Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 90

Sau Á vận hội không lâu, Trần Nhất Lan nộp báo cáo xin giải nghệ. Khi ấy lãnh đạo trong đội vẫn hy vọng anh có thể kiên trì thêm hai năm nữa, nhưng việc Trần Nhất Lan chọn giải nghệ không chỉ vì muốn cân bằng trọng tâm giữa gia đình và sự nghiệp, mà còn bởi anh hiểu rõ trong lòng, theo năm tháng, khả năng hồi phục của cơ thể cũng dần đi xuống, thành tích 4 phút 05 giây gần như không còn hy vọng để phá kỷ lục. Dù là công hay tư, Trần Nhất Lan đều cảm thấy mình đã đến tuổi nên giải nghệ.

Trần Nhất Lan bận rộn trong đội vài ngày, Ôn Sơ Nịnh nghỉ phép xong còn phải quay lại tiếp tục đi làm. Thấy Trần Nhất Lan mấy hôm nay hơi bận, cô cũng không làm phiền nhiều.

Cô vẫn thấy rất an tâm. Về nhà nhìn thấy Trần Nhất Lan ở nhà, Ôn Sơ Nịnh đã thấy thỏa mãn vô cùng, nhất là dạo này Trần Nhất Lan không quá bận, cứ canh thời gian cô tan làm để nấu bữa tối.

Nhiều năm qua, hai người hiếm khi có thể cùng nhau ăn cơm ở nhà, những khoảnh khắc như thế thật chẳng dễ dàng gì mà có được.

Ôn Sơ Nịnh về đến nhà, nhìn thấy bóng người trong bếp liền đặt túi xách lên ghế sô pha, chạy chầm chậm vào bếp.

“Em về rồi đây!”

Ôn Sơ Nịnh nhào tới ôm anh từ phía sau, vươn đầu nhìn anh nấu món gì, “Hôm nay anh ăn tối với em à?”

“Ừ, ăn với em.”

Được anh xác nhận, Ôn Sơ Nịnh không kìm được mà mỉm cười, “Chút nữa em kể anh nghe một chuyện nhé.”

“Ừ.”

Trần Nhất Lan còn tưởng cô muốn nói gì. Ôn Sơ Nịnh kéo anh ăn cơm xong, rồi giơ điện thoại cho anh xem —

Tôn Gia Diệu cầu hôn rồi nhưng Thư Khả Bội không thích mấy chuyện bất ngờ, lại là người theo chủ nghĩa hoàn hảo nên nhất quyết phải để hai người cùng lên kế hoạch về bối cảnh và cách bố trí cầu hôn. Thư Khả Bối nói, nếu không thì với tư duy đi thẳng không rẽ của Tôn Gia Diệu, nhỡ đâu lại biến thành một màn “social death” thì sao.

Ôn Sơ Nịnh nghe mà cười không ngớt, nói rằng “social death” chẳng phải cũng là bất ngờ đấy sao, nhưng Thư Khả Bội không cho, liền gửi cho Ôn Sơ Nịnh bảy tám phương án cảnh trí.

Trần Nhất Lan và Tôn Gia Diệu cũng không khác là mấy, Ôn Sơ Nịnh xem từng phương án một cách cẩn thận, hồi âm cho Thư Khả Bội phương án nào đẹp, đẹp ở chỗ nào.

Thấy Ôn Sơ Nịnh hào hứng như vậy, Trần Nhất Lan hỏi cô, “Em cũng thích kiểu thế này sao?”

“Em thích màn cầu hôn của Trần Nhất Lan.” Ôn Sơ Nịnh chưa từng có yêu cầu gì đặc biệt với những chuyện như thế này.

Có anh là đủ rồi.

Trần Nhất Lan xoa xoa tóc cô, Ôn Sơ Nịnh gửi tin nhắn thoại cho Thư Khả Bội.

Tin vừa gửi đi, tay Trần Nhất Lan vòng qua lưng cô trượt lên, lướt qua sau gáy. Ôn Sơ Nịnh ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, cô sợ nhột nên lập tức rụt cổ lại. Trần Nhất Lan nắm lấy sau cổ cô, Ôn Sơ Nịnh nhìn vào mắt anh, ngẩng đầu đợi anh hôn.

Trần Nhất Lan mỉm cười, cúi đầu hôn cô một cái.

Lần này Thư Khả Bội hơi vội, nhất định phải chọn xong phương án ngay trong hôm nay, ngày cầu hôn đã định rồi, là nửa tháng sau.

Ôn Sơ Nịnh nói trước với Trần Nhất Lan, Trần Nhất Lan bế cô lên, hỏi cô thích kiểu nào.

Ôn Sơ Nịnh đối với màn cầu hôn đó không còn chút tiếc nuối nào nữa, cô nghiêng người ngồi trên đùi Trần Nhất Lan, cánh tay khoác trên vai anh, “Em thích anh.”

“Còn thích gì nữa?”

“Hết rồi,” Ôn Sơ Nịnh nói, “Dù trước đây từng nghĩ đến nhiều loại, nhưng khi nhìn thấy anh, em chỉ muốn nói em đồng ý rồi, anh cầu ở đâu cũng được, chỉ cần là anh.”

“Cũng khéo mồm quá nhỉ.” Trần Nhất Lan nhếch môi cười, nhớ lại lần cầu hôn đó, thật sự có chút vội vàng.

Trần Nhất Lan biết, trong mối quan hệ này, Ôn Sơ Nịnh luôn là người chỉ báo tin vui chứ không báo tin buồn. Ngần ấy năm qua, lúc hai người ở xa nhau, cô hiếm khi để lộ những phút giây sụp đổ hay buồn bã trước mặt anh. Cô luôn rất hiểu chuyện, mà cô càng hiểu chuyện, Trần Nhất Lan lại càng muốn nói với cô rằng, dù cô không hiểu chuyện, anh vẫn sẽ thích cô như thế.

Ôn Sơ Nịnh rất dũng cảm, có thể kiên định đợi anh suốt ngần ấy năm. Càng nghĩ đến điều này, Trần Nhất Lan càng muốn chăm sóc cô thật nhiều trong quãng đời về sau.

Thư Khả Bội nói với Ôn Sơ Nịnh, buổi cầu hôn sẽ diễn ra vào buổi trưa, vào kỳ nghỉ vàng tháng 10, trời rất trong lành, cô ấy còn dặn Ôn Sơ Nịnh ăn mặc thật xinh đẹp một chút. Ôn Sơ Nịnh đồng ý. Đúng lúc hôm đó trong nhà có người mang tới một hộp quà, Ôn Sơ Nịnh tưởng là Thư Khả Bội gửi nên chẳng mảy may nghi ngờ.

Mở hộp quà ra, là một chiếc váy hai dây trắng ôm sát người, dài vừa quá đầu gối, đúng cỡ của cô, bên trong còn kèm theo một đôi giày bệt màu trắng.

Ôn Sơ Nịnh nghĩ chắc Thư Khả Bội lại định làm lễ gì đó, thế là hôm ấy cô trang điểm kỹ lưỡng, đến cả mái tóc cũng chải chuốt cẩn thận.

Khách sạn nơi Thư Khả Bội tổ chức lễ cầu hôn có không gian rất đẹp, xem như là một bữa tiệc nhỏ, người đến đều là bạn bè thân quen. Ngày hôm đó, Tôn Gia Diệu còn căng thẳng hơn cả Trần Nhất Lan khi xưa. Ôn Sơ Nịnh nhìn hai người ôm nhau trên sân khấu, ngoảnh lại tìm mà không thấy Trần Nhất Lan, cứ nghĩ anh đang nói chuyện với ai đó.

Một lát sau Thư Khả Bội đi tới, hôm nay cô mặc một chiếc váy đuôi cá màu rượu vang đỏ, dài ngang bắp chân, đi một đôi giày cao gót mũi nhọn, bắp chân thon gọn xinh xắn.

“Ôn Ôn, đi với tớ ra nhà vệ sinh chút.”

“Ừ.”

Ôn Sơ Nịnh không nghi ngờ gì, khoác tay Thư Khả Bội cùng đi. Khách sạn này rất rộng, có một hành lang thật đẹp, gạch lát sàn màu ngà voi bóng loáng, giày cao gót dẫm lên phát ra những âm thanh thanh thúy.

“Đây là đường đến nhà vệ sinh à? Chúng ta có bị lạc không vậy?”

Ôn Sơ Nịnh càng đi càng thấy kỳ lạ.

Thư Khả Bội mỉm cười buông tay cô ra, “Cậu đi thử về phía trước xem sao.”

Ôn Sơ Nịnh nghi hoặc, một mình bước tiếp về phía trước, rồi nhìn thấy phía cuối hành lang vắng vẻ bày rất nhiều giá vẽ ba chân, trên giá đều là ảnh của cô.

Từ khi còn bé, đến những năm tháng thanh xuân, rồi Ôn Sơ Nịnh của tuổi 26, 27.

Có ảnh của cô, cũng có những bức không biết Trần Nhất Lan chụp từ lúc nào.

Phía trước là một đại sảnh, bên trong có không ít người.

Ôn Sơ Nịnh theo bản năng xách váy bước vào, đó là một khung cảnh được bố trí vô cùng tinh tế, lá ngân hạnh rải khắp nơi cùng vô số hoa linh lan làm nền. Đèn trong đại sảnh được điều chỉnh tối đi, những người bên trong đều là gương mặt thân quen.

Khương Tinh và Đặng Tư Quân cũng có mặt, họ đưa cho Ôn Sơ Nịnh từng nhành hồng đỏ, mỗi người một cành, cộng lại thành một bó lớn.

Ôn Sơ Nịnh còn chưa kịp phản ứng, rõ ràng là lễ cầu hôn của Thư Khả Bội mà, sao lại rẽ sang hướng khác rồi.

“Ôn Sơ Nịnh.”

Ôn Sơ Nịnh nghe thấy tiếng của Trần Nhất Lan, theo phản xạ ôm bó hoa quay đầu tìm bóng dáng anh.

Trần Nhất Lan đứng cách cô không xa phía sau, dưới chân cũng rải đầy lá ngân hạnh và cánh hoa hồng, mang theo cảm giác lãng mạn như vượt qua biết bao năm tháng.

Đây là lần đầu tiên Ôn Sơ Nịnh thấy Trần Nhất Lan nghiêm túc mặc lễ phục, anh cao ráo nổi bật, mặc gì cũng đẹp. Anh cầm trong tay một chiếc hộp nhỏ, chậm rãi bước về phía cô.

Ngược sáng, đường nét rõ ràng rắn rỏi, ngũ quan tuấn tú, như chàng trai năm xưa đứng ngoài sân vận động đưa cho cô chiếc huy chương. Chỉ là giờ đây, lông mày ánh mắt thêm phần cương nghị, sự trưởng thành chẳng hề làm phai đi vẻ thanh thuần năm ấy.

Anh đứng trước mặt cô, chậm rãi nói, “Chín năm yêu xa, đã thiếu em rất nhiều điều lãng mạn, những ngày tháng sau này, anh sẽ từ từ bù đắp cho em.”

“Rõ ràng tụi mình đã kết hôn rồi mà…” Ôn Sơ Nịnh đưa tay che miệng, sợ mình bật khóc.

“Dù kết hôn rồi vẫn cần lãng mạn chứ,” Trần Nhất Lan mỉm cười nói. Anh quỳ một gối trước mặt cô, mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương, lấp lánh dưới ánh đèn mờ, “Lần trước cầu hôn hơi gấp, vẫn chưa kịp nói trọn vẹn cùng em.”

“…”

“Ôn Sơ Nịnh, em là người mà anh đã đặt vào tương lai từ năm 17 tuổi, ngần ấy năm, em vẫn luôn ở bên anh, đó là may mắn lớn nhất đời anh. Những ngày sắp tới, em chỉ cần làm một Ôn Sơ Nịnh thôi, Trần Nhất Lan sẽ mãi mãi yêu em.”

Ôn Sơ Nịnh đưa tay về phía anh, Trần Nhất Lan mỉm cười đeo nhẫn vào ngón tay cô. Ôn Sơ Nịnh ôm bó hoa cúi đầu hôn anh, Trần Nhất Lan chầm chậm đứng dậy, tay vòng qua eo cô, khom người hôn lại.

“Anh hy vọng những ngày tháng sau này,” Trần Nhất Lan khẽ nói bên tai cô, “Ngày nào cũng là đang yêu em sau khi kết hôn, anh sẽ dùng quãng đời sau này bù đắp tất cả những lãng mạn đã thiếu suốt chín năm qua.”

Điều lãng mạn không nằm ở màn cầu hôn anh bù cho cô, mà ở tình yêu chân thành anh đặt cô trong tim, là sự yêu thương tận tụy, luôn để cô ở vị trí đầu tiên.

Trước đây cô chưa từng nghĩ đến, người mà cô tưởng chỉ mình đơn phương yêu, hóa ra suốt bao năm nay còn yêu cô sâu đậm hơn cô nghĩ. Cô chưa từng nghĩ trong chiếc hộp đựng kẹo lại là một chiếc nhẫn, cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày mỗi ngày đều nhận được dạ lan hương từ anh.

Cô chưa từng nghĩ, anh nói: “Tặng em dạ lan hương là để em nhớ rằng em là người anh yêu nhiều năm đến thế, là cô gái anh khó khăn lắm mới cưới được. Những ngày sau này, từng ngày từng ngày, anh sẽ yêu em thật nhiều.”

Càng chưa từng nghĩ Trần Nhất Lan của cô lại muốn đem hết tất cả những gì thiếu sót suốt chín năm ấy, bù đắp lại cho cô từng chút một, thậm chí là gấp đôi.

Giữa họ là những lời hứa hẹn, anh chưa từng thất hứa một lần.

Khi nào thì cô biết mình yêu đúng người?

Ôn Sơ Nịnh không thể đưa ra một đáp án chính xác. Cô chỉ cảm thấy, gặp được Trần Nhất Lan chính là món quà lớn nhất mà ông trời ban cho cô. Bởi cậu thiếu niên đã cùng cô lớn lên, đến khi bước qua gần một phần ba cuộc đời vẫn luôn ở bên cô, yêu cô bằng thứ tình cảm nồng nàn và chân thành như chính cách cô yêu anh vậy.

Ôn Sơ Nịnh và Trần Nhất Lan lại bước vào một giai đoạn coi như là cuộc sống hậu hôn nhân yên bình, nhưng cũng xem như bận rộn — Sau khi giải nghệ, Trần Nhất Lan có một kỳ nghỉ rất dài, kế hoạch trang hoàng nhà tân hôn của hai người cũng được đưa lên lịch trình.

Ôn Sơ Nịnh muốn gì, Trần Nhất Lan đều đồng ý. Nhìn dáng vẻ anh đồng ý một cách nghiêm túc, Ôn Sơ Nịnh bật cười, nép trong lòng anh lên kế hoạch tỉ mỉ từng chút một.

Ôn Sơ Nịnh luôn nghĩ gì nói nấy, lại rất dễ mắc chứng khó chọn lựa. Cô ngồi bên cạnh Trần Nhất Lan, khi thì nói muốn đặt kệ sách, khi thì lại nói muốn treo xích đu trong phòng làm việc. Lúc ấy Trần Nhất Lan đang bận cả hai tay lướt điện thoại, Ôn Sơ Nịnh dứt khoát quỳ trên ghế sô pha, chui qua tay anh, nhào vào lòng anh, hai tay nhéo má anh, “Anh có nghe không đó?”

“Nghe mà.”

“Em nói gì?”

“Em nói phòng làm việc đặt kệ sách, còn có xích đu.”

“Nhưng mà chẳng hợp chút nào hết.”

“Em thích là được rồi.”

Mái tóc dài của Ôn Sơ Nịnh buông xõa, cô ngẩng đầu trong lòng anh, nhìn anh bằng ánh mắt sáng rỡ. Trần Nhất Lan dứt khoát cất điện thoại, một tay ôm lấy sau cổ cô, kéo cô xuống, hôn lên môi cô.

“Sao anh cứ thích hôn tới hôn lui thế?”

“Chẳng phải em cũng vậy sao?”

Ánh mắt Trần Nhất Lan khi ấy có chút lười biếng thảnh thơi, như thể nhìn trúng tâm tư cô. Ôn Sơ Nịnh bật cười, tóc dài xõa trên hai vai, Trần Nhất Lan v**t v* gò má cô, Ôn Sơ Nịnh nắm lấy cổ tay anh, kéo tay anh lại. Trần Nhất Lan thuận thế đan chặt tay cô, chỉ cần một tay cũng dễ dàng ôm cô vào lòng.

Ôn Sơ Nịnh ngồi trên đùi anh.

Trần Nhất Lan ngả người dựa vào sô pha, lười nhác nói, “Đừng làm bậy đó.”

“Em không hôn môi anh.”

“Vậy em định hôn chỗ nào?”

Ôn Sơ Nịnh hai tay ôm lấy mặt anh, hôn loạn xạ lên má, lên sống mũi, lên cằm anh, như đang trêu chọc. Không cẩn thận cúi xuống, chạm vào cổ anh, môi lướt qua bên yết hầu.

“Ôn Sơ Nịnh.”

“Trần Nhất Lan không thích à?”

“…”

Trần Nhất Lan ngẩng mắt lên nhìn cô, khuôn mặt mộc của Ôn Sơ Nịnh không son phấn, sạch sẽ tinh khôi, bờ môi mềm mại đỏ hồng, khi cười mắt cong cong, dịu dàng và rạng rỡ đến mê người.

Trần Nhất Lan dứt khoát đứng dậy, Ôn Sơ Nịnh như một con gấu koala bám lấy người anh, tay quàng qua cổ anh. Anh lùi vài bước, ôm cô trở về phòng, ngồi phịch xuống giường.

“Nếu anh nói không thích thì em còn định cho anh bất ngờ gì nữa?” Trần Nhất Lan cười khẽ nhìn cô.

“Không thích thì thôi vậy.”

“Thích chứ,” Trần Nhất Lan nắm lấy cổ tay cô, kéo đến bên môi, hôn lên mu bàn tay cô, môi anh chạm vào chiếc nhẫn trên tay cô, “Chỉ cần là em thì cái gì anh cũng thích.”

Ôn Sơ Nịnh bật cười, tay luồn vào bên trong áo anh, thỏa mãn mà vuốt nhẹ thắt lưng anh.

Trần Nhất Lan vỗ nhẹ vào chân cô, “Anh đi tắm.”

Ôn Sơ Nịnh lăn một vòng trên giường, nằm sấp, “Em chờ anh.”

Trần Nhất Lan bật cười khẽ, xoay người vào phòng tắm.

Điện thoại để trên tủ đầu giường của anh vang lên mấy lần liền.

Ôn Sơ Nịnh vốn không có thói quen xem điện thoại của anh nhưng thấy thông báo cứ bật liên tục, nghĩ là có chuyện gì đó, cô cầm lên xem thử, mới phát hiện ra Trần Nhất Lan vẫn đang trò chuyện với nhà thiết kế.

Giao diện dừng lại ở mục ghi chú, Ôn Sơ Nịnh theo bản năng nhìn một chút, phát hiện ra trong đó có đến bảy tám ghi chú mới, những ý tưởng cô nói mỗi ngày đều được anh ghi lại.

Ôn Sơ Nịnh chỉ nhìn sơ qua, trong lòng bỗng dâng lên một làn sóng ấm áp, cô đặt điện thoại xuống rồi chạy vào phòng tắm, đẩy cửa bước vào, đúng lúc Trần Nhất Lan đang quay lưng cởi áo thun, eo anh thon gọn, đường nét rắn rỏi.

Anh tiện tay đặt áo lên bồn rửa mặt, cánh tay dài, xương cổ tay lộ rõ, quyến rũ.

“Ôn Sơ Nịnh.” Trần Nhất Lan không ngờ cô xông vào, vừa quay đầu lại đã thấy cô không mang dép, lao thẳng vào lòng anh.

Trần Nhất Lan còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cô kéo vào bên trong buồng tắm, thắt lưng anh vừa vặn chạm vào công tắc vòi sen, nước ấm liền tuôn xuống.

Ôn Sơ Nịnh chỉ mặc một chiếc váy ngủ mỏng, lập tức bị nước làm ướt, lớp lụa dính sát vào da, phác họa rõ từng đường nét mềm mại.

Ánh mắt Trần Nhất Lan thoáng tối đi.

Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn anh, kiễng chân hôn nhẹ một cái, “Trần Nhất Lan, anh tốt với em thật đấy… Em không quấy rầy anh tắm nữa, anh tắm đi nha, bye bye!”

“Muộn rồi.”

Trần Nhất Lan siết lấy eo cô, kéo cô quay trở lại. Buồng tắm trong nhà Ôn Sơ Nịnh không lớn, hơi nước ấm áp dâng lên, bao phủ lấy không khí bằng một tầng mờ ám mơ hồ.

Ánh mắt Ôn Sơ Nịnh chẳng biết nên đặt vào đâu, nhìn thấy từng giọt nước trượt xuống nơi chiếc cằm góc cạnh của anh, yết hầu khẽ chuyển động, xương quai xanh đọng nước, sau đó chảy xuôi xuống, len qua cơ ngực và cơ bụng.

Cánh tay siết lấy eo cô, gân xanh ẩn hiện.

“Em sai rồi…” Ôn Sơ Nịnh khi gặp chuyện là thích đổ lỗi trước, “Em đâu có biết anh đang c** đ* đâu…”

“Giờ thì em biết rồi.”

“Để em ra ngoài…”

Một tay Trần Nhất Lan chống lên tường phía sau lưng cô, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm sâu, sức hút gợi cảm lan tỏa mãnh liệt. Giọng anh trầm thấp, khàn khàn, quyến rũ, “Ôn Sơ Nịnh, em có muốn thử cảm giác đó không?”

“Thử, cảm giác gì cơ…”

Nguy! Nguy rồi!

Trần Nhất Lan đưa tay còn lại kéo cổ tay cô, đặt lên eo mình, mỗi hơi thở đều khiến cơ bụng nhẹ nhàng co lại, lòng bàn tay cô chạm phải eo anh, thậm chí còn lờ mờ cảm nhận được cả đường nét cơ bụng.

“Không phải thích sờ eo anh sao? Vậy thì sờ cho đã vào.”

“…”

… Ôn Sơ Nịnh: Cứu…

Ôn Sơ Nịnh cảm thấy bản thân đang rơi vào tình trạng thiếu ngủ nghiêm trọng, vừa bận trang trí nhà cửa, vừa bận bị anh “vắt kiệt”.

Không ít lần cô đến công ty là vừa đúng giờ, nhất là buổi sáng ở Yên Kinh, tàu điện ngầm rất đông, không chen lên được thì xác định trễ làm.

Trần Nhất Lan cũng tận mắt chứng kiến cảnh Ôn Sơ Nịnh suýt bị trễ.

Mãi đến hai tháng sau, Trần Nhất Lan đến đón Ôn Sơ Nịnh tan làm, bảo sẽ chở cô về nhà. Khi đó Ôn Sơ Nịnh còn thấy rất vui, hai người ăn tối xong, tay trong tay dạo bước, đi ngang một trung tâm mua sắm, Trần Nhất Lan bỗng đi chậm lại.

Ôn Sơ Nịnh khoác tay anh, “Anh định dẫn em đi dạo à?”

“Dạo tí cũng vui mà.”

Trần Nhất Lan đan mười ngón tay vào tay cô, hai người ăn tối xong mới hơn 6 giờ, trời tháng 12 đã tối hẳn, thời tiết cũng se lạnh. Ôn Sơ Nịnh vốn thích đẹp, mỗi ngày đều chăm chút ăn mặc, hôm nay cũng vậy, bên trong mặc một chiếc váy dài tay, tà váy lượn sóng dịu dàng, bên ngoài khoác chiếc áo dạ màu vàng kem nhạt.

Yên Kinh hôm nay có gió, cô còn cố ý quàng thêm một chiếc khăn lụa mỏng bằng len.

Đoạn đường bên này khá rộng, cũng không có nhiều người qua lại.

“Dạo trước bận Á vận hội, chưa kịp bù sinh nhật cho em.” Trần Nhất Lan nắm tay cô, khi đi đến bên vệ đường thì dừng lại.

“Hửm?” Dạo này ngày nào có anh bên cạnh, ngày nào cũng như lễ hội, chuyện đó cô quên mất rồi.

“Anh thì không quên.”

Trần Nhất Lan đung đưa tay cô, Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn, phía đối diện có một chiếc xe tải chạy qua, thùng xe phía sau là tủ kính, bên trong đặt một chiếc ô tô, trên mui xe còn buộc một chiếc nơ thật lớn.

Bên ngoài là dòng chữ —

Chúc Ôn Sơ Nịnh sinh nhật lần thứ 27 vui vẻ.

Ôn Sơ Nịnh ngơ ngác nhìn anh, “Anh? Tặng xe cho em?”

“Để sau này đưa em đi làm, trên xe em có thể ngủ thêm chút nữa.”

“Nhưng em chưa có bằng lái mà…”

“Anh lái, anh thi rồi,” Trần Nhất Lan lấy từ túi ra một quyển sổ, giơ lên trước mặt cô, “Sau này anh đưa em đi làm.”

Ôn Sơ Nịnh cười phá lên, “Anh lố quá rồi đó nha!”

“Vợ chỉ có một, lố thì sao.” Trần Nhất Lan khoác tay cô, cúi người xuống, Ôn Sơ Nịnh nhân cơ hội hôn lên má anh một cái.

Chiếc xe được tài xế hạ xuống, Trần Nhất Lan mở cửa cho cô, Ôn Sơ Nịnh thấy trên ghế phụ còn có một bó hoa hồng, bên trên gắn tấm thiệp nhỏ: Chúc mừng sinh nhật cô bé 27 tuổi.

Ôn Sơ Nịnh thường cảm thấy trong những ngày anh trở về, cô gần như sắp bị cưng chiều đến hư rồi.

Thậm chí như một tuần sau, khi gắn biển số xe, Ôn Sơ Nịnh hoàn toàn không biết quy trình. Hôm ấy biển số được gửi chuyển phát đến nhà, cô kéo Trần Nhất Lan xuống hầm xe, lúc đó còn rất tự tin nghĩ gắn biển thôi có gì khó, nhưng khi thật sự ngồi xuống trước xe, nhìn đống dụng cụ dưới đất, Ôn Sơ Nịnh liền ngơ ngác.

Thế là chuyện này giao cho Trần Nhất Lan.

Ôn Sơ Nịnh ngồi xổm trước mặt anh, nhìn Trần Nhất Lan cẩn thận lắp biển, đường nét gương mặt anh nghiêng nghiêng, cằm góc cạnh, lúc chăm chú làm việc càng thêm thu hút.

“Trần Nhất Lan, anh giỏi quá,” Ôn Sơ Nịnh làm cái máy nịnh không có cảm xúc, “Woaaa Trần Nhất Lan thật xuất sắc!”

Trần Nhất Lan liếc cô một cái, bị cô chọc đến bật cười.

Chẳng mất bao nhiêu sức, mười mấy phút sau là xong.

Ôn Sơ Nịnh khoác tay anh đứng dậy, thuận thế nhón chân lại gần. Trần Nhất Lan cúi xuống, một tay chống lên nắp ca pô, Ôn Sơ Nịnh mỉm cười nhìn anh, trong gara ngầm của khu dân cư chẳng có ai, gió lạnh phảng phất, cô theo bản năng nghiêng người sát vào anh hơn.

“Chắc phải làm lễ cưới rồi chứ?” Mũi Trần Nhất Lan lướt qua môi cô, nhẹ nhàng hỏi.

“Làm đơn giản thôi,” Ôn Sơ Nịnh ôm cổ anh, “Đỡ tốn tiền.”

Trần Nhất Lan cười, hôn cô, “Cái gì cũng cho em, người cũng là của em, nếu anh phá sản rồi là nửa đời sau đành trông cậy vào em đó.”

“Được mà được mà, em mới được tăng lương đây.” Ôn Sơ Nịnh vui như Tết.

“Vậy thì anh không nỡ,” Trần Nhất Lan bế cô lên, “Em chỉ cần vui vẻ là được rồi.”

Gara hơi lạnh, cô được anh bế ngang, lồng ngực anh vừa ấm vừa vững chãi, khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm.

“Trần Nhất Lan,” Ôn Sơ Nịnh nói, “Ở bên anh thật tốt.”

“Ừ.”

“Ừ cái gì?”

“Anh hy vọng vài chục năm sau, em vẫn có thể nói như vậy.”

“Chắc chắn sẽ nói.” Ôn Sơ Nịnh đáp, “Bao nhiêu năm mình đều vượt qua hết rồi mà.”

Trần Nhất Lan ôm cô bước vào thang máy, Ôn Sơ Nịnh đưa tay ấn nút, thuận tiện hôn nhẹ lên cằm anh.

Trần Nhất Lan nhìn nụ cười cứ mãi nở rộ trên gương mặt cô, khóe môi anh cũng cong lên theo.

Về lễ cưới, Ôn Sơ Nịnh chọn tổ chức vào mùa hè, cô muốn một buổi lễ bên bờ nước, Trần Nhất Lan dứt khoát chọn Bali. Ôn Sơ Nịnh hầu như chẳng phải lo nghĩ gì, việc duy nhất là trước lễ cưới kéo Trần Nhất Lan đi chọn váy cưới.

Hôm đó Ôn Sơ Nịnh thử rất nhiều bộ, nhìn đến hoa cả mắt, cơn sợ chọn lựa lại kéo tới. Biết bao váy cưới xinh đẹp khoác trên người ma nơ canh, bức tường xám trắng nhạt ánh lên dưới lớp đèn rực rỡ.

Trần Nhất Lan ngồi trên ghế sô pha nhìn cô thử từng bộ một.

Nhân viên cửa hàng chuẩn bị cho họ một phần trà chiều, cười nói với Ôn Sơ Nịnh rằng Trần Nhất Lan là người kiên nhẫn nhất mà cô ta từng gặp.

Cuối cùng, Ôn Sơ Nịnh chọn được một bộ váy cưới, váy xòe lớn đính pha lê lấp lánh và ren móc tỉ mỉ, thiết kế cúp ngực, đi kèm một tấm khăn voan dài chạm đất.

Ôn Sơ Nịnh và Trần Nhất Lan đến Bali sớm hơn, tiện thể chụp luôn ảnh cưới, lễ cưới là tiệc nhỏ, chỉ mời người thân và bạn bè hai bên.

Chu Mộng cũng từ Anh trở về.

Hôm đó là giữa hè, Ôn Sơ Nịnh dậy sớm, được chuyên viên trang điểm túm đi makeup, tà váy xòe bồng bềnh, lấp lánh ánh kim từ những viên đá nhỏ, phía xa là đường bờ biển tĩnh lặng, sóng biển lướt qua bãi cát, nụ cười trên môi Ôn Sơ Nịnh vẫn luôn rạng rỡ.

Tóc dài của cô được búi lên, khăn voan thả xuống phía sau, váy cưới cúp ngực, cổ thon vai nhỏ, đường nét vai rất đẹp, bên trái ngực lộ ra hình xăm mờ mờ: một đóa linh lan và hàng chữ tiếng Pháp quấn quanh làn da trắng như sứ, dịu dàng mà chói mắt.

Trên bờ cát Trên bãi biển có một chiếc cổng vòm rất lớn kết bằng hoa linh lan và hoa dạ lan hương, thảm cỏ rải đầy cánh hoa, không xa là đường bờ biển, màu biển nhạt hòa lẫn vào đường chân trời.

Ôn Sơ Nịnh nhìn thấy Trần Nhất Lan từ xa, cô khẽ giơ bó hoa cưới lên vẫy tay.

Trần Nhất Lan cũng nhìn thấy cô, mỉm cười với cô.

Rõ ràng hai người đã nhìn nhau suốt bao năm qua nhưng khoảnh khắc ấy, Trần Nhất Lan vẫn chẳng thể rời mắt khỏi cô.

Ôn Sơ Nịnh cười rạng rỡ, môi đỏ răng trắng, gương mặt trái xoan nhỏ nhắn thanh tú, ánh mắt ngập tràn dịu dàng.

Họ quen nhau đến nay đã hơn hai mươi năm, yêu nhau được mười năm.

Mọi thứ đều vừa vặn.

Trong mười năm ấy, giữa họ chưa từng có điều gì gọi là tiếc nuối.

Trần Nhất Lan nhìn Ôn Sơ Nịnh đang đứng trước mặt, nụ cười cô rạng rỡ, xinh đẹp động lòng, anh vén chiếc khăn voan mỏng, ôm lấy eo cô rồi cúi đầu hôn.

Là cô gái anh yêu suốt mười năm qua, là người anh yêu cả đời.

Anh đã kết hôn cùng cô.

Bình Luận (0)
Comment