Dịch: Cải Trắng
Lộc Chi đứng dưới nhà đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi bay ra từ cửa sổ nhà mình. Ấy là hương vị độc nhất được làm ra dưới bàn tay của quý ông Lộc Dương, tức bố ruột của cô. Hai tay cô bận ôm một đống hàng chuyển phát nhanh, kịp thời lách người vào thang máy trước khi cánh cửa đóng lại.
Cô thở hắt ra một hơi, đang tính với tay bấm thang máy thì thấy nút tầng năm đã sáng đèn bèn rụt tay lại.
Tiếp đó, cô nghe thấy giọng một người đàn ông vang lên: “Cô lên tầng mấy?”
Cô cười đáp: “Tôi cũng ở tầng năm.”
Vừa dứt câu, người đàn ông quay ra nhìn cô, đúng lúc cô cũng có thể nhìn được gương mặt người đó từ phía chính diện.
Chỉ trong chớp mắt, cô thấy vô cùng hối hận, tại sao mình lại không trang điểm trước khi ra cửa lấy hàng chuyển phát nhanh chứ.
Sau khi tốt nghiệp, Lộc Chi cũng ở lại thành phố lớn mấy năm để phấn đấu. Tuy rằng tích cóp được chút tiền nhưng vẫn chưa đủ dư dả để có một cuộc sống thoải mái ở đấy, nên cô chọn quay lại thành phố nhỏ nơi mình sinh ra.
Về nhà được ở gần bố mẹ, cơm thì bón tận tay, lúc mua nhà xem giá mới thấy giá đất ở đây so với thành phố lớn phồn hoa tồn tại sự chênh lệch cực lớn, cuộc sống trôi qua khá an nhàn tự tại.
Ở đây chỉ có duy nhất một điểm không tốt, đấy là quá khan hiếm mấy anh đẹp trai. Đang ở một nơi rộng lớn chuyển tới một chỗ nhỏ hơn, đương nhiên tỉ lệ được thấy mấy anh đẹp trai cũng thu hẹp lại. Mẹ của cô, quý bà Mạc Trúc cũng vì chuyện chung thân đại sự của cô mà buồn thối ruột. Cơ mà mấy người bà định giới thiệu cho cô, chỉ cần xem ảnh thôi Lộc Chi đã gạt phăng đi luôn rồi, chứ đừng nói tới chuyện gặp trực tiếp.
Vậy mà lúc này đây người trước mặt lại quá đỗi hợp gu cô, thuộc tuýp người dễ khiến cô rung động nhất.
Cô lặng lẽ ngắm anh từ đằng sau, dịu dàng nói: “Thì ra chúng ta là hàng xóm, sao tôi chưa gặp anh bao giờ nhỉ?”
Người đàn ông đó nhìn cô mấy giây mới đáp: “Ở đây chỉ có bố mẹ tôi ở thôi, tôi không thường xuyên tới đây.”
“Ồ…” Lộc Chi ồ một tiếng thật dài, âm thầm thả lỏng tay làm nghiêng ngả “tháp” hàng chuyển phát nhanh, hộp giấy trên cùng không phụ sự kỳ vọng của cô rơi bộp xuống: “Ôi chao…”
Người đàn ông đó cúi người nhặt đồ giúp, cô thấy được bàn tay của người đó thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
Sau khi nhặt lên, anh lại lấy thêm một hộp đồ trong tay cô, nói: “Để tôi cầm giúp cô.”
Thoáng cái, trên tay Lộc Chi chỉ còn hai kiện hàng nhỏ, thoải mái hơn hẳn, cô quay qua cười nói cảm ơn: “Cảm ơn anh nhé.”
Thang máy rất nhanh đã tới tầng năm, bọn họ người trước kẻ sau nối đuôi ra khỏi thang máy. Ra bên ngoài, Lộc Chi quay sang bảo: “Đưa tôi đi.”
Người đàn ông đó nhẹ nhàng đặt lại hộp chuyển phát nhanh lên tay cô. Lộc Chi nói cảm ơn thêm lần nữa, anh ấy cũng lịch sự đáp lại một tiếng đừng khách sáo, rồi hai người xoay người đi về hai hướng khác nhau.
Lúc ra ngoài, Lộc Chi không đóng hẳn cửa mà chỉ khép cửa. Đặt được đống hàng chuyển phát nhanh xuống đất, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đến khi xoay người lại tính đóng cửa, vừa hay đúng lúc thấy cửa nhà đối diện khép lại.
“Con mua cái gì mà nhiều thế, ngày nào cũng cầm hàng chuyển phát nhanh về không ngơi tay.” Thấy cô về, quý bà Mạc Trúc, người mẹ ruột của cô đang ngồi trên sofa xem phim lại quay qua cằn nhằn như thường lệ.
“Công việc cần mà mẹ.”
Lộc Chi là một beauty blogger khá có tiếng trên weibo. Cô phải liên tục thử nhiều loại mỹ phẩm đến từ các thương hiệu khác nhau, đồng thời liên tiếp nhận được quà từ các nhãn hàng. Kể từ khi cô về nhà, trung bình một ngày ít nhất có một lần cô xuống lấy hàng chuyển phát nhanh.
Lộc Dương và Mạc Trúc không hiểu được công việc của cô nhưng hai ông bà vẫn đăng ký tài khoản vào xem video của con gái mỗi ngày. Mới đầu, hai ông bà còn cảm thấy công việc của cô không đàng hoàng, cơ mà sau khi biết một lần nhận quảng cáo cô kiếm được bao nhiêu tiền, hai người cũng không nói gì nữa, quay qua thúc giục chuyện kết hôn của cô.
Ngồi vào bàn ăn, Lộc Chi cắn đũa, mắt liếc ngang liếc dọc: “Mẹ ơi, nhà dì hàng xóm đối diện nhà mình có con trai ạ?”
Mạc Trúc như sực nhớ ra cái gì đó, vỗ đầu một cái: “Con không nói mẹ cũng quên béng mất. Mấy hôm trước dì ấy còn bảo muốn giới thiệu cho con và thằng bé làm quen nữa đấy. Thằng bé đó bằng tuổi con, trước kia cũng học trường THPT số Một đấy, có khi hai đứa còn quen nhau.”
“Tên anh ấy là gì ạ?”
“Hình như tên là… Lăng Hạc.”
Lăng Hạ?(*)
(*)Hiện tượng đồng âm khác nghĩa. Chữ Hạc /鹤/ trong tên nam chính và chữ Hạ /贺/ đều có phiên âm là /he4/ nhưng mặt chữ khác nhau, nghĩa cũng khác.
Lộc Chi cố nhớ lại cái tên đó trong đầu mình nhưng quả thực hồi đi học cô không biết người nào có tên này.
Không phải chứ! Theo lý thuyết, ở trường có một anh chàng đẹp trai ngời ngời như này cô sao có thể không biết mặt được.
Mà thôi cái này cũng không quan trọng, quan trọng là… giờ cô gặp được anh rồi.
Cô bật cười: “Dì ấy có hẹn thời gian gặp mặt để giới thiệu chưa mẹ?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Mạc Trúc ngẩng lên nhìn cô, lấy làm lạ: “Sao đây, sao lần này con lại tích cực thế? Không chê người ta không đứng đắn nữa à?”
Lộc Chi thầm nghĩ, này còn không phải vì con đã biết chắc người ta đẹp tới nghiêng trời lệch đất, chứ không phải “dưa vẹo táo nứt” hay sao.
Cô cười nịnh nọt: “Con cũng vì sợ mẹ lo cho con quá thôi, con cũng muốn nhanh chóng ổn định nữa.”
Không thể không nói, hiệu suất làm việc của bà Mạc Trúc rất cao.
Tối đó, Lộc Chi tắm xong đi ra, bà Mạc Trúc ngồi trên ghế sofa ăn hoa quả ông Lộc Dương gọt sẵn, nói: “Mẹ sang gặp dì Mạnh ở đối diện, bảo bà ấy đưa tài khoản wechat của con cho con trai bà ấy rồi, tí nữa con đồng ý với người ta là được.”
Lộc Chi vui vẻ ra mặt: “Dạ vâng.”
Mạc Trúc dặn thêm: “Con nói chuyện tử tế với người ta chút. Mẹ với dì Mạnh khá thân thiết với nhau, kể cả sau này hai đứa có không thành đôi cũng đừng để chuyện đó ảnh hưởng đến quan hệ của hai mẹ, biết chưa?”
“Con biết rồi mà.”
Lộc Chi về phòng, ngồi xếp bằng trên giường nhìn chằm chằm giao diện wechat.
Không bao lâu sau, quả thật có lời mời kết bạn gửi tới cô.
Avatar của người này là hình một chú nai trong rừng rậm, tên nick là ELK, tên tiếng Anh của loài đó(*).
(*)Theo như mình search google và baidu thì đó là loài hươu Père David, một loài động vật có vú thuộc họ Huơu nai, bộ Guốc chẵn. Mọi người có thể ấn vào link dưới đây để tìm hiểu nhé thêm nhé: https://vnexpress.net/loai-huou-giong-con-lai-cua-bon-loai-3994985.html
Thích nai vậy sao?
Tuy nhiên, Lộc Chi cũng không nghĩ nhiều. chăm chăm nhìn vào lời nhắn anh gửi kèm: Chào cô, tôi là Lăng Hạc.
Hoá ra là chữ “Hạc” này. Nhưng công nhận là tên sao người vậy, nhìn anh cũng hơi giống kiểu người không ăn khói lửa nhân gian.
Tin nhắn gửi kèm vô cùng nghiêm túc làm Lộc Chi bật cười thành tiếng.
Cô ấn chấp nhận, gửi kèm luôn meme hình còn mèo vô cùng dễ thương qua.
Anh đáp lại rất nhanh, đúng hai chữ: Chào cô.
Lộc Chi thở dài, người này chẳng thú vị tí nào.
Cô thản nhiên đáp lại: Chào anh, tôi tên là Lộc Chi.
“Tôi biết.”
Lộc Chi suy nghĩ một lát rồi nhắn tiếp: Cảm ơn anh hôm nay đã giúp tôi trong thang máy.
“Tiện tay thôi mà.”
Liên tục tìm đề tài để trò chuyện quả thật hơi mệt. Trước kia Lộc Chi luôn là người được theo đuổi, cô chỉ nói một câu thôi người yêu cũ đã có thể thao thao bất tuyệt nói với cô tận mười câu.
Lộc Chi nằm trên giường vắt hết óc suy nghĩ nói chuyện câu được câu chăng với anh, thầm nghĩ lẽ nào anh định để con gái ngỏ lời nhắc việc hẹn gặp mặt trước sao? Làm gì có cái lý đó chứ!
Cũng may, chẳng bao lâu sau Lăng Hạc đã nói: “Mấy hôm nữa cô có rảnh không? Chúng ta hẹn gặp uống cốc cafe chính thức làm quen.”
Cách anh nói chuyện nghiêm túc chẳng khác nào đang họp hội nghị, đến dấu chấm dấu phẩy cũng gõ hết sức chuẩn chỉnh, làm Lộc Chi không nhịn được phì cười.
Thật ra, cô rất ít khi tiếp xúc với tuýp nam sinh thế này. Từ nhỏ đến lớn, mẫu hình cô hướng tới luôn là kiểu con trai hơi hư hỏng một xíu, bạn trai người này còn xấu xa hơn người trước, nói chung là chẳng dính dáng một xíu nào tới kiểu ngoan ngoãn như anh.
Cơ mà năm nay Lộc Chi cũng 25 tuổi rồi, cô có thể phân tách rất rõ ràng giữa lý tưởng và hiện thực. Ai thích hợp để yêu, ai thích hợp để cưới cô biết rất rõ. Thế nên, cô luôn thấy ở một mặt nào đó cô hơi ích kỷ.
Trong kế hoạch được định sẵn của cô, 25 tuổi là thời điểm thích hợp nhất để kết hôn. Cô cần phải ổn định, mà Lăng Hạc lại là mẫu người mà cô thấy ưng mắt, có thể xem xét.
Hai người hẹn thời gian và địa điểm xong thì chúc nhau ngủ ngon.
Chẳng hiểu sao sau khi đặt điện thoại di động xuống, Lộc Chi lại thấy hơi hưng phấn. Có lẽ vì gương mặt của Lăng Hạc, nên dù tính tình anh có cứng ngắc, nghiêm túc cô cũng thấy cực kỳ thú vị.
Bất kể thế nào thì trước mắt cô cũng xác định được rằng, mình rất có hứng thú với anh.