Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 76

Trước Đại hội Thể thao toàn quốc, Ôn Sơ Nịnh thỉnh thoảng gọi video với Trần Nhất Lan, có một lần Trần Nhất Lan vừa tắm xong bước ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, ánh mắt của Ôn Sơ Nịnh dừng lại nơi hàng hình xăm nhỏ bên hông anh.

Ngón tay lướt nhẹ màn hình, hôm đó Ôn Sơ Nịnh đột nhiên có một quyết định bốc đồng, vừa hay Trần Nhất Lan ngủ sớm, cô nói với anh một tiếng rồi tắt máy.

Cô không báo cho anh biết.

L’amour de la vie, tình yêu đời tôi.

Hôm sau tan làm, gần công ty cô có một khu thương mại lớn, trong đó cũng có không ít tiệm xăm.

Ôn Sơ Nịnh chọn đại một chỗ bước vào, quán mang phong cách khá đặc biệt, bảng hiệu bằng gỗ với phong cách Trung Hoa hiện đại.

Trên tường treo đầy tranh cơ thể người, các bức ảnh hình xăm cầu kỳ phức tạp.

Cô nhân viên lễ tân mời Ôn Sơ Nịnh ngồi xuống, giới thiệu rằng hai thợ xăm trong tiệm là ông bà chủ rồi hỏi cô muốn xăm ở đâu.

Ôn Sơ Nịnh không do dự, nói: “Chỗ ngực trái đi.”

Là vị trí trái tim.

Tình yêu đời tôi, là sự vĩnh hằng chân thành nhất trong đời cô.

“Vâng, bà chủ chúng tôi sắp xong rồi.”

Cô nhân viên rót cho Ôn Sơ Nịnh một cốc nước chanh, bảo cô ngồi chờ một lát.

Người xăm trước là một anh lớn, đang làm một hình xăm kín tay, từ trên lầu đi xuống, người như sắp kiệt sức vì đau, khoác đại chiếc áo khoác bằng một tay, nói giọng Yên Kinh: “Đỉnh thiệt, xăm cả buổi chiều, tám tiếng! Tay bà chủ chắc thật!”

Bà chủ chỉ cười nhạt, anh kia thanh toán xong rồi rời đi.

Bà chủ người cao gầy, khí chất lạnh lùng, môi đỏ tóc xoăn dài, tùy ý búi một búi tóc.

Thấy Ôn Sơ Nịnh, cô ta khẽ nhướng mày.

Ôn Sơ Nịnh theo cô ta vào phòng làm việc, rồi lấy điện thoại ra, đưa cho cô ta xem tấm ảnh cô đã lưu từ lâu.

“Đây chẳng phải là quán quân Olympic mấy hôm trước làm mạng xã hội dậy sóng đó sao?” Bà chủ kéo ghế ngồi xuống, hứng thú hỏi một câu.

“Ừm… bạn trai tôi.” Ôn Sơ Nịnh mím môi, khẽ mỉm cười.

Bà chủ hiểu ý, “Xăm ở ngực trái đúng không?”

“Vâng.”

“Được rồi, cởi áo ra đi.”

Nói xong bà chủ đi chuẩn bị dụng cụ.

Ôn Sơ Nịnh ngồi trên ghế, cởi áo khoác và áo len mỏng, làn da trắng mịn, xương quai xanh rõ ràng.

Xăm ở đây — Nghĩa là anh mãi mãi ở trong tim cô, nơi trân quý nhất.

Tình yêu của cô, cũng chẳng kém anh chút nào.

Ôn Sơ Nịnh lại hỏi bà chủ: “Có thể thêm một chi tiết được không?”

“Thêm gì?”

Ôn Sơ Nịnh nghĩ ngợi: “Thêm một nhành hoa linh lan.”

Năm ấy, Đại hội Thể thao toàn quốc tổ chức tại Yên Kinh, ở Trung tâm thể thao của thành phố.

Hôm đó vừa hay là cuối tuần, Ôn Sơ Nịnh không phải đi làm. Thứ Bảy là vòng loại, Chủ Nhật mới là chung kết, Trần Nhất Lan đăng ký bốn nội dung, 400m hỗn hợp cá nhân, 200m hỗn hợp cá nhân, bơi bướm 100m và 200m, mật độ thi đấu rất dày.

Sáng thứ Bảy khi Ôn Sơ Nịnh tới nơi, khu kiểm tra vé đã xếp một hàng dài, cửa vào đều có tình nguyện viên hỗ trợ nhưng khu vực khán giả phổ thông vẫn chưa cho vào.

Sân thi đấu rất lớn, rất chuyên nghiệp, một hồ dài 50m, bên kia còn có một bể khác để khởi động trước trận.

Ôn Sơ Nịnh đến khá sớm, có lẽ cũng vì cô ngồi ở khu vực khách VIP.

Khi cô vào đến nơi, chỉ thấy từ xa có hai bóng người đang khởi động trong làn nước, ánh mắt cô lập tức nhận ra Trần Nhất Lan, anh chỉ đang thong thả bơi trong nước, làn nước trong xanh, anh nhẹ nhàng thả mình trôi nổi, như thể sinh ra là để làm chủ nơi này.

Nước thuộc về anh.

Khi Ôn Sơ Nịnh bước đến gần thì khựng lại, đúng lúc Trần Nhất Lan bơi tới cạnh bờ, Cảnh Ái Quốc đứng bên đưa cho anh bình nước.

Trần Nhất Lan bám vào thành bể, ngẩng đầu nhìn thấy Ôn Sơ Nịnh đứng cách đó không xa, anh mỉm cười, Cảnh Ái Quốc cũng nhìn theo.

Ôn Sơ Nịnh đứng yên tại chỗ, dường như Trần Nhất Lan nói gì đó với Cảnh Ái Quốc rồi vẻ mặt có hơi khó chịu, đặt bình nước xuống, dùng khẩu hình nói với cô—

Chờ anh.

Ôn Sơ Nịnh chỉ mỉm cười, cũng dùng khẩu hình đáp: Bơi thật tốt nhé.

Huấn luyện viên Cảnh không nhịn được nữa, gọi cô, “Em lại đây đi.”

Ôn Sơ Nịnh hơi ngượng ngùng nhưng vẫn giơ tay nâng dây phân cách, khom người chui qua, đi tới bên bể khởi động.

Thầy Cảnh mượn cớ đi vệ sinh.

Người còn lại trong hồ bơi cô không quen.

Trần Nhất Lan lại bơi về phía cô, anh không đội mũ bơi cũng không đeo kính, tóc ướt rũ, tiện tay vuốt ngược ra sau, trán cao thoáng sạch, giọt nước lăn theo sống mũi cao xuống dưới.

Ôn Sơ Nịnh mang đôi giày cao gót 6 phân, khoác áo dạ dài bên ngoài, thắt lưng buộc gọn, tóc xoăn nhẹ xõa xuống, trang điểm nhẹ nhàng, rạng rỡ xinh đẹp.

Cô đi tới mép bể, khẽ vén tà áo khoác, ngồi xổm xuống trước mặt anh.

Trần Nhất Lan bất ngờ bám vào mép bể vươn lên, đột ngột hôn cô một cái, trên mặt anh vẫn còn đọng nước, hai tay chống thành bể, Ôn Sơ Nịnh chưa kịp phản ứng, theo bản năng lùi lại một chút: “…Trần Nhất Lan! Bao nhiêu người đang nhìn kìa!”

“Thì sao.” Trần Nhất Lan trả lời rất đương nhiên, “Em là người nhà, đâu phải người ngoài.”

“…”

“Còn chưa bắt đầu thi mà.”

Giờ mới 8 giờ hơn, thi đấu bắt đầu lúc 9 rưỡi.

Ôn Sơ Nịnh ngồi xổm bên bể nhìn anh, ba tháng không gặp, có lẽ là nỗi nhớ chất chứa, khiến cô không thể rời mắt khỏi anh.

“Chút nữa anh sẽ tìm em,” Trần Nhất Lan nói, “Trưa mình ăn với nhau.”

“Được. Cố lên!”

Ôn Sơ Nịnh cũng không muốn quấy rầy anh lúc này, lại nghiêng người tới, hôn lên má anh một cái rồi mới đứng dậy rời đi.

Trần Nhất Lan vẫn bám vào mép bể nghỉ ngơi, nhìn theo bóng lưng rời đi của Ôn Sơ Nịnh, khóe môi khẽ cong, rồi mới trở lại trong nước.

Vòng loại bắt đầu lúc 9 rưỡi, tầm 8 rưỡi hơn, khu khán giả phổ thông mới bắt đầu kiểm vé vào chỗ.

Lần này có rất nhiều người tới xem thi đấu, các kỳ hội thao trước, đặc biệt là bơi lội, thường có rất nhiều chỗ trống, giờ đây khán đài chật kín người. Ôn Sơ Nịnh bất giác thấy căng thẳng, nhất là khi quay đầu lại, khu ghế của cô gần như không có ai, chỉ lác đác vài người ăn mặc rất trang trọng, chắc là bên tài trợ.

Hàng ghế đầu chỗ Ôn Sơ Nịnh ngồi hoàn toàn trống.

Cô hơi ngượng, nhất là khi mấy hàng sau toàn là mấy cô gái trẻ, còn tự phát làm bảng cổ vũ, cô ngồi trơ trọi một mình ở đây quả thật hơi nổi bật.

Có mấy cô gái nhìn thấy cô, thì thầm phía sau: “Cái chị đó là bạn gái của anh Nhất Lan phải không?”

“Giống quá mà, nhìn bóng lưng giống thật!”

“Thuyền lớn quá, tình yêu thần tiên thế này! Bạn gái tới cổ vũ luôn!”

“Ôn Ôn —”

Đột nhiên có người gọi cô.

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu, thấy Thư Khả Bội và Tôn Gia Diệu, nội dung thi của Tôn Gia Diệu mấy hôm sau mới bắt đầu nên hiếm khi có thời gian rảnh đến được.

“Trời ơi, vé xem bơi khó mua quá trời! Tớ cá là đám phía sau đều đến vì Trần Nhất Lan đó!” Thư Khả Bối chạy nhỏ tới, ngồi xuống cạnh Ôn Sơ Nịnh, “Trần Nhất Lan đúng là keo kiệt, tụi tớ không mua được vé mà nhờ cậu ta cũng không chịu, thì ra để dành vé cho cậu… Tớ phải nhờ Tôn Gia Diệu xoay sở lắm mới mua được đó!”

Ôn Sơ Nịnh mỉm cười, nhìn Tôn Gia Diệu phía sau, lâu rồi không gặp, anh ta hơi sạm đi một chút, trời lạnh rồi mà vẫn mặc áo thun quần đùi, vẻ mặt vẫn tươi rói, vừa thấy cô liền trêu: “Tớ biết ngay hai người có gì đó, giỏi nhỉ, lén quen nhau cũng không nói tiếng nào với anh Gia Diệu này.”

“Đừng có đùa với Ôn Ôn nhà em nhé.” Thư Khả Bội lườm, Tôn Gia Diệu giơ hai tay đầu hàng, ngoan ngoãn ngồi sang một bên.

Còn một lúc nữa mới bắt đầu thi đấu.

Ôn Sơ Nịnh ngồi tán gẫu với Thư Khả Bội, nói chuyện vặt vài câu, Thư Khả Bội còn hạ thấp giọng thì thầm: “Ôn Ôn, tớ thấy mấy cô gái ở đằng sau đều tới xem Trần Nhất Lan đấy, cậu nên thấy nguy hiểm tí đi.”

“Cũng bình thường thôi,” Ôn Sơ Nịnh hơi ngượng, khẽ mím môi.

“Sao lại là bình thường! Cậu phải ghen lên chứ!” Thư Khả Bội trợn mắt, “Cậu không biết đâu, dạo gần đây mấy người ở ba môn phối hợp cũng nổi lên, thậm chí có cả fanclub nữa… Có mấy người còn nhắn tin cho Tôn Gia Diệu hàng ngày đấy.”

“Thế rồi sao?”

“Thế rồi tớ cào Tôn Gia Diệu một trận.”

“Đúng là bà nội của tớ đấy,” Nhân vật chính Tôn Gia Diệu lầm bầm, “Em thì ngày nào cũng suy nghĩ linh tinh, mấy cô bé đó chỉ đu idol thôi mà em cũng ghen nữa.”

“Anh mà là idol á?”

“Idol thể thao đấy!”

“Cào là đúng rồi!”

“Tiểu Nịnh, cậu phản tớ à?”

Ôn Sơ Nịnh nghiêm túc đáp, “Tớ mãi mãi đứng về phía Bối Bối.”

Tôn Gia Diệu tự giác giơ tay đầu hàng, không dám tranh cãi với hai cô gái.

Ôn Sơ Nịnh mỉm cười, rồi ghé sát lại nói với Thư Khả Bội, “Tớ và Trần Nhất Lan có hứa với nhau… Nếu hôm nay anh ấy giành huy chương Vàng thì có thể… có thể bọn tớ sẽ đi đăng ký kết hôn, nhưng tớ vẫn chưa nghĩ ra ngày nào thích hợp…”

“Cậu được đấy! Chuyện lớn như thế thì phải chọn đúng ngày lành tháng tốt, trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử nhé!”

“Cậu nói linh tinh gì thế!”

Hai cô gái vừa nói vừa cười, hạ thấp giọng trò chuyện, Tôn Gia Diệu chỉ nghe loáng thoáng mấy câu sau, liền bật thốt, “Đã sớm sinh quý tử rồi á?”

“Ai cho anh nói chen vào hả!”

“Hỏi chút cũng không được à!”

Hai người lại bắt đầu chí chóe.

Ôn Sơ Nịnh chỉ mỉm cười nhìn họ cãi vã.

Một lát sau, cuộc thi bắt đầu.

Phía loa phát thanh vang lên thông báo các vận động viên chuẩn bị vào sân.

Ôn Sơ Nịnh cũng theo đó nhìn sang, phát thanh viên đang giới thiệu từng người.

Trần Nhất Lan ở làn số 6, những cái tên trước đó cô không chú ý lắm.

Chỉ đến khi Trần Nhất Lan bước ra, ánh mắt của Ôn Sơ Nịnh mới thực sự có điểm để dừng lại.

Anh mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, áo khoác dài tay và quần dài để giữ ấm trước khi thi đấu, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo khoác dáng dài màu đen.

Vóc dáng cao gầy.

Trần Nhất Lan cởi áo khoác, đặt vào thùng đựng đồ, sau đó ngồi xuống ghế, c** q**n dài ra, bên trong là quần bơi, phần cạp hơi thấp lộ ra dòng chữ mảnh mảnh ngay ở đó.

L’amour de la vie.

Tình yêu đời tôi.

Cùng lời hứa năm họ 17 tuổi.

Tim Ôn Sơ Nịnh như đập mạnh hơn, từng nhịp từng nhịp rõ ràng trong lồng ngực.

Trần Nhất Lan đang khởi động bên làn số 6, còn làn số 5 bên cạnh lại trống không.

Tôn Gia Diệu ghé sát lại, hạ giọng nói, “Làn số 5 bỏ thi rồi… Lúc nãy bọn tớ đến, thấy có người vào kiểm tra, chắc là kiểm tra máu và nước tiểu trước khi thi.”

“Rồi sao?”

“Vận động viên đó không chịu kiểm tra, chắc là có vấn đề, cậu biết là ai không?”

“Ai vậy?”

“Là người tỉnh A, huấn luyện viên là Hà Quân. Dạo gần đây Hà Quân bị điều tra rồi, đã bị đuổi khỏi ban huấn luyện. Chi tiết tớ không rõ, chỉ biết là Hội thao tỉnh A năm nay phát hiện nhiều trường hợp dương tính với chất k.ích thích và hormone. Dù sao thành tích vận động viên cũng liên quan đến huấn luyện viên, có lẽ thấy bơi lội của tỉnh A không đủ tiêu chuẩn để dự thi giải lớn, nên mới qua mặt ở hội thao tỉnh để kiếm thưởng…” Tôn Gia Diệu nói tiếp, “Từ lâu tớ đã nghi ngờ người đó rồi.”

Ôn Sơ Nịnh im lặng lắng nghe, không nói gì thêm.

Vận động viên gặp được một huấn luyện viên tốt, thật sự không dễ dàng.

“Chuẩn bị —”

Tiếng còi điện vang lên.

Ôn Sơ Nịnh thu lại tâm trí, đưa ánh nhìn trở về cuộc thi.

Trần Nhất Lan lao xuống nước, ngay từ kiểu bơi đầu tiên đã dẫn trước nửa thân người.

Dẫu sao anh cũng từng giành huy chương Vàng Olympic, vòng loại lần này, Trần Nhất Lan không ngoài dự đoán mà về Nhất.

Bình Luận (0)
Comment