Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 72

Khi Trần Nhất Lan đến trung tâm huấn luyện thì đã hơn 3 giờ chiều, anh đi thẳng tới bể bơi. Dạo này đang được nghỉ mấy ngày, cường độ tập luyện trong đội cũng không quá căng, Trương Văn Bác và An Đông vừa mới thay quần bơi xong đi ra.

“Ôi chà, anh Nhất Lan.” Mắt Trương Văn Bác tinh tường nên lập tức nhìn thấy trên cổ Trần Nhất Lan có một vết đỏ mảnh như bị mèo cào, hơi chướng mắt.

“Huấn luyện viên Cảnh đâu rồi?” Trần Nhất Lan không để tâm đến ánh mắt đó của cậu ta.

“Tới văn phòng rồi, hình như có nhà tài trợ đến, lịch tập chiều nay đã được viết ra rồi, anh mau tới đây.”

“Ừ.”

Trần Nhất Lan vào phòng thay đồ thay quần bơi. Lúc này trong bể bơi không chỉ có ba người họ, còn có mấy gương mặt mới. Trương Văn Bác nhiều chuyện, bảo là vừa được tuyển vào hôm qua.

Trần Nhất Lan khởi động một lát rồi mới xuống nước.

Làn bơi của ba người họ sát nhau, Trần Nhất Lan liếc qua, đều là những gương mặt non nớt 15, 16 tuổi, thậm chí còn có đứa chỉ khoảng 13, 14.

“Thời gian trôi nhanh thật.”

Trong lúc nghỉ ngơi, An Đông cũng thở dài một câu chẳng vì lý do gì.

Trần Nhất Lan vừa bơi xong mấy lượt quay lại, tháo kính bơi nhìn sang bên kia, mấy đứa trẻ vẫn đang bám vào thành bể, huấn luyện viên của chúng còn rất trẻ, đang giảng giải từng động tác.

“Tao tính bơi xong Đại hội thể thao toàn quốc với Á vận hội năm sau sẽ giải nghệ,” An Đông quay sang nhìn anh, hỏi, “Còn mày?”

“Chắc cũng vậy.”

“Tao vẫn chưa nghĩ ra mình sẽ làm gì đây,” An Đông lại đeo kính bơi vào, hít sâu một hơi, “Bơi hơn mười năm rồi, thanh xuân cũng sắp hết rồi.”

Tại Olympic kỳ này, An Đông chỉ giành được một tấm huy chương Đồng ở nội dung 1500m tự do.

Đã 26 tuổi, bốn năm một kỳ Olympic, e là không còn cơ hội lần sau.

Trần Nhất Lan không lên tiếng.

Nhưng Trương Văn Bác nhỏ tuổi hơn họ, có lẽ vẫn còn một cơ hội nữa.

Trần Nhất Lan tựa vào thành bể nghỉ ngơi, mới mấy phút trôi qua, Cảnh Ái Quốc đã dẫn hai người đi về phía bể bơi.

Trần Nhất Lan chỉ nhận ra một người là Hà Ngạn Minh, ông chủ của một nhãn hiệu nào đó, người đi cùng hẳn là trợ lý của ông ta.

Cảnh Ái Quốc vẫy tay gọi Trần Nhất Lan.

Trần Nhất Lan từ dưới nước bước lên, tiện tay kéo một chiếc khăn tắm khoác lên người, lau qua tóc.

“Thầy Cảnh.”

“Em tập chưa? Thầy thấy em đã ba ngày không xuống nước rồi, lười nhớt thây ra.”

… Bật mode nghiêm sư rồi.

“Cũng tàm tạm ạ,” Trần Nhất Lan nói, “Không phải về tập rồi đây sao thầy.”

“Lát nữa thầy sẽ bấm giờ cho em, em bơi một lượt để thầy xem.”

“Vâng.”

Vừa dứt lời, điện thoại trong túi Cảnh Ái Quốc vang lên, ông vừa đi sang một bên nghe máy vừa nói: “Thầy đi đón một người, mọi người cứ nói chuyện trước đi. Nhưng mà Tổng giám đốc Hà, Trần Nhất Lan còn phải tập nên mọi người tranh thủ tí nhé.”

Tôi đi đón một người, mấy người nói chuyện trước đi. Nhưng tổng giám đốc Hà này, Trần Nhất Lan còn phải tập luyện, mong anh tranh thủ thời gian.”

“Ừ.” Hà Ngạn Minh gật đầu, bảo trợ lý tiễn thầy Cảnh ra ngoài.

Dạo này huấn luyện viên Cảnh bị đau lưng, đã dán cao mấy hôm liền. Cộng thêm các cuộc thi căng thẳng, làm huấn luyện viên cũng chẳng được nghỉ ngơi tử tế, con người mà, rốt cuộc cũng có tuổi rồi.

Hà Nghiên Minh ra hiệu, dẫn Trần Nhất Lan đi về phía khu nghỉ ngơi — thực ra khu nghỉ ngơi chỉ là mấy cái ghế, hơi sơ sài, đặt ngay gần bể bơi.

Hà Ngạn Minh ngồi xuống, Trần Nhất Lan cũng tiện tay kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống.

“Vẫn định tham gia Đại hội thể thao toàn quốc và Á vận hội đúng không?”

Vừa hỏi xong, trợ lý của ông ta đã quay lại, mang theo hai chai nước khoáng.

“Vâng.” Trần Nhất Lan lễ phép đáp.

“Tôi nghe nói vận động viên bơi lội càng nhỏ tuổi sẽ càng dễ đạt thành tích tốt, sau này thì càng ngày càng khó hơn.”

Hà Ngạn Minh uống một ngụm nước, nhìn về phía bể bơi, mấy huấn luyện viên khác đang dẫn dắt các tuyển thủ mới vào đội tuyển quốc gia, một đám thiếu niên mười mấy tuổi.

“Hay là ngài cứ nói thẳng đi ạ.” Trần Nhất Lan nghe ra ẩn ý trong lời nói của ông ta.

“Tôi là người làm ăn, mọi chuyện đều đặt lợi ích lên hàng đầu. Hôm nọ tôi tới ký hợp đồng hợp tác với đội của cậu có thấy cậu dẫn theo một cô gái, là bạn gái đúng không?”

“Vâng.”

“Định ở lại Yên Kinh à?”

Trần Nhất Lan ngẩng mắt liếc ông ta một cái.

Trần Nhất Lan không nói nhiều, giao tiếp toàn có gì nói nấy.

Hà Ngạn Minh bật cười, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, “Thương hiệu của chúng tôi thấy hình ảnh của cậu rất tốt, lại có danh hiệu quán quân Olympic. Đúng lúc bây giờ cậu có mấy triệu fan trên Weibo, có thể cân nhắc làm người đại diện độc quyền cho chúng tôi, không cần ký cùng đội tuyển quốc gia, phí đại diện cũng không thấp đâu… Dù sao thì sau khi giải nghệ cũng nên suy nghĩ một chút về thực tế.”

“Tự ý nhận quảng cáo là vi phạm quy định của đội tuyển quốc gia rồi.”

“Tôi biết.” Hà Ngạn Minh cười nói, “Xác suất đạt thành tích tốt ở Đại hội thể thao toàn quốc và Á vận hội không quá cao, chi bằng cân nhắc việc giải nghệ sớm một chút đi.”

Ông ta gần như đã nói rõ mục đích của mình.

Trần Nhất Lan cầm chai nước khoáng trong tay, chỉ thản nhiên liếc ông ta một cái.

“Đúng là tôi có bạn gái, cũng có ý định kết hôn, cũng sẽ suy nghĩ tới vấn đề thực tế, nhưng dẫu gì tôi cũng là một vận động viên, sau lưng tôi là biết bao công sức mà các huấn luyện viên đã bỏ ra. Nếu vì chuyện tự ý nhận quảng cáo mà bị đội tuyển quốc gia gạch tên thì các huấn luyện viên của tôi sẽ khó chịu cỡ nào hả?” Trần Nhất Lan nói, “Tôi đã tính toán với bạn gái xong xuôi hết cả rồi, không cần các người phải nhọc lòng đâu.”

“Tôi nghe nói năm năm trước cậu từng bị cấm thi một lần nhỉ.”

“Thì?”

“Nếu cậu muốn, tôi cũng có thể giúp cậu đòi lại công bằng.”

Khi nghe thấy câu đó, động tác uống nước của Trần Nhất Lan khựng lại một chút.

Năm ấy anh 21 tuổi, đúng là đầu óc bốc hỏa, cứ muốn đòi lại công bằng bằng được. Khi ấy huấn luyện viên Cảnh ra sức ngăn anh lại, không cho anh làm ầm lên. Nếu bị mang thêm cái danh gây rối đánh nhau, thời gian cấm thi đấu chỉ có tăng chứ không giảm, thậm chí nếu dư luận bùng lên còn có thể bị đuổi khỏi đội tuyển quốc gia.

Sau này bình tĩnh nghĩ lại, một năm bị cấm thi đấu ấy không chỉ khiến những nỗ lực mà anh chờ đợi bao nhiêu năm đổ sông đổ bể, điều quan trọng hơn là, anh đã lỡ hẹn với Ôn Sơ Nịnh lần đầu tiên.

Khiến cô phải tiếp tục chờ anh suốt bao nhiêu năm nữa.

Nhưng mỗi một chuyện xảy ra đều có được và mất. Nếu năm đó được tham gia Olympic, thành tích khi ấy của anh e rằng cũng chỉ dừng lại ở vòng tuyển chọn và sơ loại, 4 phút 10 giây gần như không đạt tiêu chuẩn Olympic.

Mà cũng chính vì bị cấm thi đấu trong năm ấy, Cảnh Ái Quốc và Khương Bình đã nghĩ đủ mọi cách để gửi anh ra nước ngoài. Không phải vận động viên nào cũng có điều kiện và tư cách để được ra nước ngoài tập huấn.

Khi ấy anh còn chưa biết rằng chính Trần Kiến Bình và Uông Như đã bỏ ra một khoản tiền rất lớn để đưa anh đi, mà khi đó bệnh cao huyết áp của Trần Kiến Bình vẫn chưa khỏi hẳn.

Cũng chính nhờ hai năm tập luyện cường độ cao ấy, thành tích của anh đã được nâng thêm hai đến ba giây.

Chuyện đã qua nhiều năm, Trần Nhất Lan cũng không còn để tâm nữa.

“Đã qua nhiều năm rồi, không còn ý nghĩa gì nữa,” Trần Nhất Lan tiếp tục uống nước, “Ông là thương nhân, có lẽ không hiểu…”

“Không hiểu gì?” Hà Ngạn Minh chưa kịp phản ứng.

“Bơi lội cũng là sự nghiệp của tôi,” Trần Nhất Lan nói, “Có một câu rằng, chỉ có đam mê mới vượt qua được muôn trùng khó khăn, mà đam mê của tôi chỉ dành cho bạn gái và bể bơi thôi.”

Hà Ngạn Minh sững sờ.

Trần Nhất Lan cầm khăn đứng dậy, chỉ lễ phép chào một câu, “Tôi đi tập tiếp đây.”

Trần Nhất Lan quay lại bể bơi, Trương Văn Bác bơi lại gần, có vẻ hóng hớt, hỏi, “Nói gì với anh thế?”

“Hoàng tử ếch ơi, cậu cố thêm chút nữa đi!” Trần Nhất Lan nhìn cậu ta, thả lỏng trong nước một chút.

“Xời, có phải nói chuyện đại diện hình ảnh cho đội mình không anh? Em nghe đội kế bên nói rồi, là sắp chụp ảnh chân dung đấy! Ngại ghê cơ, eo ôi…”

“Cậu mà cũng biết ngại ấy hả?” Trần Nhất Lan bị cậu ta chọc cười, hắt một vốc nước qua, “Lo bơi đi.”

“Ngại chứ sao trời, em còn chưa có bạn gái đấy! Mấy hôm nay em lướt Weibo thấy Weibo của em cũng tăng fan quá trời, có người nhắn tin riêng cho em nữa, ngại không chịu nổi… Ôi, con gái bây giờ đúng là…” Trương Văn Bác vẫn còn khá ngây thơ, nói tới đây thì xấu hổ ra mặt.

Trần Nhất Lan bơi đi, Trương Văn Bác bơi ở làn bên cạnh đuổi theo, “Anh Nhất Lan, anh xem Weibo chưa, mấy ngày nay có người đưa ảnh của anh và chị Tiểu Nịnh lên hot search đấy, chậc, anh Nhất Lan, anh cũng phải cố gắng nha, fan của chị Tiểu Nịnh cũng nhiều lắm rồi đó.”

Vừa dứt lời, Trần Nhất Lan quả thật hơi khựng lại một chút.

Quay đầu nhìn, Trương Văn Bác bơi ếch lao ra xa, “Anh Nhất Lan nợ em một bao lì xì nha, lần trước là em nói cho chị Tiểu Nịnh biết anh ở đâu đấy!”

Trần Nhất Lan bật cười, lười so đo với cậu ta, “Được thôi, đến lúc anh cưới thì cậu cũng đừng quên mừng tiền cho anh đấy!”

Trần Nhất Lan bơi thêm một lúc, huấn luyện viên Cảnh đang giúp mấy huấn luyện viên trẻ hướng dẫn kỹ thuật.

Trần Nhất Lan tập xong, huấn luyện viên Cảnh gọi anh lại, lần này dẫn anh tới văn phòng.

Văn phòng của huấn luyện viên Cảnh không lớn nhưng trên bàn chất đầy tài liệu.

“Chiều nay bên Cục thể thao có tới, về em nhớ xem mấy cái này nhé,” Huấn luyện viên Cảnh đưa cho anh, “Tiền thưởng của em cộng dồn lại chắc cũng đủ mua nhà ở Hoài Xuyên đấy, giá nhà ở Yên Kinh thì đắt lắm.”

“…” Trần Nhất Lan nghe vậy thì bật cười, lại hỏi, “Thầy Cảnh, tỉnh S thưởng bao nhiêu cho một huy chương Vàng ở Đại hội thể thao toàn quốc thế? Hay là thầy đăng ký thêm vài nội dung cho em đi.”

Đại hội thể thao toàn quốc là cuộc thi giữa các tỉnh, mỗi tỉnh đều có đội tuyển riêng. Trần Nhất Lan không chỉ ở đội tuyển quốc gia mà còn thuộc đội tỉnh S, tiền thưởng sẽ do tỉnh phân bổ, mà đội tỉnh S là tỉnh có nền kinh tế mạnh, giá trị của huy chương Vàng cũng rất cao.

Huấn luyện viên Cảnh trừng mắt nhìn anh, “Làm chi, định buôn huy chương à?”

Trần Nhất Lan ra vẻ vô tội, “Thì đúng rồi, sự nghiệp vận động viên của em chỉ còn mấy năm, kiếm thêm chút tiền để sau này nuôi vợ chứ.”

“…” Canh Ái Quốc đẩy anh ra ngoài, “Em mau đi đi, để thầy xem có thể đăng ký thêm cho em bao nhiêu nội dung đã.”

“Vâng,” Trần Nhất Lan sảng khoái đáp, “Thế thầy ơi, hôm nay em không về ký túc xá ngủ đâu, em thấy đợt huấn luyện cho Đại hội thể thao toàn quốc còn nửa tháng nữa mới bắt đầu, em hứa mỗi sáng 8 giờ sẽ tới trung tâm huấn luyện.”

“…” Canh Ái Quốc trừng mắt nhìn anh, Trần Nhất Lan vẫn ra vẻ vô tội.

Cuối cùng, Canh Ái Quốc nghiến răng nghiến lợi, “Cậu mà dám làm ảnh hưởng đến thành tích của tôi thì…”

“Yên tâm đi,” Trần Nhất Lan giơ tay đảm bảo, “Không vì thầy thì em cũng phải cố gắng làm việc để sau này nuôi vợ mà…”

Cảnh Ái Quốc đuổi anh ra ngoài, còn mình thì ngồi trong văn phòng.

Trên bàn có một tờ giấy xin nghỉ hưu, không hiểu sao thầy lại thấy cảm khái.

Ngày nghỉ hưu, trước đó Khương Bình nói ông nghỉ ngay trong tháng này, nhưng Cảnh Ái Quốc suy nghĩ một lúc, vẫn muốn đợi thêm một năm nữa, đợi Trần Nhất Lan, Trương Văn Bác và An Đông thi xong Đại hội thể thao toàn quốc và Á vận hội rồi hãy nói.

Trên tường trong văn phòng dán đầy ảnh, toàn là ảnh đám trẻ này đi nhận giải từ nhỏ đến lớn.

Khi đó Trần Nhất Lan mới mười mấy tuổi, trong tay nắm chặt huy chương, khuôn mặt vẫn còn non nớt.

Bây giờ trên bàn có thêm một khung ảnh.

Hôm đó nhận giải, các vận động viên khác đều tự đi lên nhận, chỉ có Trần Nhất Lan nhất quyết kéo ông đi cùng, đeo tấm huy chương Vàng quý giá ấy lên cổ ông rồi còn nắm tay ông giơ lên chào mọi người. Anh đầy kiêu hãnh nói với người khác, “Tôi là Trần Nhất Lan, đây là huấn luyện viên của tôi, Cảnh Ái Quốc.”

Cậu thiếu niên mười mấy tuổi đã trưởng thành thành một người đàn ông điềm đạm, chững chạc, nhưng trong xương tủy vẫn còn mang một chút khí chất thanh xuân.

Canh Ái Quốc ngồi trên ghế, nghĩ cũng được, cho nó thi thêm năm nữa rồi theo đuổi tình yêu của mình, thế cũng tốt.

Trần Nhất Lan trên đường về đã gọi điện cho Ôn Sơ Nịnh.

Một lát sau Ôn Sơ Nịnh mới bắt máy, nghe giọng thì không ở nhà.

“Em đang ở đâu đấy?” Trần Nhất Lan cầm điện thoại hỏi cô.

“Em vừa xuống dưới một chút, sắp về rồi, anh xong rồi à?”

“Ừ, đang trên đường về, em muốn ăn gì không, anh mua mang về.”

“Em muốn ăn… Thôi, lát nữa anh ăn cùng em đi, anh đang ở đâu vậy?”

“Anh vừa từ trung tâm huấn luyện ra.”

“Vậy anh về đi, đợi em ở trạm tàu điện ngầm nhé.”

“Ừ.”

Vừa dứt lời, Ôn Sơ Nịnh đã cúp máy, cũng không biết đang bận gì.

Nhưng Trần Nhất Lan cũng không hỏi kỹ, trước khi vào trạm tàu điện ngầm, anh rẽ một hướng, gần đó có một tiệm hoa còn chưa đóng cửa, Trần Nhất Lan vào trong, tiện tay mua cho cô một bó hoa dạ lan hương phối thêm vài nhành linh lan.

“Hoa linh lan không có nhiều đâu, tặng bạn nữ à?” Chủ tiệm là một người phụ nữ trung niên, linh lan là loài hoa mong mảnh, bình thường tiệm hoa không có nhiều, hơn nữa rất dễ hư tổn.

Chủ tiệm thấy đàn ông mua hoa đa phần đều chọn đủ loại hoa hồng chứ hiếm khi có người chỉ đích danh hai loại này.

“Ừm, tặng cho bạn gái tôi thầm yêu suốt chín năm.” Trần Nhất Lan còn bổ sung thêm, “Mới yêu xa xong.”

“Chà, thế thì không dễ dàng gì nhỉ…”

Chủ tiệm hiểu ý, suýt chút đã nói rằng ý nghĩa của hoa dạ lan hương là thầm yêu.

Chính xác thật.

Hoa linh lan tượng trưng cho “hạnh phúc trở về”.

Hoa dạ lan hương tượng trưng cho “tình yêu thầm kín”.

Mối tình đơn phương dài đằng đẵng của anh cùng những năm tháng yêu xa cuối cùng cũng đã kết thúc.

Bình Luận (0)
Comment