Thư Tình Không Tên - Mạnh Ngũ Nguyệt

Chương 91

Lễ cưới kết thúc đã tới tối, khách mời vẫn chưa tan hết, ven biển vẫn còn náo nhiệt, Trần Nhất Lan dứt khoát kéo Ôn Sơ Nịnh về nghỉ ngơi. Cô đã thay sang một chiếc váy đuôi cá ôm dáng, đi đôi giày cao gót, không tiện đi trên bãi cát nên dứt khoát tháo ra xách trên tay.

Trần Nhất Lan nhớ cô mỗi lần mang giày cao gót đều sẽ trầy đỏ mắt cá chân, phía trước còn một đoạn đường, anh liền bế bổng cô lên.

Ôn Sơ Nịnh tay xách giày, hôm nay cô uống một ly rượu vang, tâm trạng phơi phới, “Trần Nhất Lan, mình đi dạo bên biển một lát nhé?”

“Ừ.”

Trần Nhất Lan bế cô đi về phía một bãi biển vắng hơn, anh cởi áo khoác lót xuống cát, hai người ngồi cạnh nhau.

Trong màn đêm phía xa lấp lánh vài ánh đèn mờ, có lẽ là thuyền đánh cá ngoài khơi.

Ánh trăng trong vắt, sóng nước lấp lánh ánh bạc, từng đợt sóng vỗ vào bãi đá, triều dâng triều rút, tiếng cười nói từ xa vọng lại.

Ôn Sơ Nịnh nghiêng đầu nhìn Trần Nhất Lan, trên tóc cô vẫn còn gài chiếc khăn voan trắng.

Trần Nhất Lan cũng nghiêng đầu nhìn cô, Ôn Sơ Nịnh mỉm cười, lớp trang điểm nhạt nhẹ, vẻ đẹp dịu dàng thanh sạch, hơi gió đêm khẽ lướt qua, hơi thở của cô gần anh đến thế, mùi hương nước hoa thoảng quyện với chút men rượu, ngọt dịu mà cuốn hút. Cả buổi hôm nay Trần Nhất Lan không uống giọt nào, rất tỉnh táo.

Thế nhưng chỉ cần nhìn cô cười, lý trí của anh cũng như ngà ngà say.

Anh nhẹ nhàng nghiêng người tới gần.

Ôn Sơ Nịnh chống tay ra sau, theo phản xạ nhắm mắt lại.

Trần Nhất Lan bật cười khẽ, một tay giữ lấy sau gáy cô, cúi người xuống, hôn lên môi cô.

Ôn Sơ Nịnh đưa một tay lên đặt lên vai anh, gió đêm lành lạnh, còn cơ thể dưới lớp áo sơ mi kia thì nóng rực, rắn chắc.

“Trần Nhất Lan,” Ôn Sơ Nịnh ngước lên nhìn anh, vì trời lạnh nên chóp mũi anh hơi đỏ, sóng biển từng đợt dập dềnh đập vào đá ngầm xa xa, cô nói, “Chúng ta còn nhiều việc chưa làm lắm.”

“Sau này anh sẽ cùng em làm từng việc một.” Trần Nhất Lan cong môi cười, tay vuốt nhẹ má cô, “Về nhé?”

“Chờ chút nữa đi anh.”

“Ừm.”

Ôn Sơ Nịnh tựa vào vai anh, chiếc khăn voan trắng lay động trong gió, phía sau là ánh đèn chớp tắt bên bờ.

Sóng biển bất chợt tràn vào bãi, lướt nhẹ qua chân cô, hơi lạnh khiến Ôn Sơ Nịnh khẽ co người lại.

“Về thôi, lạnh rồi.”

“Đi.”

Trần Nhất Lan bế cô lên, Ôn Sơ Nịnh bất chợt nghĩ ra gì đó, từ chối để anh bế, “Sao thế?”

“Lâu lắm rồi anh chưa cõng em, cõng em về đi.”

Trần Nhất Lan cúi người trước mặt cô, Ôn Sơ Nịnh chẳng cần chờ lâu, ba bước hai bước trèo lên lưng anh, chiếc váy bó sát nên cô khẽ kéo tà váy lên một chút.

Cô tựa lên lưng anh, phía trước là con đường nhỏ dẫn về khách sạn, cô lén hôn lên má anh một cái, chóp mũi lạnh lạnh cọ qua làn da anh. Tay Trần Nhất Lan đỡ lấy khoeo chân cô, lòng bàn tay ấm áp.

“Lạnh không?”

“Không lạnh.”

Trên vai cô còn khoác áo khoác của anh.

Ôn Sơ Nịnh được anh cõng, nhìn về phía đám người xa xa, “Trần Nhất Lan, em thấy như mơ vậy.”

“Đăng ký kết hôn cũng một năm rưỡi rồi đấy,” Trần Nhất Lan nghĩ ngợi, “Thành vợ chồng già rồi.”

Ôn Sơ Nịnh bật cười, tay vòng qua cổ anh. Lần trước anh cõng cô là khi tiễn về nhà, lần này đã là vợ chồng rồi.

Phòng khách sạn đã được trang trí sẵn, đèn trần không bật mà chỉ có đèn viền âm trên trần hắt ra ánh sáng dịu nhẹ. Trên bàn là vài ly thủy tinh, nến thơm và vài bông hồng đỏ. Ôn Sơ Nịnh tháo chiếc khăn voan trên tóc xuống, chân trần bước lên tấm thảm.

Cô đưa tay ra sau kéo dây khóa váy, với không tới phần trên cùng, Trần Nhất Lan đi đến giúp cô kéo xuống. Ôn Sơ Nịnh quay đầu lại, có lẽ là do chút men rượu khiến cô bạo dạn hơn, hoặc có thể là vì lần đầu tiên được gần anh trong một không gian kín đến thế, lại còn hiếm khi thấy anh mặc sơ mi.

Mới kéo được nửa dây váy, cô đã ngồi phịch xuống sô pha, trước đó còn kéo nhẹ cà vạt anh một cái.

Trần Nhất Lan cúi người tới gần, gương mặt họ gần sát nhau, anh nhìn thẳng vào cô.

Tóc Ôn Sơ Nịnh búi suốt cả ngày, giờ vừa tháo ra, lọn tóc xoăn buông lơi đầy quyến rũ, xõa sau vai, hàng mi cong nhẹ, má ửng hồng vì hơi lạnh.

Ngón tay giữ lấy cà vạt anh của cô từ từ nới lỏng, một chiếc khuy sơ mi bất giác bung ra.

Trần Nhất Lan cúi xuống hôn cô, Ôn Sơ Nịnh đặt tay lên má anh, không dám đối diện với ánh mắt tràn ngập mê luyến ấy. Trần Nhất Lan cởi sơ mi ra.

Đường nét cơ thể anh rắn chắc gợi cảm, mạch máu lờ mờ nơi cổ, yết hầu khẽ chuyển động, xương quai xanh rõ nét, hơi thở lướt qua mũi cô, vừa nóng vừa dịu dàng.

Trần Nhất Lan giữ lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Nụ hôn vừa êm dịu vừa mãnh liệt, men rượu vẫn còn vương trong không khí.

Anh chống một tay bên sô pha, tay kia khẽ vén lọn tóc lòa xòa trên má cô.

Có lẽ do phản ứng với cồn, vành tai anh ửng đỏ, tay Ôn Sơ Nịnh nắm chặt trong lòng bàn tay anh, bất giác siết lại.

Ngón tay anh thon dài, lòng bàn tay khô ráo và nóng hổi, Ôn Sơ Nịnh vừa buông ra một chút, lại vô thức xoa nhẹ cổ tay anh, nắm chặt lấy.

“Ôn Sơ Nịnh,” tay anh lướt qua má cô, qua cằm cô, lướt tới đôi môi đỏ mọng đầy đặn kia, từng chút từng chút một dịu dàng m.ơn tr.ớn, giọng nói hòa tan tất cả yêu thương, “Anh yêu em.”

“Em cũng vậy.”

Ôn Sơ Nịnh nhìn vào mắt anh, khóe môi khẽ cong.

Trần Nhất Lan và Ôn Sơ Nịnh kéo dài kỳ trăng mật thêm một thời gian, phần lớn cũng là vì căn nhà vẫn đang trong giai đoạn sửa sang, còn kỳ nghỉ kết hôn của Ôn Sơ Nịnh là do Tạ Yến Lâm đặc cách phê chuẩn.

Khí hậu ở Bali ôn hòa, phong cảnh hữu tình, khách sạn hai người đặt có bể bơi ngoài trời riêng, trong khuôn viên còn có suối nước nóng.

Ôn Sơ Nịnh đặc biệt thích ngâm mình trong suối nước nóng vào ban đêm.

Trần Nhất Lan dẫn cô đến một danh thắng, nơi ấy có hồ động thiên nhiên, dòng thác cuồn cuộn đổ xuống từ bên trên, chỉ để lộ ra một khoảng tròn nhỏ ngoài trời.

Ôn Sơ Nịnh bơi không giỏi, dưới hồ lại gồ ghề không bằng phẳng, cô sẩy chân hụt xuống, sặc một ngụm nước, tóc ướt đẫm, bết dính vào sau gáy. Trần Nhất Lan tiến lại từ phía sau, nước quá sâu khiến Ôn Sơ Nịnh không dám xuống, vừa thấy anh liền như nắm được chiếc phao cứu sinh, cô lập tức nhào lên người anh, bám lấy không chịu buông.

Trần Nhất Lan bật cười khẽ, đích thân dạy cô bơi, Ôn Sơ Nịnh thì cứ ôm chặt lấy anh không rời.

“Phía trước sâu quá, em không xuống đâu.”

“Anh dạy em.”

“Không học.”

Ôn Sơ Nịnh vừa nói vậy, để thể hiện quyết tâm, cô vòng tay ôm lấy cổ anh. Vì xuống nước nên cô mặc một bộ đồ bơi buộc dây, cả người dính sát vào anh.

Trần Nhất Lan đỡ cô trong nước.

“Em muốn lên.”

“Sao em nhát gan thế?”

“Có anh là được rồi.”

Có Trần Nhất Lan thì mọi sự đều ổn.

Trần Nhất Lan bị phản ứng hiển nhiên ấy của cô chọc cười, để mặc cô bám vào eo mình. Ôn Sơ Nịnh sợ đến nỗi tim đập loạn xạ, nhưng vì có anh bên cạnh, cô mới cảm thấy an tâm đôi phần.

“Hôn anh một cái rồi anh đưa em lên.”

Trần Nhất Lan nhìn Ôn Sơ Nịnh, tóc cô đã ướt đẫm, mềm mại dính vào sau gáy càng tôn lên làn da trắng ngần.

Ôn Sơ Nịnh lườm anh một cái, hai tay nâng mặt anh lên, có phần hung hăng mà hôn xuống.

“Nhẹ chút thôi.” Trần Nhất Lan cố nén cười, “Dữ quá anh buông tay thật đấy.”

Ôn Sơ Nịnh theo bản năng rướn người lên, ôm chặt lấy anh hơn một chút.

Trần Nhất Lan thừa cơ chiếm chút lợi, lúc bế cô quay về, lòng bàn chân Ôn Sơ Nịnh hơi đau, Trần Nhất Lan cúi xuống kiểm tra, là do đáy hồ có đá cạnh sắc nên cứa vào một đường nhỏ.

Trần Nhất Lan liền đưa cô về khách sạn, xử lý sơ qua vết thương, băng lại một lớp gạc.

Ôn Sơ Nịnh ngồi trên sô pha, chân gác lên đùi anh, ngón tay vểnh lên, dáng vẻ nhõng nhẽo như một cô nàng nhỏ bé, “Trẫm bị thương rồi.”

Trần Nhất Lan ôm cô lại, Ôn Sơ Nịnh còn tưởng tiếp theo sẽ là một màn dịu dàng an ủi của anh.

Kết quả, anh bế cô lên đùi, cúi đầu hôn cô luôn, tay đặt trên chân cô, lòng bàn tay ấm nóng lướt nhẹ qua, khô ráo mà thô ráp. Ôn Sơ Nịnh véo má anh, “Anh đúng là chẳng nghiêm túc gì cả!!”

“Hửm?”

“Đáng lẽ anh nên quan tâm hỏi han một chút chứ?”

Ôn Sơ Nịnh vừa nói xong liền hối hận —

Trần Nhất Lan ôm cô ngồi trên đùi, một tay vòng qua eo cô, tay kia vuốt dọc mu bàn chân, lần theo đường cong ấy đi lên, lướt qua mắt cá chân nhạy cảm của cô.

Anh vừa v**t v*, ánh mắt vừa dịu dàng tha thiết nhìn vào mắt cô. Anh cất tiếng, giọng trầm thấp mà êm dịu: “Em đau ở đâu?”

Ôn Sơ Nịnh hít sâu một hơi, cảm thấy không khí lại chuẩn bị bị anh kéo lên cao trào, cô đập vào tay anh: “Em không đau nữa rồi, anh đừng dùng ánh mắt mê người như thế nữa.”

Ôn Sơ Nịnh và anh trải qua một kỳ trăng mật trọn vẹn suốt ba tháng.

Cả hai không lên kế hoạch cụ thể, muốn đi đâu thì đi đó. Lúc đó Chu Mộng nhắn tin cho cô, hỏi có muốn tới ăn một bữa cơm không.

Ôn Sơ Nịnh theo trực giác cảm thấy có chuyện.

“Mẹ, mẹ khai thật đi.” Ôn Sơ Nịnh nằm bò trên giường, Trần Nhất Lan ở bên cạnh đang nghiên cứu lịch trình.

“Là đính hôn.” Chu Mộng không giấu nổi nữa.

Ôn Sơ Nịnh cũng đã đoán được nên bèn hỏi ngày, Chu Mộng gửi địa chỉ và thời gian qua.

Ôn Sơ Nịnh nhanh chóng đặt vé máy bay, rồi gối đầu lên eo Trần Nhất Lan: “Mình đi nhé?”

“Ừ, em đi đâu anh theo đó.” Trần Nhất Lan chăm chú nhìn bản đồ.

Ôn Sơ Nịnh bật cười, ngẩng mặt lên nhìn anh, Trần Nhất Lan cúi xuống hôn cô một cái, bế cô lên, “Ngủ thôi.”

“Ừ.” Ôn Sơ Nịnh nằm sát vào anh, có lẽ vì cuộc gọi của Chu Mộng mà trong lòng cô dâng lên chút cảm xúc khó tả.

Tiệc đính hôn của Chu Mộng tổ chức vào tháng 8.

Tháng 7, hai người vẫn rong ruổi khắp nơi, cuối cùng vừa đến Anh, Trần Nhất Lan lại bị cảm nhẹ.

Ôn Sơ Nịnh cùng anh về căn nhà thuê, là một căn biệt thự nhỏ ở địa phương mà cô đặt trên Airbnb, chủ yếu vì ở đó rất thoải mái.

Ôn Sơ Nịnh bảo anh nghỉ ngơi nhiều hơn, Trần Nhất Lan thì nghĩ cảm mùa hè nhanh khỏi, mà thể lực anh vẫn tốt chán.

Anh vẫn cố gắng đi cùng cô đến một nhà hàng đã đặt.

Ôn Sơ Nịnh kiên quyết bảo anh về nghỉ, lúc cô thanh toán, Trần Nhất Lan ra ngoài một lát, Ôn Sơ Nịnh còn tưởng anh cuối cùng cũng chịu đi mua thuốc cảm.

Anh có hơi cố chấp, không thích uống thuốc khi bị bệnh — Có lẽ là thói quen để lại từ thời còn là vận động viên.

Lúc cả hai về đến nơi, Ôn Sơ Nịnh đun nước ép anh uống thuốc, nhưng hóa ra anh không hề mua thuốc cảm. Ôn Sơ Nịnh liền xuống siêu thị dưới nhà mua một hộp gừng, nấu nước gừng cho anh.

“Anh giải nghệ rồi còn kiểm tra doping không?” Ôn Sơ Nịnh bưng chén nước gừng vừa nấu xong lại, thổi nguội rồi đưa đến trước mặt anh.

“Không kiểm.”

“Thế vừa nãy anh đi mua gì vậy?” Ôn Sơ Nịnh ngồi bên cạnh, “Em còn tưởng anh đi mua thuốc cảm.”

“Đưa tay đây.”

“Làm gì?”

Dù thắc mắc, Ôn Sơ Nịnh vẫn đưa tay ra.

Trần Nhất Lan như làm ảo thuật, rút từ túi ra một chiếc hộp nhẫn, lấy một chiếc nhẫn từ bên trong, nhanh chóng đeo vào tay cô, sau đó ngoan ngoãn uống nước gừng.

“… Anh làm gì thế?” Ôn Sơ Nịnh cùng anh đi chơi khắp nơi, sợ làm rơi nhẫn nên cất kỹ trong túi.

Không ngờ anh lại tặng thêm một chiếc.

“Thất Tịch vui vẻ.”

“…”

Ôn Sơ Nịnh còn chẳng nhớ hôm nay là ngày gì.

Trần Nhất Lan uống xong nước gừng, ôm lấy cô dụi dụi, “Mai là khỏe thôi, chỉ là bị cảm nhẹ thôi mà.”

Ôn Sơ Nịnh mềm lòng, cúi đầu nhìn anh, khẽ nói: “Sau này anh đừng tặng nhẫn cho em nữa nhé, anh đã tặng em bao nhiêu chiếc rồi…”

“Em đeo mới đẹp.” Trần Nhất Lan nâng tay cô lên, hôn một cái, “Đeo kiểu gì cũng đẹp.”

Ôn Sơ Nịnh mỉm cười, véo má anh một cái.

Có lẽ vì luôn được anh nghĩ đến từng phút từng giây nên Ôn Sơ Nịnh cứ cảm thấy mình cũng đang ngày một yêu anh sâu đậm hơn.

Tiệc đính hôn của Chu Mộng tổ chức trong một nhà thờ nhỏ, rất đơn giản nhưng ấm cúng.

Chu Mộng chỉ mặc một chiếc váy lụa màu rượu vang ôm sát, tuy tuổi tác đã rõ nhưng bà chăm sóc rất tốt, vóc dáng vẫn đẹp, đứng cạnh Ôn Sơ Nịnh lại càng giống hai chị em.

Ôn Sơ Nịnh bị kéo qua chụp mấy tấm ảnh, người đàn ông kia đứng cạnh Chu Mộng, lịch thiệp và ôn hòa.

Khách mời phần lớn là đồng nghiệp và bạn bè của Chu Mộng.

Buổi tiệc cũng rất thoải mái, tổ chức trong sảnh lớn, người chú ấy lên phát biểu.

Chu Mộng ngồi ở phía dưới.

Bàn dài phủ khăn trắng, trên bàn bày đầy những bó hoa được phối hợp khéo léo.

“Yêu một người cũng là một sự lựa chọn. Là chọn một người mà bạn muốn chia sẻ cả cuộc đời, chia sẻ từng khoảnh khắc trong đời mình. Đúng người thì cho dù bao năm xa cách cũng gặp lại.”

Khi chú ấy nói đến đây.

Ôn Sơ Nịnh nghiêng đầu nhìn Trần Nhất Lan.

Trần Nhất Lan cũng vừa vặn đang nhìn cô.

Ôn Sơ Nịnh mỉm cười, bỗng nhớ lại rất lâu trước đây, sau kỳ thi đại học, cô đã đến xem anh thi đấu.

Trời cao trong vắt không gợn mây, anh đứng trước mặt cô, sau lưng là những chùm hoa tường vi nở rộ.

Trần Nhất Lan đứng đối diện cô, phóng khoáng và thuần khiết, khóe môi thấp thoáng ý cười, nói với cô, “Ôn Sơ Nịnh, cậu nói thử xem, suốt mười năm qua có chuyện gì tớ hứa với cậu mà không làm được không?”

Dù người có ở đâu, đang làm gì hay ở bên ai, tôi sẽ luôn luôn, thật lòng, chân thành yêu người một cách trọn vẹn.

Ôn Sơ Nịnh là như thế.

Trần Nhất Lan cũng như thế.

Bình Luận (0)
Comment