Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 77

Khi Trần Nhất Lan bước ra khỏi bể bơi, trên sân có không ít phóng viên truyền thông và các kênh chính thống đang phát trực tiếp.

Anh xách mũ bơi và kính bơi, mái tóc đen ướt đẫm, xương hàm gầy gò góc cạnh, có lẽ là vì vừa bước lên khỏi mặt nước, làn hơi ẩm phủ lấy càng khiến vẻ lạnh lùng trở nên cuốn hút.

Phía trước anh có mấy vận động viên, các phóng viên vẫn đang chụp ảnh liên tục.

Trần Nhất Lan lại ngẩng đầu nhìn lên khu vực khán đài, Ôn Sơ Nịnh biết anh đang tìm cô, liền vẫy tay về phía anh, Trần Nhất Lan trông thấy cô, bất chợt cong môi cười, thậm chí còn bất ngờ giơ tay làm một hình trái tim với cô.

Ôn Sơ Nịnh ngồi đó mà ngẩn cả người.

Trần Nhất Lan bước về phía trước rồi lại quay người, lùi lại vài bước, ánh mắt dừng trên người cô, cứ thế vừa lùi vừa mỉm cười nhìn cô.

Thời gian bỗng như bị kéo dài và chậm lại, ánh nhìn của cô cũng dừng lại trên người anh.

Phía sau có người đang hét lên.

Có người điên cuồng gọi tên anh, nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn dừng lại nơi cô, chưa từng rời đi dù chỉ một giây.

Ôn Sơ Nịnh bất chợt cảm thấy hai má nóng bừng, khoảnh khắc ấy lại nhớ đến trận thi bơi cấp trung học ở thành phố Lâm nhiều năm trước, Trần Nhất Lan là người đầu tiên chạm tới thành bể, anh quay đầu nhìn bảng thành tích, lúc ấy cô đang ngồi trên khán đài, Trần Nhất Lan bám lấy dây phao giữa các làn nước nhìn về phía cô, như mọi lần, vẫn luôn dõi theo bóng hình cô.

Ôn Sơ Nịnh bật cười, từ một kỳ đại hội thể thao trung học bình thường ở tuổi 17, đến Đại hội thể thao toàn quốc năm 26 tuổi, giữa họ dường như chưa từng có gì thay đổi.

Trần Nhất Lan bước ra khỏi sân thi, chỉ để lại một bóng lưng, đường cong eo và hông rắn rỏi, eo thon quyến rũ, vai rộng eo hẹp chân dài, từng đường nét cơ bắp đều hoàn hảo đến mức vừa vặn.

Ôn Sơ Nịnh có phần ngang nhiên nhìn theo bóng lưng anh.

Thư Khả Bội nhìn cô đầy vẻ trêu ghẹo.

Ôn Sơ Nịnh ho khẽ một tiếng, như thể trong chốc lát lại quay về những năm đi học, hai cô gái nhỏ nhìn nhau cười, bao nhiêu tâm sự giấu hết trong gió và ánh mắt.

Buổi sáng Trần Nhất Lan chỉ có hai nội dung vòng loại, thi đấu khá nhanh, cả hai anh đều không bất ngờ mà giành được hạng nhất.

Một lát sau, điện thoại của Ôn Sơ Nịnh rung lên, là Trần Nhất Lan nhắn tin cho cô, lúc này đã hơn mười một giờ, Ôn Sơ Nịnh nói với Thư Khả Bội và Tôn Gia Diệu một tiếng rồi lặng lẽ rời sân trước.

Trận cuối cùng cũng sắp kết thúc.

Ôn Sơ Nịnh chạy dọc theo lối ra, vừa ra tới cổng đã trông thấy Trần Nhất Lan đang đứng ở đằng xa, quần dài thể thao màu đen, áo thun trắng, cánh tay dài thon chắc khỏe, cổ tay gân guốc rõ ràng, vài sợi gân xanh mơ hồ hiện lên, anh thấy Ôn Sơ Nịnh chạy đến, khóe mắt khẽ cong lên cười.

Ôn Sơ Nịnh chạy đến, khoác lấy tay anh, “Đi thôi.”

“Đi, ăn cơm.” Trần Nhất Lan thuận tay siết lấy bàn tay cô, dẫn cô đến căn tin chuyên dụng.

Vừa đi được vài bước, họ gặp mấy phóng viên, họ nói rõ ý định, muốn chụp ảnh chung với anh.

Kết quả Trần Nhất Lan hiểu nhầm, tưởng là họ muốn chụp một bức ảnh cho cả hai người, Ôn Sơ Nịnh định buông tay để anh đi qua đó, Trần Nhất Lan không buông, cứ thế nắm tay cô đứng yên tại chỗ.

“Chụp đi,” Trần Nhất Lan nói, “Chụp xong tôi phải đưa bạn gái đi ăn.”

Phóng viên là mấy cô gái trẻ, đột nhiên được tiếp cận gần như vậy với Trần Nhất Lan, anh lại cao lớn, khí thế có phần áp bức khiến họ có chút ngại ngùng, vội vàng lấy máy ảnh ra chụp.

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn anh, “Hay là anh đi chụp một tấm với họ đi?”

“Không được,” Trần Nhất Lan ghé sát tai cô nói, “Anh còn phải đi ăn với em.”

Thật là trẻ con.

Ôn Sơ Nịnh bất đắc dĩ, cô khoác tay anh, ngẩng đầu nhìn anh, Trần Nhất Lan hơi khom lưng sát gần cô, hai người nhìn nhau cười.

Phóng viên không kịp đề phòng mà bị thồn cho một ngụm cơm chó to tướng.

Trận chung kết thường bắt đầu lúc 19:30, hai nội dung của Trần Nhất Lan đều không ngoài dự đoán giành được huy chương Vàng, Ôn Sơ Nịnh không dám quấy rầy anh nhiều, dù sao lịch thi đấu cũng khá dày, không thể để anh bị phân tâm.

Lúc Trần Nhất Lan đưa cô ra về, Cảnh Ái Quốc đứng sau lưng dõi theo.

Ôn Sơ Nịnh có cảm giác như yêu sớm bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp, vừa căng thẳng vừa xấu hổ.

Trần Nhất Lan không để ý, vẫn nắm tay cô đưa ra ngoài, đến khi anh thi xong bước ra thì trời đã tối, làng vận động viên cũng hơi hẻo lánh, nhưng may là bên ngoài không xa có trạm tàu điện ngầm.

“Được rồi, anh về đi, ngủ sớm nhé, huấn luyện viên Cảnh đang nhìn anh kìa!” Ôn Sơ Nịnh cảm thấy đôi khi Trần Nhất Lan cũng khá dính người.

“Có phải anh yêu sớm đâu,” Trần Nhất Lan khoác tay cô đưa đi, “Em cũng vậy, về nghỉ ngơi sớm, mai anh vẫn thi giờ này.”

“Ừ.”

“Ngủ ngon.” Trần Nhất Lan nói với cô.

“Ngủ ngon.”

Ôn Sơ Nịnh định buông tay anh, nhưng hai người vẫn chưa ai buông ra, nơi này không có nhiều người, Trần Nhất Lan lại kéo cô trở về.

“Làm gì vậy?” Mấy lời bịn rịn trước khi chia tay khiến Ôn Sơ Nịnh có phần ngượng ngùng.

“Cho anh một cái hôn chúc ngủ ngon, không có anh ngủ không được.”

Trần Nhất Lan hơi cúi người trước mặt cô, ghé sát mặt cô, trong đêm tối tĩnh mịch, có làn gió nhẹ lướt qua mặt, anh vừa từ bể bơi lên cũng đã tắm lại sơ qua, trên người còn phảng phất mùi sữa tắm dịu nhẹ.

Ôn Sơ Nịnh ngoảnh đầu nhìn một cái, huấn luyện viên Cảnh đang đứng cách đó không xa nói chuyện với người khác, Trần Nhất Lan cảm nhận được cô bị phân tâm, liền vòng tay qua eo kéo cô lại, cúi đầu hôn xuống.

Màn đêm khiến nụ hôn càng trở nên quấn quýt say mê.

Ôn Sơ Nịnh có chút căng thẳng, xung quanh người qua kẻ lại, Trần Nhất Lan cứ kéo cô đến chỗ khuất sáng, khiến cô có một cảm giác ngượng ngùng kỳ lạ.

Ôn Sơ Nịnh theo bản năng đặt tay lên ngực anh.

Trần Nhất Lan thuận tay nắm lấy cổ tay cô, lòng bàn tay anh ấm áp khô ráo, như nắm trong tay một ngọn lửa âm ỉ.

Tai Ôn Sơ Nịnh nóng ran, suýt nữa thấy mình sắp ngạt thở, Trần Nhất Lan mới buông cô ra, chỉ là tay vẫn còn ôm lấy eo cô, hơi thở phả nhẹ lên chóp mũi cô, “Mai thi xong chắc anh còn phải bận một ngày với chuyện trong đội, ở nhà đợi anh nhé, được không?”

“Biết rồi, anh cứ làm việc của anh đi.” Mặt Ôn Sơ Nịnh đỏ bừng, cũng may là trời tối, cô khẽ nói một câu, “Mai gặp.”

Trần Nhất Lan mới chậm rãi buông tay cô ra.

Ôn Sơ Nịnh xách túi quay người đi, luôn cảm thấy nơi khóe môi vẫn còn vương chút hương vị của anh.

Nhưng tâm trạng thì đã dần dâng lên cao.

Lần này các trận đấu của Trần Nhất Lan, Ôn Sơ Nịnh không bỏ lỡ trận nào. Nghĩ lại lần Olympic năm đó thật ra cũng có chút tiếc nuối, một là khi ấy công việc của cô hơi bận, nhưng lý do quan trọng hơn là cô không muốn ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu của Trần Nhất Lan. Cô biết trận đấu lúc đó quan trọng với anh đến mức nào, có lẽ đó sẽ là tấm huy chương và trận đấu quan trọng nhất trong sự nghiệp của anh, cô không dám đánh cược một chút nào.

Lúc Ôn Sơ Nịnh về đến nhà, Trần Nhất Lan vừa hay gửi tin nhắn cho cô. Cô nhắn lại rồi đi tắm. Đứng trước gương trong phòng tắm, nước nóng khiến hình xăm ở bên ngực trái của cô hơi ửng đỏ. Ôn Sơ Nịnh đưa tay chạm nhẹ, cũng không biết nếu Trần Nhất Lan nhìn thấy sẽ phản ứng thế nào.

Trước khi đi ngủ, Ôn Sơ Nịnh xem điện thoại một lát, Trần Nhất Lan gửi cho cô hai đường link Weibo.

Anh còn thêm một câu: Chụp cũng đẹp ghê.

Ôn Sơ Nịnh bấm vào xem, một bài là ảnh chụp ban ngày, cô khoác tay Trần Nhất Lan, phóng viên đó chụp lén được hai tấm, tấm đầu tiên là hai người nhìn nhau cười, tấm thứ hai mới là ảnh chính diện.

Bài thứ hai chắc là do người qua đường chụp ngay trước cổng làng vận động viên, bên những hàng sồi xanh và bụi cây hai bên đường. Trần Nhất Lan mặc nguyên cây đen, quần dài và hoodie cùng màu. Hôm nay Ôn Sơ Nịnh ra ngoài còn cố tình ăn diện một chút, một chiếc áo khoác dáng dài, thắt eo bằng chiếc nơ bướm, tay cô xách túi, được Trần Nhất Lan ôm vào lòng. Cô mang giày cao gót, Trần Nhất Lan hơi cúi người xuống, hôn cô.

Người chụp còn thêm một lớp filter hơi mờ ảo.

Dưới hai bài Weibo đó đã vượt mười nghìn phần bình luận —

[Aaaaa đẹp đôi quá đi! Tình yêu thanh mai trúc mã đúng là cực phẩm!]

[Trần Nhất Lan là hình mẫu bạn trai thế nào vậy! Ngoại hình, vóc dáng đều siêu đỉnh, mà còn cưng chiều bạn gái nữa chứ!]

[Vậy là khỏi nghĩ cách chiếm được ảnh rồi, bạn gái của oppa đẹp quá!]

[Mới yêu mà đã thất tình rồi hả mọi người! Trương Văn Bác với An Đông có bạn gái chưa vậy?]

Ôn Sơ Nịnh ném điện thoại qua một bên, lăn một vòng trên giường. Thật ra từ khi Trần Nhất Lan có nhiều fan đến vậy, Ôn Sơ Nịnh chưa bao giờ lo lắng.

Bởi vì anh vẫn như trước giờ, trong mắt chỉ có mỗi cô.

Môn bơi lội của Đại hội thể thao toàn quốc kết thúc khá nhanh, Trần Nhất Lan chỉ có một nội dung chính cùng ba nội dung kiêm nhiệm, thành tích của anh lần này vượt xa kỳ vọng, cả bốn nội dung đều giành được huy chương Vàng.

Sau đó Ôn Sơ Nịnh quay về trước vì đội của anh vẫn còn việc, cô cũng không có việc gì cần ở lại. Tính ra khi tất cả các hạng mục thi đấu của Trần Nhất Lan kết thúc thì đã là thứ Hai, Ôn Sơ Nịnh còn phải đi làm.

Trần Nhất Lan có chút không nỡ, chỉ dặn cô chờ điện thoại của anh.

Ôn Sơ Nịnh chợt nhớ ra một chuyện — Vẫn chưa nghĩ xong là sẽ ở lại Yên Kinh hay quay về Hoài Xuyên. Kinh nghiệm của cô không nhiều, chỉ có thể tìm Thư Khả Bội để xin chút ý kiến.

Thư Khả Bội nói, “Dù sao tớ cũng không định quay về nữa, ở Yên Kinh cũng tốt mà, mùa đông có sưởi! Với lại…”

Ôn Sơ Nịnh cầm điện thoại hỏi, “Với lại gì nữa?”

Thư Khả Bội nói, “Tớ thấy Trần Nhất Lan cũng chẳng ham danh ham lợi gì, chắc chắn không định phát triển theo kiểu ngôi sao thể thao. Kiểu có kinh nghiệm thi đấu cấp quốc tế như cậu ấy, kể cả sau này giải nghệ thì đội vẫn rất thích mời làm huấn luyện viên kỹ thuật. Công việc đó nhàn, chứ mà về đội tỉnh làm huấn luyện viên thì thật sự bận chết mất. Ở lại Yên Kinh vẫn hơn. Hơn nữa mẹ cậu vẫn ở nước ngoài… cậu cũng sống ở Yên Kinh bao nhiêu năm rồi, công việc các thứ đều ở đây, nói sao thì ở lại cũng hợp lý hơn.”

Ôn Sơ Nịnh nghĩ một lát, thấy đúng là như vậy. Hơn nữa cô cũng biết Trần Nhất Lan thật lòng yêu thích bơi lội, để anh rời khỏi bể bơi ngay lập tức thì chắc anh cũng làm không được, bản thân cô cũng không nỡ. Những lúc rảnh rỗi cô cũng từng nghĩ qua, có lẽ sau khi Trần Nhất Lan giải nghệ, anh vẫn sẽ chọn công việc liên quan đến bơi lội.

Đang trò chuyện với Thư Khả Bội thì điện thoại của Trần Nhất Lan gọi đến, Ôn Sơ Nịnh liền tắt máy trước, “Để tớ nói sau nha.”

“Ừ, đi đi!”

Ôn Sơ Nịnh gọi lại cho anh, lúc đó Trần Nhất Lan vừa trở về khách sạn trong làng vận động viên, hỏi cô, “Lại đang tám chuyện với Thư Khả Bội hả?”

“Ừ đó, tụi em vừa nói chuyện sau này tính sao nữa.” Ôn Sơ Nịnh nằm dài trên giường, với tay ôm con cá heo nhỏ ở cạnh cửa sổ vào lòng.

“Sao là sao?” Trần Nhất Lan vẫn chưa hiểu cô đang nói đến chuyện gì.

“Trần Nhất Lan, anh thấy… tụi mình có thể sống ở Yên Kinh không?” Ôn Sơ Nịnh hỏi khẽ, rồi liền nói thêm, “Nếu sau này anh muốn về Hoài Xuyên, em cũng theo anh.”

“Muốn ở lại Yên Kinh à?” Trần Nhất Lan trả lời rất dứt khoát, “Được. Em muốn ở đâu, anh ở đó với em.”

Ôn Sơ Nịnh bật cười, hiếm khi nói với anh chuyện tương lai, “Vậy nếu anh giải nghệ thì sao?”

“Vài hôm trước anh có hỏi huấn luyện viên Cảnh rồi, thầy nói đội có thể mời anh làm huấn luyện viên kỹ thuật.”

Quả đúng như Thư Khả Bội đoán.

“Công việc có bận lắm không?”

“Cũng không bận lắm, chỉ là huấn luyện kỹ thuật trước những giải đấu lớn thôi,” Trần Nhất Lan thong thả nói, rồi bật cười, “Sau này trọng tâm công việc của anh là nuôi vợ mà.”

“… Ai cần anh nuôi.” Ôn Sơ Nịnh cố tình nói thế, trong lòng lại rộn ràng vui sướng, “Khi nào anh về vậy?”

“Còn hai ngày nữa, mai với mốt đội còn phải phỏng vấn, mấy tạp chí thể thao cũng hẹn, chắc bận hai ngày nữa mới về được.”

“Được rồi, anh cứ lo việc của anh đi, em sẽ đợi anh ở nhà.”

“Ừ,” Trần Nhất Lan cười lười biếng, giọng nói trầm khàn đầy gợi cảm, “Anh nhắc em một chuyện nha.”

“Chuyện gì thế?” Ôn Sơ Nịnh nằm trên giường, ôm lấy con cá heo nhỏ, lăn một vòng, chiếc giường thiếu vắng anh bỗng thấy trống trải hẳn.

Đúng là nhớ anh thật rồi.

“Cái váy đó của em.” Trần Nhất Lan cố tình nhấn mạnh mấy chữ, “Anh vẫn chưa được thấy em mặc trước mặt đâu.”

“… ” Mặt Ôn Sơ Nịnh nóng bừng, “Anh về rồi cũng không cho anh xem đâu.”

“Không được, anh không đồng ý.”

“Em đồng ý!”

“Ôn Sơ Nịnh, em ngược đãi anh.”

“Em ngược đãi anh cái gì…”

“Không được, anh nhất định phải xem.” Trần Nhất Lan dứt khoát gửi cho cô một bức ảnh.

Ôn Sơ Nịnh mở ra xem, hóa ra là ảnh chụp màn hình từ đoạn video hôm đó, lúc ấy cô chống điện thoại lên đầu giường, vừa tắm xong, tóc dài buông xõa, váy ngủ lụa satin màu xanh ngọc nhạt rũ xuống mềm mại, cô đang nằm sấp trên giường, bờ vai trắng trẻo, mảnh mai, tròn trịa.

“Giống thiên nga nhỏ nhà anh không?” Trần Nhất Lan còn có chút đắc ý hỏi thêm một câu.

Ôn Sơ Nịnh xấu hổ đến mức không nói nên lời, “Đợi anh về rồi tính…”

“Vậy anh coi như em chấp nhận rồi nha.”

“Trần Nhất Lan!”

Trần Nhất Lan chỉ khẽ bật cười, “Thôi, em ngủ sớm đi, mai 6 giờ mấy anh phải dậy rồi, em cũng phải ngoan ngoãn đi làm.”

“Biết rồi.” Ôn Sơ Nịnh đáp nhẹ một tiếng, cúp máy rồi mà mặt vẫn còn hơi nóng.

Ngày hôm sau, đội của Trần Nhất Lan có không ít hoạt động tuyên truyền, phải nhận phỏng vấn từ vài cơ quan truyền thông chính thức, còn có mấy buổi chụp hình hợp tác với các nhãn hàng đã ký hợp đồng với đội.

Trần Nhất Lan có phần lơ đãng, trước buổi phỏng vấn, anh tranh thủ thời gian đến nói chuyện với Cảnh Ái Quốc.

“Huấn luyện viên?”

Cảnh Ái Quốc vốn đang nói chuyện với Khương Bình, thấy Trần Nhất Lan đi tới là lại cảm thấy chắc không phải chuyện gì hay ho.

“Được rồi, vậy tôi đi trước, hai người cứ nói chuyện.” Khương Bình tâm trạng khá tốt, vỗ vai huấn luyện viên Cảnh rồi rời đi.

“Nói đi, lại có chuyện gì?” Cảnh Ái Quốc rót một ly nước.

“Em có thể, gần đây, đăng ký kết hôn không ạ?” Trần Nhất Lan ngồi xuống trước mặt ông, cố gắng lựa từ cho khéo, nhưng lời này vốn chẳng thể nói khéo được.

“… Khụ khụ khụ…” Cảnh Ái Quốc suýt nữa bị sặc, “Em kết cái gì hôn cơ?”

“Với Ôn Sơ Nịnh ạ.” Trần Nhất Lan rút một tờ giấy đưa qua, “Chỉ là định đi đăng ký trước, thầy yên tâm, năm sau em vẫn sẽ tham gia Á vận hội, lễ cưới để sau rồi hẵng tổ chức.”

Nghe xong vậy, hóa ra người ta cũng tính toán đâu vào đấy cả rồi.

Cảnh Ái Quốc nhất thời không biết nói gì.

Nhìn kỹ lại, Trần Nhất Lan đã chẳng còn là cậu thiếu niên non nớt năm nào nữa. Tuy đã 26 tuổi nhưng vì nhiều năm rèn luyện tự giác và luyện tập theo quy luật, trông anh vẫn giữ được nét trẻ trung và thanh tú — Song cũng không thể phủ nhận, năm nay Trần Nhất Lan đã 26 tuổi rồi.

Với vận động viên bơi lội, độ tuổi hoàng kim gần như đã đến đỉnh điểm, những vận động viên bình thường ở tuổi này đều đã giải nghệ nhưng năm nay anh mới đạt thành tích tốt nhất, trong một năm nay vẫn còn được coi là thời kỳ đỉnh cao.

Cảnh Ái Quốc khá không nỡ nhưng rồi cũng nhanh chóng nhận ra, nếu năm nay Trần Nhất Lan giải nghệ thì e rằng ông cũng phải về hưu — Vừa rồi Khương Bình cũng trò chuyện với ông về chuyện đó.

Cảnh Ái Quốc đã ngoài 70, lẽ ra bốn năm trước đã đến tuổi nghỉ hưu nhưng vì muốn dẫn Trần Nhất Lan thi Olympic, ông cố bám trụ thêm mấy năm. Một huấn luyện viên phù hợp với một vận động viên phù hợp là điều khó gặp trong đời.

Nhìn thế này… ông định lúc Trần Nhất Lan giải nghệ cũng sẽ nghỉ luôn.

Trọn vẹn hoàn thành trọn vẹn sự nghiệp của cậu ấy.

“Theo lý thì đội tuyển bơi của chúng ta không cho phép kết hôn khi còn đang thi đấu, trước đây mà phát hiện ra thì sẽ bị đẩy về đội tỉnh. Nhưng hai năm nay có phần nới lỏng hơn chút, lý do vì sao thì em cũng biết rồi, bởi tuổi nghề của chúng ta ngắn hơn các môn khác. Thầy sẽ xin cho em một đơn, năm nay đi đăng ký thì không vấn đề gì, làm lễ cưới cũng không sao, nhưng năm nay không có nghỉ phép cưới đâu.” Cảnh Ái Quốc hiếm khi dịu giọng khi nói đến đề tài này, nói xong lại cảnh cáo, “Năm nay kết hôn thì được, nhưng đừng có mà nghĩ đến chuyện sinh con.”

“Em còn chưa nghĩ đến chuyện đó mà!”

Cảnh Ái Quốc nói chuyện còn thẳng hơn cả anh.

Trần Nhất Lan bật cười.

“Được rồi, vậy năm nay em đi đăng ký trước.” Trần Nhất Lan lại hỏi, “Em không vội nghỉ phép cưới, nhưng em muốn đăng ký xong sẽ nghỉ phép năm.”

“Em cũng chỉ còn năm ngày phép năm thôi, giữ mà dùng dần.” Cảnh Ái Quốc nói, “Nhưng năm cuối cùng của em cũng chẳng còn bao nhiêu giải đấu nữa.”

“Đại hội thể thao toàn quốc xong rồi, sau đó còn Á vận hội vào tháng 9 năm sau.”

“Đúng vậy, nhưng thầy vừa mới bàn với huấn luyện viên Khương, mùa xuân có một giải vô địch thế giới, hiện tại đội vẫn chưa có ai đủ ổn định ở nội dung 400m hỗn hợp cá nhân, vẫn đang xem xét. Nếu không tìm được ai thích hợp, có lẽ em vẫn phải thi đấu thêm lần nữa.”

“Vâng.”

Hai thầy trò trò chuyện một lúc bên ngoài, sau đó được nhân viên đưa vào văn phòng để phỏng vấn.

Đó là một buổi phỏng vấn độc quyền của một chuyên mục thể thao chính thống.

Chiến thắng của Trần Nhất Lan khi đó khiến không ít người bất ngờ, vì trong đội bơi lúc ấy có nhiều tuyển thủ nổi tiếng hơn anh từng giành thành tích rực rỡ. Nhưng sau khi giải nghệ, những vận động viên cũng từng nỗ lực không kém ấy lại rất ít khi xuất hiện trước công chúng.

Huống hồ là những năm đầu thành tích thi đấu của Trần Nhất Lan chỉ ở mức trung bình, sau đó mới tham gia các giải quốc tế lớn cũng chẳng mấy người để ý.

Chưa nói đến chuyện vì từng bị cấm thi đấu, Trần Nhất Lan đã chuyên tâm luyện tập suốt hai năm trời.

Phóng viên phỏng vấn là một cô gái tầm 26, 27 tuổi, là phóng viên chuyên mảng thể thao tên Ngô Ánh, cô ta mặc một bộ váy vest màu sáng, mang theo máy ghi âm và bản đề cương phỏng vấn.

Mấy câu hỏi đầu tiên đều hỏi Cảnh Ái Quốc, Trần Nhất Lan ngồi bên cạnh ông.

Ngô Ánh mỉm cười nói, “Huấn luyện viên Cảnh, Trần Nhất Lan, xin chào hai người, tôi là Ngô Ánh, phóng viên của chuyên mục thể thao. Vậy ta bắt đầu luôn nhé.”

Cảnh Ái Quốc và Trần Nhất Lan cũng gật đầu đáp lễ.

Ngô Ánh mở máy ghi âm, “Huấn luyện viên Cảnh, thầy có thể chia sẻ hành trình quán quân của Trần Nhất Lan không ạ?”

Cảnh Ái Quốc nói, “Tôi tuyển Trần Nhất Lan từ lúc cậu ấy mới 6 tuổi, lúc đó là ở khu tập thể của trường thể thao. Bố của cậu ấy là huấn luyện viên Trần Kiến Bình ở đội tỉnh. Trần Nhất Lan có năng khiếu bơi lội rõ rệt, chỉ là lúc nhỏ tính tình hơi nghịch. Đi theo con đường chuyên nghiệp về bơi, thiên phú là yếu tố rất quan trọng, không chỉ xét khả năng thích nghi dưới nước mà còn phải xem cơ bắp và tỷ lệ cơ thể, nếu không đạt thì chúng tôi gần như sẽ loại ngay. Trần Nhất Lan vốn đã có thiên phú nhưng cũng không thể thiếu khối lượng huấn luyện khổng lồ về sau. Lúc đầu thành tích của cậu ấy trong đội chỉ thuộc dạng trung bình, khá là nguy hiểm, tôi mới nghiêm khắc hơn với cậu ấy. Nhưng Nhất Lan có tâm lý rất tốt, có thể thích nghi với lịch thi đấu dày đặc và cường độ cao.”

Ngô Ánh: “Bình thường các anh có phải luyện tập rất căng thẳng không?”

Trần Nhất Lan nghĩ một lúc rồi đáp, “Đúng là khá căng thẳng, mỗi ngày bắt đầu từ 6 giờ sáng, đến hơn 10 giờ tối mới kết thúc, cường độ rất cao. Mọi người đều nỗ lực chỉ để tiến bộ một, hai giây thôi, chẳng có thời gian rảnh.”

Ngô Ánh: “Trước Olympic, nghe nói các anh đóng trại tập huấn kín suốt một năm trời, làm sao anh vượt qua được quãng thời gian đó?”

Trần Nhất Lan chỉ nghĩ đến một câu, “Chỉ có đam mê mới có thể vượt qua muôn trùng khó khăn, không dễ gì để kiên trì được, phải tìm được một điều mình yêu thì mới có thể tiếp tục cố gắng nổi.”

— Anh vẫn luôn ghi nhớ điều đó, việc mình muốn làm thì phải nỗ lực đi làm, người mình muốn giữ bên cạnh, cũng phải dốc hết sức để bước đến bên người ấy.

Bởi vì đó là điều anh yêu.

Cũng chính vì đó là đam mê của anh nên mới có thể kiên trì hết lần này đến lần khác.

Là bể bơi, là Ôn Sơ Nịnh.

“Ở các nội dung hỗn hợp, đặc biệt là những giải quốc tế lớn như vậy, việc giành thành tích với tuyển thủ trong nước là điều không hề dễ. Tấm huy chương của Trần Nhất Lan là kết tinh của mười tám năm tập luyện và nỗ lực, cũng là công sức và tâm huyết của biết bao huấn luyện viên phía sau. Mong rằng mọi người sẽ tiếp tục quan tâm đến thể thao, khi bước xuống bục nhận giải, chúng tôi vẫn phải bắt đầu lại từ đầu.”

Khi xem đến đoạn phỏng vấn đó, nghe thấy câu “Chỉ có đam mê mới có thể vượt qua muôn trùng khó khăn”, Ôn Sơ Nịnh hơi ngẩn người vài giây.

Sau đó bỗng nhớ đến cuộc thi nhiều năm trước của mình.

Câu nói đó là cô từng nói trong buổi lễ nhận giải ngày hôm đó, sao Trần Nhất Lan lại biết?

Ôn Sơ Nịnh nhìn hình ảnh trong đoạn phỏng vấn, chợt nhớ lại rất nhiều chuyện xưa.

Hôm đó sau khi cô nhận giải xong, lúc quay về đã gọi cho Trần Nhất Lan, đáng ra lúc ấy là giờ nghỉ ngơi của anh, vậy mà không những anh bắt máy ngay, còn thở hổn hển.

Khi đó Ôn Sơ Nịnh hỏi anh, cậu đang làm gì thế.

Trần Nhất Lan nói anh tự nguyện chạy 8000m.

Lúc đó Ôn Sơ Nịnh cứ nghĩ anh đang luyện tập một mình, ký ức nhiều năm trước cứ thế sống dậy trong thoáng chốc, cô đột nhiên nhận ra điều gì đó…

Lúc ấy, tàu điện ngầm đã ngừng phục vụ từ lâu.

Trần Nhất Lan chạy bộ về trung tâm huấn luyện.

Điều đó có nghĩa là — Hôm ấy, Trần Nhất Lan đã đến xem cô thi.

Mà cô thì hoàn toàn không hề hay biết.

Những ngày tháng anh luyện tập rất cực khổ, từ 6 giờ sáng đến 10 giờ tối, vậy mà ngay cả trong lúc bận rộn và mệt mỏi như thế, anh cũng chưa từng quên bất kỳ một lời hứa nào với cô.

Chưa từng quên cô, cũng chưa từng rời xa cô.

Chính trong khoảnh khắc ấy, Ôn Sơ Nịnh bỗng chợt hiểu ra, vị trí của cô trong lòng anh còn quan trọng hơn rất nhiều so với những gì cô tưởng tượng.

Cô từng nghĩ đó là một mối tình đơn phương thuộc về mình nên luôn thận trọng, không dám vượt qua ranh giới mờ mịt ấy. Nhưng cô đâu hay, từ rất lâu trước đây, anh đã đặt cô vào nơi quan trọng nhất trong tim mình.

Yêu cô một cách trân trọng và kiên định hơn bất kỳ ai.

Bình Luận (0)
Comment