Năm nay Ôn Sơ Nịnh cũng được nghỉ khá sớm, dự án trong tổ cô kết thúc sớm hơn dự kiến, trái lại thì Trần Nhất Lan có hơi thảm, kỳ nghỉ phép chỉ được có năm ngày, cũng là do cớ “đã kết hôn” nên mới xin được.
Mấy người như Trương Văn Bác, An Đông thì khóc cũng không có chỗ khóc, chỉ được ba ngày nghỉ, đến cả ăn cơm cũng phải báo cáo để tránh ăn phải thứ gì không hợp, huấn luyện viên Cảnh Ái Quốc đích thân in cả danh sách những món cần lưu ý rồi bắt họ mang về.
Khi Trần Nhất Lan kể chuyện này với Ôn Sơ Nịnh, cô nghe mà cười ngặt nghẽo, lúc đó Trần Nhất Lan vừa ra khỏi phòng tập, hai người đang gọi điện cho nhau.
Ngày đầu tiên Ôn Sơ Nịnh nghỉ là ngày 23 tháng Chạp — Tết ông Táo.
“Vậy tụi mình về Lâm Giang đi nhé, em phải mua vé rồi,” Ôn Sơ Nịnh nằm bò trên giường ôm điện thoại, “Năm nay dì Uông có được nghỉ không nhỉ?”
“Khoa Cấp cứu không nghỉ được đâu. Cha anh năm nay vẫn ở đội tỉnh, sau Tết có một giải đấu nên cũng không về.”
“Vậy năm nay anh ăn Tết với em nhé?”
“Ừ, năm nay ăn Tết với vợ anh.”
Mặt Ôn Sơ Nịnh nóng ran, “Em dẫn anh về nhà ông ngoại em.”
“Được.”
“Anh sắp về chưa?”
“Ừ, chắc còn nửa tiếng nữa, tắm xong rồi ra trạm điện ngầm.”
“Ừ, em đợi anh, đi đường cẩn thận nhé!” Ôn Sơ Nịnh chuẩn bị bò dậy làm gì đó ăn.
“Khoan đã, đừng cúp máy vội.”
“Hả?”
Ôn Sơ Nịnh vốn đã định tắt máy rồi.
“Gấp gì thế?”
“Tối nay em chưa ăn no, muốn đi làm gì đó ăn tạm,” Ôn Sơ Nịnh ngồi trên giường, ngoan ngoãn đáp, “Anh định nói gì?”
“Hôn anh một cái đi.”
“…” Ôn Sơ Nịnh không nói nên lời, cầm điện thoại ngồi bên giường. Trần Nhất Lan không nói thêm câu nào, như thể thật sự đang chờ cô “hôn một cái”. Dù bình thường trước mặt anh cô có thể thoải mái tự nhiên, nhưng đối diện với điện thoại vẫn có chút ngượng ngùng.
Trần Nhất Lan vừa bước vào phòng tắm, giọng nói vọng lại có chút vang.
“Hửm? Hôn không? Một cái thôi có được không?”
Ôn Sơ Nịnh ngồi đó, khó khăn tưởng tượng ra bộ dạng Trần Nhất Lan đang cầm điện thoại trong phòng tắm nói mấy lời này.
“Anh đang làm gì vậy…” Cô hỏi khô khốc.
“c** đ*,” Trần Nhất Lan đáp, “Chuẩn bị tắm.”
“Ồ…”
“Ồ gì mà ồ, mau hôn đi,” Trần Nhất Lan thúc giục.
Ôn Sơ Nịnh đỏ bừng mặt, vừa nhắm mắt lại đã có thể tưởng tượng ra ánh mắt anh nhìn cô chằm chằm, chỉ một thoáng thôi cũng đủ khiến cô quên mất định nói gì.
“Không được, đợi anh về rồi hôn, mau về đi,” Mặt Ôn Sơ Nịnh đỏ như máu, “Sao anh cứ thích nũng nịu qua điện thoại thế?”
Trần Nhất Lan bật cười khe khẽ, “Ừ, đợi về rồi hôn.”
Ôn Sơ Nịnh đỏ mặt cúp máy, chạy vào bếp lục lọi, khổ nỗi tay nghề kém, đành định trộn sữa chua với trái cây ăn tạm. Cô mới nghỉ nên hơi uể oải, ngồi xếp bằng trên sô pha vui vẻ lướt Weibo chờ Trần Nhất Lan về.
Chẳng tới nửa tiếng, Ôn Sơ Nịnh đã nghe tiếng bước chân ngoài cửa, vừa ngẩng đầu lên, Trần Nhất Lan đã về rồi.
Cô thậm chí không biết phải dùng từ gì để miêu tả khoảnh khắc ấy.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cô nhìn thấy Trần Nhất Lan bước vào, tay ôm một bó dạ lan hương lớn, tay kia xách đồ ăn khuya mua về cho cô.
Ôn Sơ Nịnh ngồi trên ghế sô pha, suýt nữa đã rơi nước mắt.
Cô chạy nhào tới, Trần Nhất Lan bước lại, đặt bó hoa lên bàn trà, giữa trời đông giá lạnh thế này, đồ ăn khuya cũng sắp nguội cả rồi.
“Anh đi hâm nóng lại cho em.”
“Ừ.”
Ôn Sơ Nịnh đi chân trần theo sau anh, nhìn Trần Nhất Lan thành thạo bước vào bếp.
“Nếu anh không mua đồ ăn chắc em cũng chỉ ăn sữa chua trộn dâu thôi đúng không?”
“Em nấu ăn dở lắm…” Ôn Sơ Nịnh mặt dày đi tới, vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau, “Sau này phải trông cậy vào anh rồi.”
Trần Nhất Lan mua cho cô một phần hoành thánh tôm tươi, hâm nóng trong bếp, áo còn chưa kịp thay.
Anh cao ráo, Ôn Sơ Nịnh ôm anh từ phía sau, rướn đầu nhìn vào nồi.
“Thơm quá.”
“Tối nay không ăn cơm à?”
“Ăn ở công ty rồi, chỉ ăn một hộp salad rau thôi.”
Ôn Sơ Nịnh hôm nay mới được nghỉ, còn phải nộp một bản ghi chép cuộc họp nên ở lại công ty muộn một chút.
Trần Nhất Lan chọn lấy một con tôm, múc lên bằng muỗng rồi đưa tới bên miệng cô, “Nếm thử xem.”
“Ngon lắm,” Ôn Sơ Nịnh vừa nhai tôm vừa nói, “Trần Nhất Lan, em nhớ hồi nhỏ mỗi lần nhà em ăn Tết, bà ngoại đều lén gắp phần ngon nhất cho em — Cái đó gọi là thiên vị.”
“Anh cũng thiên vị em mà,” Trần Nhất Lan lại hâm thêm cho cô một hộp sữa, “Sau này sẽ luôn thiên vị em.”
Nói xong, Trần Nhất Lan quay đầu, đợi hoành thánh và sữa nóng xong thì xoay người, lưng tựa vào bàn, tay ôm lấy eo cô, “Em còn thiếu anh cái gì ấy nhỉ?”
Ôn Sơ Nịnh bật cười, bếp không lớn, cửa sổ phủ một lớp sương mờ nhạt, cô kiễng chân, vòng tay ôm eo anh, Trần Nhất Lan cúi đầu trước, gần đây hai người đều bận, cuối cùng cũng đợi được ngày cô nghỉ để có thể thân mật bên nhau. Hôn một hồi, Ôn Sơ Nịnh cảm thấy hơi nguy hiểm, vừa ngẩng đầu lên thì Trần Nhất Lan đã đưa tay tắt bếp, “Ăn cơm trước đi.”
“Vâng…” Mặt Ôn Sơ Nịnh lại đỏ bừng không rõ vì sao, Trần Nhất Lan xoay người bưng nồi, giục cô đi rửa tay.
Ôn Sơ Nịnh dạ một tiếng, ngoan ngoãn chạy đi rửa tay rồi về ăn khuya.
Hai người dính lấy nhau xem phim một lúc trong phòng khách, Trần Nhất Lan sinh hoạt điều độ, đúng 10 giờ tối vào tắm, Ôn Sơ Nịnh nhớ ra có cái váy ngủ phơi ngoài ban công, liền tranh thủ đi lấy, không ngờ mãi vẫn chưa thấy Trần Nhất Lan ra ngoài.
Cô thử gọi một tiếng, “Trần Nhất Lan?”
“Ơi.” Giọng vọng ra từ phòng tắm.
Ôn Sơ Nịnh nghĩ chắc anh tắm cũng nhanh.
“Em muốn đi tắm, em vào nha?”
“Ừ.”
“…”
Ôn Sơ Nịnh đẩy cửa bước vào, sững người mất hai giây.
Cảnh trước mắt khiến máu cô như dồn hết lên mặt.
Một người đàn ông cao 1m93, vóc dáng tỷ lệ hoàn hảo, đường eo gợi cảm, cơ bụng săn chắc, đầu tóc mới sấy khô một nửa, trên đầu còn đội một cái băng đô tai mèo, mà dưới người thì chỉ quấn một chiếc khăn tắm, thật sự quá quyến rũ.
“Anh điên rồi à?” Ôn Sơ Nịnh đứng chết trân ở cửa, sững người nhìn anh.
“Cái này khi nào mua thế? Cũng…” Trần Nhất Lan nhìn gương rồi chỉnh chỉnh cái tai mèo, “Cũng khá là tình thú đấy.”
“Đó là em mua để rửa mặt!”
Ôn Sơ Nịnh ôm váy ngủ, vào không được mà ra cũng không xong, mặt đỏ như máu đứng chết trân ở cửa.
“Vào đi chứ, đứng đó làm gì?” Trần Nhất Lan dựa vào bồn rửa mặt, ngẩng đầu liếc cô một cái, bộ dáng thong thả như một chú mèo lạnh lùng cao ngạo.
Mà nếu đeo vào rồi thì…
“Thật ra đúng là cũng… khá tình thú.” Ôn Sơ Nịnh nín nửa ngày mới thốt được một câu.
Trần Nhất Lan tựa lưng vào bồn rửa, như chú mèo tsundere đang kiêu ngạo làm nũng, “Nói thật nhé.”
“Hả?”
“Nụ hôn ban nãy trong bếp, anh chưa hài lòng lắm.”
“… Anh ra ngoài đi, em muốn tắm.”
Ở trong căn phòng nhỏ hẹp, mờ hơi nước này với anh đúng là quá nguy hiểm, Ôn Sơ Nịnh đành đặt váy ngủ lên bồn rửa mặt, đỏ mặt đẩy người kia ra ngoài.
Trần Nhất Lan bật cười trầm thấp, còn cố ý nói, “Được, anh đợi em ở ngoài.”
“Còn trẻ mà đầu óc toàn mấy thứ không hợp thuần phong mỹ tục…” Ôn Sơ Nịnh càng nói càng xấu hổ, vội vã đẩy anh ra ngoài.
Trần Nhất Lan chống tay lên khung cửa.
Cái băng đô tai mèo vẫn chưa tháo xuống, anh nhướng mày nhìn cô, “Anh đợi em.”
A a a.
Ôn Sơ Nịnh sắp phát điên.
Cô cố ý nấn ná trong phòng tắm một lúc, định gắng chờ đến khi Trần Nhất Lan buồn ngủ.
Kết quả là khi cô nhẹ bước ra ngoài —
Lại thấy Trần Nhất Lan đang tựa vào mép giường, cái băng đô tai mèo không những chưa tháo, mà trên cổ anh, chiếc cổ dài và đầy quyến rũ kia, còn buộc thêm một dải ren đen, thắt nơ bướm lệch về một bên.
Ôn Sơ Nịnh ra sức lục lại trí nhớ xem dải ren đó từ đâu ra — là băng đô cột tóc của cô.
Trần Nhất Lan đắp chăn, để trần nửa thân trên.
Cơ ngực, cơ bụng, yết hầu khẽ chuyển động.
Chú mèo định lấy bản thân làm quà tặng này đã đợi cô suốt nửa tiếng.
“Trần Nhất Lan…”
Ôn Sơ Nịnh muốn bỏ chạy.
“Anh đợi em mà.”
Trần Nhất Lan đã đoán trước được, vươn tay ôm lấy cô khi cô vừa nhào tới, Ôn Sơ Nịnh than vãn ngay ngày đầu nghỉ đã bị hành thế này.
Cô yếu ớt, trút giận bằng cách cắn anh một cái vào vai.
“Chờ anh giải nghệ rồi, em đi chạy bộ sáng với anh,” Trần Nhất Lan thản nhiên, tay vòng lấy eo cô, “Năm nay còn phát động khẩu hiệu toàn dân rèn luyện thân thể đấy.”
“Niềm vui của anh là xây trên nỗi khổ của em.”
“Em khổ chỗ nào?”
“…” Không có khổ gì hết.
Trần Nhất Lan rõ ràng là cố tình, còn giả vờ tử tế hỏi cô, “Đừng ngại, có ý kiến gì cứ nói, anh nghe mà. Dù gì sau này chúng ta còn mấy chục năm hạnh phúc hôn nhân cơ mà.”
“Trước đây em thật không nhận ra anh lại…”
“Lại?”
“Như được mở phong ấn ấy.”
“Anh từng nói rồi mà, chờ lấy huy chương Vàng rồi sẽ nghiêm túc yêu đương với em,” Trần Nhất Lan vỗ nhẹ eo cô, giọng mờ ám, “Nghiêm túc mà yêu đương cho đàng hoàng.”
“…”
Ôn Sơ Nịnh cạn lời, “Là đã đăng ký kết hôn rồi nhé.”
“Đăng ký rồi cũng phải yêu đương nghiêm túc chứ,” Trần Nhất Lan cười nơi đáy mắt, “Mới yêu được ba tháng mà hình như Ôn Sơ Nịnh không hài lòng lắm nhỉ? Sau này mỗi một ngày trong hôn nhân, anh đều yêu em thật lòng, nghiêm túc từng chút một.”
“Không nói chuyện với anh nữa.”
Ôn Sơ Nịnh kéo chăn lên chuẩn bị ngủ.
Trần Nhất Lan tự nhiên ôm cô vào lòng.
Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn anh.
Trần Nhất Lan cúi mắt nhìn lại cô, cả hai không nói gì, rồi Ôn Sơ Nịnh bật cười trước.
“Cười gì thế?”
Trần Nhất Lan chưa vội ngủ, ôm cô, hiếm khi yên tĩnh tận hưởng một lúc.
“Không có gì, chỉ là em nghĩ đến chuyện em chưa ăn tối là anh đã mua đồ ăn khuya em thích nhất cho em, còn mua cả hoa nữa,” Ôn Sơ Nịnh nói, “Nên em thấy mình rất yêu anh.”
Là cảm giác được thiên vị, là anh luôn nhớ từng chi tiết nhỏ trong những lời cô từng nói, là sự kiên trì và thủy chung suốt bao nhiêu năm qua.
Trần Nhất Lan nghiêng đầu nhìn cô, Ôn Sơ Nịnh hơi buồn ngủ, tựa vào anh, nhắm mắt lại chờ giấc đến.
“Lần trước em hỏi anh làsao cứ tặng em dạ lan hương ấy.”
“Ừm…” Ôn Sơ Nịnh mơ màng đáp.
“Bởi vì,” Trần Nhất Lan ôm cô, kéo cô sát vào lòng mình hơn rồi cúi đầu hôn trán cô, “Tặng em dạ lan hương là để nhắc em rằng em là người anh yêu suốt bấy nhiêu năm, là cô gái khó khăn lắm anh mới cưới được, sau này ngày nào anh cũng sẽ yêu em thật nhiều.”
Ôn Sơ Nịnh nghe thấy rồi.
Cô ngẩng đầu, lười biếng nhìn anh.
Trần Nhất Lan đối diện ánh mắt cô, cuối cùng vẫn không kìm được mà hôn lên môi cô.
–
Mãi đến 29 đúng đêm giao thừa, Trần Nhất Lan mới được nghỉ.
Chỉ có năm ngày nghỉ phép.
Ôn Sơ Nịnh đợi anh cùng về quê.
Chu Tuyển Dương biết họ về nên gọi điện dặn trước, bảo hai người đừng mua gì vì đi tàu dịp Tết rất bất tiện, hơn nữa nhà cũng không thiếu gì cả.
Ôn Sơ Nịnh gật đầu đồng ý nhưng Trần Nhất Lan lại không chịu, dù gì cũng là lần đầu tiên hai người cùng về, anh vẫn kéo cô đi mua một đống quà.
Ôn Sơ Nịnh rất vui, mua xong liền cùng nhau ra ga, hành lý mang theo không nhiều.
Về đến nhà thì vừa khéo cơm tối đã nấu xong.
Lâu rồi Ôn Sơ Nịnh chưa về, ông ngoại chân yếu, ngồi ghế bập bênh nghe hát suốt ngày, bà ngoại thì không ngồi yên được, dù đi chậm vẫn lững thững vào bếp cằn nhằn Chu Tuyển Dương.
Chu Mộng cũng về ăn Tết nhưng nghỉ không nhiều, chỉ về ăn bữa cơm đoàn viên rồi hôm sau phải bay về Anh.
Lúc gần xuống tàu, Chu Tuyển Dương gọi cho cô, nhẹ nhàng nhắc, “Lát về con chuẩn bị tâm lý nhé, năm nay ăn Tết… khá náo nhiệt.”
“Còn ai nữa ạ?” Ôn Sơ Nịnh lúc ấy chưa hiểu ra.
“Về là biết.”
“…”
Hai người về đến nơi cũng vừa kịp giải vây cho Chu Tuyển Dương.
Ai ngờ vừa bước vào đã thấy Chu Mộng ngồi xem TV trong phòng khách, bên cạnh là một người đàn ông trạc 40 phong độ lịch thiệp, mặc áo len cổ lọ đen và quần âu, áo khoác dạ màu sẫm vắt trên tay vịn ghế sofa.
Ôn Sơ Nịnh khựng lại, ánh mắt lướt từ mẹ sang người đàn ông kia.
“Mẹ?” Ôn Sơ Nịnh kéo tay Trần Nhất Lan, nhất thời không biết phải gọi gì.
“Gọi chú là được rồi,” Chu Mộng vẫn lạnh nhạt mà đẹp sắc sảo, Ôn Sơ Nịnh nhận ra mẹ mình chưa từng thua ai về khí chất, “Bạn trai.”
Ôn Sơ Nịnh mỉm cười, “Cháu chào chú ạ.”
“Bé Nịnh, Nhất Lan, lần đầu gặp mặt,” Người đàn ông có phần hơi ngại nhưng vẫn không quên chuẩn bị bao lì xì, lấy ra hai cái từ túi áo khoác, “Năm mới vui vẻ nhé.”
Ôn Sơ Nịnh không khách sáo nhận lấy, “Cảm ơn chú ạ.”
Chu Tuyển Dương đang bị bắt làm “lao động chính” của cả nh, cũng không khách sáo mà gọi Trần Nhất Lan và Ôn Sơ Nịnh vào giúp.
Bà ngoại nghe thấy, lẩm bẩm bên tai, “Đừng kêu là bất công, nhà có mỗi con độc thân, con không nấu thì ai nấu?”
Nghĩ cũng đúng thật.
Chu Tuyển Dương không tình nguyện tí nào, mấy năm nay chăm sóc ông bà nên nấu ăn cũng khá hơn nhiều.
Ôn Sơ Nịnh và Trần Nhất Lan chẳng giúp được gì — Chủ yếu là Trần Nhất Lan không nỡ để cô vào bếp, Chu Tuyển Dương sai Ôn Sơ Nịnh gì là anh liền giành làm.
Chu Tuyển Dương tức lắm, gọi hai người vào giúp mà thành ra bị “ăn cơm chó”.
Ôn Sơ Nịnh cười hì hì, kéo Trần Nhất Lan ra phòng khách xem TV.
Chu Tuyển Dương dở khóc dở cười, không ngờ Chu Mộng quen bạn trai rồi còn dẫn về nhà, đến cả chị gái mình còn thoát FA, thế mà anh ta vẫn lẻ loi ở đây.
Anh ta vốn là người theo chủ nghĩa không kết hôn, nhưng giờ cũng gần 40 rồi, người nhà chẳng còn giục nữa.
Chỉ là bà ngoại Ôn Sơ Nịnh từng nói một câu, “Cưới hay không cưới cũng được, chỉ là sau này ông bà không còn nữa, đến Tết chỉ có một mình, sống một mình miễn con không thấy cô đơn là được.”
… Nghĩ lại, cũng cô đơn thật.
Chu Tuyển Dương liếc nhìn phòng khách, thấy Ôn Sơ Nịnh và Trần Nhất Lan ngồi bên nhau, Trần Nhất Lan đang bóc hạt dẻ cười cho cô; Chu Mộng và bạn trai cũng ngồi gần nhau, hai ông bà thì cùng ngồi bên…
Thôi, đúng là mỗi mình anh ta cô độc.
Sau bữa tối, Ôn Sơ Nịnh ra ban công hóng gió.
Chu Mộng cũng ra theo.
Ôn Sơ Nịnh xoa mặt, trong nhà bật sưởi hơi nóng quá.
“Mẹ, mẹ có bạn trai từ bao giờ thế?” Cuối cùng cô cũng có không gian riêng với mẹ.
“Năm nay.”
“Có tốt với mẹ không?”
“Biết cũng lâu rồi nhưng vẫn là bạn bè,” Chu Mộng nói, “Rất tốt.”
“Thế thì bà Chu phải để ý tí nhé, một bà chị xinh đẹp giàu có thế này, đừng để bị người ta lừa đấy!” Ôn Sơ Nịnh nhắc khéo.
“Ăn nói kiểu gì thế,” Chu Mộng mỉm cười, “Mẹ biết chừng mực, thật ra là bạn đại học, do duyên số thôi… Đừng nhìn mẹ như thế, anh ấy chưa từng kết hôn, gia cảnh cũng ổn, mẹ rõ cả.”
“Chậc.” Ôn Sơ Nịnh nói, “Bà Chu hấp dẫn thế.”
“Con gái mẹ cũng chẳng kém,” Chu Mộng nói, “Đợi Nhất Lan giải nghệ, đám cưới phải tổ chức cho thật đẹp, mẹ ủng hộ con.”
“Biết rồi ạ!”
Ôn Sơ Nịnh cười nhìn mẹ quay lại phòng ăn.
Bữa cơm tối đó ăn rất vui vẻ, người đàn ông ấy nói năng đúng mực, cư xử rất khéo, khiến người khác thấy dễ chịu. Nhất là khi ông ấy đợi mẹ cô nói xong mới tiếp lời, còn âm thầm đổi ly rượu của mẹ thành trà nóng.
Ôn Sơ Nịnh nghĩ, bà Chu đến tuổi này mà vẫn gặp được tình yêu đích thực thật không dễ dàng, cô sẽ chúc phúc cho bà.
Chu Mộng là mẹ của cô, cũng là một người phụ nữ rất tài giỏi.
Sau bữa ăn, ông bà đi ngủ sớm, Chu Tuyển Dương dọn dẹp nhà cửa.
Ôn Sơ Nịnh kéo Trần Nhất Lan ra ngoài hít thở, thực ra là muốn cùng anh đi dạo.
Năm nay, tuyết ở Lâm Giang vẫn rơi đúng hẹn.
Con đường bên ngoài khu dân cư vắng lặng, trên đường treo đèn lồng đỏ, tuyết rơi trắng muốt từng cánh một.
Ôn Sơ Nịnh đứng giữa nền tuyết, đưa điện thoại cho Trần Nhất Lan, “Chụp cho em một tấm nhé.”
Vừa nói vừa đứng tạo dáng giơ hai ngón tay.
Trần Nhất Lan một tay cầm điện thoại, tay kia thò vào túi áo.
Ôn Sơ Nịnh nhìn anh, không biết anh chụp chưa, chỉ thấy tay phải từ trong túi rút ra, mở ra trước điện thoại, một sợi dây chuyền buông xuống từ lòng bàn tay anh.
Ôn Sơ Nịnh sững lại, có chút kinh ngạc, cười bước đến, “Sao anh còn mua quà cho em… Là quà Tết à?”
“Ừ, quà Tết cho Ôn Sơ Nịnh.”
Mặt dây là một chiếc lá ngân hạnh nhỏ xíu, dây bạc lấp lánh ánh trắng ngà từ xà cừ, nhìn qua đã biết giá trị không nhỏ, vừa tinh tế lại đẹp mắt.
Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn anh, Trần Nhất Lan cất điện thoại, đeo dây cho cô. Sợi dây lành lạnh áp vào cổ, lặng lẽ nằm trên làn da trắng mịn.
Ôn Sơ Nịnh quay người ôm chầm lấy anh, kiễng chân hôn anh một cái, Trần Nhất Lan cười ôm eo cô, siết chặt cô trong lòng, lấy áo khoác quấn cô vào, chắn từng đợt gió lạnh.
Cô được anh ôm thật chặt, tuyết rơi nhẹ nhàng lên sống mũi cao thẳng của anh rồi tan đi rất nhanh.
Phía xa có người bắn pháo hoa, đường phố trống trải, đèn lồng đỏ và lớp tuyết mỏng trắng xóa.
Ôn Sơ Nịnh nép trong lòng anh, ngẩng mặt cười, “Trần Nhất Lan, năm mới vui vẻ.”
“Chúc em năm mới vui vẻ,” Trần Nhất Lan cúi đầu, chóp mũi chạm vào mũi cô, giọng nói dịu dàng cưng chiều, “Cô Trần.”