Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 55

Cả đêm Trần Nhất Lan chẳng chợp mắt được tí nào.

Ôn Sơ Nịnh ngoan ngoãn nằm cạnh anh nhưng thật ra cũng chẳng khác gì. Hai năm không gặp, Ôn Sơ Nịnh chẳng nỡ ngủ tí nào.

Dù mai còn phải đi làm, dù giờ đã sắp rạng sáng, Ôn Sơ Nịnh lại nhớ tới một từ – Revenge Bedtime Procrastination*.

(*) Việc trì hoãn thời gian ngủ để tham gia các hoạt động giải trí cá nhân khác, với tinh thần bù trừ, “trả đũa” khoảng thời gian họ quá bận rộn và không thể tập trung vào bản thân trong ngày.

Giờ cô đang cố tình không ngủ để trả thù — Người đã hai năm không gặp giờ đang ở ngay cạnh cô, đến nhắm mắt cô cũng chẳng đành.

“Trần Nhất Lan.”

Giữa cơn tĩnh lặng, Ôn Sơ Nịnh gọi cậu.

“Hả?”

Anh cũng không ngủ, giọng khàn khàn đáp lại.

Ôn Sơ Nịnh trở mình, đầu óc lơ lửng, tự nhiên nhớ tới bữa ăn tối nay, nhớ tới bộ phim mình đã xem.

Ký ức như bị kéo ngược về rất nhiều năm trước.

“Ngủ đi,” Trần Nhất Lan ngắt lời khi cô vẫn đang chìm trong cảm xúc, “Sáng mai tớ phải dậy lúc 6 giờ, cậu cứ ngủ thêm tí đi, tối chưa chắc gì cậu tới đây được đâu.”

“Tại sao?”

“Đây là ký túc xá của vận động viên mà, từ mai sẽ bắt đầu có gác cổng.”

“Thế tớ phải làm sao đây?”

Vừa hỏi cậu này, không khí bỗng lặng đi vài giây.

Ôn Sơ Nịnh quay đầu nhìn anh.

Trần Nhất Lan vẫn nhắm mắt, bên ngoài có một chiếc xe chạy ngang qua, ánh đèn quét tới, đường nét gương mặt của anh sáng lên một thoáng rồi lại chìm trong bóng tối. Ôn Sơ Nịnh dù đã buồn ngủ nhưng vẫn cố căng mắt nhìn anh.

“Tớ đang trong thời gian huấn luyện, hàng ngày chỉ có hai tiếng rảnh, tớ sẽ tới tìm cậu.” Trần Nhất Lan đáp.

Ôn Sơ Nịnh “À” một tiếng, “Căng tới vậy hả?”

Cô biết vận động viên tập luyện rất vất vả nhưng không ngờ mỗi ngày chỉ được rảnh có hai tiếng, trong lúc nhất thời, đầu óc Ôn Sơ Nịnh hơi rối loạn.

Thật sự bây giờ không phải là thời điểm thích hợp.

Trần Nhất Lan quay lại nhìn cô, đôi mắt đen láy có phần mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên vẻ kiên định.

“Gặp cậu mà.” Trần Nhất Lan nói, “Đúng là không dư dả thời gian gì, nhưng có căng tới mấy cũng phải gặp một lần chứ.”

Ôn Sơ Nịnh hít một hơi, có căng tới mấy cũng phải gặp một lần, câu nói ấy đã chạm trúng chỗ mềm yếu nhất trong trái tim cô.

Ôn Sơ Nịnh lại rúc vào sát người anh hơn, chui vào cái chăn mỏng của anh rồi vươn tay ra ôm lấy eo anh, mặt cũng dán sát vào. Cuối cùng cô không trụ nổi trong cơn buồn ngủ mà lầu bầu nói, “Trần Nhất Lan, tự nhiên tớ lại nhớ rất lâu về trước, cậu từng nói với tớ ba câu…”

“Ba câu gì cơ?” Trần Nhất Lan để mặc cho cô ôm, cơ thể mềm mại tựa vào người anh, mái tóc vẫn còn hơi ẩm, hương thơm dịu nhẹ quẩn quanh nơi chóp mũi.

“Hôm ấy cậu chỉ nói ba câu với tớ, cậu bảo Trần Nhất Lan luôn ở cạnh cậu, cậu giỏi hơn bất cứ ai, đừng quên lời hứa của chúng ta…” Cô đã buồn ngủ thật, giọng nói lạc dần, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, “Trần Nhất Lan, tớ cũng thế, Ôn Sơ Nịnh luôn ở bên cạnh cậu, cậu giỏi hơn bất cứ ai, đừng quên lời hứa của chúng ta nhé…”

Trần Nhất Lan cong môi, hơi nghiêng đầu nhìn cô. Ôn Sơ Nịnh nhắm mắt lại trong lòng anh, gương mặt trắng ngần, đường nét dịu dàng, hàng mi dài rủ xuống, cái cằm thanh tú vẫn đang cọ nhẹ trên vai anh.

Trần Nhất Lan nhẹ nhàng nâng tay lên, kéo chăn lên đắp cho cô.

Đúng là đi cùng anh những năm nay sẽ rất cực khổ, anh đã khiến cô thiếu mất sự đồng hành mà đáng lí cô nên nhận được, may mắn thay, cô vẫn kiên định như thế.

Anh sẽ không để tình cảm của cô không tìm thấy mình nữa.

Cố thêm một chút nữa thôi.

Chẳng bao lâu Ôn Sơ Nịnh đã ngủ mất, vài lọn tóc dài rơi trên má, Trần Nhất Lan nhẹ nhàng vén lên cho cô.

“Không quên được đâu,” Trần Nhất Lan khẽ khàng nói, “Không đi đâu.”

Không rõ người trong lòng có nghe thấy được hay không mà bàn tay khẽ ngoắc vào vạt áo anh.

Hôm sau Ôn Sơ Nịnh dậy lúc hơn 8 giờ sáng, cô vô thức quay sang bên cạnh, anh đã không còn ở đó nữa rồi.

Nói không mất mát chắc chắn là nói dối.

Ôn Sơ Nịnh ngồi dậy trên giường, thật ra được gặp một lần đã rất vui rồi, chỉ là gặp xong lại thấy cuộc sống vẫn phải tiếp tục, sáng nay cô còn phải đến công ty điểm danh lúc 9 giờ.

Ôn Sơ Nịnh bật dậy, chạy vào phòng tắm của anh để rửa mặt.

Kết quả lúc đi ra, cô nhìn thấy bữa sáng đặt sẵn trên bàn, sữa đậu nành và bánh rán vẫn còn nóng, bên cạnh là một tờ giấy nhắn.

Ôn Sơ Nịnh cầm lên đọc, là Trần Nhất Lan nhắn lại cho cô —

[Không ăn sáng với cậu được rồi, ăn xong hẵng đi làm nhé.]

Ôn Sơ Nịnh mỉm cười, nghiêm túc ngồi ăn hết bữa sáng rồi dọn dẹp gọn gàng.

Đây là chung cư của anh với An Đông, trong phòng khách không có nhiều đồ, Ôn Sơ Nịnh trở về phòng của anh, lấy váy và áo sơ mi của mình trên sô pha, sửa sang lại rồi mặc vào, suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn về nhà thay bộ mới.

Ôn Sơ Nịnh chạy ra ngoài, may mà gần đó có một ga tàu điện ngầm, cô chạy tới nhưng đi quanh tòa nhà lại là một sân vận động lớn.

Ôn Sơ Nịnh dừng lại, vô thức nhìn về phía ấy.

Tối qua tới nơi cô không để ý nhiều, hóa ra là trung tâm huấn luyện bơi lội của Yên Kinh.

Cô đứng ở ngoài nhìn, dõi mắt ra xa xa, không thấy bóng dáng Trần Nhất Lan đâu. Dừng vài giây, tâm trạng cô đã tốt hơn rất nhiều, cô bắt tàu điện ngầm về nhà của mình, thay đồ xong mới nhớ hôm qua Đặng Tư Quân nói cho cô đi trễ một chút, vì thế mới có chút thời gian để trang điểm nhẹ một tí.

Trước khi ra ngoài, Ôn Sơ Nịnh gửi định vị cho Trần Nhất Lan.

Nhắn thêm một câu: Nhà tớ ở đây nhé.

Gửi xong, cô không đợi Trần Nhất Lan trả lời lại ngay mà xách túi lên rồi vội tới công ty.

Tới công ty điểm danh, tâm trạng Ôn Sơ Nịnh khá tốt, trong lúc họp báo cáo sáng, Tạ Yến Lâm còn nhìn thoáng qua phía cô.

Tươi tắn, trên mặt còn vương nụ cười, hoàn toàn không giống như vẻ mặt lạnh lùng mà đồng nghiệp bàn tán như ngày thường.

Từ phòng họp bước ra, cô bạn biên dịch cũng nhận ra điều đó, “Tiểu Nịnh à, sao hôm nay cậu vui thế?”

Ôn Sơ Nịnh đang sắp xếp tài liệu trên bàn, cười nói, “Bạn trai tớ về rồi.”

“Cậu có bạn trai hồi nào vậy?” Biên dịch là một cô gái tóc ngắn tên Khương Tinh, nghe vậy thì ngạc nhiên, bình thường Ôn Sơ Nịnh không hay đăng gì, nghe mấy cô gái bàn chuyện tình cảm cô cũng chẳng tiếp lời. Bất ngờ nghe cô nói có bạn trai, Khương Tinh vô thức hỏi lại.

“Tại bình thường anh ấy không ở đây.”

“Yêu xa hả?”

“Cũng gần như thế.” Có khi còn khó khăn hơn cả yêu xa nữa.

“Nhưng bình thường đâu có thấy hai người liên lạc với nhau, bạn trai cậu là quân nhân hả?” Khương Tinh tò mò, “Tiểu Bạch trong tổ tụi mình cũng yêu xa đấy, ngày nào cũng gọi điện thoại mà.”

“Ừ, anh ấy không tiện lắm,” Ôn Sơ Nịnh cười, “À, tụi tớ quen nhau từ nhỏ.”

“Má ơi, thanh mai trúc mã kìa!”

Ôn Sơ Nịnh đỏ mặt, đưa tài liệu đang cầm cho cô ta, “Khương Khương à, lát nữa cậu kiểm tra lại cái này rồi đưa cho tổ trưởng nhé.”

“OK!”

Khương Tinh sảng khoái đáp lại.

Cửa văn phòng kế bên đang mở, Đặng Tư Quân cầm báo cáo đi ra, gõ nhẹ lên bàn Ôn Sơ Nịnh rồi cười nói, “Tiểu Nịnh, Giám đốc Tạ tìm em kìa. Tối qua em không sao đấy chứ?”

“Không sao ạ.” Ai cũng biết Ôn Sơ Nịnh không uống được rượu, trong bữa tiệc hôm qua có người đẩy tới một ly rượu vang, Đặng Tư Quân muốn cản giúp cô nhưng cuối cùng Ôn Sơ Nịnh vẫn tự uống nửa ly, “Làm phiền tổ trưởng nữa rồi ạ.”

“Em không sao là tốt rồi, đi nhanh đi.”

Nói xong, Đặng Tư Quân quay về chỗ của mình để xem hợp đồng và tài liệu trên bàn.

Ôn Sơ Nịnh mím môi, cũng nhớ lại chuyện xấu hổ tối qua, nửa ly rượu vang chưa đủ để cô quên hết mọi thứ.

Khương Tinh giữ cô lại, cho cô một ánh mắt trấn an.

Dù từ trước tới giờ không ai nói toẹt ra, Tạ Yến Lâm cũng chưa từng thể hiện gì đặc biệt với Ôn Sơ Nịnh nhưng đôi khi chỉ cần ánh mắt ấy dừng trên người cô vài giây cũng khiến người khác ngầm hiểu rồi.

Ôn Sơ Nịnh cũng đang suy nghĩ nên mở lời thế nào, dù sao thì chuyện này cũng hơi gượng, nhỡ đâu nói thẳng mà người ta lại chỉ xem cô là một nhân viên chăm chỉ mà để ý hơn một chút thì sao? Nhưng nếu không nói thì lại thấy có gì đó sai sai.

Ôn Sơ Nịnh do dự vài giây, đẩy cửa ra vào trong.

Tạ Yến Lâm ngồi sau bàn làm việc, áo sơ mi trắng ngay ngắn, không thắt cà vạt, quần âu xám đậm, đang ngồi nhìn màn hình máy tính chăm chú.

Văn phòng của y không rộng lắm, không khí công ty nước ngoài khá thoải mái, các tổ trưởng và lãnh đạo đều là người tài, không có sự phân biệt cấp bậc rõ ràng.

Trong văn phòng của y bày khá nhiều sách, đằng sau là mấy khung ảnh, toàn là ảnh Tạ Yến Lâm chụp ở Ngoại ngữ Hoài Xuyên.

“Giám đốc Tạ.” Ôn Sơ Nịnh bước tới.

“Đúng lúc lắm, lát nữa em tổng hợp lại biên bản cuộc họp hôm qua rồi gửi vào mail công việc cho tôi nhé. Cuối tuần chúng ta có một hội nghị tư vấn văn hóa ở Hoài Xuyên, đi khoảng một tuần. Bên đối tác đã đặt khách sạn và vé tham quan vài ngày rồi, nói trước cho em chuẩn bị đấy.”

Tạ Yến Lâm đưa cho cô một xấp tài liệu, “Đây là đề cương và lịch trình của dự án, khi nào rảnh em nhớ đọc.”

“Vâng.” Ôn Sơ Nịnh nhận lấy, thở phào nhưng vẫn chưa đi.

Tạ Yến Lâm ngẩng đầu lên nhìn cô, “Còn chuyện gì nữa à?”

“Cảm ơn tối qua Giám đốc Tạ đã đưa em về, làm phiền anh quá rồi.”

Ôn Sơ Nịnh nghĩ ít ra cũng nên cảm ơn một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment