quay về Ngoại ngữ Hoài Xuyên, Trần Nhất Lan thì tới thẳng trung tâm huấn luyện. Trước khi chia tay, Trần Nhất Lan dặn lát nữa cô nhớ qua thẳng đó tìm cậu.

Ôn Sơ Nịnh đồng ý.

Lúc này trong khuôn viên Ngoại ngữ Hoài Xuyên khá vắng, chủ yếu là ký túc xá đang sửa đường ống nhưng chỉ có tòa của cô sửa thôi, những tòa ký túc xá khác vẫn còn rất nhiều sinh viên không về.

Ôn Sơ Nịnh tới thư viện, mượn hai quyển sách, mua thêm một cái túi vải bảo vệ môi trường vì định mang về nhà đọc.

Kết quả là lúc đi ra lại đụng phải Tạ Yến Lâm tới trả sách.

“Khéo quá.” Tạ Yến Lâm quét mã trả sách ở máy tự động, “Kỳ nghỉ mà không về à?”

“Có về ạ, hôm nay tới thăm bạn thôi.”

Ôn Sơ Nịnh đeo túi chéo một bên, lễ phép mỉm cười với y.

Tạ Yến Lâm “À” một tiếng, cũng đoán được người bạn đó là ai rồi.

“Vậy, thưa thầy Tạ, em đi trước ạ.”

“Ừ.”

Tạ Yến Lâm gật đầu, đưa mắt nhìn Ôn Sơ Nịnh ra ngoài.

Bất ngờ gặp lại cô gái này khiến tâm trạng của y bỗng tốt hơn hẳn.

Ôn Sơ Nịnh tới thẳng Đại học Hoài Xuyên, đã sắp 8 giờ rồi mà sân trường vẫn rực rỡ ánh đèn.

Cây xanh ở Đại học Hoài Xuyên được chăm sóc rất tốt, giờ này vẫn còn một vài cô gái chạy bộ trong đêm.

Ôn Sơ Nịnh đi ngang qua một sân bóng, ngoái đầu nhìn lại, một nam sinh tràn đầy sức sống vừa ném vào một quả 3 điểm, ngoài sân có vài cô gái đang đứng xem.

Một nam sinh rời sân, cô gái ở ngoài đưa cho cậu ta một chai nước, hẳn là bạn gái.

Khung cảnh này dường như đã xảy ra cách đây rất nhiều năm.

Năm ấy cô cũng ngồi bên sân tập của trường Trung học Lâm Giang 1, Trần Nhất Lan đi về phía cô.

Ôn Sơ Nịnh chỉ khựng lại một giây rồi chạy chậm tới trung tâm huấn luyện.

Trong trung tâm bơi lội vẫn sáng đèn, tầng 1 là bể bơi, tầng 2 là khu tập thể lực.

Ở bể bơi tầng 1 chỉ có một bóng người đang liên tục bơi qua bơi lại, Ôn Sơ Nịnh nhìn vài giây, nhận ra đó là Trương Văn Bác.

Trần Nhất Lan đang ở tầng 2.

Cô chạy lên, tầng 2 là một phòng tập thể hình.

Lúc Ôn Sơ Nịnh đi tới chỗ rẽ lại dừng lại, thoáng chốc không biết nên đi tiếp hay là xuống dưới nữa.

Tầng 2 chỉ có m*nh tr*n Nhất Lan.

Trên tấm thảm lót sàn màu xám, Trần Nhất Lan chỉ mặc một chiếc quần thể thao đen, đang nằm trên thảm yoga gập bụng.

Cậu chỉ mặc mỗi một chiếc quần short, chân dài, có thể thấy những đường cơ không qua phô trương ở đó. Nửa thân trên để trần, phần cơ core ở eo và bụng cực kỳ săn chắc, có đường eo rõ nét, cơ bụng và đường cơ bên sườn rành mạch, từng nét đều toát ra hormone mạnh mẽ.

Lúc gập bụng, hơi thở của cậu dồn dập, lờ mờ còn thấy được những mạch máu xanh dọc trên cánh tay nữa.

Dưới ánh đèn sáng rõ, trên người cậu phủ một lớp mồ hôi mỏng, làn da trắng nõn như một lớp sương.

Mồ hôi từ trán c** nh* xuống, thấm ướt vài sợi tóc trước trán. Vì đứng khá gần nên thậm chí Ôn Sơ Nịnh còn thấy giọt mồ hôi ấy lăn dọc theo cằm cậu rồi mới nhỏ xuống sàn nhà, vỡ tan thành một vệt nước nhỏ.

Ôn Sơ Nịnh đứng ở góc cầu thang, tự nhiên muốn bỏ trốn.

Kết quả Trần Nhất Lan vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô.

Chân Ôn Sơ Nịnh như rót chì, đi không được mà ở lại cũng chẳng xong.

Trần Nhất Lan đứng dậy, khí thế hoang dã đầy tính xâm lược.

Chỉ là khi nhìn thấy cô, cậu lại khẽ cười, khóe môi cong lên, vẻ mặt thoáng chút mệt mỏi nhưng lại có sức hút khiến người ta rung động đến lạ.

Cậu tiện tay cuộn thảm yoga lại, cầm áo lên mặc vào, “Đợi tớ năm phút nhé, tớ đi tắm đã.”

“Ừ…”

Ôn Sơ Nịnh vẫn đứng đơ ra đó.

Tầng 2 có khu thay đồ, Trần Nhất Lan đi thẳng vào trong, xối nước một chút. Có lẽ vì ở đây quá yên tĩnh nên cô còn nghe thấy tiếng nước chảy rào rào nữa.

Ôn Sơ Nịnh đứng trên bậc thang, thở ra một hơi nặng nề rồi mới chợt nhận ra tim mình đập mạnh tới mức không thể kiểm soát được, mặt mày nóng bừng. Cô dùng mu bàn tay áp vào gò má, điều chỉnh lại hô hấp mấy lần.

Thật ra chỉ mất đúng năm phút là Trần Nhất Lan bước ra rồi.

Nhưng trong năm phút ấy, Ôn Sơ Nịnh đã kịp nghĩ tới chuyện mình có nên mua vé về nhà hay không.

Suy nghĩ ấy vừa nảy ra, Trần Nhất Lan đã xách túi bước ra.

Áo thun trắng rất đơn giản phối với quần đùi màu đen, mái tóc ngắn lúc nào cũng như bị ướt mà rối bời.

Cậu cũng chẳng buồn sấy, “Đi thôi, về ngủ nào.”

“…”

Nói gì mà dễ gây hiểu lầm quá vậy!

Ôn Sơ Nịnh thầm mắng cậu một câu.

Cô theo cậu xuống lầu, Trương Văn Bác ở tầng 1 vẫn đang bơi, Trần Nhất Lan bước qua nói với cậu ta gì đó mà Ôn Sơ Nịnh không nghe rõ, chỉ thấy Trần Nhất Lan cười một tiếng rồi quay về phía cô.

Ôn Sơ Nịnh tranh thủ mở ứng dụng đặt vé ra xem, chuyến cuối cùng về Lâm Giang là nửa tiếng sau.

— Cô hết cơ hội rồi.

Trên đường, Ôn Sơ Nịnh đi rất chậm, cố gắng nhây thời gian, kết quả Trần Nhất Lan lại tưởng cô muốn ăn khuya.

“Đói hả?”

“Không đói.”

“Hay cậu muốn uống trà sữa?”

“Không muốn.”

“Thế cậu nhây làm gì vậy?”

“…” Ôn Sơ Nịnh trợn mắt, “Cậu ngủ sớm thế hả?”

“Hôm nay tập xong sớm nên 10 giờ ngủ.”

“… Ừ.”

Trần Nhất Lan đi cạnh cô, xoay xoay cánh tay. Ký túc xá của họ không xa, vì hệ vận động viên tuyển đặc biệt của Đại học Hoài Xuyên cũng chỉ có vài chục người, đa phần đều là tuyển thủ cấp tỉnh hoặc cấp quốc gia nên điều kiện phòng ốc rất tốt.

Trần Nhất Lan dẫn cô về, phòng ngủ được chia theo khu, mỗi khu sáu phòng, nền trải thảm nên đi rất êm.

Trần Nhất Lan cầm chìa khóa mở cửa, là một phòng đơn rất bình thường, có nhà vệ sinh riêng.

Cậu đi phía trước, thả túi xuống rồi tiện tay mở tủ quần áo lấy một chiếc áo thun trắng và một quần short vải bông đã giặt sạch ra.

Ôn Sơ Nịnh chẳng nói gì mà chỉ lặng lẽ thả túi xuống, tim đập loạn xạ không kiểm soát được.

Cô cúi đầu nhận lấy, Trần Nhất Lan còn phải tranh thủ học bù cho môn học kỳ trước nên kéo ghế ngồi xuống, “Khăn tắm là tớ mới thu từ ban công sáng nay xuống đấy.”

“Biết rồi.”

Ôn Sơ Nịnh lách người đi vào phòng tắm.

Phòng tắm không rộng, đồ dùng đặt trên bồn rửa mắt khá gọn gàng, có dầu gội và sữa tắm cậu hay dùng. Ôn Sơ Nịnh cầm lên xem, có hương chanh xanh dịu nhẹ quen thuộc.

Ôn Sơ Nịnh đóng cửa lại, lặng lẽ rửa mặt rồi giơ tay với lấy chiếc khăn tắm trên giá. Khăn vẫn còn lưu chút mùi nắng, cô lau tóc, quấn tóc lại rồi cúi người cầm chiếc áo của Trần Nhất Lan lên ướm thử và mặc vào.

Tự nhiên cô chợt nhận ra một chuyện.

Chỉ mặc mỗi áo thun đi ngủ thôi à?

Ôn Sơ Nịnh đờ người ra trước gương, mặt đỏ lên chẳng vì lý do gì, nhưng rồi cô lại nhớ tới lúc ở Yên Kinh, cô ngủ bên trái, cậu ngủ bên phải.

Chẳng phải vẫn bình an vô sự suốt đêm à?

Tối nay bị gì vậy?

Ôn Sơ Nịnh siết chặt cái áo thun, rất nhanh đã tìm ra được đáp án —

Tất cả là tại cảnh tượng cô đã thấy ở trung tâm huấn luyện tối nay.

Hồi ở Yên Kinh, ít ra cô vẫn là cô bé 17 tuổi ngây ngô trong sáng.

Ôn Sơ Nịnh cực kỳ xấu hổ, chỉ đành lề mề trong phòng tắm, lề mề sấy tóc, sấy xong thì chậm rãi bước ra.

Trần Nhất Lan vẫn ngồi trước bàn, đôi chân dài hơi cong lại, trước mặt trải vài quyển sách, màn hình máy tính cũng đang sáng.

Ánh sáng mờ mờ, dáng vẻ tuấn tú của cậu thiếu niên dưới ánh sáng ấy như được vẽ bằng mực tàu, toát lên thứ hormone khô ráo và tinh khôi.

Ôn Sơ Nịnh nhắm mắt lại, chạy ào tới giường, chiếm ngay một bên.

Cái giường này bé hơn ở Yên Kinh rất nhiều, may mà cô gầy nên chen một chút cũng chẳng sao.

“Khi nào cậu ngủ vậy?” Ôn Sơ Nịnh kéo chăn lên, chất vải cotton mềm mại dễ chịu.

“Viết xong bài này đã, nửa tiếng nữa.” Trần Nhất Lan đang cúi đầu viết gì đó.

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh lấy điện thoại ra, tựa vào đầu giường lướt xem video.

Lần này, tới lượt Trần Nhất Lan im lặng.

Cậu thật sự đã hơi phân tâm rồi.

Nghiêng đầu nhìn sang, Ôn Sơ Nịnh đang ngồi tựa vào giường, kéo cái chăn lên, mái tóc dài xõa ra hai bên, gương mặt hơi ửng đỏ sau khi tắm. Cô cầm điện thoại xem, cánh tay trắng trẻo mảnh mai lộ ra ngoài.

Cậu hít một hơi thật sâu, với tay chỉnh điều hòa thấp hơn một chút.

Sau đó tiếp tục ôn bài môn Thương mại quốc tế vốn chưa gấp lắm.

Ôn Sơ Nịnh mở khung đăng bài trên Weibo lên, nhìn chằm chằm vào giao diện trống không, đây là acc clone để cô đăng những lời tâm tình thầm kín.

Lướt xuống dưới, thật ra cô không đăng gì nhiều, mỗi tháng chỉ có đôi ba bài thôi.

Cô ngước mắt lên, vừa hay thấy được góc nghiêng của Trần Nhất Lan.

Ôn Sơ Nịnh chậm rãi mở máy ảnh lên, lén chụp một tấm bóng lưng của cậu.

Thiếu niên vẫn đẹp như tranh vẽ, chỉ có thể thấy được góc nghiêng nghiêng gương mặt.

Ôn Sơ Nịnh thêm vào một trái tim nhỏ.

— Hôm nay TNL vẫn khiến người ta rung động như thường.

Đăng xong bài Weibo đó, Ôn Sơ Nịnh thả điện thoại xuống, kéo chăn nằm nghiêng sang một bên.

Lát sau, Trần Nhất Lan viết xong, đi vào phòng tắm.

Ôn Sơ Nịnh từ từ nhắm mắt lại.

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước rào rào.

Nóng tới thế cơ?

Ôn Sơ Nịnh chẳng hề buồn ngủ tí nào.

Năm phút sau, Trần Nhất Lan quay lại.

Ôn Sơ Nịnh hé mắt nhìn trộm.

Bên kia giường khẽ lún xuống, Trần Nhất Lan nằm sát bên cạnh cô.

Giường rất nhỏ.

Một mình cậu đã chiếm hơn phân nửa rồi.

Tim Ôn Sơ Nịnh đập thình thịch, đến cả thở cũng phải cẩn thận. Nhưng, nhưng cô vẫn ngửi được mùi chanh xanh ẩm ướt ấy một cách rõ ràng như thể nó đang quấn quanh khoang mũi, len lỏi vào tận đáy lòng cô vậy.

Chóp mũi cô lấm tấm mồ hôi.

Cậu tắt đèn trong phòng, rèm cửa sẫm màu cũng được kéo lên, ngoài kia đèn đường trong sân trường vẫn sáng, thi thoảng lại có tiếng nam sinh trò chuyện loáng thoáng truyền vào.

Ôn Sơ Nịnh lặng lẽ động đậy.

Tay cô đặt ngay ngắn hai bên cơ thể, chạm vào mu bàn tay của Trần Nhất Lan, rắn rỏi, ấm áp.

Hơi thở của Trần Nhất Lan ở rất gần cô, trầm thấp, đầy gợi cảm.

Ôn Sơ Nịnh nhắm mắt rồi lại mở mắt ra.

Cô lại nhớ tới cái đêm mình ngủ trong phòng Trần Nhất Lan, không khí trong phòng cũng tràn đầy hơi thở của cậu.

Hôm ấy đúng là cô đã mơ thấy cậu thật.

Trong mơ, Trần Nhất Lan cứ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu mà trong trẻo, đôi mắt đào hoa khẽ cong lên, vừa lơ đãng vừa mang theo một thứ lưu luyến nồng nàn.

Vừa trêu ghẹo mà lại vừa quyến rũ.

Giấc mơ ấy khiến cô giật mình tỉnh giấc, cả đêm hôm ấy chẳng tài nào ngủ yên được.

“Trần Nhất Lan,” Ôn Sơ Nịnh hít một hơi, “Tớ không ngủ được.”

“Cậu không ngủ được lại đổ tại tớ, hở?”

Cậu nhắm mắt, giọng nói hơi mệt mỏi, trầm thấp.

Ôn Sơ Nịnh thấy cả lưng mình như tê rần, cô dứt khoát xoay người lại, đối diện với cậu.

Trong phòng rất tối, phác họa lên những đường nét đẹp đẽ trên gương mặt cậu.

Ôn Sơ Nịnh can đảm nhìn cậu trong bóng đêm.

Vài giây sau, Trần Nhất Lan cũng quay mặt lại.

Đôi mắt đen nhánh như đá obsidian ánh lên một chút ánh sáng.

“Còn tính, đổ chuyện không ngủ được lên người tớ hả?” Trần Nhất Lan thấp giọng, “Có cần tớ cung cấp dịch vụ dỗ ngủ không?”

“…”

Có lẽ vì quá gần nên thậm chí cô còn cảm giác được hơi thở ấm áp của cậu đang lướt qua tai mình, “Là tớ khiến cậu mất ngủ hả?”

“Trần Nhất Lan.”

“Hở?”

“Hở cái đầu cậu!” Ôn Sơ Nịnh dứt khoát dịch người sang bên cạnh, “Cậu đừng có tỏa cái hormone của cậu ra với tớ nữa.”

“…”

Trần Nhất Lan bị cô chọc cười, khẽ bật cười thành tiếng.

“Ôn Sơ Nịnh,” Trần Nhất Lan chậm rãi nói, “Tớ là người giữ lời hứa mà.”

“Liên quan gì tới giữ lời hứa…” Ôn Sơ Nịnh cố gắng nhắm mắt lại.

“Tớ nói đợi hai năm là đợi hai năm, để cậu có thời gian chuẩn bị tinh thần,” Trần Nhất Lan bổ sung, “Không phải chỉ dừng lại ở chuyện nắm cái tay nhỏ xíu của cậu thôi đâu.”

“…”

Ôn Sơ Nịnh lại dịch ra xa hơn.

“Nào, sắp rơi xuống giường luôn rồi kìa.” Trần Nhất Lan kéo cô lại.

May mà trong phòng tối om.

Chắc chắn mặt cô đang đỏ như cà chua rồi.

Cơn mưa muộn cuối cùng cũng trút xuống, mới đầu chỉ là vài hạt tí tách, sau đó thì mưa tầm tã.

Ôn Sơ Nịnh nằm trên giường, khẽ quay đầu lại nhìn cậu.

Bên ngoài trời mưa như trút nước, cô nhẹ nhàng xích tới gần bên cậu.

Trần Nhất Lan đang nắm tay cô.

Khóe môi Ôn Sơ Nịnh hơi cong lên.

“Ôn Sơ Nịnh,” Giọng cậu trong màn đêm có hơi lười biếng, như cất chứa một nụ cười, “Cậu thích tớ tới vậy cơ à?”

“Có ý kiến hả?” Ôn Sơ Nịnh khẽ đáp.

“Không có,” Trần Nhất Lan nắm chặt tay cô, “Dù sao tớ cũng sẽ không để tình cảm của Ôn Sơ Nịnh nhà ta đổ sông đổ biển đâu mà.”

Thành phố trời mưa xối xả, cảm xúc cuộn trào đang âm thầm sục sôi giữa màn đêm.

Ẩn trong lòng bàn tay đang siết chặt nhau, ẩn trong từng giây chẳng nỡ khép mắt ngủ.

Bình Luận (0)
Comment