Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 50

Ôn Sơ Nịnh ở lại đó hết cuối tuần rồi mới về.

Lần này Trần Nhất Lan không tiễn cô, cuộc thi của họ đã càng lúc càng gần hơn, Ôn Sơ Nịnh cũng tự giác không làm phiền cậu quá nhiều.

Lúc tới nhà, Chu Tuyển Dương đã quay về, thấy Ôn Sơ Nịnh thì nhướng mày hỏi, “Mấy ngày không về rồi?”

“Hai ngày thôi ạ.” Ôn Sơ Nịnh đỏ mặt nhưng vẫn bình tĩnh thú nhận, “Cậu yên tâm, vẫn phù hợp với giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.”

Chu Tuyển Dương khẽ bật cười, không nói gì thêm.

Ôn Sơ Nịnh trốn vào trong phòng, Chu Tuyển Dương đứng ngoài cửa hỏi, “Học kỳ sau là con lên năm tư rồi, tính sao đây?”

“Con đi thực tập bên Collins, giảng viên của tụi con có viết thư giới thiệu rồi, tới Collins International làm phiên dịch hội nghị, nhưng con cũng tính thi cao học nữa.”

“Đã chọn trường cao học chưa?”

“Chưa ạ.”

“Con phải chọn sớm đấy nhé.”

“Con biết rồi,” Ôn Sơ Nịnh ngồi vào bàn, “Con vẫn đang đợi xem Trần Nhất Lan đi đâu nữa.”

“Ừ, biết rồi.”

Thật ra Chu Tuyển Dương về sớm hơn dự kiến vì Chu Mộng có gọi điện thoại cho anh ta, ám chỉ mấy ngày nay xảy ra vài chuyện, thế là Chu Tuyển Dương đang du lịch vẫn phải quay về.

Chu Mộng cũng lo chuyện này sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng của Ôn Sơ Nịnh, ai ngờ Chu Tuyển Dương vừa nhìn đã thấy người ta vui vẻ, chẳng hề bị ảnh hưởng gì.

Nguyên nhân chủ yếu chắc là nhờ chạy đi tìm Trần Nhất Lan rồi.

Đã là người trưởng thành cả rồi, hai mươi mấy tuổi đầu, đúng là chẳng còn ảnh hưởng tới việc học nữa.

Chu Tuyển Dương định nhắc vài câu như “Cẩn thận” nhưng lại thấy hơi thừa thãi, thế là thôi luôn.

Ôn Sơ Nịnh ngồi trong phòng, nhìn chiếc tủ trưng bày mấy con gấu bông và hai chiếc huy chương Vàng.

Cả tờ giấy dán trên tường nữa.

Tờ giấy ấy đã hơi ngả vàng, cô dán lên từ năm học lớp 11.

Trên đó viết ngay ngắn rõ ràng, Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên.

Ôn Sơ Nịnh nhìn tờ giấy ấy, bất giác mỉm cười.

Dường như có thể nhớ lại khoảng thời gian ấy, mình đã vì lý tưởng, vì cậu ấy mà cố gắng nhường nào.

Trong tháng 9 Trần Nhất Lan có tham gia với đội tuyển tỉnh một giải vô địch bơi lội, đây là giải đấu quy mô lớn, thành tích sẽ được ghi vào bảng thành tích thường nhật.

Lần này Cảnh Ái Quốc đăng ký cho cậu nội dung chính là bơi 400m hỗn hợp cá nhân, hôm sau còn một nội dung bơi tự do trong tiếp sức hỗn hợp 4x200m và bơi tự do 1500m nữa.

Áp lực thật sự rất lớn, hơn nữa cường độ và mật độ thi đấu cũng dày đặc nên Trần Nhất Lan gần như đều ngâm mình trong bể bơi của trung tâm huấn luyện mỗi ngày.

Nhất là trong nội dung tiếp sức lần này, thứ tự bơi hỗn hợp lần lượt là bơi ngửa, bơi ếch, bơi bướm và bơi tự do.

Trần Nhất Lan ở đoạn cuối, theo một số phương diện mà nói thì đoạn của cậu là quan trọng nhất.

Cũng bởi vì ghi nhớ mục tiêu trong lòng nên lúc tập Trần Nhất Lan càng nỗ lực hơn.

Thành tích của An Đông vẫn rất ổn định, chỉ là gần đây rơi vào giai đoạn chán nản, có cơ hội là vắng tập ngay, Cảnh Ái Quốc và Khương Bình có nói chuyện với cậu ta vài lần rồi nhưng cũng không mấy hiệu quả.

Thầy Cảnh cũng gần như bó tay, chỉ nghĩ đã là người lớn cả rồi, có chán nản cũng là điều bình thường, cứ để cậu ta tự bình tĩnh lại là được.

Vì thế thầy vẫn đăng ký cho An Đông chặng bơi bướm trong nội dung tiếp sức.

Còn hai chặng còn lại, bơi ngửa giao cho Đường Tử Chân, bơi ếch là cho một đội viên khác của đội tỉnh phụ trách, đó cũng là một vận động viên kỳ cựu, từng tham gia Thế vận hội lần trước và giành huy chương Bạc, tên Lý Đông Vĩ.

Còn Trương Văn Bác — Lúc Cảnh Ái Quốc đăng ký cũng thấy thằng nhóc này tập luyện chăm chỉ, vì tuổi còn nhỏ nên thành tích chưa ổn định lắm, các nội dung tương đối toàn diện nhưng vẫn chưa xác định được sở trường nên không cho cậu ta vào tiếp sức.

Trương Văn Bác khá thất vọng, “Thầy Cảnh ơi, em thật sự có tập bơi ếch mà.”

“Thầy biết, lần này đăng ký cho cậu thi hai nội dung để thử nghiệm trước đã.”

Trương Văn Bác không nói gì thêm mà chỉ ôm bảng đạp chân quay về.

Huấn luyện viên Cảnh đứng đó suy nghĩ một lát, viết thêm một dòng trên danh sách: Dự bị bơi ếch cho nội dung tiếp sức.

Huấn luyện viên Cảnh đi tới bể bơi, vừa hay Đường Tử Chân đang nghỉ trên bờ.

Phải nói là Đường Tử Chân cũng là một trường hợp nan giải, anh ta vào đội từ nhỏ, tập luyện khắc khổ nhưng thành tích mãi nửa vời, kiểu này rất nguy hiểm. Đến cả Khương Bình cũng nhắc một lần rồi, nếu năm nay không đạt được thành tích tốt nhất thì năm sau phải giải nghệ, mà năm nay Đường Tử Chân chỉ mới có 24 tuổi thôi.

Thằng nhóc này cũng vào trường thể thao huấn luyện từ nhỏ, giải nghệ rồi sẽ sống thế nào đây?

Ngày thi của Trần Nhất Lan là 26 tháng 9, khoảng mười ngày trước đó là phải tới thành phố đăng cai tổ chức, đó là một thành phố ở khu vực Trung Tây.

Ôn Sơ Nịnh đã nhập học, Trần Nhất Lan phải đi chung với đội, vé tàu là buổi chiều.

Vì thế hai người cùng ăn một bữa cơm, học kỳ này Ôn Sơ Nịnh còn khá nhiều môn, sau bữa ăn phải tranh thủ tới thư viện để làm luận văn.

Trần Nhất Lan ngồi đối diện cô, múc cho cô một bát canh cá, “Sang năm là tới Olympic rồi, đợi tớ thêm một năm nữa thôi.”

“Biết rồi.”

Ôn Sơ Nịnh cũng đã có dự định trước cho một năm này rồi, Trần Nhất Lan phải ra ngoài tập luyện, những tháng ngày chờ đợi rất khó chịu, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc đợi một năm nữa thôi là sẽ đợi được ánh trăng sau mây tan, cô lại thấy không còn quá khó khăn nữa.

Ngày chia tay, trời mưa lất phất.

Bầu trời âm u.

Ôn Sơ Nịnh ngồi trong giảng đường, nghe giảng viên trên bục giảng về một cuốn tiểu thuyết văn học hiện đại. Lúc lấy ví dụ, giảng viên hỏi các bạn có ai từng đọc cuốn “Một Thuở Tình Thơ” của Wendelin Van Draanen chưa, giảng viên bảo tên tiếng Anh của cuốn này là Flipped.

Lúc nghe tới từ này, tự nhiên mũi Ôn Sơ Nịnh lại cay cay.

Cô chợt nhớ tới ngày hôm ấy, ngay trước Đại hội thể thao của trường Trung học Lâm Giang 1, cậu thiếu niên ngồi cạnh cô, gió chiều lùa vào khiến rèm cửa tung bay, ngũ quan cậu cực kỳ rõ nét và đẹp đẽ.

Cô viết lên giấy chữ Flipped, rung động, và TNL, sau đó lại nhét trong ống heo của mình.

Về từ này, Ôn Sơ Nịnh chỉ có thể nghĩ tới cậu, nghĩ tới Trần Nhất Lan.

Giảng viên chiếu một đoạn video cho họ xem.

Bảo các bạn học ngồi cạnh cửa sổ kéo rèm lại.

Ôn Sơ Nịnh đứng dậy, nhìn ra ngoài chỉ thấy một khoảng trời xám xịt, những giọt mưa nhỏ rơi xuống cửa kính, vô hình trung như đang phóng đại tất cả nỗi nhớ.

Hai người đã liên lạc với nhau ít hơn rất nhiều.

Cô vẫn theo dõi tin tức thể thao, vào ngày thi đấu cuối tháng 9, cô ngồi trên giường ký túc xá, đeo tai nghe xem trận đấu.

Trần Nhất Lan tham gia ba nội dung, ống kính lia tới, Trần Nhất Lan bước ra từ hậu trường, áo khoác đen và quần dài đen, dáng người thẳng tắp, rắn rỏi. Cậu giơ tay cởi áo để vào thùng, bắt đầu khởi động bên bờ bể.

Trần Nhất Lan trên sàn đấu lúc nào cũng là người nổi bật nhất.

Dáng người cậu thoăn thoát, động tác đánh nước vững vàng mà mạnh mẽ.

Ngày đầu tiên thi 400m hỗn hợp cá nhân, cậu không phụ sự kỳ vọng mà giành được huy chương Vàng.

Hôm sau trong nội dung tiếp sức hỗn hợp, đội tỉnh S ở chặng bơi ngửa và bơi ếch có tốc độ ngang với các đội khác, khi ấy đạo diễn quay phim lại tập trung vào An Đông —

“Trong chặng ba của nội dung tiếp sức hỗn hợp hôm nay là tuyển thủ chủ lực của đội tỉnh S, An Đông. Không thể xem thường thực lực của An Đông được, cậu ấy đã nhiều lần phá kỷ lục khi còn rất trẻ, lần này đội tỉnh S có khả năng sẽ giành được huy chương Vàng —”

Lời bình vừa dứt, trên khán đài đã rộ lên rất nhiều tiếng reo hò gọi tên An Đông.

Nhưng An Đông lại vào nước chậm, sau khi xuống, tốc độ của cậu ta tụt lại nửa thân người so với hai đường bơi bên cạnh.

Cảnh Ái Quốc ở đằng sau thấy hết, “Toang rồi…”

Khương Bình không lên tiếng, cả ban huấn luyện viên đều đang ngồi trên khán đài, tận mắt thấy nửa chặng sau trong 200m của An Đông đã giảm tốc độ thấy rõ.

“An Đông bị chuột rút đấy à?” Giọng Khương Bình bình tĩnh nhưng đã trầm xuống, “Mấy ngày rồi nó không xuống nước vậy?”

Cảnh Ái Quốc không đáp, mấy ngày nay tâm trạng của An Đông cứ uể oải nóng nảy, vì áp lực tập luyện trong năm nay quá lớn, mật độ thi đấu dày đặc, thật ra có thể cố gắng tới giờ đã là rất khó rồi.

Lúc đó Cảnh Ái Quốc cũng chỉ tìm cậu ta nói chuyện vài lần, dù sao cũng là thanh niên hơn 20 tuổi hết rồi, trong lòng tự khắc biết chuyện nào nặng nhẹ. Huống hồ gì An Đông có thiên phú rất tốt, vì thế Cảnh Ái Quốc cũng chẳng ép cậu ta đi tập.

Kết quả bây giờ lại thật sự đúng như câu châm ngôn kia.

Một ngày không xuống nước chỉ có bản thân mình biết, ba ngày không xuống nước thì huấn luyện viên cũng nhìn ra ngay.

Trong tám đường bơi của bể, sau khi kết thúc chặng của An Đông, đội tỉnh S từ vững vàng ở vị trí đầu tiên đã tụt xuống cái tên thứ sáu.

“Chỉ đành trông đợi vào Trần Nhất Lan thôi vậy.”

Ánh mắt Khương Bình vẫn dán chặt vào bể bơi.

Quả nhiên sau khi lên bờ, chân phải An Đông gần như không dám chạm đất, Cảnh Ái Quốc lập tức đứng dậy, mắt vẫn dán chặt vào bể bơi nhưng thực chất trong lòng cực kỳ lo lắng. Theo sắp xếp ban đầu thì chỉ cần ba chặng đầu giữ được vị trí đầu tiên thì chặng thứ tư Trần Nhất Lan có thể bơi chậm lại một chút để giữ sức, vì ngày mai cậu vẫn còn một nội dung bơi dài 1500m nữa, có thể tiết kiệm được một chút thể lực cho cậu.

Kết quả là bây giờ, toàn bộ áp lực của nội dung tiếp sức hôm nay đều dồn hết lên Trần Nhất Lan.

Sau khi Trần Nhất Lan thấy An Đông chạm vách thì lập tức xuống nước, cậu không giữ sức mà suốt chặng đều dốc hết tốc lực lao tới trước.

Vì cậu biết thành tích lần này không chỉ ghi mỗi vào bảng thành tích thường nhật thôi mà còn quyết định liệu cậu có đủ điều kiện để tham gia vòng loại Olympic hay không.

“Vì sai sót của An Đông, đội tỉnh S hiện đang bị tụt lại phía sau, tạm thời xếp thứ sáu. Người bơi chặng cuối là Trần Nhất Lan, tuyển thủ chủ lực của nội dung 400m hỗn hợp cá nhân, là kiểu tuyển thủ thiên về nước rút… Áp lực của Trần Nhất Lan lúc này đang cực kỳ lớn, vì làn bơi bên cạnh là một tuyển thủ chuyên nghiệp của tỉnh Z với sở trường tự do cự ly ngắn. Rất tốt, tốc độ của Trần Nhất Lan vẫn đang tăng lên…”

Cảnh Ái Quốc siết chặt lan can, đã làm huấn luyện viên bao nhiêu năm rồi mà vẫn có những khoảnh khắc hồi hộp tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi thế này.

“Trần Nhất Lan chịu áp lực tốt hơn An Đông nhiều,” Khương Bình nói, “Cũng khiến người ta đỡ lo hơn. Bơi lội không chỉ dựa vào thiên phú thôi mà còn phải nhờ tập luyện hàng ngày nữa, An Đông như thế là không ổn.”

“Trần Nhất Lan là kiểu vận động viên sinh ra để thi đấu, từ nhỏ tới lớn, nó đã tham gia tất cả giải đấu cả to lẫn nhỏ rồi,” Cảnh Ái Quốc nhìn chằm chằm vào bể bơi, thấy Trần Nhất Lan đã kéo thành tích từ hạng sáu lên hạng hai, khoảng cách với hạng nhất càng lúc càng rút ngắn.

Trần Nhất Lan là người chạm đích đầu tiên.

Cuối cùng Cảnh Ái Quốc cũng thở phào, “Tôi không nhìn lầm nó mà.”

“Lần này trong đội chúng ta có Trương Văn Bác, Trần Nhất Lan, Lý Đông Vĩ là có thể đề cử lên,” Khương Bình nhìn về mép bể, tiếp sức 4x200m vừa kết thúc, các vận động viên lần lượt lên bờ vào khu nghỉ ngơi, “Trương Văn Bác có thể chọn nội dung chính là bơi ếch cự ly ngắn, Trần Nhất Lan vẫn là 400m hỗn hợp. Nhưng Trần Nhất Lan cũng hơi khó nói, chắc chắn năm nay Lý Đông Vĩ cũng sẽ tham gia, mà hơn nữa…”

Cảnh Ái Quốc đợi Khương Bình nói tiếp.

“Có lẽ đây là lần cuối cùng Lý Đông Vĩ tham gia, năm nay cậu ta đã 26 rồi, nếu không có gì bất ngờ thì lần này cũng sẽ giải nghệ. Lần trước giành được huy chương Bạc, tôi thấy thành tích lần này không tiến bộ là bao, nhưng lại đụng hạng mục với Trần Nhất Lan. Nếu cả hai cùng được đề cử thì Trần Nhất Lan cũng xem như là có lợi vì cậu ta còn trẻ. Nhưng ai biết được chứ, nhiều khi đám người bên Tổng cục Thể thao lại thích chọn lão tướng.”

Ôn Sơ Nịnh đã lên năm tư.

Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên đã bắt đầu chuẩn bị cho lễ tốt nghiệp từ tháng 4.

Lúc này Ôn Sơ Nịnh đã thuận lợi vào thực tập ở Collins International với vị trí phiên dịch hội nghị, nhưng công việc bình thường không quá bận, chủ yếu phải theo nhóm dự án, mà người phụ trách dự án lại là Tạ Yến Lâm. Tần suất làm việc của cô cũng chỉ có mỗi tuần đi họp hai lần, đồng thời chịu trách nhiệm ghi biên bản cuộc hợp với đối tác thôi.

May là tần suất tăng ca không nhiều, nhưng Ôn Sơ Nịnh tan làm vẫn phải chuẩn bị thi cao học.

Một là vì vị trí phiên dịch hội nghị của Collins International có yêu cầu trình độ, hai là vì cô cũng muốn tìm việc làm để bận rộn hơn, tránh mình mỗi khi rảnh rỗi lại nhớ cậu.

Tháng 4, Trần Nhất Lan đang tập huấn ở Yên Kinh.

Ôn Sơ Nịnh không hỏi cậu nhưng thấy Trương Văn Bác đăng lên trang cá nhân, tháng 5 họ sẽ về để nhận bằng tốt nghiệp.

Cô thấy rất vui.

Lần gặp nhau vào tháng 4 ấy, Trần Nhất Lan vẫn như xưa, dáng người cao ráo.

Lúc đó Trương Văn Bác vẫn ồn ào như xưa, luôn miệng nói, “Anh Nhất Lan tiến bộ dữ thật! Huấn luyện viên bảo anh Nhất Lan chắc chắn sẽ làm được! Trong đội anh Nhất Lan là mạnh nhất rồi!”

“Cậu cũng đâu có kém,” Trần Nhất Lan cười nói với Trương Văn Bác, “Cậu cũng giỏi mà, vua bơi ếch trong đội chúng ta.”

Trương Văn Bác cười ha hả, chạy tóe khói, “Em đi ăn cơm nhá anh Nhất Lan!”

“Đi đi!”

Cuối cùng chỉ còn lại hai người họ.

Ôn Sơ Nịnh đứng trước mặt cậu, Trần Nhất Lan mỉm cười, vươn tay ra với cô.

Ôn Sơ Nịnh lao tới, rúc vào trong lồng ngực cậu.

Hơi thở rất quen thuộc, lồng ngực rắn chắc, tiếng tim đập mạnh mẽ mà rõ ràng.

Là Trần Nhất Lan.

Ôn Sơ Nịnh vòng tay ôm lấy cậu.

“Tháng sau là thi vòng loại rồi.” Trần Nhất Lan ôm cô nói, “Đợi tớ thêm vài ngày nữa nhé.”

“Tớ đợi cậu mà!” Giọng Ôn Sơ Nịnh nghèn nghẹn trong lòng cậu, “Mai cậu phải đi luôn rồi à?”

“Ừ, chỉ về lấy bằng thôi.”

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh gật đầu.

Hôm đó cả đội hẹn nhau ra ngoài ăn, bình thường Trần Nhất Lan rất ít khi dẫn Ôn Sơ Nịnh ăn cơm ngoài, lúc nào cũng ăn trong căn tin của đội.

Một phần là vì cần kết hợp dinh dưỡng, một phần khác là vì thực phẩm trong đội an toàn hơn.

Ôn Sơ Nịnh vẫn thắc mắc sao lần này lại đi ăn ngoài.

“Là Lý Đông Vĩ với huấn luyện viên của anh ta đãi, huấn luyện viên đội tụi tớ cũng có đi.” Trần Nhất Lan nói.

“Thế thì mọi người cứ đi đi, tớ không đi cũng được, có quen biết ai đâu.” Ôn Sơ Nịnh không quen người trong đội của họ, chỉ biết mỗi Trương Văn Bác và An Đông thôi.

“Đi chung đi, không có nhiều thời gian gặp nhau mà,” Trần Nhất Lan nói, “Chưa biết lần sau về là khi nào nữa.”

Ôn Sơ Nịnh suy nghĩ một lát, thấy cũng đúng.

Tối ấy ăn ở một quán nướng khá xa, nghe nói là chỗ mà huấn luyện viên của Lý Đông Vĩ chọn, nằm sát đập chứa nước, môi trường cũng khá tốt.

Người đến đều ở trong đội, huấn luyện viên Lý Đông Vĩ là một người đàn ông trung niên dáng người thấp đậm tên Hà Quân, ông ta cười ha hả nói quán này ngon, do một anh em của ông ta mở.

Cảnh Ái Quốc vẫn canh cánh về trận đấu sắp tới, lo thể trạng của đám học trò nên cứ dặn họ đừng ăn nhiều.

“Thầy Cảnh của các em đúng là. Không sợ đám nhỏ này chán ăn hả?”

“Đề phòng vẫn hơn mà.”

Huấn luyện viên Cảnh gãi gãi đầu.

Quán ăn ngoài trời bày ra mấy cái bàn, khói lửa thơm lưng.

Bàn của Trần Nhất Lan chỉ có vài người là Cảnh Ái Quốc và Hà Quân, Ôn Sơ Nịnh ngồi cạnh cậu cúi đầu ăn cơm, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể.

Trương Văn Bác ngồi ở bàn bên cạnh, đang khoe với Đường Tử Chân tài cuốn xà lách bọc thịt, Đường Tử Chân vừa mắng vừa nói, “Cậu cuốn kiểu gì vậy mà ngon vậy, chỉ anh mau, không chỉ là xong đời nhé!”

“Anh đừng cù lét em nữa mà ha ha ha ha em chỉ cho nè…”

“Mau nói!”

Bên kia cười nói vui vẻ, Trương Văn Bác chỉ cho An Đông và Đường Tử Chân bí kíp cuốn thịt với xà lách của mình.

Các đội viên của những huấn luyện viên khác thì ngồi riêng từng bàn, không khí rất vui vẻ.

“Nhất Lan à, cậu là học trò cưng của thầy Cảnh đấy nhé,” Hiếm khi Hà Quân lại uống rượu, không khỏi cảm thán, “Chà, thời gian trôi nhanh thật, thầy nhớ năm ấy lúc hướng dẫn Lý Đông Vĩ, nó cũng tầm tuổi em thôi. À không phải, chắc lớn hơn em 1 tuổi đấy, lần đầu Lý Đông Vĩ tham gia Olympic là mấy tuổi nhỉ… 22! Năm nay đã 26 rồi, sắp lui về rồi.”

Trần Nhất Lan chỉ cười khách sáo.

Hà Quân nướng cho cậu vài xiên thịt dê.

“Nhất Lan à, cậu phải thi đấu cho tốt đấy nhé! Phải cho thầy Cảnh của cậu nở mày nở mặt, tới lúc đó thầy Cảnh cũng được tiền thưởng!”

Hà Quân nói chuyện mang theo mùi rượu nồng nặc.

“Thôi nào lão Hà, anh uống ít tí đi!” Cảnh Ái Quốc giật lấy ly rượu của ông ta, ra hiệu với Trần Nhất Lan rằng người này rượu vào là lời ra ngay.

Thật ra hôm nay Trần Nhất Lan không ăn nhiều, chủ yếu là đang suy nghĩ trong lòng — Mai phải đi rồi, muốn dành nhiều thời gian bên Ôn Sơ Nịnh hơn.

Vì thế chỉ mới ăn một chút, Trần Nhất Lan đã định đi, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Cảnh Ái Quốc, “Thế tụi em xin phép về trước ạ.”

“Ừ, về cẩn thận nhé, đừng quên mai 7 giờ là chúng ta đi rồi đấy.” Cảnh Ái Quốc dặn.

“Biết rồi ạ.”

Trần Nhất Lan đứng dậy, Ôn Sơ Nịnh cũng cầm chai nước uống vài ngụm, đứng dậy phủi váy.

“Trần Nhất Lan, đợi tớ một chút.”

Ôn Sơ Nịnh chạy theo.

Kết quả là Trần Nhất Lan dừng lại, quay đầu nhìn cô, mắt cong cong, “Tớ đi vệ sinh mà.”

“…”

Ôn Sơ Nịnh đỏ mặt, vội vàng dừng lại chờ cậu.

Trần Nhất Lan bật cười, vào phòng vệ sinh vài phút rồi đi ra.

Ở đây khá nhộn nhịp, mở đủ loại hàng quán, Ôn Sơ Nịnh sóng bước cùng cậu trên con đường.

Bỗng dưng cô lại nhớ tới đêm hôm ấy, hai người họ cùng đi dạo trong thị trấn nhỏ.

Ôn Sơ Nịnh chủ động nắm chặt tay cậu, Trần Nhất Lan cũng đan tay mình vào tay cô.

“Trần Nhất Lan,” Ôn Sơ Nịnh nói, “Cậu phải chú ý nghỉ ngơi, thi đấu cho tốt nhé.”

“Biết rồi.”

“Cậu đừng quá áp lực về thi đấu, tớ sẽ chờ cậu mà.” Ôn Sơ Nịnh lại bổ sung thêm.

“Biết rồi.”

“Sao cái gì cậu cũng biết vậy?”

Trần Nhất Lan cười, “Tớ biết là cậu sẽ chờ tớ. Chỉ là…”

“Hả?”

“Hình như đã sắp thấy được tương lai rồi.”

Những tháng ngày chờ đợi hình như cũng đã có hồi kết rồi.

Khóe môi Ôn Sơ Nịnh cong lên, nắm tay cậu đi bên cạnh.

Líu ríu nói với cậu, “Đợi cậu thi xong rồi, tụi mình lại tới cung Ung Hòa một chuyến nhé?”

“Sao thế?”

“Không nói cho cậu biết.”

Chắc chắn cậu sẽ giành chức vô địch, cô sẽ tới đó để hoàn nguyện.

“Ừ, đi với cậu thì đâu cũng được.”

Hôm nay Ôn Sơ Nịnh không về ký túc xá, cả hai dường như đã hiểu ý nhau.

Nhưng Trần Nhất Lan vẫn nói, “Sáng mai 7 giờ là tớ đi rồi. Lúc tớ đi nhiều khi cậu vẫn còn đang ngủ.”

“Không sao, tớ tự về được mà, Ngoại ngữ Hoài Xuyên đâu có xa chỗ này,” Ôn Sơ Nịnh không chịu đi, “Nhưng nói trước nhé, dạo này tụi tớ sắp tốt nghiệp rồi, sau này chắc tớ sẽ nán lại rồi mới đi. Giờ tớ đang thực tập ở Collins nhưng tính thi cao học, muốn chuyên tâm học cao học, tớ muốn thuê nhà trước…”

“Ừ.” Trần Nhất Lan sóng bước với cô trên con đường về ký túc xá, im lặng nghe cô nói.

“Vì thế sau này cậu đi đâu thì tớ sẽ theo đó.”

Nghe cô gái nhỏ thốt lên một câu kiên định như thế, Trần Nhất Lan bật cười.

Hôm ấy, cả hai người vẫn ngủ trên giường trong phòng cậu.

Chỉ là lần này Ôn Sơ Nịnh nhớ sáng mai cậu phải đi nên cứ lưu luyến mãi không dám ngủ.

Cô nằm ở bên cạnh, cứ nhìn cậu mãi.

“Sau này còn nhiều thời gian để nhìn mà,” Trần Nhất Lan nhắm mắt lại, “Đợi tớ thi xong rồi cho cậu nhìn thật kỹ nhé.”

“Cậu thì biết cái gì, tớ đang không nỡ xa cậu mà.”

“Tớ cũng vậy.”

Trần Nhất Lan mở mắt ra, trong phòng tối đen, chút ánh sáng mờ mờ xuyên qua rèm cửa mỏng dính.

Cậu bất ngờ trở mình, chiếc giường không lớn nên khoảng cách của hai người lập tức rút ngắn lại, hơi thở mỏng nhẹ giao nhau, Ôn Sơ Nịnh đỏ mặt, vội nhắm mắt lại, “Được rồi, ngủ đi.”

Mập mờ trêu ghẹo cậu rồi mà còn sợ.

Trần Nhất Lan khẽ cười, nắm tay cô lại.

“Ngủ ngon nhé.”

“Ngủ ngon.”

Nói xong câu đó, Ôn Sơ Nịnh nằm im mấy phút liền, trong lòng thấp thỏm những suy nghĩ vu vơ, chúng cứ như dây leo quấn trong tim cô.

Thật ra cũng chỉ mới qua được một lúc thôi.

Ôn Sơ Nịnh lấy hết can đảm, đột nhiên nghiêng người xích tới gần cậu.

Trong căn phòng tối đen, có một chiếc xe chạy ngang qua khiến ánh đèn mờ nhạt thoáng hắt tới.

Ôn Sơ Nịnh hít thật sâu, nhẹ nhàng tới gần, nhanh chóng hôn cậu một cái.

Rồi lại vội vàng nằm xuống, bàn tay bị cậu nắm không dám cử động, tai và trán đều nóng ran.

Mãi tới nửa đêm Ôn Sơ Nịnh mới thấy buồn ngủ.

Cô cầm điện thoại lên xem giờ, 3 giờ sáng.

Cô cố mở mắt, vào acc clone Weibo.

— Mình cũng sắp tốt nghiệp rồi, tốt nghiệp có được ước không nhỉ?

— Mong TNL công thành danh toại, cầu cho cậu ấy những tháng ngày bình an.

— Và cả, cậu ấy sẽ luôn luôn, luôn luôn thích mình như cách mình thích cậu ấy.

Ôn Sơ Nịnh để điện thoại xuống.

Cô nhớ tới mấy năm trước khi tới cung Ung Hòa, đứng trước lư hương nghi ngút khói, mình đã âm thầm cầu nguyện rằng Trần Nhất Lan sẽ giành được huy chương Vàng Olympic, cô sẽ đường hoàng nói cho cậu biết rằng cô đã thích cậu từ rất lâu rồi.

Lễ tốt nghiệp của Ôn Sơ Nịnh là vào tháng 5.

Hôm đó có một bất ngờ, Thư Khả Bội đã tới. Thư Khả Bội thấy cô thì không khỏi xót xa, “Cậu gầy đi nhiều quá.”

Ôn Sơ Nịnh mặc đồ cử nhân, nhận hoa của Thư Khả Bội rồi xoay một vòng, “Gầy đâu nào, tớ khỏe lắm, gần đây bận thực tập với thi cao học, ngày nào cũng ăn thức ăn ngoài hết, tăng những 3 cân đấy…”

Thư Khả Bội thấy tâm trạng cô rất tốt thì cũng hơi ngẩn người ra.

Ôn Sơ Nịnh lại không nghĩ gì nhiều, kéo Thư Khả Bội dạo một vòng quanh khuôn viên trường. Sau đó Thư Khả Bội cũng không vội đi, vừa hay phòng ký túc xá của Ôn Sơ Nịnh là phòng đôi, Chung Nhan Nhan đã chuyển ra ngoài để thực tập từ lâu rồi.

Giờ thành ra phòng chỉ còn mỗi mình Ôn Sơ Nịnh ở.

Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội ngồi xếp bằng trên giường, vẻ mặt Thư Khả Bội cứ như muốn nói rồi lại thôi.

“Sau này cậu tính sao?”

“Tớ á? Thì học cao học thôi, đợi Trần Nhất Lan đi đâu tớ sẽ tới đó.” Ôn Sơ Nịnh vừa gọt hai quả lê, mỗi người một quả.

“Năm nay Tôn Gia Diệu cũng tham gia Olympic đúng không, Trần Nhất Lan cũng vậy đó.”

“Ôn Ôn à,” Thư Khả Bội thấy không giấu được nữa, khó khăn mở miệng, “Có danh sách vận động viên Olympic rồi.”

“Công bố rồi à? Không phải cuối tháng mới có sao, tớ còn chưa xem nữa!”

Ôn Sơ Nịnh cắn một miếng lê, “Sao cậu nhìn tớ kiểu đó vậy?”

“Trần Nhất Lan… bị cấm thi rồi.” Thư Khả Bội nhắm mắt lại, “Tớ cứ nghĩ là cậu biết nên mới cố tình chạy tới đây, là Tôn Gia Diệu nói cho tớ biết, sợ cậu khó chịu, mới thông báo hôm kia thôi.”

Bình Luận (0)
Comment