Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 87

Ôn Sơ Nịnh chỉ cùng Trần Nhất Lan ở Lâm Giang hai ngày. Bà ngoại hai hôm nay nghỉ ngơi không được yên giấc, thêm nữa là chuyến bay sáng sớm của Chu Mộng, Ôn Sơ Nịnh liền kéo Trần Nhất Lan sớm trở về, cũng để người già được nghỉ ngơi cho tốt.

Ngày mùng 2 Tết, ở nhà ga chẳng có mấy người, lúc Ôn Sơ Nịnh và Trần Nhất Lan quay về Yên Kinh cũng thế. Thành phố lớn ngày thường người đến người đi, hôm nay lại trống trải lạ thường. Hai người không có đích đến cụ thể, từ ga tàu cao tốc chuyển sang tàu điện ngầm, đi một chuyến đến cung Ung Hòa.

“Đến đó làm gì? Hôm nay mùng 2, chắc cũng đông người lắm.” Trần Nhất Lan tuy là hỏi vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo bên cô.

“Hồi đó vừa về Yên Kinh em có cầu một điều ước,” Ôn Sơ Nịnh nói, “Ước mơ thành rồi thì phải quay lại trả lễ. Em nhớ trước kia cũng từng nói với anh rồi, đợi anh thi đấu về, mình sẽ cùng đi một chuyến nữa.”

Năm đó Trần Nhất Lan bị cấm thi đấu, hai người cũng không có dịp quay lại.

Đôi khi Ôn Sơ Nịnh vẫn chọn tin những điều như vậy — Nếu nói là tin điều linh thiêng chẳng bằng nói là tin vào tình cảm của hai người. Từng ấy năm, đoạn đường tình cảm có quanh co nhưng vẫn suôn sẻ đi đến hôm nay.

Ôn Sơ Nịnh cũng rất nhớ những quầy bán kẹo hồ lô trước cổng cung Ung Hòa mỗi dịp Tết đến.

Trở lại chốn xưa, đầu năm mới có không ít người đến dâng hương cầu nguyện. Ôn Sơ Nịnh vào trong dâng một nén hương cẩn thận, những điều ước sau này —

Chỉ mong cùng người ấy năm nào cũng bình an, đời đời yên ổn.

Còn lại đều giao cho thời gian.

Ôn Sơ Nịnh cắm nén hương vào lư hương, ngoảnh đầu lại liền thấy Trần Nhất Lan vừa bước vào từ ngoài, tay cầm que kẹo hồ lô vừa mua cho cô.

Hai người rúc trong nhà bên nhau hết ba ngày còn lại.

Chẳng có nhiều chỗ để đi, Ôn Sơ Nịnh lại chẳng muốn động đậy, cứ ở nhà kéo anh xem phim thần tượng, phim tình yêu tuổi trẻ, ngây ngô ngọt ngào nụ hôn đầu.

Ôn Sơ Nịnh vừa gặm táo vừa ngồi khoanh chân, cắn đường tình của cặp đôi trong phim, tay cầm quả táo thốt lên cảm thán: “Ngọt ngào quá… Trần Nhất Lan, em nói nhỏ cho anh nghe chuyện này.”

“Em nói đi.”

Ôn Sơ Nịnh quay đầu nhìn anh, “Trước đây em từng lén hôn anh một lần.”

“Anh cũng thế.”

“…?” Ôn Sơ Nịnh sững người, truy hỏi, “Khi nào cơ?”

“Không nói cho em biết đâu.”

Trần Nhất Lan ngồi bên cạnh cô, thong thả bưng khay trái cây đưa qua cho cô.

Ôn Sơ Nịnh hết hứng ăn, liền nhào lên người anh, đuổi theo truy hỏi, “Mau nói đi.”

Trần Nhất Lan không nói, Ôn Sơ Nịnh đặt quả táo xuống khay, tay luồn vào trong áo thun của anh, biết eo Trần Nhất Lan nhạy cảm, ngón tay cô hơi lạnh, cố tình làm anh giật mình.

Trần Nhất Lan sợ nhột, bị cô cù nên vội né tránh, Ôn Sơ Nịnh dứt khoát ngồi hẳn lên người anh chẳng hề khách sáo.

“Lần ở núi tuyết Ngọc Long,” Trần Nhất Lan cuối cùng cũng chịu thành thật, “Hôm ấy em ngủ mất rồi.”

Ôn Sơ Nịnh ngẫm nghĩ một lúc, vừa nghĩ đến núi tuyết Ngọc Long, liền nhớ đến dáng vẻ chật vật khi mình bị cảm hôm ấy.

Thì ra là ngày đó.

“Anh có muốn biết em lén hôn anh lúc nào không?” Ôn Sơ Nịnh nằm lên người anh, hỏi.

“Anh biết rồi.”

“Em không tin, hôm đó anh ngủ rồi còn gì.”

“Anh không có ngủ,” Trần Nhất Lan nói, “Anh còn nhớ rõ ngày hôm đó.”

Ôn Sơ Nịnh ngồi trên đùi anh, sững người. Trần Nhất Lan tựa vào lưng ghế sô pha, ánh mắt dừng lại trong mắt cô, khóe môi nhếch lên, dáng vẻ ung dung, trông chẳng có chút nào là cố ý.

Tư duy của Ôn Sơ Nịnh như ngừng lại mấy giây… Vừa nghĩ đến việc anh đã biết suốt chừng ấy năm, cô đã thấy xấu hổ không chịu nổi.

“Sao lúc đó anh còn giả vờ ngủ!”

“Nếu lúc ấy anh mở mắt,” Trần Nhất Lan nói đầy ẩn ý, “Câu chuyện sau đó đã khác rồi.”

“…”

Ôn Sơ Nịnh hồi lâu vẫn chưa kịp phản ứng lại, Trần Nhất Lan ôm lấy eo cô, khóe môi đầy ý cười, “Là thật sự đã yêu em rất rất nhiều năm rồi.”

“…Anh không cần nói đi nói lại như vậy đâu… Em biết rồi.”

“Nói bao nhiêu lần cũng không chán,” Trần Nhất Lan nói, “Cưới được em rồi lại càng phải nói.”

“Không nghe nữa, em đi ngủ đây.”

Ôn Sơ Nịnh thấy anh sắp lại bắt đầu nói những lời ngọt ngào, liền vội vàng đứng dậy, ai ngờ lại bị Trần Nhất Lan kéo lại, Ôn Sơ Nịnh bị anh ôm vào lòng, chóp mũi anh chạm vào cô, “Không nghe cũng phải nghe.”

“Anh lươn lẹo thật đấy.”

“Anh yêu em.”

“Nghe rồi.”

“Anh yêu em.”

“Lần thứ hai rồi đó.”

“Vậy anh sẽ nói với em chín mươi chín lần.” Trần Nhất Lan nắm lấy tay cô, hôn khẽ lên mu bàn tay.

Bỗng nhiên Ôn Sơ Nịnh không hiểu sao lại nhớ về hành lang tối đen năm ấy, nhớ đến trạm xe buýt vắng vẻ nơi thị trấn nhỏ.

Có anh ở đó, cô chưa bao giờ là đứa trẻ bị bỏ rơi.

Dù đến năm 26 tuổi vẫn thế, chỉ cần có anh, cô mãi mãi được yêu thương.

Sau Tết, Trần Nhất Lan quay lại tập luyện, kỳ nghỉ của Ôn Sơ Nịnh vẫn còn vài ngày, cô rúc ở nhà mấy hôm, cũng không muốn quấy rầy Trần Nhất Lan. Lại qua vài ngày nữa, Ôn Sơ Nịnh mới đi làm lại.

Nhưng sau Tết, nghe nói đoạn phim quảng bá và tạp chí lần trước Trần Nhất Lan quay đã ra mắt.

Ôn Sơ Nịnh mua một đống về nhà đợi anh về, dùng hai tay đưa bút tới, “Phiền anh Trần ký giúp em đi ạ.”

Trần Nhất Lan đúng lúc vừa về nhà, thấy trên bàn bày đầy ảnh với tạp chí liền bật cười, cầm bút trên tay cô giơ lên cao.

“Lại là xin chữ ký cho ai thế?” Trần Nhất Lan cầm bút, nhìn thấu tâm tư nhỏ của cô.

“Sao anh biết,” Ôn Sơ Nịnh lầm bầm, “Mấy đứa con gái trong phòng làm việc tụi em thích anh lắm đấy, tầng dưới công ty vừa mở phòng gym mới, nhờ phúc của anh mà cả bể bơi cũng đông, mấy chị em đều rủ nhau đi làm thẻ, nói đàn ông biết bơi nhìn đẹp trai cực kỳ…”

Trần Nhất Lan khẽ cười một tiếng.

Ôn Sơ Nịnh kiễng chân cũng không với tới cây bút trong tay anh.

Trần Nhất Lan đặt balo xuống, vòng tay ôm eo cô, đúng lúc Ôn Sơ Nịnh đang nhón chân, anh cúi người hôn xuống. Vòng eo cô rất nhỏ, ôm vào có cảm giác như có thể gãy mất.

Ôn Sơ Nịnh bị anh ôm hôn hồi lâu, Trần Nhất Lan mới miễn cưỡng ký tên, vừa ký vừa cười cô: “Em không ghen à? Anh nghe Tôn Gia Diệu kể Thư Khả Bội ghen vụ đó dữ dội luôn…”

“Ghen gì chứ, anh có phải là con bướm như Tôn Gia Diệu đâu,” Trần Nhất Lan vừa ngồi xuống ghế, Ôn Sơ Nịnh liền sà vào người anh, thơm chụt một cái lên má, “Em đâu có ghen bậy, em biết điều lắm.”

“Em không biết điều thì anh cũng yêu em.” Trần Nhất Lan chỉ ký ba bốn tấm.

Ôn Sơ Nịnh vẫn ôm lấy cổ anh chưa chịu buông.

Trần Nhất Lan ký xong, đặt bút xuống đứng dậy, Ôn Sơ Nịnh vẫn níu cổ anh không buông, trong lòng âm thầm tính toán, rồi khẽ hỏi: “Có phải sắp vào giai đoạn huấn luyện tập trung rồi không?”

“Ừ, cuối tháng này sẽ đi,” Trần Nhất Lan cao, bị cô ôm cổ nên phải hơi cúi người, “Trước tiên quay về tỉnh S huấn luyện ba tháng, sau đó trở lại Yên Kinh huấn luyện tập trung thêm ba tháng nữa, rồi sẽ đến Á vận hội.”

“Cực nhọc quá.”

“Về rồi sẽ giải nghệ,” Trần Nhất Lan bế cô lên, “Lại chờ thêm mấy tháng nữa.”

“Chờ anh mà.” Ôn Sơ Nịnh khẽ buông tay, nói với anh, “Anh cứ tập trung thi đấu là được.”

Trần Nhất Lan bật cười. Có mấy lần anh về nhà khá muộn, Ôn Sơ Nịnh muốn đợi anh, liền ngủ gục trên sô pha, vừa nghe tiếng cửa mở đã bò dậy nhìn anh.

Trần Nhất Lan không cho cô chờ ở sofa, Ôn Sơ Nịnh ngoan ngoãn quay lại giường ngủ. Có mấy lần Trần Nhất Lan kết thúc buổi tập trở về đã gần mười một giờ đêm, anh cố ý tắm sạch trong phòng huấn luyện rồi mới về, nhẹ nhàng lên giường, Ôn Sơ Nịnh vẫn lập tức nhận ra.

“Đánh thức em à?”

“Không phải, anh không có ở đây, em ngủ không ngon.”

Ôn Sơ Nịnh ôm chăn lăn lại gần, vô thức dụi vào cánh tay anh.

Trần Nhất Lan ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, “Ngủ đi, anh về rồi đây.”

Ôn Sơ Nịnh nghĩ thầm trong cơn ngái ngủ, đây đúng là một thói quen không tốt, hai người còn phải xa nhau nửa năm nữa cơ mà.

Cũng không biết nửa năm này sẽ vượt qua thế nào.

Hôm chia tay là Chủ nhật, Ôn Sơ Nịnh không phải đi làm, Trần Nhất Lan trưa về nói với cô ngày mai sẽ lên đường cùng đội.

Ôn Sơ Nịnh nghĩ đến việc sắp xa nhau nửa năm, có phần ủ rũ nhưng cũng không để anh phát hiện ra nỗi buồn ấy, chút cảm xúc nhỏ bé của cô thật sự chẳng giấu nổi.

Nhưng Ôn Sơ Nịnh vẫn cảm thấy đầy hy vọng, dù sao thì đây cũng nên là lần thi đấu cuối cùng của anh. Có điều nghĩ kỹ lại, Trần Nhất Lan đến tận 26 tuổi mới đạt thành tích tốt nhất, nếu bây giờ giải nghệ, Ôn Sơ Nịnh vẫn thấy tiếc cho anh. Vì anh là vận động viên bơi lội, Ôn Sơ Nịnh rất rõ thời điểm và quy mô các cuộc thi.

Chỉ là cô hơi không tưởng tượng nổi hình ảnh anh không còn thi đấu nữa.

Cũng có chút tiếc nuối — Anh sắp phải từ biệt đấu trường rồi.

Hôm ấy Ôn Sơ Nịnh có phần mất tập trung, ôm cổ anh hỏi, “Anh giải nghệ sớm như vậy có thấy tiếc không?”

Trần Nhất Lan đang chuyên chú hôn cô, “Thành tích 4 phút 05 rất khó để vượt qua.”

“Thành tích của anh bây giờ thì sao?”

“4 phút 06 đến 07,” Trần Nhất Lan đáp, “Dù sao cũng là bốn kiểu bơi, có thể lần này nhanh hơn chút, lần sau lại chậm hơn chút… Kết quả này đã rất khó vượt qua rồi.”

“…”

“Lo nghĩ nhiều thế,” Trần Nhất Lan ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại lướt nhẹ qua vành tai cô, “Là vì bơi quá nhiều năm, lịch thi đấu cũng quá dày đặc nên anh muốn đặt trọng tâm vào cuộc sống rồi. Thầy Cảnh cũng sắp nghỉ hưu.”

Ôn Sơ Nịnh vẫn còn mơ hồ, chưa hiểu hết.

“Thông thường thì muộn nhất là 27 tuổi sẽ giải nghệ, loại vận động thi đấu mang tính bộc phát như thế này sau 27 sẽ bắt đầu xuống dốc…” Trần Nhất Lan nói không thật rõ ràng, rồi ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt vừa như cười vừa như không, “Ngày mai anh phải đi rồi… Ôn Sơ Nịnh, tập trung nào.”

Anh cắn nhẹ vào cổ cô như trừng phạt, Ôn Sơ Nịnh đau quá mới tỉnh táo lại, bỗng dưng lại thấy xốn xang buồn bã.

“Em nhớ anh thì biết làm sao đây?” Cằm Ôn Sơ Nịnh tựa lên vai anh, khẽ hỏi.

“10 giờ tối anh có thể gọi cho em nửa tiếng,” Trần Nhất Lan nói, “6 giờ sáng anh dậy, buổi sáng tập bơi, buổi chiều tập trên cạn… có thời gian sẽ nhắn tin cho em.”

“Anh tập trung huấn luyện đi.”

“Ôn Sơ Nịnh,” Trần Nhất Lan bật cười hỏi cô, “Sao giống như một bà cụ non thế?”

Ôn Sơ Nịnh bĩu môi, nghiêng người hôn lên cằm anh một cái.

Trần Nhất Lan véo nhẹ má cô, Ôn Sơ Nịnh chu môi, Trần Nhất Lan hai tay nắm lấy hai bên má cô, cười bảo, “Vui lên nào, anh sẽ sớm về thôi.”

“Em sẽ đi xem anh thi đấu.”

“Ừ, nhớ mua vé sớm.”

“Biết rồi,” Ôn Sơ Nịnh hất tay anh ra, ôm lấy cổ anh hôn tới, hung hăng hôn thêm mấy cái, “Thi thật tốt nhé!”

Ôn Sơ Nịnh tưởng rằng lại là một khoảng thời gian yêu xa hơi dài như trước kia.

Nhưng không, lần này khác hẳn những lần trước.

Vì mỗi sáng đúng 7 rưỡi, cô đều nhận được cuộc gọi của Trần Nhất Lan. Anh dậy lúc 6 giờ, 7 rưỡi là lúc xuống nhà ăn, Ôn Sơ Nịnh đi làm lúc 9 giờ, 7 rưỡi vừa đúng lúc cô tỉnh dậy.

Vừa đúng lúc mở mắt ra là nghe được giọng anh, sau khi rửa mặt xong cũng vừa khéo nhận được cuộc gọi giao bữa sáng.

Cũng vừa vặn trước khi tan làm, nhận được một bó hoa hồng.

Yêu xa hình như cũng chẳng khó chịu như tưởng tượng.

Như thể anh vẫn ở bên cô.

10 giờ tối, Ôn Sơ Nịnh đã sớm rửa mặt xong, nằm bò trên giường. Trên tủ đầu giường trong phòng ngủ đã bày không biết bao nhiêu bình hoa, chi chít những bông hoa cắm đầy: hoa hồng, dạ lan hương, linh lan.

Ôn Sơ Nịnh gọi video cho anh, cô ngồi dậy trên giường, đưa camera chiếu về phía sau lưng để anh thấy hàng bình hoa.

Trần Nhất Lan cũng vừa mới tắm rửa xong, nhìn vào màn hình điện thoại, thấy tóc Ôn Sơ Nịnh đã dài hơn nhiều, cô mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, gương mặt trái xoan trắng trẻo, sống mũi có một nốt ruồi nhỏ, lúc cười môi đỏ răng trắng, đuôi mắt hàng mi cong dài quét ra một vòng cung nhàn nhạt, nụ cười rực rỡ, xương quai xanh lộ rõ.

Cổ áo khẽ lay động.

Những đóa hoa đằng sau nở rực rỡ.

Nhưng cũng không rực rỡ bằng nụ cười của Ôn Sơ Nịnh.

“Anh thật sự mua nhiều hoa quá… Nhà sắp không còn chỗ để nữa rồi.”

“…”

“Hửm?” Ôn Sơ Nịnh thấy anh không nói gì, còn tưởng mạng bị lag.

“Không đẹp bằng em.”

“…?”

“Nhiều đến mấy cũng không đẹp bằng em.”

“… Anh không thể đổi cách nói khác đi được à?”

Trần Nhất Lan thật sự nghĩ ngợi một chút, “Muốn về gặp em quá.”

“Còn gì nữa không?”

“Anh yêu em.”

Ôn Sơ Nịnh bật cười, muốn nghe vài câu tình cảm ngọt ngào từ miệng anh đúng là quá khó, cái đầu tư duy thẳng như ruột ngựa ấy, vậy mà lần nào cũng khiến cô cảm nhận được rõ ràng tình yêu sâu đậm của anh.

Ôn Sơ Nịnh thất thần một giây, ngẩng đầu nhìn lại thấy Trần Nhất Lan trong màn hình cũng đang nhìn cô.

Tháng 3, Trần Nhất Lan đã ở trung tâm huấn luyện trên mặt nước của tỉnh S được nửa tháng.

Trung tâm này cách Hoài Xuyên không xa nhưng vị trí có hơi hẻo lánh, nằm gần một khu du lịch, khung cảnh rất đẹp.

Ôn Sơ Nịnh có một chuyến công tác đến một thành phố thuộc tỉnh S, loại công tác như thế này thường sẽ dành hai ngày cuối để phía đối tác chiêu đãi ăn uống.

Buổi tiệc tối hôm đó, trong nhà hàng có một cặp đôi đang cầu hôn, Ôn Sơ Nịnh nhìn sang, trên màn hình lớn đang chiếu hình ảnh, nói là hai người yêu xa xuyên quốc gia, chàng trai vẫn đang học ở nước ngoài, hai người đã trải qua hơn tám năm yêu xa.

Cô gái thích Taylor Swift, hôm ấy nhà hàng đang phát bài Red của Taylor.

“Yêu anh giống như một chiếc Maserati mới tinh lao vào con đường không lối thoát.

Anh cứ quẩn quanh trong đầu em, như ngọn lửa tràn về phía em.”

“Yêu một người là dũng cảm, là điên cuồng, là mất kiểm soát, là tất cả…”

Ôn Sơ Nịnh bật sáng màn hình khóa điện thoại.

Ngày 5 tháng 3, 20:59.

Ôn Sơ Nịnh gọi cho Trần Nhất Lan.

Anh vừa ra khỏi bể bơi.

“Trần Nhất Lan,” Ôn Sơ Nịnh nhìn đôi tình nhân đang cầu hôn ở đằng xa, hỏi anh, “Mai là cuối tuần, anh có phải dậy sớm đi tập không?”

“Mai cuối tuần, tập muộn hơn một chút, sao thế?”

“Bây giờ anh có điều ước gì đặc biệt không?” Ôn Sơ Nịnh cười hỏi.

“Điều ước duy nhất của anh là em.”

Lần này Ôn Sơ Nịnh đi công tác là quyết định tạm thời, chưa nói với Trần Nhất Lan.

Nụ cười trên môi cô càng sâu hơn.

“Anh tập thêm chút nữa, chắc hôm nay về muộn, lát nữa sẽ nói chuyện tiếp với em.”

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh nhìn lịch trình tàu mua vé chuyến gần nhất, đến nơi thì gọi xe đến trung tâm huấn luyện. Nhưng tài xế chê đường về khó đón khách nên bắt cô xuống xe sớm, Ôn Sơ Nịnh nhìn đồng hồ, đã 23:09 rồi.

Trần Nhất Lan để lại mấy dòng tin nhắn cho cô.

Hôm nay Ôn Sơ Nịnh mang giày bệt – Cô đã không còn hay đi giày cao gót nữa. Trước đây lần nào cũng là Trần Nhất Lan chuẩn bị sẵn băng cá nhân cho cô, có mấy lần công việc bắt buộc phải đi giày cao, Trần Nhất Lan đến đón cô, hoặc là xách sẵn giày bệt từ nhà mang đến, hoặc là dứt khoát cõng cô đi. Ôn Sơ Nịnh luôn cảm thấy chẳng có gì to tát, nhưng với Trần Nhất Lan, chuyện gì cũng có thể được anh phóng đại lên thành rất nhiều lần.

Lần này yêu xa, Ôn Sơ Nịnh tự nhớ mang giày bệt, những ngày anh không ở bên cô cũng phải biết tự chăm sóc mình thật tốt.

Ôn Sơ Nịnh chạy vội đến trung tâm huấn luyện trên mặt nước, nhưng không thể vào trong, cô đứng bên ngoài hàng rào, gọi điện cho Trần Nhất Lan.

“Trần Nhất Lan.”

“Sao còn chưa ngủ? Anh vừa ra khỏi hồ bơi, đang trên đường về ký túc.”

“Giấc mơ của anh sắp thành hiện thực rồi đấy.”

“Hả?”

“Anh có muốn gặp em không?” Ôn Sơ Nịnh cười, cầm điện thoại nói, “Cổng sau nhé.”

Lúc Trần Nhất Lan chạy tới đã thấy Ôn Sơ Nịnh đang đứng ngoài hàng rào sắt, bên trong đã có bụi tường vi bắt đầu nhú mầm, cô mặc một chiếc váy dài bằng len, khoác thêm áo ngoài màu nhạt, tóc dài buông xõa, hai tay ôm lấy miệng thổi hơi cho ấm.

“Trần Nhất Lan—”

Như có linh cảm, Ôn Sơ Nịnh vừa nhìn đã thấy dáng người anh từ xa, quần thể thao đen, áo khoác gió đen, vóc dáng cao thẳng, tuấn tú.

Ôn Sơ Nịnh mỉm cười vẫy tay với anh.

“Sao em đến đây?” Trần Nhất Lan dường như vẫn chưa kịp phản ứng.

Ôn Sơ Nịnh như biến hóa, từ trong túi áo khoác lấy ra hai cây nến số sinh nhật, 2 và 7, “Anh không được ăn bánh kem nên em đến chúc mừng sinh nhật cho anh… May mà chỗ tụi em họp hôm nay có người cầu hôn đó! Trần Nhất Lan, sinh nhật vui vẻ, đây là năm thứ mười em thích anh rồi.”

Ôn Sơ Nịnh thắp nến, đưa qua song sắt hàng rào.

Ngọn lửa lung linh, Trần Nhất Lan cúi người nhìn cô ở bên ngoài.

“Mau ước đi!”

Trần Nhất Lan ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng lén hé một khe nhỏ.

Liền thấy ánh mắt Ôn Sơ Nịnh dừng trên người anh, trong đêm tối đen thẫm, cơn gió nhẹ lướt qua làm tóc mái cô bay lên, khẽ chạm vào chóp mũi.

Ôn Sơ Nịnh giơ tay lên, tóc mái đã dài, sau này cô để ngôi giữa, hững hờ vén ra sau tai.

“Ôn Sơ Nịnh.” Trần Nhất Lan thổi tắt nến, cúi người, để ánh mắt ngang bằng với cô, chăm chú nhìn thật sâu.

“Hả?”

“Có em thật tốt.”

Ôn Sơ Nịnh cười, “Em cũng nghĩ vậy, có anh thật tốt.”

“Em định ở đâu đêm nay?”

“Em về nhà thôi.”

Chạy đến như thế, thật ra Ôn Sơ Nịnh cũng chưa tính được sẽ ở đâu, nhất là nơi này là cổng sau, trung tâm huấn luyện rất lớn, cổng chính bên kia có khách sạn, mà cũng chẳng biết đi mất bao xa.

Trần Nhất Lan cũng không yên tâm để cô đi một mình, “Chờ anh một lát, anh gọi cho thầy huấn luyện.”

“…”

Sao Ôn Sơ Nịnh thấy mình chạy đến đây lại thành ra làm phiền anh mất rồi?

“Nếu phiền quá thì em về cũng được.”

“Đợi tí đi.”

Trần Nhất Lan gọi cho thầy Cảnh. Phòng bảo vệ cổng canh rất nghiêm, khu ký túc xá vận động viên cũng thực hiện chế độ ra vào kiểm soát, may mà chưa đến giai đoạn huấn luyện tập trung nghiêm ngặt trước giải, Cảnh Ái Quốc cho phép Trần Nhất Lan dẫn Ôn Sơ Nịnh đi làm giấy tạm trú, còn vô cùng nghiêm khắc dặn chỉ được ở lại một đêm.

Không tránh khỏi bị mắng một trận.

Ôn Sơ Nịnh đã xấu hổ muốn chui xuống đất.

Ngày mai Trần Nhất Lan vẫn phải tập luyện, Ôn Sơ Nịnh tắm rồi lập tức chui lên giường.

Chỉ là một phòng đơn nhỏ.

Ôn Sơ Nịnh không khỏi xúc động, lại nhớ đến ký túc xá khi xưa ở Hoài Xuyên.

Nghiêng đầu nhìn sang, hôm nay Trần Nhất Lan đúng là rất mệt.

Ôn Sơ Nịnh cũng không nỡ làm phiền, xoay người ôm lấy anh.

“Buồn ngủ chưa?” Trần Nhất Lan hỏi cô.

“Anh đừng nghĩ lung tung, em buồn ngủ rồi.” Ôn Sơ Nịnh hạ giọng, lúc vào phòng trông hành lang chẳng khác gì khách sạn, sợ không cách âm.

“Nghĩ lung tung gì chứ, anh chỉ muốn nói chuyện với em thêm vài phút thôi.”

“Anh nói đi.”

Ôn Sơ Nịnh thở phào, lại dịch vào gần anh thêm chút nữa.

“Em biết điều ước sinh nhật của anh là gì không?”

“Đừng nói ra… nói ra là không linh đâu.”

“Trước đây anh chẳng bao giờ tổ chức sinh nhật.”

“Ừ hứ.”

“Ừ hứ cái gì?” Trần Nhất Lan kéo cô lại gần, giường nhỏ, người anh cao nên chiếm mất phần lớn, anh đưa tay véo mũi cô, “Nhưng mỗi năm vào dịp Tết, điều ước duy nhất của anh đều là em.”

“…”

“Bây giờ có em rồi, anh chỉ muốn sau này em vui vẻ ở bên anh,” Trần Nhất Lan nói, “May mắn thay, trở thành người mà em yêu từ năm 17 tuổi đến tận bây giờ.”

Cô gái nhỏ trong lòng ngẩng đầu lên, Trần Nhất Lan cúi mắt nhìn cô, đôi mắt Ôn Sơ Nịnh long lanh, khóe môi cong cong, “Em cũng vậy.”

Trần Nhất Lan cúi đầu hôn cô một cái, “Ngủ sớm đi, mai em không được ngủ nướng đâu, phải dậy sớm đấy.”

Sáng hôm sau, Ôn Sơ Nịnh vẫn ăn sáng cùng anh một bữa, đến sau Cảnh Ái Quốc mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật Trần Nhất Lan nên cũng không nói gì thêm.

Kết quả là Trương Văn Bác đến nhà ăn, vừa thấy Ôn Sơ Nịnh liền giật mình thốt lên hai người khó gặp như vậy, nhất định phải chụp chung một tấm.

Ôn Sơ Nịnh từ trung tâm huấn luyện quay lại Hoài Xuyên, rồi từ Hoài Xuyên bay về Yên Kinh, trên đường tranh thủ chợp mắt, về đến nhà định tẩy trang rồi ngủ thêm chút nữa, vừa thu dọn nhà cửa xong thì đã nhận được một bó hoa hồng thật lớn.

Ôn Sơ Nịnh ôm hoa chụp một bức ảnh, gửi cho Trần Nhất Lan, rồi vứt điện thoại sang bên, đắp mặt nạ chuẩn bị đi ngủ bù.

Ai ngờ vừa mở Weibo ra.

—Trần Nhất Lan 27 tuổi và cô vợ xinh đẹp của ảnh.

Ôn Sơ Nịnh cười.

Cô rất ít khi đăng gì lên Weibo, đôi khi còn cố ý tránh né Trần Nhất Lan, không muốn khiến danh tiếng của anh bị tiêu hao quá nhiều, nhưng thỉnh thoảng vẫn có những mảnh vụn về anh xuất hiện trong khung hình.

Ôn Sơ Nịnh nghĩ, cô vẫn thường cảm thấy Trần Nhất Lan yêu cô nhiều hơn cô yêu anh rất nhiều, không phải vì anh nhớ hết mọi ngày tháng, cũng chẳng phải vì anh thường xuyên tặng quà và hoa hồng cho cô, mà là vì cô cảm nhận được một cách chân thực, rằng từng phút từng giây, Trần Nhất Lan đều đặt cô vào vị trí đặc biệt nhất trong lòng.

Dù là những ngày yêu xa bận rộn như thế này, những cuộc gọi đúng giờ, những bó hoa đều đặn, những câu “anh yêu em” nói mãi không hết.

Bình Luận (0)
Comment