Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 79

Có lẽ là vì được anh cầu hôn, lại đang ngủ trên chiếc giường xa lạ này nên niềm vui cuồng nhiệt xen lẫn một cảm xúc khác lạ khiến cô hoàn toàn không thể nào ngủ được.

Ôn Sơ Nịnh trở mình, quay đầu lại nhìn Trần Nhất Lan, trong căn phòng vẫn còn phảng phất cảm xúc quyến luyến chưa tan. Trần Nhất Lan cũng chưa ngủ, hai người nhìn nhau trong bóng đêm, Ôn Sơ Nịnh là người đầu tiên bật cười.

Cô dứt khoát dịch người lại gần, nằm trong lòng anh.

“Trần Nhất Lan.”

“Hả?” Anh lười nhác đáp một tiếng.

“Anh thật sự cầu hôn em rồi à?” Ôn Sơ Nịnh vẫn còn chưa dám tin.

Trần Nhất Lan quay đầu, cầm lấy tay cô, trên tay phải của Ôn Sơ Nịnh vẫn còn đeo nhẫn. Anh đan tay cô vào tay mình, đưa lên môi hôn nhẹ, “Thật mà, đã cầu hôn rồi.”

Ôn Sơ Nịnh nằm sấp bên anh, ánh mắt đảo một vòng quanh căn phòng, “Đây chính là nhà của chúng ta sao?”

“Ừm,” Trần Nhất Lan khẽ đáp, “Em thích thế nào thì sửa sang theo thế ấy.”

Ôn Sơ Nịnh cười hỏi anh, “Chứ không phải sau này để em nuôi anh hả?”

“Cũng chưa đến mức đó,” Trần Nhất Lan nói, “Nuôi em thôi vẫn dư dả lắm.”

Ôn Sơ Nịnh dứt khoát trèo lên người anh, cúi đầu hôn anh một cái, “Ngày mai anh còn phải quay về hả?”

“Được nghỉ vài ngày.”

“Vậy em cũng xin nghỉ mấy ngày, lần trước em mới nghỉ có ba hôm trong kỳ nghỉ năm thôi,” Ôn Sơ Nịnh nói, “Tụi mình đi hẹn hò.”

“Ừ.” Trần Nhất Lan cứ thế để cô nằm sấp trên người như một con bạch tuộc, đưa tay ôm eo cô, “Nhưng hôn lễ thì phải đợi thêm một thời gian nữa nhé.”

“Em biết mà, anh còn một cuộc thi nữa.”

Trần Nhất Lan thuận tay xoa nhẹ sau gáy cô, Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu, chậm rãi bò ra khỏi lòng anh, “Em đi rót chút nước.”

“Ừ.” Trần Nhất Lan với tay bật đèn đầu giường cho cô.

Ôn Sơ Nịnh đi chân trần đặt lên sàn gỗ, tiện tay với lấy chiếc áo thun của Trần Nhất Lan mặc vào, Trần Nhất Lan dựa vào đầu giường, nhìn bóng lưng Ôn Sơ Nịnh, chỉ cảm thấy cô là phần không thể thiếu trong cuộc đời anh.

Là cô gái anh đã kiên định yêu suốt nhiều năm.

Sau khi đi ra, cô mới thật sự nhìn rõ bố cục căn nhà, cô chưa từng nói với anh những điều này mà anh dường như có thể thấu hiểu hết thảy suy nghĩ trong lòng cô. Cửa sổ sát đất, phòng đọc sách, bếp kiểu mở… đều là những thứ cô thích.

Ôn Sơ Nịnh kéo cánh cửa tủ lạnh, vốn nghĩ sẽ có nước khoáng, kết quả vừa mở ra liền ngẩn người. Trong ngăn lạnh kín đặc những bó hoa linh lan và hoa dạ lan hương trắng, xen lẫn vô số hoa hồng trắng và hoa hồng champagne, ở giữa là một tấm thiệp.

Ôn Sơ Nịnh lấy ra xem, trên đó chỉ có một dòng chữ —

Trần Nhất Lan đang yêu em, Trần Nhất Lan sẽ mãi yêu em.

Ôn Sơ Nịnh cầm tấm thiệp ấy, hốc mắt hơi cay.

Trần Nhất Lan đợi một lúc vẫn chưa thấy cô quay lại, bèn xuống giường đi tìm, vừa ra đến nơi đã thấy Ôn Sơ Nịnh mở tủ lạnh đứng đó, tay cầm tấm thiệp.

Trần Nhất Lan bước tới, Ôn Sơ Nịnh khẽ lắc lắc.

“Anh chuẩn bị bao lâu rồi?”

“Hôm qua.”

“Em không tin.”

“Ba ngày.”

Ôn Sơ Nịnh bật cười, đọc dòng chữ trên tấm thiệp, “Trần Nhất Lan sẽ mãi yêu em.”

Trần Nhất Lan nhẹ nhàng cầm lấy, cúi đầu nhìn vào mắt cô, môi khẽ mỉm cười, cứ thế nhìn cô chằm chằm, “Trần Nhất Lan sẽ mãi yêu em.”

Ngày hôm sau Ôn Sơ Nịnh ngủ nướng thêm một lúc, nhưng vì đây vẫn là nhà mới, cộng thêm buổi sáng Trần Nhất Lan phải về ăn sáng nên cô cũng theo anh về cùng.

Lúc này Trương Văn Bác và An Đông cũng đến ăn sáng, hai người dậy rất sớm.

Tranh thủ lúc Trần Nhất Lan đi lấy đồ uống cho cô, Trương Văn Bác vẫy tay gọi Ôn Sơ Nịnh.

“Chị Tiểu Nịnh, anh ấy cho chị xem chưa?”

“Xem cái gì?”

“Em biết ngay mà!” Trương Văn Bác nói, “Chắc chắn là anh Nhất Lan ngại rồi!”

“Gì đấy?”

“Chị cứ đợi đi, sáng nay em trộm điện thoại của anh ấy gửi cho chị!”

Ôn Sơ Nịnh mơ màng, đúng lúc Trần Nhất Lan đi tới, Trương Văn Bác lập tức đổi chủ đề.

Hai người ăn xong, Ôn Sơ Nịnh vẫn phải về nhà ngủ bù, trên đường cô nói chuyện xin nghỉ với Đặng Tư Quân, Trần Nhất Lan đưa cô về rồi mới đi.

Ôn Sơ Nịnh ban đầu còn khá buồn ngủ, tối qua hầu như chẳng chợp mắt được bao nhiêu, kết quả vừa nằm lên giường nhà mình, lại nhớ đến lời Trương Văn Bác nói, cô đã tỉnh hẳn.

Cũng khá tò mò rốt cuộc là chuyện gì.

Ôn Sơ Nịnh ôm điện thoại, trong cơn ngái ngủ lim dim được một lúc, mới ngủ chưa được mấy tiếng thì điện thoại bên gối rung lên không ngừng, cuộc gọi và tin nhắn WeChat ùa đến khiến cô giật mình tỉnh dậy, theo phản xạ nghĩ rằng là có việc gấp ở công ty.

Kết quả sau khi mở khóa điện thoại, phát hiện có cuộc gọi từ người cậu Chu Tuyển Dương, từ Thư Khả Bội, còn có cả Trương Văn Bác và An Đông là cả thảy bảy tám cuộc gọi thoại…

Ôn Sơ Nịnh mơ màng không hiểu chuyện gì, WeChat cũng hiện mấy chục tin chưa đọc, đều là lời chúc phúc.

Đúng lúc ấy, Thư Khả Bội gọi tới —

“Ôn Ôn, bảo sao hôm đó Tôn Gia Diệu không về nhà!!! Hai người đúng là làm chuyện lớn mà!!”

Tiếng hét của Thư Khả Bội vang lên từ trong điện thoại, khiến Ôn Sơ Nịnh tỉnh hẳn.

“Chuyện gì vậy?”

“Nhà mấy cậu có máy chiếu mà? Dùng máy chiếu xem đi, mở Weibo là thấy ngay! Mau xem đi!”

Ôn Sơ Nịnh cúp máy, chậm rãi ra phòng khách, kéo rèm cửa lại, bật máy chiếu lên.

Rồi liền thấy dòng hot search đầu tiên trên Weibo…

#Vlog cầu hôn của Trần Nhất Lan#

Ôn Sơ Nịnh bấm vào, thấy mới đây Trần Nhất Lan đã đăng một đoạn video dài 13 phút 14 giây.

Ôn Sơ Nịnh ngồi trên ghế sofa, xem qua máy chiếu.

Màn hình đen xuất hiện một dòng chữ —

[Hôm nay là năm thứ chín của chúng ta…]

Trần Nhất Lan đứng trước trung tâm huấn luyện thể thao dưới nước ở Yến Kinh, đúng vào lúc hoàng hôn, phía sau anh là mây chiều đỏ cam đan xen, Trần Nhất Lan đứng đó, có vẻ hơi ngại ngùng, xung quanh có vài tiếng thúc giục, là của Trương Văn Bác và Tôn Gia Diệu.

“Nên hôm nay, anh sẽ cầu hôn.”

Hình ảnh chuyển cảnh, là một tấm vé tàu từ Yên Kinh đến Lâm Giang.

“Đây là chuyến tàu mà anh đi nhiều nhất,” Trần Nhất Lan nói, “Mỗi lần kết thúc huấn luyện, để về gặp em, anh chỉ có thể chọn chuyến này. Huấn luyện thật ra rất nghiêm khắc nhưng mỗi lần có thời gian, vào những ngày quan trọng, anh đều về gặp em. Có nhiều lần anh phải đi trong ngày rồi quay lại trong ngày, luôn lỡ chuyến tàu điện cuối cùng về ký túc xá, anh phải chạy bộ từ ga cao tốc về… Cũng nhờ vậy mà thành tích 3000m của anh mới tăng lên không ít.”

Ôn Sơ Nịnh nhìn Trần Nhất Lan trong video, bất giác bật cười.

Sau đó, hình ảnh chuyển tới khu tập thể ở Lâm Giang, Ôn Sơ Nịnh đã rất lâu không quay về đó, nhìn thấy khu dân cư quen thuộc, nhìn thấy những cửa tiệm quen thuộc, trong khoảnh khắc ấy, sống mũi cô chợt cay cay.

“Đây là nơi bắt đầu của chúng ta. Từ khi có ký ức, anh đã nhớ đến em. Mẹ em đi làm là gửi em sang nhà anh, mẹ anh tan ca thì đưa em về, em còn nhớ tấm ảnh chụp chung đó không…”

Đó là lần du xuân của khoa nơi Chu Mộng và Uông Như làm việc, hai đứa đứng bên nhau, Ôn Sơ Nịnh 5 tuổi, Trần Nhất Lan cũng 5 tuổi.

“Hồi nhỏ em cứ thích theo sau anh, lúc mới vào tiểu học, em không nhớ nổi số điện thoại mẹ vừa mới đổi, chỉ nhớ số nhà anh. Anh đến đón em, em ôm lấy anh khóc mãi không thôi. Khi ấy anh đã nghĩ sao trên đời lại có người như em, nếu anh không ở bên em thì em phải làm sao đây… Giờ nghĩ lại, cũng thật tuyệt,” Trần Nhất Lan hạ giọng bật cười, “Em vẫn là của anh, vẫn ở bên anh.”

“Có một lần, cả mẹ em và mẹ anh đều đi làm, hôm ấy trời nổi giông, đáng lẽ anh tính sang nhà Tôn Gia Diệu xem đĩa phim mới, vậy mà em sợ sấm sét, ôm chặt tay anh không chịu buông. Anh đi đâu em cũng bám theo, còn khóc rất to. Anh trêu em mấy câu, em liền chạy đi mách mẹ anh… Mẹ anh đã thương em từ nhỏ rồi,” Trần Nhất Lan bật cười khe khẽ, “Giờ thì càng tốt hơn rồi, sau này bà sẽ càng thương em hơn.”

Hình ảnh có phần rung lắc, hoặc là Trần Nhất Lan tự quay, hoặc là Trương Văn Bác cầm máy giúp, phần hậu kỳ không hẳn chuyên nghiệp nhưng có thể thấy anh đã rất cố gắng.

Hình ảnh lại chuyển đến dưới gốc cây ngân hạnh trong khu tập thể, đúng mùa này, lá ngân hạnh vàng rực rơi đầy mặt đất, được anh gom lại thành hình trái tim.

“Em còn nhớ không, năm ấy em tưởng anh sắp đi nên buồn bã suốt cả ngày, anh cứ thế đứng dưới nhà em.”

Trần Nhất Lan giơ điện thoại, gương mặt điển trai sát gần ống kính, thậm chí cô còn có thể nhìn rõ nốt ruồi nhỏ bên yết hầu của anh, sống mũi cao thẳng, đường viền xương hàm rõ ràng.

Anh cười với ống kính, môi khẽ nhếch lên, “Lúc đó anh đã nói gì nhỉ… Nhóc con, khó dỗ thật đấy. Anh thật sự đã dỗ em từ bé tới lớn.”

Hốc mắt Ôn Sơ Nịnh bắt đầu cay xè.

Trần Nhất Lan cầm máy lia một vòng quanh khu nhà công vụ —

“Chúng ta từng cùng nhau ăn bánh ngọt trên chiếc ghế dài này, con đường này đã đi học rồi lại tan học không biết bao nhiêu lần, hồi nhỏ còn từng nắm tay nhau đi qua, cũng từng ăn dưa hấu ở đây. Em còn nhớ không, năm đó anh được huấn luyện viên bơi lội chọn đi, em cứ nắm chặt tay anh mà khóc, nói anh đừng quên quay về, đừng quên mang quà cho em,” Trần Nhất Lan lại bật cười, nói, “Khi ấy là để dỗ em nín khóc nên anh mới hứa, từ đó về sau mỗi lần anh thi đấu, đến một thành phố mới, anh đều nhớ mua quà cho em, mua linh vật thi đấu của bọn anh… Anh tưởng đó chỉ là mấy con búp bê thôi, không ngờ lại được em giữ gìn cẩn thận như thế, còn đặt vào trong tủ kính. Em lên đại học, mang từ Lâm Giang đến Hoài Xuyên, rồi lại mang tới Yên Kinh…”

“…”

Video lại hiện lên hình ảnh chiếc vòng quay mà năm 17 tuổi họ từng ngồi cùng nhau.

“Năm 17 tuổi anh tặng em một món quà, em còn nhớ không? Khi ấy chính là trên vòng quay này, anh đã nói, không được yêu ai trước năm 26 tuổi… Khi đó anh nghĩ, anh muốn giành được huy chương Vàng để em chỉ có thể yêu mình anh. Anh nghĩ anh nhất định sẽ giành được trước năm 26 tuổi. Dù không được cũng phải được. Bởi vì em, Ôn Sơ Nịnh, đã cố gắng học hành vì anh như thế, anh cũng phải cố gắng hết mình. Khi ấy hai đứa mình đã hẹn, em thi vào Ngoại ngữ Hoài Xuyên, anh thi vào Đại học Hoài Xuyên… Thật ra lúc thi vào Đại học Hoài Xuyên anh khá khó khăn, vì đội bơi của bọn anh đa phần đều thi vào Đại học Thể thao Yến Kinh, nhưng anh không muốn em phải trải qua bốn năm yêu xa, anh muốn được nhìn thấy em, nên anh đã cố gắng hết sức.”

“Ôn Sơ Nịnh, em đã đợi anh ngần ấy năm, em cực kỳ dũng cảm, cực kỳ kiên định. Giao ước giữa chúng ta không chỉ là do anh cố gắng mà em cũng vậy. Anh thật sự rất may mắn, khi đã gặp được em vào cái độ tuổi còn rất ngây ngô ấy. Chín năm qua chúng ta đều đã rất vất vả, nhưng may mắn thay, chúng ta chưa từng lạc mất nhau.”

Ôn Sơ Nịnh nghĩ đến con đường vắng nơi anh từng cõng cô đi qua.

Cô nằm trên lưng anh, cô ngồi ở trạm xe buýt cũ kỹ ấy, khoảnh khắc Trần Nhất Lan xuất hiện với hơi thở không ổn định,  cô vẫn còn nhớ rõ cảm xúc khi ấy.

Bóng tối bừng sáng, thế giới như bị hút thành chân không, anh đứng trước mặt cô, hơi thở vẫn còn chút gấp gáp, chỉ một giây ấy, tim cô đập rộn lên.

— Thế thì sau này tụi mình đừng tách nhau ra nữa.

Màn hình hiện lên một dòng chữ —

[Đưa em đến chỗ này.]

Hình ảnh chuyển cảnh, chính là phòng khách trong căn nhà hôm qua, từng bó hoa linh lan và hoa dạ lan hương được xếp đầy, hai ông chú to xác Tôn Gia Diệu và An Đông đang thổi bóng bay.

Trương Văn Bác cầm máy quay giúp anh.

“Đây là ngôi nhà mới của chúng ta, là căn hộ tầng cao mà em luôn thích, có cửa sổ sát đất, có gian bếp kiểu mở, có một phòng đọc sách của riêng em. Bếp rộng lắm, đợi sau khi anh giải nghệ là có thể ngày ngày ăn ba bữa cùng em.”

“Em khá sợ lạnh, ở đây có thể làm một chiếc lò sưởi, phòng khách sẽ trải thảm, em thích đi chân trần trong nhà mà, thói quen ấy nếu đã không sửa được thì mình cứ giữ lại thôi.”

“Còn có cả phòng để đồ của em, những chiếc váy xinh đẹp của em sẽ treo ở đây, đừng quên, phải mặc cho anh ngắm đấy.”

“Em thích thế nào, chúng ta sẽ làm thành như thế, dù sao quyền quyết định cũng ở trong tay Ôn Sơ Nịnh nhà anh.”

Ôn Sơ Nịnh nhìn Trần Nhất Lan trong đoạn video… Anh bình thường thật sự không nhiều lời, nhưng những điều này lại nói ra rất nghiêm túc, như thể chỉ quay riêng cho cô — Có lẽ lúc quay, anh thật sự nghĩ vậy.

Chỉ quay cho cô xem, chỉ có cô mới hiểu được, từng câu đều là lời tỏ tình, từng câu đều có cô trong kế hoạch cuộc đời anh.

Hình ảnh lại chuyển về phòng khách, mấy người đàn ông đang chật vật sắp xếp những bó hoa.

Trần Nhất Lan nhận lấy điện thoại, hạ giọng nói —

“Xem ngày mai anh thể hiện thế nào nhé, nếu hồi hộp quá, có khi sẽ cho em xem đoạn này. Ôn Sơ Nịnh, anh thật sự hơi hồi hộp nhưng cũng rất mong chờ. Ngôi nhà này phải có em làm nữ chủ nhân.”

Trần Nhất Lan cầm chiếc chìa khóa trong tay, trên đó có một móc khóa in bức ảnh từ lâu lắm rồi của hai người chụp ở cung Ung Hòa.

Còn có một chiếc bảng tên nhỏ xíu, L’amour de la vie, OSN&TNL.

Ôn Sơ Nịnh hốc mắt đỏ hoe, hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc ấy.

Cô ngồi trên sô pha, nước mắt không kìm được nữa. Hôm qua được cầu hôn khá gấp gáp, cô không ngờ còn có một đoạn video dài mười ba phút như vậy.

Mười ba phút, anh nhớ rõ tất cả những ký ức giữa hai người.

Cửa phòng bất ngờ bị mở ra, Ôn Sơ Nịnh quay đầu lại, thấy Trần Nhất Lan vừa bước vào, trong tay còn ôm một bó linh lan thật lớn.

Ôn Sơ Nịnh lau nước mắt, đặt điện thoại xuống, chạy ào về phía anh.

Rèm trong phòng khách đã được kéo kín, màn hình tối lại.

Trần Nhất Lan cũng đoán ra.

Ôn Sơ Nịnh lao đến, nhào vào lòng anh, hốc mắt vẫn còn đỏ hoe, Trần Nhất Lan vững vàng đỡ lấy cô, đặt bó hoa lên tủ, hai tay ôm ngang eo cô nhấc bổng lên.

Ôn Sơ Nịnh vòng tay ôm lấy cổ anh, cơ thể dán sát vào người anh, nước mắt không kìm được, dụi mặt vào cổ anh.

Trần Nhất Lan ôm lấy cô, giọng mang theo ý cười, “Sao lại khóc nữa rồi?”

“Trần Nhất Lan.” Ôn Sơ Nịnh nghẹn ngào, những ký ức cô xem là trân quý cũng được anh cất giữ bằng tất cả chân thành.

Lời hứa của họ, những nỗ lực, sự kiên định giữa hai người chưa từng là một chiều.

Khi cô âm thầm yêu anh, anh cũng đang yêu cô.

Khi cô kiên định chờ đợi, Trần Nhất Lan cũng đang nỗ lực vì cô.

Mọi chuyện đều có hồi đáp, chỉ khi tình cảm là từ hai phía mới thực sự là đẹp nhất.

“Em xem rồi à?” Trần Nhất Lan bế cô quay về phòng, “Lần đầu cầu hôn, không có kinh nghiệm nên cứ nói những gì muốn nói, em đều đã biết cả rồi.”

“Em biết cả rồi.” Ôn Sơ Nịnh ôm anh không buông, bao nhiêu hồi ức lắng đọng, cứ từng đợt từng đợt cuộn trào trong lòng ngực.

“Anh cũng biết,” Trần Nhất Lan ôm cô, đặt cô lên giường, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô, “Em yêu anh chẳng ít hơn anh đâu.”

“…”

“Chúng ta còn cả một đời để yêu nhau.” Trần Nhất Lan lấy từ túi ra một chiếc hộp nhẫn, “Nhẫn cầu hôn.”

“Em đã có một chiếc rồi…” Ôn Sơ Nịnh giơ tay phải lên, vung vẩy trước mặt anh.

“Tỏ tình là tỏ tình, cầu hôn là cầu hôn.”

“Trần Nhất Lan, anh phung phí quá…”

“Nuôi em thì có gì là phung phí,” Trần Nhất Lan bật cười, ngồi bên cạnh cô, mở chiếc hộp nhẫn ra, “Là Ôn Sơ Nịnh mà anh yêu bao nhiêu năm nay mà.”

Ôn Sơ Nịnh khịt mũi, Trần Nhất Lan tháo chiếc nhẫn trên tay phải cô xuống, lấy ra chiếc nhẫn mới. Đó là chiếc nhẫn bạc mảnh, bên trái là một vầng trăng khảm đầy đá, bên phải là một viên kim cương nhỏ hình ngôi sao.

Tinh xảo, thanh thoát.

Trần Nhất Lan đeo chiếc nhẫn đó vào tay cô rồi nâng lên hôn khẽ một cái.

“Anh cưới được em rồi.”

Anh ngồi bên cạnh cô, bên môi là nụ cười đắc ý nhẹ nhàng.

— Lý tưởng năm 17 tuổi của anh.

Bình Luận (0)
Comment