Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 51

Hôm đó, Ôn Sơ Nịnh không khóc không suy sụp, cũng chẳng vội gọi điện thoại cho Trần Nhất Lan.

Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội trò chuyện với nhau cả đêm, thực ra phần lớn đều là Thư Khả Bội an ủi cô, nhưng bấy giờ Ôn Sơ Nịnh mới nhận ra mình thật sự rất lý trí —

Cô chỉ hỏi đúng một câu, “Trần Nhất Lan bị cấm thi bao lâu vậy?”

“Nghe Tôn Gia Diệu nói là cấm thi đấu một năm. Giờ bên Liên đoàn Bơi lội cũng đang rối tung, nghe nói mấy ngày nay Cảnh Ái Quốc với Khương Bình bận tới mức chân không chạm đất,” Thư Khả Bội lắc đầu, “Cậu tính sao?”

“Không biết nữa.”

Ôn Sơ Nịnh và cô ấy nằm trên giường.

Đèn phòng ngủ đã tắt, Ôn Sơ Nịnh nhắm mắt lại, trong đầu chỉ nghĩ, giờ Trần Nhất Lan đang ở đâu?

Tối đó cô ngủ không ngon, trong giấc mơ mông lung thấy rất nhiều cảnh tượng.

Cô mơ thấy mình đang ngồi ở trạm xe buýt cũ, vừa lạnh vừa sợ, cậu chạy tới tìm rồi ngồi xuống trước mặt cô, hơi thở hơi thiếu ổn định, thấy cô thì mỉm cười dịu dàng, “Đừng khóc nữa, chẳng phải tớ đã tới rồi sao?”

Khi ấy từ Hoài Xuyên tới Lâm Giang gần 3, 400km, vì tìm tới cô mà cậu chạy những 6km, còn cõng cô suốt quãng đường dài ấy nữa.

— “Trần Nhất Lan, xin lỗi nhé… Bắt cậu chạy xa như thế.”

— “Thế thì sau này tụi mình đừng tách nhau ra nữa.”

Giọng cậu thiếu niên trong trẻo, vững vàng khiến người ta cảm thấy an tâm, hòa trong làn gió đêm mát lạnh hôm ấy, cô nằm trên lưng cậu, vòng tay ôm cổ cậu.

Cả mùa hè năm 17 tuổi nữa, từ sân vận động bước ra, trên con đường rợp hoa tường vi.

Giữa cơn gió hè, cậu thiếu niên đứng dưới ánh nắng, đưa huy chương Vàng trong tay cho cô.

— “Ôn Sơ Nịnh, tớ làm được rồi, cậu cũng phải giữ lời đấy nhé.”

Hay là trong buổi chiều tối nào đó, hai người họ lại như thuở bé mà ngồi trên bức tường thấp dưới tán cây dương, Trần Nhất Lan mua pháo que cho cô.

— Chúng ta sẽ còn rất nhiều mười bảy năm nữa.

Ôn Sơ Nịnh tỉnh giấc, mở mắt ra, trong phòng ngủ tối đen như mực.

Cô nghĩ tới vòng đu quay năm 17 tuổi, nghĩ tới chiếc bánh sinh nhật ăn chung với cậu dưới lầu.

Trần Nhất Lan, điều quan trọng nhất không phải huy chương Vàng Olympic, mà là cậu.

Trái tim Ôn Sơ Nịnh nhói đau, hốc mắt cũng cay xè. Cô nằm trên giường, không kìm nổi nước mắt nữa. Thư Khả Bội vẫn đang ngủ, Ôn Sơ Nịnh không dám khóc lớn tiếng mà chỉ đành úp mặt xuống giường, nghẹn ngào chịu đựng.

Nhưng Thư Khả Bội đã nhận ra sự bất thường của cô nên vội bật đèn lên.

“Ôn Ôn, cậu sao thế…”

“Bối Bối,” Ôn Sơ Nịnh giơ tay lau nước mắt, “Tớ muốn đi tìm cậu ấy, tớ không thể để cậu ấy một mình như thế được…”

Năm tốt nghiệp, xảy ra rất nhiều chuyện.

Đội tuyển tỉnh S cũng điều chỉnh lại rất nhiều.

Sau này An Đông chuyển nội dung thi đấu, vì thành tích trong giải vô địch kia không tốt nên sau đó cậu ta càng tập luyện miệt mài hơn, kết quả là bị trật khớp gối và mắt cá nhân, để lại di chứng nên phải chuyển sang bơi tự do đường dài.

Trương Văn Bác thì thành tích đột phá mạnh mẽ, liên tiếp phá kỷ lục ở nội dung bơi ếch, rất nhanh đã trở thành vận động viên thường trú tại trung tâm huấn luyện Yên Kinh.

Tôn Gia Diệu cũng có thành tích rất tốt trong ba môn phối hợp, liên tục phải huấn luyện khép kín. Nhưng dù sao đây cũng không phải môn có nhiều giải đấu nên Tôn Gia Diệu vẫn có thời gian đi du lịch với Thư Khả Bội.

— Thư Khả Bội rảnh là lại gọi điện thoại cho Ôn Sơ Nịnh, còn tới tìm cô hẹn đi chơi nữa.

Thư Khả Bội kể cho Ôn Sơ Nịnh nghe về chuyện của mình với Tôn Gia Diệu.

Lần đầu Thư Khả Bội chạy tới Vân Nam đã khiến Tôn Gia Diệu phát hoảng, Thư Khả Bội bảo nếu cậu không cho tớ đáp án thì tớ sẽ không đi đâu hết.

Tôn Gia Diệu về rồi lại trằn trọc suốt, ấp a ấp úng cuối cùng cũng trả lời —

“Cậu có bạn trai rồi mà?”

“Tớ bảo với cậu ấy là mình làm gì có bạn trai, cậu đoán xem Tôn Gia Diệu trả lời gì?” Thư Khả Bội nói, “Cậu ấy bày đặt ghen tuông, bảo ở trường tụi mình có nhiều người theo đuổi tớ như thế, tớ gật đầu đại với một người thôi cũng hơn cậu ấy rồi. Trời ạ tớ cười chết mất. Lúc đó tớ mới hay da mặt cậu ấy cũng mỏng phết.”

Ôn Sơ Nịnh chỉ im lặng lắng nghe, thực ra cô cũng biết Thư Khả Bội đang cố chọc cho cô vui.

“Ôn Ôn, cậu đừng im lặng nữa mà, cậu cứ như thế này tớ lại lo cậu bị trầm cảm mất thôi.”

“Tớ không trầm cảm gì đâu, chỉ là tớ đang suy nghĩ thôi,” Ôn Sơ Nịnh nói, “Hình như tớ đã nghĩ thông rồi.”

“Cậu nghĩ thông cái gì, cậu đừng có làm chuyện dại dột đấy nhé.”

“Tớ không làm chuyện dại dột đâu, không bao giờ. Tớ còn phải, còn phải cố gắng, đợi Trần Nhất Lan nữa mà.”

Một thời gian rất dài, Ôn Sơ Nịnh không có chút tin tức nào từ Trần Nhất Lan cả.

Mãi tới một ngày, Ôn Sơ Nịnh chính thức phải chuyển ra khỏi ký túc xá.

Ký túc xá của họ vẫn khá nhân từ, vì rất nhiều sinh viên ở lại thi cao học nên trường chỉ yêu cầu dọn đi trước giữa tháng 8 là được.

Ôn Sơ Nịnh đi khá muộn, hôm đó cô đặt một chuyến xe tải để chở đồ về Lâm Giang.

Cô cũng đi theo về.

Cũng chính ngày hôm ấy, bên tầng 4 có tiếng.

Như rất lâu về trước, dì Uông đang khóc trong nhà.

Ôn Sơ Nịnh dừng lại, xuống lầu đợi.

Một lúc lâu sau, cô đợi được Cảnh Ái Quốc.

Chỉ vài tháng không gặp mà Cảnh Ái Quốc đã già đi rất nhiều, Olympic lần này thầy không đi theo mà ủy thác cho huấn luyện viên thể lực quản lý các đội viên.

Cảnh Ái Quốc cũng thấy Ôn Sơ Nịnh.

“Chào thầy Cảnh ạ.” Ôn Sơ Nịnh bước tới chào.

“Nhất Lan bị cấm thi đấu rồi,” Huấn luyện viên Cảnh cũng chẳng giấu mà nói với cô, “Cấm một năm, tôi với thầy Khương đã cố gắng hết sức rồi.”

Thật ra không chỉ Trần Nhất Lan bị cấm mà còn có Đường Tử Chân.

Từ nhỏ sức khỏe của Đường Tử Chân đã không tốt, nhất là sau đợt huấn luyện cao nguyên thì bắt đầu bị đau tim. Lúc ấy bệnh viện có kê thuốc điều trị tim, không uống thì đau, mà uống vào thì bị cấm thi đấu.

Nhưng khi ấy Đường Tử Chân vẫn ôm hy vọng, nghĩ rằng loại thuốc ấy chuyển hóa nhanh, chủ yếu chỉ để giảm áp lực cơ tim thôi. Ai ngờ đúng hôm đó lại bị kiểm tra doping, kết quả là cấm thi bốn năm, cậu ta cũng nộp đơn xin giải nghệ luôn.

Phải biết rằng, việc kiểm tra doping đối với vận động viên vô cùng nghiêm ngặt. Ngoài kiểm tra trong thi đấu còn có kiểm tra ngoài thi đấu, là hình thức kiểm tra không báo trước, có thể thực hiện trong bất cứ thời gian nào ngoài thời gian thi đấu chính thức.

Kiểm tra ngoài thi đấu có thể được tiến hành vào bất kỳ thời gian nào, bất kỳ địa điểm nào, với trọng điểm tập trung vào giai đoạn huấn luyện hoặc thời điểm cận kề thi đấu, bởi vì rất nhiều vận động viên có khả năng cao sẽ sử dụng các loại chất cấm trong giai đoạn này nhằm đẩy nhanh quá trình phục hồi thể lực hoặc gia tăng sức mạnh cơ bắp.

Gần đây, nhà nước siết chặt hơn, sau mỗi giải đấu lớn đều sẽ lần lượt kiểm tra. Ngay cả những ngày thường cũng có kiểm tra đột xuất, nhất là những vận động viên có thành tích tiến bộ nhanh gần đây sẽ càng dễ bị kiểm tra hơn.

Ngay ngày hôm sau bữa ăn đồ nướng, đội bơi tỉnh S bị kiểm tra đột xuất, kết quả Trần Nhất Lan dương tính với Clenbuterol.

“Là chất tạo nạc.” Cảnh Ái Quốc mệt mỏi giải thích, “Bên tôi có tìm bên Tổng cục Thể thao, Clenbuterol là một loại thuốc dùng trong chăn nuôi, có tác dụng tăng tỉ lệ nạc ở gia súc. Mấy năm trở lại đây nếu kiểm tra ra chất này đa phần đều sẽ được xác định là vô tình ăn phải, thường sẽ được miễn phạt. Vận động viên nhiều khi không kìm được cơn thèm nên đi ăn ngoài rồi bị phát hiện dương tính với Clenbuterol cũng là chuyện không hiếm. Trước đó có một vận động viên ăn xúc xích thịt nguội ở ngoài, sau đó cũng bị phát hiện dương tính. Khi ấy đã siết chặt, người đó bị cấm thi vài tháng, nhưng đa phần các trường hợp cùng lắm chỉ bị cảnh cáo thôi. Tuy nhiên nhiên gần đây ở Đại hội thể thao cấp tỉnh đã có một số vận động viên sử dụng thuốc tăng chuyển hóa và thuốc lợi tiểu nên việc kiểm tra và xử phạt bây giờ đều rất nghiêm.”

“…”

“Tôi với thầy Khương đã tới Cục Thể thao tranh cãi rất nhiều lần rồi, chất này có chu kỳ phân giải lâu, dù chỉ là một lượng cực nhỏ thôi cũng sẽ bị phát hiện. Quan trọng nhất là nó dùng trong chăn nuôi, chẳng ai điên mà uống cái này cả. Không có tác dụng mà kiểm tra phát là ra ngay.” Cảnh Ái Quốc tức tối nói, “Thành tích của Nhất Lan rất sạch, đều nhờ luyện tập từng bước mà có được! Vận động viên mà dùng thuốc sẽ bị người ta khinh bỉ cả đời đấy!”

“Chắc chắn Trần Nhất Lan bị hại rồi!” Nói tới đây, huấn luyện viên Cảnh càng tức hơn, “Hôm đó nhiều người ăn cơm như thế mà chỉ có mình Nhất Lan bị kiểm tra ra dương tính với Clenbuterol! Chẳng phải cố tình thì là gì!”

Ôn Sơ Nịnh biết chắc chắn Trần Nhất Lan bị kẻ khác hại, bình thường tới thuốc cảm cậu cũng rất ít khi uống, đi ăn cơm với cô đều dẫn cô tới căn tin vận động viên ăn, cậu cực kỳ cẩn thận với đồ ăn thức uống, sao lại chủ động ăn đồ có chất tạo nạc được chứ?

Thực đơn của vận động viên thật ra rất đơn điệu, vì trong đội có quy định nghiêm ngặt về những món bị cấm ăn. Đồ ăn bên ngoài như lẩu, nướng, thậm chí là thực phẩm có ruốc hay bất cứ thứ gì có gia vị mạnh, đồ hương liệu, kể cả mì tôm cũng bị cấm. Ngay cả thuốc uống khi bệnh cũng phải được đội ngũ y tế kiểm tra trước.

“Thầy có nghi ngờ ai chưa ạ?”

“Có, nhưng không có bằng chứng.” Cảnh Ái Quốc cáu kỉnh, “Mà chuyện này không thể làm lớn được, nếu thế thì người bị thiệt là Nhất Lan. Giờ có rất nhiều người không thèm quan tâm đúng sai, ai mà hiểu được tường tận cơ chứ? Chỉ cần dính tới thuốc là bị khép tội ngay, sự nghiệp của nó coi như xong mất.”

“Vậy giờ… cậu ấy đang ở đâu ạ?”

“Đội đưa nó sang trung tâm huấn luyện ở Los Angeles rồi, ở đó tập hai năm rồi quay lại thi các giải khác. Nó vẫn còn cơ hội tham gia Olympic, 25 tuổi vẫn là độ tuổi tốt nhất của nó.”

“Hai năm nữa, Trần Nhất Lan sẽ đi đâu ạ?”

“Về trung tâm huấn luyện Yên Kinh, chuẩn bị cho kỳ Olympic tiếp theo thôi.”

Ôn Sơ Nịnh về nhà, đầu óc có hơi mờ mịt.

Cô đã tốt nghiệp rồi.

Hôm nay đồ đã được dịch vụ vận chuyển đưa tới đủ, mấy thùng giấy to chất đống trong phòng khách.

Ôn Sơ Nịnh bước ra, bất giác nghĩ tới rất lâu về trước, Trần Nhất Lan cũng từng đứng ở đó giúp cô sắp xếp từng thùng một.

Thật ra cô rất muốn khóc, nhưng vẫn cố nén nước mặt quay ngược trở vào.

Cô lặng lẽ thu dọn từng thùng đồ.

Lúc Chu Tuyển Dương về, Ôn Sơ Nịnh đã thay quần áo, đang chuyển đồ vào phòng ngủ.

“Con tốt nghiệp hẳn rồi đấy à?”

Chu Tuyển Dương thả cái cặp xuống, phụ cô dọn dẹp.

“Tốt nghiệp mà cũng có hẳn với không hẳn nữa hả cậu?”

Ôn Sơ Nịnh chậm rãi trả lời.

“…”

Chu Tuyển Dương không nói thêm gì nữa —

Có thể cảm nhận được, tâm trạng của Ôn Sơ Nịnh hôm nay không tốt lắm.

Hôm đó Chu Tuyển Dương ngồi trước TV xem các môn thể thao dưới nước, xem hết một lượt vẫn không thấy Trần Nhất Lan, hôm sau phát lại vẫn không thấy.

Lúc ấy anh ta thấy lạ nên bèn hỏi thăm Ôn Sơ Nịnh.

Ôn Sơ Nịnh chỉ nói ba chữ, bị cấm thi.

“Bé Nịnh à, con tính sao đây?” Chu Tuyển Dương ngồi trên ghế sô pha, muốn nói chuyện nghiêm túc với cô.

“Con cũng thực tập xong rồi, định học tiếp lên cao học. Trong nước chuyên ngành này phải mất hai tới ba năm để học xong cao học, ở nước ngoài thì một năm. Con muốn ra nước ngoài học cao học, sau đó thì tới Yên Kinh đợi cậu ấy. Giờ con đi tìm cậu ấy cũng chẳng ích gì.”

Ôn Sơ Nịnh vừa cúi đầu mở thùng hàng vừa nói, giọng nói vẫn bình tĩnh.

Chu Tuyển Dương cứ nghĩ Ôn Sơ Nịnh sẽ phải khóc một trận, anh ta cũng đã chuẩn bị tinh thần để dỗ cô thế nào rồi.

Không ngờ Ôn Sơ Nịnh lại bình tĩnh mà đưa ra quyết định như thế.

Trong khoảnh khắc ấy, Chu Tuyển Dương chợt nhớ tới người chị Chu Mộng của mình.

Lúc ly hôn, Chu Mộng cũng không khóc mà rất bình tĩnh nói với anh ta, “Chị muốn ly hôn, chị sẽ không để bé Nịnh lớn lên trong môi trường như thế. Mấy ngày trước có một công ty headhunter tìm chị, họ có một dự án ở khu vực nước ngoài, nếu chị sang đó thì lương sẽ cao hơn trong nước gấp năm lần. Về mặt tình cảm đã khiến bé Nịnh thiệt thòi rồi, chị không muốn nó thiệt thòi thêm về vật chất nữa. Chị muốn nhờ cậu một việc, nếu cậu có thời gian thì chăm sóc bé Nịnh giúp chị.”

“…”

“Nếu cậu không có thời gian thì chị có thể dẫn bé Nịnh đi chung, nhưng bé Nịnh còn bé quá, chị sợ nó không thích nghi được ở nước ngoài.”

Trong một giây ấy, Chu Tuyển Dương cảm giác như Ôn Sơ Nịnh thật sự đã kế thừa tính cách của Chu Mộng.

Bình thường có vẻ trầm lặng nhưng thực chất mọi suy nghĩ trong lòng đều rất rõ ràng.

Bình Luận (0)
Comment