Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 56

“Có gì đâu.” Tạ Yến Lâm nói, “Dù sao đi nữa thì em cũng là một cô gái, tôi đâu thể để em ở lại đó được.”

Ôn Sơ Nịnh cảm giác như những gì sắp thốt ra lại chẳng biết nói thế nào nữa.

“Gặp rồi à?” Vẫn là Tạ Yến Lâm hỏi trước.

“Gặp rồi ạ,” Ôn Sơ Nịnh lại thở phào, “Vẫn ổn… Thế em về làm việc trước đây, cảm ơn Giám đốc Tạ ạ.”

Tạ Yến Lâm không nói thêm gì khiến Ôn Sơ Nịnh lại thấy hình như mình đã nghĩ nhiều, hoặc có lẽ câu trả lời đã quá rõ ràng rồi.

Ôn Sơ Nịnh quay về chỗ, Đặng Tư Quân ngồi ở gần cô, hơi ngả ghế về phía cô một chút, “Tiểu Nịnh ơi, hồi đại học em có học tiếng Pháp nữa đúng không?”

“Vâng, có học ạ.” Lúc ở Ngoại ngữ Hoài Xuyên, chuyên ngành chính của cô là tiếng Anh, trong đó bao gồm các môn lớn về ngôn ngữ và văn học Anh, ngoài ra còn học thêm một ngoại ngữ thứ hai nữa. Khi ấy trong bảng chọn môn có rất nhiều ngôn ngữ khác, Ôn Sơ Nịnh đã chọn tiếng Pháp.

“Vừa hay, chúng ta có một bên đối tác ở Pháp, chị còn đang lo không biết có nên thuê gấp phiên dịch tiếng Pháp không đây. Em xem thử có xử lý được không?” Đặng Tư Quân gửi tài liệu vào mail cho cô.

Ôn Sơ Nịnh nhìn vào màn hình máy tính, “Được ạ, hẳn là không có vấn đề gì đâu chị.”

“Thế thì tốt, Tiểu Tinh à, em có học ngoại ngữ phụ không?” Đặng Tư Quân chưa vội làm việc khác.

“Tiếng Tây Ban Nha ạ, em học chuyên ngành tiếng Anh, có học thêm tiếng Tây Ban Nha.”

“Hai đứa này giỏi quá, chị yên tâm ghê.” Đặng Tư Quân hỏi, “Tiểu Nịnh à, Giám đốc Tạ đã báo với em chưa, chuyện chúng ta phải đi công tác ở Hoài Xuyên ấy?”

“Báo rồi ạ, bảy ngày đúng không chị?”

“Ừ, cũng có thể xem như một kỳ nghỉ ngắn đó. Công việc lần này không bận lắm, chị thấy bên đối tác đặt chỗ khá OK, là một khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đấy, mà nghe nói ở đó còn có giải thể thao gì nữa,” Đặng Tư Quân nói, “Chi nhánh Yên Kinh của chúng ta làm về đầu tư dự án, lần này đối tác là mấy thương hiệu thể thao, không biết có cơ hội gặp các vận động viên không nữa.”

“Ha ha, hai người có xem Đại hội thể thao chưa, hôm trước em mới xem Olympic thôi mà mê quá trời, mấy anh ở đội tuyển quốc gia đẹp trai xỉu.” Khương Tinh cũng góp lời, “Chị Tư Quân ơi, lần này em đi chung được không?”

“Được chứ, nếu em không dính dự án nào thì đi hỏi Giám đốc Tạ thử đi.”

“Vâng, không thành vấn đề.”

Ôn Sơ Nịnh dịch sơ lại email rồi gửi lại cho Đặng Tư Quân, Đặng Tư Quân rất hài lòng.

Xử lý xong công việc trong ngày, hiếm khi được tan ca đúng giờ, Ôn Sơ Nịnh điểm danh rồi chuẩn bị về. Đặng Tư Quân vẫn chưa xong việc, cô chào một tiếng rồi cùng Khương Tinh xuống lầu.

Trước nay quan hệ giữa hai người khá tốt, thi thoảng tan ca còn hẹn nhau ăn cơm hay gì đó nữa. Hai người vừa bước ra khỏi thang máy, Khương Tinh đã nhìn thấy người đang ngồi trong khu nghỉ ngơi ở đại sảnh.

“Tiểu Nịnh, cậu nhìn bên kia kìa, đẹp trai quá.”

Khương Tinh kéo tay cô, ra hiệu bảo cô nhìn sang phía khu nghỉ ngơi.

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn theo, lập tức nhận ra Trần Nhất Lan đang ngồi một mình trên ghế.

Giờ vẫn đang là mùa hè, trời đã về chiều, hơn 5 giờ, thời tiết rất đẹp. Tường kính sát đất, bên ngoài trồng đầy cây ngân hạnh và cây ngô đồng, ánh nắng cũng len lỏi qua những tán lá.

Trần Nhất Lan ngồi ở đó, mặc quần đen dài áo thun trắng bình thường, bên ngoài khoác một chiếc sơ mi màu sáng. Anh chỉ ngồi đó xem điện thoại, cổ tay thon dài, dáng người cao lớn vững chãi, vai rộng chân dài, góc nghiêng sắc sảo rõ nét vừa mang sự chững chạc của đàn ông mà lại cũng có vẻ tươi tắn trẻ trung của tuổi trẻ.

Hình như đã ngồi đó được một lúc rồi.

Trần Nhất Lan như có thần giao cách cảm với cô, anh quay đầu nhìn thoáng qua rồi lại cất điện thoại, bước tới phía cô.

“Má ơi, cao quá! Ôn Ôn, sao lại đi về phía cậu thế… Bạn trai cậu à?!”

Khương Tinh cảm thán một câu rồi kinh ngạc nhìn sang Ôn Sơ Nịnh.

Ôn Sơ Nịnh hơi đỏ mặt, ngượng ngùng nói, “Tớ đi trước nhé, mai gặp lại!”

Nói xong, Ôn Sơ Nịnh chạy về phía Trần Nhất Lan, khoác lấy tay anh, không cần quay đầu cũng đoán được ánh mắt đầy ngạc nhiên của Khương Tinh.

Ôn Sơ Nịnh khoác tay anh đi ra ngoài, không ngờ chỉ trong vòng hai tiếng mà anh đã tới rồi, tim đập thình thịch, Trần Nhất Lan cũng thuận thế đan tay thật chặt vào tay cô.

Hôm nay Ôn Sơ Nịnh đã rút kinh nghiệm mà mang một đôi giày đế bằng, vẫn là trang phục công sở, áo sơ mi lụa trắng, thay chiếc váy dài tới dưới gối, vòng eo nhỏ nhắn, mái tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa giúp gương mặt trắng trẻo thanh tú lộ ra.

Trần Nhất Lan vô thức cúi đầu nhìn chân cô, đã đỡ hơn nhiều rồi, ở đó dán một miếng băng cá nhân, phần da xung quanh vẫn hơi ửng đỏ.

“Anh tới lâu chưa?” Ôn Sơ Nịnh bị anh nắm tay, lòng bàn tay khô ráo ấm áp mạnh mẽ siết chặt tay cô khiến trái tim cô vô thức đập nhanh hơn.

“Mới tới được mười phút.” Trần Nhất Lan đi cạnh cô, hơi cúi đầu xuống, tâm trạng của Ôn Sơ Nịnh đúng thật là không giấu được.

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn anh, vì chênh lệch chiều cao nên nhìn kiểu gì cũng thấy hơi nũng nịu.

“Anh ăn cơm chưa?”

“Ăn ở căn tin rồi.”

“Thế thì đi siêu thị với em một lát đi, vừa hay em muốn mua ít đồ.”

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh tự giác không nói tới chuyện rủ anh đi ăn ngoài, từ sau sự cố lần trước, chế độ ăn uống của Trần Nhất Lan đã bị huấn luyện viên Cảnh quản lý rất nghiêm ngặt, hàng ngày ăn gì đều phải báo cáo và kiểm tra lại.

Nhắc tới chuyện đó cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.

Hơn nữa cũng từ sau lần ấy, cứ cách vài hôm là Trần Nhất Lan lại bị kiểm tra đột xuất, ăn uống trở thành vấn đề quan trọng nhất.

Gần nhà Ôn Sơ Nịnh có một siêu thị thực phẩm tiện lợi, cô kéo Trần Nhất Lan tới đó. Bình thường Ôn Sơ Nịnh hay ăn ở nhà, nhiều khi bận quá thì gọi đồ ăn ngoài, thỉnh thoảng trong nhóm liên hoan mới ra ngoài ăn.

Suy đi nghĩ lại, hai tiếng chưa đủ để xem phim nhưng Ôn Sơ Nịnh đã rất thỏa mãn rồi.

Trần Nhất Lan đẩy xe đẩy, Ôn Sơ Nịnh tiện tay mua vài món đồ ăn nhanh trữ trong nhà, cuối cùng lựa thêm vài hộp trái cây nữa.

Siêu thị nằm ngay dưới khu nhà của cô.

Cô xách túi, Trần Nhất Lan cầm đồ giúp cô, lúc cả hai vào thang máy thì đằng sau còn mấy người khác nữa.

Trần Nhất Lan đứng một bên, Ôn Sơ Nịnh đứng ở phía sau.

Người bước vào là hai ông bà già, ở tầng dưới nhà Ôn Sơ Nịnh, thấy Ôn Sơ Nịnh và Trần Nhất Lan đứng chung thì cả hai bắt đầu trò chuyện rôm rả —

“Ồ, đây là?” Ông lão xách một túi quýt.

Ôn Sơ Nịnh hơi ngại ngùng, “Bạn… Bạn…”

Vừa nói, cô vừa nhìn thoáng qua Trần Nhất Lan, tự nhiên thấy ngượng tới mức muốn độn thổ. Trần Nhất Lan đứng cạnh cô, vai rộng chân dài, hơi nghiêng người rồi khẽ nắm tay cô lắc lắc.

Hai ông bà “Ồ” lên đầy ẩn ý.

“Tôi đã bảo con bé ở tầng trên có bạn trai rồi mà ông không chịu tin, lần trước gặp cứ đòi giới thiệu bạn trai nữa chứ, người ta đã bảo là có rồi mà,” Bà lão nhéo nhẹ tay ông chồng, “Nhìn bạn trai người ta đẹp trai giỏi giang thế kia, cần ông phải lo chuyện bao đồng cơ à!”

“Có á?” Ông lão lãng tai, quay lại quan sát Trần Nhất Lan, “Ông thấy bình thường cậu không hay ở nhà, vợ mang thai rồi thì đàn ông phải biết lo cho gia đình chứ.”

“Không có mà ông ơi…” Ôn Sơ Nịnh dở khóc dở cười, “Thật sự không có mà!”

“Ông hiểu mà, ba tháng đầu không nên công khai.”

“…”

Càng nói càng ghê.

Ôn Sơ Nịnh quay sang nhìn Trần Nhất Lan với ánh mắt cầu cứu, thế mà Trần Nhất Lan chỉ nhìn cô cười, đôi môi mỏng hơi cong lên, cặp mắt đào hoa sâu thẳm khi cười luôn khiến người ta rung động.

Ôn Sơ Nịnh chỉ biết đỏ mặt im lặng.

 Cũng may là ông bà lão tới nhà trước, dúi cho cô vài quả quýt rồi đi luôn.

Ôn Sơ Nịnh lúng túng mãi, đứng tại chỗ mà mặt đỏ bừng.

Trần Nhất Lan bấm nút đóng cửa, trong lúc nhất thời thang máy chỉ còn hai người bọn họ.

“Có người khác làm mai cho em rồi à?” Trần Nhất Lan vẫn nắm tay cô, cúi người xuống, tùy tý tựa vào vách thang máy nhìn cô, giọng điệu hơi cao hơn.

“Làm gì có.” Ôn Sơ Nịnh ngượng ngùng.

“Thế em trả lời thế nào?”

Còn hỏi tới nữa!

Ôn Sơ Nịnh hít một hơi thật sâu, ơ hay, rõ ràng chuyện này là cô có lý mà.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt hơi giận dỗi, “Em nói đang yêu xa với bạn trai, bạn trai em thì vô lương tâm, bận quá không có thời gian tới thăm em.”

Trần Nhất Lan khẽ cười nhưng lập tức thu lại nét mặt, nói, “Hồi đó ở Los Angeles…”

Anh gần như không nhắc gì tới khoảng thời gian ấy.

Ôn Sơ Nịnh vẫn nắm tay anh, đợi anh nói tiếp.

“Vận động viên bị cấm thi thì không được tập chung với đội, cũng không được sử dụng cơ sở công cộng. Trong đội có quy định riêng, Liên đoàn Bơi lội cũng thế, vì vậy lúc đó anh tập ở bể bơi tư nhân do đối tác hỗ trợ, lệch múi giờ, hơn nữa để đảm bảo thành tích…”

Trần Nhất Lan chưa kịp nói hết, Ôn Sơ Nịnh đã bước tới, vươn tay ôm lấy anh.

“Mọi chuyện đã qua rồi mà.”

Anh vừa định nói tiếp nhưng đã bị Ôn Sơ Nịnh tiếp lời.

Trần Nhất Lan vươn một tay ra ôm eo cô, “Ừm, đã qua hết rồi.”

Vừa hay thang máy mở cửa, Ôn Sơ Nịnh chậm rãi bước ra, lấy chìa khóa trong túi, tay kia vẫn nắm tay anh.

Cô đã sống ở đây hơn một năm, nhà không rộng, chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách đơn giản nhưng được bày trí rất ấm cúng. Chỉ là khi vừa bước vào, Trần Nhất Lan có hơi sửng sốt.

Trên ghế sô pha bày đầy thú nhồi bông, tất cả đều là cô mang từ Lâm Giang tới — Là những món bày trong tủ của cô.

Cả mấy con linh vật của các giải bơi nữa.

Con cá heo bông ấy vẫn nằm trên giường cô.

Trần Nhất Lan nhìn thấy những thứ ấy, trong tim như có một dòng nước ấm chảy qua.

Ôn Sơ Nịnh bảo anh để đồ ở phòng khách, cô đi thay đồ rồi cất thức ăn vào tủ lạnh và tủ bếp, sau đó thuận tay lấy một hộp dâu tay ra rửa.

Trần Nhất Lan đi vào, tiện tay với lấy một quả đã rửa sạch.

“Có ngọt không anh? Hình như này là dâu Akihime đấy.” Ôn Sơ Nịnh mở hai hộp ra, tính tối nay sẽ ăn mì với ít dâu tây, cũng xem như là xong bữa tối rồi.

Tiếng nước róc rách.

“Em ăn thử đi.”

Trần Nhất Lan cầm một quả đưa cho cô.

Ôn Sơ Nịnh vẫn đang rửa dâu, nhìn quả dâu trong tay anh thì không suy nghĩ nhiều mà cúi xuống cắn một miếng. Dâu Akihime to, đỏ rực mọng nước, đúng là rất ngọt.

Trần Nhất Lan giúp cô tắt vòi nước, Ôn Sơ Nịnh lấy dâu trong rổ ra, xếp vào đĩa trái cây.

Cô định lấy lại quả dâu mình cắn dở mà Trần Nhất Lan đang cầm nhưng anh lại không đưa, anh cao hơn cô quá nhiều, chỉ cần giơ tay lên là cô không với tới được nữa.

Ôn Sơ Nịnh lườm anh một cái, lách qua rồi chọn một quả dâu to khác trong đĩa, cắn một miếng. Trần Nhất Lan lại tiến tới trước một bước, phòng bếp không rộng, cửa sổ đang mở, gió nhè nhẹ thổi vào, vừa khéo anh đã chặn lồng ngực mình cô giữa và bồn rửa.

Ôn Sơ Nịnh vẫn cầm quả dâu mới cắn được một miếng, đưa nửa quả còn lại cho anh.

Thế mà lại vô tình chạm phải ánh mắt anh, tự nhiên cô lại thấy hồi hộp.

Trần Nhất Lan không nói gì mà chỉ nhìn cô một giây, sau đó bỗng cúi đầu xuống, hôn một cái rất chính xác.

Ôn Sơ Nịnh mở to hai mắt, đứng im không dám nhúc nhích.

Đây là một nụ hôn đúng nghĩa.

Không gian như rơi vào khoảng chân không.

Bàn tay đang cầm quả dâu của cô khẽ run lên, hơi thở của anh sượt qua hơi thở cô khiến cả người cô nóng bừng lên.

Hai tay Trần Nhất Lan chỉ nhẹ nhàng đặt trên eo cô, Ôn Sơ Nịnh chẳng dám nhúc nhích, phần lưng chạm vào bồn rửa mát lạnh, trên đó dính nước nên khiến áo cô hơi ướt một tí.

Lạnh buốt, nhưng cũng nóng rực.

Ôn Sơ Nịnh căng thẳng nhưng lại thấy như trong lòng có một ngọn núi lửa âm ỉ từ lâu, bấy giờ đang phun trào.

Trần Nhất Lan rời khỏi môi cô nhưng tay vẫn không bỏ ra.

Ôn Sơ Nịnh cụp mắt không dám nhìn anh, tim đập như sắp nổ tung.

“Đúng là hai năm nay bạn trai em vô lương tâm thật,” Trần Nhất Lan chậm rãi nói, giọng hơi khàn nhưng trầm thấp mạnh mẽ, “Sau này sẽ không yêu xa nữa, có bận cách mấy cũng phải gặp em.”

— Thật sự là quá rung động rồi.

Ôn Sơ Nịnh vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn ấy, chỉ thấy luồng cảm xúc ngọt ngào dâng trào lên não, rõ ràng là phản ứng còn mạnh mẽ hơn cả suy nghĩ. Ôn Sơ Nịnh nhón chân lên, vươn hai tay ôm lấy cổ anh, ghé sát lại bên anh, “Ừm, mỗi ngày gặp hai tiếng, em cho anh hôn cái nữa đi…”

Trần Nhất Lan khẽ cười, hơi cúi người xuống, gương mặt tuấn tú đột nhiên phóng to ra, ánh mắt chăm chú nhìn cô. Bầu trời trong xanh, trời xanh mây trắng, gió hè lay động, cô thấy rõ khuôn mặt xao xuyến của mình phản chiếu lại trong ánh mắt ấy.

Ôn Sơ Nịnh cực kỳ xấu hổ, hai người đối diện nhau thế này, cô lại thấy rụt rè.

Trần Nhất Lan ghé tới, hôn cô thêm một cái nhưng cũng chỉ là trong chớp mắt.

“Phải đi rồi.”

Trần Nhất Lan vẫn ôm eo cô, không thả ra.

“Ừ, xa như thế, mai anh đừng tới đây nữa. Em sẽ tới tìm anh, mà đi ăn cơm với anh được không?” Ôn Sơ Nịnh thả anh ra, hỏi.

“Chắc là được, à đúng rồi,” Trần Nhất Lan nói, “Cuối tuần tụi anh sẽ đi Hoài Xuyên, cần tham gia một hoạt động.”

Ôn Sơ Nịnh gật đầu, “Tụi em cũng vậy… Cuối tuần có ngày hội giao lưu văn hóa.”

Trần Nhất Lan phải quay về, ký túc xá của họ quản lý giờ giấc khá nghiêm ngặt, Ôn Sơ Nịnh lưu luyến tiễn anh ra về.

Trong phòng chỉ còn sót lại một chút hơi thở của anh.

Ôn Sơ Nịnh đóng cửa lại, bưng dâu tây từ bếp ra phòng khách, cắn một miếng. Khóe môi cô vô thức cong lên, má hơi nóng lên, dường như đang hồi tưởng lại nụ hôn ban nãy.

Cô chui vào bếp nấu một tô mì, định ăn xong sẽ ngồi dịch tài liệu họp rồi đi ngủ. Thật ra công việc dịch thuật ở công ty nước ngoài khá bận, phải phối hợp với nhiều bên, nhóm làm việc cũng thường xuyên gửi tin nhắn vào đêm khuya. Đặng Tư Quân nhờ cô dịch bản thảo tiếng Anh cho cuộc họp sắp tới, Ôn Sơ Nịnh bèn bưng máy tính ra phòng khách, bắt đầu cắm cúi làm việc.

Chẳng bao lâu sau, điện thoại vang lên, cửa phòng cũng có người gõ.

Khu nhà cô an ninh khá tốt, cô nghe điện thoại rồi ra mở cửa, “A lô, tôi đâu có đặt gì…”

Vừa mở cửa, shipper đang đứng đó với một bó hoa.

Giấy gói là màu trắng xen với màu hồng nhạt, bên trong là một bó hoa linh lan trắng phối cùng một ít thược dược trắng và dạ lan hương trắng.

“Cô Ôn, mời cô ký nhận ạ.” Anh chàng đưa bó hoa cho cô.

Ôn Sơ Nịnh ký tên rồi cầm vào nhà.

Trong bó hoa có gắn một tấm thiệp, trên đó ghi một câu tiếng Pháp rất gãy gọn.

L’amour de la vie.

Tình yêu đời tôi.

Hương hoa linh lan thoang thoảng nhẹ nhàng, lan tỏa khắp nơi.

Không phải hoa hồng, cũng chẳng phải bách hợp.

Là hoa linh lan và dạ lan hương.

Ngôn ngữ hoa của hoa linh lang là sự trở lại của hạnh phúc.

Bình Luận (0)
Comment