Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 85

Hai người cứ thế mà phóng túng qua ba ngày nghỉ, Ôn Sơ Nịnh tinh thần phơi phới, Trần Nhất Lan cuối cùng lại ngủ thêm một giấc, cho dù thể chất có tốt đến đâu cũng không chịu nổi cường độ cao như thế ba ngày liền.

Lúc Ôn Sơ Nịnh tỉnh dậy thì trời cũng đã trưa, thấy Trần Nhất Lan vẫn đang ngủ, liền bò sang cạnh anh, véo nhẹ má anh một cái. Trần Nhất Lan từ từ mở mắt, đưa tay giữ lấy cổ tay cô, giọng khàn khàn, “Mấy giờ rồi em?”

“Đã 2 giờ chiều rồi.” Ôn Sơ Nịnh hỏi anh, “Mấy giờ anh đi?”

“Chắc là 4 giờ, giờ trong đội vẫn chưa có kế hoạch luyện tập gì.”

“Vậy thì cũng nên dậy rồi.”

“Hôm nay em không đi làm à?”

“Chắc không đâu, chị Tư Quân chỉ gửi cho em một tài liệu, bảo em xử lý xong là được, mai em đến công ty.”

Công ty nước ngoài không quá khắt khe, chỉ cần nhìn vào kết quả cuối cùng là được.

“Được, vậy 3 giờ rưỡi anh dậy.”

“Trễ quá, chỉ còn nửa tiếng thôi,” Ôn Sơ Nịnh ngồi bên giường chuẩn bị thay đồ, “Anh còn muốn ngủ nữa à?”

“Anh muốn ôm em thêm một lúc,” Trần Nhất Lan trở mình, tay vòng qua eo cô, “Đúng 3 giờ 25 anh dậy rửa mặt, năm phút sau ra khỏi nhà.”

“…”

Ôn Sơ Nịnh quay đầu liếc anh một cái, hiếm khi thấy dáng vẻ uể oải của Trần Nhất Lan. Tóc anh hơi rối, mềm mại rũ xuống trán, trông rất dễ chịu.

Ôn Sơ Nịnh cũng chẳng có việc gì làm, ôm lấy máy tính dựa vào đầu giường dịch tài liệu. Cô xem qua tiến trình cuộc họp, phát hiện vài hôm nữa phải đi công tác.

Trần Nhất Lan dứt khoát tựa vào bên cạnh cô. Trong phòng vẫn còn rèm kéo, ánh sáng duy nhất là từ màn hình máy tính hắt ra. Trần Nhất Lan liếc nhìn cô, thấy Ôn Sơ Nịnh đang gõ bàn phím lách cách cũng không đành lòng quấy rầy, không muốn khiến cô phân tâm.

Chỉ là anh chẳng còn buồn ngủ nữa, ánh mắt rơi lên người Ôn Sơ Nịnh, lặng lẽ ngắm dáng vẻ lúc cô làm việc.

Hai người ai cũng không lên tiếng trước, tay Trần Nhất Lan vẫn vòng qua eo cô, Ôn Sơ Nịnh hơi phân tâm, nhưng nghiêng mắt liếc sang thì thấy Trần Nhất Lan vẫn nhắm mắt.

Ôn Sơ Nịnh cũng không làm phiền, nhanh chóng dịch xong rồi gửi cho Đặng Tư Quân.

Cúi đầu nhìn xuống, không biết Trần Nhất Lan có ngủ chưa, Ôn Sơ Nịnh ngắm anh thật kỹ, bất giác thở dài đầy mãn nguyện.

Anh là của cô rồi.

Trần Nhất Lan chưa ngủ, nắm tay cô, lặng lẽ thở dài một tiếng.

“Thở dài cái gì?”

“Còn mấy tháng nữa mới tới Á vận hội, lúc đó mới được giải nghệ.”

“Sao anh lại mong giải nghệ thế?” Ôn Sơ Nịnh nghe xong buồn cười.

“Đầu óc toàn nghĩ đến yêu đương thôi.” Trần Nhất Lan lười giải thích, vừa ngủ dậy đã nói mấy lời sến súa cũng có hơi kỳ cục.

Ôn Sơ Nịnh véo mặt anh, nói, “Vậy thì cũng là một tên si tình giỏi giang đấy chứ.”

Trần Nhất Lan lười nhác gạt tay cô ra, chậm rãi ngồi dậy, “À đúng rồi, chưa nói với em, hôm nay đội anh 5 giờ hơn có buổi chụp quảng cáo.”

Ôn Sơ Nịnh cảm thấy cũng hay, liền xoay người ngồi lên đùi anh, hai tay nâng mặt anh ngắm trái ngắm phải, “Đẹp trai ghê.”

Ánh mắt Trần Nhất Lan thoáng hiện chút mập mờ.

Ôn Sơ Nịnh cúi đầu, thấy trên vai anh không biết bị cô cào lúc nào, lưu lại một vết đỏ nhàn nhạt. Da anh trắng nên vết đó trông vừa rõ vừa ám muội.

“Đợi đấy…” Ôn Sơ Nịnh vội vàng bò xuống giường, lấy một viên đá lạnh chườm lên giúp anh, “Trên mạng nói chườm năm phút là hết.”

Trần Nhất Lan để mặc cô chườm, Ôn Sơ Nịnh chăm chú canh thời gian, đúng năm phút liền bỏ đá ra xem, vẫn y thinh!

Phương pháp trên mạng đúng là không tin được!

“Nếu không được, anh cứ nói là bị muỗi đốt… Anh tự gãi.”

“Muỗi cũng khéo đấy chứ.”

“…”

Ôn Sơ Nịnh vội ném áo cho anh, còn mình thì bò dậy bắt đầu dọn phòng: “Anh đi nhanh đi, em còn phải thu dọn phòng nữa!”

“Ừ.” Trần Nhất Lan mặc đồ rồi đi rửa mặt.

Lúc trở ra, Ôn Sơ Nịnh đang ngồi xổm trước máy giặt ngoài ban công, bỏ quần áo mấy hôm nay vào.

Trần Nhất Lan bước tới, nhân lúc Ôn Sơ Nịnh đứng dậy liền ôm cô vào lòng hôn mãi không thôi.

Ôn Sơ Nịnh đẩy anh ra, mặt đỏ ửng, “Anh đi đi, tập trung vào huấn luyện, em chờ anh.”

Rồi những ngày sau đó lại trở về nhịp sống bình thường.

Ôn Sơ Nịnh theo Đặng Tư Quân đi công tác, Trần Nhất Lan vẫn nghiêm túc huấn luyện trong đội, chỉ là vì vẫn còn ở Yên Kinh nên có chuyện gì hay cũng sẽ gửi video cho cô.

Đặng Tư Quân nhìn cô gái nhỏ trong tình yêu cũng bị nhiễm theo.

Yêu nhau sau khi kết hôn thật sự ngọt đến mức ê răng.

Do năm nay Olympic và Đại hội thể thao toàn quốc diễn ra sát nhau, Trần Nhất Lan cũng đã trải qua chuỗi trận thi đấu và huấn luyện dày đặc. Lúc đó, mấy huấn luyện viên như Cảnh Ái Quốc và Khương Bình bàn nhau rằng năm nay không định để Trần Nhất Lan tham gia Giải vô địch thế giới nữa, để anh toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho kỳ Á vận cuối cùng.

Dù sao hiện giờ thành tích các hạng mục khác trong đội khá ổn định, chỉ có nội dung 400m hỗn hợp cá nhân là chưa có huy chương Vàng, mà xưa nay nội dung này vốn do các vận động viên nước ngoài thống trị.

Trong nước cũng có nhiều vận động viên bơi giỏi nhưng mỗi người lại có nội dung sở trường riêng. Trong khi nội dung hỗn hợp yêu cầu rất cao, cả bốn kiểu bơi đều phải đồng đều, trong đó ít nhất một hai kiểu phải xuất sắc. Mà Trần Nhất Lan chính là như thế, cả bốn kiểu đều phát triển cân bằng, bơi bướm và bơi tự do đặc biệt nổi bật.

Nghĩ đến đó, gần đây Khương Bình cũng khá phiền lòng. Hiện tại trong đội chỉ có một m*nh tr*n Tầm là người chuyên tập trung vào 400m hỗn hợp, nhưng thành tích cậu ta cũng giống Trương Văn Bác hồi đó, không ổn định, lúc tốt lúc kém, mới 17, 18 tuổi nên tâm lý chưa đủ vững.

“Anh về hỏi thử Trần Nhất Lan xem nó có ý gì không.” Khương Bình cũng bất đắc dĩ.

“Khó nói lắm, lịch thi này dày quá, hơn nữa vận động viên trẻ thì không thể mãi trốn sau lưng người khác được.” Cảnh Ái Quốc nói, “Đăng ký cho Trần Tầm đi, bảo huấn luyện viên của nó chuẩn bị tâm lý cho nó.”

Sau đó Cảnh Ái Quốc đến hỏi Trần Nhất Lan, hai giải đấu lớn liên tiếp thế này, xác suất phát huy tốt trong thời gian ngắn là khá thấp, ông vẫn hy vọng anh dồn toàn lực cho Á vận hội chín tháng sau, cũng là để anh có thời gian thả lỏng. Quan trọng hơn nữa, là đã tính đến hoàn cảnh gia đình của vận động viên.

Dù sao Trần Nhất Lan cũng đã đăng ký kết hôn rồi.

“Em còn nhớ Trần Tầm không, bây giờ đang tập cùng bể với em,  cỡ tuổi em hồi đó. Năm nay đội cũng đăng ký Olympic cho nó, dừng bước ở vòng loại rồi. Em hồi 17 tuổi đã bơi được 4 phút 11, 4 phút 13, Trần Tầm giờ còn đang ổn ở mức 4 phút 15…”

“Vậy làm sao đây?”

“Về lại đội tỉnh, không thì chuyển nội dung khác.”

Thể thao cạnh tranh rất tàn khốc, tất cả đều dựa vào thành tích.

Lịch sử thật sự luôn lặp lại một cách kỳ lạ.

“Em cũng đừng phân tâm, chuẩn bị tốt cho Á vận hội. Mai mốt đội có hoạt động tuyên truyền, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Cảnh Ái Quốc vỗ vai anh, rồi sang chỗ Trương Văn Bác xem cậu ta luyện tập.

Trần Nhất Lan vừa hay mới xuống bể, tám làn bơi, ba làn bên trái là của vận động viên trẻ, ba làn bên phải là của nhóm lớn tuổi hơn thuộc nhóm huấn luyện viên khác.

Nhìn sang bên đó, toàn là những cậu thiếu niên mười mấy tuổi, vài người một nhóm, bơi qua bơi lại.

Những ngày huấn luyện thật sự khô khan, Trần Nhất Lan cũng chẳng nhớ mình khi xưa đã vượt qua bằng cách nào, chỉ là ở bước ngoặt năm 17 tuổi đó, anh càng thấy may mắn vì đã có Ôn Sơ Nịnh bên mình.

Tối hôm đó khi kết thúc, mọi người trong đội đã về gần hết, chỉ còn Trần Tầm vẫn mang chân vịt bơi từng vòng trong nước.

Trương Văn Bác gọi Trần Nhất Lan đi ăn, anh nói đợi chút, bảo họ đi trước.

Trần Nhất Lan đợi cậu nhóc trong bể bơi một lúc.

Trần Tầm đã bơi hơn nửa tiếng, Trần Nhất Lan gọi cậu ta lại.

“Đừng mang theo tâm trạng mà bơi.”

Trần Tầm từ trong nước lên, đúng kiểu thiếu niên tuổi mới lớn.

Chỉ là thời kỳ này khác với tuổi trẻ của người khác, không phải phản nghịch mà chỉ vì ngày qua ngày luyện tập đơn điệu khiến cậu ta dễ cáu gắt.

Trần Tầm tuy buồn bực nhưng vẫn gọi một tiếng “đàn anh”.

Trần Nhất Lan nghĩ, hiện giờ huấn luyện viên chính của Trần Tầm là thầy Cảnh, nhưng ông tuổi cao, không thể huấn luyện nhiều người nên chỉ đứng tên, còn huấn luyện trực tiếp là một huấn luyện viên mới chuyển từ đội tỉnh lên.

Có lẽ là mâu thuẫn với huấn luyện viên.

Huấn luyện viên trẻ khoảng hơn 40, đối với những đứa trẻ mười mấy tuổi thì rất nghiêm khắc, sợ chúng lười biếng, mà Trần Nhất Lan cũng từng trải qua rồi.

Anh đưa cho cậu ta một chai nước.

Trần Tầm ngồi bên bể nghỉ ngơi.

Có lẽ vì đều chuyên 400m hỗn hợp cá nhân nên Trần Tầm rất ngưỡng mộ Trần Nhất Lan, cũng cảm thấy giữa họ có chút thân thiết.

“Cảm thấy mình không có thiên phú đúng không?” Trần Nhất Lan nghĩ đến năm 17 tuổi của chính mình.

Khi đó vì thành tích không lên nổi mà anh cứ mãi nghi ngờ bản thân.

“Vâng.” Trần Tầm buồn bực đáp. Đúng là cậu ta nghĩ vậy thật.

“Nếu thật sự không có thiên phú thì cậu đã chẳng vào được đội tuyển quốc gia,” Trần Nhất Lan nói, “Anh 17 tuổi cũng chỉ bơi được 4 phút 17, sau đó mới nâng lên 4 phút 13.”

“…”

“Cậu đã rất giỏi rồi, đừng mang theo tâm trạng mà bơi. Những lúc nghi ngờ bản thân thì hãy nhớ lại vì sao cậu chọn con đường này. Tìm kiếm kỹ một chút vẫn sẽ thấy trong đó có điều mình yêu,” Trần Nhất Lan nói, “Chuyện gì cũng không dễ dàng cả, phải tìm ra điều mình yêu thì mới có thể vượt qua được, hãy tin vào chính mình.”

Trần Tầm đã rất rất lâu rồi không nghe được lời động viên.

Cậu ta có phần nghẹn ngào, “Đàn anh, trước đây có ai động viên anh không?”

Trần Nhất Lan vừa hay mở nắp một chai nước, uống một ngụm rồi mỉm cười: “Trong đội thì không, hồi đó người an ủi anh…”

Trần Tầm ngơ ngác nhìn anh.

“Là người anh thích.”

“Còn bây giờ thì sao?”

“Đã đăng ký kết hôn rồi.”

“…” Trần Nhất Lan cười đứng dậy: “Về sau còn một quãng đường dài lắm, con đường này của chúng ta, nhất định phải tìm được điều mình yêu. Cậu còn trẻ, mọi thứ đều có thể, còn nhớ anh từng nói với cậu không? Chỉ có tình yêu mới có thể vượt qua vạn khó. Đừng luôn tự nghi ngờ liệu mình có thiên phú hay không. Thiên phú rất quan trọng, nhưng nỗ lực về sau mới quan trọng hơn. Có câu nói thế này: Thiên phú quyết định điểm xuất phát của cậu có dễ hơn một chút nhưng nỗ lực mới quyết định giới hạn của cậu.”

Vài ngày sau, Trần Nhất Lan theo đội ra ngoài quay phim quảng bá cho tỉnh S, còn phải chụp mấy bộ ảnh quảng cáo, lịch trình vô cùng bận rộn.

Ôn Sơ Nịnh cũng theo Đặng Tư Quân đi công tác, cuối năm rồi, các dự án trong công ty đều đang bước vào giai đoạn kết thúc, hai người chỉ có thể tranh thủ gọi điện thoại hay video khi rảnh.

Cô theo Đặng Tư Quân bay liên tục suốt một tuần, từ Yên Kinh đến các tỉnh phía Nam. Chênh lệch nhiệt độ và khẩu vị khiến cô hơi khó chịu, bị cảm một trận. Tối hôm đó có tiệc chiêu đãi của bên đối tác, cô chỉ ăn qua loa vài miếng.

Bữa tiệc kéo dài khá lâu, từ hơn 5 giờ đến tận 9 giờ tối.

Từ 6 giờ, Ôn Sơ Nịnh đã chán ngán ngồi ở góc gần cửa sổ lướt điện thoại, liếc mắt nhìn thấy Đặng Tư Quân đang trò chuyện cùng vài người, nhất thời cũng không thể đi được.

Cô gửi tin nhắn cho Trần Nhất Lan, giây sau anh đã gọi thẳng điện thoại đến.

“Cảm rồi à?” Trần Nhất Lan vừa nghe liền nhận ra giọng cô có gì không ổn.

“Ừ, sáng nay em phải bay chuyến sớm.”

Vốn dĩ thấy cảm không phải chuyện gì to tát, nhưng từ khi có Trần Nhất Lan, Ôn Sơ Nịnh cũng phát hiện mình yếu lòng hơn nhiều. Đặng Tư Quân nói đó là chuyện tốt, vì có người thương yêu mình. Nếu một cô gái nhỏ phải đơn độc nơi đất khách, có khóc cũng chỉ là khóc một mình.

“Giờ em đang ở đâu?” Trần Nhất Lan hỏi, “Sắp xong chưa?”

“Ừm, xong hết rồi, sáng mai là có thể về,” Ôn Sơ Nịnh liếc nhìn ra ngoài, “Ở thành phố Thanh Chiêu, tỉnh S ấy, hơi xa, bọn em đang bàn hợp tác quảng bá một khu danh thắng… Hẻo lánh lắm.”

Gần đây không ít công ty đầu tư vào khách sạn nghỉ dưỡng tại các thành phố nhỏ, đúng lúc Thanh Chiêu tuy quy mô nhỏ nhưng lại có nhiều danh lam thắng cảnh cấp 5A*.

(*) Cấp bậc xếp hạng cao nhất trong hệ thống phân loại điểm du lịch của Trung Quốc, danh lam thắng cảnh cấp 5A nổi tiếng ở Trung Quốc có thể kể đến như Vạn Lý Trường Thành, Tây Hồ, Phượng Hoàng Cổ Trấn, Cửu Trại Câu.

“Ừ, anh cho em một bất ngờ, chờ anh bốn mươi phút.”

“Sao cơ, anh ở đâu vậy?”

“Quay phim quảng bá ở gần Thanh Chiêu đây, chẳng phải anh đã gửi em ảnh rồi sao,” Bên anh có tiếng loạt soạt rất nhỏ, dường như đang chuẩn bị ra ngoài thật, “Đội bơi bọn anh quay quảng bá văn hóa du lịch cho tỉnh S, đang lấy cảnh quanh đây.”

“Thế thì được.” Ôn Sơ Nịnh thở phào, hơi không nỡ để anh lặn lội xa xôi tới đây chỉ để gặp mình, “Thế em đợi anh nhé.”

Chỉ nhờ có cuộc gọi đó mà tinh thần Ôn Sơ Nịnh khởi sắc hơn hẳn. Ban đầu chẳng buồn ăn gì, giờ cô lại vỗ vỗ mặt rồi đi kiếm chút gì đó lót dạ.

Canh đúng bốn mươi phút sau, Trần Nhất Lan xuất hiện.

Ôn Sơ Nịnh vừa nhận điện thoại liền chạy ra, vừa đến sảnh khách sạn đã nhìn thấy anh, mũi bỗng cay cay.

“Trần Nhất Lan…” Ôn Sơ Nịnh nhào đến ôm chặt lấy anh, “Em bị cảm rồi! Không đúng, em có nên ôm anh không nhỉ…”

“Thôi đi, anh đâu phải loại yếu đuối dễ lây bệnh thế.” Trần Nhất Lan ôm chặt cô lại, khẽ xoa đầu cô, “Sáng nay mấy giờ dậy vậy?”

“6 giờ đã bay rồi… chắc tầm 4 rưỡi đã phải dậy.”

“Về nhà được không?”

“Được, xong việc hết rồi.”

“Đi thôi, mình về nhà.”

“Nhưng đồ em còn để trên phòng…”

“Anh đi lên lấy với em.”

“Vậy mình về kiểu gì đây…”

“Ra ga tàu, còn một chuyến cao tốc, ba tiếng là về đến nhà.”

“Nhưng ga tàu xa lắm, ở đây lại khó bắt xe.”

“Có anh mà.” Trần Nhất Lan nắm tay cô, dắt cô về phòng lấy hành lý, “Đi thôi, anh đưa em về nhà.”

Ôn Sơ Nịnh mũi lại cay xè, hít hít mũi, theo anh lên lầu. Chuyến đi lần này ngắn nên cô chỉ mang một vali nhỏ.

Mùa đông ở Thanh Chiêu khá giống Lâm Giang, ẩm ướt khiến cái lạnh càng buốt hơn.

Hôm nay cô mặc khá dày, Trần Nhất Lan chỉnh lại khăn quàng cho cô rồi nắm tay cô ra ngoài.

Cô tìm quanh chưa thấy Đặng Tư Quân nên để lại một tin nhắn.

Khách sạn nằm ở nơi hẻo lánh khiến cô bất giác nhớ đến thị trấn nhỏ năm ấy ở Lâm Giang.

Khác chăng là nơi này là khách sạn nghỉ dưỡng đạt chuẩn sao, dưới chân là con đường vòng quanh đảo, bên lề là những tiệm nhỏ mang đầy hơi thở cuộc sống.

“Anh đến đây kiểu gì?” Ôn Sơ Nịnh nắm chặt tay anh, nhét vào túi áo anh cho ấm.

“Bắt xe, nhưng tài xế không chạy vào đây, anh xuống ở đầu đường rồi chạy bộ vào,” Trần Nhất Lan nói, “Coi như rèn luyện thôi. Thể trạng em thế này, chờ anh giải nghệ rồi sáng sớm theo anh chạy bộ.”

“Không được, em không dậy nổi đâu.”

“Suốt ngày ngồi văn phòng. Vậy thì chạy buổi tối cũng được.”

“Con gái chạy đêm nguy hiểm lắm.”

“Có anh đi cùng mà.”

“Em nói nguy hiểm là… ven đường toàn đồ chiên rán, trà sữa, thịt nướng… Em không cưỡng lại được.” Ôn Sơ Nịnh lí nhí, “Chạy bộ một tháng tăng 4kg mất.”

Trần Nhất Lan cười bật thành tiếng. Nhìn quanh, thấy có xe đẩy b*n n**c lê, đúng loại ngon nhất, anh mua cho cô một ly. Cô ôm trong tay, quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy xe bán khoai nướng.

Vẫn là tấm bảng —  Ngọt hơn cả mối tình đầu.

Ôn Sơ Nịnh len lén ngẩng đầu nhìn Trần Nhất Lan, anh mặc quần thể thao đen, áo khoác hoodie đơn giản, bên trong chắc chỉ có một lớp len mỏng, hiếm khi kéo kín dây kéo.

Cô bất giác nhớ lại năm 17 tuổi, khi ấy anh còn non trẻ. Giờ nhìn lại, Trần Nhất Lan gần 27, vóc dáng càng thêm rắn rỏi, đường nét cứng cáp gọn gàng.

Cô cứ thế nhìn anh mà quên mất dưới chân, suýt thì vấp.

Trần Nhất Lan đỡ lấy cô, “Nghĩ gì thế?”

“Em đang nghĩ mối tình đầu của em ngọt hơn.” Ôn Sơ Nịnh quay đầu nhìn tấm biển, khoa trương nói, “Ngọt nhất trần đời luôn.”

Trần Nhất Lan bật cười, nắm tay cô nhét lại vào túi áo mình, tay anh nóng hổi, đầu ngón tay cô lại lạnh toát.

Con đường ven đảo yên tĩnh mà lãng mạn.

Bên đường có người đang ăn uống, hơi nước bốc lên lờ mờ.

Trăng đêm nay cũng thật sáng.

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn, bỗng nhớ về cái tuổi 17 vừa rõ ràng vừa xa xôi ấy.

Nỗi nhớ và tình yêu của năm 17 đến nay vẫn nồng nhiệt như thế.

Cô lại nhớ đến điều ước năm đó.

Mong rằng cậu ấy sẽ luôn ở bên cạnh mình.

Điều ước thành sự thật rồi.

Bình Luận (0)
Comment