Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 73

Buổi chiều hôm đó, khi nhận được cuộc gọi kia, Ôn Sơ Nịnh còn hơi sững người, thấy là một dãy số lạ, gọi đến ba lần, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bắt máy, cũng sợ là đối tác tạm thời liên lạc.

Lúc đó cô đang xuống dưới lầu đổ rác.

Kết quả là sau khi nghe máy, vừa nghe thấy giọng nói kia, thật sự là dù qua bao lâu Ôn Sơ Nịnh cũng không thể quên được.

Là Hà Quân.

Vừa nghe thấy giọng ông ta, Ôn Sơ Nịnh lập tức trở nên phẫn nộ.

“Người ông nên liên hệ không phải tôi mà là Trần Nhất Lan.” Ôn Sơ Nịnh nén lửa giận, “Sao hồi đó ông không hó hé đi? Ông có biết năm ấy Trần Nhất Lan bị cấm thi không? Ông biết năm ấy chuyện này quan trọng với anh ấy cỡ nào không? Tôi thấy bây giờ ông thấy anh ấy đã giành được huy chương Vàng Olympic nên sợ anh ấy nhắc lại đúng không?”

Hà Quân đã sớm đoán được Ôn Sơ Nịnh sẽ có thái độ này — Năm đó khi Trần Nhất Lan bị Cảnh Ái Quốc và mấy người kia đưa ra nước ngoài, chỉ nghe nói cô bé này đã chạy đến tìm mấy lần, khi đó Hà Quân còn bảo ông chủ tiệm nướng đóng cửa mấy ngày, đúng lúc khi đó kiểm tra an toàn thực phẩm, cuối cùng dùng lý do thực phẩm không đảm bảo mà đóng cửa chỉnh đốn.

Clenbuterol là thứ năm đó phổ biến khắp thị trường, người bình thường ăn vào thì không sao nhưng vận động viên thì không được, một khi xét nghiệm doping là sẽ phát hiện ra ngay, huống chi clenbuterol có chu kỳ chuyển hóa cực kỳ dài.

Hà Quân không thể không biết được.

Chỉ là năm đó ông ta đang dẫn dắt Lý Đông Vĩ, năm đó là lần thứ ba Lý Đông Vĩ tham dự Olympic, cũng là lần cuối cùng. Lúc đó vì Lý Đông Vĩ từng giành được một huy chương Bạc nên phía sau còn có rất nhiều nhà tài trợ để ý, ngôi sao thể thao thương mại hóa, bản thân ông ta cũng được chia một phần lợi ích trong đó, đó là một khoản lợi ích khổng lồ, gấp mấy lần tiền lương huấn luyện viên.

Mà năm đó Trần Nhất Lan là đối thủ có sức cạnh tranh lớn nhất trong đội — Thành tích của anh ổn định, hơn nữa điều kiện ngoại hình còn nổi trội hơn Lý Đông Vĩ, càng dễ được các nhà đầu tư ưu ái hơn.

Chỉ cần Trần Nhất Lan xuất hiện, Lý Đông Vĩ sẽ không còn cơ hội nữa.

Nhưng số lượng người tham gia mỗi nội dung là có hạn.

Khi đó Hà Quân chỉ nghĩ đúng là thành tích của Trần Nhất Lan ổn định nhưng chưa đạt đến đỉnh cao, hơn nữa cũng mới tròn 22 tuổi, lần sau vẫn còn cơ hội.

Nhưng Lý Đông Vĩ thì không có lần sau nữa.

Chuyện như vậy vốn không có đúng sai rạch ròi, mà năm đó Lý Đông Vĩ tham gia 400m hỗn hợp cá nhân đã bị loại ngay ở vòng loại.

Còn Trần Nhất Lan bị đưa ra nước ngoài huấn luyện, cũng chính là trong hai năm huấn luyện kín ở nước ngoài ấy, thành tích của Trần Nhất Lan mới được nâng cao.

Hà Quân thường tự an ủi mình như vậy.

Nhưng con người càng lớn tuổi thì càng hay nghĩ ngợi, nhất là sau khi Trần Nhất Lan giành được huy chương Vàng Olympic, danh tiếng càng vang dội, đúng là ông ta lo anh sẽ nói gì trong lúc này.

Không liên lạc được với Cảnh Ái Quốc, bản thân lại không có mặt mũi nào để liên lạc với Trần Nhất Lan.

“Nếu ông thật sự áy náy thì nên xin lỗi Trần Nhất Lan chứ không phải liên hệ với tôi, muốn tôi nói đỡ cho ông à? Ông nằm mơ đi, ông đã làm lỡ mất bao nhiêu năm của Trần Nhất Lan rồi đấy!”

“Cô cũng nên đổi góc độ mà nghĩ thử…”

“Tại sao tôi phải đổi? Dù Trần Nhất Lan xử lý thế nào tôi cũng không can thiệp, năm đó anh ấy chỉ mới vừa 22 tuổi, ông là huấn luyện viên thật đấy hả? Ông biết rõ độ tuổi hoàng kim của họ ngắn tới mức nào mà!”

Ôn Sơ Nịnh đứng dưới lầu nói một hơi, vẫn thấy ngực tức tới nghẹn lại.

Hà Quân không giải thích gì thêm, cuối cùng nói một câu “Xin lỗi” rồi cúp máy.

Ôn Sơ Nịnh đứng dưới lầu, ngoài tức giận ra, còn là một lần nữa sống lại cảm xúc mấy năm trước — Phẫn nộ, bất công và đau lòng thay anh.

Giây tiếp theo, cuộc gọi của Trần Nhất Lan đến, Ôn Sơ Nịnh cảm thấy cực kỳ tủi thân, nghe giọng anh nhẹ nhàng thong thả, còn có chút ý cười, Ôn Sơ Nịnh càng thấy khó chịu hơn.

Rõ ràng anh mới là người bị tổn thương nhất.

Trần Nhất Lan nhanh chóng chờ cô ở trạm tàu điện ngầm, lúc Ôn Sơ Nịnh xuống đổ rác thì chỉ mặc một chiếc áo phông của anh, bên trong là một chiếc quần short thể thao, khoác một chiếc áo sơ mi mỏng kiểu dáng thể thao, ga tàu điện ngầm cách khu nhà cô ở rất gần.

Đã hơn 10 giờ tối, không còn nhiều người qua lại, Ôn Sơ Nịnh dứt khoát chạy ra, Trần Nhất Lan chờ cô ở cổng ga, vẫn mặc bộ đồ khi đi, rất giản dị, quần short thể thao đen, áo thun trắng, ngoài khoác một chiếc sơ mi sọc trắng xanh nhạt, trông vừa mát mẻ vừa sạch sẽ.

Trong tay anh còn ôm một bó hoa dạ lan hương trắng gói rất đẹp, ở giữa cắm thêm mấy nhành linh lan.

Ôn Sơ Nịnh thấy khó chịu vô cùng, nhìn anh đứng đó nơi cửa ga vắng người, ôm bó hoa thật to trong tay, vừa thấy cô từ xa, nơi đuôi mắt khóe môi đã mang theo một chút ý cười dịu dàng.

Chiều nay anh vừa tập luyện xong, mấy hôm không xuống nước, bơi không ít, còn làm cả bài thể lực, thực ra khi tập cũng không đến mức quá mệt, nhưng đến lúc giãn cơ mới là đau nhất, huấn luyện viên chuyên nghiệp giúp họ làm giãn cơ, giờ toàn thân mỏi nhừ chẳng còn sức.

Nhưng khi thấy cô, chút mệt nhọc kia liền biến mất không còn.

Trần Nhất Lan giang tay ra, nhìn Ôn Sơ Nịnh chạy lại, nhào thẳng vào lòng anh, hai tay siết chặt vòng qua vòng eo rắn chắc của anh, cả gương mặt cũng vùi luôn vào đó.

Một tay anh còn ôm bó hoa, tay kia ôm lấy cô.

Anh cao hơn cô nhiều nên còn phải hơi cúi người xuống, như muốn ôm trọn cô vào lòng, ôm thật chặt.

Sao cảm giác cô có vẻ tủi thân thế?

Chỉ mới không gặp một đêm thôi mà đã nhớ đến mức này à?

Ban đầu Trần Nhất Lan còn chưa nghĩ ra chuyện gì, dứt khoát để cô ôm như thế thêm một lúc lâu.

“Đi ăn không?”

“Đi.” Mặt Ôn Sơ Nịnh vẫn vùi trong ngực anh, giọng đáp lại lí nhí.

Trần Nhất Lan lùi lại một chút, coi như cô đang hơi dỗi, cúi đầu nhìn cô, “Tâm trạng không tốt à?”

“Không tốt.” Ôn Sơ Nịnh rất thành thật.

Nhiều năm như vậy, cô gần như chưa từng nổi giận, vừa nãy nhận cuộc gọi từ Hà Quân, chỉ cảm thấy một luồng giận bốc lên nơi ngực, tức đến cả lúc lâu vẫn không nguôi, đến khi thấy anh thì chỉ còn lại nỗi buồn và ấm ức.

“Hôn một cái có chịu cười không?”

“Không.”

“Hai cái?”

“Cũng không.”

“Chậc,” Trần Nhất Lan cúi đầu nhìn cô, “Hôm nay Ôn Sơ Nịnh nhà ta hơi khó dỗ nhỉ.”

Ôn Sơ Nịnh mím môi, chủ động buông anh ra một chút, ngẩng đầu nhìn anh, “Vậy thôi, một cái là được rồi.”

“Em nũng nịu thế này,” Trần Nhất Lan khẽ cười, “Cũng đáng yêu lắm.”

Nói xong, anh cúi đầu, rất nhanh hôn cô một cái, “Được chưa?”

Khi anh hôn xuống, dù chỉ là một cái rất nhẹ nhưng thật sự đã làm cô thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Ôn Sơ Nịnh nắm lấy vạt áo bên hông anh, nhón chân lên, “Chưa đủ, thêm một cái nữa đi anh.”

“Cũng bám người ghê,” Trần Nhất Lan tâm trạng đang rất tốt, cứ thế khom người nhẹ, ánh mắt rơi trên gương mặt cô, dịu dàng đằm thắm, khóe môi anh nhếch lên, ở ga tàu không một bóng người, gió đêm mát rượi, giọng anh rơi bên tai, như mang theo ý cười, “Anh cũng rất thích.”

Giọng anh hơi trầm, Ôn Sơ Nịnh lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Dứt khoát buông anh ra, kéo lấy cổ tay anh, không quên nhận lấy bó hoa từ trong tay anh ôm vào lòng, “Phía trước có một quán mì, em vào ăn một chút.”

“Ừ.”

Trần Nhất Lan nắm chặt lấy tay cô, mười ngón đan nhau.

Giờ này trong quán mì cũng không còn ai, ông chủ ngồi bên trong chơi điện thoại, Ôn Sơ Nịnh trước kia hay tới đây, là một tiệm ramen Nhật, kiểu quán ăn khuya, vì khu chung cư xung quanh đa phần là dân công sở làm việc kiểu 996, mấy quán nhỏ trang trí ấm cúng như thế này cũng khá được ưa chuộng.

Ôn Sơ Nịnh gọi một tô ramen tonkotsu, ông chủ làm món rất nhanh, Trần Nhất Lan lấy bát nhỏ và đũa cho cô.

Bó hoa đặt trên mặt bàn.

Ôn Sơ Nịnh dùng đũa gẩy nhẹ, mì vừa mới nấu xong nên còn rất nóng, Trần Nhất Lan lúc đầu ngồi bên cạnh xem điện thoại, thấy cô hết thổi lại quạt, dứt khoát bưng tô mì qua, múc cho cô một bát nhỏ, “Ăn từ từ thôi, anh đợi em. Ăn xong rồi mình về.”

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh cứ thế ngồi bên cạnh nhìn anh, Trần Nhất Lan vừa gắp mì vừa chan nước dùng, còn thổi nguội mới đưa bát cho cô.

Ôn Sơ Nịnh chống hai tay bên mép ghế, nhìn anh đến ngẩn người.

Ánh đèn trong tiệm ăn khuya là ánh sáng ấm dịu, khắp nơi đều là vật trang trí kiểu Nhật, không khí ấm cúng, Ôn Sơ Nịnh nhìn nghiêng gương mặt anh, đến mức không dời nổi ánh mắt.

Từng chi tiết nhỏ đều chạm vào nơi mềm nhất trong lòng cô.

Cuối cùng cô cũng hơi vui lại, cong môi nhìn anh cười.

“Cười gì vậy?” Trần Nhất Lan đưa đũa cho cô.

“Cười vì bạn trai em thật tốt với em.” Ôn Sơ Nịnh nhận lấy đũa, nghiêng đầu nhìn anh cười.

“Ăn đàng hoàng đi.” Trần Nhất Lan ngồi cạnh cô, còn giúp cô thổi nguội phần mì còn lại, đợi bớt nóng rồi mới gắp vào bát cho cô.

Ôn Sơ Nịnh ăn thật vui vẻ.

Hai người về đến nhà thì đã gần 11 giờ.

Trong khu rất yên tĩnh, hàng cây hai bên rụng lá đổ bóng đơn độc.

Cả hai rón rén quay về, Ôn Sơ Nịnh lấy chìa khóa mở cửa, cắm hoa vào bình đặt trên bàn trà, cẩn thận chỉnh lại, buổi chiều cô ở nhà xử lý mấy tài liệu Đặng Tư Quân gửi tới, tắm rửa xong là cứ ngồi yên như thế cả tối, Trần Nhất Lan đi tắm xong trở ra, Ôn Sơ Nịnh đã ngồi trên giường ôm laptop gõ chữ.

Thấy anh lại gần, Ôn Sơ Nịnh đặt máy tính lại lên tủ đầu giường, Trần Nhất Lan cũng thuận tay ôm lấy cô.

“Nói đi, hôm nay sao mà tủi thân vậy.”

Trần Nhất Lan vừa tắm xong, người có mùi sữa tắm dịu mát, sạch sẽ dễ chịu.

“Sao anh nhìn ra hay vậy?” Ôn Sơ Nịnh lầm bầm nhỏ giọng, cô cực kỳ thích vùi vào lòng anh, có lẽ vì thân hình được rèn luyện khiến người ta nhìn thấy cũng thấy mãn nhãn, dù mặc áo vẫn cảm nhận được đường nét rắn chắc bên dưới, ấm áp, mềm mại, mang đến một cảm giác an tâm vô cùng.

“Mấy cái suy nghĩ nhỏ bé của em ấy à, em nhìn anh một cái là anh biết em nghĩ gì rồi,” Trần Nhất Lan để cô tựa vào vai mình, tay còn lại nắm lấy tay cô, xoa nhẹ, “Đừng quên rằng tụi mình đã quen nhau bao nhiêu năm rồi.”

Ôn Sơ Nịnh quay mặt lại, cằm gác lên người anh, mắt nhìn anh, chớp chớp mắt, “Hôm nay Hà Quân gọi điện cho em.”

“Hả?”

“Em nghĩ chắc là ông ta biết anh giành huy chương rồi, sợ anh nói gì. Không sao đâu, anh đừng tha thứ cho ông ta, ông ta đã khiến anh lỡ mất nhiều năm như vậy rồi mà.”

Ôn Sơ Nịnh nhìn gương mặt anh, trong bóng tối, đường nét lại càng thêm rõ ràng sắc sảo, Ôn Sơ Nịnh nhắc đến thì vẫn còn giận.

“Chỉ vì chuyện đó thôi à?” Trần Nhất Lan hơi sững người một chút, lúc này mới hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.

“Ừ,” Ôn Sơ Nịnh chống tay ngồi dậy, mặt áp gần anh, “Em chỉ cảm thấy đều tại ông ta mà khiến anh bị cấm thi đấu năm đó… Rõ ràng năm đó anh…”

Câu sau Ôn Sơ Nịnh không nói hết, cô cảm thấy mình không nên nhắc đến chuyện cũ.

Sợ khiến anh không vui.

“Ngốc quá,” Trần Nhất Lan ôm lấy cô, hôn lên má cô một cái, “Nếu là mấy năm trước, anh thật sự rất tức giận, nhưng ngoài chuyện bị cấm thi đấu, điều khiến anh buồn nhất là đó là lần đầu tiên anh thất hứa với em… Để em phải chờ anh suốt bao nhiêu năm nay.”

“…”

“Chuyện gì cũng có mặt tốt mặt xấu, năm đó anh bị cấm thi đấu… nhưng thành tích năm đó của anh cũng chỉ là 4 phút 10 giây, e rằng còn khó mà vào được chung kết Olympic, chứ đừng nói gì đến chuyện tranh huy chương… Cũng nhờ chuyện năm đó mà anh mới được ra nước ngoài tập huấn hai năm, mới tiến bộ thêm được mấy giây,” Trần Nhất Lan ôm lấy cô, nói, “Nếu năm ấy anh tham gia Olympic với thành tích đó thì cũng chẳng có duyên với huy chương Vàng.”

Anh nói rất nhẹ nhàng, Ôn Sơ Nịnh cứ thế ngẩng đầu nhìn anh.

“Giờ anh cũng chẳng còn lý do gì để tính toán với ông ta nữa, mọi chuyện đã qua rồi, anh cũng không muốn nhắc lại, càng không muốn lãng phí thời gian với ông ta,” Trần Nhất Lan cúi mắt nhìn cô, “Chẳng phải bây giờ anh đã giành được huy chương Vàng và còn yêu đương với bé cưng nhà ta đây sao.”

Nửa câu sau, anh nói rất thoải mái, giọng điệu có chút thảnh thơi.

Ôn Sơ Nịnh trong lòng thấy xót xa, lại nhớ đến những năm tháng Trần Nhất Lan từng trải qua lúc sa sút, những gập ghềnh trong sự nghiệp, rõ ràng đó là cơ hội của anh, cho dù năm ấy anh không thể giành huy chương thì đó cũng đáng lẽ nên là thời khắc thuộc về anh.

“Trần Nhất Lan, trong lòng em, anh vĩnh viễn xứng đáng với điều tốt đẹp nhất,” Ôn Sơ Nịnh nắm lấy tay anh, đặt giữa hai bàn tay mình, “Anh chính là điều tuyệt vời nhất.”

Trần Nhất Lan tựa vào đầu giường, mỉm cười nhìn cô, “Đừng nghĩ nhiều thế, chuyện đã qua rồi thì anh không để tâm nữa, anh bây giờ chỉ để tâm mỗi mình em thôi, anh chỉ có mình Ôn Sơ Nịnh thôi.”

Ôn Sơ Nịnh nắm tay anh, ngồi sát lại gần hơn một chút, hai người áp mặt vào nhau, hơi thở quấn lấy nhau, Ôn Sơ Nịnh chủ động hôn lên môi anh, rất lâu vẫn chưa chịu rời đi, Trần Nhất Lan còn đang chờ cô chủ động, kết quả vừa ngước mắt lên đã thấy gò má cô hơi ửng đỏ.

Thôi được, anh vẫn phải chủ động một chút.

Trần Nhất Lan đưa tay ôm lấy mặt cô, kéo người lại gần hơn.

Ôn Sơ Nịnh cứ thế chống nửa người lên người anh, một tay còn đặt trên vai anh, đôi má đỏ ửng lan tới cả vành tai, thế mà lại có chút đắm chìm, xấu hổ nhưng không hề muốn dừng lại.

Ôn Sơ Nịnh chỉ hôn anh một lúc đã ngượng chín người, buông anh ra, dứt khoát vòng hai tay qua cổ anh, Trần Nhất Lan cũng ôm lấy eo cô, dường như chỉ cần ôm thế này thôi cũng đủ để khiến cô mãn nguyện.

Vì yêu quá sâu đậm nên mỗi cái ôm, mỗi nụ hôn, thời gian đều như ngừng trôi.

Ôn Sơ Nịnh lại xoay người nhìn vào gương mặt anh.

Trần Nhất Lan dựa vào thành giường, đường nét gương mặt rõ ràng, đường cằm gợi cảm, mắt hai mí, hàng mi dày đen như lông quạ, sống mũi cao, đôi môi gợi cảm hơi cong lên.

Chỉ một đôi mắt trầm lặng ấy, nhìn cô bình thản như thế, tựa như một mặt hồ trăng sâu thẳm dễ khiến người chìm đắm.

Ôn Sơ Nịnh cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.

“Trần Nhất Lan, anh cũng là người duy nhất và đặc biệt nhất trong cuộc đời em.”

Trước đây Ôn Sơ Nịnh từng thấy những lời như thế thật sến súa, nhưng đến khoảnh khắc tình cảm dạt dào này lại thấy sao nói bao nhiêu cũng không đủ, lời mang theo sự thành kính và một thứ bộc bạch chỉ riêng cô và anh biết.

“Và em cũng sẽ mãi là Ôn Sơ Nịnh của Trần Nhất Lan.”

Ôn Sơ Nịnh đan mười ngón tay vào tay anh, từng tấc yêu thương lặng lẽ thấm vào thời gian dài rộng, ánh trăng ngoài cửa sổ hòa cùng làn nước, lăn tăn gợn sóng nơi đáy hồ.

Tình yêu không phải những thứ long trời lở đất, hợp tan bất định mà chính là từng phút từng giây ở bên cạnh anh như thế này.

Chỉ cần được ở cạnh anh là đủ rồi.

Thời gian như ngưng đọng, từng ánh mắt cô nhìn anh đều là đang lặng lẽ dâng hiến vĩnh hằng, là ngọn cờ đầu hàng mà cô muốn trao gửi cả phần đời còn lại cho anh.

Giữa dòng đời tấp nập, chỉ mong được yêu nhau đến tận cùng.

Bình Luận (0)
Comment