Ôn Sơ Nịnh đoán vé vào xem Á vận hội chắc không dễ mua, nghĩ đến tốc độ tay mình thì chắc cũng không có duyên với việc “giật vé”, cô suy nghĩ vài giây, quyết định đi một con đường khác —
Á vận hội đang tuyển tình nguyện viên.
Xem thi đấu thì xem một ngày là hết, còn tình nguyện viên thì không giống vậy.
Ôn Sơ Nịnh cảm thấy mình thật thông minh, mở trang đăng ký tình nguyện viên, quả nhiên còn rất nhiều vị trí trống. Nhưng dù sao Á vận hội cũng là một sự kiện mang tầm quốc tế, nên cũng có yêu cầu về ngoại ngữ, vị trí lại đa dạng, cần nộp lý lịch để sàng lọc, cũng cần trải qua một khoảng thời gian huấn luyện.
l*m t*nh nguyện viên có một điều tốt, đó là có thể tham gia trọn vẹn toàn bộ quá trình của Á vận hội.
Ôn Sơ Nịnh nhìn một loạt vị trí và yêu cầu, tỉ mỉ chọn lựa, cuối cùng chọn vị trí hướng dẫn nghi lễ trong sân vận động, phụ trách dẫn các vận động viên quốc tế đến khu vực và vị trí đã định, yêu cầu phải có khả năng nói tiếng Anh lưu loát, nếu có thêm ngoại ngữ thứ ba thì càng tốt.
Cô hoàn toàn phù hợp.
Tuy không thể xác định sẽ được phân đến nhà thi đấu nào, nhưng ít nhất cũng chắc chắn sẽ ở thành phố Hoài Xuyên, ít nhiều cũng có thể đến gần anh hơn một chút… Ôn Sơ Nịnh khá mong được phân đến nhà thi đấu bơi lội.
— Chủ yếu là mấy vị trí hậu cần và truyền thông khác cô cũng không làm được.
Ôn Sơ Nịnh hài lòng nộp lý lịch, suôn sẻ vượt qua vòng sơ khảo và phỏng vấn, chỉ chờ thông báo huấn luyện nữa thôi.
Khoảng thời gian đó, Trần Nhất Lan đang bận tập luyện, không nói được với cô mấy câu, nhưng Ôn Sơ Nịnh vẫn thấy rất vui. Cô giấu anh, không nói mình l*m t*nh nguyện viên, chỉ muốn dành cho anh một bất ngờ nhỏ.
Cũng may cô đã tính trước, đến khi vé bắt đầu mở bán, vé xem thi đấu bơi chỉ trong chớp mắt đã bán hết, chẳng khác nào tranh vé concert, Ôn Sơ Nịnh không khỏi cảm thán, thật may mình chọn l*m t*nh nguyện viên.
Sau khi kết thúc đợt huấn luyện ở tỉnh S, Trần Nhất Lan phải quay về Yên Kinh để tiếp tục tập luyện trong chế độ khép kín, nhưng ít ra thì cuối cùng hai người cũng ở cùng một thành phố. Trần Nhất Lan không được phép ở bên ngoài, mỗi ngày chỉ có hai tiếng rảnh để về.
Cũng đúng lúc Ôn Sơ Nịnh bắt đầu bận rộn, Trần Nhất Lan vừa về, đội liền cho anh nghỉ một ngày.
Anh không báo trước với cô, xem như là một bất ngờ.
Hôm đó tan làm, Ôn Sơ Nịnh mệt rã rời, gặp phải một bên A nhiều chuyện kinh khủng, kế hoạch chỉnh sửa không biết bao nhiêu lần, đến nơi rồi lại đột ngột đổi người phát biểu, toàn bộ nói tự do không theo bản thảo, phần dịch cô chuẩn bị coi như vứt đi hết, cả buổi họp cực kỳ mệt mỏi nhưng may mà cô ứng biến tốt nên không xảy ra sự cố nào.
Hôm đó cô và Đặng Tư Quân tan làm xong còn quay lại công ty để chấm công, xuống dưới, lấy điện thoại từ trong túi ra, thấy lúc ấy là 6 giờ rưỡi, đoán Trần Nhất Lan đang ăn cơm, liền gọi cho anh.
Bên kia nghe máy rất nhanh, đầu dây kia lại khá yên tĩnh.
“Trần Nhất Lan… Sao anh nghe nhanh vậy? Anh không ăn cơm à?”
Ôn Sơ Nịnh vừa lúc bước vào thang máy, đầu óc đang mệt mỏi cũng bừng tỉnh trong chốc lát.
“Em đang ở đâu?” Giọng nói quen thuộc, lười biếng, nghe vào làm người ta rung động.
“Trong thang máy.”
“Ừ.”
“Ừ gì mà ừ, hôm nay em tức lắm luôn ấy, cái buổi họp em kể anh hôm trước ấy, rõ ràng chuẩn bị kỹ rồi, họ lại đột ngột đổi người phát biểu, phần em dịch coi như vứt đi hết… Hôm nay còn nhiều người nữa, em sợ muốn chết.”
Ôn Sơ Nịnh cầm điện thoại bước ra khỏi thang máy, không nhịn được bắt đầu kể khổ với anh.
Sảnh công ty rộng rãi và sáng sủa, ở khu vực chờ bên cạnh có một người đang ngồi.
Bước chân Ôn Sơ Nịnh dừng lại, cô thấy Trần Nhất Lan đang ngồi trên sô pha. Giờ đã là cuối tháng 5, thời tiết Yên Kinh vẫn còn chút se lạnh, anh chỉ mặc một chiếc hoodie màu nhạt, quần thể thao tối màu, dáng ngồi ung dung, tay trái cầm điện thoại, tay phải ôm một bó hoa hồng đỏ rực đến lóa mắt.
Anh cứ thế ngồi đó, tóc ngắn khẽ lướt qua chân mày, lộ ra vầng trán trơn mịn và hàng lông mày sắc nét.
Cổ tay lộ ra mạnh mẽ, anh ngẩng mắt nhìn cô, yết hầu khẽ chuyển động, nốt ruồi nhỏ nơi ấy vừa quyến rũ vừa bắt mắt.
Anh cứ thế thảnh thơi ngồi đó, cầm điện thoại, ánh mắt nhìn về phía Ôn Sơ Nịnh bước ra từ thang máy, giọng nói còn mang theo ý cười, “Trông tủi thân thế, lại đây, ôm một cái nào.”
“Trần Nhất Lan…”
Ôn Sơ Nịnh không ngờ anh lại xuất hiện ở đây, vội tắt máy rồi chạy về phía anh. Trần Nhất Lan đứng dậy, rõ ràng đã 27 tuổi nhưng vì luyện tập mà vẫn giữ nét trong trẻo của tuổi thiếu niên, lại có thêm sự rắn rỏi và quyến rũ của đàn ông trưởng thành.
Anh giang tay, Ôn Sơ Nịnh nhào vào lòng anh, “Sao anh lại về rồi?”
“Nghỉ hai ngày rồi quay lại.”
Trần Nhất Lan cũng đã lâu không ôm cô, giờ được ôm chặt lấy, trong lòng thấy thật thoả mãn.
Ôn Sơ Nịnh siết chặt cổ anh, Trần Nhất Lan cúi người, cằm đặt lên vai cô, đầu mũi cọ vào áo khoác công sở còn có mùi nước hoa dịu nhẹ mà cô đang mặc.
Giọng anh khẽ lướt bên tai cô, “Anh nhớ em.”
“Em cũng vậy.”
Những giận dỗi và ấm ức khi nãy đều tan biến, chỉ cần thấy anh là lòng đã tràn đầy niềm vui và mãn nguyện.
Hai người cùng đi tàu điện về nhà, Ôn Sơ Nịnh khoác tay anh, đúng giờ cao điểm, người đông như cá mòi chen chúc.
Tàu điện không còn chỗ ngồi, Trần Nhất Lan bám vào tay vịn, vòng tay che chở cô giữa lồng ngực và lan can. Ôn Sơ Nịnh ôm chặt bó hoa hồng trong tay, ngẩng đầu nhìn anh.
Từ lần gặp trước đã qua một tháng rưỡi, quãng thời gian ấy anh luyện tập cũng rất vất vả.
Người lên xuống tàu điện tấp nập, Ôn Sơ Nịnh cứ thế ngẩng đầu nhìn anh, như thể thế nào cũng nhìn không đủ. Trần Nhất Lan cảm nhận được ánh mắt cô, chuyển ánh nhìn về phía cô, khoé môi khẽ cong lên mỉm cười, khiến Ôn Sơ Nịnh bỗng dưng cảm thấy mặt hơi nóng, định cúi đầu giả vờ ngắm hoa nhưng Trần Nhất Lan đã cúi đầu hôn cô trước.
Tàu điện báo trạm, dừng lại từ từ.
Ôn Sơ Nịnh tròn mắt nhìn anh, Trần Nhất Lan cũng không nhắm mắt, hàng mi dài gần như lướt nhẹ qua cô.
Ôn Sơ Nịnh chợt tỉnh, “Sắp đến chưa?”
“Trạm sau mới về đến nhà.”
“Ừm.” Ôn Sơ Nịnh thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói, “Người đông thế này, anh tiết chế một chút đi.”
“Không phải là,” Trần Nhất Lan chậm rãi nhìn cô, ánh mắt vừa sâu vừa ấm áp, như cất giấu hàng vạn sự dịu dàng, “Thấy em cứ nhìn anh mãi, nên hôn một cái thì không được à?”
Một câu nói vốn dĩ rất bình thường lại bị anh nói đến nỗi khiến người ta đỏ mặt vô cớ.
Còn một trạm nữa mới đến, ánh mắt Ôn Sơ Nịnh rơi lên tay anh, ngón tay gầy và dài, nhưng cũng tràn đầy sức mạnh. Cô nghĩ, người này thật đúng là từ trên xuống dưới đều như một tác phẩm nghệ thuật, đến cả bàn tay đang nắm lan can cũng mang theo cảm giác hormone khó tả.
Tàu dừng lại, hai người xuống xe, Ôn Sơ Nịnh khoác tay anh cùng nhau về nhà, đơn giản ăn chút salad và hoa quả. Hôm nay Trần Nhất Lan mới về, chỉ ghé ký túc xá huấn luyện để đặt hành lý, cơm nước xong anh liền vào phòng tắm.
Về sau xảy ra chuyện gì thì sớm đã trong dự đoán, hai người quấn quýt một hồi, đến khi xong thì đã khuya muộn. Trần Nhất Lan kéo cô dậy.
“Còn một chuyện nữa.” Trần Nhất Lan kê thêm cái gối sau lưng cô.
Ôn Sơ Nịnh mệt muốn chết, “Còn gì nữa?”
“Nhà của hai đứa mình sắp bắt đầu sửa rồi,” Trần Nhất Lan bế cô lên, “Em thích thế nào thì mình làm thế ấy.”
“Không cần vội mà…” Ôn Sơ Nịnh nghĩ, bây giờ mới tháng 5, Á vận hội tận tháng 9, chí ít cũng còn mấy tháng.
“Em không vội nhưng anh vội,” Trần Nhất Lan tính toán, “Cuối năm nay anh giải nghệ rồi, mình còn lễ cưới, nhà sửa xong còn phải thông gió khử mùi, còn phải…”
“Dừng.”
Ôn Sơ Nịnh đưa tay bịt miệng anh.
Sao mà càng nói càng xa thế này.
Ôn Sơ Nịnh suýt nữa tỉnh cả ngủ.
Trần Nhất Lan cúi đầu nhìn, hơi nhướng mày với cô.
Ôn Sơ Nịnh muốn nói gì đó nhưng lại quên hết sạch.
Cô ngồi dậy, quấn chăn, ngồi lên người anh.
Bên trong chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng, lụa satin, lại chẳng dài lắm.
Bàn tay Trần Nhất Lan lần theo eo cô, để mặc cô nhìn mình như thế.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, Ôn Sơ Nịnh tỉ mỉ ngắm anh. Rõ ràng trước giờ cô vẫn cho mình là phụ nữ độc lập của thời đại mới, có thể đối mặt mạnh mẽ với bên A ngang ngược, có thể một mình bôn ba nơi thành thị, nhưng đứng trước mặt anh, cô lại giống như một cô gái nhỏ luôn được anh cưng chiều.
“Có phải vất vả lắm không?” Cô khẽ hỏi.
“Chậc, quen rồi.” Trần Nhất Lan vuốt eo cô, “Không ăn cơm đàng hoàng à?”
“Em nhớ anh.”
Rõ ràng trước đây xa cách còn lâu hơn, còn khó khăn hơn, có lẽ cũng vì bây giờ gặp nhau thường xuyên nên vừa mới xa một chút là nỗi nhớ cũng dễ dàng lên men.
Nhưng cũng nhờ anh cho cô đủ cảm giác an toàn, dù không ở bên, Ôn Sơ Nịnh vẫn có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon, thức dậy là cuộc gọi của anh, là bữa sáng giao tận nơi anh đặt, là bó hoa hồng như hẹn mà đến.
Trần Nhất Lan tựa vào đầu giường, giơ tay nhéo má cô.
Ôn Sơ Nịnh bắt lấy tay anh, hôn nhẹ lên đó.
Trần Nhất Lan bật cười, kéo chăn cô khoác trên vai lên, ôm lấy cô nằm xuống, “Ngủ thôi, mai anh với em lên kế hoạch kỹ càng cho cuộc sống sau hôn nhân.”
“Từ từ rồi tính,” Ôn Sơ Nịnh vòng tay ôm eo anh, khẽ thở ra một tiếng mãn nguyện, “Có anh là đủ rồi.”
Trần Nhất Lan đặt cằm lên vai cô, vai cô tròn nhỏ mảnh mai, anh không nhịn được nghiêng đầu hôn lên vành tai cô, “Em sẽ luôn có anh.”
“Trần Nhất Lan, anh sến quá.”
“Anh còn có thể sến hơn nữa đấy.”
“Lại định nói “anh yêu em” nữa à?”
“Đúng vậy,” Trần Nhất Lan cười trầm, ôm eo cô, vùi mặt vào hõm vai cô, hôn lên cổ cô, từng nụ hôn rời rạc dần dần đi lên, lướt qua má cô.
Ôn Sơ Nịnh mở mắt nhìn anh.
Trong đêm tối, đôi mắt Trần Nhất Lan sâu thẳm, ánh nhìn nồng đượm, sống mũi cao, đường viền cằm rõ nét quyến rũ.
“Ba chữ “anh yêu em” vẫn phải để anh tự mình nói với em.” Trần Nhất Lan ôm cô vào lòng như ôm một chiếc gối, Ôn Sơ Nịnh cũng để mặc anh ôm lấy mình.
Ôn Sơ Nịnh nhắm mắt lại, trong đầu vụt qua nhiều mảnh ký ức vụn vặt.
Không cần phải cảm tạ số phận hay vận may, ở bên anh, cô chỉ cần cảm nhận tình yêu của anh, biết ơn vì họ đã chờ đợi nhau.
“Trần Nhất Lan, anh đoán xem em định nói gì?” Ôn Sơ Nịnh lim dim hỏi anh.
“Nói gì?”
“Anh đoán đi.”
Hai người đối mặt, Trần Nhất Lan mở mắt nhìn cô.
“Chúng ta sẽ luôn yêu nhau.”
Trần Nhất Lan như dễ dàng đọc được những gì cô nghĩ, nói ra chính xác từng lời cô đang ấp ủ trong lòng.
Giống như thuở nhỏ, cô chịu uất ức hay gặp chuyện gì không dám kể với người lớn, cuối cùng đều chia sẻ với anh đầu tiên.
Mọi cảm xúc, mọi bí mật đều chia sẻ với anh.
Dù khi đó anh đã vào đội tuyển tỉnh, cô vẫn giữ lại thật nhiều lời muốn nói, chạy đến nhà anh lải nhải không ngừng, đến lúc anh phải đi, cô vừa lau nước mắt vừa nhìn anh rời đi.
Nhưng cô gái bé xíu mười mấy tuổi khi ấy lại tin chắc rằng anh sẽ trở về.
Chắc chắn sẽ mang về cho cô một con búp bê nữa.
Trên đời này nhất định có một nơi nào đó, có người hoàn toàn thấu hiểu điều mình muốn nói.
Mà cô thật may mắn khi người ấy vẫn luôn ở bên cô.
Từ thuở ngây ngô chưa hiểu gì đến ngày 27 tuổi hôm nay.
Từ 17 tuổi đầy lý tưởng anh hùng, đến 27 tuổi có đầy đủ định nghĩa về tình yêu.
Đều là Trần Nhất Lan.
Cũng chỉ có Trần Nhất Lan.
“Anh đoán đúng không?”
“Đoán đúng rồi, cũng thông minh đấy.” Ôn Sơ Nịnh thưởng một nụ hôn, Trần Nhất Lan khẽ cười, ôm cô, nói một câu, “Ngủ ngon.”
–
Trước cuộc thi, cường độ luyện tập của Trần Nhất Lan vô cùng khắt khe, không thể dành ra hai tiếng mỗi ngày về nhà như trước. Ôn Sơ Nịnh tự biết không nên làm phiền anh, cảm thấy mỗi ngày có thể trò chuyện nửa tiếng là đủ rồi. Huống hồ cũng không chỉ có hai tiếng ấy, Trần Nhất Lan rảnh lúc nào là sẽ gửi tin nhắn cho cô, còn cô thì đang bận dịch tài liệu họp, ai cũng có việc riêng.
Đến khi thông báo huấn luyện được gửi về đã là cuối tháng 8, khóa huấn luyện tình nguyện viên kéo dài nửa tháng, vừa khéo Á vận hội bắt đầu vào giữa tháng 9.
Mùa hè là mùa thấp điểm trong công việc của công ty Ôn Sơ Nịnh, cô không quá bận, hơn nữa kỳ nghỉ năm trước giờ vẫn chưa nghỉ, thế là Ôn Sơ Nịnh liền sắp xếp xong công việc trong tay, nhân dịp cuối tuần và nghỉ phép đi Hoài Xuyên tham gia huấn luyện.
Mấy ngày đó Trần Nhất Lan vốn bận luyện tập, vị trí được phân công của Ôn Sơ Nịnh thì không quá căng nhưng các nhà thi đấu lại nhiều vô cùng, cũng chưa biết sẽ được phân đến nơi nào, cô phải lần lượt làm quen từng tuyến đường, mất không ít công sức. Ngoài số lượng tình nguyện viên được tuyển từ cộng đồng, phần lớn còn lại là sinh viên đại học.
Trần Nhất Lan vì bận tập luyện nên chỉ thấy cô dạo này hơi lạ. Ôn Sơ Nịnh giấu anh, cố ý nói dối rằng dạo này công ty có nhiều chuyến công tác. Trần Nhất Lan thấy hơi lạ, hỏi kỹ thêm mấy câu, Ôn Sơ Nịnh vòng vo cho qua, anh cũng chỉ tưởng cô gặp trục trặc trong công việc, còn cố ý dành ra một buổi tối để nói chuyện cùng cô —
Con người anh vốn là kiểu ăn ngay nói thật, người tiếp xúc cũng đơn giản, lời nói chẳng có mấy sự uyển chuyển. Muốn anh an ủi chuyện công việc, Ôn Sơ Nịnh cảm thấy đúng là làm khó anh rồi.
“Công việc em vẫn ổn, không nói nữa đâu, anh cứ tập trung thi đấu cho tốt, đến lúc đó em sẽ đi xem anh.” Ôn Sơ Nịnh dặn dò vài câu.
“Ừ, em đừng cúp máy vội.”
“Hả?”
“Thật sự không bị ấm ức gì đấy chứ?”
“Thật mà, anh nghĩ gì thế, chẳng lẽ hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm à?” Ôn Sơ Nịnh bật cười, “Tập trung luyện tập nhé! Còn một tuần nữa là đến ngày thi rồi!”
“Ừ.”
Trần Nhất Lan cuối cùng cũng yên tâm.