Giờ giấc sinh hoạt của Ôn Sơ Nịnh và Trần Nhất Lan khác nhau, hôm sau lúc cô thức dậy, Trần Nhất Lan đã đi rồi, khỏi cần hỏi Ôn Sơ Nịnh cũng biết anh tới trung tâm huấn luyện.
Hôm nay cô cũng phải đi làm.
Ôn Sơ Nịnh rửa mặt xong bước ra ngoài, nhìn thấy bữa sáng còn để lại trên bàn, sờ vào vẫn còn ấm, trong lòng cũng hơi tiếc vì không thể ăn sáng cùng Trần Nhất Lan, nhưng nghĩ lại, chờ đến khi anh giải nghệ rồi sẽ còn nhiều thời gian bên nhau.
Vừa cắn sủi cảo chiên, cô vừa nhắn tin cho anh—
[Khi anh giải nghệ rồi tụi mình có thể ăn chung được không?]
Bên kia trả lời như tên lửa: [Ngày nào cũng ăn với em hết.]
Ôn Sơ Nịnh bật cười, húp hết cháo, nói với anh một tiếng là cô đi làm đây, chưa đợi anh trả lời đã chui vào phòng tắm trang điểm.
Chỉ là đứng trước gương nhìn một lúc, vết hôn trên cổ vẫn hơi chói mắt, nhất là da cô trắng, chỉ nhìn lướt qua cũng thấy rõ, Ôn Sơ Nịnh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quấn một chiếc khăn lụa để che đi.
Nhưng vừa đến công ty, Khương Tinh liếc mắt một cái đã thấy chiếc khăn lụa lạc quẻ này, lại nhớ tới việc Ôn Sơ Nịnh vốn chưa từng xin nghỉ mà nay lại nghỉ liền mấy hôm, ánh mắt lập tức mờ ám hẳn.
“Sao rồi?” Nhân lúc chưa bắt đầu làm việc, Khương Tinh ôm ổ bánh mì, trượt ghế lại gần, hạ giọng hỏi nhỏ.
“Sao là sao?” Ôn Sơ Nịnh vừa mở máy tính vừa lôi điện thoại từ túi ra.
“Hẹn hò ấy!” Khương Tinh cười tít mắt, “Yêu với nhà vô địch Olympic thấy sao hả?”
Không nói thì thôi, vừa nhắc đến ba ngày vừa qua hai người gần như không ra khỏi nhà, vành tai Ôn Sơ Nịnh đã nóng lên.
Khương Tinh lộ ra vẻ mặt hiểu rõ hết, “Tớ hiểu rồi, yêu xa bao năm mà…”
“Cậu đừng nói nữa…” Ôn Sơ Nịnh mở máy tính, làm con đà điểu rụt đầu.
Khương Tinh bật cười thành tiếng, vẻ mặt kiểu “hiểu mà hiểu mà”.
Ôn Sơ Nịnh dứt khoát vùi đầu vào máy tính, Khương Tinh cười chán rồi cũng quay lại làm việc, Đặng Tư Quân đến hơi muộn, trên tay còn cầm tài liệu, đi ngang qua vỗ vai Ôn Sơ Nịnh, “Vừa hay em có ở đây, lát nữa thu xếp đi họp với chị một chút, chúng ta sẽ sang thành phố bên cạnh, chắc tới tối mới về đấy.”
“Vâng.” Ôn Sơ Nịnh đáp.
Đặng Tư Quân về chỗ, đưa tài liệu cho cô, “Hơn 10 giờ chúng ta sẽ xuất phát, là phía đối tác gần đây tạm thời đổi thời gian, đề cương cuộc họp vẫn chưa được gửi tới, em hỏi thử người phụ trách bên họ đi nhé.”
“Vâng.”
Đã vào cuối tháng 9, trong công ty có mấy dự án đang vào giai đoạn kết thúc.
Ôn Sơ Nịnh dồn tâm trí lại, nhắn cho Trần Nhất Lan một tiếng là tối nay sẽ về muộn, lát sau Đặng Tư Quân mua vé, Ôn Sơ Nịnh nhận lấy rồi tiện thể nói cho anh chuyến tàu lúc về.
Khoảng hơn 11 giờ trưa, cô theo Đặng Tư Quân ra ga tàu, ngồi tàu cao tốc mất một tiếng mới tới khách sạn nơi tổ chức cuộc họp.
Đặng Tư Quân ngồi đối diện cô, tán gẫu vài câu, nói không bao lâu nữa Tạ Yến Lâm sẽ được điều về tổng bộ ở nước ngoài, Ôn Sơ Nịnh nghe vậy cũng không biết nên nói gì.
Sau đó Đặng Tư Quân không nói thêm nữa, buổi họp chiều tiến hành suôn sẻ, dùng bữa tối doanh nghiệp đơn giản xong thì cũng đã hơn 9 giờ tối, Đặng Tư Quân có uống chút rượu, Ôn Sơ Nịnh xuống tàu trước rồi gọi xe giúp chị ta.
Hai người đang đợi xe, điện thoại Ôn Sơ Nịnh vang lên, thấy là số của Trần Nhất Lan, cô theo phản xạ nhìn quanh một vòng, quả nhiên thấy bóng dáng anh ở bên kia đường—
“Trần Nhất Lan, em ở đây!” Ôn Sơ Nịnh gọi một tiếng, giơ tay vẫy vẫy.
Lúc này Trần Nhất Lan mới hạ điện thoại, đứng chờ đèn xanh để băng qua đường.
Đặng Tư Quân cũng nhìn thấy, mỉm cười nói, “Tốt quá, em về sớm một chút đi, hôm nay vất vả rồi.”
“Vâng, em đi trước nhé chị Tư Quân.”
“Ok, mai gặp.”
Ôn Sơ Nịnh chạy nhanh qua đường, vốn nghĩ đã muộn thế này rồi chắc Trần Nhất Lan sẽ không đợi cô, nhưng khi anh xuất hiện ở nhà ga cao tốc đón, cô lại vui đến lâng lâng.
Cuối tháng 9, trời đã bắt đầu se lạnh, Ôn Sơ Nịnh sợ lạnh liền nắm tay anh nhét vào túi áo khoác của anh, nghiêng đầu nhìn, “Trần Nhất Lan, thật ra rất gần mà, em từ ga cao tốc gọi xe hay đi tàu điện ngầm chút là về tới nhà rồi.”
“Nhưng anh vẫn muốn đến đón em,” Trần Nhất Lan siết chặt tay cô, nghiêng đầu liếc sang, thấy hôm nay Ôn Sơ Nịnh mặc sơ mi trắng hơi phóng khoáng, váy dài màu be nhạt, lần này thì nhớ mang giày bệt, tóc dài có chút xoăn, mái cũng dài hơn, khuôn mặt nhỏ sạch sẽ, dường như còn dặm thêm son môi màu nhạt, trong ánh đèn đêm, đôi môi có phần ửng đỏ.
“Anh nhìn gì thế.” Ôn Sơ Nịnh bắt gặp ánh mắt anh mang theo chút sâu xa, theo bản năng giơ tay kéo kéo chiếc khăn lụa trên cổ.
Lúc đầu Trần Nhất Lan còn chưa nhìn tới đó, cô vừa kéo một cái, anh liền đưa mắt sang, chiếc khăn lụa mảnh cột nút bên vai, hai dây rủ xuống, mềm mại mảnh mai.
“Sợ em bị người ta bắt mất,” Trần Nhất Lan nhịn không trêu cô, chỉ khẽ siết tay lại.
Ôn Sơ Nịnh luôn nói mình may mắn nhưng thật ra anh cũng vậy, một cô gái như thế, qua ngần ấy năm mà vẫn kiên định, thủy chung đợi anh ở chỗ cũ, dù cô rạng rỡ đến mức nào thì trong mắt trong tim cũng chỉ có mình anh.
Ôn Sơ Nịnh nghe vậy thì vui mừng trong lòng.
“Ôn Sơ Nịnh?” Trần Nhất Lan thấy cô cúi đầu, khóe môi cong cong, gọi khẽ một tiếng.
“Hả?”
Hai người nắm tay nhau đi vào ga tàu điện ngầm, giờ này rồi ga cũng không còn nhiều người, chỉ có vài người tăng ca vừa tan làm, cầm điện thoại đứng một bên xem.
Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn anh, nụ cười trong mắt còn chưa kịp thu lại.
Tàu điện phía đối diện đã đến, âm thanh rầm rì vang lên.
Trần Nhất Lan cúi mắt nhìn cô, đột nhiên hơi khom người, tiến sát mặt cô.
“Làm gì vậy?” Ôn Sơ Nịnh nắm lấy quai túi đeo chéo trên vai, ngón tay vô thức siết lại.
Trần Nhất Lan bất ngờ hôn lên môi cô, bên tàu điện phía đối diện có vài người bước xuống, Ôn Sơ Nịnh có chút ngượng ngùng, trừng mắt nhìn anh.
Hai người ở khoảng cách gần đến thế mà nhìn nhau, rõ ràng Trần Nhất Lan cố tình, còn nháy mắt với cô một cái, sau đó lại bất ngờ hôn sâu hơn nữa.
Ôn Sơ Nịnh không dám động đậy, hô hấp dường như ngưng lại, mọi giác quan đều bị phóng đại, tay Trần Nhất Lan ôm lấy eo cô, ổn định mà mạnh mẽ.
Tàu điện đến, cửa tự động mở ra, trên xe không có nhiều người, cửa kính phản chiếu hình bóng hai người đang ôm hôn, quấn quýt chặt chẽ.
“Tàu đến rồi……” Ôn Sơ Nịnh nhẹ nhàng đẩy anh một cái, hơi thở có chút hỗn loạn, ngước mắt nhìn Trần Nhất Lan, ánh mắt đã mang theo hơi nóng. Lúc ra ga tàu cô có dặm thêm chút son, lúc này môi Trần Nhất Lan đã dính chút màu hồng đất nhạt, trên làn da trắng lạnh lại càng lộ ra vẻ ám muội dễ thấy.
“Đợi chuyến sau đi.”
Môi Trần Nhất Lan khẽ động, khẽ khàng nói một câu bên tai cô.
Ôn Sơ Nịnh đỏ cả mặt, rõ ràng không phải lần đầu hôn, cũng không phải lần đầu đối mặt anh nhưng mỗi lần như thế đều khiến cô đỏ mặt tim đập.
Ôn Sơ Nịnh lấy khăn giấy trong túi ra, hai người ngồi xuống ghế dài trong ga, cô nghiêng người về phía anh, cầm giấy lau môi giúp anh.
Trần Nhất Lan nghiêng mặt qua, khóe môi còn mang theo ý cười, đôi mắt sâu như nhìn thẳng vào cô, ánh sáng trong đáy mắt như một đường móc câu, dịu dàng mà cuốn lấy.
Ôn Sơ Nịnh nghĩ tới mấy lần mình xem anh thi đấu, xem vài cuộc phỏng vấn sau trận, lúc thi đấu anh chuyên chú nghiêm túc, lúc phỏng vấn chỉ giữ lịch sự cơ bản, sau này video phỏng vấn bị dân mạng khui ra, bình luận ngập tràn màn hình đều là—
[Oppa lạnh lùng quá, không yêu sao được!!]
[Đội bơi quốc gia toàn đẹp thế à?!!]
[Các chị em ơi, sao oppa ít phỏng vấn quá vậy?]
[Oppa mới đăng hai bài Weibo mà toàn là về bạn gái hết! Lên thuyền đi, mau đi xem bạn gái của ảnh đi!]
Mấy hôm nay Ôn Sơ Nịnh không dám mở Weibo, mấy ngày trước dưới bài của cô toàn là bình luận thúc giục cập nhật, bảo cô đăng chuyện tình yêu nhiều hơn đi.
Ôn Sơ Nịnh thầm nghĩ, chuyện tình yêu gì đâu, dính nhau ba ngày không ra khỏi nhà.
— Hẹn hò với anh đúng là trí mạng.
Ôn Sơ Nịnh đang mải nghĩ miên man, Trần Nhất Lan vươn tay nắm lấy cổ tay cô, Ôn Sơ Nịnh ngẩng mắt, thấy anh đang nắm tay mình, vì cô lơ đãng nên lỡ lau đỏ cả khóe miệng anh.
Trần Nhất Lan vẫn cười cười, nhướng mày một cái, dáng ngồi tùy ý, mặc áo hoodie đen, quần thể thao đen, lộ ra đường nét cổ mượt mà, yết hầu khẽ động, khơi dậy vô vàn rung động.
Ôn Sơ Nịnh rút tay về, tuy thẹn thùng, nhưng trong lòng lại lặng lẽ vui sướng — Có lẽ chỉ mình cô mới được thấy anh như thế này.
Hai người về nhà, Ôn Sơ Nịnh tắm xong nằm lên giường, thật sự nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng công việc cô bận, lịch trình huấn luyện của Trần Nhất Lan cũng dày, đúng là chẳng thể có nhiều kế hoạch yêu đương gì, được ở bên anh như bây giờ đã là điều quý giá khó có được.
Ôn Sơ Nịnh không giỏi yêu đương cho lắm, nghĩ một hồi, bèn nhắn WeChat cho Thư Khả Bội.
Dạo gần đây xem newfeed thấy hai người kia lại làm hòa rồi, mấy năm gần đây không có nhiều giải thi, Tôn Gia Diệu rảnh rỗi hơn Trần Nhất Lan, hai người kia thường xuyên đi chơi, Ôn Sơ Nịnh ngưỡng mộ muốn chết.
Thế là cô nằm bò ra giường, nhắn tin hỏi Thư Khả Bội —
[Bối Bối ơi, nếu hẹn hò thì có thể làm gì?]
Thư Khả Bội chắc chắn chưa ngủ, gọi thẳng một cuộc điện thoại đến.
Ôn Sơ Nịnh liếc nhìn, thấy Trần Nhất Lan vẫn đang tắm liền hạ giọng nói chuyện với Thư Khả Bội khi đang nằm trên giường.
“Đã là yêu xa rồi, khó khăn lắm mới gặp được nhau mà ai còn nghĩ đến hẹn hò gì nữa, ở nhà chẳng phải tốt hơn à.” Thư Khả Bội kẹp điện thoại, nói chuyện như thể hiển nhiên.
Ôn Sơ Nịnh nghẹn họng, “Ý cậu là kiểu mấy ngày không ra khỏi cửa ấy hả?”
“Đúng thế, tớ nói này,” Thư Khả Bội cũng hạ giọng, “Lúc còn trẻ phải tranh thủ đấy, mười mấy năm nữa mà có con cái rồi là chất lượng sinh hoạt không còn cao đâu, cậu hiểu chưa?”
“Bối Bối!” Ôn Sơ Nịnh nghẹn họng, má đỏ bừng.
Thư Khả Bối cười to, “Cậu muốn đi du lịch cũng được, du lịch chẳng phải cũng chỉ là ngắm cảnh thôi à, quan trọng là người đi cùng, còn có gì hạnh phúc hơn việc được dính lấy người mình thích không? Không có đâu!”
“…”
“Tới lúc cậu ấy ra nước ngoài huấn luyện là rất lâu mới được gặp đó, cậu sẽ hối hận là tại sao khi ấy không ôm cậu ấy thêm một chút, không hôn thê mấy cái. Mấy ngày đi chơi thì đợi họ giải nghệ sẽ còn nhiều lắm,” Thư Khả Bội lại thấp giọng nói, “Hơn nữa theo nghiên cứu khoa học, chỉ cần trước giải thi đừng ấy ấy quá thường xuyên… thì sẽ không ảnh hưởng tới thành tích đâu, đúng không! Cậu không biết Olympic còn phát hẳn cái kia hả!”
Ôn Sơ Nịnh cảm thấy thật sự không thể tiếp tục nói chuyện được nữa, càng nói càng đi quá đà, ứng phó vài câu rồi cúp máy, trong lòng hơi buồn bực.
Nhưng lời Thư Khả Bội nói cũng không hoàn toàn sai, huấn luyện kéo dài thật sự rất lâu mới gặp được nhau một lần, trước kia Ôn Sơ Nịnh cũng từng hối hận, sao lúc đó không ôm anh ấy lâu thêm một chút, hôn anh ấy lâu thêm một chút.
Công việc của cô bận, mà đi du lịch thì lại vất vả mệt mỏi.
Hẹn hò quả thật là chuyện rất khó.
Trần Nhất Lan tắm xong bước ra, thấy Ôn Sơ Nịnh nằm bò trên giường suy nghĩ gì đó.
“Nghĩ gì đấy?” Trần Nhất Lan tiện tay vắt khăn lên ghế trang điểm cạnh giường cô, xoay người trèo lên giường.
Ôn Sơ Nịnh nằm úp trên giường, bực bội không chịu nổi, “Em muốn đi hẹn hò với anh.”
“Thì đi thôi,” Trần Nhất Lan bật cười, “Vì chuyện này thôi à?”
“Nhưng anh phải huấn luyện, em cũng phải đi làm.”
“Vậy chờ em nghỉ phép,” Trần Nhất Lan ôm cô lại, “Chờ em nghỉ anh sẽ đi với em.”
“Lần sau anh huấn luyện là khi nào?”
“Nửa tháng nữa anh đến Hoài Xuyên tập huấn kín ba tháng, sau đó là Đại hội thể thao toàn quốc.”
“Sau Đại hội thể thao thì sao?”
“Về Yên Kinh, bước vào kỳ huấn luyện thường lệ, sau đó chắc là nghỉ đông, được nghỉ ba đến năm ngày, sau đó lại tập huấn kín ở Yên Kinh chuẩn bị cho Á vận hội.”
Ôn Sơ Nịnh nghe xong lại thấy buồn buồn, “Còn hai cuộc thi nữa cơ à.”
“Ừ, thi xong hai giải này là anh giải nghệ rồi.” Trần Nhất Lan ôm cô trong lòng, môi vô thức cọ cọ đỉnh đầu cô, “Còn phải thi xong mấy trận này, lấy thêm vài tấm huy chương Vàng với tiền thưởng, rồi cầu hôn em, tụi mình kết hôn thôi.”
Từ ấy được anh nói ra, như một cảm giác yên tâm, như thể cô đã được đưa vào kế hoạch tương lai của anh.
Ôn Sơ Nịnh nằm bò trong lòng anh, ngẩng đầu nhìn anh, tóc cô đã dài lắm rồi, buông về một bên vai, “Anh tính hết rồi phải không?”
“Tính gì hết?”
“Em đó.”
“Anh từng nói với em rồi mà,” Trần Nhất Lan đưa tay nhéo má cô, nhẹ lắc lắc, giọng nói thấp trầm, “Em đã ở trong tương lai của anh từ lâu rồi.”
“…”
“Dù mấy năm nay có nhiều biến số nhưng thay đổi kiểu gì thì đích đến của anh vẫn chỉ có em,” Trần Nhất Lan nhìn vào mắt cô, “Biến số nhiều như vậy, chỉ có em là luôn ở trong kế hoạch của anh.”
Con gái khi yêu lúc nào cũng cảm tính, dù Ôn Sơ Nịnh đã 26 tuổi cũng vẫn thế.
“Nếu năm ấy em không đậu Ngoại ngữ Hoài Xuyên thì sao, nếu anh tới Đại học Yên Kinh thì sao…”
“Thì chắc anh lại thất hứa một lần rồi.”
“Hả?”
“Vậy chắc anh sẽ không thể giữ lời hứa 26 tuổi mới được yêu em nữa, chắc anh sẽ yêu em từ hồi đại học rồi, giữ em lại bên mình sớm một chút, chắc sẽ có nhiều vé tàu vé máy bay hơn, sẽ vất vả hơn chút,” Trần Nhất Lan nói, “Nhưng cũng chẳng có nhiều nếu như thế, bởi vì trong chín năm qua, anh với em, có lần nào là không giữ lời chưa? Em ở trong tương lai của anh, anh cũng ở trong kế hoạch của em.”
“…”
“Cho nên này, đừng nghĩ lung tung nữa, tụi mình đâu có nhiều chữ “nếu” đến thế.”
Trần Nhất Lan ôm lấy eo cô, Ôn Sơ Nịnh cứ thế nằm úp trong lòng anh, chôn mặt vào ngực anh.
Anh rất hiếm khi nói với cô những lời ngọt ngào sướt mướt, nhưng chín năm qua, tình yêu anh dành cho cô lại vô cùng kiên định và mãnh liệt.
Những việc tưởng như không có nhiều ý nghĩa, mới là biểu hiện tr*n tr** nhất của tình yêu, là đêm khuya mười ngón tay đan chặt, là bình hoa để cạnh giường cắm đầy linh lan và dạ lan hương.
Đêm nay, hoa không tàn mà vẫn e ấp nở trên tủ đầu giường.
Tinh tú và ánh trăng đang thành thật giãi bày, đan dệt nên một đêm tràn ngập lãng mạn và dâng trào.