Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 54

Giọng nói ấy có chút khàn, lời nói rất bình thản nhưng lại như chất chứa biết bao cảm xúc.

Ôn Sơ Nịnh ôm chăn trở mình nhìn anh.

Ánh sáng ấm áp nhàn nhạt phủ lên gương mặt anh làm đường nét càng thêm khắc họa rõ ràng, nhưng cũng thấp thoáng vẻ cô quạnh.

Ôn Sơ Nịnh nằm bên cạnh anh, đắp chăn.

Cô im lặng mấy phút, Trần Nhất Lan quay lại nhìn cô.

Mái tóc dài của Ôn Sơ Nịnh đã vén hết sang vai trái để lộ gương mặt trắng trẻo thanh tú, cô nhìn anh không chớp mắt, trong veo đến lạ, cứ như đầu óc đã chậm lại một nhịp, đang suy nghĩ nên trả lời thế nào.

Thật ra tâm trạng của Trần Nhất Lan cũng rất phức tạp.

Năm đó xảy ra chuyện ấy, anh đã nghĩ rất nhiều.

Tức giận và uất ức là điều tất yếu, huấn luyện viên Cảnh lại kiên quyết không cho anh ra mặt, giao hết mọi việc cho ông ấy và Khương Bình xử lý.

Huấn luyện viên Cảnh cũng là vì muốn tốt cho anh.

Vậy nên sau khi chuyện ấy xảy ra, ngoài cảm giác có lỗi với huấn luyện viên, rõ ràng có hy vọng tham gia Thế vận hội nhưng lại bị cấm thi đấu, còn lại là sự áy náy với cô.

Thậm chí là một thứ cảm xúc phức tạp hơn nữa.

Không có huy chương Vàng, không thể thực hiện được lời hứa.

Khiến cô phải chờ đợi công cốc rồi.

Cô đã đợi rất lâu vì nó mà.

Tương lai mù mịt — Tuổi nghỉ hưu của vận động viên bơi lội thật sự rất sớm, chuyện này cũng đồng nghĩa với việc kỳ Olympic sắp tới là cơ hội duy nhất của anh.

Liệu có làm được không đây? Anh cũng hoang mang, cũng không dám chắc.

Anh không muốn sự chờ đợi của cô thành công cốc.

Trong những ngày xa cách, không phải anh không để ý tới cuộc sống của cô.

Chỉ là khi ấy, anh được đưa tới trung tâm huấn luyện khép kín ở Los Angeles, vì bị cấm thi đấu nên không được tham gia giải đấu nhưng vẫn phải tập với đội, quá trình khô khan ấy còn nghiêm ngặt hơn cả trước kia.

Anh biết Ôn Sơ Nịnh tới Anh học cao học, hôm ấy anh cứ xem đi xem lại tin nhắn mà cô gửi, trằn trọc rất lâu.

Sao lại không muốn liên lạc cơ chứ.

Chỉ là sợ ảnh hưởng tới việc học của cô.

Sợ làm phiền sự nghỉ ngơi của cô nữa. Los Angeles và London lệch nhau tám tiếng, anh sợ cô xúc động. Huống hồ gì trung tâm huấn luyện khép kín thì đâu có cơ hội để ra ngoài.

Khi ấy Trần Nhất Lan thật sự rất mông lung.

Càng ngày Ôn Sơ Nịnh càng giỏi hơn, anh có nghĩ tới chuyện đó chứ, Ôn Sơ Nịnh của anh ưu tú như thế, lỡ bị người khác thích thì sao? Nhưng suy nghĩ này vừa nảy lên đã vụt tắt, Ôn Sơ Nịnh nói đợi thì chắc chắn sẽ đợi.

Nhưng anh lại nghĩ nếu lỡ như, lỡ như mình thật sự chẳng làm nên trò trống nào thì khi đứng cạnh cô, đến cả anh cũng không chấp nhận nổi.

Hơn nữa Trần Nhất Lan biết Tạ Yến Lâm là Phó tổng giám đốc của Collins, có từng qua Anh vài lần.

Cảm giác này vi diệu ở chỗ — Có một người đàn ông khác dường như hơi có cảm tình với cô, dù rằng Tạ Yến Lâm chưa từng thể hiện bất cứ điều gì nhưng anh nhìn là biết ngay.

Anh thật sự có hơi bức bối vì chuyện này.

Đang nghĩ tới đây, chợt có một bóng người nằm đè lên người anh, hai tay ôm chặt lấy mặt anh rồi hôn chụt một cái.

Cô không biết hôn nên cứ thế mà áp tới, đôi môi mềm mại đặt trên môi anh, đôi mắt nhìn trân trân không nháy một cái nào.

Thế này mà là hôn gì chứ.

Trần Nhất Lan đặt hai tay lên eo cô, chỉ cách một lớp quần áo thật mỏng, dưới ánh sáng nhàn nhạt, bóng dáng Ôn Sơ Nịnh dịu dàng mà chân thực.

Mông lung, cả mùi rượu rất thoảng nữa.

“Em mặc kệ, Trần Nhất Lan, thứ em đợi đâu phải là huy chương Vàng. Em đợi là vì anh mà,” Má Ôn Sơ Nịnh nóng hổi, cô không để ý tới hình tượng, vội vàng mà kiên định nói, “Quan trọng là anh, nếu anh không có huy chương Vàng cũng chẳng sao, em theo anh đi đâu cũng được hết… Em đã đi làm một năm rồi, em có thể…”

Hai chữ “nuôi anh” còn chưa kịp thốt ra, Trần Nhất Lan đã chậm rãi lên tiếng, “Đừng nói mấy câu ngốc nghếch nữa.”

Ôn Sơ Nịnh vẫn chưa chịu xuống, cứ kiên quyết bám trên người anh. Cô nhìn anh, nhìn một lát thì mắt đỏ hoe.

Màn đêm quá yên tĩnh, chỗ này lại hẻo lánh, tĩnh mịch tới mức cả tiếng thở cũng trở nên rõ ràng đến lạ.

Ôn Sơ Nịnh giơ tay lau mắt, không muốn nước mắt rơi xuống. Hàng mi cô đã ướt nhẹp nhưng đôi mắt vẫn nhìn anh trân trân như thật lâu về trước, chẳng thể giấu nổi bất cứ cảm xúc nào.

“Không được, em muốn!” Ôn Sơ Nịnh cố chấp nói, “Anh đi đâu thì chúng ta tới đó, ở lại Yên Kinh được mà về Lâm Giang cũng được, tới Hoài Xuyên cũng được nốt… Em sẽ đi theo anh mà.”

“Để em nuôi anh thì có gì là giỏi giang chứ.” Trần Nhất Lan cũng ngước mắt nhìn cô, lời nói thốt ra trong đêm nghe rõ đến lạ.

Ôn Sơ Nịnh không nói gì, mím môi như đang nghĩ nên đáp lại thế nào.

Trần Nhất Lan cứ thế nhìn cô, hơn hai năm không gặp, cô vẫn là người kiên định đợi anh ở chốn cũ.

Cô thật sự đã hơi khác xưa, vẻ ngây ngô không còn nữa.

Nói thật thì Trần Nhất Lan gần như là nhìn cả quá trình trưởng thành của cô, hồi 6 tuổi, Ôn Sơ Nịnh mặt tròn xoe, má phúng phính, động một tí là dẩu môi bắt đầu khóc ngay, khi ấy đám nhóc trong khu nhà tập thể còn mải chơi, cô mới bật khóc là cả đám chạy biến hết.

Chỉ có Trần Nhất Lan quay lại, ngồi xuống bên cạnh cô. Sau đó Ôn Sơ Nịnh bắt đầu lon ton chạy theo anh, nói thẳng ra là vì nhà hai người gần nhau nhất, mẹ của cả hai lại thân nhau, về tình về lý Trần Nhất Lan đều ngầm chấp nhận cái đuôi nhỏ ấy.

Sau đó nữa, anh lại thấy Ôn Sơ Nịnh như một mầm đậu nhỏ, chạy khắp nơi, vừa nghe tin anh về là vút xuống lầu như cơn lốc, vừa chạy vừa gọi, “Trần Nhất Lan, cậu về rồi…”

Lần đầu tiên cô xem anh thi đấu là ở một cuộc thi nhỏ cấp thành phố, bị sún mất mấy cái răng. Cô đi theo một đám nhóc đứng ngoài hàng rào, gào tên Trần Nhất Lan khản cả giọng, ngặt cái răng sún nên gào mãi lại thành Sầm Nhất Lan, Sầm Nhất Lan…

Lúc đó Tôn Gia Diệu bên cạnh cười suýt tắt thở.

Nghĩ xa hơn tí nữa, chẳng biết từ khi nào mà cô bé ấy đã trưởng thành, ánh mắt nhìn anh có phần ngại ngùng, đụng tí là đỏ mặt. Lúc ấy anh không nhạy bén chút nào, mãi không hiểu ra, lại còn hỏi ngay trước mắt người khác, “Sao cậu cứ thấy tớ là đỏ mặt vậy?”

Lúc đó Ôn Sơ Nịnh thẹn quá hóa giận, bỏ chạy mất biến.

Sau đó Tôn Gia Diệu nháy mắt với anh, nói, “Mày bơi tới ngu người luôn rồi à, nhìn không ra thật… hả?”

Trần Nhất Lan vẫn rất khó hiểu, anh cũng không rõ cảm giác ấy bắt đầu từ khi nào nữa.

Chỉ là mỗi lần nghe thấy tên cô, anh lại lập tức nhớ tới gương mặt tươi cười cùng đôi mắt lấp lánh ánh sáng ấy, khiến trái tim anh đột nhiên đập rộn ràng, thậm chí còn hơi lúng túng nữa.

Năm 17 tuổi, cảm giác ấy càng rõ ràng hơn, thậm chí còn nhen nhóm thành một thứ rất đỗi thẳng thắn.

Khi người khác chỉ quan tâm tới thành tích của anh, cô là người duy nhất cổ vũ cho anh, chỉ quan tâm anh có mệt hay không.

Từ đầu đến cuối.

Từ năm 6, 7 tuổi, 17 tuổi, rồi tới 24 tuổi rưỡi.

Thời gian là một cái lưới khắc nghiệt, như đãi vàng giữa sóng, có những người chỉ gặp nhau thôi đã là ngàn năm một thuở* rồi.

(*) Thành ngữ dùng để cường điệu hoá sự hiếm hoi, ít khi xảy ra, đến mức có thể đời mỗi người chỉ gặp được một lần, thường dùng để tả các cơ hội, thời cơ.

Trần Nhất Lan nhìn cô, Ôn Sơ Nịnh đang cố nén nước mắt nhưng vẫn không kìm lại được, một giọt rơi xuống chạm vào cằm anh, vệt nước ấm áp vỡ tan.

Sợi dây đang kéo căng đứt phăng.

Trần Nhất Lan giơ tay ôm cô.

“Khóc cái gì,” Giọng anh hơi khàn, bàn tay đặt trên lưng cô, “Anh vẫn ở đây mà.”

“Trần Nhất Lan, anh đừng như thế mà, em không quan tâm anh có giành được huy chương Vàng hay không, em chỉ quan tâm anh có về hay không thôi…”

Ôn Sơ Nịnh vùi mặt nơi cổ anh, nước mắt giàn giụa.

Trần Nhất Lan đặt tay trên lưng cô, rất chậm, rất nặng nề hỏi, “Có thấy tủi thân không?”

Ôn Sơ Nịnh không biết từ “tủi thân” này đang chỉ cái gì, cô lắc đầu, “Em nhớ anh, em không được gặp anh nên tủi thân lắm, nhưng vì biết anh sẽ về nên em lại không tủi thân nữa.”

Trần Nhất Lan im lặng vài giây như đang suy nghĩ gì đó.

Ôn Sơ Nịnh ôm chặt anh như bạch tuộc.

“Ôn Sơ Nịnh, em đã phí hoài mấy năm vì anh, em có hối hận không?”

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu lên, không còn khóc nữa. Mắt cô sáng trong như vừa được rửa sạch, cô chỉ kiên định nhìn cậu, “Trần Nhất Lan, em thi vào Ngoại ngữ Hoài Xuyên là vì muốn được ở gần anh hơn một chút. Vốn dĩ thành tích của em không thể nào vào nổi, là vì anh nói với em rằng đây là lời hẹn của hai chúng ta. Em không phải đứa chỉ biết yêu đương thôi, em chỉ muốn nói rằng từ rất lâu rồi, anh luôn là động lực để tớ cố gắng, em chưa bao giờ hối hận cả.”

Trần Nhất Lan vỗ lưng cô một chút, “Dậy nào.”

“Không dậy nổi.”

“Nếu hôm nay có chuyện gì em có chịu trách nhiệm không?”

“…”

Lúc đầu Ôn Sơ Nịnh vẫn chưa hiểu “có chuyện” là sao, cô còn suy nghĩ, chẳng phải tớ chỉ ngồi trên eo cậu thôi sao?

…!

Ôn Sơ Nịnh xuống khỏi người anh, nhanh nhẹn nằm bên cạnh, hai má nóng bừng bừng.

Cô lăn một vòng trên giường rồi lại lăn lại, xích tới gần anh, “Chịu trách nhiệm cũng được mà.”

Cuối cùng Trần Nhất Lan cũng cong môi cười với cô, cuối cùng cũng thấy anh cười, dù rất nhẹ.

Trần Nhất Lan từ từ nói, “Ôn Sơ Nịnh, anh chỉ còn một cơ hội nữa thôi.”

“Em biết mà,” Ôn Sơ Nịnh nằm cạnh anh, “Em sẽ không làm ảnh hưởng tới chuyện tập luyện của anh đâu, nhưng em muốn anh hứa với em một chuyện.”

“Chuyện gì?” Trần Nhất Lan quay lại nhìn cô.

Cô gái nhỏ cứ ghé sát cạnh anh, đôi chân trắng trẻo đung đưa, cổ tay mảnh khảnh đang chống cằm nhìn anh.

“Em không cần anh phải lấy được huy chương Vàng, anh đã rất giỏi rồi, trước đây giành được bao nhiêu là huy chương Vàng cơ mà,” Ôn Sơ Nịnh hít vào một hơi, như đã hạ quyết tâm, cô cố gắng nhớ lại hôm ấy Trần Nhất Lan nói với cô câu ấy với vẻ mặt thế nào. Nhưng mà hôm ấy cô rối bời nên chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Cô không nhớ ra được, da mặt mỏng nên nóng hừng hực, cô cụp mắt xuống rồi lại chạm phải mắt anh.

“Trước khi anh giải nghệ, ừm, chịu trách nhiệm với em thì có quá đáng lắm không?”

Câu ấy nói sao ấy nhỉ?

— Trước năm 26 tuổi cậu không được hẹn hò thì có quá đáng lắm không?

Trần Nhất Lan ngẩn người nửa giây, dường như cũng nhớ ra, anh khẽ bật cười, “Không quá đáng.”

“Để em phải chịu thiệt rồi.” Anh lại nói thêm.

“Có gì đâu mà thiệt thòi, anh đâu phải người bình thường, tụi mình cứ yêu nhau nhẹ nhàng là được rồi. Anh là Trần Nhất Lan mà, là Trần Nhất Lan mới 17 tuổi đã tham gia biết bao cuộc thi, là Trần Nhất Lan mới 17 tuổi đã vào đội tuyển quốc gia rồi,” Ôn Sơ Nịnh nhìn anh với đôi mắt rạng rỡ, “Em có hy sinh gì đâu, Trần Nhất Lan, em đã làm phiên dịch rồi, em sẽ ở đây đợi anh.”

Ở một khía cạnh nào đó, tình cảm của cô đúng là hơi “vĩ đại” thật, vì vinh quang của anh, thân phận của anh đã định sẵn không thể dắt tay nhau đi du lịch, đi xem phim, ăn những món cô thích như bao cặp đôi ở tuổi 20 khác. Thật ra lúc đầu Ôn Sơ Nịnh cũng rất tủi thân, nhưng nghĩ lại thì đây là Trần Nhất Lan mà, Trần Nhất Lan đâu phải Trần Nhất Lan bình thường.

Cô tình nguyện.

Cô tình nguyện đợi anh.

Anh không chỉ là Trần Nhất Lan mà còn là người đặc biệt, khác biệt nhất trong suốt những ngày tháng thanh xuân dài đằng đẵng và gian khó của cô.

Là động lực cho những ước mơ của cô.

“Sau này sẽ không để em phải thiệt thòi nữa đâu.”

Trần Nhất Lan quay lại nhìn cô, ánh mắt ấy đã không còn sự trong trẻo của thời niên thiếu mà đã đượm vẻ chững chạc và kiên định của đàn ông.

Ôn Sơ Nịnh mỉm cười, rướn tới hôn anh một cái rồi chìa tay ra với cậu, “Ngoắc tay đi.”

“Ngoắc tay.”

Ngón út Trần Nhất Lan ngoắc vào ngón út của cô, sau đó lại không chịu buông ra.

Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng ngại, thuận thế nằm xuống cạnh anh.

Trần Nhất Lan đã mông lung hai năm, khi nhìn cô, mây mù như tan hết, dường như cuối cùng anh cũng đã thấy được rạng đông.

Anh nhớ tới những gì cô đã nói trên sân khấu trước đây —

Chỉ có đam mê mới có thể vượt qua muôn trùng khó khăn.

Đam mê của anh không chỉ là bể bơi mà còn là cô nữa.

Chỉ có tình yêu mới có thể vượt qua muôn trùng khó khăn.

Bình Luận (0)
Comment