Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 81

Cả đêm nay, thật ra Ôn Sơ Nịnh ngủ không yên, trong đêm cứ tỉnh giấc không biết bao nhiêu lần. Vừa nghiêng đầu, cô liền thấy Trần Nhất Lan đang nằm bên cạnh mình.

Ánh đêm nhạt nhòa đến mức gần như mơ hồ. Trần Nhất Lan nằm cạnh cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào tay anh, chỉ cần nghiêng đầu là có thể hôn lên anh.

Ôn Sơ Nịnh nghĩ đến chuyện ngày mai đi đăng ký kết hôn, không hiểu sao lại trằn trọc khó ngủ.

Là bởi cô có một cảm giác gần như không thật.

Khiến cô nhớ lại khoảnh khắc từng nhận được giấy báo trúng tuyển Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên.

— Đó từng là một giấc mơ xa vời với cô, cô đã không còn nhớ nổi mình từng nỗ lực ra sao, thức trắng đêm cày đề bao nhiêu lần, đã trải qua biết bao ngày tháng khổ cực.

Cũng giống như bây giờ, khi giấc mơ thật sự sắp trở thành hiện thực, Ôn Sơ Nịnh gần như chẳng còn nhớ nổi mình đã vượt qua chín năm ấy như thế nào.

Cô trở mình, trong phòng vẫn ấm áp, Trần Nhất Lan khẽ mở mắt, nghiêng đầu hỏi cô, “Không ngủ được à?”

“…Ừ, em làm anh tỉnh à?” Ôn Sơ Nịnh nhỏ giọng hỏi.

Trần Nhất Lan nói, “Không đâu, anh cũng không ngủ được.”

Ôn Sơ Nịnh dứt khoát gối lên tay nhìn anh, “Anh cũng mất ngủ hả?”

Trần Nhất Lan cười, hít một hơi, quay mặt sang nhìn cô, bóng đêm tĩnh lặng, ánh mắt hai người chạm nhau như có thần giao cách cảm.

Trần Nhất Lan lên tiếng trước, “Anh cũng… khá hồi hộp.”

Ôn Sơ Nịnh khe khẽ nói, “Em cũng vậy.”

“Thật sự không dám tin ước nguyện năm 17 tuổi của anh lại thành hiện thực rồi.”

“Em cũng vậy.”

“…Ôn Sơ Nịnh, em có thể nói gì khác không?”

Ôn Sơ Nịnh lại mở mắt, “… Hết rồi. Bị anh kiếm chuyện đến nỗi chẳng buồn nói gì nữa.”

Trần Nhất Lan bật cười, “Ừ, anh sai rồi.”

Ôn Sơ Nịnh nhắm mắt lại, vẫn không thấy buồn ngủ, “Trần Nhất Lan, mai là ngày mấy vậy?”

“Tháng 11 rồi, qua 12 giờ, là 26 tháng 11.”

“Ừ, từ ngày 26 tháng 9 chín năm trước đến 26 tháng 11 chín năm sau, Trần Nhất Lan, chúc mừng tân hôn.”

Trần Nhất Lan véo má cô, bắt cô mở mắt ra, Ôn Sơ Nịnh ngoan ngoãn mở mắt, nhìn thẳng vào mắt anh như thể anh có điều gì đó muốn nói.

“Anh mau nói đi, tụi mình còn ngủ được…” Ôn Sơ Nịnh cầm điện thoại xem một cái, “Ba tiếng nữa.”

“Ôn Sơ Nịnh, cảm ơn em đã đợi anh nhiều năm như thế.” Trần Nhất Lan siết lấy tay cô, kéo cô vào lòng, ôm lấy eo cô, giọng trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu cô, “Chúc mừng tân hôn.”

Ôn Sơ Nịnh cười, “Anh đừng nói sớm thế… Còn chưa làm lễ cưới mà!”

“Có thể đưa vào lịch rồi.”

“Sớm quá đấy.”

“Á vận hội là tháng 9 năm sau, kết thúc rồi anh giải nghệ luôn.”

“Anh còn muốn… bơi nữa không?”

“Bơi mười tám năm rồi, anh thấy hài lòng rồi. Sau này làm huấn luyện kỹ thuật cũng ổn, vẫn không rời khỏi hồ bơi,” Trần Nhất Lan nhắm mắt lại, “Anh muốn ở bên em nhiều hơn.”

Câu này nghe thật sự quá đỗi ấm lòng.

“Phải có chí tiến thủ chứ.”

“Chí tiến thủ đặt hết lên em rồi.”

“Trần Nhất Lan, sao trước đây không thấy anh bám người thế nhỉ?”

“Hồi đó còn phải lấy huy chương Vàng, giờ lấy được rồi mà.”

Ôn Sơ Nịnh bị anh chọc cười.

Trần Nhất Lan khẽ nói, “Ngủ đi, lát nữa phải dậy rồi.”

“Còn ngủ được ba tiếng.”

“Ừm.”

“Anh nói xem, trước đây mỗi lần đến tìm em rồi phải quay về ấy, có phải anh cũng thiếu ngủ như lúc này không?”

“Nhưng chỉ cần được gặp em một lần thì rất đáng.”

Câu trả lời không phủ nhận khiến lòng Ôn Sơ Nịnh ấm áp, cô nép trong lòng anh, vươn một tay đặt lên eo anh, bàn tay đặt lên đó, không yên phận lắm, len qua lớp áo thun. Chậc, thân thể có luyện qua đúng là sờ vào rất đã.

Ôn Sơ Nịnh khẽ khàng thở ra một hơi mãn nguyện.

Trần Nhất Lan khẽ mở mắt, “Ngày kia đi đăng ký cũng được.”

Ôn Sơ Nịnh đã lợn chết không sợ bỏng nước sôi, tay vẫn đặt trên eo anh, lười biếng uy h**p, “Nhất định là ngày mai, ngày kia em không rảnh.”

Trần Nhất Lan dọa lại, “Em thử sờ thêm một cái nữa xem?”

Ôn Sơ Nịnh không thèm để ý, tay vẫn đặt trên eo anh, khẽ vuốt qua nơi có hình xăm, mắt nhắm hờ, “Anh còn dám ăn h**p em, ngày mai em mách dì nhé.”

Trần Nhất Lan cười, thấy cô nhắm mắt lại rồi, thật chẳng nỡ làm khó cô.

Nhưng anh vẫn còn một chút tính toán nhỏ.

Trần Nhất Lan khẽ gọi cô, Ôn Sơ Nịnh lười biếng đáp lại, mấy giây vẫn không thấy anh nói gì, cô ngẩng đầu ra khỏi ngực anh, Trần Nhất Lan canh đúng lúc cô ngẩng lên, liền hôn xuống không chút do dự, Ôn Sơ Nịnh ban đầu tưởng chỉ là một cái hôn nên cũng mặc kệ để anh hôn.

Ai ngờ sau đó, nụ hôn ấy dần dần trượt xuống cằm cô, lướt qua vành tai cô.

Ôn Sơ Nịnh bừng tỉnh, mở to mắt, trong mơ màng đưa tay bịt miệng anh lại nhưng Trần Nhất Lan đã bắt lấy cổ tay cô, gỡ xuống.

“Trần Nhất Lan! Không được! Anh muốn em kiệt sức chết à!” Ôn Sơ Nịnh phản đối.

Trần Nhất Lan vô tội, “Chỉ cho phép quan đốt lửa chứ dân thì không được thắp đèn hả?”

“Em đốt lửa cái gì?”

Trần Nhất Lan đưa tay, luồn vào áo ngủ cô chạm vào eo, Ôn Sơ Nịnh quá nhạy cảm, sợ nhột, bật dậy một cái.

“Em nói xem, thế có khác gì dụ dỗ không?” Trần Nhất Lan cười khẽ, “Đừng thử anh, anh không có sức kháng cự lại em đâu.”

Mặt Ôn Sơ Nịnh đỏ bừng, kéo chăn trùm kín người, “Ngủ! 7 giờ sáng phải dậy rồi đó!”

Trần Nhất Lan cũng chui vào chăn theo, Ôn Sơ Nịnh lúc đầu còn hơi cứng đờ một giây, sau đó dứt khoát dịch lại gần, còn phải đưa tay ôm lấy eo anh, không quên đe dọa, “Nằm im đó.”

Trần Nhất Lan chỉ cười, đưa tay ôm lấy cô.

Kết quả lần này là đến lượt Ôn Sơ Nịnh có chút sụp đổ, rõ ràng cảm nhận được cái gì đó, cô nhịn mãi rồi mới lên tiếng, “Trần Nhất Lan, em có thể không nằm im được không?”

Là lỗi của cô sao?

Không phải.

Lỗi là tại thân hình Trần Nhất Lan quá đẹp, lỗi là tại anh là người cô yêu sâu đậm đến thế.

Lỗi là ở anh.

Ôn Sơ Nịnh nhìn sâu vào gương mặt anh, hàng mày sống mũi vẫn sắc nét, môi mỏng, cằm góc cạnh thon gọn, thân hình rắn chắc cùng cơ bắp vừa phải, cảm giác khi chạm vào thật tuyệt vời.

Ôn Sơ Nịnh còn bốn năm nữa là 30 rồi.

Thật ra cô chỉ chắc chắn một điều — Vì là người cô yêu nên đó chính là niềm hoan lạc thiêng liêng nhất.

Ôm ấp, hôn môi, thuần khiết, khát vọng… tất cả đều là một phần trong đó.

Cô cũng có chút tham lam.

Ở tuổi 26, tình yêu không chỉ là lời hứa, không chỉ là ở bên nhau, không chỉ là những câu “anh yêu em” đã nói ra thành lời mà vẫn còn có nguyên sự nồng nhiệt ban sơ, như gặp phải lửa, chạm là cháy, cháy đến rạng rỡ, cháy đến dài rộng như biển khơi cũng không thể dập tắt.

Ôn Sơ Nịnh chỉ thấy mệt, hoàn toàn không thấy buồn ngủ.

Trần Nhất Lan hôn lên cô, bảo cô ngủ một lát trên xe, nói sáng mai đi đăng ký xong, trưa về ngủ thêm một chút, tối Uông Như mới tan ca về được.

Ôn Sơ Nịnh biết khoa Cấp cứu rất bận.

Cả đêm nay hai người đúng là chẳng ai buồn ngủ, một người bị “cầu hôn” làm cho đầu óc quay cuồng, một người thì bị “được cầu hôn” khiến cho lý trí hỗn loạn.

Thật ra Trần Nhất Lan cũng hiếm khi có lúc như vậy.

Nhớ lại, ngay cả khi thi đấu anh cũng không hồi hộp, luôn giữ phong độ, mặc cho số phận.

Còn lần này, khi cầu hôn Ôn Sơ Nịnh, anh rơi vào trạng thái hưng phấn không thể kiểm soát.

Đó là cảm giác, cuối cùng cũng mang được bảo bối mình nâng niu bao năm về nhà, người mà từng chỉ có thể ngắm trong ảnh để giải nỗi nhớ giờ đây đang thực sự nằm trong vòng tay anh.

Ôn Sơ Nịnh nép trong lòng anh, lần thứ ba cố gắng dỗ giấc mà không thành, “Trần Nhất Lan, chẳng phải nói mệt rồi sẽ buồn ngủ sao? Sao em càng mệt càng tỉnh thế này?”

“Ý em là… muốn tiếp tục à?”

“Câm miệng!” Ôn Sơ Nịnh tức tối.

Trần Nhất Lan bật cười, nắm tay cô nói, “Ngủ chút trên tàu nhé, đăng ký xong về ngủ bù.”

“Á á á xấu hổ chết đi được, không được, phải đặt ra quy tắc!”

“Tuỳ em.”

“Sao lại tuỳ em?”

“Lần này là em chủ động đấy nhé.”

Trần Nhất Lan thong thả nhắc nhở.

Ôn Sơ Nịnh có chút phát điên, cô vốn nghĩ mình thuộc kiểu rất biết kiềm chế nhưng mỗi lần thấy Trần Nhất Lan, nói không có suy nghĩ là nói dối.

Dù là Trần Nhất Lan chủ động thì đúng là cô cũng chẳng có chút sức đề kháng nào.

“Em cũng chẳng có sức kháng cự lại anh,” Ôn Sơ Nịnh thẳng thắn, rồi nhẹ nhàng đề nghị, “Hay là anh giải nghệ muộn chút đi.”

Trần Nhất Lan giả vờ không nghe, tùy tiện lảng sang chuyện khác, “Tình yêu là thứ chẳng ai kháng cự nổi nhau mà.”

“Nhưng cũng phải… tiết chế một chút chứ…” Ôn Sơ Nịnh đỏ mặt, có chút sụp đổ, nói xong lại thấy mình chẳng thể nói lý với anh, dứt khoát chui vào lòng anh, “Thôi kệ, em còn ngủ được hai tiếng quý báu, ngủ đi!”

“Ừ.”

Trần Nhất Lan khẽ đáp một tiếng.

Chỉ là tay anh đặt lên eo cô, nhẹ nhàng vỗ hai cái.

“Ôn Sơ Nịnh.”

“Ừ?”

“Anh yêu em.”

“Biết rồi…” Ôn Sơ Nịnh dụi dụi, “Em cũng yêu anh.”

Cuối cùng thì Ôn Sơ Nịnh chỉ ngủ được hai tiếng.

Mà giấc ngủ cũng chẳng sâu, lúc chuông báo thức vang lên, mắt cô cay xè đến rơi nước mắt vì buồn ngủ.

Vừa trở mình, người bên cạnh đã không thấy đâu.

Cô còn đang ngái ngủ, chưa kịp ngồi dậy thì Trần Nhất Lan từ bên ngoài bước vào, trong tay đã chuẩn bị xong bữa sáng cho cô.

Ôn Sơ Nịnh nằm dài trên giường, “Trần Nhất Lan, anh thấy ý nghĩa của việc yêu đương là gì?”

Trần Nhất Lan mở chăn cô đang đắp ra rồi gấp lại cẩn thận.

“Câu hỏi này sâu sắc quá,” Trần Nhất Lan chậm rãi nói, “Anh yêu em là để cưới em, còn ý nghĩa… thì vài chục năm sau chúng ta cùng nhau từ từ khám phá.”

Câu trả lời thẳng thắn của anh khiến Ôn Sơ Nịnh bật cười, cô nằm trên giường, đưa tay về phía anh, “Kéo em dậy với, buồn ngủ sắp chết mất.”

Trần Nhất Lan nghiêng người dùng một tay kéo cô dậy, Ôn Sơ Nịnh thuận đà ngồi dậy nhưng thực ra cô chỉ giả vờ để được kéo, cô nhào vào lòng anh, ôm chặt eo anh, còn khẽ thở ra một tiếng đầy mãn nguyện, “Tuyệt vời.”

Trần Nhất Lan mỉm cười để mặc cô ôm, cằm đặt lên vai cô, “Đi thôi, đi đánh răng nào.”

Ôn Sơ Nịnh buồn ngủ đến nỗi mắt đau nhức.

Trần Nhất Lan dứt khoát bế cô lên, tay ôm chắc lấy chân cô, khoảnh khắc đó, Ôn Sơ Nịnh bỗng cảm thấy, yêu anh thật sự chẳng cần phải dùng đến đầu óc, vì phía sau cô mãi mãi có anh.

Ôn Sơ Nịnh trang điểm nhẹ nhàng, nghĩ đến mùa đông ở Lâm Giang hơi lạnh, cô cố ý mặc ấm hơn một chút — Một chiếc áo len cổ cao ôm người phối với quần jean và đôi bốt cao cổ, bên ngoài khoác áo măng tô bằng dạ, đôi chân vừa thẳng vừa đẹp.

Trước khi ra cửa, Trần Nhất Lan kiểm tra lại: “Mang thẻ căn cước chưa?”

“Rồi.”

“Sổ hộ khẩu.”

“Ở nhà Lâm Giang mà!”

“Chắc chưa?”

“Chắc chắn, em hỏi cậu em rồi!”

“Đồ đạc sắp xếp xong hết rồi phải không?”

“Ừ!”

“Hôm nay đi đăng ký kết hôn đúng không?”

“Đúng!”

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn anh, hai người nhìn nhau cười, Trần Nhất Lan nắm tay cô, giúp cô xách túi ra ngoài.

Tàu cao tốc lúc hơn 8 giờ sáng, đến nơi đã gần 10 giờ, Ôn Sơ Nịnh về nhà lấy sổ hộ khẩu — Cậu cô đã để sẵn trên bàn.

Lúc Ôn Sơ Nịnh xuống lầu, Trần Nhất Lan đang đứng đợi dưới nhà.

Trong khu tập thể còn vài ông bà lớn tuổi, thấy Trần Nhất Lan về thì cười chào anh, còn nhắc đến chuyện anh giành huy chương Vàng Olympic, nói cả khu ai cũng biết.

Trần Nhất Lan chỉ mỉm cười.

“Có chuyện gì mà về đây vậy?”

“Về đăng ký kết hôn với Ôn Sơ Nịnh ạ.”

Trần Nhất Lan hất cằm, đúng lúc Ôn Sơ Nịnh từ cầu thang bước ra, ông cụ vừa nhìn thấy liền nhận ra, “Ơ, chẳng phải là Ôn Sơ Nịnh sao… từ nhỏ cứ bám theo thằng bé phía sau.”

“Vâng,” Trần Nhất Lan đưa tay về phía cô, nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, “Hôm nay tụi cháu đi làm giấy hôn thú ạ.”

Ôn Sơ Nịnh có hơi ngượng ngùng, bị Trần Nhất Lan nắm tay kéo đi, cô không nhịn được hỏi nhỏ, “Ai vậy anh?”

“Là cụ Trương ở tầng 1. Hồi nhỏ ông nuôi một con chó nhỏ, em ăn cơm giấu một miếng xương trong túi định cho nó, rửa bằng xà phòng ba lần mà nó không thèm ăn nên em ngồi một góc khóc đó,” Trần Nhất Lan kể lại chuyện cũ, “Sau đó em ôm con chó, cụ Trương vừa xuống, em đổ vấy cho anh bảo anh định ăn trộm chó, nói em đang khuyên anh đừng làm vậy.”

Ôn Sơ Nịnh nhéo anh một cái.

“Chuyện như vậy nhiều lắm rồi.” Trần Nhất Lan thong thả kéo cô đi, bất chợt cúi đầu ghé sát tai cô.

“…”

“Yên tâm, sau này đây là bí mật chung của chúng ta.”

Trần Nhất Lan nhướng mày nhìn cô, cười có chút gian xảo.

Ôn Sơ Nịnh nhéo anh qua lớp áo, Trần Nhất Lan cười khẽ, chẳng tránh.

Phòng đăng ký kết hôn không xa, hai người đi một lúc là đến, hôm nay là cuối tuần, trong sảnh có hai ba cặp đang chờ.

Trần Nhất Lan cao quá, đứng ở đó rất dễ gây chú ý, không lâu đã bị một nhân viên nhận ra, người phụ nữ ấy có chút kinh ngạc, “Anh là… Trần Nhất Lan?”

Trần Nhất Lan chỉ khẽ gật đầu lịch sự.

Nhân viên đó cũng thấy Ôn Sơ Nịnh bên cạnh, vì tính chất công việc nên cố gắng giữ bình tĩnh, không xin chụp ảnh mà hướng dẫn hai người vào ký giấy tờ làm thủ tục.

Cho đến khi cầm được giấy chứng nhận kết hôn trên tay, Ôn Sơ Nịnh vẫn cảm thấy không thật, thậm chí có hơi như mơ.

Làm xong thủ tục, nhân viên kia cuối cùng vẫn không kìm được mà đến hỏi có thể chụp chung một tấm ảnh được không.

Lúc đó Ôn Sơ Nịnh còn đang ngẩn ngơ nhìn giấy đăng ký kết hôn.

Trần Nhất Lan nhớ cô còn phải về ngủ bù, không đồng ý chụp ảnh mà chỉ ký tặng một cái, “Chụp ảnh thì thôi vậy, hôm nay vợ tôi dậy sớm, phải về nghỉ một lát.”

Mấy người bên đó đều nhìn theo đầy ngưỡng mộ.

Ôn Sơ Nịnh gần như thức trắng cả đêm, giờ đầu óc chậm phản ứng, còn đang cầm hai quyển sổ đỏ thì đã bị anh giật lấy.

Trần Nhất Lan nhét giấy vào túi cô, nắm tay kéo đi, “Đi thôi, về ngủ một giấc đã.”

“Trần Nhất Lan,” Ôn Sơ Nịnh còn ngơ ngác, “Hôm nay là 26 tháng 11.”

“Đúng vậy.”

“Ngày chúng ta đăng ký kết hôn,” Ôn Sơ Nịnh lôi điện thoại ra từ túi áo, “Ba nghìn ba trăm bốn mươi lăm ngày.”

Trần Nhất Lan đưa tay cầm lấy điện thoại của cô.

Trên đó là một ứng dụng đếm ngược.

Có rất nhiều sự kiện màu xanh, màu vàng xen kẽ.

[Sự kiện 1: Đếm ngược hai tháng.]

[Sự kiện 2: Đếm ngược Olympic.]

[Sự kiện 3: Đếm ngược lần gặp tiếp theo.]

Vụn vặt thế mà cũng hơn mười sự kiện.

Trời lạnh, Ôn Sơ Nịnh quấn khăn kín cổ, phản ứng có chút chậm.

Trần Nhất Lan nhét điện thoại lại vào túi cô, chỉ siết tay cô, mười ngón đan chặt, “Chúng ta còn nhiều ba nghìn ba trăm bốn mươi lăm ngày nữa, bao nhiêu ngày anh cũng sẽ đi hết cùng em.”

“Ừ!”

Trần Nhất Lan đưa Ôn Sơ Nịnh về nhà anh, dù sao lầu trên vẫn đang để trống, thời gian này Chu Tuyển Dương toàn ở nhà ông bà ngoại, ông bà tuổi cao sức yếu, chỉ trông vào bảo mẫu thì không tiện.

Trần Nhất Lan đã gọi điện cho Uông Như trước, phòng đã dọn dẹp sẵn.

Ôn Sơ Nịnh bước vào phòng anh, trong lòng có chút tâm trạng phức tạp.

Hôm nay trời rất đẹp, phòng Trần Nhất Lan không lớn, bên bàn học là cửa sổ, rèm kéo xuống, ánh nắng rải lấp lánh chiếu qua.

Ôn Sơ Nịnh nhớ đến lúc nhỏ, Trần Nhất Lan ngủ trưa, cô thì nghịch ngợm nằm bên cạnh mà không chịu ngủ.

Trần Nhất Lan từng dọa, bảo không ngủ sẽ bị chuột tha mất làm cô sợ hoảng hồn.

Nhưng phần lớn thời gian vẫn là Trần Nhất Lan bất đắc dĩ mở máy cassette cho cô nghe —

Đó là chuyện gần hai mươi năm trước, vẫn còn là băng từ. Chẳng biết Trần Nhất Lan lấy ở đâu một cuộn băng, là những bài hát thập niên 70, 80.

Là băng của Đặng Lệ Quân — Ánh trăng nói hộ lòng tôi, Ngọt ngào, Em chỉ quan tâm đến anh…

Giữa một buổi trưa oi ả, Trần Nhất Lan nằm ngủ, cô thì nằm nghe nhạc.

Chỉ mười hai bài hát mà nghe hoài không chán.

Trong băng, giọng nữ đang ngân vang, “Mặc thời gian trôi qua, em chỉ quan tâm đến anh.”

Rồi lại vang lên câu hát, “Chỉ một nụ hôn nhẹ mà đã khiến con tim em rung động.”

Ôn Sơ Nịnh nằm lăn qua lăn lại, lăn đến sát anh, nằm sấp nhìn anh ngủ trưa.

Cô đếm từng bài hát, đến bài thứ mười hai là Trần Nhất Lan sẽ dậy.

Cô bé Ôn Sơ Nịnh khi ấy ma xui quỷ khiến cúi gần lại nhìn anh, thấy mặt anh trắng trẻo, lông mi dài, định cắn nhẹ một cái nhưng lại quên mất đang đếm đến bài mấy. Đúng lúc bài thứ mười hai vừa dứt, Trần Nhất Lan tỉnh dậy.

Cô bé Ôn Sơ Nịnh mặt dày bặm một cái vào má anh, vô tội nói, “Cô giáo tớ bảo nụ hôn nên dành cho người mình thích nhất.”

“Cậu thích tớ hả?”

“Tớ thích nhiều thứ lắm! Tớ thích con chó vàng của cụ Trương, thích Trần Nhất Lan nữa! Nhưng mà tớ thích Trần Nhất Lan nhất, vì con chó vàng của cụ Trương không nhớ tớ còn Trần Nhất Lan sẽ đón tớ mỗi lần tan học!”

“…” Trần Nhất Lan trở mình xuống giường, Ôn Sơ Nịnh cũng nhảy xuống theo, vừa đi theo sau mông anh vừa hỏi đủ thứ.

Ôn Sơ Nịnh đứng trong phòng, bất chợt nhìn thấy cuộn băng cassette vẫn còn trên giá sách anh, mới từ dòng hồi ức kia trở lại thực tại.

Ôn Sơ Nịnh cười.

Đúng lúc Trần Nhất Lan bước vào, cao 1m93 làm cả căn phòng như nhỏ lại.

“Thật tốt,” Ôn Sơ Nịnh cởi áo khoác đưa cho anh, “Trước đây toàn là anh đưa em về nhà.”

“Giờ anh rước em về nhà anh rồi.” Trần Nhất Lan buông một câu thản nhiên.

Ôn Sơ Nịnh xoay người, vòng tay ôm lấy cổ anh, giống như hồi còn bé, thẳng thừng thơm lên má anh một cái, “Em thích anh nhất.”

Cô vẫn lo dì Uông về nên chỉnh đồng hồ báo thức, bảo Trần Nhất Lan cũng ngủ một lát. Giường không lớn, hai người nằm sát nhau, Ôn Sơ Nịnh quả thật đã buồn ngủ, vừa chui vào lòng anh là ngủ ngay.

Trần Nhất Lan hơi nhích người, muốn để cô ngủ ngon thêm chút nên nhân lúc cô ngủ tắt báo thức trong điện thoại cô đi.

Anh lấy điện thoại ra từ túi. Anh không hay đăng weibo, cũng ít quan tâm mạng xã hội, tài khoản Weibo vẫn là do đội bảo anh xác thực.

Trần Nhất Lan gõ một dòng trạng thái, suy nghĩ rồi viết —

26 tuổi rồi, thanh xuân đã đến đoạn cuối, cuối cùng cũng hoàn thành một chuyện trọng đại trong đời.

Chúng ta đã quen nhau hơn hai mươi năm.

Ban đầu gặp thì ít, xa thì nhiều, lúc nào cũng là yêu xa, Yên Kinh, Hoài Xuyên, Lâm Giang. Chín năm, em luôn ở đó chờ anh. Những ký ức ấy, ta kể đi kể lại không biết bao nhiêu lần. Anh rất nhớ em, em là người anh luôn cất trong tim, mãi không thể dứt. May mắn thay, chúng ta chưa từng từ bỏ nhau.

Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta đăng ký kết hôn, anh rất hạnh phúc.

— Ý anh là, được gặp em đã là điều may mắn lắm rồi.

Được em đặt ở vị trí quan trọng nhất trong tim là vinh dự lớn nhất đời anh.

Người ở sau lưng anh là em, người chờ anh trở về cũng là em.

Ước nguyện năm 17 tuổi là giành chức vô địch rồi trở về tỏ tình với em.

26 tuổi, anh đã đoạt chức vô địch, còn đi đăng ký kết hôn với em nữa.

Ôn Sơ Nịnh, cô gái mà anh yêu suốt chín năm, hôm nay đã trở thành vợ anh.

@TNL của Joy, anh mong rằng đây là lời hứa hẹn cuối cùng của chúng ta. Trần Nhất Lan sẽ luôn yêu em, đi cùng em hết chặng đường dài đằng đẵng nhưng tràn ngập niềm vui phía trước.

Gõ đến cuối, khoé mắt Trần Nhất Lan hơi cay.

Anh bất giác nhớ lại rất nhiều chuyện xưa, nhớ lúc yêu xa, Ôn Sơ Nịnh gọi điện cho anh từ ban công ký túc xá đại học, còn anh vừa rời khỏi hồ bơi.

Khi ấy vạn vật lặng im, nỗi nhớ xuyên qua điện thoại, băng qua hàng trăm cây số, xuôi gió từ Hoài Xuyên đến Yên Kinh.

Những năm anh ra nước ngoài tập huấn, không dám nghĩ ngợi, không dám phân tâm.

Vì Ôn Sơ Nịnh vẫn đang chờ anh ở đây.

Cô sẽ không biết vào cái đêm cô chạy tới, xuất hiện trong phòng tắm của anh, chính khoảnh khắc đó, anh đã âm thầm nhưng vững tin rằng:

— Anh nhất định phải đoạt lấy huy chương Vàng, xác lập một tương lai thật rõ ràng với cô.

Bình Luận (0)
Comment