Thật ra Ôn Sơ Nịnh rất mãn nguyện với những ngày tháng thế này.
Trần Nhất Lan đi trước cô mấy ngày rồi.
Tới tận ngày trước khi đi Ôn Sơ Nịnh mới bắt đầu thu dọn hành lý, trong phòng chỉ bật một ngọn đèn sàn, vali của Ôn Sơ Nịnh bày trên đất, cô chỉ xếp vài bộ quần áo để thay.
Trong phòng khách trải một tấm thảm, Ôn Sơ Nịnh ngồi trên đó, đặt máy tính lên bàn kính tiếp tục xử lý tài liệu.
Những lúc ngẩn người cô hay nhìn hoa linh lan trưng trên bàn trà, những bông hoa rủ xuống dịu dàng và xinh đẹp. Hoa linh lan đung đưa trên cành, đường cong uyển chuyển luôn khiến Ôn Sơ Nịnh vô tình nhớ tới cái đêm ở Vân Nam rất lâu về trước.
Thật sự thì đêm ấy, Ôn Sơ Nịnh đã quên rất nhiều chuyện.
Chỉ riêng một điều cô vẫn nhớ mãi, cùng anh đi qua con phố cổ đó hết lần này tới lần khác, ánh đèn lụi dần từ ngọn. Trước khi bóng tối phủ xuống, Trần Nhất Lan đã tặng cô một bó hoa linh lan trắng.
Điện thoại rung lên, Ôn Sơ Nịnh mở ra nhìn, là Trần Nhất Lan gửi tin nhắn cho cô bảo mai Hoài Xuyên có mưa nhỏ, nhắc cô nhớ mang theo ô.
Ôn Sơ Nịnh cười, gọi video cho anh.
Trần Nhất Lan vẫn đang ở trung tâm huấn luyện, bể bơi chỉ bật một ngọn đèn mờ, anh thì chỉ mặc một chiếc quần bơi, mái tóc ngắn ướt đẫm, giọt nước lăn dài trên chiếc gằm gầy sắc nét, cơ bắp rắn rỏi lộ ra, vai rộng, cơ bụng săn chắc, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo.
Làn nước trong bể óng ánh lấp lánh, những tia sáng vỡ vụn lướt qua chân mày và đôi mắt anh càng khiến nó trở nên thanh tú và quyến rũ hơn.
Ôn Sơ Nịnh không ngờ mình lại thấy cảnh này, cô thấp giọng nói, “Sao anh đang tập mà nhận máy thế…”
“Đã 11 giờ tối rồi, tập xong rồi, anh nán lại bể bơi thêm một lát thôi.” Trần Nhất Lan thảnh thơi ngồi trên bục xuất phát, lấy một chiếc khăn màu xanh nhạt ra lau tóc.
Ôn Sơ Nịnh ôm điện thoại nằm trên thảm, giơ điện thoại ra, Trần Nhất Lan không biết đang nhìn vào đâu mà cũng cầm điện thoại nhìn ra phía xa xa.
Cô thấy rõ cổ anh, yết hầu khẽ chuyển động, vài giọt nước lăn xuống nốt ruồi nhỏ xíu bên cạnh trái cổ của anh.
Trên màn hình là góc nghiêng của anh, đường nét rõ ràng mà sắc sảo.
Ôn Sơ Nịnh ấn chụp màn hình.
Trần Nhất Lan cúi đầu xuống, nhìn Ôn Sơ Nịnh trong màn hình, “Vẫn chưa ngủ hả?”
“Vẫn đang xếp hành lý.”
“Mai bay mấy giờ thế?”
“Buổi tối lận,” Ôn Sơ Nịnh nói, “Chuyến bay hơn 7 giờ tối, 5 rưỡi tụi em tan làm sẽ tới thẳng sân bay luôn, tới nơi chắc cũng phải hơn 9 giờ hoặc 10 giờ, anh cứ ngủ sớm đi.”
“Ừ.”
Trần Nhất Lan đáp.
“Vậy lát nữa anh cũng nghỉ ngơi đi, em còn chút việc nữa mới xong.”
Ôn Sơ Nịnh cũng không nỡ làm phiền anh.
Trần Nhất Lan đáp lại nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô qua màn hình.
Ôn Sơ Nịnh cũng không nỡ tắt video, chỉ là nhìn anh qua màn hình thế này có vẻ cũng đã rất thỏa mãn rồi.
Khi hai bên cùng đồng lòng, khoảng cách và thời gian dường như không còn nghĩa lý gì nữa.
“Trần Nhất Lan, ngủ ngon nhé.” Ôn Sơ Nịnh nhìn anh vài giây, vẫn chậm rãi nói.
“Ngủ ngon.” Mai gặp.
Trần Nhất Lan nhìn cô, tay cầm điện thoại, ngón cái chạm vào gương mặt cô trên màn hình, hơi luyến tiếc.
Ôn Sơ Nịnh tắt video trước.
“Vô lương tâm,” Trần Nhất Lan khẽ cười, “Không cho mình nhìn thêm tí nữa.”
Đằng xa vang lên tiếng nước, Trần Nhất Lan đặt điện thoại xuống, xoay vai cổ rồi lại nhảy xuống bể bơi.
An Đông trồi lên, gỡ nón bơi ra, vuốt tóc.
“Mày mệt chưa vậy?” An Đông đã bơi mấy nghìn mét trong bể bơi, hơi thở dồn dập.
“Vẫn ổn.”
“Bơi tiếp không?”
“Bơi thêm tí nữa đi.” Trần Nhất Lan lại đeo nón và kính bơi vào.
An Đông tựa vào bờ nghỉ ngơi, mấy nghìn mét cũng đã khiến cậu ta tốn gần hết thể lực.
Nhưng vẫn chưa vội lên bờ.
Trước đây An Đông phát huy không tốt trong giải vô địch, lúc ấy tự cao, nghĩ mình tập nhiều hơn một chút là được rồi, kết quả là vì thường vắng mặt trong lúc tập luyện nên những cố gắng chỉ như muối bỏ biển. Trái lại, vì đột ngột tập cường độ cao đã khiến đầu gối và cơ bắp cậu ta bị tổn thương, từ đó không thể nào tham gia nội dung bơi bướm và hỗn hợp cá nhân nữa, huấn luyện viên Cảnh buộc phải chuyển anh ta sang nội dung tự do cự ly dài.
An Đông ngồi trên dây phao chia làn, thấy Trần Nhất Lan đang bơi từng vòng từng vòng trong nước như không biết mệt mỏi.
Trong bể bơi yên ắng vô cùng.
Thật ra An Đông rất phục Trần Nhất Lan — Anh ta không có được tâm thái như Trần Nhất Lan.
Trần Nhất Lan không kiêu ngạo không nóng vội, luôn nào cũng âm thầm luyện tập.
Cũng chính năm ấy, vì nhiều tờ báo liên tục đưa tin tiêu cực về anh nên An Đông đã không nhịn được mà cãi nhau với phóng viên. Khi ấy phóng viên đó về đăng liền mấy bài phê phán, may mà đội ra mặt dàn xếp.
Từ lần ấy, An Đông bị ghi kỷ luật nội bộ một lần, đúng lúc đầu gối bị thương nên cũng được đưa sang trung tâm huấn luyện nước ngoài với Trần Nhất Lan luôn.
Khi đó Trần Nhất Lan bị cấm thi, trong lòng chất chứa cảm xúc nhưng vẫn nghiêm túc luyện tập, rèn luyện thể lực hết mức.
Lúc ấy huấn luyện viên gốc Hoa của họ nói với An Đông rằng đó là biểu hiện phát rồ của kẻ bất lực.
Đúng thật.
An Đông cũng đã phát rồ từ lâu rồi.
Vì tự phụ, vì không thể đối mặt với những giải đấu cường độ cao, tần suất dày.
Trần Nhất Lan chạm vào thành bể, dựa vào dây phao nghỉ ngơi một lát.
“Sao mày kiên trì được tới giờ vậy?” An Đông yên lặng vài giây rồi hỏi, anh ta nhớ Trần Nhất Lan đã bắt đầu tiếp xúc với bơi lội từ năm 6 tuổi, trong dòng nước tĩnh lặng ấy, anh đã bơi hơn mười mấy năm rồi.
An Đông bắt đầu muộn hơn anh, từng được xem là vận động viên có tố chất tốt nhất trong mắt huấn luyện viên Cảnh nhưng sau này thiên tài lụi tàn, hiện tại thành tích của An Đông trong đội không còn nằm trong top đầu ở nội dung tự do cự ly dài nữa.
Trần Nhất Lan thở hổn hển, vịn tay vào dây phao, mặt nước óng ánh tĩnh lặng, dường như cũng chỉ có tiếng thở gấp phản hồi lại cậu ta. Nhưng trong những đêm thế này, đó là chuyện thường tình.
Anh ta đã từng trải qua như thế, Trương Văn Bác cũng từng như vậy, thậm chí là mỗi một đội viên đều từng có những đêm thế này.
Cô đơn, một mình trong nước, không biết mệt mỏi mà bơi từng vòng từng vòng.
Ai mà chưa từng trải qua bóng tối, ai mà chưa từng rơi từ đỉnh cao xuống vực thẳm.
Nhưng vượt qua rồi mới thấy hình như tất cả cũng chỉ có thế mà thôi.
“Sau cơn bão, mày sẽ chẳng còn nhớ làm sao mình sống sót được. Vì cơn bão không bao giờ kết thúc, nó luôn ở đó mà,” Trần Nhất Lan nói, “Chỉ có dưới nước mới là yên tĩnh nhất, vì thế cứ cố gắng thêm chút nữa đi.”
Ngoảnh đầu nhìn lại, con đường đã đi qua chẳng có gió mưa, cũng chẳng có chút nắng nào.
“Đúng nhỉ,” An Đông nhìn Trần Nhất Lan, nhớ lại hồi đó một mình mình duy trì được thành tích 4 phút 11 giây trong đội. Khi ấy Trần Nhất Lan mới được 4 phút 15 giây, giờ thành tích của Trần Nhất Lan đã giữ ổn định ở khoảng 4 phút 10 giây rồi.
Một giây đã là một điều vô cùng khó nhọc, chưa kể là việc duy trì nó.
Mà giờ, An Đông đã không còn cơ hội tranh tài ở nội dung 400m hỗn hợp cá nhân.
“Mày giỏi hơn tụi tao nhiều mà.”
“Cùng cố gắng thôi.” Trần Nhất Lan nói, “À đúng rồi, hôm nay là sinh nhật mày đúng không?”
“…”
“Chúc mừng sinh nhật nhé.”
–
Hôm sau, lúc Ôn Sơ Nịnh xử lý xong việc đã là 5 giờ rưỡi, mấy người trong văn phòng toàn mang theo vali, sau khi tan ca check-out, cả người trong nhóm dự án của họ cùng tới sân bay.
Tổng cộng đi khoảng năm, sáu người, cuối cùng Khương Tinh vẫn không kịp làm hết công việc nên không thể đi cùng được.
Trên đường, Tạ Yến Lâm và Đặng Tư Quân trò chuyện với nhau về công việc, Ôn Sơ Nịnh thì ở bên cạnh đeo tai nghe nghe nhạc.
Ghế máy bay của họ liền kề nhau.
Ôn Sơ Nịnh chủ động giữ khoảng cách với Tạ Yến Lâm, vừa lên máy bay đã bắt đầu ngủ.
Đến cả Đặng Tư Quân cũng phát hiện ra có gì đó.
Tạ Yến Lâm đi vệ sinh.
Đặng Tư Quân nhân cơ hội này nói chuyện với cô, “Joy à, chị biết em chưa có ngủ.”
Joy là tên tiếng Anh của Ôn Sơ Nịnh, đôi khi trong nhóm họ sẽ gọi nhau bằng tên tiếng Anh.
Trước đây có người từng kể chồng cũ Đặng Tư Quân là người Hong Kong, ngữ âm hơi nhuốm chút giọng bên đó. Chị ta hay cười, đôi khi khiến người ta có cảm giác như đang xem phim TVB cũ vậy.
“Joy, em không cần để tâm quá đâu, nên đối xử thế nào thì cứ làm thế ấy. Đôi khi giữa người trưởng thành với nhau, hỏi một đằng trả lời một nẻo hoặc hỏi mà không đáp chính là trả lời rồi đấy. Giám đốc Tạ là người thông minh mà, em đừng để cảm xúc làm ảnh hưởng tới công việc nhé.”
Đặng Tư Quân ghé sát tai cô, rất ấm áp và chừng mực nhắc một câu.
Ôn Sơ Nịnh hơi xấu hổ, gật đầu.
Đặng Tư Quân nói, “Trước đây lúc chị bằng tuổi em cũng từng như thế… Không cần để cảm xúc ảnh hưởng tới công việc đâu.”
“Vâng, cảm ơn chị Tư Quân ạ.”
“Không có gì, nếu em thật sự không thoải mái thì cứ nói với chị, để chị lo cho.”
Ôn Sơ Nịnh gật đầu, cũng cảm thấy có lẽ mình đã làm lố rồi.
Sau khi máy bay đáp xuống, mấy người trong nhóm cứ muốn dạo đêm ở Hoài Xuyên, còn nhắm sẵn vài quán bar yên tĩnh ban đêm để ghé thăm thú, Tạ Yến Lâm bèn bảo trợ lý đem hành lý tới khách sạn trước.
Đặng Tư Quân hỏi Ôn Sơ Nịnh có đi không.
Ôn Sơ Nịnh lắc đầu, “Chắc em về ngủ sớm tí ạ.”
“Cũng được.” Đặng Tư Quân và những người khác đưa hết hành lý cho trợ lý của Tạ Yến Lâm, cả nhóm cùng nhau rời đi.
Ôn Sơ Nịnh đi theo phía sau, giúp trợ lý của Tạ Yến Lâm một tay, đặt vali lên xe đẩy.
“Cảm ơn nhé Joy.”
“Không có gì.”
Ôn Sơ Nịnh tự kéo vali của mình đi, cô rất rành Hoài Xuyên, định từ sân bay đi taxi về thẳng khách sạn. Khách sạn do ban tổ chức sắp xếp ở khá xa, tàu điện ngầm không đi thẳng được. Đó là một khách sạn nghỉ dưỡng có suối nước nóng, nằm ở khu hơi ngoại thành một chút.
Ôn Sơ Nịnh vừa kéo vali vừa tra vị trí trên Baidu, lúc bước ra ngoài lại chợt có một cảm giác quen thuộc.
Cô ngẩng đầu lên.
Ở lối ra phía trước có một bóng dáng cao gầy đang đứng.
Quần thể thao đen, áo hoodie đen, cứ thế lặng lẽ đứng đó, một tay cầm điện thoại. Mái tóc hơi dài rũ qua lông mày, sống mũi cao thẳng càng khiến gương mặt trắng nõn trở nên nổi bật, đường nét gương mặt gầy gò mà sắc nét.
Xung quanh có vài cô gái đi ngang qua, ai cũng phải ngoái lại nhìn anh.
Ôn Sơ Nịnh vừa thấy anh, tâm trạng khi nãy còn hơi mệt mỏi bỗng chốc mất hết sạch, “Trần Nhất Lan, em ở đây nè!”
Trần Nhất Lan nghe tiếng, vội cất điện thoại vào túi. Ôn Sơ Nịnh kéo vali chạy tới thẳng trước mặt anh, thả tay ra khỏi chiếc vali rồi lao thẳng vào lòng anh.
Hương thơm mát lạnh quen thuộc, mùi sữa tắm nhàn nhạt — Ôn Sơ Nịnh đoán có lẽ anh mới rời khỏi bể bơi không bao lâu.
“Trần Nhất Lan, anh tới đón em hả?” Ôn Sơ Nịnh ôm eo anh, vững chãi và ấm áp. Cả gương mặt cô áp vào lồng ngực của anh, ngẩng đầu nhìn anh với chiếc cằm thon gọn. Anh cúi đầu nhìn cô, ánh sáng trong sân bay rất ấm áp, anh bất chợt cúi đầu xuống khiến Ôn Sơ Nịnh lại muốn tránh đi, môi anh chạm nhẹ vào chóp mũi cô.
“Anh đợi lâu lắm rồi hả…”
Ôn Sơ Nịnh hơi ngượng ngùng nhưng vẫn không buông tay, khóe môi cong lên, nụ cười không tài nào kìm lại được.
“Tới đón em mà,” Trần Nhất Lan rút tay kia từ sau lưng ra, một bó hoa dạ lan hương trắng, “Tiện thể tặng cho em một bó hoa luôn.”
Ôn Sơ Nịnh mỉm cười nhận lấy, ôm trong lòng. Trần Nhất Lan giúp cô kéo vali, Ôn Sơ Nịnh thuận thế tựa vào cạnh anh, tay trái nắm chặt tay anh.
“Chỗ của tụi anh xa không?” Trước đó Ôn Sơ Nịnh đã gửi vị trí khách sạn nhóm họ ở cho anh.
“Không xa,” Trần Nhất Lan nói, “Em ở tầng 6, anh ở tầng 2.”
“…” Ôn Sơ Nịnh cấu anh một cái, “Sao anh không nói cho em biết trước!”
Trần Nhất Lan khẽ cười, “Anh ở phòng đôi với thầy Cảnh mà, không chuồn ra được.”
“…” Ôn Sơ Nịnh đỏ mặt, “Ai bảo anh chuồn ra chứ!”
Nghe cứ như đang làm chuyện gì lén lút vậy!
Ngoài sân bay có khá nhiều xe taxi đậu sẵn, Trần Nhất Lan gọi một chiếc rồi đặt vali của Ôn Sơ Nịnh vào cốp xe, sau đó cả hai lần lượt vào ngồi ở hàng sau.
Không xa phía đó, Tạ Yến Lâm và cả nhóm vừa hay bước ra, nhìn thấy cảnh tượng bên này.
Dường như hai người bên ấy không để ý tới ai, chẳng hề liếc mắt sang phía này.
Vẫn là Tạ Yến Lâm nhìn thấy trước.
Dù sao Tạ Yến Lâm cũng là Phó tổng giám đốc, Đặng Tư Quân cũng nhìn theo ánh mắt của y.
Chỉ thấy Ôn Sơ Nịnh đang tựa vào một người đàn ông, trong tay ôm một bó dạ lan hương trắng, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, chẳng biết nói gì với người ấy mà đôi mắt hoàn toàn chỉ nhìn người đó.
Hôm nay Ôn Sơ Nịnh bay chuyến muộn nên mặc một chiếc quần ống rộng lưng cao màu be nhạt thoải mái, phối với một chiếc áo thun xanh xám ngắn tay nhẹ nhàng, lúc tựa vào người đàn ông cao ráo tuấn tú ấy càng toát lên vẻ dịu dàng của một cô gái đang yêu hơn.
Đặng Tư Quân vừa nhìn đã hiểu ngay.
Tạ Yến Lâm không nhìn nữa, “Đi thôi, xe chúng ta tới rồi.”