Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 84

Ban đầu Ôn Sơ Nịnh đặt khách sạn suối nước nóng là vì muốn thư giãn thật, khách sạn nằm cách trung tâm khá xa, nhưng ở thành phố lớn như Yên Kinh, những nơi có thể lái xe thật ra chẳng nhiều, đi tàu điện ngầm lại tiện hơn.

Ôn Sơ Nịnh kéo Trần Nhất Lan đi tàu điện rồi đổi xe, kết quả sau hai tiếng đồng hồ đi đường, Ôn Sơ Nịnh thở dài cảm khái, dù sao cũng chỉ là ra ngoài ngủ một giấc, chẳng bằng ở nhà còn thấy dễ chịu hơn.

Trần Nhất Lan chỉ khẽ kéo khăn choàng cổ cho cô, Ra ngoài cùng em mới là điều có ý nghĩa.”

Ôn Sơ Nịnh cười, hỏi anh vậy ý nghĩa là gì?

Lúc đó hai người vừa bước ra khỏi tàu điện ngầm, câu hỏi này cũng chỉ là cô tiện miệng nói chơi, chẳng có đáp án gì nghiêm túc.

Ấy vậy mà Trần Nhất Lam thật sự trả lời, hơn nữa là mấy chữ cũng khá sến súa —

“Bởi vì là ở bên em nên cả việc hít thở cũng có ý nghĩa.”

“Trần Nhất Lan, sao trước đây em không phát hiện anh biết nói lời hay đến vậy?”

Ôn Sơ Nịnh cười rạng rỡ, kéo tay anh, đút cả hai tay vào túi áo khoác của anh.

Trong hành lang ngầm của ga tàu điện ngầm, quanh năm luôn có những ca sĩ lang bạt bắc tiến biểu diễn. Giữa mùa đông lạnh lẽo, trời tối rất sớm, Ôn Sơ Nịnh và anh vừa bước ra, trong lòng lại ấm áp lạ thường.

“Ừ, điều em chưa biết còn nhiều lắm đấy.”

Ôn Sơ Nịnh cười đến mức không đứng nổi, “Không sao, em thích anh như thế này.”

Trần Nhất Lan nắm tay cô, tay kia thì đang gọi xe bằng điện thoại, “Anh như thế nào?”

Ôn Sơ Nịnh nói, “Anh biết không, ngốc ngốc ấy.”

Trần Nhất Lan cất điện thoại vào túi, hờ hững liếc cô một cái, “Đầu óc không thông minh nhưng được cái thể lực tốt cũng rất được mà?”

“…”

Cách lớp túi áo, Ôn Sơ Nịnh véo eo anh một cái, mà anh lại mặc trong khá mỏng, đoán chừng trong áo khoác cũng chỉ có một lớp sơ mi, đầu ngón tay cô lờ mờ cảm nhận được làn da, quả thật rất êm, cô lại khen thêm một câu, “Còn là một chú cún con xinh đẹp nữa.”

Trần Nhất Lan trừng cô một cái, Ôn Sơ Nịnh cười đến cong cả người.

May mà xe đặt đã tới, hai người làm thủ tục xong cũng đã 8 giờ tối.

Khách sạn nằm ở lưng chừng núi, cách xa trung tâm, có hồ suối nước nóng công cộng, cũng có phòng riêng với bể suối cảnh lộ thiên trên ban công kính.

Năm nay Yên Kinh lạnh sớm, trên núi đã phủ một lớp tuyết mỏng, nhìn có phần hoang vắng.

Ôn Sơ Nịnh chọn một chiếc váy, quấn khăn tắm đi ra ngoài. Bên ngoài nhiệt độ đã xuống âm độ nhưng suối nước nóng bốc hơi nghi ngút khiến quanh bể ấm áp dễ chịu. Cô cởi áo choàng tắm, chậm rãi bước xuống, nằm dài trong nước, nhìn ra mấy cây cảnh phủ tuyết bên ngoài.

Trước đây cô toàn đi với Thư Khả Bội, lần đầu tiên cô cảm thấy mùa đông hanh khô lạnh giá của phương Bắc lại hợp với suối nước nóng đến thế.

Trần Nhất Lan gọi đồ ăn lên phòng cho cô. Khi anh bưng vào, không thấy người đâu cả, ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấy Ôn Sơ Nịnh đang nằm dài trong hồ suối cảnh nhân tạo.

Trời rơi tuyết lớn, cây tùng cây bách phủ đầy tuyết.

Và Ôn Sơ Nịnh đang ngâm mình trong nước, lặng lẽ ngắm cảnh đêm.

Đây là một khách sạn nghỉ dưỡng nằm ngoài thành phố, dường như toàn bộ kinh phí đều dành để bố trí cảnh quan. Làn hơi nước lượn lờ hòa vào cái rét khô cứng của phương Bắc tạo thành một loại mềm mại lạ lùng.

Vạt váy của Ôn Sơ Nịnh lượn nhẹ trong nước, bên dưới là đôi chân dài mượt mà. Mái tóc dài được búi lỏng, vài lọn tóc đen nghịch ngợm rủ xuống, bị nước làm ướt, mềm mại dán lên sống lưng cô.

Trần Nhất Lan bước ra, vẫn còn mặc áo khoác. Ôn Sơ Nịnh đưa tay khuấy nước, “Nóng lắm.”

Sau đó lại nói thêm một câu, “Chút nữa ăn cơm, anh có ăn cùng không?”

Lúc chờ anh, Ôn Sơ Nịnh nhắm mắt thả lỏng trong nước.

Một lát sau lại nghe thấy tiếng mở cửa, vừa nhìn thấy anh, tâm trí cô đã không còn để ý đến cảnh sắc nữa.

Bể suối nhân tạo ngoài ban công không lớn, hai người ngồi sát nhau.

Từ sau khi ở bên Trần Nhất Lan, Ôn Sơ Nịnh rất ít khi nhớ lại chuyện tuổi thơ. Cô luôn cảm thấy nỗi khát khao dành cho anh bây giờ là khát khao của một người trưởng thành, trộn lẫn hồi ức trong sáng thời nhỏ dại chẳng hợp chút nào.

Nhưng đúng khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau ấy, Ôn Sơ Nịnh lại bất chợt nhớ ra một chuyện.

Khi đó cô chừng 4, 5 tuổi, còn chưa hiểu gì về khác biệt giới tính.

Hình như hôm ấy Chu Mộng tăng ca gấp, lúc đưa cô xuống lầu thì Uông Như đang ở nhà tắm cho Trần Nhất Lan, Ôn Sơ Nịnh trông thấy bèn kéo ghế ngồi trước cửa phòng tắm xem. Trần Nhất Lan mặt cau mày không cho cô nhìn, mà nhóc con lại không dữ lắm nên Ôn Sơ Nịnh cứ vừa nhìn vừa thầm vui, lúc thì khen sữa tắm của Trần Nhất Lan thơm quá, lát lại tò mò hỏi tại sao anh tắm mà không ôm vịt con.

Sau đó Uông Như ra ngoài nghe điện thoại, phải về bệnh viện gấp, dặn Trần Nhất Lan tự tắm, tiện thể trông em gái luôn.

Ôn Sơ Nịnh lạch bạch chạy về nhà, ôm hết mấy con thú đồ chơi hay thả trong bồn tắm của mình xuống, Trần Nhất Lan còn chưa kịp phản ứng, cô bé đã đổ nguyên một túi vịt con, cá heo con vào bồn tắm của anh.

Trong chớp mắt, bồn tắm biến thành sân chơi đồ chơi.

Ôn Sơ Nịnh còn hào hứng chia sẻ với anh —

“Con vịt này biết kêu luôn đó!”

Bất giác nhớ tới chuyện cũ, Ôn Sơ Nịnh tự dưng muốn bật cười. Vừa ngẩng đầu, cậu bé ngày ấy đã sớm khác xưa, gò má góc cạnh rõ nét, vai và cổ lộ ra ngoài vừa dài vừa rắn chắc, làn nước trong bể phản chiếu ánh sáng dịu dàng.

Ôn Sơ Nịnh dịch người, ngồi sát anh.

Trong nước nóng hừng hực, không khí bên ngoài lại lạnh buốt.

Cô cầm lấy tay anh, cúi đầu nhìn. Cánh tay anh thon dài, mu bàn tay và cổ tay thấp thoáng mấy đường gân nhạt, cô ôm lấy tay anh, tựa lên vai anh, thở ra một tiếng hài lòng, “Trần Nhất Lan, ở bên anh thật tốt.”

“Cũng khá vất vả đấy.”

“… Không sao, chẳng thấy vất vả gì cả.”

“Nghĩ gì thế,” Trần Nhất Lan cười lười nhác, “Anh nói là chờ bao nhiêu năm ấy.”

“Ồ,” Ôn Sơ Nịnh không mấy để tâm, “Thế thì sau này đối xử với em tốt hơn đi!”

“Ừ, Ôn Sơ Nịnh bảo đi Đông thì anh tuyệt đối không dám đi Tây.”

“Được thôi, cún con ngoan ngoãn.”

“Em lại gây chuyện với cún con à?” Trần Nhất Lan bật cười, nghiêng đầu liếc cô một cái.

Ôn Sơ Nịnh tươi cười, chu môi hôn lên má anh một cái, không ngờ Trần Nhất Lan lại chẳng chút lay động. Ánh mắt cô va phải ánh nhìn anh, đôi mắt ấy đẹp vô cùng, ánh mắt sâu lắng, hơi nước trắng nóng bốc lên làm tan chảy cả dòng suy nghĩ của cô.

Ôn Sơ Nịnh định rướn người hôn anh nhưng Trần Nhất Lan lại né tránh.

“Làm gì vậy?” Ôn Sơ Nịnh nhíu mày.

“Em đến khách sạn suối nước nóng là để thư giãn mà, mai còn phải đi làm, giữ chút sức đi,” Trần Nhất Lan uể oải nhắc cô, “Tuổi còn trẻ mà sao trong đầu toàn là cái gì không hợp thuần phong mỹ tục thế kia.”

“Trần Nhất Lan!” Ôn Sơ Nịnh nghiến răng, “Rõ ràng là anh…”

“Là anh.” Trần Nhất Lan dang tay chống lên thành bể vốn không lớn, nghiêng mắt nhìn cô. Trong phòng có ánh đèn, là ánh sáng tối mờ, biểu cảm trên khuôn mặt người đàn ông khiến người ta có cảm giác bị quyến rũ lạ lùng. Anh nhướng mày nhìn cô, không khí xung quanh như thay đổi hẳn, anh hờ hững nói, “Lần sau ở nơi thế này, trước khi hôn anh…”

“Trước khi hôn anh thì sao?” Ôn Sơ Nịnh nghe thấy anh dừng lại, liền truy hỏi.

Trần Nhất Lan “tốt bụng” nhắc nhở cô, “Thì nên nghĩ trước đến hậu quả.”

Ôn Sơ Nịnh giơ tay cắn lên tay anh một cái, tức tối nói, “Lần sau trước khi anh uy h**p em cũng nên nghĩ đến hậu quả trước.”

“Cắn thêm cái nữa thử xem?”

“Thử thì thử.” Ôn Sơ Nịnh lập tức lại cắn thêm một cái.

Trần Nhất Lan bỗng nghiêng người áp sát, chuẩn xác hôn lên môi cô, giữ chặt tay cô, khóa cổ tay cô lại, nụ hôn này lại mang theo chút bá đạo. Ôn Sơ Nịnh chẳng có chút sức chống cự nào, bị hơi nước bốc lên làm cho lý trí mờ mịt, ý nghĩ bay tận ra ngoài vũ trụ —

Ý nghĩa của yêu đương là gì?

Không có gì cả, chỉ cần vui là đủ.

Ôn Sơ Nịnh nghĩ vậy, còn hơi chủ động một chút. Là Trần Nhất Lan buông cô ra trước, khẽ nghiến răng, “Sờ anh nghiện rồi à?”

“Đúng vậy,” Ôn Sơ Nịnh nhìn thoáng qua, từ nhỏ đến giờ trước mặt anh cô vốn không giữ hình tượng gì, giờ đã có giấy chứng nhận kết hôn, còn quan tâm gì nữa, vò đã mẻ không sợ rơi được. Ngón tay cô nghịch ngợm cong lại, khẽ cào qua bụng anh, “Em ấy à, không đòi hỏi gì nhiều, miễn là không ảnh hưởng đến luyện tập và thi đấu của anh là được.”

“Ôn, Sơ, Nịnh—” Trần Nhất Lan hối hận rồi, kiểu này mềm cứng đều không ăn thua.

Ôn Sơ Nịnh ôm lấy cánh tay anh, ghé sát tai anh, dùng giọng điệu ngây thơ mà nói ra những lời quyến rũ, “Em chỉ thích nhìn anh ở ngoài nghiêm túc ít nói nhưng trước mặt em thì lại như một chú cún nhỏ đầy nhiệt tình…”

Hơi thở mềm mại lướt qua vành tai Trần Nhất Lan khiến anh đột nhiên cảm thấy nóng bừng.

Bây giờ Ôn Sơ Nịnh không còn là một Ôn Sơ Nịnh đơn thuần nữa mà là một tiểu yêu tinh chuyên đi quyến rũ anh.

Mà anh lại chẳng có chút sức kháng cự nào với cô.

Ôn Sơ Nịnh lại ngọt ngào rủ rê, “Về phòng không?”

“Không về.”

“Em nói ăn cơm mà,” Ôn Sơ Nịnh cười tít mắt, “Anh đang nghĩ gì vậy hả Trần Nhất Lan?”

Trần Nhất Lan quay đầu, đối diện với ánh mắt ngây thơ vô tội của cô —

Cái gì mà vô tội chứ.

Lông mi Ôn Sơ Nịnh rất dài, đuôi mắt dường như hơi cong lên, hôm nay ra ngoài không trang điểm, nhưng trong bể nước nóng, hai má vì hơi nước mà ửng hồng. Mái tóc dài được búi lỏng, làn da trắng mịn, cả người cô nổi lềnh bềnh trên mặt nước, vạt váy xòe nhẹ bên trong.

Rõ ràng càng thêm phần quyến rũ.

Ôn Sơ Nịnh đứng dậy, định với tay lấy áo choàng khoác lên. Nhưng vừa đứng lên đã bị Trần Nhất Lan nắm lấy cổ tay, Ôn Sơ Nịnh như đã đoán trước, cố tình ngồi luôn vào lòng anh, nũng nịu làm bộ ngây thơ, “Lạnh quá.”

Trần Nhất Lan càng cảm thấy, bản thân trước mặt cô không có chút sức chống cự nào. Trước đây không thấy Ôn Sơ Nịnh biết quyến rũ đến thế, giờ thì anh hoàn toàn bị cô nắm chặt.

Mà quan trọng là  anh lại vô cùng hưởng thụ điều đó.

Cô nói sao thì là vậy.

“Ôn Sơ Nịnh,” Trần Nhất Lan đổi chiêu, còn tỏ ra rất tủi thân nói, “Hôm qua đến giờ anh chưa được ngủ ngon.”

Ôn Sơ Nịnh nhớ tới bó hoa sáng nay.

“Ôn Sơ Nịnh, em thật sự thay đổi rồi.” Thấy cô im lặng, Trần Nhất Lan lại càng tỏ vẻ đáng thương.

“Nào có.”

“Vậy sao em không nói gì?”

Ôn Sơ Nịnh nghĩ tới bó hoa ấy, thật sự thấy hơi áy náy, nhưng nghĩ kỹ lại thì…

“Hình như có hơi mất kiểm soát.” Cô khẽ khàng bổ sung thêm một câu.

Trần Nhất Lan cứ nhìn cô đăm đăm.

Ôn Sơ Nịnh ngồi trong lòng anh, hai má đỏ bừng, “Không được, phải ăn cơm trước! Đã bảo tới đây là để nghỉ ngơi mà!”

Trần Nhất Lan bật cười, buông cô ra, Ôn Sơ Nịnh quấn áo choàng chạy đi. Trần Nhất Lan cũng ra khỏi bể nước, từ ban công về phòng chỉ vài bước, trong phòng rất ấm.

Ôn Sơ Nịnh ngồi bên bàn ăn tối. Dù chẳng phải ngày lễ hay gì đặc biệt, nhưng khách sạn vẫn bài trí rất lãng mạn, bàn tròn, chân nến thắp sáng, lọ hoa hồng đỏ cắm giữa bàn.

Ôn Sơ Nịnh vừa cắt bánh mì vừa nghĩ lại, nói, “Sao anh không tặng hoa hồng đỏ cho em mà cứ tặng dạ lan hương trắng thế?”

“Chẳng phải để nhắc em,” Trần Nhất Lan chân trần bước ra, thân hình cao gầy lộ rõ, “Về mối tình thầm lặng dài đằng đẵng kia sao?”

“Anh mau mặc áo vào!” Ôn Sơ Nịnh lại bắt đầu muốn bùng nổ.

Trần Nhất Lan khẽ cười, để lại cho cô một cái bóng lưng.

Vòng eo ấy, đôi chân ấy, bờ vai ấy…

Ôn Sơ Nịnh cố gắng bắt bản thân phải bình tĩnh ăn cho xong bữa cơm.

Nhưng tai cô lại nghe thấy Trần Nhất Lan gọi điện thoại trong phòng tắm, cửa đóng nên cũng chẳng nghe rõ anh nói gì.

Lúc anh ra ăn tối, Ôn Sơ Nịnh gặng hỏi anh gọi cho ai, Trần Nhất Lan không trả lời.

Chỉ chừng nửa tiếng sau, Ôn Sơ Nịnh nghe thấy có người gõ cửa phòng.

Cô choàng áo tắm ra mở cửa liền thấy nhân viên khách sạn bưng một bó hoa hồng lớn đi vào.

“Là cô Trần phải không ạ? Đây là hoa do anh Trần nhờ chúng tôi mua giúp.”

Hai chữ “cô Trần” này khiến mặt Ôn Sơ Nịnh đỏ bừng, hơi không quen với cách gọi ấy.

Lúc này cô mới hiểu cuộc điện thoại khi nãy anh gọi cho ai.

Cô ôm bó hoa chạy về phòng, “Vậy nếu em muốn thứ khác thì sao?”

Trần Nhất Lan đang từ tốn ghim trái cây trong phần salad ăn, “Thì anh đi mua cho em.”

“Rất quá đáng đúng không?” Ôn Sơ Nịnh ôm bó hồng lớn đứng đó, ngốc nghếch.

“Không quá đáng,” Trần Nhất Lan nói, “Bởi vì bảo bối chỉ có một, em muốn gì cũng không quá đáng.”

Ôn Sơ Nịnh ôm chặt bó hoa, hốc mắt cay cay. Cô không buông tay, ngồi xuống đối diện anh, cảm giác áy náy bắt đầu dâng lên, “Dạo này có phải em hơi quá đáng với anh rồi không?”

“Lương tâm thức tỉnh rồi à.” Trần Nhất Lan ghim một miếng dâu tây đưa tới miệng cô.

Ôn Sơ Nịnh ngoan ngoãn ăn vào, cúi đầu nhìn bó hồng.

Chỉ là một câu nói vu vơ sao chưa từng tặng hoa hồng đỏ, chưa đến nửa tiếng sau, cô đã nhận được bó hoa hồng đầu tiên.

Điều quan trọng không nằm ở bó hoa hồng.

Là mỗi lời cô nói đều được anh đặt trong lòng.

Là Trần Nhất Lan.

Không hiểu sao Ôn Sơ Nịnh lại nghĩ đến lần sinh nhật ấy, giữa mùa đông giá rét, hai người ngồi dưới gốc cây trong khu tập thể ăn bánh kem.

Khi đó, cô từng hỏi, nếu bị người khác thấy thì họ sẽ nghĩ thế nào?

Trần Nhất Lan đáp, là Trần Nhất Lan đang ăn bánh sinh nhật cùng Ôn Sơ Nịnh thôi.

Ôn Sơ Nịnh nhớ đến hồi đại học, từng nhìn Chung Nhan Nhan và Tề Minh yêu nhau, cô tưởng tình yêu là những cơn sóng lớn, là chủ nghĩa lãng mạn vĩ đại. Nhưng càng ngày cô càng thấy không phải vậy. Ở bên anh, từng khoảnh khắc cùng anh chính là thời khắc lãng mạn và hạnh phúc nhất trong đời cô.

Bởi vì, được anh yêu như vậy, được anh đặt trong lòng, được anh trân trọng từng lời từng chữ cô từng nói.

Ôn Sơ Nịnh ném bó hoa hồng lên giường, lao đến ôm lấy anh.

“Trần Nhất Lan…”

Cô dụi mặt vào cổ anh.

Trần Nhất Lan vẫn ngồi trên ghế ăn cơm, Ôn Sơ Nịnh cứ thế ngồi lên lòng anh, hai tay vòng qua ôm lấy anh, “Anh tốt với em quá.”

Trần Nhất Lan liếc cô một cái.

“Không phải dạ lan hương không được.” Ôn Sơ Nịnh nói, “Anh tặng gì em cũng thích hết.”

Trần Nhất Lan vòng tay qua eo cô, vẫn giữ một chút lý trí, “Cho em một phút, xuống đi.”

“Không.”

“Ngồi thì được, đừng cọ sát.”

“Không được!” Ôn Sơ Nịnh ôm chặt lấy anh, “Anh chẳng lẽ không nhận ra em đang làm nũng với anh sao?”

“Không nhận ra.” Trần Nhất Lan giữ lấy cổ tay cô, một tay khác đặt lên eo cô, lòng bàn tay ấm nóng khô ráo, lại mang theo một thứ sức quyến rũ khó nói thành lời. Trần Nhất Lan buông dĩa bạc xuống, ánh mắt rốt cuộc dừng lại trên đôi mắt cô, ánh nhìn như có thứ d.ục vọ.ng vừa bừng tỉnh, có một loại nguy hiểm khiến người ta mặt đỏ tim đập, “Em gọi thế là làm nũng à?”

Lần này, Ôn Sơ Nịnh đúng thật là tự chuốc lấy khổ.

Chỉ là, cô đánh giá thấp sự nhỏ mọn của Trần Nhất Lan.

Ngay khi đầu óc cô đang hỗn loạn, bàn tay Trần Nhất Lan đột nhiên đặt lên eo cô, giọng anh hơi khàn, lại mang ý cười: “Em làm nũng thêm lần nữa anh xem thử nào?”

Ôn Sơ Nịnh úp mặt vào gối, không lên tiếng, sự ngượng ngùng khiến mọi cảm giác đều như được khuếch đại.

Ngoài kia đang rơi một lớp tuyết mỏng, trong lòng cô lại là một cơn mưa xuân dịu nhẹ rơi xuống.

Đêm đen vô tận, một cơn mưa xuân, một mối chân tình càng sâu.

Không rõ thời gian trôi qua bao lâu.

Trần Nhất Lan hôn lên má cô, nói: “Ôn Sơ Nịnh, anh thật sự, rất rất yêu em.”

“Em biết, anh nói nhiều lần rồi…” Ôn Sơ Nịnh lí nhí đáp.

Đêm dài tĩnh lặng, Trần Nhất Lan ôm cô vào lòng, khẽ hôn lên trán cô, “Nói mười lần mỗi ngày cũng không thấy chán. Là để em biết.”

“Em biết mà.”

“Anh còn chưa nói xong,” Trần Nhất Lan khẽ cười, “Là để em biết rằng, em sẽ mãi mãi là người đứng đầu trong tim anh.”

“Không được, còn có bơi lội nữa…”

“Chẳng phải sắp giải nghệ rồi sao,” Trần Nhất Lan nói, “Phải hưởng thụ cuộc sống sau hôn nhân thôi.”

Ôn Sơ Nịnh yếu ớt ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt anh, hơi ấm ức nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.

Cuối cùng chỉ hôn nhẹ lên môi anh một cái, ý tứ rõ ràng: “Em hy vọng anh sẽ tiết chế việc hưởng thụ cuộc sống sau hôn nhân.”

Trần Nhất Lan chỉ bật cười, “Được thôi, nếu anh không biết tiết chế, vậy thì làm phiền tiểu Ninh nhà anh, bình thường chú ý một chút, đừng chạm lung tung, chạm ra chuyện rồi thì phải chịu trách nhiệm đấy.”

Ôn Sơ Nịnh lười cãi với anh, “Anh nói mấy câu kia với em đi, em nghe vẫn thấy vui hơn.”

“Không nói nữa, nhỡ đâu mai kia em nghe chán thì sao.”

“Không chán đâu, em rất thích, anh nói thêm mấy câu nữa đi.”

“Không nói.”

“Miệng đàn ông toàn lời dối trá, mới nói để em đứng đầu mà.”

“Ôn Sơ Nịnh.” Trần Nhất Lan ngước mắt nhìn cô.

“Sao?”

“Em thật sự nghĩ anh là cái người từng nằm chung giường với em mà chịu kiêng khem à,” Trần Nhất Lan nhìn cô, nhàn nhạt nói thêm một câu, “Anh đâu có kiêng khem, lúc ấy là cố nhịn thôi.”

“…”

Bất ngờ nghe anh nói vậy, đầu óc Ôn Sơ Nịnh chậm mất một nhịp, lục lại ký ức trong đầu, cuối cùng cũng nhớ đến mấy lần trong ký túc xá anh.

Trần Nhất Lan bắt trúng suy nghĩ cô, khẽ “ừ” một tiếng, “Một đêm tắm nước lạnh hai lần.”

“… Em mong ngày mai huấn luyện viên Cảnh giao cho anh nhiều nhiệm vụ luyện tập hơn, tốt nhất là vừa về đến nhà là ngủ gục luôn.” Ôn Sơ Nịnh đỏ bừng cả mặt, lẩm bẩm.

Trần Nhất Lan bắt chước giọng điệu cô, “Tôi hy vọng cô có thể tiết chế việc hưởng thụ cuộc sống sau hôn nhân.”

Ôn Sơ Nịnh lăn khỏi lòng anh, kéo chăn trùm kín đầu.

Không hiểu sao lại nhớ tới bài đăng Weibo mới nhất của Trần Nhất Lan mà cô thấy lúc rảnh rỗi hôm nay.

Câu cuối cùng là —

Anh mong rằng đây là lời hứa hẹn cuối cùng của chúng ta. Trần Nhất Lan sẽ luôn yêu em, đi cùng em hết chặng đường dài đằng đẵng nhưng tràn ngập niềm vui phía trước.

Chặng đường dài đằng đẵng nhưng tràn ngập niềm vui.

Ôn Sơ Nịnh lại cuộn mình trong chăn quay về phía anh. Trần Nhất Lan đúng lúc đang định tắt đèn, động tác khựng lại.

Một con sâu trắng nhỏ ngồi dậy, Trần Nhất Lan phản ứng lại trước, anh hơi cúi người về phía cô, Ôn Sơ Nịnh hôn nhẹ lên môi anh.

“Trần Nhất Lan, em cũng rất rất yêu anh.”

Cùng anh đi hết quãng đời dài này, nhưng nhất định, nhất định, nhất định sẽ là quãng đời hạnh phúc nhất.

Bình Luận (0)
Comment