Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 80

Thời gian trôi đến năm 26 tuổi, đến kỳ nghỉ cũng không muốn đi đâu xa, Trần Nhất Lan xin nghỉ ba ngày để ở bên cô, Ôn Sơ Nịnh cũng tiếp tục xin thêm vài ngày phép năm — Lúc đó cô còn sợ làm ảnh hưởng đến huấn luyện của anh.

Kết quả anh nói xin nghỉ là có việc cần làm.

Ôn Sơ Nịnh lờ đờ buồn ngủ, tối qua đến tận rạng sáng mới ngủ, buổi sáng chỉ chợp mắt được ba bốn tiếng, giữa chừng còn cùng anh ra ngoài ăn sáng, giờ lại vừa xem xong cái vlog kia nên càng tỉnh táo hơn.

“Em ngủ thêm một lúc nữa, anh nghĩ xem lát nữa mình đi đâu đi.” Ôn Sơ Nịnh dứt khoát ném luôn vấn đề này cho anh.

“Về Lâm Giang.”

“Về Lâm Giang làm gì?”

Ôn Sơ Nịnh lại lăn một vòng về phía anh.

“Đăng ký kết hôn.”

“…”

Bốn chữ ấy khiến Ôn Sơ Nịnh lập tức tỉnh táo hẳn.

Cô chụp lấy điện thoại nhìn giờ, đã gần 12 giờ rồi, từ Yên Kinh về Lâm Giang, đi tàu cao tốc mất hai tiếng rưỡi, mà Cục dân chính 5 giờ là tan làm…

“Đi luôn nhé?” Ôn Sơ Nịnh lập tức bật dậy khỏi giường.

Trần Nhất Lan quay đầu lại, bật cười nhìn cô, “Em gấp dữ vậy.”

“Tất nhiên rồi, chọn ngày không bằng gặp ngày, ” Ôn Sơ Nịnh bật dậy, “Em thấy hôm nay là ngày lành đấy.”

“Ngày mai cũng được, ” Trần Nhất Lan kéo cô lại ôm vào lòng, “Ngủ bù thêm chút nữa đi.”

“Sao anh còn trì hoãn vậy?”

“Ngày mai hợp cưới gả,” Trần Nhất Lan vắt chân đè lên cô, ôm chặt cô vào lòng, “Mai mình về sớm, anh gọi điện cho mẹ rồi, tiện thể về ăn cơm luôn.”

“…” Nghe đến đây, hai má Ôn Sơ Nịnh lập tức đỏ bừng, “Anh, anh gọi cho dì rồi á…”

“Ôn Sơ Nịnh,” Trần Nhất Lan thong thả cúi đầu nhìn cô, “Có phải em nên đổi cách xưng hô rồi không?”

“Trần Nhất Lan!”

“Ngủ thêm chút đi, tối qua ngủ muộn quá rồi.”

“Anh buông em ra…”

“Không được, ôm thế này mới dễ chịu.”

Ôn Sơ Nịnh buông xuôi luôn, người này tay dài chân dài.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, cằm của Trần Nhất Lan đang tựa vào trán cô, trong tầm mắt cô là chiếc cổ với đường nét gợi cảm của anh.

Ôn Sơ Nịnh bỗng nghịch ngợm, rướn người hôn nhẹ lên cổ anh, lập tức cảm nhận được cánh tay Trần Nhất Lan đang ôm cô hơi nới lỏng.

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn anh, đúng lúc thấy Trần Nhất Lan mở mắt ra, rèm cửa trong phòng vẫn đang kéo, ánh mắt người đàn ông ấy hơi thâm trầm, cô chột dạ, ngoan ngoãn dụi mặt vào lòng anh.

Có những lúc thật sự thấy Ôn Sơ Nịnh như một con mèo con, lúc nũng nịu thì mềm mại dễ thương, lúc nổi giận cũng cào người mấy cái, không đau lắm nhưng lại khiến người ta thấy rung động.

Ôn Sơ Nịnh nằm trong lòng anh, cảm giác nguy hiểm rõ rệt, cô từ từ lách người ra khỏi lòng anh, mới vừa nhích ra được một chút, Trần Nhất Lan đã mở mắt, giọng thản nhiên, “Hôn một cái là xong chuyện à?”

“Trần Nhất Lan, mai mình còn phải dậy sớm về mà…” Ôn Sơ Nịnh chột dạ, giọng mềm oặt ra nũng nịu.

Trần Nhất Lan buồn cười, “Gan em cũng to lắm đấy.”

Ôn Sơ Nịnh chột dạ nhắm mắt lại.

Trần Nhất Lan đè xuống, nhất định phải dạy cô một bài học — Đã trêu thì phải chịu trách nhiệm.

Ôn Sơ Nịnh bịt chặt miệng anh, “Anh đừng hôn lên cổ em — Mai em còn muốn ăn diện xinh đẹp một chút!”

“Được thôi.” Trần Nhất Lan cong môi cười khẽ, đáp một tiếng.

Chẳng bao lâu sau, Ôn Sơ Nịnh lại hối hận rồi.

Cúi đầu nhìn, ngay dưới hình xăm lại có thêm một dấu hôn ám muội.

“Trần Nhất Lan!” Hai má Ôn Sơ Nịnh đỏ bừng bừng, cô bóp mặt anh, “Sao anh làm vậy hả!”

“Mai em định mặc gì, không che được chỗ này à?” Trần Nhất Lan thản nhiên như không, vẻ mặt như thể đã tính toán kỹ càng.

Nói xong, tay còn lướt nhẹ qua đó xoa một cái, dáng vẻ vô cùng đắc ý.

Trước đây Ôn Sơ Nịnh thật sự không phát hiện ra người này như vậy, cô là người dễ xấu hổ, “Anh anh anh” cả buổi mà không thốt ra nổi một câu hoàn chỉnh.

Trần Nhất Lan thấy cô đỏ mặt thế kia, đôi mắt long lanh, tóc dài xõa sau gáy, gầy gò mà đáng yêu, hai má còn phơn phớt hồng, không nhịn được cúi đầu hôn xuống.

“Vậy em nói ít thôi,” Trần Nhất Lan nhìn cô, ánh mắt có phần mập mờ, “Nghĩ thử mai gặp người lớn thì phải nói gì đi kìa.”

“… Trần Nhất Lan!!!”

Cô càng sợ cái gì là Trần Nhất Lan càng nhắc đến cái đó.

Vừa định giơ tay đẩy anh ra, kết quả lại nuốt ngược lời xuống.

Được.

Hay lắm.

Ôn Sơ Nịnh cắn vai anh một cái, “Cho anh bắt nạt em này!”

Trần Nhất Lan cười, đưa mặt lại gần, “Em tuổi Tuất đấy à?”

“Ừ, tuổi Tuất đấy! Cắn chết anh!”

“Chó ngoan thì không cắn người, chẳng phải đều là…”

“Đều là cái gì?”

Trần Nhất Lan hôn lên môi cô, giọng đầy mờ ám, “Là chó con nhiệt tình.”

“… Trần Nhất Lan!!! Anh mới là chó con ấy!!”

“Được thôi, hôm nay anh là chó con nhiệt tình.”

Trần Nhất Lan đúng là thích như vậy, anh cười lên vừa hoang dã vừa mê hoặc lại quyến rũ, Ôn Sơ Nịnh bị anh làm cho lòng rối loạn, thậm chí còn muốn đổi vai — Để cô là người bắt nạt anh. Nhưng ý nghĩ nguy hiểm ấy vừa lóe lên, ngay cả chính cô cũng thấy xấu hổ không chịu nổi.

Hôm nay Ôn Sơ Nịnh bị dồn đến phát điên hai lần rồi.

Rất tốt.

Cô cảm thấy người này nhất định bị phong ấn cái gì đó, trước đây cô thấy anh cực kỳ lạnh lùng và biết kiêng khem, kết quả vừa gỡ được phong ấn, anh hoàn toàn biến thành người khác.

Quan trọng hơn là lúc thì dỗ dành, lúc thì mặt dày.

Sau đó Ôn Sơ Nịnh vừa mệt vừa buồn ngủ, cuộn mình trong chăn mỏng, cách xa anh một chút.

Trần Nhất Lan rót một cốc nước, lúc quay lại, Ôn Sơ Nịnh cảnh giác trùm chăn kín đầu.

“Uống chút nước đi.” Trần Nhất Lan trèo lên giường, đưa tay kéo chăn của cô ra.

Ôn Sơ Nịnh lộ ra một đôi mắt, cả khuôn mặt đều đỏ bừng bừng.

Cô nghi ngờ Trần Nhất Lan là cố ý — Ở nhà toàn mặc mặc áo phông quần đùi hoặc trần nửa người trên, cô nhìn thấy rõ mồn một cơ bụng của anh.

Còn cái dấu răng cô cắn anh lúc nãy, in rõ trên ngực.

Nhìn mà thấy mập mờ không chịu nổi.

Ôn Sơ Nịnh nhận lấy cốc nước, ừng ực uống xong rồi đưa lại cho anh.

Trần Nhất Lan ngồi lại bên, “Còn giận à?”

“Em bắt nạt anh hai tiếng đồng hồ thì anh có giận không?”

“Không giận.”

“…”

“Em có bắt nạt anh cả ngày anh cũng chẳng giận đâu.”

Trần Nhất Lan còn cố tình nhấn mạnh mấy từ, giọng mập mờ lại quyến rũ.

Ôn Sơ Nịnh mặc kệ anh.

Trần Nhất Lan chủ động nhích lại gần, đưa tay ôm cô và cả cái chăn vào lòng.

“Anh làm gì vậy…” Cô vẫn còn hơi dỗi, phồng má lên như cá nóc.

Trần Nhất Lan kéo cô lại, đặt cô ngồi lên đùi mình.

“Để anh xem khi em giận trông đáng yêu thế nào,” Trần Nhất Lan ngồi tựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn vào mắt cô, “Sao vẫn không vui vậy, anh làm em đau à?”

“…”

Ôn Sơ Nịnh tỉnh táo hơn một nửa, trừng mắt nhìn anh, ráng rút tay từ trong chăn ra cấu anh một cái, “Trần Nhất Lan!”

“Mai đăng ký xong nhớ đổi cách gọi nhé,” Trần Nhất Lan cười khẽ, ánh mắt sâu thẳm lại dịu dàng, “Hay là hôm nay gọi thử cho anh nghe đi?”

“Em không thèm để ý tới anh nữa!”

“Anh để ý em,” Trần Nhất Lan ôm cô không buông tay, cố tình nói, “Ai bảo anh là chó con nhiệt tình.”

“…”

Ôn Sơ Nịnh hoàn toàn không đấu lại được anh nữa, cô nói gì anh cũng dỗ cho được, cuối cùng cô nói muốn ngủ một lát.

Trần Nhất Lan không chịu, “Nói chuyện thêm chút đi, mai mình còn về sớm.”

Ôn Sơ Nịnh tựa cằm lên vai anh, nghĩ ngợi rồi hỏi, “Hai hôm nay anh bận quay cái vlog kia à?”

“Ừ.” Trần Nhất Lan đáp rất thẳng thắn, “Tuy mình quen nhau lâu rồi nhưng thứ người khác có thì em cũng phải có chứ.”

“…”

“Nhẫn kim cương, hoa, nhà, cầu hôn, anh không để em thiếu thứ gì,” Trần Nhất Lan vòng tay ôm lấy eo cô qua lớp chăn, “Chỉ là đám cưới không thể tổ chức ngay, anh còn phải thi Á vận hội xong rồi mới giải nghệ, đến lúc đó sẽ bù cho em.”

Giọng anh nói ra rất bình thản lại vững chãi khiến nỗi bực trong lòng Ôn Sơ Nịnh như hóa thành những bong bóng màu hồng, cô ậm ừ một tiếng, “Em cũng hơi hồi hộp.”

“Hồi hộp gì?”

“Có khi nào dì Uông nghĩ em ôm ý đồ với anh không.”

“…” Trần Nhất Lan cười, “Nghĩ gì vậy, chẳng phải tụi mình có ý đồ với nhau à?”

“Ai mà có ý đồ với anh.” Ôn Sơ Nịnh nhỏ giọng đáp.

Trần Nhất Lan xoay mặt cô lại, hôn lên môi cô rất nghiêm túc, “Được rồi, là anh nhớ thương em mà.”

Ôn Sơ Nịnh hưởng thụ, “Tết năm nay anh về nhà ông ngoại với em đi, tụi mình cùng đón Tết.”

Bình Luận (0)
Comment