Dịch: Cải Trắng
Sau khi nói chúc ngủ ngon với Lăng Hạc, Lộc Chi quay qua tìm cô bạn thân Sầm Tuyết tám chuyện.
Cô lạch cạch gõ bàn phím ảo trên điện thoại.
“Hồi học cấp ba, trường mình có ai tên Lăng Hạc không mày?”
Sầm Tuyết là cú đêm chính hiệu, chỉ một chốc sau đã nhắn lại: “Lạy mày luôn đấy, giờ mày tới trường THPT số Một hỏi trên dưới 10 khoá trở lại đây xem, có ai không biết Lăng Hạc không?”
Dữ như thế sao?
Lộc Chi không đồng tình với cách nói đó. Khoa trương quá thể rồi, từ lúc khoá của cô tốt nghiệp tới giờ còn chưa tới 10 năm đâu.
Ấy thế mà sau khi được Sầm Tuyết phổ cập tin tức, Lộc Chi tự dưng lại thấy có chút ấn tượng.
Hồi đó, Lăng Hạc là như một vị thần quanh năm luôn ngồi chễm trệ ở vị trí top 1 của khối khoa học tự nhiên. Đương nhiên, thứ khiến cho đàn em luôn ngưỡng mộ anh không chỉ có bảng thành tích chói lọi, mà còn vì gương mặt sáng ngời luôn được đề trên bảng vàng danh dự của trường, cho dù với kiểu chụp đó mà vào người khác sẽ thành tư liệu đen nhưng anh vẫn khiến người khác nhìn vào với hai mắt phát sáng.
Khi ấy, Lộc Chi thuộc khoa văn nên không mấy để tâm tới tình hình bảng thành tích của khối khoa học tự nhiên. Huống hồ lúc đó tâm trí cô còn chẳng đặt vào học tập, ngày nào cũng bận rộn yêu đương nhắng nhít với người yêu, cứ chia tay anh này là có ngay anh khác, rất ít khi có thời gian rảnh.
Theo lý thuyết, người có nhan sắc như Lăng Hạc chắc chắn phải để lại ấn tượng trong lòng cô, cơ mà có thể là do hồi đấy cô dễ bị hớp hồn bởi những nam sinh hư hỏng, hoàn toàn không có tí hứng thú nào với kiểu người cao ngạo như anh. Sau khi biết Lăng Hạc thuộc tuýp học sinh ngoan ngoãn, học giỏi là cô hết hứng thú liền, lâu ngày quên mất, càng chưa nói đến việc thời cấp ba của cô đã trôi qua 7 năm.
Cô không khỏi tiếc nuối, cảm thán mình lúc đó đúng là bị mỡ heo che mắt.
Lúc Lộc Chi tới quán cafe như đã hẹn đã Lăng Hạc ngồi ở đó.
Hôm nay gặp mặt, anh đổi sang mặc một chiếc áo gió dài, khác hẳn với bộ hoodie anh mặc trong thang máy hôm qua, trông chín chắn chững chạc hơn hẳn, thoạt nhìn càng tăng thêm vẻ nghiêm túc cấm dục.
Cô cũng biết ý ăn mặc chỉn chu, trang điểm cẩn thận một phen. Thường thì kiểu trai ngoan như anh chắc sẽ thích những cô gái dịu dàng nên cô chọn mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt, đeo những món trang sức đơn giản trang nhã.
Cô chậm rãi ngồi xuống, dịu dàng cười với anh.
Sau khi lịch sự chào hỏi xong, Lăng Hạc mở miệng nói: “Nếu đã biết rõ mục đích của đôi bên thì tôi xin phép vào thẳng vấn đề chính.”
Lộc Chi chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: “Được, anh nói đi.”
“Năm nay tôi 25 tuổi, hiện đang công tác tại viện bảo tàng thiên văn học, không có thói hư tật xấu, có một nhà một xe, tính tình có lẽ sẽ không được như đối phương mong muốn nhưng tôi sẽ cố gắng sửa đổi vì nửa kia. Còn về mặt thói quen sinh hoạt hàng ngày, tôi nghĩ chúng ta có thể dần dần ma sát hoà hợp. Tất nhiên, tôi xin thề sẽ tuyệt đối chung thuỷ với bạn đời của mình.”
“Nếu cô thấy không có vấn đề gì, chúng ta có thể đi đăng ký luôn.”
“Anh, anh nói gì cơ?” Lộc Chi trợn to hai mắt, chớp chớp liên hồi, mãi một lúc sau mới thốt được một câu: “Đăng ký á? Hôm nay luôn?”
Lăng Hạc uống một hớp cafe, gật đầu.
Lộc Chi nghi ngờ hỏi lại: “Anh không cần tìm hiểu qua về tình trạng của tôi sao?”
Lăng Hạc thoáng khựng lại, lịch sự hỏi: “Nếu như cô muốn chia sẻ.”
Lộc Chi hắng giọng, nói: “Hiện tại tôi đang làm beauty blogger, tuy không thể kiếm được nhiều như một vài đồng nghiệp cùng ngành nhưng vẫn đủ để tự nuôi sống bản thân. Điều này anh không phải lo. Tôi cũng không có đam mê gì xấu cả.”
Nói đến đây, cô chợt nghiêng đầu suy tư, chột dạ bổ sung: “Thi thoảng có ra ngoài uống rượu với bạn bè nữa.”
“Giờ tôi chưa có nhà cũng chưa có xe, à thật ra tôi cũng đang tính mua một căn nhỏ. Tính cách tôi thì tạm được, ừm…” Cô cố gắng nhớ lại những gì anh vừa nói: “Tôi cũng đảm bảo sẽ một lòng bạn đời của mình.”
Lộc Chi thấy hình như anh vừa mới cười, nhất thời bị gương mặt của anh mê hoặc.
“Tôi không có ý kiến gì.”
Lộc Chi sững sờ: “Tôi cũng thế.”
Điên rồi, đúng là điên rồi.
Mặc dù Lộc Chi tự thấy mình là một con người phóng khoáng yêu tự do, nhưng cô chưa bao giờ ngờ rằng có một ngày mình lại đăng ký kết hôn chớp nhoáng với đối tượng xem mắt, trong khi cả hai quen nhau chưa được ba ngày.
Mãi cho tới khi cô ngồi lên xe Lăng Hạc, rời khỏi cục dân chính về nhà, nhìn hai quyển sổ đỏ được đóng dấu mộc đỏ, cô mới hoàn hồn.
Cô nghiêng đầu hỏi: “Chúng ta kết hôn rồi sao?”
Lăng Hạc nghiêm túc lái xe, nghe cô hỏi vậy thì nghiêng đầu nhìn, nhếch môi cười nhẹ: “Ừm.”
Lộc Chi xoa xoa lồ ng ngực, thở hắt ra một hơi.
To gan quá, điên cuồng quá! Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Lộc Chi lại nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Thời kỳ phản nghịch của anh đến muộn hả?”
Lăng Hạc vẫn đang cười, có vẻ tâm trạng anh đang rất tốt: “Tôi không phản nghịch, bố mẹ tôi rất hài lòng với em.”
Quả thật, lần nào mẹ của Lăng Hạc, bà Mạnh Quân nhìn thấy cô cũng rất nhiệt tình hỏi han, đối đãi với cô chẳng khác nào con gái ruột.
Lộc Chi thở dài, cúi đầu nhìn hoa văn trên váy, không nói gì.
Thấy cô im lặng, Lăng Hạc nghiêng đầu bảo: “Xin lỗi em, tôi không cho em nhiều thời gian để suy nghĩ thấu đáo.”
Lộc Chi lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi tình nguyện mà.”
Người ta cũng đâu có trói cô mang tới cục dân chính, là cô nhất thời xúc động về nhà lấy sổ hộ khẩu mang tới đổi lấy một tờ giấy chứng nhận kết hôn mà. Tất cả những hành động đó, cô quy hết về việc mình bị sắc đẹp làm mờ con mắt.
Cơ mà sau khi tỉnh táo lại, cô cũng chẳng thấy hối hận gì, ngược lại còn thấy kích động và hơi hưng phấn, cả người lâng lâng như đang bay, lòng có chút hồi hộp, có lẽ là do đang khấp khởi chờ mong cuộc sống phía trước. Cô chưa hiểu chồng mình, cũng không biết cuộc sống về sau sẽ ra sao nhưng cô nguyện ý thử với anh một lần.
Mạc Trúc và Lộc Dương ra ngoài tới giờ cơm tối mới về. Lộc Chi lập tức cản ông Lộc Dương tính vào bếp nấu bữa tối, bảo bọn họ ra ngồi trên sofa, mình cũng ngay ngắn ngồi đối diện, nét mặt nghiêm túc.
Hai người họ rất đỗi ngạc nhiên, mơ hồ cảm giác có chuyện lớn.
Lộc Chi hít sâu một hơi, nói nhanh: “Bố mẹ, con kết hôn rồi.”
Bầu không khí lặng thinh trong ba giây.
Con người thường trong lúc rối loạn bề ngoài lại rất đỗi bình tĩnh. Mạc Trúc hít sâu một hơi, hỏi: “Với ai?”
Nói xong, Lộc Chi cũng thấy nhẹ nhõm hơn, giọng nói nghe nhẹ nhàng hẳn: “Với Lăng Hạc ạ.”
Mạc Trúc đánh bộp một cái vào lưng cô: “Giờ con muốn mẹ nói gì với con đây hả! Chuyện lớn như thế mà hai đứa không hó hé gì với phụ huynh hai bên, cứ tự tung tự tác quyết định, người mẹ này để trưng thôi đúng không? Tuy mẹ rất hài lòng về Lăng Hạc nhưng đó cũng không phải điều kiện cho hai đứa làm chuyện xằng bậy. Con hiểu người ta không? Hai đứa quen nhau bao lâu rồi? Hả? Chuyện hôn nhân cả đời người hai đứa lấy ra làm trò đùa à?”
Lộc Chi bị đánh mấy phát, đau quá né sang một bên: “Con biết rồi mà, không có lần sau đâu ạ.”
Mạc Trúc tức tới mức huyệt thái dương giật giật, nhắm mắt không nói gì, Lộc Dương ngồi cạnh nhanh chóng an ủi bà.
“Còn có lần sau? Con tính ly hôn lấy chồng khác à? Bố nói cho con biết, có chồng rồi thì sống cho tử tế, hôn nhân không phải trò đùa.” Việc đã tới nước này, ông Lộc Dương cũng không tiện nói nhiều.
Về phía Lăng Hạc, Lộc Chi cũng không biết anh giải thích thế nào với phụ huynh nhưng nói chung cuối cùng lúc hai gia đình ăn cùng nhau bữa cơm, bầu không khí rất hoà hợp, vui vẻ.
Người lớn hai bên chậm rãi tiếp thu sự thật, cực kỳ hài lòng với hôn sự của hai đứa con.