Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 75

Nửa tháng sau, cuối cùng thì Trần Nhất Lan cũng phải tới Hoài Xuyên để tham gia huấn luyện tập trung, chuẩn bị cho Đại hội Thể thao Toàn quốc.

Ngày trước khi anh đi trúng cuối tuần, Ôn Sơ Nịnh lưu luyến không rời, từ sáng đến tối cứ quấn lấy anh cả ngày.

Trần Nhất Lan thấy cũng buồn cười, ở nhà nấu ít đồ ăn cho cô, Ôn Sơ Nịnh từ phía sau ôm lấy eo anh, cũng không thấy phiền vì bếp có hơi oi nóng.

“Anh đi lâu quá…” Giọng Ôn Sơ Nịnh hơi rầu rĩ.

“Ba tháng huấn luyện tập trung, thi đấu rất nhanh thôi, nội dụng của anh ba ngày là xong.”

“Nhưng cũng là ba tháng không gặp nhau mà.”

“Ôn Sơ Nịnh.”

“Hả?”

“Còn nhớ em đã hứa với anh ba tháng sau làm gì không?”

“… Gì cơ…”

Anh vừa nhắc đến ba tháng, Ôn Sơ Nịnh lập tức nhớ ra, gò má hơi ửng đỏ, cố tình giả vờ không hiểu.

“Đăng ký kết hôn.”

“…”

“Ba tháng nữa thi xong, anh sẽ cố gắng, lấy thêm vài tấm huy chương Vàng, rồi về cầu hôn em,” Trần Nhất Lan cầm thìa đảo đồ ăn rất chậm rãi, “Còn em thì chuẩn bị tâm lý cho kỹ.”

Ôn Sơ Nịnh xấu hổ không chịu nổi, dứt khoát vùi mặt vào lưng anh.

Trần Nhất Lan liền trêu cô, “Có gì đâu mà đỏ mặt, chuyện sớm muộn thôi mà, chúng ta cũng chỉ là đi cho có hình thức thôi.”

“Dù là hình thức thì cũng phải cầu hôn cho đàng hoàng nhé,” Ôn Sơ Nịnh nghiêng mặt nhìn anh, “Anh nhớ thi thật tốt đấy.”

Cô chưa từng yêu cầu anh nhất định phải giành được huy chương Vàng, trong mắt cô, chỉ có huy chương Vàng mới xứng với anh, anh vốn đã rực rỡ đến chói mắt.

“Biết rồi,” Trần Nhất Lan nói, “Anh còn phải thi tốt để kiếm tiền nuôi vợ nữa chứ.”

“… Trần Nhất Lan!” Ôn Sơ Nịnh vừa nghe đến hai chữ “nuôi vợ” liền nhảy dựng lên, thò tay vào áo anh véo một cái.

Trần Nhất Lan cười càng lúc càng nhịn không nổi, “Em đang véo anh hay cố tình d* x*m anh đấy?”

“Em d* x*m anh một cách đường đường chính chính.” Ôn Sơ Nịnh dứt khoát.

Trần Nhất Lan vừa đảo đồ ăn trong nồi, vừa nói, “Em nhắc tới vụ d* x*m làm anh lại nhớ đến lúc nhỏ…”

Ôn Sơ Nịnh chờ anh kể tiếp.

Chuyện hồi nhỏ, Ôn Sơ Nịnh còn nhớ rất rõ, nhưng sau khi ở bên nhau, cô lại có chút không dám nhớ lại, luôn cảm thấy từ nhỏ mình đã dựa dẫm vào anh như vậy, có hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn không nhịn được muốn nghe anh kể chuyện cũ.

“Hồi nhỏ em làm gì anh rồi?” Ôn Sơ Nịnh nhỏ giọng hỏi, trong đầu nhanh chóng lục lại ký ức, hình như cũng không làm gì quá đáng cả.

“Có lần mẹ em đi làm, đưa em qua nhà anh, hai đứa ngủ trưa cùng nhau,” Trần Nhất Lan nói, “Em giả vờ ngủ rồi nằm trước mặt anh nhìn chằm chằm. Anh muốn dụ em ngủ nên dọa là không ngủ sẽ bị chuột bắt… Kết quả là em cứ phải ôm lấy anh mới chịu ngủ. Giờ anh nghi lắm, có phải từ nhỏ em đã có ý với anh rồi không.”

Ôn Sơ Nịnh thật sự suy nghĩ kỹ một chút.

Lúc đó còn nhỏ, tầm 5, 6 tuổi, Chu Mộng đưa cô xuống nhà Trần Nhất Lan. Trần Nhất Lan rất có quy củ, buổi trưa nhất định phải ngủ, hai đứa trẻ ngây thơ nằm chung một chiếc giường, lúc ấy Ôn Sơ Nịnh mới học mẫu giáo, thấy mấy bạn nhỏ trong lớp không ai cao và đẹp trai bằng Trần Nhất Lan.

Chuyện hôm đó chẳng còn nhớ được gì mấy, chỉ nhớ khi cô nghiêng người lại gần, thấy Trần Nhất Lan nhắm mắt, hàng mi dài, một mảnh nắng bị rèm cửa xé thành sợi khiến cô nhìn đến mê mẩn.

Đúng lúc ấy, Trần Nhất Lan đột nhiên mở mắt ra, nhẹ nhàng hỏi, “Cậu nhìn gì thế?”

Ôn Sơ Nịnh cũng rất thẳng thắn, “Anh Nhất Lan, cậu đẹp trai hơn cả bạn đẹp trai nhất lớp tớ đấy.”

Bạn đẹp trai nhất lớp tên là gì nhỉ, Đặng gì đó.

Khi ấy thật ra cũng không nói rõ được cảm xúc là gì, tâm tư con nít hay kỳ cục, Trần Nhất Lan nghĩ, chuyện của em đều là anh lo, vậy mà em lại đi nhắc đến bạn học lớp em.

Trần Nhất Lan lười biếng nằm ngửa ra, một tay thò xuống giường gãi gãi, cố ý nói, “Em mau ngủ đi, không ngủ là bị chuột bắt đó.”

Móng tay cào lên mép giường phát ra chút âm thanh lạo xạo, Ôn Sơ Nịnh quả nhiên bị dọa giật mình, lăn qua bên cạnh anh, nhắm chặt mắt lại, “Tớ ngủ thì chuột sẽ không bắt tớ nữa đúng không?”

Nghĩ đến đây, Trần Nhất Lan lại càng cười sâu hơn, hồi nhỏ Ôn Sơ Nịnh dễ bị dọa thật.

“Đúng vậy, từ nhỏ em đã thấy anh khá được, là anh trai được nhất trong khu nhà tập thể của mình.” Ôn Sơ Nịnh đáp lại rất đàng hoàng, tươi cười rạng rỡ.

“Em nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật kỹ,” Trần Nhất Lan tắt bếp, cố tình nói chậm lại, “Anh trai này chuẩn bị thi thêm một trận nữa rồi về cầu hôn em đấy.”

“…”

Anh xoay người, phần eo dựa vào cạnh bếp, Ôn Sơ Nịnh vẫn ôm chặt lấy anh không buông, ngửa mặt hỏi, “Trần Nhất Lan.”

“Hả?”

“Đại hội thể thao toàn quốc em đi xem anh được không?”

“Nếu em không bận việc thì cứ tới thôi.”

“OK!” Ôn Sơ Nịnh vui hẳn, đi dép lê, nhón chân lên định hôn anh, “Em đi cổ vũ cho anh!”

Trần Nhất Lan cười, hai tay vòng qua eo cô, có chút không đứng đắn mà trượt tay xuống, xoa xoa eo cô.

“Ôn Sơ Nịnh, cho em một cơ hội,” Trần Nhất Lan ánh mắt mơ hồ, cứ thế nhìn vào mắt cô, “Em còn muốn ăn cơm không?”

Ôn Sơ Nịnh hiểu rõ đáp án sẽ dẫn đến hai hướng khác nhau.

Nhưng cũng chợt nhớ đến cuộc điện thoại với Bối Bối mấy ngày trước —

Anh thật sự phải đi rồi, lâu như thế không gặp, sẽ hối hận vì lúc trước không ôm anh nhiều hơn, hôn anh nhiều hơn.

Ôn Sơ Nịnh dứt khoát nhón chân hôn anh, ánh mắt có chút chột dạ, “Em còn có thể chờ một lát…”

Ánh mắt Trần Nhất Lan tối hẳn đi, bế cô lên, Ôn Sơ Nịnh hôn anh một cái, má đỏ bừng, lại hỏi, “… Được không?”

“Hẹn hò với em cũng nguy hiểm thật.” Trần Nhất Lan dứt khoát chặn môi cô lại, nói mơ hồ, “Thật sự rất nguy hiểm.”

Ôn Sơ Nịnh vừa cười vừa véo eo anh, chỗ ấy đường nét căng gọn, gầy mà chắc, “Anh đang nghĩ gì thế, em sợ mai anh dậy không nổi…”

“Giờ mới biết à? Muộn rồi.”

Trần Nhất Lan khẽ cười, dứt khoát bế cô trở về.

Ôn Sơ Nịnh tỉnh táo lại đôi chút trong một khoảnh khắc nào đó, cũng chính là khoảnh khắc ấy, cô thật sự nhận ra rằng cậu thiếu niên ngày nào đã trở thành người đàn ông, bờ vai vững chãi, kiên định và chừng mực như thể từng chi tiết đều đặt cô vào vị trí thiêng liêng nhất.

Đó là một thế giới mới toanh, giọt nước mắt mong manh dễ vỡ, nơi tay đi qua ánh xuân dập dềnh, ánh mắt dịu dàng tan chảy tuyết mùa đông thành từng vũng, gió đêm rì rầm như gọi hồn, sắc đêm như thoa lên mười vạn lần sắc hồng.

Trần gian có bao điều đáng giá, tôi lại muốn làm kẻ tham lam nhất, cả bốc đồng và khát vọng, cả yêu sâu và chân thành, tôi đều muốn.

Trần Nhất Lan vuốt lọn tóc dài của cô, cúi đầu nhìn cô.

Thật may mắn biết bao, trong đời anh có thể có một đóa hoa như thế, mềm mại mà kiên cường, chín năm thời gian và vô số lần chia ly cũng không thể khiến cô tàn úa, cô rực rỡ xinh đẹp, xoa dịu mọi chênh vênh và mồ hôi của anh. Cô cứ thế bén rễ vào năm tháng của anh, trải dài trong những mùa xuân thu và lý tưởng của anh, anh dâng lên niềm tin, cô chỉ dành tặng riêng anh tất cả mùa xuân.

“Anh chẳng muốn đợi ba tháng chút nào.” Trần Nhất Lan nói.

“Sợ em đổi ý à?” Ôn Sơ Nịnh cười hỏi.

“Mơ đẹp ghê,” Trần Nhất Lan lại gần, nói, “Giờ đây, ngay lúc này, anh cảm thấy…”

“Cảm thấy gì?”

“Cảm thấy ở bên em chính là bản lĩnh lớn nhất của anh,” Trần Nhất Lan nói, “Là bản lĩnh lớn nhất thiên hạ.”

Ôn Sơ Nịnh cười càng rạng rỡ, “Được, em ghi nhớ rồi, lúc kết hôn anh nhớ đọc lại nhé.”

“Không được đâu, những lời này chỉ được nói với em thôi.” Trần Nhất Lan đưa tay kéo cô vào lòng, môi vô tình lướt qua gò má cô, cố tình hạ giọng, như cắn chặt lấy lời, “Chỉ nói riêng với em.”

Ôn Sơ Nịnh để mặc anh ôm, đưa tay lấy điện thoại hỏi anh, “Giờ em có thể mua vé Đại hội Thể thao không nhỉ?”

“Chắc là được, thường thì sẽ mở bán trước vài tháng. Chắc không mấy ai thích xem đâu.” Trần Nhất Lan ôm eo cô, qua lớp áo, “Có phải thần tượng đâu, mấy lần trước vé còn không bán hết.”

Nghe vậy, lòng Ôn Sơ Nịnh hơi lo lắng, mở Weibo xem thử, lượng fan của Trần Nhất Lan nhiều đến đáng sợ.

Cô tìm được kênh bán vé, vừa nhấn vào thì chỉ thấy một màn hình xám xịt.

Mấy buổi thi bơi đều hết sạch.

Tim Ôn Sơ Nịnh lạnh đi một nửa, đưa điện thoại cho anh, “Xong rồi… Hết vé rồi!”

Trần Nhất Lan hơi ngạc nhiên, cầm lấy xem thử, vé của các môn điền kinh và các hạng mục khác vẫn còn nhiều, chỉ có vé môn bơi là hết sạch.

“Để anh hỏi đội xem có thể xin cho em một vé không.” Trần Nhất Lan không thấy là chuyện gì to tát.

“Thật không?”

“Thật.” Trần Nhất Lan nắm lấy tay cô, “Vé riêng cho em.”

Ôn Sơ Nịnh vui lên, nhìn vào mặt anh, đan tay vào tay anh, “Cố gắng luyện tập nhé!”

“Được,” Trần Nhất Lan nói, “Hai ta hứa với nhau đi.”

“Hả?”

“Anh sẽ giành thêm vài tấm huy chương Vàng, về cầu hôn em, dù cầu hôn có hay hay không thì em cũng phải đồng ý đấy.”

… Đúng là trẻ con.

Ôn Sơ Nịnh bật cười, “Được được được, em đồng ý.”

Trần Nhất Lan nằm bên cô nghỉ ngơi một lát, cuối cùng là anh dậy, hâm nóng đồ ăn cho cô ăn cơm.

Ôn Sơ Nịnh không muốn cử động, nằm úp một lúc rồi cũng lết dậy, ngoan ngoãn ra phòng khách chờ ăn.

Nhưng cũng không chịu yên phận, thò đầu nhìn một cái, thấy Trần Nhất Lan đang đứng đó, vai rộng chân dài, mặc áo thun trắng, cánh tay thon dài có lực, đang rửa một hộp dâu tây cho cô bên bồn nước.

Ôn Sơ Nịnh lấy điện thoại chụp một tấm bóng lưng anh.

Cô ngẫm nghĩ một lát —

[Anh là người đứng đầu trong thanh xuân của em, em hy vọng anh mãi mãi ở bên em, em lúc nào cũng cần anh và lúc nào cũng được anh cần đến.]

Có lẽ vì đã cùng nhau đi qua biết bao nhiêu năm tháng, nên ba tháng xa cách lần này thật ra cũng không tính là gì. Ôn Sơ Nịnh vẫn đi làm như thường, Trần Nhất Lan bận rộn luyện tập, lúc rảnh sẽ nhắn tin cho cô. Tuy hai người không phải lúc nào cũng trả lời ngay, nhưng luôn giữ trong lòng mong muốn được chia sẻ mọi điều với nhau.

Chỉ là lần này sau kỳ Olympic, người đầu tiên nổi tiếng là Trần Nhất Lan, gương mặt của anh được gọi là “gương mặt mối tình đầu quốc dân”, còn có danh hiệu “nam thần đẹp nhất làng bơi lội”. Sau đó là Trương Văn Bác, khi nhận phỏng vấn cậu ta khá rụt rè, thế mà cũng thu hút không ít người hâm mộ.

An Đông còn hơn thế nữa. An Đông không nói nhiều, chỉ đăng một dòng duy nhất lên Weibo, hy vọng mọi người quan tâm đến thể thao, đừng để ý đến đời tư.

Lúc đội tuyển bơi nhận phỏng vấn từ truyền thông quốc gia, cả đội ai cũng cao trên mét chín, vóc dáng chuẩn, ngoại hình nổi bật, trong chốc lát đã thu hút một lượng lớn người hâm mộ, được gọi là “đội người mẫu quốc gia”.

Tính cách Trương Văn Bác thì cởi mở thẳng thắn, người lại đơn thuần hết sức. Khi rảnh, cậu ta hay cắt ghép vlog, chia sẻ chút chuyện thường ngày của vận động viên nhưng tần suất cực kỳ thưa thớt, suốt ba tháng mới đăng được một cái.

Hôm ấy, Ôn Sơ Nịnh đang nghỉ trưa tại chỗ làm, tình cờ thấy Trương Văn Bác đăng một vlog dài ba phút.

Video cắt dựng không chuyên nghiệp lắm, toàn là những đoạn nhỏ ghép lại.

Họ phải dậy từ 6 giờ sáng, phần lớn thời gian trong ngày ngâm mình trong hồ bơi và tập thể lực trên cạn.

Có một đoạn quay Trương Văn Bác cầm điện thoại đi đến cạnh hồ bơi, trong bể có bảy, tám người, An Đông đang tập đá chân mang tạ, Trần Nhất Lan đúng lúc bơi đến gần. Anh vừa nổi lên mặt nước, chỉ mặc một chiếc quần bơi, tỉ lệ cơ thể gần như hoàn hảo, Trương Văn Bá đưa cho anh một chiếc khăn tắm lớn.

Trần Nhất Lan tiện tay nhận lấy khoác lên vai, đường cong vai và cổ trơn mượt, eo bụng gầy gọn săn chắc, cơ bụng theo nhịp thở mà phập phồng.

“Cậu làm gì đấy?” Trần Nhất Lan còn đang thở gấp, cầm khăn lau giọt nước trên mặt.

“Em quay cho chị Tiểu Nịnh xem.” Trương Văn Bác bịa đại.

Trần Nhất Lan nghiêng đầu lại gần, vừa nghe đến chữ “chị Tiểu Nịnh” thì khóe môi khẽ cong lên.

Ôn Sơ Nịnh nhìn Trần Nhất Lan trong video, trong lòng bất giác thấy vui.

Sau đó góc quay chuyển đi nơi khác, Trương Văn Bác xuống bể, mang theo máy quay chống nước. Cậu ta nổi trên mặt nước, bơi từng vòng thong thả, Trần Nhất Lan cũng đang bơi từng vòng ở làn bên cạnh.

“Anh Nhất Lan, anh có gì muốn nói với chị Tiểu Nịnh không?”

Trương Văn Bác gọi Trần Nhất Lan đang bơi ở làn kế bên.

Trần Nhất Lan vuốt tóc, vẫy tay ra hiệu, nước hồ sâu 3m.

Anh lặn xuống đáy bể, Trương Văn Bác quay từ phía trên.

Trần Nhất Lan đối mặt với ống kính, thổi một cái bong bóng.

Ôn Sơ Nịnh cầm điện thoại, vô thức bật cười. Như thể nhớ lại rất nhiều năm trước, trong bể bơi, anh từng thổi một cái bong bóng dưới nước trôi đến trước mặt cô.

Ôn Sơ Nịnh cười mãi không dừng được.

Khương Tinh ăn cơm xong quay lại, thấy Ôn Sơ Nịnh đang ngồi cười trên ghế thì cũng tò mò ghé qua xem, ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Ôn Ôn, bạn trai cậu đẹp trai quá đi mất, cho tớ xin chữ ký được không?”

“Anh ấy đang huấn luyện ở Hoài Xuyên rồi, không có ở đây.”

“Ôn Ôn, tớ đọc trên Weibo mới biết cậu với anh ấy là thanh mai trúc mã đấy!”

“Đúng vậy, mẹ bọn tớ trước đây là bạn, nhà cũng ở tầng trên tầng dưới… Bọn tớ gần như là quen nhau từ bé.”

“Thật ngưỡng mộ quá đi mất, chín năm qua hai người sống sao vậy.”

“Trong tương lai của tớ có anh ấy, trong kế hoạch của anh ấy có tớ, cứ thế mà cùng nhau vượt qua thôi.”

Có những lúc Ôn Sơ Nịnh cảm thấy, có thể bình thản mà nói ra câu này thật sự không dễ chút nào.

Năm nay, Đại hội Thể thao Toàn quốc bị dời lịch, thường thì vào tháng 9 hoặc tháng 10 nhưng năm nay vì tình hình đặc biệt nên bị lùi lại.

Trần Nhất Lan gửi cho cô một tấm vé, không ngờ lại là loại không bán ra thị trường, ngồi ở khu A, hàng ghế số 1, chỗ số 6.

Ôn Sơ Nịnh nhìn sơ qua sơ đồ sân vận động, đó là vị trí đẹp nhất.

Lúc đó Trần Nhất Lan nói tấm vé này là do nhà tài trợ cung cấp — Có lẽ là anh đặc biệt xin cho cô, tầm nhìn từ chỗ đó là tốt nhất.

Bình thường Ôn Sơ Nịnh không mấy khi làm phiền anh, nhưng ba ngày trước thềm Đại hội Thể thao, Trần Nhất Lan gọi cho cô một cuộc video call.

Lúc ấy họ đã tới khách sạn dành cho vận động viên, giải năm nay tổ chức ở Yên Kinh.

Trần Nhất Lan còn tốt bụng dặn cô nên đến sớm một chút.

Ôn Sơ Nịnh vừa tắm xong, nằm sấp trên giường gọi video với anh.

“Muốn nhìn em thì nói thẳng đi.” Ôn Sơ Nịnh chống điện thoại trước mặt, vuốt vuốt mái tóc dài.

Trần Nhất Lan đã ở trong phòng, cứ thế nhìn cô, cô mặc váy ngủ hai dây, chất liệu lụa bóng, cổ chữ V viền một chút ren, lộ ra xương quai xanh và bờ vai mảnh mai đẹp đẽ.

“Đúng là rất nhớ em,” Trần Nhất Lan cầm điện thoại, “Ôn Sơ Nịnh, sao anh lại thấy…”

“Thấy gì cơ?”

“Thấy em càng ngày càng xinh đẹp hơn.”

Ôn Sơ Nịnh bật cười, được người khác khen đã vui, được anh khen càng vui hơn, cả người lâng lâng.

“Không đúng,” Trần Nhất Lan đột nhiên nhận ra điều gì đó, “Sao lúc anh ở nhà em không mặc cái váy này?”

Trần Nhất Lan khẽ nhíu mày.

Ôn Sơ Nịnh đắc ý, “Mặc trước mặt anh nguy hiểm lắm, giờ anh không về được em mới dám mặc cho anh xem, có đẹp không?!”

Cô vừa tắm xong, tóc đen còn hơi ướt, môi đỏ răng trắng, khi cười thì đôi mắt cong cong, như con cáo nhỏ vừa làm chuyện xấu xong.

Ánh mắt Trần Nhất Lan trầm xuống, “Được lắm, em cố tình đấy, chờ anh về rồi biết tay.”

Bình Luận (0)
Comment