Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 53

Tạ Yến Lâm lái xe tới nơi nhưng ngoài ký túc xá có bảo vệ, không đăng ký thì không được vào, y chỉ đành dừng xe ở bên ngoài.

“Tối nay em ổn đấy chứ?” Tạ Yến Lâm không tắt máy mà hỏi, “Tôi thấy chỗ này không dễ bắt xe đâu, lát nữa em tính sao?”

“Lát nữa em sẽ ngồi xe buýt về.” Ôn Sơ Nịnh tiện tay chỉ đại, đối diện có một trạm xe buýt, chẳng biết là tuyến nào dừng ở đây nữa, “Hoặc đi tàu điện ngầm, em biết đường về nhà rồi. Em chỉ uống có nửa ly rượu vang thôi mà, không sao đâu.”

Dù sao cũng là một cô gái ở đây một mình, Tạ Yến Lâm không yên tâm lắm, vừa hay y cũng không vội về. Ôn Sơ Nịnh mở cửa xe bước xuống, Tạ Yến Lâm cũng đậu xe ở một chỗ đậu được gần đó luôn.

Gió đêm vẫn rất lạnh, Tạ Yến Lâm tiện tay lấy một bao thuốc từ trong túi, rút một điếu ra châm lửa, hướng mắt ra ngoài cửa xe.

Ôn Sơ Nịnh xuống xe rồi đi thẳng tới chỗ bảo vệ, bảo vệ đang xem TV ở chòi gác, thấy cô thì bảo, “Cô tới tìm người cũng được nhưng mà phải gọi điện bảo người đó ra đón, chỗ chúng tôi không cho người lạ vào.”

Giọng nói đặc sệt tiếng địa phương Yên Kinh.

Ôn Sơ Nịnh đứng đó, đáp được nhưng đảo mắt một vòng thì thật ra cô chỉ biết mỗi An Đông và Trương Văn Bác trong đội, bình thường cũng ít qua lại.

Ôn Sơ Nịnh do dự vài giây rồi gọi điện thoại cho Trương Văn Bác.

Tạ Yến Lâm hạ cửa xe xuống nhìn cô, gió mùa hè khá mát, bình thường y không có thói quen hút thuốc, thi thoảng tăng ca stress mới rút một điếu thôi. Giờ châm rồi lại chẳng buồn hút nữa, cứ thế mà để ngoài cửa sổ, làn khói xanh nhạt bị gió thổi tan.

Y cứ thế nhìn Ôn Sơ Nịnh bên ngoài, hơn 20 tuổi, đã vào xã hội nhưng dường như vẫn còn giữ được sự kiên trì và dũng cảm để chờ đợi một người.

Đó là thứ mà kẻ ngoài 30 như y không có được. Từng bước trong cuộc sống của y đều phải tính toán tỉ mỉ, thời gian của người làm kinh doanh là vàng là bạc mà.

Đôi khi y cũng nhận ra bản thân có phần để tâm tới Ôn Sơ Nịnh mà không rõ lý do, nếu phải nói thì có lẽ là vì từ cô, y thấy được hình ảnh của mối tình thời đại học, một mối tình bắt đầu đẹp đẽ nhưng lại kết thúc không trọn vẹn.

Lúc đó cũng là vừa tốt nghiệp, gia cảnh nhà y khá giả, cha có cổ phần ở Collins International nên đưa thẳng y vào. Thật ra áp lực rất lớn, phải thật xuất sắc mới không bị xem là “con ông cháu cha”, kết quả cũng vì bận rộn công việc mà chỉ sau vài tháng, bạn gái y đã chia tay vì lý do không thể yêu xa được.

Đến lời chia tay cũng nói qua điện thoại, cả hai người không gặp nhau, mối tình mấy năm cứ thế mà kết thúc theo cuộc gọi ấy.

Lúc chia tay ấy chắc cũng tầm tuổi Ôn Sơ Nịnh bây giờ, vì thế y khó tránh khỏi việc quan tâm cô hơn một chút.

Ôn Sơ Nịnh gọi điện thoại cho Trương Văn Bác, Trương Văn Bác vừa về ký túc xá chung với mấy người khác ở đội bơi, bất ngờ thấy hiện cuộc gọi trên WeChat, cả đám bắt đầu “Ái chà” rộn cả lên.

“Tụi bây đừng có bậy bạ,” Trương Văn Bác vừa lấy điện thoại ra, cả đám đã xúm lại nhìn, “Ôn Sơ Nịnh là ai vậy?”

“Ờm,” Trương Văn Bác gãi đầu, “Thanh mai trúc mã của anh Nhất Lan?”

Cả đám tặc lưỡi.

Trương Văn Bác đẩy họ ra, nhận điện thoại, “Chị Tiểu Nịnh ạ? Sao chị lại gọi em?”

“Chị đang ở cổng ký túc xá của các cậu, cậu có rảnh không?”

Trương Văn Bác sửng sốt, “Cổng ký túc xá tụi em á? Chị đợi tí, em ra ngay đây.”

Ôn Sơ Nịnh đứng đó đợi Trương Văn Bác, đã vài năm không gặp, Trương Văn Bác cũng thay đổi nhiều, trước đây cao khoảng 1m87 mà giờ chắc cũng phải 1m9. Vừa thấy Ôn Sơ Nịnh, cậu ta đã hỏi, “Chị Tiểu Nịnh, sao chị lại tới đây?”

“Trần Nhất Lan,” Ôn Sơ Nịnh đeo túi, nhìn cậu ta, “Cậu ấy về chưa?”

Trương Văn Bác sửng sốt một chút, dường như có hơi do dự, cuối cùng vẫn cẩn thận hỏi, “Hai người…”

Dáng vẻ này… Trương Văn Bác chưa từng yêu đương nên ngây thơ tới mức thẳng thắn, do dự một hồi lâu mới dám hỏi, “Hôm nay hai người chia tay hả?”

“Chia tay trong giấc mơ của cậu hả?” Ôn Sơ Nịnh nghe hai chữ này như bị chọc trúng mạch, bực tức nói, “Cậu ấy có ở đây không? Cậu gọi cậu ấy ra đây cho chị.”

Vừa thốt ra bốn chữ “Gọi cậu ấy ra”, Ôn Sơ Nịnh thấy như mình đã tìm được nơi trút cảm xúc. Cơn gió lướt qua, đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn đôi phần.

Trương Văn Bác xấu hổ gãi đầu, “Hôm nay anh Nhất Lan mới về, anh ấy không có trong đội, để em gửi địa chỉ cho chị nhé.”

“Thế cậu gửi cho chị liền đi.” Ôn Sơ Nịnh phải có câu trả lời.

Trương Văn Bác lấy điện thoại ra gửi cho cô một dòng địa chỉ, sau đó lại ấp úng, “Chị Tiểu Nịnh à, chị đừng kích động nhé, sao lại uống rượu vậy…”

“Uống vào để lấy can đảm thôi,” Ôn Sơ Nịnh nói bừa, “Chị đi nhé…”

“Vâng…” Trương Văn Bác đứng ngớ ra đó.

Ôn Sơ Nịnh lại quay người nhìn cậu ta chằm chằm.

Trương Văn Bác giật thót mình.

“Cảm ơn nhé Trương Văn Bác,” Ôn Sơ Nịnh nhìn dòng địa chỉ ấy, cảm xúc như sóng lớn cuộn trào, “Hôm nay cậu là ân nhân của chị đấy.”

“Có gì đâu có gì đâu,” Trương Văn Bác vội xua tay, “Trăm năm hạnh phúc, trăm năm hạnh phúc nhé chị.”

“Thật đấy, cảm ơn cậu nhé.”

“Chị đừng có kết nghĩa anh em với em nhé, mau đi đi chị Tiểu Nịnh, mai tụi em phải báo danh nữa, có khi anh Nhất Lan ngủ sớm đấy.”

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh chấn chỉnh lại tinh thần, lúc này mới nhận ra mình cũng hơi luống cuống.

Cô mở bản đồ ra tìm địa điểm, thật ra không xa, thậm chí là rất gần, thế nên bèn chạy thẳng tới đó luôn. Tạ Yến Lâm đậu xe bên đường thấy cô chạy thì lái xe đi chậm theo, “Em chạy đi đâu vậy?”

Trời đã về khuya, ở đây lại vắng vẻ, về tình về lý y đều không thể để cô ở lại một mình được.

“Anh cứ về đi, em phải đi tìm Trần Nhất Lan.”

Ôn Sơ Nịnh xách túi chạy như điên, Tạ Yến Lâm bất lực, chạy xe tới trước một chút nữa là một giao lộ có đèn đỏ, chỉ đành thấy Ôn Sơ Nịnh rẽ vào một góc rồi mất hút.

Lúc Ôn Sơ Nịnh chạy tới nơi đã thấy đó là một khu chung cư mới rất gần trung tâm huấn luyện, chỉ là cô vẫn mang giày cao gót nên chạy không nhanh, cổ chân đã bắt đầu đau nhưng cô chẳng để ý tới.

Chạy thẳng vào sảnh lớn, Ôn Sơ Nịnh ấn gọi thang máy.

Tìm tới số căn hộ.

Cách một cánh cửa, Ôn Sơ Nịnh thở hổn hển. Thật ra lúc này, ngoài cơn buồn ngủ ra thì men rượu đã tan hết theo những bước chân vội vã rồi.

Cô đang căng thẳng.

Thậm chí tim còn đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Ôn Sơ Nịnh đưa tay gõ cửa.

“Thịch, thịch —”

Nhịp tim vang như sấm, hành lang tĩnh mịch càng khiến tiếng tim đập trở nên rõ ràng hơn.

Lúc cô gõ tới lần thứ ba, cửa mở ra.

Ôn Sơ Nịnh gần như ngẩng đầu lên theo phản xạ có điều kiện, chợt phát hiện người mở cửa không phải Trần Nhất Lan mà là An Đông.

“Bọn tôi ở chung.” An Đông hờ hững nói, mở cửa cho cô.

An Đông cũng biết mối quan hệ của cô và Trần Nhất Lan.

Ôn Sơ Nịnh mím môi, đó là một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách không rộng, bên trong còn trống trải chứ chẳng có không khí ấm cúng gì, dưới đất là vài chiếc vali, nhìn qua đúng là mới về thật.

An Đông chỉ về phía một cánh cửa.

Ôn Sơ Nịnh đứng bên ngoài, lúc này cô vô cùng chắc chắn ra chỉ cần đẩy cửa ra sẽ thấy Trần Nhất Lan.

An Đông thấp giọng nói, “Chắc cậu ấy vẫn đang sắp xếp hành lý, tôi đi ngủ trước đây.”

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh gật đầu, nhìn An Đông quay về phòng mình.

Cô hít sâu một hơi, trong đầu lướt nhanh —

Những gì cần nói khi gặp anh.

Đột ngột xuất hiện thế này thì nên nói gì, nên biểu cảm thế nào?

Chưa kịp nghĩ xong, Ôn Sơ Nịnh đã vươn tay đẩy cửa ra.

Đó là một căn phòng ngủ có thể tính là rộng rãi, trên đất có vali đang mở, hình như mới sắp xếp giường xong, áo khoác còn vứt trên đó, rèm cửa màu xám đang kéo kín.

Chỉ nghe thấy tiếng nước chảy vọng ra từ phòng tắm.

Ôn Sơ Nịnh đứng trong phòng, ngay khoảnh khắc ấy, cô lại muốn khóc, nước mắt ầng ậc nhưng vẫn sống chết không chịu khóc ra.

Thế nhưng sao mà kìm nén cho được, nhìn chiếc áo khoác cậu vứt trên giường, dường như trong không khí cũng còn vương lại mùi hương quen thuộc ấy.

Thật sự đã hơn hai năm rồi cô không được gặp anh lần nào.

Trong các giải đấu cũng không.

Thật ra lệnh cấm thi chỉ kéo dài một năm, năm thứ hai anh có thể trở lại thi đấu, thế mà vẫn không thấy.

Ôn Sơ Nịnh đã xem đi xem lại những đoạn video giải đấu cũ, nhưng sao chúng chỉ kéo dài được vài giây thôi?

Cô luôn nhớ mùi hương của anh.

Vì thế cô luôn treo bộ quần áo mình mặc khi gặp cậu lần cuối trong tủ, như thể chỉ cần như vậy là khứu giác vẫn nhớ được.

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.

Ôn Sơ Nịnh lại chẳng hiểu sao mình lại trở nên kích động, mạch máu trên trán cũng giật liên hồi vì gấp gáp.

Tới cũng tới rồi.

Nhìn thêm một giây cũng là một giây.

Ôn Sơ Nịnh đẩy luôn cửa phòng tắm ra.

Trong phòng tắm mịt mờ hơi nước, phủ lên mọi thứ một lớp sương mù mỏng.

Thanh niên vai rộng chân dài chỉ quấn mỗi khăn tắm đang đứng trước gương, miệng ngậm bàn chải.

Hơn hai năm không gặp rồi.

Anh có thay đổi không?

Có.

Dường như thân hình đã rắn rỏi hơn, bớt đi nét thiếu niên trong trẻo mà có thêm sự vững vàng chín chắn của một người đàn ông.

Từ vai cổ tới bờ lưng rắn chắc, từng đường nét rõ ràng, quyến rũ không tả nổi.

Đường nét cạnh mặt vẫn gầy gò, sắc sảo, mái tóc ngắn ướt đẫm để lộ vầng trắng mịn màng, cả gương mặt sạch sẽ, ngũ quan rõ ràng.

Thời gian như đông cứng lại trong khoảnh khắc ấy, nhịp tim Ôn Sơ Nịnh bắt đầu trở nên dữ dội.

Biết bao nỗi nhớ khiến cô trằn trọc bao đêm như con thuyền cô độc trên đại dương, cuối cùng hôm nay cũng đã cập bến.

Ôn Sơ Nịnh đứng ngoài phòng tắm, nước mắt bất giác rơi lã chã.

Cô không để ý sàn nhà có nước mà lao thẳng về phía cậu.

Trần Nhất Lan xoay người lại, chưa kịp phản ứng thì cô đã ôm chặt anh, dán mặt vào lồng ngực anh, hai cánh tay dùng sức siết chặt eo anh.

Ngay khoảnh khắc ấy, bàn tay đang cầm bàn chải đánh răng của anh cứng đờ ra.

“Trần Nhất Lan, tớ tới tìm cậu đây.” Ôn Sơ Nịnh nhắm mắt, lặp lại lần nữa, “Tớ tới tìm cậu rồi đây.”

“Tớ đang đánh răng mà.”

Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Trần Nhất Lan cũng mở miệng nói câu đầu tiên.

“Cậu cứ đánh đi.”

“Cậu ôm tớ,” Anh nói, “Tớ không đánh được.”

“Thế thì tớ mặc kệ.”

Ôn Sơ Nịnh quyết tâm không buông tay.

Trần Nhất Lan từ bỏ việc chống cự, quay người lấy nước súc miệng. Ôn Sơ Nịnh cứ thế mà bám chặt trên người anh như gấu túi.

Anh đặt cốc đánh răng xuống.

“Tớ không buông đâu.” Cô bướng bỉnh nói.

Trần Nhất Lan cúi đầu nhìn cô.

Tóc Ôn Sơ Nịnh vẫn dài như lúc đi, hình như đã xịt nước hoa lâu nên chỉ còn vương lại chút mùi hoa nhài nhàn nhạt.

Ôn Sơ Nịnh không dám ngẩng đầu lên, sợ anh thấy đôi mắt mình hoe đỏ và cả những giọt nước mắt mình không kìm được.

Lồng ngực anh ấm áp và ướt át, cách vài phân, cô nghe thấy rõ tiếng tim đập.

Lần cuối cùng ôm anh đã là rất lâu về trước rồi.

Trong hai năm nay, kỳ diệu thay, cô chưa từng mơ thấy anh lần nào.

Cô đã mê tín một lần, cố tình nghe đi nghe lại những tin nhắn thoại anh từng gửi trước khi ngủ — Cô đã thay điện thoại vài lần nhưng đều lưu lại những đoạn voice của anh.

Xem đi xem lại ảnh của anh.

Như thể nếu làm vậy sẽ xin được ông trời cho anh xuất hiện trong giấc mộng đêm nay.

Nhưng chẳng hề thành công.

Có người nói càng suy nghĩ tới điều gì là sẽ càng không thể có được, cô cố tình không nghĩ tới anh trước khi ngủ nhưng vẫn không thể nào mơ thấy.

“Ôn Sơ Nịnh.”

Anh gọi tên cô, nhẹ nhàng trầm thấp.

“Tớ không đi đâu,” Ôn Sơ Nịnh từ chối, “Tớ không đi, cũng không buông tay đâu.”

Cố chấp, ngang ngược.

Trần Nhất Lan cho cô ôm vài phút rồi đột nhiên hơi xúi xuống, dứt khoát bế bổng cô lên.

Ngay trong nháy mắt ấy, Ôn Sơ Nịnh bất ngờ chạm phải ánh mắt của anh.

Đôi mắt anh vẫn sâu và đẹp như trước, là dáng mắt đào hoa trời sinh, nhưng vì khí chất lạnh lùng, nên càng toát ra vẻ kiềm chế sâu sắc. Làn da anh vẫn trắng mịn, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, đường viền hàm sắc sảo.

Ôn Sơ Nịnh khịt mũi, vòng tay ôm cổ anh, cứ thế mà nhìn anh chằm chằm.

Trần Nhất Lan thả cô xuống giường, cúi người lục vali lấy ra một chiếc áo thun mới rồi đưa cho cô, “Thay đi.”

“Tớ mặc cái này á?” Ôn Sơ Nịnh nhìn chiếc áo thun trong tay anh.

“Không thì cậu tính mặc bộ này ngủ hả?”

Ôn Sơ Nịnh cúi đầu nhìn.

Hôm nay cô mặc áo vest công sở, váy ôm màu đen, bên trong là sơ mi lụa mỏng màu trắng…

Vừa rồi vì ôm cậu mà trước ngực đã ướt một mảng nhỏ.

Hôm nay cô mặc đồ lót màu sáng, lúc này đã hơi lộ rõ.

Mặt Ôn Sơ Nịnh đỏ bừng.

Cô vội giật lấy cái áo thun, cởi giày cao gót rồi chạy vào phòng tắm.

Trần Nhất Lan đứng đó.

Ôn Sơ Nịnh đóng cửa rồi lại mở ra, cảnh cáo, “Cậu không được đi đâu đấy!”

“Không đi.”

“Thế thì tớ gọi là cậu phải trả lời ngay.”

“… Biết rồi.”

Ôn Sơ Nịnh yên tâm đóng cửa lại, đứng trong phòng tắm. Bên ngoài yên tĩnh đến lạ, cô dùng hai tay che ngực lại.

Trời ạ.

Trời ơi!!

Là thật.

Là thật!

Tim Ôn Sơ Nịnh đập thình thịch, dòng máu nóng như dồn hết lên mặt, ngay trong khoảnh khắc này, cô chợt nghĩ tới rất nhiều năm về trước.

Trên vòng đu quay đó, Trần Nhất Lan đã nói với cô.

— Ôn Sơ Nịnh, hứa với tớ một chuyện, trước 26 tuổi không được phép yêu đương.

Loại tình cảm mập mờ chưa từng nói rõ ấy dường như vô hình trung đã được hồi đáp.

Hôm đó mặt cô nóng hôi hổi.

Ôn Sơ Nịnh đưa tay chạm vào mặt, điều chỉnh hơi thở lại mấy lần mới bình tĩnh lại đôi chút.

Cô vào phòng tắm, vặn mở vòi sen —

“Trần Nhất Lan?”

“Đây.”

Ôn Sơ Nịnh lại gọi anh vài tiếng.

Trần Nhất Lan cùng lắm cũng chỉ chậm một giây.

Trần Nhất Lan đứng yên tại chỗ, nghe tiếng nước rào rào trong phòng tắm.


Như thể đang mơ vậy.

Tối nay anh mới đáp máy bay, chưa kịp thu dọn hành lý hết, cô chạy thẳng tới đây, anh nhìn ra được.

Ngay khi cô đẩy cửa ra, anh đã thấy cô trong gương rồi.

Thấy cô hơi thở dố.c, tóc hơi rối.

Dường như cô không hề thay đổi — Mà càng xinh đẹp hơn, trang điểm nhẹ nhàng, vẫn là gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt hạnh trong veo, vừa thấy anh thì mắt đã đỏ hoe.

Cũng trong khoảnh khắc ấy, trong lòng Trần Nhất Lan như có thứ gì đó vỡ vụn.

Lần này là anh đã khiến cô khóc.

Lúc Ôn Sơ Nịnh sấy tóc lại gọi anh lần nữa, Trần Nhất Lan không đáp.

Ôn Sơ Nịnh thả máy sấy xuống, do dự một giây trước khi mở cửa.

Anh chỉ đưa cho cô mỗi cái áo thun thôi.

Còn quần?

Còn quần thì sao??

Dù cái áo thun này cũng rất an toàn, dài tới tận đùi.

Ôn Sơ Nịnh vừa nhắm mắt vừa mở cửa ra.

Trong phòng không có ai hết.

Cô đẩy cửa bước ra.

Trần Nhất Lan mặc áo thun trắng rộng phối quần short thể thao màu đen, mái tóc ngắn vẫn còn hơi rối, dáng người cao gầy, đường nét sắc sảo, xương quai xanh dưới cổ áo lộ ra, yết hầu khẽ động. Hình ảnh ban nãy lập tức tràn về đầu óc cô, cô còn nhớ rõ bên yết hầu anh có một nốt ruồi nhỏ xíu.

Hờ hững mà gợi cảm.

Anh đang cầm một cái ly thủy tinh, tay kia cầm thìa khuấy nhẹ.

Liếc mắt sang đã thấy Ôn Sơ Nịnh tắm xong, chỉ mặc mỗi cái áo thun đen bước ra, đi chân trần, đôi chân thẳng tắp trắng nõn lộ ra ngoài rất đẹp.

Hình như cô đã gầy hơn một ít, có lẽ vì áo thun của anh quá rộng nên phần eo hơi trống, càng khiến đường cong vòng eo cô lộ rõ hơn.

Anh quay lại nhìn thoáng qua.

Phòng An Đông đã tắt đèn.

Lúc thấy anh, trái tim Ôn Sơ Nịnh mới trở về bình thường, cô ngoan ngoãn quay về phòng ngủ.

Trần Nhất Lan đi tới, đưa ly nước cho cô.

Ôn Sơ Nịnh khỏi cần hỏi cũng biết thứ nước ấm áp thanh ngọt này là nước mật ong.

“Uống rượu à?” Trần Nhất Lan hỏi.

“Công việc, uống nửa ly rượu vang thôi.”

Ôn Sơ Nịnh ừng ực uống hết, đưa lại ly cho anh.

Trần Nhất Lan lấy một chiếc chăn mỏng để bên giường cho cô.

“Cậu ngủ ở đâu?” Ôn Sơ Nịnh đã tỉnh rượu nên đang ngồi trên giường, chân chạm tấm ga mềm mại, xúc giác cũng trở nên nhạy cảm hơn.

“Ngủ ngoài ghế sô pha.”

Trần Nhất Lan mở tủ ra, đồ đạc đã được thầy Cảnh chuẩn bị sẵn, có dư một bộ chăn gối sạch nữa.

Trần Nhất Lan lấy một cái gối, nhìn lướt qua cô.

— Nếu tối nay ngủ đây thì chắc chắn mức độ nguy hiểm sẽ tăng vọt.

“Không được.” Ôn Sơ Nịnh trả lời ngay, “Ghế sô pha nhỏ thế này, mai dậy cậu sẽ đau lưng cho mà xem.”

Trần Nhất Lan đứng không nhúc nhích, cầm một cái gối mới.

Ôn Sơ Nịnh quỳ trên giường, với tới kéo tay anh lại rồi lại lăn một vòng trên giường, mở tấm chăn mỏng ra cuộn mình vào đó, “Tớ nằm đây thôi.”

“Ôn Sơ Nịnh.” Anh trầm giọng gọi tên cô lần nữa.

“Ngủ ở đây đi.”

Cô vẫn rất cố chấp.

Trần Nhất Lan bị cô kéo đến bên giường.

Anh không nói gì như thể đã đồng ý.

Anh cúi người lục trong vali, Ôn Sơ Nịnh thì nằm trên giường, ngẩng đầu nhìn anh tìm đồ.

Trần Nhất Lan lấy từ ngăn vali ra bông sát trùng với băng cá nhân.

“Ngồi dậy.”

Ôn Sơ Nịnh ngoan ngoãn ngồi dậy, dịch người tới sát mép giường.

Trần Nhất Lan ngồi xuống trước mặt cô, một tay nâng chân phải cô lên. Cổ chân đã sưng đỏ, cô chạy thẳng tới đây, miếng băng cá nhân dán lúc sáng đã tróc ra, chỉ vì quá kích động muốn gặp anh nên cô không còn để ý tới cơn đau nữa.

Miếng bông mát lạnh chạm vào cổ chân, cô đau đến hít vào một hơi, có lẽ vì bị trầy da nên cồn làm cô rát buốt.

Trần Nhất Lan vẫn giữ lấy mắt cá chân cô không buông.

Cô không dám động đậy, anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa quanh xương mắt cá, đầu ngón tay mềm nóng, mang theo cảm giác ma sát thô ráp.

Cô cúi đầu nhìn anh.

Như thể trong một khoảnh khắc mơ hồ nào đó, họ lại quay về năm ấy dưới ký túc xá ở Ngoại ngữ Hoài Xuyên.

Khi ấy cô đã rung động, nhưng bây giờ, hơn cả rung động là một sự chua xót khó nói thành lời.

Tim cô vẫn đập rộn ràng vì anh.

Trần Nhất Lan nâng chân cô lên dán băng cá nhân vào, vứt rác vào thùng rác trong phòng.

Trong phòng đang bật đèn trần, Trần Nhất Lan đi tới bên tường tắt đi, bật một dải đèn âm tường.

Chỉ còn chút ánh sáng ấm bao phủ cả căn phòng.

Phòng này khá rộng, đối diện giường là lối đi dẫn ra cửa sổ sát đất, cái rèm xám buông xuống che đi bóng đêm.

Cô nằm cuộn ở một bên giường, Trần Nhất Lan đặt gối bên cạnh, lấy thêm một tấm chăn mỏng.

Cô mở to mắt, nghiêng đầu nhìn anh.

Hai người nằm rất gần nhau.

Gần đến mức Trần Nhất Lan không cần xoay người cũng cảm nhận được ánh mắt của cô.

Anh biết, cô đang đợi anh nói gì đó.

Nói gì được đây?

Trần Nhất Lan nhắm mắt lại rồi lại mở ra.

“Ôn Sơ Nịnh, tớ không giành được huy chương Vàng rồi.”

Bình Luận (0)
Comment