Thư Tình Tới Từ Vì Sao

Chương 3

Dịch: Cải Trắng

Vì đã là quan hệ sống chung hợp pháp nên ngay hôm sau bố mẹ Lộc Chi đã dọn hết đồ của cô, đuổi cô sang sống với Lăng Hạc. 

Thứ hai đầu tuần Lăng Hạc phải đi làm nên đành liên hệ với bên chuyển nhà qua giúp cô dọn đồ sang. Dù vậy nhưng có vẻ như anh vẫn thấy hơi áy náy vì đã không thể xin nghỉ giúp cô chuyển đồ. 

Lộc Chi không có món đồ nào quá to nhưng nguyên đống quần áo, mỹ phẩm đã chiếm đa số các thùng hàng.

Lăng Hạc đã nói cho cô biết mật mã để vào nhà là 58944. Cô không hiểu ý nghĩa của chuỗi số này lắm, dường như nó chẳng đại diện cho bất cứ một dấu mốc quan trọng nào. Có điều giờ cô cũng chẳng hơi đâu mà suy nghĩ đến nó, điều phiền muộn nhất lúc này là làm thế nào cô có thể dọn xong bao lớn bao nhỏ đồ này đây.

Cô gửi tin nhắn cho Lăng Hạc hỏi quần áo và đồ trang điểm của mình có thể để ở đâu.

Có vẻ Lăng Hạc đang làm việc nên phải một lúc sau mới trả lời cô: Em cất đâu cũng được.

Sau đó còn nhắn thêm một câu: Phòng cuối cùng bên trái là phòng của chúng ta.

Của, chúng, ta.

Cô không ngừng lặp lại ba chữ đó, mừng rỡ nằm trên sofa ngây ngốc nhìn hồi lâu.

Ban đầu cô có hơi lưỡng lự, không biết phải để đồ của mình ở đâu cho hợp lý. Dù sao thì nghiêm túc mà nói, cô và Lăng Hạc cũng còn hơi xa lạ.

Nhưng Lăng Hạc đã nói vậy thì cô không còn sự lựa chọn nào khác. Vì thế, cô dọn dần đồ của mình bỏ vào trong phòng Lăng Hạc.

Thiết kế căn nhà này giống y như Lăng Hạc vậy, cực kỳ nhạt nhẽo.

Mở tủ quần áo ra xem, cô mới thấy quần áo của anh quá đỗi giản dị, chỉ có mấy gam màu dễ mặc như đen, trắng, xám. Quần áo anh không nhiều lắm, tính ra thì vẫn còn trống hơn nửa tủ, như là để sẵn đó chờ cô treo đồ vào vậy. 

Cô vừa ngâm nga hát vừa treo đồ của mình vào trong, đồ nội y thì cất trong ngăn tủ thứ hai. 

Tủ quần áo với gam màu đơn giản ban đầu dần trở nên sặc sỡ nhiều màu sắc hơn với một đống quần áo đầy hoạ tiết.

Cô quay người đặt chai lọ mình hay sử dụng vào bồn rửa mặt, biến nơi vốn trống rỗng đó trở nên đầy ắp đồ.

Xong xuôi mọi thứ, tự dưng cô lại thấy hơi chột dạ. Suy cho cùng đây vẫn là nhà của Lăng Hạc, tuy rằng anh tỏ vẻ sẵn sàng đón cô đến đây sống với tư cách là nữ chủ nhân nhưng nhỡ đấy chỉ là lời nói khách sáo của anh thì sao? 

Thôi vậy! Lộc Chi lắc đầu bỏ qua. Lời là do anh nói, kể cả sau có hối hận cũng không thể để cô dọn hết đống đó ra ngoài được. 

Dọn đồ xong hơi mệt, cô ngả người lên sofa nghỉ ngơi. Một lúc sau, Lộc Chi quay ra gửi tin nhắn cho Sầm Tuyết, báo tin mình đã từ giã cuộc sống độc thân. 

Sầm Tuyết không thấy vấn đề gì lắm, hỏi lại: Lần này mày định yêu trong bao lâu?

Cô đáp: Không yêu chơi, tao kết hôn rồi.

Nhìn màn hình đầy dấu hỏi chấm và dấu chấm than, Lộc Chi không lấy làm bất ngờ, đây là phản ứng trong dự liệu của cô. 

“Lộc Chi, mày có còn coi tao là bạn thân không đấy? Chuyện lớn như thế mà đến giờ tao mới biết? Ai đấy? Tên gì? Đẹp trai không?” 

Lộc Chi vui vẻ đáp:

“Ngoài bố mẹ tao ra, mày là người đầu tiên biết tin này.”

“Là Lăng Hạc hôm nọ tao nhắc đến với mày ấy.” 

Không hiểu sao lúc gõ tên Lăng Hạc ra, Lộc Chi lại thầm thấy vui vẻ. 

Cuối cùng, vì chịu không nổi sự mè nheo của Sầm Tuyết, Lộc Chi đồng ý mời cô ấy ăn tối, trước mắt là thoả mãn được tâm hồn nhiều chuyện của cô bạn. 

Hai người họ tới dùng bữa tại một nhà hàng Nhật. Món Sukiyaki(*) trên bàn đang bốc hơi nóng nghi ngút, Sầm Tuyết uống rượu tới mức đầu óc lâng lâng, Lộc Chi cũng hơi chuếnh choáng nhưng tửu lượng của cô khá ổn nên vẫn giữ được tỉnh táo. 

(*)Món Sukiyaki: Sukiyaki là một món ăn Nhật Bản được chế biến theo kiểu nabemono. Món ăn bao gồm thịt được nấu chín từ từ hoặc ninh nhừ ở bàn, bên cạnh rau cùng các thành phần khác, cho vào trong một nồi sắt nông với hỗn hợp nước tương, đường và mirin.

“Ái chà, tao nói chứ mày giỏi thật đấy! Lăng Hạc là đoá hoa cao ngạo của trường chúng ta đấy, không ngờ cậu ấy lại bị mày “hái” mất.” Sầm Tuyết nhéo mắt Lộc Chi, lèm bèm nói. 

Lộc Chi tóm lấy tay cô bạn, bày tỏ rằng việc này mình cũng rất hoang mang: “Nhưng tao đã làm gì đâu, chuyện này rõ ràng anh ấy tự dâng mình tới cửa mà.” 

Tự dưng Sầm Tuyết bật cười, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Mà mày ngốc quá, đáng lẽ phải kiểm hàng trước khi kết hôn chứ, nhỡ cậu ấy không được thì sao?” 

Lộc Chi vỗ đầu Sầm Tuyết, trịnh trọng nói: “Làm người không thể quá tham lam. Tướng tá đẹp trai, có tiền, có việc là tốt rồi.” 

Sầm Tuyết cười khờ, đồng ý ngay: “Nói cũng đúng, dù gì nhìn gương mặt đó mày vẫn có thể an ủi tới cao trào mà.” 

Càng nói càng thái quá. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Lộc Chi đỡ lấy người cô bạn như muốn đổ rạp: “Thôi thôi, đến đây là được rồi, để tao đưa mày về.” 

“Thế mày về kiểu gì?” 

Lộc Chi thở dài: “Đương nhiên là tao gọi xe về rồi.” 

“Không được!” Tự dưng, Sầm Tuyết vung tay lên, cầm lấy điện thoại của Lộc Chi mở khoá: “Bây giờ mày có chồng rồi, phải gọi người ta tới đón mày chứ.” 

“Ông xã, tìm số được lưu tên ông xã.” Sầm Tuyết mở chức năng tìm kiếm bằng giọng nói ra tìm. 

Lộc Chi bất lực đỡ trán, tìm bằng từ “ông xã” thì còn lâu mới tìm được. 

Phải nói là cô hoàn toàn không biết gì về cuộc sống thường ngày lẫn công việc của Lăng Hạc. Giờ cô còn chẳng biết Lăng Hạc đã tan làm chưa, sao có thể tìm anh mà quấy rối chứ. 

Ngay lúc cô định cướp lại di động, chẳng hiểu Sầm Tuyết tìm thế nào mà ra được số của Lăng Hạc, nhấc máy gọi luôn.

“Alo? Anh là chồng của Tiểu Lộc đúng không? Tôi là bạn của Tiểu Lộc đây, cô ấy uống say rồi, anh tới đón đi.” Dứt lời, cô ấy ân cần báo luôn cả địa chỉ.

Một loạt động tác như mây trôi nước chảy. Lộc Chi ảo não lấy lại điện thoại di động: “Có khi anh ấy nghĩ tao bị thần kinh mất.” 

Nhưng ngẫm lại với những gì anh được dạy dỗ, thì cho dù người chồng mới nhậm chức này của cô có nghĩ như vậy thật, cũng không thể hiện điều đó ra ngoài. 

Sầm Tuyết say quắc cần cân nằm ngả ra cạnh cô. Lộc Chi cũng không biết Lăng Hạc có qua đây đón mình thật không nên quyết định ngồi thêm nửa tiếng nữa, nếu anh không tới cô sẽ tự bắt xe về. 

Trong khoảng thời gian ngồi chờ Lăng Hạc, cô không ngừng đấu tranh với suy nghĩ chắc anh sẽ không tới và hẳn anh không nghĩ như vậy đâu. Tuy không có cơ sở tình cảm nhưng dù gì bọn họ cũng là đôi vợ chồng mới cưới mà. 

Trong lúc mông lung với hai luồng suy nghĩ mâu thuẫn, Lộc Chi bất giác đã uống liên tiếp mấy ly rượu, đầu bắt đầu thấy hơi choáng váng.

Thật ra Lăng Hạc tới khá nhanh nhưng khoảng thời gian đợi chờ luôn khiến người ta nôn nóng. Cô càng uống càng tỉnh, thầm nghĩ tí nữa anh đến cô phải mắng anh một trận mới được, hoàn toàn đã quên mất việc thực chất hai người chẳng có tí tình cảm gì.

Ấy vậy mà đến khi Lăng Hạc đẩy cửa bước vào, oán khí của cô chẳng biết lại bay đi đâu hết.

Cô nhụt chí nghĩ, nhỡ như có một ngày Lăng Hạc khiến cô không vui, có lẽ anh chỉ cần dùng gương mặt này lượn lờ trước mặt cô hai lần đảm bảo cô sẽ tha thứ cho anh. 

Vẻ mặt Lăng Hạc toát lên sự lo lắng. Cô lơ mơ thầm nghĩ, anh đang lo lắng cho mình sao? 

Tới khi Lăng Hạc tới trước bàn, cô vịn bàn đứng lên, nhón chân ôm lấy cổ anh.

Lăng Hạc cũng không ngờ cô lại ôm mình nên phản ứng hơi chậm, nhưng tay vẫn vô thức đặt bên hông cô. 

Cô vươn tay chọc chọc ngực anh, tủi thân nói: “Anh làm chồng kiểu gì thế hả? Đến muộn quá, em cứ tưởng anh sẽ không tới.” 

Cô càng nói càng thấy ấm ức, bĩu môi mè nheo, viền mắt cũng đỏ hoe.

Cô thấy hình như mình cũng say rồi, không ngờ lại hùa theo Sầm Tuyết gọi anh là chồng.

“Xin lỗi em.” Anh dịu dàng vỗ về: “Lỗi của anh, là anh tới muộn.” 

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, từ ánh mắt lại dời xuống đôi môi hồng hào kia, đầu chợt loé lên suy nghĩ muốn hôn. Chợt, cô bụm miệng buông anh ra lui về phía sau, xoay người dùng sức lắc đầu.

Chờ đến khi thấy mình đã tỉnh táo hơn, cô đỡ Sầm Tuyết bên cạnh dạy, nói: “Làm phiền anh đưa cả bạn em về nhà nữa.” 

Giọng điệu của cô thay đổi quá nhanh, mới giây trước còn là cô gái nhõng nhẽo nằm trong lòng anh, giây sau đã trở mặt ngay đầy vẻ xa cách. 

Lăng Hạc lấy làm khó hiểu, vừa rồi mình làm gì khiến cô không vui sao?

Trái tim anh vì câu nũng nịu của cô mà đập thình thịch, nhưng cũng vì một câu nói của cô mà bình tĩnh lại ngay tắp lự.

Bình Luận (0)
Comment