Ôn Sơ Nịnh lần này ngủ một giấc rất dài, Trần Nhất Lan không nỡ đánh thức cô, điện thoại rung lên một lần, thấy là cuộc gọi của Uông Như.
Trần Nhất Lan cũng chưa thật sự ngủ say, Ôn Sơ Nịnh gối đầu lên vai anh mà ngủ, Trần Nhất Lan chậm rãi đỡ đầu cô đặt xuống nằm ngay ngắn, rồi nhẹ nhàng đứng dậy đi nghe điện thoại.
Vừa đúng lúc hơn 5 giờ chiều, Uông Như vừa ra khỏi phòng cấp cứu, hỏi anh xem Ôn Sơ Nịnh muốn ăn gì, lát nữa Trần Kiến Bình cũng sẽ về. Trần Nhất Lan thấy Ôn Sơ Nịnh vẫn đang ngủ, nói hôm nay ra ngoài ăn, sợ nấu nướng làm cô tỉnh giấc.
Uông Như còn tưởng là Ôn Sơ Nịnh bận việc ở Yên Kinh nên tăng ca đến khuya, lại còn dậy sớm về làm thủ tục kết hôn, nghĩ cũng đúng thôi, rồi nói tiếp: “Ra ngoài ăn cũng được, ồ đúng rồi, hôm qua con gọi cho mẹ xong, mẹ đã báo với dì Chu của con rồi, dì Chu cũng quay về, chắc giờ cũng đáp máy bay rồi đấy.”
“Vâng.” Trần Nhất Lan nói, “Mọi người đặt chỗ đi, lát nữa con sẽ đưa Ôn Sơ Nịnh qua đó.”
Trần Nhất Lan cúp máy rồi quay lại phòng, vừa vào thì thấy Ôn Sơ Nịnh đã tỉnh lờ mờ, mắt còn ngái ngủ, nhìn quanh một vòng, thấy trong phòng đã tối, cô chống người ngồi dậy: “Đã 5 giờ rồi à… Sao anh không gọi em dậy?”
“Nghỉ thêm lát nữa đi, hôm nay ra ngoài ăn, sợ nấu cơm làm em dậy.”
Trần Nhất Lan bật đèn đầu giường, Ôn Sơ Nịnh lim dim duỗi người, rồi bò khỏi giường, nói muốn lên lầu một chuyến.
Trần Nhất Lan hỏi cô lên làm gì.
Ôn Sơ Nịnh bảo anh không hiểu, cô phải về nhà dặm lại lớp trang điểm, thay bộ quần áo khác, căng thẳng muốn chết, Trần Nhất Lan thấy cô bối rối cũng buồn cười, kéo cô lại.
Ôn Sơ Nịnh đúng là bất chợt thấy căng thẳng, bởi vì sau một ngày thức trắng, thần kinh đã trì trệ, lúc này mới phản ứng lại — Là đi gặp phụ huynh.
“Trần Nhất Lan,” Ôn Sơ Nịnh hít hít mũi, giọng khàn khàn, “Là đi gặp phụ huynh đó.”
“Em phản ứng cũng chậm thật, sáng nay bọn mình vừa đi làm giấy kết hôn xong mà.”
“Cũng đúng…”
“Xinh rồi, không cần chỉnh gì nữa đâu.”
“Không được,” Ôn Sơ Nịnh đẩy anh ra, “Em phải dặm lại trang điểm, chỉnh trang một chút.”
Ôn Sơ Nịnh vừa nói xong đã nhảy xuống giường chạy lên lầu, Trần Nhất Lan cũng theo sau.
Ôn Sơ Nịnh vọt vào nhà vệ sinh để dặm phấn, chải tóc.
Trần Nhất Lan theo sau, đứng trong phòng khách chờ cô, thấy Ôn Sơ Nịnh đứng trước gương toàn thân, bất chợt anh lại nhớ tới lần đưa cô đến Hoài Xuyên từ rất rất lâu trước đây.
Lần đó có lẽ chưa tính là buổi hẹn hò đầu tiên của hai người.
Anh đẩy cửa ra, Ôn Sơ Nịnh mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, đang đứng vén tóc mái.
Thời gian vụt trôi, đã nhiều năm qua đi.
Trần Nhất Lan nhấc bước đi vào phòng cô, cửa sổ sát đất, một chiếc giường nhỏ, tủ quần áo, gương lớn toàn thân, bàn học.
Trên tường còn dán một tờ giấy hơi ố vàng.
[Mình muốn thi đậu Ngoại ngữ Hoài Xuyên.]
Góc dưới bên phải, có một chữ TNL rất nhỏ.
Trần Nhất Lan cong môi cười, ánh mắt dừng lại trên bàn học của cô, nơi đó có một chú heo chiêu tài nhỏ khóa số, Trần Nhất Lan lờ mờ nhớ là mình đã mua cho cô.
Anh thấy hơi buồn tay nên bèn cầm chú heo chiêu tài lên, nhìn mật mã phía trên.
Mơ hồ nhớ lại mật mã mở khóa điện thoại của Ôn Sơ Nịnh.
Lúc đó anh lưu dấu vân tay của cô vào máy mình, mật mã là sinh nhật của cô, còn Ôn Sơ Nịnh tối hôm ấy cũng kéo tay anh, nói cho anh mật mã màn hình khóa điện thoại cô.
0306.
Hôm đó Trần Nhất Lan còn ngẩn người, hỏi cô 0306 là ngày gì.
Ôn Sơ Nịnh lại ghé sát hỏi anh: “Anh không biết thật hay giả vờ không biết vậy?”
“Gì cơ?”
“Là sinh nhật anh đó!”
Trần Nhất Lan gần như không bao giờ tổ chức sinh nhật, vì bận rộn luyện tập, không ai nhớ cả, hơn nữa trong đội cũng chỉ được ăn cơm trong nhà ăn nội bộ, chẳng có bánh kem hay tiệc tùng gì. Uông Như và Trần Kiến Bình thì bận công việc, từ 6 tuổi anh đã theo Cảnh Ái Quốc luyện tập, thật sự gần như đã quên mất sinh nhật của mình.
Nhưng Ôn Sơ Nịnh lại nhớ rõ.
Ngày đó rất lâu Trần Nhất Lan mới hoàn hồn lại, Ôn Sơ Nịnh còn rầu rĩ nói: “Sinh nhật anh em còn không được ăn mừng cùng, đợi anh giải nghệ rồi em bù lại cho!”
Cứ như vậy, theo bản năng, Trần Nhất Lan bấm 0306 vào con heo đất.
Nó mở ra.
Bên trong là rất nhiều mẩu giấy gấp gọn.
— Ngày 10 tháng 9 năm X, Trần Nhất Lan mua cho mình chiếc bánh phô mai dâu mình thích nhất, cậu ấy còn nhớ mình thích trà sữa hoa nhài 70% đường, cậu ấy nói, cậu còn có tớ mà.
— Mình bảo, chúng ta vẫn còn rất nhiều mười bảy năm nữa, Trần Nhất Lan nói, ừ.
— Flipped, là TNL. Trái tim mình rung động năm 17 tuổi. Mình nhất định phải thi vào Ngoại ngữ Hoài Xuyên, TNL nói được làm được, mình cũng vậy.
…
Bên trong có rất nhiều mảnh giấy.
Trần Nhất Lan tiện tay lấy ra hai mảnh, nhìn rõ dòng chữ trên đó.
Năm 17 tuổi, anh cất giấu tình cảm thật cẩn thận, sợ cô biết, lại càng sợ cô không biết.
Cô cũng vậy.
Trong quãng thời gian tươi đẹp nhất ấy, họ từng âm thầm yêu nhau, cách một không gian mà trái tim vẫn hướng về nhau.
–
Khi Trần Nhất Lan kéo Ôn Sơ Nịnh đi ăn tối, cô căng thẳng đến mức sắp ngất.
Đẩy cửa phòng riêng ra, Ôn Sơ Nịnh thấy Chu Mộng và cả người cậu Chu Tuyển Dương của mình.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, lòng bàn tay Ôn Sơ Nịnh đổ đầy mồ hôi, nhìn Uông Như đang ngồi trò chuyện với Chu Mộng…
Lưỡi líu lại, trong đầu cứ xoay quanh việc phải xưng hô thế nào, gọi dì Uông hay là gọi gì đây…
Cô mở miệng: “Mẹ Uông, dì Chu…”
Trần Nhất Lan bật cười khẽ, khều khều lòng bàn tay cô, mặt Ôn Sơ Nịnh bừng đỏ: “À không đúng… dì Uông, à, mẹ…”
… Xong rồi!
Ôn Sơ Nịnh xấu hổ đến mức chỉ muốn đào cái hố chui xuống.
Trên bàn ăn, Chu Mộng và Uông Như trò chuyện, Ôn Sơ Nịnh cúi đầu ăn cơm, vẫn căng thẳng không thôi.
Chẳng bao lâu, câu chuyện chuyển sang hai người họ —
Chu Mộng lên tiếng trước, “Mẹ nhớ hồi đại học là bé Nịnh đã hẹn hò rồi nhỉ? Năm đó giao thừa mới về, ăn xong bữa cơm lại đi luôn.”
“Muốn biết hai đứa này bắt đầu từ khi nào ghê, lúc ấy còn nghĩ hai đứa đều ở Hoài Xuyên với Yên Kinh, tính bảo hai đứa chăm sóc nhau nữa chứ.” Uông Như cũng nói tiếp.
“Chắc là từ đại học ạ.”
Chu Tuyển Dương buồn cười, nhớ lại hồi cấp 3, hai đứa đợi ở thị trấn nhỏ Lâm Giang, đêm tối mịt mùng, cả hai dựa vào nhau đợi anh ta tới đón.
“Chuyện này ai mà biết, hai đứa tình cảm tốt thật, từ bé đã quấn quýt bên nhau,” Chu Tuyển Dươngnói, “Tôi cũng yên tâm.”
Ôn Sơ Nịnh lườm một cái, ra hiệu cho cậu đừng nói bừa.
Chu Tuyển Dương càng cười lớn hơn, cố tình nói chậm rãi: “Chắc cũng có chút tình cảm sớm.”
“Vẫn đâu có ảnh hưởng tới chuyện gì đâu ạ.” Trần Nhất Lan bóc một con tôm, chấm giấm rồi gắp vào bát Ôn Sơ Nịnh.
“Hồi trước mẹ với Uông Như ở cùng ký túc xá đại học, làm chung một khoa trong bệnh viện,” Hôm nay Chu Mộng uống chút rượu, vẫn xinh đẹp như xưa, nói, “Hồi đó còn đùa bảo hay là đính hôn cho bọn trẻ đi nhưng mẹ thấy cổ hủ quá, chẳng biết sau này hai đứa nhỏ thế nào đâu.”
“Ai làm thông gia với bà, có bà mẹ vợ như rùa rụt cổ như bà,” Uông Như nhớ lại chuyện xưa vẫn còn bực, “Hở tí là bỏ đi, bé Nịnh bị ấm ức thì phải làm sao hả?”
“Còn có bà mà, giao bé Nịnh cho nhà bà thì tôi cũng yên tâm thôi. Bé Nịnh à, hồi trước dì Uông của con còn đòi làm mẹ nuôi con đấy…”
Ôn Sơ Nịnh nghe hai người họ nói chuyện, lòng cũng bỗng dưng ấm áp.
Lúc Trần Nhất Lan ra ngoài nghe điện thoại, Trần Kiến Bình cũng lấy cớ ra ngoài.
Trần Kiến Bình huấn luyện đội tuyển tỉnh, bình thường rất bận, huấn luyện viên lo đủ điều, mấy năm đó bị bệnh tim do cao huyết áp mà không để tâm. Đến khi nhập viện thì phải nằm ICU vài ngày, tận mắt thấy bệnh nhân bên cạnh đau đớn vật vã, ngày ngày thở oxy, nằm xuống là khó thở, ông mới thực sự thấy nghiêm trọng, nằm viện được mấy hôm cứ đòi ra, vừa ra ngày đầu thì suýt ngất xỉu, từ đó mới nhận ra vấn đề mà ngoan ngoãn nằm viện nửa tháng.
Bây giờ thì không thể rời thuốc mỗi ngày, người từng nghiêm khắc lạnh lùng ấy nay cũng đã dịu dàng đi nhiều.
Theo lý mà nói, Trần Kiến Bình cũng nên nghỉ hưu rồi, nhưng vì đội tuyển tỉnh vẫn còn một số trận đấu nên chỉ đành giảm tải áp lực phần nào.
Trần Nhất Lan gọi xong điện thoại, quay lại thì gặp Trần Kiến Bình.
Trước kia ông còn có bụng bia, bây giờ đã gầy đi đôi chút, không hoàn toàn vì bệnh mà vì nhận thức rõ hơn về sức khỏe, ít nhất cũng đã ăn uống và nghỉ ngơi có quy luật hơn.
Thực ra Trần Kiến Bình thấy có lỗi với con trai trong quá trình trưởng thành, hồi bị cấm thi đấu, người ngoài đều cho rằng sự nghiệp của Trần Nhất Lan sẽ rơi vào đáy vực sâu nhất, tâm lý không ổn, luyện tập không theo kịp, có khả năng sẽ giải nghệ sớm, mà tình huống như vậy thật sự rất khó.
Bởi vì bị cấm thi đấu thì không thể tập luyện cùng đội, nhà nào có điều kiện mới có thể đưa ra nước ngoài luyện tập, có một số sân bơi không phải muốn là đến được, huấn luyện viên cũng không phải muốn mời là có, không phải ai họ cũng chịu dạy. Trần Kiến Bình hiểu rõ tiềm năng của Trần Nhất Lan trong bơi lội, đã bỏ ra rất nhiều công sức để đưa anh ra nước ngoài, nhờ bạn cũ trong Tổng cục Thể dục Thể thao, nhờ đến Cảnh Ái Quốc, rồi liên hệ được với huấn luyện viên ở câu lạc bộ nước ngoài… Phải mất cả tháng trời.
Trần Kiến Bình không cho Cảnh Ái Quốc nói cho Trần Nhất Lan biết, sợ anh nghĩ nhiều, ảnh hưởng đến tâm trạng tập luyện.
Cảnh Ái Quốc cuối cùng cũng không nói, chỉ bảo đó là quyết định của đội.
Trần Nhất Lan thấy ông, khẽ gọi: “Cha.”
“Tốt lắm.” Trần Kiến Bình cũng ít khi trò chuyện với con, nói: “Con với Ôn Sơ Nịnh, rất tốt. Đối xử tốt với con bé nhé.”
“Vâng.”
“Bao năm qua, có trách cha ép con học bơi không?” Vài hôm nữa Trần Kiến Bình lại phải về đội tỉnh.
Bao năm qua, Trần Nhất Lan không chỉ ít gặp Ôn Sơ Nịnh mà với gia đình cũng vậy.
Hai cha con cũng không biết nói với nhau chuyện gì.
Trần Nhất Lan lắc đầu: “Không có trách gì hết, mọi chuyện đều rất đúng lúc. Hồi đó, có thể cũng do còn nhỏ tuổi nên dễ nổi loạn thôi. Cha cũng đến tuổi nghỉ rồi, đừng quá gắng sức nữa, về nhà ít cãi nhau với mẹ, mẹ không thoải mái gì đâu ạ. Qua một năm nữa con cũng giải nghệ, Ôn Sơ Nịnh có kỳ nghỉ, tụi con sẽ về thăm.”
Trần Kiến Bình hơi ngẩn người, hình như trong ký ức của ông, con trai vẫn là đứa trẻ hơn mười tuổi, vậy mà chỉ qua một đoạn thời gian, con trai ông đã 26 tuổi, đã trở thành một người đàn ông trầm tĩnh, có trách nhiệm.
“Được, đối xử thật tốt với người ta nhé.”
“Chắc chắn rồi.”
Trên bàn ăn, Chu Mộng và Uông Như uống chút rượu, hai người phụ nữ bao năm không gặp, cuối cùng cũng xem như hóa giải khúc mắc ngày xưa.
Uông Như còn lau nước mắt, nói: “Bà tàn nhẫn thật đấy, năm đó tôi bảo nếu bà từ chức là chúng ta cắt đứt luôn, thế mà bà đi thật… Bà không xem tôi là bạn gì cả.”
“Tôi không đi mà được hả, tôi tự nuôi con, Ôn Thiệu Huy và Hứa Yến thì tái hôn ngay sau đó, tiền cấp dưỡng đủ làm gì đâu? Tôi còn phải nuôi con gái mà.”
“Cũng đúng, nhưng tôi có nhắc tới vụ Ôn Thiệu Huy đâu. Tôi nói chuyện bà từ chức thôi, lúc đó trong khoa chúng ta đều đồn… Tôi còn cãi nhau ỏm tỏi với y tá đó nữa.”
“Bà đúng là cái đồ nóng tính, mấy năm nay chắc gây hiềm khích với hết bác sĩ trong khoa Cấp cứu rồi đúng không?”
“Lắm mồm!”
Ôn Sơ Nịnh thật lòng muốn khuyên vài câu nhưng xen vào không nổi.
Chu Tuyển Dương bảo cô đừng chen vào, hai người đó biết bao nhiêu năm rồi mới gặp lại mà.
Ôn Sơ Nịnh nghĩ cũng đúng.
“Ở Yên Kinh ổn chứ?” Chu Tuyển Dương hạ giọng hỏi cô, “Sau này tính ở luôn đó à?”
Ôn Sơ Nịnh gật đầu, nói với anh ta, “Trần Nhất Lan… mua nhà gần chỗ con làm rồi, đợi sang năm anh ấy giải nghệ, tụi con sẽ sửa sang lại, dịp Tết gì đó sẽ về thăm nhà.”
“Chậc.” Chu Tuyển Dương cảm khái, “Cậu xem cái vlog đó rồi, nhà Yên Kinh đắt ghê gớm lắm, một căn bằng ba căn ở Lâm Giang đấy, chỗ làm của con lại càng đắt hơn… Không đủ tiền thì cứ bảo cậu nhé.”
“Thôi khỏi đi cậu,” Ôn Sơ Nịnh cười, “Cậu à, con đăng ký kết hôn luôn rồi đấy, khi nào cậu mới có bạn gái đây?”
“Con không nói được gì vui vẻ hả,” Chu Tuyển Dương thờ ơ, “Không gặp được ai để thích hết.”
“Cậu cũng sắp 40 rồi nhỉ.”
“Bớt lôi vụ tuổi tác vào đi.”
“Vâng.”
“Hai đứa sống tốt là được,” Chu Tuyển Dương nhìn ra ngoài, thấy bóng lưng Trần Nhất Lan, “Cậu biết ngay mà.”
“Sao cậu biết?” Ôn Sơ Nịnh khá tò mò.
“Năm đó ở thị trấn chỗ Lâm Giang, con ngủ mất thôi.”
“Hai người nói gì hả?”
“…”
Chu Tuyển Dương nhớ lại, hôm đó Ôn Sơ Nịnh ngủ thiếp đi, Trần Nhất Lan bế cô lên xe.
Hôm đó Chu Tuyển Dương đang ở tỉnh khác, Trần Nhất Lan thì ở Hoài Xuyên.
Trần Nhất Lan gọi điện cho anh ta, chỉ nói một câu, không thể để Ôn Sơ Nịnh một mình ở đó.
Rõ ràng Trần Nhất Lan có thể nhẹ nhàng được tuyển thẳng vào Đại học Hoài Xuyên nhưng lại không chọn, anh chọn một con đường khó hơn, gập ghềnh hơn, con đường đó gian nan, nhưng trên đường đó có Ôn Sơ Nịnh.
Bởi vì điều muốn làm thì phải làm cho bằng được. Người muốn giữ bên mình thì phải dốc hết sức để giữ lấy.
Ai cũng đang nỗ lực, có người vì tương lai, có người vì tình yêu, có người vì sự nghiệp…
Ở tuổi 17, tương lai và tình yêu giống như một chiếc cầu độc mộc mong manh không thể cùng bước.
Nhưng Trần Nhất Lan của tuổi 17 lại không sợ gian nan, không sợ chông gai, vì đích đến của anh là Ôn Sơ Nịnh.
Trần Nhất Lan của tuổi 17 có một loại dũng khí và thẳng thắn đặc biệt, đủ để vượt qua khoảng cách, đủ để chiến thắng mọi khó khăn.
Giống như trong quãng đường hơn 300 cây số ấy, anh có thể vì cô mà chạy bộ 6km.
“Không nói gì cả,” Chu Tuyển Dương đáp, “Chỉ là thấy hai đứa rất hợp nhau thôi.”