Ngày Ôn Sơ Nịnh rời đi lại là một ngày nắng đẹp cuối hạ.
Lần này Chu Mộng gọi điện thoại cho cô từ sớm, dọc đường liên tục dặn cô nhất định đừng quên giấy tờ, nói rằng mấy ngày nay bên Anh gió lớn, nhớ mang theo một chiếc áo khoác mỏng.
“Mẹ đã thuê sẵn một căn hộ ngay gần trường cho con rồi, dạo này mẹ đang đi công tác, dù con qua đây ở với mẹ thì chắc mình cũng chẳng gặp được nhau đâu… Con qua đây rồi nhớ học hành chăm chỉ, có chuyện gì thì gọi điện cho mẹ.”
Ôn Sơ Nịnh đáp lại vài câu, ngồi trong phòng chờ sân bay, cô lấy điện thoại ra, mở giao diện WeChat, tai đeo tai nghe, ngón tay dừng lại trên màn hình.
Tin nhắn giữa cô và Trần Nhất Lan dừng lại từ mấy tháng trước.
Hình như hôm đó là Trần Nhất Lan đến đón cô, cô nói, tớ sắp tới rồi.
Trần Nhất Lan trả lời, đợi cậu đây.
Khoé mắt chợt thấy cay xè.
Khung trò chuyện giữa cô và cậu vẫn là tấm ảnh chụp trước cổng cung Ung Hòa hôm đó, một tấm ảnh chụp lấy liền, dường như phủ lên một tầng ánh sáng mờ ảo.
Cậu thiếu niên mặc chiếc áo khoác gió màu đen, mang theo dáng vẻ thanh tú sạch sẽ của tuổi trẻ, cậu đưa tay ôm eo cô, đúng lúc cô giơ que kẹo hồ lô tiến lại gần.
Trên mặt cậu vẫn còn vương một nét cười nhẹ.
“Bóng hình người thật quá đỗi đẹp đẽ, phải giấu đi những giọt nước mắt để nhìn trộm người.”
“Quên cả đất trời, như đã quên mất cả bản thân mình, vẫn chẳng thể nào quên lời hẹn ước cùng nhau ngắm lá vàng tung bay.”*
(*) Lời bài hát Hẹn Ước của Vương Phi.
Ôn Sơ Nịnh cố nén nước mắt, gửi cho Trần Nhất Lan một tin nhắn.
[Tớ sẽ đợi cậu, Trần Nhất Lan, một năm sau tớ sẽ đợi cậu ở Yên Kinh.]
Suốt năm ấy, Trần Nhất Lan không tham gia bất cứ giải đấu nào.
Thỉnh thoảng Ôn Sơ Nịnh lại xem kênh thể thao, thật ra cũng hơi chờ mong được nhìn thấy bóng hình cậu, nhưng lần nào cũng thất vọng.
Cô học cao học ở London, chương trình kéo dài một năm, lúc gần về nước, Tạ Yến Lâm có tới London công tác. Y biết trường của Ôn Sơ Nịnh bèn gửi tin nhắn, nói đang ở quán cà phê ngoài trường cô.
Hôm đó Ôn Sơ Nịnh vừa hay được tan học sớm, mới mượn vài quyển sách trong thư viện định mang về đọc thì tình cờ đi ngang qua quán cà phê ấy, vì phép lịch sự, cô cũng bước vào.
Khu ấy nằm ở phố Oxford, khắp nơi đều là kiến trúc cổ điển. Tạ Yến Lâm đã hơn 30 tuổi vẫn chưa lập gia đình, từng cử chỉ lời nói đều mang đậm nét chín chắn.
Thật ra lần đầu tiên Ôn Sơ Nịnh gặp Tạ Yến Lâm, cô cũng chỉ mới 17, y thì mới tốt nghiệp đại học chưa bao lâu nên mới hơn 20, quanh đi quẩn lại thế mà đã năm năm trôi qua rồi.
Người đàn ông ấy mặc một chiếc áo măng tô dạ dài màu nâu sẫm, giày da quần tây, nét ngây ngô tuổi đôi mươi ngày xưa sớm đã phai nhạt, thay vào đó là sự trầm tĩnh và lạnh nhạt.
Bối cảnh là tông màu cà phê của quán, rất hợp với y.
Ôn Sơ Nịnh đi tới ngồi xuống, chào một tiếng, “Thầy Tạ.”
“Ha ha, em cứ gọi là Giám đốc Tạ đi, gần đây tôi cũng lâu rồi không tới Ngoại ngữ Hoài Xuyên,” Tạ Yến Lâm mỉm cười, hỏi cô, “Sao rồi, sau khi tốt nghiệp có tính về lại Collins không? Nói thật nhé, từ sau khi em đi cũng có nhận vài thực tập sinh phiên dịch nhưng chẳng ai làm được như em. Đến cả trưởng bộ phận dự án cũng ý kiến.”
Ôn Sơ Nịnh chỉ nghĩ y đang khách sáo, cô suy nghĩ một lúc rồi nói, “Chắc không được rồi ạ, trụ sở chính của Collins ở Hoài Xuyên mà? Em thì định tới Yên Kinh.”
Tạ Yến Lâm nhấp một ngụm cà phê, cười nói, “Collins International là công ty to như thế, ở Yên Kinh cũng có chi nhánh, vừa hay phụ là để phụ trách các dự án nước ngoài, em về nhé?”
“Giám đốc Tạ,” Ôn Sơ Nịnh ôm sách nghi hoặc, “Đừng nói là anh cố tình chạy sang đây để kéo em về đấy nhé?”
“Thế thì em nghĩ nhiều rồi,” Tạ Yến Lâm đặt tách cà phê xuống, “Qua đây để họp, chợt nhớ cô Lâm của em có nhắc Ôn Sơ Nịnh sang London học cao học rồi… Cô ấy còn tưởng em sẽ ở lại Ngoại ngữ Hoài Xuyên học cao học cơ.”
Ôn Sơ Nịnh hơi ngượng ngùng, thực ra cô cũng hơi dao động. Một là vì nếu lúc đó tới Yên Kinh, cô chưa quen cuộc sống ở đây, tìm việc thật sự rất khó. Một thành phố lớn như thế, Thạc sĩ tốt nghiệp từ một trường bình thường đâu đâu cũng có, nhất là khi người Yên Kinh còn có Đại học Ngoại ngữ Yên Kinh 1, 2, lý lịch của cô chỉ tầm trung mà thôi.
Collins International cũng là một trong những công ty nước ngoài có tiếng trong nước, nếu được ở lại thì chắc chắn sẽ có cơ hội phát triển.
Nhưng Ôn Sơ Nịnh lại không muốn mang ơn y, chỉ mập mờ nói, “Thế để em suy nghĩ ạ.”
“Còn suy nghĩ gì nữa, em làm việc tôi rất yên tâm, để tránh bị những công ty khác cướp mất, tôi phải tìm cách giữ em lại trước.” Tạ Yến Lâm uống hết cà phê rồi đứng dậy, “Nếu đồng ý thì sau khi tốt nghiệp cứ tới báo danh luôn nhé.”
“Giám đốc Tạ, thế này có tính là đi cửa sau không ạ?”
“Làm gì có cửa sau mà đi,” Tạ Yến Lâm bị cô chọc cười, “Chẳng phải em đã ở Collins một năm rồi sao, được đánh giá max điểm còn gì.”
Ôn Sơ Nịnh xấu hổ cười một tiếng.
Năm 23 tuổi, cô thuận lợi tốt nghiệp cao học tại ngôi trường mà mình yêu thích, sau khi tốt nghiệp thì thu dọn hành lý rồi mua vé máy bay trở về.
Thật ra cô biết Trần Nhất Lan đang huấn luyện hai năm ở cơ sở nước ngoài, giờ chỉ mới qua một năm thôi.
Thế thì cô sẽ bắt đầu lập nghiệp một mình ở Yên Kinh vậy.
Chu Mộng đưa cho cô một tấm thẻ ngân hàng, Ôn Sơ Nịnh có ra quầy tra hạn mức, tra xong mới giật mình.
Số tiền đó đủ để mua một căn nhà ở Hoài Xuyên.
Lúc đó Ôn Sơ Nịnh lo lắng hỏi, “Mẹ ơi, thế này thì nhiều quá, mẹ không sao đấy chứ?”
Chu Mộng cạn lời, bảo cô cứ yên tâm mà dùng đi.
Cũng vào năm cô tốt nghiệp, Chu Mộng được thăng lên làm Phó tổng giám đốc của công ty đó, tiền tiêu vặt cho Ôn Sơ Nịnh cũng tăng gấp đôi.
Vì thế Ôn Sơ Nịnh thuê một căn hộ nhỏ ở Yên Kinh, cách Collins International khoảng hai mươi phút đi tàu điện ngầm, xem như tạm ổn.
Ngày nào cũng cô ngóng trông hai năm ấy kết thúc.
Trong điện thoại có cài đếm ngược ngày, những ngày chưa tới là màu xanh dương, những ngày đã qua sẽ biến thành màu vàng.
Đã qua hai năm đó được nửa tháng rồi.
Ôn Sơ Nịnh bò dậy khỏi giường, nhìn chằm chằm vào điện thoại mình thật lâu.
Nhìn mãi cũng chẳng thấy gì.
Cô ngồi dậy, cũng phải thôi, cô đã 24 tuổi rồi.
Ôn Sơ Nịnh đi tắm một lát, đứng trước gương trang điểm nhẹ nhàng. Như bao cô gái đã bước chân vào xã hội, 9 giờ cô đi làm, 7 giờ sáng cấp trên đã bắt đầu nhắn riêng yêu cầu báo cáo tiến độ công việc.
Ôn Sơ Nịnh ấn mở tin nhắn thoại rồi tiếp tục trang điểm.
“Chiều nay 4:30 họp, sau khi họp sẽ cùng bên đối tác ăn một bữa tại khách sạn quốc tế, đề cương nội dung cuộc họp chị gửi em rồi, dọc đường em nhớ đọc nhé. Nghe nói bên kia rất thích nói chuyện về văn học, lúc ăn cơm em có thể tâm sự với ông ấy.”
Trang điểm xong, Ôn Sơ Nịnh mới trả lời, đã nhận.
Collins International có một chi nhánh dự án ở Yên Kinh, nằm trên tầng mười mấy của một tòa cao ốc ở trung tâm thành phố.
Mỗi sáng Ôn Sơ Nịnh đều phải chen chúc tàu điện ngầm rồi chen vào thang máy của tòa nhà, cô phải bắt kịp thang máy lúc 8:30, nếu muốn hơn thì chẳng biết khi nào mới tới lượt sau.
Giờ đi làm sáng sớm, các thành phần tri thức đều ở tòa nhà này, chen qua chen lại, thật sự là một buổi sáng dài đằng đẵng.
Ôn Sơ Nịnh cầm một cốc cà phê đi lên, văn phòng là kiểu không gian mở, tổ trưởng của họ cũng ngồi đó, bảo là để xóa bỏ khoảng cách nhưng không tránh khỏi việc bị các nhân viên khịa là để tiện đốc thúc.
Bộ phận dự án của hai biên phiên dịch, một là Ôn Sơ Nịnh chịu trách nhiệm dịch cabin các cuộc hợp, dịch miệng, người còn lại phụ trách dịch tài liệu, dịch viết.
Vì hôm nay có họp nên Ôn Sơ Nịnh ăn mặc hơi trang trọng hơn một chút, bên trong là áo sơ mi lụa trắng, váy chữ A đen ôm sát eo, bên ngoài khoác một chiếc áo blazer.
Hôm đó cô ra ngoài hơi vội nên gót chân bị giày cao gót làm trầy, hơi đau.
Cô đi hơi khập khiễng, biên dịch bên cạnh thấy vậy bèn hỏi, “Tiểu Nịnh, cậu dán băng cá nhân vào đi, hôm nay còn dài lắm.”
“À ừ, lát nữa tớ đi mua.”
Ôn Sơ Nịnh ngồi xuống chỗ của mình, mở túi ra, kết quả lục ra được một gói băng cá nhân đã lâu lắm rồi.
Màu hồng nhạt, có in hình hoạt hình.
Ôn Sơ Nịnh cầm gói băng cá nhân ấy, bỗng nhớ ra đó là hồi năm ba đại học, lúc cô đi phỏng vấn ở Collins.
Gặp Trần Nhất Lan, cậu cúi người ngồi trước mặt cô, nói rằng nếu sau này phải mang giày cao gót thì nhớ mang theo băng cá nhân.
Thật ra mấy năm nay, Ôn Sơ Nịnh gần như là không mang giày cao gót.
Cái túi này cũng là cái mà cô dùng mấy năm trước.
Ôn Sơ Nịnh ngẩn ra vài giây rồi tự vào phòng vệ sinh dán băng cá nhân.
Cuộc họp buổi chiều diễn ra khá suôn sẻ, người tới là nhà đầu tư nước ngoài của Collins International, một người Anh đã ngoài 40, cao gầy, hơi hói. Người biên dịch cũng là con gái, khi ấy kéo Ôn Sơ Nịnh lại trêu, “Sao thấy giống hoàng tử William quá vậy… Tớ nghe ông ta nói giọng Anh chuẩn là lại nhớ tới cái meme bên Anh.”
Nói xong còn bắt chước kéo dài giọng, “Cup of water…”
Ôn Sơ Nịnh bị cô ta chọc cười.
Buổi tối họ đặt phòng riêng ở khách sạn quốc tế, Ôn Sơ Nịnh ngồi cạnh tổ trưởng.
Tổ trưởng trông rất trẻ, là một người phụ nữ mạnh mẽ chân chính tên Đặng Tư Quân, mặt trái xoan, tóc ngắn ngang vai, suốt ngày mặt bộ vest công sở với giày cao gót, dù hay cười, ăn nói dịu dàng nhưng lúc làm việc rất quyết đoán, nói một là một, hai là hai.
Lúc đầu Ôn Sơ Nịnh cũng rất khâm phục chị ta, lúc đầu cứ nghĩ chị ta chỉ khoảng 30 tuổi, sau này qua một bữa tiệc mới biết năm nay Đặng Tư Quân đã 40 tuổi rồi, ly dị và đang hôn hai đứa con gái.
Ôn Sơ Nịnh càng kính nể chị ta hơn.
Hôm đó bữa tiệc kéo dài khá muộn, cô uống một ly rượu vang đã bắt đầu thấy buồn ngủ. Đặng Tư Quân vẫn đang ở bên cạnh tán gẫu với nhà đầu tư, nói tới phim ảnh.
Sau đó lại huých nhẹ Ôn Sơ Nịnh.
Tửu lượng Ôn Sơ Nịnh vẫn kém như trước, cô ép mình phải tỉnh táo lại.
“Đang nói tới phim đấy.” Đặng Tư Quân nói rất nhỏ.
Vì thoáng khựng lại như thế, mấy người trên bàn đều nhìn về phía cô.
Mấy người nước ngoài mặc vest chỉnh tề, Tạ Yến Lâm cũng tới, đang ngồi cạnh Giám đốc bên đối tác.
“À, trước đây tôi từng xem một bộ phim tên là Flipped, hình như khá cũ rồi… Lâu lắm rồi tôi chưa ra rạp xem phim.”
Một ly rượu vang khiến đầu óc Ôn Sơ Nịnh trở nên mơ hồ.
Những người trên bàn nhìn nhau, rõ ràng không ngờ cô sẽ nói thế.
Đặng Tư Quân biết cô không uống được rượu nên cũng khéo léo nói giúp qua chuyện.
Lúc đó Ôn Sơ Nịnh vẫn đang nghĩ, flipped, Trần Nhất Lan.
Từ flipped ấy, cô chỉ có thể nghĩ tới Trần Nhất Lan mà thôi.
Sau đó, Đặng Tư Quân gọi cho cô một chiếc xe, thấp giọng nói, “Em về ngủ trước đi, mai có thể tới trễ.”
Ôn Sơ Nịnh gật đầu, má hơi đỏ lên.
Tạ Yến Lâm vừa hay từ nhà vệ sinh quay lại, thấy Đặng Tư Quân và Ôn Sơ Nịnh bước ra.
“Về à?”
“Tiểu Nịnh không ổn lắm nên tôi cho con bé về nghỉ sớm một chút.”
“Vậy cũng được, tôi cũng chuẩn bị về, để tôi đưa cô ấy về cho.”
“Cũng được,” Đặng Tư Quân nói với Ôn Sơ Nịnh, “Tiểu Nịnh, để Giám đốc Tạ đưa em về nhé, chị cũng yên tâm hơn.”
“Không sao, em tự gọi xe về được mà…”
Tạ Yến Lâm thấy cô như thế thì quay về phòng lấy chìa khóa xe, khách sáo chào tạm biệt mấy người trong phòng, xã giao vài câu.
Đặng Tư Quân cũng quay lại trước.
Ôn Sơ Nịnh chỉ hơi buồn ngủ thôi, cô xách túi xách của mình, gió đêm thổi tới khiến dây thần kinh trong người càng căng thẳng hơn.
“Đi thôi, để tôi lái xe qua.”
Tạ Yến Lâm đã đổi sang một chiếc Rolls-Royce màu đen, y lái xe tới, bảo Ôn Sơ Nịnh ngồi đằng sau.
“Lên xe đi.”
“Em tự gọi xe về được rồi.”
“Em có biết đây là đâu không?”
Ôn Sơ Nịnh ngước mắt nhìn một vòng, khách sạn quốc tế nằm ở đường nào ấy nhỉ…
“Lên xe đi, tôi chỉ đơn thuần là muốn đưa em về thôi.”
Tạ Yến Lâm lại nói.
Ôn Sơ Nịnh chậm rãi đi lên, ngồi ở chỗ ngồi phía sau.
Tạ Yến Lâm khóa cửa xe lại, mở cửa sổ ra, gió lạnh luồn vào. Ôn Sơ Nịnh ngồi đó hóng gió một lát, cả hai chẳng ai nói gì.
Dường như để làm dịu bầu không khí, Tạ Yến Lâm bật một bài hát, là bài Ngày Nắng của Châu Kiệt Luân.
Mưa cũng đã tạnh nhưng tôi vẫn muốn đắm mình thêm lần nữa.
Không ngờ tôi vẫn còn giữ dũng khí đã mất đi ấy.
Ngày trời nổi gió, tôi lại thử nắm lấy bàn tay người.
Chẳng biết đến khi nào tôi mới có thể ở bên cạnh người.
Trái tim Ôn Sơ Nịnh nghẹn lại, đã qua thời gian hai năm ấy nửa tháng rồi.
Ban đêm ở Yên Kinh vẫn phồn hoa như thế, xe cộ qua lại, hàng đèn dài nối nhau như dải ngân hà.
“Nhà em vẫn ở chỗ cũ hả?” Tạ Yến Lâm chỉ biết vị trí đại khái.
“Chắc là mình có bạn trai rồi.”
Ôn Sơ Nịnh bỗng nói một câu không đầu không đuôi.
“Chắc là mình có mà.”
Cô lại lặp lại.
Như đang vạch ra một ranh giới mơ hồ nào đó.
Tạ Yến Lâm không đáp lại, điều chỉnh GPS, cố nhớ lại tên khu nhà.
“Giám đốc Tạ, em có thể nhờ anh một chuyện được không?” Ôn Sơ Nịnh hít một hơi thật sâu.
“Nói đi.”
“Anh có thể đưa em tới, tới,” Ôn Sơ Nịnh giơ tay lau mắt, mở WeChat ra, tìm trang cá nhân của Trương Văn Bác rồi kéo mãi xuống dưới, lướt tới một bài đăng cũ có gắn định vị, là ký túc xá của trung tâm huấn luyện thể thao dưới nước Yên Kinh.
Ôn Sơ Nịnh đưa điện thoại tới.
Tạ Yến Lâm nhìn đèn đỏ ở giao lộ, chỉ nói một câu “Được”.
Trên đường đi Ôn Sơ Nịnh cứ nhìn chằm chằm vào WeChat của Trần Nhất Lan, dường như dũng khi chờ đợi suốt hai năm cuối cùng cũng đã tìm được chỗ để trút ra hết vào tối nay.
Ánh đèn ngoài cửa sổ khi mờ khi tỏ, từ nội thành phải rẽ vào một nơi xa hơn, tới trung tâm huấn luyện thể thao dưới nước.
Tạ Yến Lâm nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, Ôn Sơ Nịnh ngồi tựa vào cửa, mái tóc dài tới ngực. Cô gái 24 tuổi vẫn còn rất trẻ, yên tĩnh, dịu dàng đoan trang, làm việc đâu ra đấy.
Cũng có một sự kiên cường.
Ví dụ như lúc này đây.
Cô rất có khí chất, dạo trước nghe nói có một cậu trai mới tốt nghiệp trong tổ khác có tình cảm với cô, cô thẳng thừng từ chối luôn.
Lúc đó cậu trai còn hỏi trong phòng trà rằng đâu thấy Ôn Sơ Nịnh có bạn trai đâu.
Tạ Yến Lâm chỉ cười nói, “Sao cậu biết trong lòng người ta không có ai?”
Cô không nói, trên trang cá nhân cũng hiếm khi đăng gì.
Trong lòng cô có một người.
Cô chỉ đang đợi cậu ta về thôi.
Sự can đảm kiên định, không chút do dự ấy luôn khiến y phải nhìn cô bằng đôi mắt khác.
Y lại không khỏi nhớ lại mối tình duy nhất từng thất bại của mình, từ ghế nhà trường tới khi vào xã hội, chưa được bao lâu đã chết yểu.