Ôn Sơ Nịnh và Trần Nhất Lan về ngay trong ngày hôm đó, Trần Nhất Lan sợ cô nghỉ ngơi không đủ, dù sao cũng đã hai ngày liên tiếp gần như thức trắng. Về đến nhà, Ôn Sơ Nịnh ngã phịch xuống giường, lục từ trong túi ra hai quyển chứng nhận kết hôn, cẩn thận cất vào trong ngăn kéo đầu giường.
Động tác ấy khiến Trần Nhất Lan nhìn thấy, anh đang ở trong phòng tắm lau tóc, nghiêng đầu liếc thấy Ôn Sơ Nịnh nằm bò trên giường ôm lấy giấy kết hôn nhìn đi nhìn lại, không nhịn được bật cười.
Ôn Sơ Nịnh quả thực đã mệt nhoài sau hai ngày chạy đôn chạy đáo, nằm trên giường một lát là bắt đầu thấy buồn ngủ. Trần Nhất Lan lau xong tóc bước ra, thấy cô sắp ngủ, bèn cúi xuống, vỗ nhẹ lên cặp mông cong cong của cô: “Đi rửa mặt đi, mèo lười.”
Ôn Sơ Nịnh lười nhúc nhích, đưa hai tay ra phía anh. Trần Nhất Lan cúi người tới gần, mũi kề lấy mũi cô, giọng anh uể oải, nghe vào thật mê hoặc: “Ghê gớm thật, hôm nay làm bé cưng nhà anh mệt đứt hơi.”
“Anh đừng dùng cái giọng ấy để nói mấy lời này, dễ khiến người ta nghĩ linh tinh lắm.” Ôn Sơ Nịnh nhắm mắt, buồn ngủ đến không chịu nổi.
Ba chữ “mệt đứt hơi” ấy, nghe vào thật quá mờ ám.
Trần Nhất Lan bật cười, luồn tay xuống eo cô, bế cô dậy. Ôn Sơ Nịnh về tới nơi vẫn chưa thay quần áo, cũng chưa rửa mặt.
Trên bồn rửa tay đặt đồ dùng cá nhân của hai người — Tất nhiên phần lớn là của cô.
Trần Nhất Lan bế cô đứng xuống đất, Ôn Sơ Nịnh mệt đến độ cằm dựa hẳn lên vai anh.
“Đứng xuống nào.”
“Không xuống đâu.”
Giọng mềm như kẹo, nghe một cái là tim cũng run theo.
Trần Nhất Lan không dây dưa với cô, thẳng tay đặt một chiếc khăn tắm lên bồn rửa rồi cho cô ngồi lên trên.
Anh với lấy bàn chải và cốc đánh răng của cô, nặn kem rồi đưa sang.
Ôn Sơ Nịnh nũng nịu anh, không cam lòng đánh răng. Trần Nhất Lan thấy cô chậm chạp, lúc cô rửa mặt cũng không nói thêm lời nào, hỏi: “Tẩy trang không?”
“Tẩy, bên cạnh có cái chai trong suốt ấy, nước tẩy trang.”
Trần Nhất Lan kiên nhẫn làm ướt khăn lau mặt, lau mặt cho cô. Ôn Sơ Nịnh ngửa đầu, tranh thủ hé mắt ra nhìn trộm anh. Trần Nhất Lan rất kiên nhẫn, lau từng chút một.
Ôn Sơ Nịnh vươn tay ôm lấy eo anh.
“Yên nào.”
“Không yên.”
“Em không yên thì anh yên.”
“…”
Giờ Ôn Sơ Nịnh chẳng sợ gì mấy lời dọa nạt của anh nữa. Trần Nhất Lan rửa mặt cho cô xong, bảo cô tự xuống.
Ôn Sơ Nịnh không chịu.
Trần Nhất Lan nghĩ nếu ở lại thêm giây nữa thì tối nay đừng mong ngủ được.
Kết quả, vừa thấy anh định ra ngoài, Ôn Sơ Nịnh nhảy xuống khỏi bồn rửa, nhảy tọt lên lưng anh, hai tay ôm lấy cổ anh: “Sao lại bỏ em trong nhà vệ sinh một mình…”
Trần Nhất Lan cõng cô quay lại giường, đặt cô nằm xuống. Ôn Sơ Nịnh ôm cổ anh không chịu buông, Trần Nhất Lan bị cô đè lên, thấp giọng hỏi: “Tắm nước lạnh cũng không cho tắm à?”
Giọng trầm khàn, lại đầy quyến rũ. Ôn Sơ Nịnh chậm rãi mở mắt, thấy anh định làm thật liền vội vàng lăn một vòng, chộp chăn quấn quanh người.
Trần Nhất Lan mở tủ quần áo, lấy đồ ngủ của cô ra để bên cạnh.
Lại là lần tắm thứ hai trong ngày.
Ôn Sơ Nịnh nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, mặt đỏ tới tận mang tai, nhân lúc này vội vàng thay đồ ngủ, ngoan ngoãn nằm lên giường. Đợi Trần Nhất Lan ra ngoài, Ôn Sơ Nịnh cẩn thận hỏi: “Em còn có thể ôm anh ngủ nữa không?”
Chăn che nửa mặt, giọng nói cũng rụt rè.
Trần Nhất Lan nằm xuống bên cô, đưa tay ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên trán, Ôn Sơ Nịnh hài lòng khẽ rên một tiếng, tay ôm lấy eo anh.
Trần Nhất Lan cảnh cáo, “Ôm ngủ thì được, đừng có làm loạn.”
“Làm gì mà loạn… Chỉ sờ một chút thôi mà.”
“Được rồi, không phải em làm loạn, là anh không có sức chống đỡ.”
“…” Ôn Sơ Nịnh cười toe toét, tay cố tình xoa loạn trên eo anh, còn không quên dịu dàng làm nũng một câu: “Trần Nhất Lan, tân hôn vui vẻ nha.”
Câu cuối ấy, cô cố tình làm nũng.
Trần Nhất Lan cảm thấy mình chẳng còn tí uy nghiêm nào nữa, nhưng Ôn Sơ Nịnh trong lòng anh vừa cười vừa dụi, không có uy nghiêm cũng chẳng sao.
“Tân hôn vui vẻ,” Trần Nhất Lan cố nhẫn nhịn, có phần nghiến răng nghiến lợi, “Ôn, Sơ, Nịnh… đừng sờ nữa!”
Ôn Sơ Nịnh bật cười thành tiếng.
Đêm khuya yên ắng, ánh trăng rọi khắp nhân gian, mây trôi lững lờ che đi gương mặt đỏ bừng của chị Hằng.
…
Ôn Sơ Nịnh lần này ngủ một mạch đến tận chiều, ngủ đủ nên tinh thần rất tốt.
Chỉ là vừa nhìn giờ, đã 2 giờ rưỡi chiều rồi.
Ánh nắng tràn qua cửa sổ, cô vươn vai một cái, cơ thể mỏi nhừ.
Lăn sang bên cạnh, hiếm khi thấy Trần Nhất Lan vẫn còn đang ngủ.
Cô cũng thấy hôm qua mình hơi quá, sờ tới sờ lui thì vui thật, nhưng Trần Nhất Lan thì nhẫn nhịn chịu đựng, chỉ nhớ lúc ấy anh buông một câu thật hung ác —
“Nếu không phải em hai ngày rồi không ngủ được thì hôm nay anh cũng chẳng cho em ngủ đâu.”
Ôn Sơ Nịnh tâm trạng đang rất vui, định nhẹ nhàng xuống giường, nghĩ đến chuyện bữa ăn của Trần Nhất Lan nên chỉ định làm chút đồ đơn giản để lót dạ.
Kết quả vừa vén chăn lên, chân còn chưa chạm đất, một bàn tay thon dài đã đặt lên eo cô.
Ôn Sơ Nịnh chỉ mặc một chiếc váy ngủ, bất ngờ bị kéo lại.
Ôn Sơ Nịnh nằm bên cạnh anh, cười tủm tỉm nhắc nhở, “Không được đâu, em đói rồi, phải ăn cái gì đã.”
“Cưới rồi là không chịu trách nhiệm nữa à?”
“Em có không chịu trách nhiệm gì đâu, em tốt với anh lắm.” Ôn Sơ Nịnh ngồi lên người anh, hôn anh một cái, “Phải không?”
“Anh nói là… trách nhiệm về thân thể.” Trần Nhất Lan nằm trên giường, tay đặt lên eo cô, giọng chậm rãi, như có như không, cực kỳ nguy hiểm, “Hôm qua là thế này đúng không?”
Váy ngủ trượt qua đùi, Ôn Sơ Nịnh đè tay anh lại, cô sợ nhột, chỉ cần chạm vào eo là bật cười.
Tay Trần Nhất Lan trượt lên trên, “Hôm qua còn sờ ở đâu nữa?”
Ôn Sơ Nịnh nhột đến chịu không nổi, “Đừng chọt lét em… Ha ha ha…”
Trần Nhất Lan đột ngột ngồi dậy, một tay giữ eo cô, tay kia đặt lên lưng cô.
Không hề báo trước mà cúi đầu hôn xuống, nguy hiểm vô cùng.
Ban đầu Ôn Sơ Nịnh cũng nghĩ hôn thì hôn thôi, nhưng khi dây váy ngủ trượt xuống vai, Trần Nhất Lan lại buông cô ra, vừa định cúi đầu hỏi một câu.
“Không làm đâu!” Ôn Sơ Nịnh sợ quá, lăn xuống giường, “Hôm nay em đặt khách sạn suối nước nóng rồi, tụi mình đi ngâm suối đi… Ngày mai anh hết phép rồi, ngày nghỉ là để nghỉ ngơi chứ không phải để mệt thêm!”
Trần Nhất Lan thấy cô chạy nhanh như thỏ, cười khẽ, dứt khoát dậy rửa mặt.
Bữa sáng Ôn Sơ Nịnh chỉ luộc một quả trứng, hâm nóng hai hộp sữa, nướng thêm vài lát bánh mì. Cô thấy bữa sáng trong nhà ăn của Trần Nhất Lan cũng giống vậy, chỉ là có thêm mấy loại cháo, phần ăn cũng phong phú hơn, còn có thêm ít trái cây này nọ.
Ôn Sơ Nịnh đứng trong bếp luộc trứng, nói chuyện đặt khách sạn suối nước nóng chỉ là ý nghĩ nhất thời, trước kia từng cùng Thư Khả Bội tới một lần rồi, đó là một nơi rất thích hợp để thư giãn.
Cô cũng chẳng có yêu cầu gì to tát.
Ôn Sơ Nịnh đứng trong bếp, nghe tiếng nước trong nồi sôi lục bục, tay kia mở app đặt phòng, chọn một căn phòng, môi trường rất ổn, ngâm suối cũng là cách để thư giãn.
Cô vừa đặt xong, lại đun sữa trong một cái nồi khác.
Trần Nhất Lan bước vào, Ôn Sơ Nịnh không buộc tóc, mái tóc dài đã chạm đến ngực. Giờ đang là cuối đông, cuối tháng 11, Yên Kinh lạnh lạ thường, may mà có hệ thống sưởi, trong nhà ấm áp nên cô chỉ mặc một chiếc áo hai dây.
Bình thường cô rất ít khi nấu ăn, món cô nấu cũng chỉ ở mức có thể ăn được, không đến mức cho nổ tung phòng bếp. Lúc này, người đứng trong bếp trông rất dịu dàng.
Ôn Sơ Nịnh quay người định mở tủ lạnh lấy trái cây, vừa xoay lại đã thấy Trần Nhất Lan.
Anh cao lớn, đứng tựa vào tủ lạnh mở cửa giúp cô.
“…”
Trong tủ lạnh cô vốn chẳng có gì, rất ít khi nấu ăn ở nhà. Giờ đây, trong chiếc tủ lạnh trống không lại có thêm một bó hoa.
“Anh để hoa vào đây làm gì!” Ôn Sơ Nịnh bước tới, lấy bó hoa to đầy hoa dạ lan hương ra, đưa lên mũi ngửi, bên trong còn có không ít hoa linh lan.
Hương thơm ngào ngạt.
“Đặt ở ngoài bị em thấy thì còn gì gọi là bất ngờ nữa.”
“Anh mua hồi nào đó?”
“Hồi sáng có dậy một lần.”
“…”
Gặp phải ánh mắt cô, Trần Nhất Lan thẳng thắn, “Không ngủ được.”
“Lại mất ngủ nữa hả?”
“Đúng rồi, mất ngủ. Ôn Sơ Nịnh vô lương tâm, sờ xong chẳng chịu trách nhiệm, cả người dính lấy anh, ôm chặt chẳng chịu buông.” Trần Nhất Lan nói với giọng ỉu xìu, lấy hộp dâu tây trong tủ lạnh ra, đóng cửa tủ lại.
Ôn Sơ Nịnh nghe mà thấy hơi tội.
Trần Nhất Lan nghiêng người tới gần, hai tay đút túi, tựa vào bệ bếp, cố tình bắt chước giọng đáng thương của cô, “Cho anh hôn một cái có được không?”
Ôn Sơ Nịnh bị anh chọc cười, “Anh học từ ai vậy?”
“Học từ vợ anh.”
“…”
Ôn Sơ Nịnh ôm hoa trong tay, tay còn lại vòng qua cổ anh, chủ động hôn lên môi anh một cái. Trần Nhất Lan vừa được lợi đã ôm eo cô kéo lại gần.
Nồi nước sôi ùng ục, hơi nước bay lên, phủ một lớp sương mỏng trên mặt kính.
Hai người cùng nhau ăn sáng, trong lúc đó huấn luyện viên Cảnh gọi đến như đã đoán trước, nhắc anh đừng quên ngày mai phải quay về.
Ôn Sơ Nịnh đang bóc trứng hỏi anh, “Năm sau Á vận hội tổ chức trong nước đúng không?”
“Ừm, ở Hoài Xuyên.”
“Được đấy.”
“Được cái gì?”
“Thì đi xem anh được chứ gì.” Ôn Sơ Nịnh nói, “Xem anh thi đấu, sau khi thi xong thì dẫn anh về nhà, anh giải nghệ rồi mà.”
Trần Nhất Lan liếc nhìn cô một cái, thấy cô rõ ràng rất vui, lại bổ sung một câu, “Em có thể bắt đầu lên kế hoạch hôn lễ được rồi đấy.”
“Em chưa nghĩ xong nữa,” Ôn Sơ Nịnh thành thật nói, “Muốn tổ chức vào mùa hè.”
“Vậy thì mùa hè.”
“Cũng muốn mùa đông.”
“Vậy thì mùa đông.”
Anh trả lời gọn gàng dứt khoát, Ôn Sơ Nịnh cười khẽ, “Em thật sự chưa nghĩ xong.”
“Còn chín tháng nữa, em cứ từ từ nghĩ,” Trần Nhất Lan nói, “Em muốn tổ chức kiểu gì anh cũng đồng ý.”
“Thật à?”
“Thật.” Trần Nhất Lan đút miếng bánh mì vào miệng cô, Ôn Sơ Nịnh ngoan ngoãn ăn, “em muốn gì anh cũng đồng ý, bởi vì chuyện của em, chuyện nào cũng quan trọng cả.”