Vì lý do là tình nguyện viên, Ôn Sơ Nịnh đã đến địa điểm thi đấu trước một tuần. Các vận động viên cũng đã sớm vào ở trong khu căn hộ. Ôn Sơ Nịnh vẫn có hơi hoảng, lỡ đâu chạm mặt anh thì sao.
— Thế là hai ngày nay cô đặc biệt thích nhắn tin cho anh, hỏi anh đã ăn chưa, có đi dạo chưa.
Trần Nhất Lan thấy rất kỳ lạ, gọi tới mấy cuộc liền.
“Nói đi, em làm gì rồi?”
Lúc ấy Ôn Sơ Nịnh đang trốn trong phòng nghỉ ngơi, bất ngờ nhận điện thoại khiến cô giật nảy mình.
Nghe giọng nói điềm nhiên của Trần Nhất Lan, Ôn Sơ Nịnh theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ khách sạn.
Bây giờ ra vào khu thi đấu đều phải quét thẻ, Á vận hội cũng có vận động viên từ các quốc gia khác, đều vào ở làng vận động viên từ sớm. Ôn Sơ Nịnh nhìn kỹ một chút, chỗ hai người ở cũng không xa.
Anh ở căn hộ dành cho vận động viên còn cô thì ở khách sạn gần đó.
Rõ ràng vẫn chưa gặp nhau, nhưng chỉ nghĩ đến việc ở gần anh như vậy, Ôn Sơ Nịnh đã có chút hồi hộp.
“Em chẳng làm gì cả.”
“Anh không tin.”
“Thật mà.”
Nói xong, Ôn Sơ Nịnh lại cực kỳ chột dạ, điện thoại rơi vào khoảng lặng, Trần Nhất Lan cũng không gặng hỏi thêm, còn tưởng là cô lại gặp chuyện không suôn sẻ trong công việc, nói mấy hôm tới anh còn phải tập thích nghi tại khu thi đấu, cần điều chỉnh lại giờ giấc. Ôn Sơ Nịnh nhắc anh ngủ sớm, Trần Nhất Lan uể oải đáp một tiếng, nói lát nữa sẽ nghỉ ngơi.
Đúng lúc đó, Thư Khả Bội đẩy cửa bước vào, “Ôn —”
Ôn Sơ Nịnh vội vàng bịt điện thoại lại, ra sức ra hiệu với Thư Khả Bội. Cô ấy sững người mấy giây rồi hiểu ra, nhẹ tay chân đi vào nhà vệ sinh.
“Ai đấy?”
Trần Nhất Lan vẫn nghe ra một chút gì đó không đúng.
“Không có ai, hôm nay em đi công tác, vừa tới khách sạn… ở chung với đồng nghiệp công ty.”
Ôn Sơ Nịnh nói dối, Trần Nhất Lan bán tín bán nghi, “Chẳng phải gần đây em không đi công tác sao?”
“Đi đột xuất ấy mà.”
“Được rồi.”
“Không nói với anh nữa đâu, em đi ăn đây.”
“Ừ.”
Trần Nhất Lan cúp máy, càng nghĩ càng thấy không ổn. Đúng lúc mấy người bọn họ đang ăn cơm, Tôn Gia Diệu thì khá thảm, đội chỉ có hai người, anh ta vốn ngồi yên không được, vừa tập xong là chạy qua ăn cơm cùng đội bơi.
“Thư Khả Bội ở đâu rồi?” Trần Nhất Lan hỏi anh ta.
“Tới xem tao thi chứ đâu!” Tôn Gia Diêu ngồi phịch xuống bên cạnh, “Thư Khả Bội đâu giống em nhà mày, trước đây chẳng bao giờ tới cả, lần này tao năn nỉ mãi cô ấy mới chịu đi, vé cũng do tao mua. Cô ấy còn bảo xem tao thi chắc chắn sẽ khóc mất… Có gì đâu mà khóc hả trời.”
Trần Nhất Lan khẽ cười, “Cô ấy ở đâu vậy?”
“Ngay khách sạn ngoài làng vận động viên đấy.”
“Ừ.” Trần Nhất Lan nói, “Lát ăn xong đi dạo đi.”
“Bình thường mày có đi dạo đâu? Mấy hôm trước còn bảo tụi tao là mấy ông già…”
“Hôm nay tâm trạng tốt.”
Phải đi dạo để tình cờ gặp Ôn Sơ Nịnh chứ.
Tóm cô bé lừa anh rằng đang đi công tác luôn.
–
Ôn Sơ Nịnh cúp máy, đi ăn với Thư Khả Bội. Bình thường Thư Khả Bội bận bịu công việc, vốn chẳng có dịp đến xem thi đấu, thật ra là vì không nỡ, ba môn phối hợp rất áp lực, thậm chí cô ấy chẳng dám xem truyền hình trực tiếp. Lần này là Tôn Gia Diệu hết lần này tới lần khác năn nỉ, Thư Khả Bội mới chịu đến.
Đúng lúc Ôn Sơ Nịnh l*m t*nh nguyện viên ở đây, Thư Khả Bội bèn ở chung với cô. Vị trí tình nguyện viên của cô nhàn nhã vô cùng.
Thư Khả Bội nói, “Sao cậu không làm bên truyền thông cho rồi.”
“Tớ có biết làm đâu.” Ôn Sơ Nịnh đáp.
“Sao lại không biết, cậu chỉ cần phỏng vấn Trần Nhất Lan, đưa micro thẳng cho cậu ta là được. Bình thường cậu ta mặt lạnh như tờ, thấy cậu là vui như nở hoa, phát cho cư dân mạng tí phúc lợi ấy mà.”
Ôn Sơ Nịnh cũng cười theo, trong đầu nghĩ kỹ lại, hình như cũng có khả năng thật.
Thư Khả Bội từng ví von Trần Nhất Lan lúc ở cạnh cô là — Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.
Ôn Sơ Nịnh ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Hai người cùng nhau ăn tối, ăn xong thì Thư Khả Bội bị Tôn Gia Diệu gọi đi.
Ôn Sơ Nịnh gọi với theo, “Mấy giờ cậu về?”
“Không biết—” Thư Khả Bội vẫy vẫy tay, “Cậu ngủ sớm đi nhé!”
Ôn Sơ Nịnh nhìn theo cô ấy, cũng định về khách sạn ngủ sớm.
Chừng này năm mới quay lại Hoài Xuyên, Ôn Sơ Nịnh lại thấy có chút cảm khái, dù sao cũng là thành phố cô đã học đại học mà.
Trên đường có xe buýt đi qua, phố phường rực rỡ đèn màu.
Phía sau không biết ai huýt một tiếng sáo, Ôn Sơ Nịnh theo phản xạ quay lại.
Kết quả vừa quay đầu, giữa màn đêm thăm thẳm, cách cô không xa đứng ba người, phản ứng đầu tiên của cô là… sao ba người này cao thế.
“Chị dâu —”
Trương Văn Bác vừa lúc giơ điện thoại quay vlog trước giải Á vận hội, tình cờ bắt gặp Ôn Sơ Nịnh phía trước, mừng rỡ vẫy tay.
An Đông khoác vai Trương Văn Bác, “Đi thôi, quay chỗ khác đi.”
Hai người kia rời đi, phía sau chỉ còn lại Trần Nhất Lan.
Áo thun trắng, quần short thể thao đen, trong tay chỉ cầm một chiếc điện thoại, bóng tối khiến đường nét của anh thêm phần sắc nét, mái tóc ngắn lòa xòa trước trán hơi rối, anh đứng đó, khóe môi mỉm cười, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, rồi chậm rãi bước tới.
Khoảnh khắc ấy Ôn Sơ Nịnh bỗng cảm thấy chân tay bủn rủn.
“Đi công tác à,” Trần Nhất Lan bước tới, dừng lại trước mặt cô, người anh có mùi sữa tắm dễ chịu, sạch sẽ và mát mẻ, “Đi công tác đến Hoài Xuyên?”
“Phải, công tác đến Hoài Xuyên.” Ôn Sơ Nịnh mặt không đỏ tim không loạn nhưng ánh mắt lại không dám đối diện với anh.
Trần Nhất Lan khẽ cười, bỗng cúi người sát lại gần cô, Ôn Sơ Nịnh ngước lên, chạm phải ánh nhìn của anh. Anh nheo mắt cười, không rõ đang cười điều gì.
Hôm nay Ôn Sơ Nịnh không đi giày cao gót mà chỉ đi đôi giày đế bệt, sự chênh lệch chiều cao như được phóng đại, ánh mắt Trần Nhất Lan sâu lắng, anh như muốn cúi xuống hôn.
Gió đêm lành lạnh, nhưng cô lại cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp của anh phả lên đầu mũi, ngưa ngứa, tim đập nhanh hơn, cô ngước lên nhìn anh, thấy rõ bóng hình mình phản chiếu trong đôi mắt anh.
Trần Nhất Lan khẽ cong môi, giọng trầm thấp như chỉ dành riêng cho cô.
“Muốn hôn không?”
Còn cách vài phân thôi.
Ôn Sơ Nịnh dứt khoát kiễng chân hôn lên, Trần Nhất Lan bật cười khẽ, tay vòng qua ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng.
Tay còn lại đặt lên má cô, tóc bị lòng bàn tay anh ép lên, cọ vào má, ngưa ngứa mà cũng có chút rạo rực.
Ánh đèn mờ ảo khiến tất cả như được phủ lên một tầng mờ ám nhẹ nhàng mà thấm đẫm xao xuyến.
Thật sự cũng đã khá lâu không gặp rồi, Ôn Sơ Nịnh hít một hơi thật sâu, Trần Nhất Lan liền hôn sâu hơn, dịu dàng mà lôi cuốn, Ôn Sơ Nịnh nắm chặt vạt áo anh, lớp áo mỏng manh kia che giấu cơ bụng rắn chắc và đường nét gợi cảm.
Ôn Sơ Nịnh chậm rãi mở mắt ra.
Trần Nhất Lan vẫn chưa buông cô ra, khóe môi anh còn mang theo ý cười, hôm nay cô tô một lớp son màu hồng phớt, bị anh hôn đến hơi lem, bên môi anh cũng dính một chút sắc hồng nhạt.
Trần Nhất Lan vẫn cúi người, Ôn Sơ Nịnh đưa tay lau cho anh, Trần Nhất Lan cứ thế nhìn cô chằm chằm.
“Bất ngờ này cũng hay đấy.” Trần Nhất Lan mỉm cười nhìn cô, “Có muốn hôn thêm cái nữa không?”
“Không muốn.”
Ôn Sơ Nịnh vẫn còn nắm lấy vạt áo anh, Trần Nhất Lan hơi nghiêng đầu, “Vậy chỗ này thì sao?”
Ôn Sơ Nịnh kiễng chân định hôn, nhưng Trần Nhất Lan bất ngờ quay đầu lại, như sợ cô chạy mất, hai tay giữ lấy mặt cô, Ôn Sơ Nịnh nhìn anh, ánh mắt mang theo ý cảnh cáo.
Thế nhưng Trần Nhất Lan vẫn nhìn khuôn mặt cô như thế, nhẹ giọng nói một câu: “Anh cũng nhớ em.”
Ôn Sơ Nịnh thấy mình thật chẳng chống đỡ nổi trước câu này, trầm thấp mà hơi khàn, như chứa đựng hàng ngàn nỗi nhung nhớ, gợi lên từng gợn sóng trong lòng.
Ôn Sơ Nịnh khép mắt lại, Trần Nhất Lan hôn lên môi cô, lúc trước còn dịu dàng triền miên, giờ lại mang theo chút cuồng nhiệt, khiến lồng ngực cô như trống rỗng, không khí bị rút sạch.
Rất dài.
Khi Ôn Sơ Nịnh lại mở mắt ra, ánh mắt Trần Nhất Lan đã trượt xuống. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dây, khoác bên ngoài một chiếc sơ mi mỏng, sơ mi hơi trượt xuống, bên ngực trái thấp thoáng lộ ra hình xăm hoa linh lan nhỏ xíu.
“Anh mau về ngủ sớm đi…” Ôn Sơ Nịnh nhắc anh, hơi thở có phần gấp gáp, “Còn một tuần nữa là thi đấu rồi.”
“Lần này anh chỉ thi ba nội dung thôi, xong nhanh lắm.”
“Biết rồi, em đợi anh.”
Ôn Sơ Nịnh ngẩng mặt nhìn anh, lâu ngày không gặp, giờ lại thấy chẳng thể rời mắt.
Trần Nhất Lan lại cúi xuống hôn cô thêm một lần nữa rồi mới quay về — Anh thật sự tin rằng Ôn Sơ Nịnh chỉ đang công tác, tiện đường đến sớm.
Ôn Sơ Nịnh thở phào nhẹ nhõm.
Trước trận đấu, huấn luyện viên Cảnh vẫn luôn nghiêm khắc giám sát giờ giấc sinh hoạt của họ, hơn 9 giờ tối là phải đi ngủ, Trần Nhất Lan cũng chẳng thể làm gì hơn, chỉ nắm tay cô, cùng đi dọc con đường ấy không biết bao nhiêu lần.
Giống hệt như năm ấy ở Vân Nam, khi đó là Ôn Sơ Nịnh kéo tay anh đi đi lại lại trên con phố cổ.
“Em mau về ngủ đi.”
“Biết rồi.”
“Thi xong rồi anh vẫn còn mấy hôm bận chưa về được, em cứ đợi anh ở nhà.”
“Biết rồi, anh lắm lời quá.”
“Còn chê anh nữa.” Trần Nhất Lan dừng lại, xoay người nhìn cô, không vui véo má cô một cái, “Đợi đấy, lấy thêm một tấm huy chương Vàng rồi anh nghỉ thi về nhà nuôi vợ.”
“Trần Nhất Lan! Có chí hướng một chút!” Ôn Sơ Nịnh trừng mắt, “Em không cần anh nuôi.”
“Được thôi, giải nghệ về nhà,” Trần Nhất Lan nhìn cô, khóe môi cong cong, “Để vợ nuôi.”
“…”
Ôn Sơ Nịnh rút tay mình ra, nhìn anh hơi giận dỗi.
Trần Nhất Lan không đùa nữa, cúi đầu hôn cô, Ôn Sơ Nịnh đưa tay bịt miệng lại, Trần Nhất Lan bật cười, Ôn Sơ Nịnh lấy từ trong túi ra một tờ khăn giấy, giúp anh lau vết son dính bên môi.
Trần Nhất Lan nắm lấy cổ tay cô, Ôn Sơ Nịnh dùng ánh mắt đe dọa không cho anh làm bậy, Trần Nhất Lan chỉ cần nhìn cô là lại bật cười, Ôn Sơ Nịnh không hiểu sao lại đỏ mặt tim đập loạn, nhớ đến trận thi sắp tới của anh, cô cố ép bản thân đè nén cảm xúc, buộc mình phải hít sâu một hơi.
Trần Nhất Lan kéo cô vào lòng, rốt cuộc vẫn hôn cô thêm một lúc lâu rồi mới chịu buông ra.
“Được rồi, thật sự phải về ngủ rồi, mau về đi, anh nhìn em đi về.”
Ôn Sơ Nịnh chạy chầm chậm về, đến cửa khách sạn thì quay đầu lại, Trần Nhất Lan vẫn còn đứng đó, mỉm cười nhìn cô.
Bất giác nhớ lại câu Thư Khả Bội từng nói —
Trần Nhất Lan thấy cậu thì tươi như hoa nở.
Ôn Sơ Nịnh quay đầu, cong môi khẽ cười, đưa tay chạm nhẹ lên môi, hình như vẫn còn vương mùi hương của anh.
Sau đó Ôn Sơ Nịnh làm theo sắp xếp của ban tổ chức, ban đầu còn lo mình bị phân tới địa điểm khác, nhưng đến lúc nhận lịch phân công, cô nhẹ cả người — Cô được giao phụ trách khu bơi lội và nhảy cầu, phụ trách dẫn các tuyển thủ đến khu thi đấu và khu nghỉ ngơi.
Trần Nhất Lan thật sự nghĩ rằng Ôn Sơ Nịnh chỉ công tác tiện đường ghé qua, nên khi rảnh rỗi cũng không quấy rầy cô nhiều, chỉ mỗi tối trước khi ngủ hai người gọi điện một chút.
Cho đến hôm thi đấu thật sự, khi Trần Nhất Lan, Trương Văn Bác và An Đông đang khởi động trong bể bơi, chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, mặc đồng phục tình nguyện viên, áo thun trắng xanh nhạt và quần dài thể thao, tóc búi cao thành đuôi ngựa lộ ra chiếc cổ trắng ngần.
Trương Văn Bác là người phản ứng đầu tiên, huých huých Trần Nhất Lan bên cạnh: “Kia có phải chị dâu không vậy?”
Trần Nhất Lan theo ánh mắt anh nhìn sang, chỉ thấy bóng lưng ấy đi lướt qua.
“Ừ.”
“Chị dâu tới l*m t*nh nguyện viên hả?”
Ánh mắt Trần Nhất Lan dõi theo bóng cô, khóe môi cong lên, đầy ngạc nhiên.
Bảo sao dạo này cứ thần thần bí bí.
Nụ cười nơi khóe môi Trần Nhất Lan càng đậm hơn.
Ba người trong bể bơi mỗi người một bên khởi động, Cảnh Ái Quốc và Khương Bình đứng một bên, không khí có chút im lặng.
Không có gì bất ngờ thì đây là lần cuối cùng Trần Nhất Lan và An Đông tham gia thi đấu, mà Cảnh Ái Quốc cũng vậy, sau khi hai người kia giải nghệ, ông cũng sẽ nghỉ hưu.
Đội tuyển bơi năm nào cũng có gương mặt mới, cũng luôn có người vì không đạt tiêu chuẩn mà rời đi, người đến người đi, chưa từng ngừng lại.
Cảnh Ái Quốc đã huấn luyện trong đội tuyển bơi suốt mấy chục năm, hơn nửa đời người ông đều ở bên bể bơi.
Ông cũng đã tận mắt nhìn Trần Nhất Lan từ 6 tuổi lớn lên thành chàng trai 27 tuổi hôm nay.
Hai mươi mốt năm.
Cảnh Ái Quốc hy vọng sự nghiệp của anh có thể khép lại bằng một dấu chấm hoàn hảo.
Trước trận đấu lần này, Trần Nhất Lan bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Trần Kiến Bình và Uông Như — Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng họ đến xem anh thi đấu.
Khi Trần Nhất Lan nhận điện thoại, phải mất vài giây mới phản ứng kịp.
“Con không cần lo đâu, cha và mẹ con ở khán đài tầng 3, nhìn rõ lắm, con cứ bơi cho tốt! Cha tin con.”
“Cứ bơi thật tốt, cố lên nhé!”
Giọng của Uông Như cũng vang lên từ đầu dây bên kia.
Trần Nhất Lan cầm điện thoại, khẽ cười. Trước kia lúc dậy thì, anh từng mong ngóng được thấy bóng dáng họ trên khán đài, sau này quen rồi cũng bình thản. Giờ 27 tuổi, tâm trạng anh đã khác.
Đây là lần thi đấu cuối cùng của anh.
Phải có một cái kết thật đẹp.
Vòng thi đấu được chia làm ba lượt: buổi chiều ngày đầu tiên là vòng loại, buổi tối cùng ngày là bán kết, và đêm hôm sau mới là chung kết.
Nội dung sở trường của Trần Nhất Lan là 400m hỗn hợp cá nhân, ngoài ra đội cũng đăng ký thêm cho anh 200m bướm và 200m tự do.
Lịch thi của Trần Nhất Lan dày đặc, cả hai đều không chủ động quấy rầy nhau. Vòng loại và bán kết, Trần Nhất Lan đều nhẹ nhàng giữ vững hạng nhất.
Tới ngày thi chung kết, Trần Nhất Lan nhắn cho cô một dòng: [Có tới không?]
Ôn Sơ Nịnh rep như tên lửa, [Tới chứ.]
Trần Nhất Lan khẽ cười, cất điện thoại rồi đi chuẩn bị. Lúc từ phòng nghỉ bước ra, vừa mở cửa đã bất ngờ nhìn thấy người đang đứng ngoài, không biết cô xuất hiện từ lúc nào.
Ôn Sơ Nịnh mỉm cười với anh: “Cố lên nhé.”
Trần Nhất Lan giơ tay khẽ nhéo má cô một cái.
Chỉ là đoạn đường rất ngắn, anh phải đi chuẩn bị trước khi thi đấu.
Ôn Sơ Nịnh ở khu vực ngoài bể bơi cùng các tình nguyện viên khác, mọi người đều đeo khẩu trang. Không ít phóng viên đã dựng máy quay, cầm sẵn micro chuẩn bị phát sóng trực tiếp.
“Chị ơi —”
Một cô bé ở hàng ghế gần đó vẫy tay gọi cô.
Ôn Sơ Nịnh bước lại gần.
Là một cô bé còn nhỏ tuổi, khuôn mặt tràn đầy mong chờ, hỏi: “Chị ơi, lát nữa thi đấu xong có phần phỏng vấn, chị giúp em xin chữ ký được không ạ?”
“Muốn xin của ai thế?”
“Trần Nhất Lan ạ!”
Ôn Sơ Nịnh vừa định nói, nếu là người khác thì chưa chắc xin được, nhưng nếu là Trần Nhất Lan… thì có hy vọng.
“Ừ, chị sẽ thử.”
Cô bước đến nhận lấy cuốn sổ và cây bút từ cô bé.
Trận đấu bắt đầu lúc 19:30.
Vận động viên lần lượt ra sân, Ôn Sơ Nịnh đứng cách đó không xa, ánh mắt luôn hướng về phía ấy.
Trần Nhất Lan là số 3.
Anh khoác một chiếc áo dạ dài màu sẫm, bên trong là đồ thể thao trắng, mang đôi giày giữ nhiệt màu đen, dáng người cao lớn nổi bật, ngũ quan sắc nét, đường viền hàm dưới nam tính đầy mê hoặc. Anh bước tới chiếc ghế sau đường bơi, cởi áo dạ bỏ vào hộp, chậm rãi cởi áo khoác và quần dài. Bên trong chỉ còn lại chiếc quần bơi màu xanh đậm, đôi chân dài với cơ bắp rắn rỏi vừa vặn, cân đối đến mức hoàn hảo.
Ôn Sơ Nịnh nhìn anh từ xa, chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh.
Trên đường đua, Trần Nhất Lan là người trầm tĩnh và chuyên chú.
Trận đấu bắt đầu rất nhanh. Tiếng còi đầu tiên vang lên, vận động viên lên vị trí, sẵn sàng trên bục nhảy. Tiếng còi thứ hai vang lên, tất cả cùng vào nước.
Ánh mắt Ôn Sơ Nịnh luôn dõi theo anh. Phía sau cô là một phóng viên thể thao đang truyền hình trực tiếp.
Cô nhìn thấy phần eo và bụng của Trần Nhất Lan di chuyển như một chú cá linh hoạt, làn nước bị anh rẽ sóng tung bọt trắng xóa. Anh luôn giữ vững vị trí đầu tiên.
Phía khán đài sau vang lên tiếng la hét, gọi tên anh không ngừng.
Trong tiếng reo hò cuồng nhiệt, cô lại càng nghe rõ từng nhịp đập trong lồng ngực mình.
Bơi bướm đầu tiên kết thúc, Trần Nhất Lan xoay người điêu luyện bước vào phần bơi ngửa. Theo thứ tự bơi bướm, bơi ngửa, bơi ếch, bơi tự do, anh luôn dẫn đầu. Đến phần bơi tự do cuối cùng, anh vẫn giữ khoảng cách hơn một thân người với vận động viên thứ hai.
Trần Nhất Lan chạm tường đầu tiên.
Anh nổi lên khỏi mặt nước, theo phản xạ tháo mũ và kính bơi, dựa lưng vào thành bể, quay đầu tìm kiếm. Ôn Sơ Nịnh cũng không chắc anh có thể nhìn thấy mình giữa đám đông hay không nhưng vẫn theo bản năng vẫy tay về phía anh.
Trần Nhất Lan đang thở d.ốc, nhưng ánh mắt lập tức bắt được bóng dáng cô.
Màn hình lớn hiện lên kết quả.
Trần Nhất Lan hạng nhất, 4 phút 07 giây 86.
Hạng 2, 4 phút 08 giây 13.
Người hạng 8 cuối cùng cũng được 4 phút 13 giây 01.
Thể thao thi đấu, kết quả là tiếng nói cuối cùng. Dù chỉ chênh nhau nửa giây cũng là sự cách biệt.
Trần Nhất Lan bám vào dải phao chia làn. Máy quay lia đến đặc tả gương mặt anh. Anh khẽ cong môi cười.
Trái tim Ôn Sơ Nịnh đập loạn.
Từ giải bơi ở Lâm Giang năm đó, đến Olympic, Đại hội Thể thao Toàn quốc, rồi đến Á vận hội…
Bỗng dưng vành mắt cô ươn ướt.
Trận đấu kết thúc, vận động viên lần lượt lên bờ, có vài người tới bắt tay anh. Bên phía đường lui có mấy phóng viên đang chờ phỏng vấn nhanh và xin chữ ký.
Ôn Sơ Nịnh từ từ đi tới. Trần Nhất Lan bị vây quanh bởi mấy phóng viên vẫn còn ướt đẫm nước, tóc đen rũ xuống, mũ bơi và kính bơi cầm nơi tay trái.
Anh chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi, cạp quần hơi trễ xuống, cô nhìn rõ đường v-line chìm vào lớp vải, dòng chữ xăm bằng tiếng Pháp hiện ra rõ nét. Theo từng nhịp thở của anh, phần cơ bụng nhấp nhô lên xuống, quyến rũ đến nghẹt thở.
Ôn Sơ Nịnh không chen vào mà chỉ đứng phía sau ngắm nhìn bóng lưng tuyệt mỹ ấy. Vai rộng vừa vặn, eo thon, làn da trắng mịn ánh lên chút nước. Trước giờ cô chưa từng đứng gần đến thế nhìn anh chỉ mặc mỗi quần bơi, thậm chí còn nhìn thấy rõ hai lúm lưng gợi cảm.
Sự sạch sẽ và gợi cảm này gần như khiến tim cô đập loạn nhịp.
Trần Nhất Lan như có linh cảm, tay phải đang ký tên thì đột ngột quay đầu lại. Nhìn thấy cô ở phía sau, anh cong môi cười, vươn tay về phía cô.
Ôn Sơ Nịnh đỏ bừng mặt, may mà có khẩu trang che đi. Người ngoài còn tưởng cô là fan hâm mộ. Trần Nhất Lan biết cô chắc chắn là đi xin chữ ký giúp người khác, cố nín cười ký tên cho cô.
Ngón tay anh thon dài, gân tay nổi rõ, vừa ký xong, đã đứng ngay bên cạnh cô. Một phóng viên nhanh tay chụp luôn bức ảnh hai người.
Ôn Sơ Nịnh nóng ran cả người.
Lát sau, nhân viên đến đưa các vận động viên về khu nghỉ, Trần Nhất Lan quay đầu lại, mỉm cười với cô, khiến mấy người xung quanh đơ cả người vì say nắng. Ôn Sơ Nịnh sợ bị nhìn ra điều gì, vội vàng chuồn đi. Chỉ là đi xin chữ ký, mà cảm giác như đang làm chuyện gì đó lén lút đầy kí.ch thích…
Ôn Sơ Nịnh quay về, trả lại cuốn sổ ký tên cho cô bé ban nãy. Trận đấu kết thúc, cô bé liên tục cảm ơn. Mấy người bạn bên cạnh còn rụt rè gọi —
“Chị dâu?”
“Hình như là chị dâu thật đúng không?!”
“Chị dâu xin chữ ký cho cậu kìa a a a!”
Mặt Ôn Sơ Nịnh đỏ bừng, may quá vẫn còn đeo khẩu trang! Cô chạy nhanh như trốn, phía sau mấy hàng ghế là tiếng hét chói tai của đám nữ sinh.
Toang rồi.
–
Ôn Sơ Nịnh biết sau khi Á vận hội kết thúc, đội của anh còn phải họp và nhận phỏng vấn, cô không quấy rầy nữa, chỉ nhắn anh cứ yên tâm lo việc, mình sẽ về nhà chờ anh.
Trần Nhất Lan gửi cho cô mã đặt vé máy bay. Khi ấy, Ôn Sơ Nịnh đang bận trong bếp, cô không giỏi nấu ăn, chỉ làm được món salad đơn giản, còn lại thì định trông cậy vào anh.
Khi Trần Nhất Lan trở về, Ôn Sơ Nịnh lập tức chạy ra mở cửa. Anh kéo theo chiếc vali, vừa xuống máy bay không bao lâu.
Trời tháng 9 se lạnh, Trần Nhất Lan ăn mặc rất gọn gàng, áo thun trắng, quần thể thao, khoác ngoài một chiếc áo sơ mi mỏng. Thân hình anh cao ráo rắn rỏi, vóc dáng nổi bật khiến người ta có cảm giác như đang nhìn một người mẫu bước ra từ trang bìa tạp chí.
Trần Nhất Lan quay người đóng cửa lại, Ôn Sơ Nịnh vừa ngẩng đầu nhìn anh, anh đã buông vali, tiến lên một bước, lập tức đè cô vào cạnh tủ bếp.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì môi đã bị anh phủ xuống.
Trần Nhất Lan đưa tay ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên. Ôn Sơ Nịnh vòng tay ôm lấy cổ anh, đối diện với ánh mắt dịu dàng của anh, yết hầu anh khẽ chuyển động: “Anh mang huy chương Vàng về rồi, anh về nhà rồi.”
“Ừ.” Ôn Sơ Nịnh hai má đỏ ửng, nhìn anh trong vài giây rồi để mặc anh bế bổng cả người.
Đúng là một cơ thể được rèn luyện bài bản, cứng cáp, có xương, có thịt, vững vàng vừa đủ.
Tiết trời hơi se lạnh, Ôn Sơ Nịnh mặc váy ngủ bằng vải lụa dây mảnh, khoác ngoài một chiếc sơ mi mỏng. Lúc bị anh bế lên, vạt áo trễ xuống, để lộ bờ vai tròn đầy và xương quai xanh thanh mảnh. Ở ngực trái, hình xăm hoa linh lan ẩn hiện dưới làn da trắng sứ càng thêm rõ nét.
Ôn Sơ Nịnh giữ lấy cổ tay anh: “Không được… hình như trong nhà không có…”
Trần Nhất Lan bật cười trầm thấp, từ túi áo lấy ra một hộp nhỏ: “Trên đường anh về có ghé mua rồi.”
“Trần Nhất Lan! Trong đầu anh nghĩ cái gì thế hả!”
“Nghĩ đến việc được gặp em.”
“Trần Nhất Lan —!”
“Có nhớ anh không?”
“…”
“Nhớ không?”
“Nhớ… nhưng anh đợi chút đã…”
“Đợi nửa năm rồi.”
Nửa năm…
Ôn Sơ Nịnh ngẩn người, hình như là… Nửa năm thật.
Ánh mắt Trần Nhất Lan khóa chặt lấy cô, sâu đen như mực, trong từng nhịp thở đều ẩn chứa d.ục vọ.ng ngầm, đầy mê hoặc, khiến người ta chẳng kịp nhận ra đã sa vào lưới.
Ngón tay anh khẽ chạm lên cúc áo của cô, rõ ràng chưa làm gì nhiều mà váy ngủ đã trễ xuống đôi chút.
Ánh mắt anh vẫn lặng lẽ dừng lại nơi gương mặt cô.
Ôn Sơ Nịnh có cảm giác cả thế giới này như chỉ còn lại một góc riêng của hai người họ. Mọi giác quan đều bị phóng đại, nhìn thấy đôi môi anh khẽ nhếch, thấy yết hầu anh lăn nhẹ, thấy hàng mi dài khẽ cụp xuống, thấy cánh môi anh ửng đỏ vì nụ hôn.
Làn da dưới áo thun của anh nóng rực, cơ bắp săn chắc rõ ràng.
Vạt áo bị kéo lên một chút, nơi hông lộ ra dòng chữ xăm kia như chiếc hộp Pandora vừa hé mở, giải phóng ra muôn vàn cám dỗ.
Tâm trí Ôn Sơ Nịnh như đang lạc trôi, mãi đến giây phút ấy mới đột nhiên cảm nhận rõ ràng… Thì ra đây mới thật sự là khởi đầu của tương lai dài đằng đẵng phía trước của bọn họ.
Không khí cô hít thở dường như cũng đang dần nóng lên, hai gò má cô ửng hồng, đôi mắt long lanh như có nước phủ lên.
Nụ hôn của Trần Nhất Lan lướt từ cổ cô, dừng lại ngay nơi hình xăm.
“Ôn Sơ Nịnh.”
“Ừm?”
“Cuộc sống sau hôn nhân của tụi mình… chính thức bắt đầu rồi.”