Ôn Sơ Nịnh ở nhà chờ Trần Nhất Lan hai ngày, kết quả là hai ngày trôi qua người này vẫn chưa có ý định trở về, rốt cuộc cô không nhịn được mà gọi điện cho anh.
Trần Nhất Lan bên kia cũng không rõ đang bận gì, Ôn Sơ Nịnh nghĩ có thể là vì vừa kết thúc một giải đấu lớn, lại thêm Olympic cũng mới xong, có lẽ thật sự là có nhiều chuyện cần xử lý.
Vì vậy hai người chỉ nói vài câu đơn giản, Ôn Sơ Nịnh không nhịn được hỏi, “Khi nào anh về vậy?”
“Chắc là ngày mai.”
“Vậy mai tan làm em đến tìm anh.”
“…”
Trần Nhất Lan bên kia ngẩn ra một chút, không biết anh đang ở đâu, Ôn Sơ Nịnh chỉ nghe thấy vài tiếng mở cửa đóng cửa, ngay sau đó, dường như anh bước vào một căn phòng nào đó, tất cả đều yên ắng trở lại.
Giọng nói mang theo tiếng cười của Trần Nhất Lan truyền qua bên kia, “Sao thế, nhớ anh rồi à?”
Giọng nói có chút rảnh rang ấy truyền đến tai, Ôn Sơ Nịnh cảm thấy vành tai nóng lên, cô vừa ngồi xếp bằng trên ghế sofa phòng khách, ôm máy tính trong lòng, trong phòng khách vắng lặng, ban đầu cô cũng không thấy gì, nhưng sau những ngày đêm có anh kề bên, cô dường như đã bắt đầu không quen với sự trống trải này nữa rồi.
“Nhớ.” Ôn Sơ Nịnh thành thật đáp.
“Ừ, mai tối anh về Yên Kinh.”
“Vậy em đến tìm anh.”
“Được.”
Trần Nhất Lan biết khuyên cô cũng vô ích, liền để mặc cô.
“Hay quá! Mai gặp nhé!”
Nghe thấy giọng nói có phần vui mừng của Ôn Sơ Nịnh, khóe miệng Trần Nhất Lan càng cong lên.
Tôn Gia Diệu đẩy cửa bước vào, áo khoác trên người đầy bụi, “Được lắm đấy Trần Nhất Lan, niềm vui của tụi mày xây trên nỗi đau của tụi này, chờ đến lúc mày cưới mà xem!”
Trần Nhất Lan cười đẩy anh ta ra, “Anh em không phải là để lợi dụng nhau à.”
“Mày dụ tao làm chân chạy vặt thì có!”
“Ba môn phối hợp thể lực tốt hơn tụi tao mà.”
“Thế thì mày cũng đừng xem tao như lao động khổ sai chứ!”
“Phát lì xì cho mày nhé.”
“Ít hơn 2000 thì khỏi nói chuyện, tụi mình quen nhau lâu rồi nên tao giảm giá cho mày đấy.”
Hai người vừa nói vừa cười rời đi, Trương Văn Bác và An Đông vẫn đang cúi đầu thổi bóng bay.
“Mày nhìn đi, chỉ có mỗi Tôn Gia Diệu là lắm lời thôi!”
“Thì tại tao làm nhiều nhất mà!”
“Ha ha ha ha…”
–
Có lẽ là vì hôm sau được gặp anh, sáng sớm Ôn Sơ Nịnh đã tỉnh dậy, sau khi rửa mặt xong liền mở tủ quần áo, cẩn thận chọn một bộ trang phục, thời tiết tháng 10 đã bắt đầu lạnh nhưng vì muốn gặp anh, cô vẫn ăn mặc thật chỉn chu.
Tháng 10 ở Yên Kinh gần như đã sang thu.
Bên trong Ôn Sơ Nịnh mặc một chiếc váy dài hai dây bằng len dệt kim màu lam sương nhạt, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác dạ mềm mại, vì trời lạnh nên cô còn quàng thêm một chiếc khăn choàng.
Tan làm xong, Ôn Sơ Nịnh liền đi tàu điện ngầm đến trung tâm huấn luyện của họ.
Ở bể bơi không thấy Trần Nhất Lan đâu, Trương Văn Bác vừa bơi lên bờ, gọi cô, “Chị Tiểu Nịnh! Anh Nhất Lan đi thay đồ rồi!”
“Ừ!”
Ôn Sơ Nịnh mỉm cười, xách túi đứng nguyên tại chỗ chờ anh.
Chưa bao lâu, cô nhìn thấy Trần Nhất Lan từ bên trong đi ra, quần dài thể thao màu đen, áo thun sáng màu, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác đen, vóc dáng cao gầy, đường nét dứt khoát, cao ráo thẳng tắp.
Vừa nhìn thấy anh, Ôn Sơ Nịnh liền cười, Trần Nhất Lan liền đưa tay nắm lấy tay cô, giữ chặt trong lòng bàn tay, “Đi nào, ăn chút gì trước đã.”
Lúc ấy trong căn tin của họ còn chưa đông người, không gian cũng rất tốt, Ôn Sơ Nịnh ngồi đó đợi anh, từ xa nhìn thấy bóng lưng Trần Nhất Lan, bất giác nhớ lại mấy hôm nay rảnh rỗi cô có lướt qua super topic của Trần Nhất Lan.
Khi đó có một tờ báo đăng bìa tạp chí thể thao, bên dưới rất nhiều bình luận, thậm chí còn có cả một số bài phỏng vấn trong giới thể thao, ngay cả truyền thông chính thống cũng chia sẻ lại.
Rõ ràng là Trần Nhất Lan đang “viral” vượt khỏi giới rồi.
Nhưng Ôn Sơ Nịnh lại thấy cuộc sống không có thay đổi gì lớn, có lẽ nguyên nhân chính là vì Trần Nhất Lan vẫn như trước kia.
Chỉ là dạo này gọi điện ít hơn một chút.
“Dạo này anh bận gì vậy?” Ôn Sơ Nịnh thấy anh quay lại, liền nhẹ giọng hỏi.
“Đội nhiều phỏng vấn quá.”
“Trước đây anh cũng bận mà, em thấy mấy hôm nay bị anh lơ luôn rồi.” Ôn Sơ Nịnh cố tình làm nũng.
Trần Nhất Lan bật cười, “Chút nữa em sẽ biết.”
“Gì đấy?”
“Không nói.”
“Ghê gớm thật, Trần Nhất Lan có gánh nặng hình tượng rồi kìa.”
Ôn Sơ Nịnh vừa dùng đũa gắp rau vừa giả vờ tủi thân.
Nói là vậy nhưng nhìn thấy Trần Nhất Lan được nhiều người yêu thích như thế, cô cũng cảm thấy tự hào, thậm chí còn nghĩ vì anh mà dẫn dắt mọi người quan tâm đến thể thao thì cũng là chuyện tốt.
Ôn Sơ Nịnh thật sự thấy rất tự hào.
Hai người ăn xong, trời cũng sắp tối, chủ yếu là vì sau đó gặp Trương Văn Bác và An Đông đến ăn, Ôn Sơ Nịnh nghe Trương Văn Bác kể về mấy người mới đến bể bơi.
Lúc hai người rời đi vừa hay đi ngang qua bể bơi, bên ngoài là một vòng kính trong suốt, dưới ánh đèn, hơn 7 giờ tối mà trong bể vẫn còn không ít người đang không ngừng bơi đi bơi lại.
Ôn Sơ Nịnh nghĩ, hồi đó Trần Nhất Lan cũng từng trải qua như thế.
Thật sự rất vất vả.
Cô vô thức siết chặt cánh tay đang khoác lấy Trần Nhất Lan, vô thức dựa sát vào anh.
Trần Nhất Lan nghiêng đầu nhìn gương mặt cô, hai người như có sự ăn ý, cứ thế mỉm cười nhìn nhau.
Ôn Sơ Nịnh hỏi anh, “Anh định đưa em đi đâu vậy?”
“Dẫn em đi hẹn hò.”
“Hẹn hò lúc 7 rưỡi tối á? Xem phim hả?”
“Không xem.”
“Thế làm gì?”
“Không nói cho em biết.”
Trần Nhất Lan uể oải nói năm chữ, nhẹ bẫng như gió.
Ôn Sơ Nịnh có chút không vui nhưng trong lòng lại càng mong chờ hơn, bị phớt lờ mà vẫn cười tủm tỉm, cũng muốn xem Trần Nhất Lan rốt cuộc sẽ đưa cô đi đâu hẹn hò.
Chỉ là cô cố ý khoác lấy tay anh, nói, “Trần Nhất Lan, anh bắt đầu qua loa với em rồi đấy, trả lời mỗi năm chữ.”
Vừa đúng lúc đi đến cửa ga tàu điện ngầm, 7 giờ rưỡi là giờ tan tầm của nhiều nhân viên văn phòng, người ra vào nườm nượp, đông nghịt một đám người.
Trần Nhất Lan bỗng dừng bước.
Ôn Sơ Nịnh kéo kéo anh, “Đi chứ, anh đứng lại làm gì, sau lưng nhiều người lắm.”
Trần Nhất Lan kéo cô sang một bên, đi đến chỗ ít người hơn.
Ôn Sơ Nịnh còn chưa hiểu chuyện gì.
Kết quả giây tiếp theo, Trần Nhất Lan kéo cô vào lòng, một tay ôm lấy eo cô, bất chợt cúi đầu hôn xuống.
Ôn Sơ Nịnh suýt nữa bị hôn đến ngẩn người, nhất thời không biết phản ứng thế nào, chỉ cảm thấy trong đêm thu như vậy, gió lẽ ra phải lạnh nhưng cô lại thấy nóng bừng, cô nghe rõ tiếng hô hấp của anh, cùng nụ hôn sâu đậm đến quấn quýt không rời.
“Anh không hề qua loa với em,” Trần Nhất Lan buông cô ra, tay vẫn ôm eo cô, chóp mũi chạm vào cô, “Hôn tận một phút liền đấy nhé.”
“… Trần Nhất Lan!”
Đầu óc Ôn Sơ Nịnh suýt nữa mụ mị, nghe thấy câu đó lập tức hoàn hồn, cô hít sâu một hơi, kéo tay anh đi về phía nhà ga.
Trần Nhất Lan cười nhìn cô, cứ để mặc cho cô kéo đi.
Ôn Sơ Nịnh quay đầu lườm anh một cái, lại thấy Trần Nhất Lan cười rất thoải mái, vốn dĩ ngũ quan anh đã sắc sảo ưu tú, lúc này còn mang theo một chút cười không đứng đắn, ánh mắt cũng lấp lánh dịu dàng khác thường.
… Mặt Ôn Sơ Nịnh đỏ bừng.
Cô theo anh vào ga tàu điện ngầm, cũng không biết anh muốn đưa mình đi đâu, chỉ lặng lẽ theo sau anh, lên xuống vài chuyến, là tuyến số 4.
Tuyến số 4 đi qua toàn khu trung tâm thành phố, cách nơi Ôn Sơ Nịnh làm việc không xa, khu dân cư ở đó cũng hơi cao cấp, đều là mấy tòa nhà mới.
Ôn Sơ Nịnh theo anh lên tàu, nghĩ Trần Nhất Lan còn thẳng thắn hơn cả cô, chắc cũng chẳng nghĩ ra được nơi nào lãng mạn. Ôn Sơ Nịnh vốn hơi hướng nội, đến nơi rồi cũng không biết quanh đó có gì, chỉ cảm thấy hình như cũng cách chỗ cô làm việc khoảng một, hai trạm tàu thôi.
“Chút nữa cho em một bất ngờ.” Trần Nhất Lan đi sau cô, đưa tay bịt mắt cô lại.
“Gì cơ?” Ôn Sơ Nịnh hỏi anh.
Trần Nhất Lan nói, “Em bước về trước ba bước, có ba bậc thang.”
Ôn Sơ Nịnh nghe lời anh, rón rén bước ba bước, cẩn thận bước lên bậc.
Trần Nhất Lan một tay bịt mắt cô, dường như đang ấn nút thang máy.
Ôn Sơ Nịnh cứ thế nhắm mắt, không nói gì, xung quanh yên ắng lạ thường, tim cô đập thình thịch, cứ cảm thấy như sắp có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng lại không dám chắc.
Đang nghĩ vậy, cửa thang máy “ting” một tiếng mở ra.
Trần Nhất Lan đi sau cô, hai tay vẫn bịt mắt cô, dường như mở cửa ra rồi bảo cô từ từ bước vào.
Cuối cùng thì dừng lại.
Trần Nhất Lan thả tay ra.
“Em mở mắt được chưa?” Ôn Sơ Nịnh vẫn đang nhắm mắt.
“Được rồi.”
Giọng Trần Nhất Lan hơi căng thẳng.
Ôn Sơ Nịnh từ từ mở mắt, thấy đây là một căn nhà mới, chỉ được trang trí đơn giản nhất, cửa sổ kính sát đất, ngay trước cửa sổ có một cổng hoa hình trái tim to lớn làm từ hoa linh lan và dạ lan hương trắng, dưới đất còn có rất nhiều bóng bay và thú nhồi bông hình cá heo, nhìn là biết đã được sắp đặt rất tỉ mỉ.
Bởi vì hoa linh lan rất mỏng manh, hoa dễ héo, một bó lớn như vậy chắc phải tốn không ít công sức.
Trong phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng lung linh của màn đêm.
Ôn Sơ Nịnh sững sờ, quay đầu nhìn Trần Nhất Lan, lắp ba lắp bắp, “Đừng nói anh tính… cầu hôn em nhé…”
Thảo nào mấy ngày nay bận đến không gọi nổi cho cô, lúc đó Ôn Sơ Nịnh còn tưởng anh bận chuyện trong đội, hóa ra là bận việc này…
Trong đầu Ôn Sơ Nịnh loáng thoáng lướt qua rất nhiều thứ.
Không đúng! Đây còn là khu trung tâm nữa cơ mà, một căn nhà ở Yên Kinh đắt biết bao nhiêu!
Căn nhà này là sao vậy???
Trần Nhất Lan đứng sau lưng cô, lấy từ túi ra một chiếc chìa khóa, Ôn Sơ Nịnh ngẩng mặt nhìn anh, đôi mắt sáng long lanh vô cớ ngân ngấn, ánh nhìn phức tạp, có mong chờ, có bất ngờ, có cả chua xót…
“Lấy anh nhé?” Trần Nhất Lan kéo tay cô, đặt chiếc chìa khóa vào lòng bàn tay cô, ánh mắt hai người giao nhau, Ôn Sơ Nịnh vẫn đang mong anh nói điều gì đó, kết quả là vừa bắt gặp ánh mắt cô, bao nhiêu lời trong đầu Trần Nhất Lan bỗng quên sạch sành sanh…
Vốn dĩ anh không phải kiểu người giỏi ghi nhớ lời lẽ…
Thế là hai người cứ tròn mắt nhìn nhau như vậy suốt một lúc.
Trong đầu Trần Nhất Lan chỉ còn sót lại một câu, anh nắm tay cô, kinh ngạc nhận ra mình đã quên mất điều quan trọng nhất —
Quên mua nhẫn cầu hôn rồi!
Mấy lời cầu hôn đã luyện tập bao lần giờ cũng quên sạch.
“Ôn Sơ Nịnh, em chấp nhận…”
Làm vợ anh chứ.
Lời còn chưa nói hết, Ôn Sơ Nịnh bỗng kiễng chân ôm lấy cổ anh.
Trần Nhất Lan bật cười khẽ, lần cầu hôn duy nhất này cuối cùng lại chẳng theo đúng trình tự.
Ôn Sơ Nịnh chỉ ôm lấy anh, không nói một lời —
Không phải vì lý do gì khác mà là vì cô thật sự không thể tìm ra một cảm xúc nào có thể miêu tả được.
Từ sự ỷ lại thuở bé đến rung động khi 17 tuổi, rồi đến sau này biết được anh cũng yêu cô trân trọng như thế, đặt cô ở vị trí quan trọng nhất trong lòng, không thiếu chút nào…
“Trần Nhất Lan?”
“Hả?”
“Anh nói xem,” Ôn Sơ Nịnh hít hít mũi, “Có phải năm đó, hồi em thi ở Yên Kinh năm lớp 11… Anh có đến đúng không?”
“Ừ.”
“Em biết ngay mà.”
“Sao em biết?”
“Em xem phỏng vấn của anh rồi… Câu đó là em nói mà.”
“…” Trần Nhất Lan bật cười trầm thấp, ôm lấy eo cô, “Hơn hai mươi năm qua, thứ anh yêu không nhiều, chỉ có em và bể bơi, nhưng em mãi mãi luôn là số một.”
“…”
“Những năm tháng về sau, anh không chỉ yêu em mà còn trung thành với em, ở bên em, mãi mãi không rời xa,” Trần Nhất Lan ôm lấy cô, chậm rãi nói, “Chúng ta kết hôn…”
Câu ấy vẫn chưa kịp nói ra.
Ôn Sơ Nịnh buông anh ra.
Cứ thế kiễng chân nhìn anh.
Ánh mắt Trần Nhất Lan trong veo, mang theo nét sâu lắng nồng nàn, đôi mắt anh rất đẹp, là kiểu mắt đào hoa chuẩn mực, lông mi dài và dày, ngũ quan cực kỳ tuấn tú.
“Trần Nhất Lan, anh cũng là người em thích từ năm 17 tuổi, em đồng ý,” Mũi Ôn Sơ Nịnh cay cay, “Em cực kỳ đồng ý.”
Trần Nhất Lan cười khẽ, “Anh mong đây sẽ là lời hứa cuối cùng giữa hai đứa mình.”
“Hả?”
“Anh sẽ luôn yêu em, cùng em sống tử tế đến tận cuối đời.”
Ôn Sơ Nịnh không nhịn được nữa, nước mắt lập tức rơi xuống. Trần Nhất Lan đưa tay khẽ lau gò má cô, “Sao lại khóc rồi?”
“Không có… Vốn dĩ em định…”
“Định gì?”
“Em đoán ra rồi là anh định cầu hôn, còn định để anh nói thêm mấy lần… Mà vừa nhìn thấy anh, em chỉ muốn nói em đồng ý thôi…”
Ôn Sơ Nịnh vừa nói, Trần Nhất Lan vừa lau nước mắt cho cô, nhìn cô mà buồn cười.
Ôn Sơ Nịnh lại kiễng chân hôn anh một cái.
Bên ngoài bỗng nở rộ pháo hoa, cô quay đầu nhìn ra, trong phòng tối om, ánh sáng của pháo hoa rạch ngang bầu trời đêm, những chùm pháo hoa vụn vỡ liên tiếp nở rộ, ánh vàng rực rỡ, lấp lánh chói mắt.
Ôn Sơ Nịnh kéo tay Trần Nhất Lan đi đến bên cửa sổ.
Rồi Ôn Sơ Nịnh cúi đầu xuống…
Nhìn thấy Tôn Gia Diêu, Trương Văn Bác và An Đông.
Mấy người bên dưới đang vẫy tay.
Ôn Sơ Nịnh lập tức đoán được.
“Nhẫn cầu hôn mấy hôm nữa anh sẽ đưa bù cho em.” Trần Nhất Lan bế ngang Ôn Sơ Nịnh lên.
“Anh còn mua nhà từ hồi nào vậy…” Ôn Sơ Nịnh rướn người hôn anh, giọng nói hơi mơ hồ.
“Hôm em gọi điện thoại cho anh.”
“Ừm…?”
“Hôm đó em hỏi anh có muốn ở lại Yên Kinh không, thế là anh không đi nữa, chỗ này gần chỗ em làm, em sẽ được ngủ thêm một lát…”
“Trần Nhất Lan…!”
Trần Nhất Lan bật cười khẽ, vươn tay cởi nơ thắt ở eo áo khoác của Ôn Sơ Nịnh.
Bên trong Ôn Sơ Nịnh mặc một chiếc áo hai dây len.
Cô vốn đã rất gầy, vóc dáng mảnh khảnh, đường nét cổ và vai rất đẹp, như cổ thiên nga, làn da cô lại đặc biệt trắng mịn như sứ.
Ga trải giường màu trắng, tóc cô đen nhánh mượt mà, áo hai dây mềm mại trễ xuống một chút, Trần Nhất Lan nhìn thấy ở ngực trái cô có thêm một hàng hình xăm.
L’amour de la vie, bên cạnh còn thêm một đóa linh lan.
Trong đêm tối đen kịt, làn da trắng mịn dịu dàng ấy, dòng chữ tiếng Pháp kia hiện lên có phần đột ngột.
Trần Nhất Lan kinh ngạc nhìn cô.
Anh biết Ôn Sơ Nịnh rất sợ đau và lạnh, mùa đông thích ở nhà, không rời được máy sưởi, mỗi lần lật sách giấy cũng có thể làm đứt tay cô, lúc ấy cô chỉ cần bị cứa tay là khóc, khi còn nhỏ Trần Nhất Lan còn hay trêu cô, nói rằng vết thương đó đợi một phút là khép lại ngay.
Ôn Sơ Nịnh giơ tay lên, dáng vẻ đáng thương.
Dù là một vết thương nhỏ như thế, Trần Nhất Lan cũng sẽ đi tìm băng cá nhân cho cô, cẩn thận khử trùng rồi dán lại, cô gái nhỏ vẫn còn tội nghiệp, anh liền nắm lấy tay cô, thổi nhẹ một cái, nói, “Thổi thổi là hết đau rồi.”
Thật ra xăm rất đau.
Ôn Sơ Nịnh đã học tiếng Pháp, không phải không hiểu câu đó nghĩa là gì.
Là tình yêu đời tôi.
Như một lời hứa giữa hai người họ, chỗ hình xăm của anh có thêm một biểu tượng trăng sao, chỉ mình cô biết đó là ngày sinh nhật 17 tuổi của cô —
Cô từng nói với anh, Trần Nhất Lan, điều ước sinh nhất 17 tuổi của tớ là mong cậu giành được huy chương Vàng Olympic.
Khi ấy anh nghĩ, nếu giành được huy chương, anh sẽ tỏ tình với cô.
Mà cô lại thêm một đóa linh lan.
Là vì sự chờ đợi thành kính và dài lâu, là vì đã vượt qua chín năm ấy, Ôn Sơ Nịnh nghĩ, nhất định phải đợi anh quay về.
Là sự kiên định của một thiếu nữ.
Là sự chờ đợi kiên định xuyên suốt chín năm ấy.
— Mà cuối cùng, anh đã trở về.
Linh lan có ngôn ngữ hoa là “hạnh phúc quay về”, mà hạnh phúc của em chính là anh.
Trần Nhất Lan kéo cô dậy, cúi đầu hôn xuống, có hơi mạnh mẽ nhưng cũng đầy dịu dàng.
Dường như còn mãnh liệt hơn những lần trước đó.
“Ôn Sơ Nịnh.”
Giọng Trần Nhất Lan hơi trầm nhưng lại quyến rũ và dễ nghe.
Ôn Sơ Nịnh tựa vào ngực anh, từ từ vòng tay ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, trên tay vẫn còn chiếc nhẫn lần đó anh tặng, chiếc nhẫn bạc hơi lướt qua cơ bụng anh, Ôn Sơ Nịnh cúi mắt xuống, vẫn nhìn thấy hàng chữ tiếng Pháp ở eo anh.
Trần Nhất Lan cúi xuống hôn lên ngực trái cô như một nụ hôn thành kính dành cho hình xăm ấy, là tình yêu rực cháy kéo dài bao năm tháng.
Cũng là cô gái được anh để trong lòng, từ thích đến yêu sâu đậm.
Pháo hoa bên ngoài đã kết thúc nhưng đêm sâu chỉ mới bắt đầu.
Trần Nhất Lan hôn cô, mái tóc đen hơi ướt thấm mồ hôi lướt qua lông mày, hơi thở của anh phả nhẹ bên tai cô.
Ôn Sơ Nịnh hơi mệt rồi, khe khẽ đáp một tiếng.
“Anh yêu em.”
“Em cũng vậy.”
Sau này Trần Nhất Lan nhớ lại.
Phía trước câu “Chỉ có đam mê mới vượt qua được muôn trùng khó khăn” còn có một câu nữa, “Thiếu niên luôn có thể hiện thực hóa lý tưởng”.
— Thiếu niên luôn có thể hiện thực hóa lý tưởng, chỉ có đam mê mới có thể vượt qua muôn trùng khó khăn.
Trần Nhất Lan nghĩ, năm ấy 17 tuổi, lý tưởng của anh là giành huy chương Vàng Olympic, sau đó tỏ tình với cô gái mình thích.
Vượt qua chín năm, lý tưởng ấy cuối cùng đã thành hiện thực.
Bởi vì chín năm ấy, giữa tháng năm dài đằng đẵng, họ vẫn luôn yêu nhau tha thiết như thuở ban đầu.
Yêu thương có hồi âm, yêu thương có đáp lại.
Chỉ có tình yêu mới vượt qua được muôn vàn khó khăn.