Dịch: Cải Trắng
Sau khi đưa Sầm Tuyết về nhà, Lộc Chi yên lặng ngồi bên ghế phó lái, tựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bất chợt, cô thấy có hơi ấm phả vào mặt mình, tiếng nhạc du dương trong xe cũng bị tắt đi, xung quanh bỗng trở nên yên lặng lạ kỳ, ấm áp, dễ chịu đến không tưởng, làm con người ta mơ màng dễ chìm sâu vào giấc ngủ.
Cô không ngủ sâu nên lúc xe chầm chậm dừng lại đã mở mắt ra ngay, vừa mở là thấy xe đã dừng ngay ngắn trong bãi đỗ xe dưới gara.
Cô xoa mắt, tháo đai an toàn, ngay lúc chuẩn bị đẩy cửa xuống xe thì phát hiện Lăng Hạc đi vòng sang bên này.
Anh chống một tay lên xe, khom người, nhẹ giọng hỏi cô: “Em tự đi được không?”
Tất nhiên, tất nhiên là được rồi, cô đâu có say tới choáng người đâu.
Ấy vậy mà khi nhìn vào đôi mắt đẹp đến quá đáng của Lăng Hạc, cô chần chừ mất mấy giây rồi giơ tay, giả vờ mình đã say bí tỉ: “Muốn ôm cơ.”
Thế là, Lăng Hạc giơ tay ôm lấy cô như bế trẻ con. Hai chân cô vòng ra sau quắp lấy lưng anh, tay ôm cổ, mặt vùi vào hõm cổ cười trộm.
Lăng Hạc giữ nguyên tư thế ấy ôm cô vào thang máy. Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được rõ ràng cơ thể của con gái có thể mềm mại thế này. Chạm vào bất cứ chỗ nào của cô cũng thấy mềm mịn, tưởng chừng như sờ nắn một chút là véo ra nước vậy.
Lên đến nhà, Lăng Hạc thả cô xuống sofa rồi giúp cô cởi giày, đắp chăn lên.
Sự chăm sóc tận tình của anh khiến Lộc Chi hoang mang. Thì ra, kết hôn là như vậy sao?
Cũng không tệ nhỉ.
Một lúc sau, cô thấy mặt mình bị vỗ nhẹ một cái rồi nghe thấy giọng nói dễ nghe của Lăng Hạc: “Uống cái này trước được không em?”
Cô mở mắt ra, thấy trên tay Lăng Hạc là cốc nước pha mật ong.
Cô cực ghét mật ong. Luôn cảm thấy nó khó ngửi kinh khủng, uống trong miệng cũng thấy ngọt tới khé cổ.
Cô nhíu mày che mũi: “Không uống…”
Lăng Hạc không ngờ cô lại mè nheo chống cự như trẻ con, ngẩn cả người, song không thể làm gì khác hơi ngoài nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, uống một chút thôi được không? Nếu không… sáng mai dậy dạ dày khó chịu lắm.”
Cô nhếch miệng ngồi dậy, miễn cưỡng uống một ngụm nhỏ.
Thấy Lăng Hạc vẫn nhìn mình chằm chằm, cô chột dạ nói: “Anh nhìn em chăm chú thế? Em sẽ uống hết mà, anh đi tắm trước đi. Chờ lát nữa em còn tắm.”
Mạch suy nghĩ cực kỳ rõ ràng.
Lăng Hạc kiềm lòng không được nhéo mặt cô một cái rồi đứng dậy đi vào phòng tắm.
Thấy Lăng Hạc đi rồi, cô lập tức buông cốc nước, nằm vật ra trên ghế sofa.
Cô mơ màng ngủ mất nhưng giữa chừng lại tỉnh giấc vì mắc đi vệ sinh. Cô đứng dậy đi tới đẩy cửa phòng tắm trong lúc đầu óc không tỉnh táo.
Vừa mở cửa, cô trông thấy cảnh tượng Lăng Hạc tr@n truồng đứng dưới vòi sen.
Anh nghe động tĩnh quay người lại, bắt gặp khuôn mặt ngơ ngẩn của Lộc Chi.
Lộc Chi tay vẫn đặt ở chốt cửa, nhưng đã đánh mắt nhìn anh được một lượt từ trên xuống. Không ngờ bề ngoài trông gầy mà bỏ đồ ra lại cơ bắp vậy. Cô nhìn dọc theo cơ bụng đến đường nhân ngư, xuống tí nữa là thấy “món hàng” kinh người.
Cô nhíu mày, cơn buồn ngủ bay biến trong phút chốc.
Lăng Hạc nhìn cô, chưa kịp phản ứng gì Lộc Chi đã bình tĩnh đóng cửa lại, lui ra ngoài.
Ngoài cửa vang lên giọng cô nói: “Xin lỗi anh, em quên mất anh đang tắm.”
Lăng Hạc không nói gì, mặt đỏ tới tận mang tai.
Lộc Chi quay lại ghế sofa, lúc này đầu óc đã hoàn toàn tỉnh táo.
Nghĩ tới vừa rồi Lăng Hạc sững sờ đến mở to hai mắt, gương mặt đỏ bừng trong phút chốc, cô không nhịn được bật cười thành tiếng.
Quả là một người thật thà ngoan ngoãn mà. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Nhìn cốc nước đặt trên bàn, Lộc Chi phá lệ cầm cốc lên ngửa đầu uống ực một hơi cạn sạch.
Nhưng uống say vẫn không quên chẹp miệng ghét bỏ đặt cốc sang một bên.
Đến khi Lộc Chi đi tắm, Lăng Hạc mới phát hiện ra trong nhà có thêm không ít đồ thuộc về cô. Mọi thứ trở nên màu sắc hơn, tràn đầy sức sống.
Anh mở tủ quần áo ra xem thấy cô để rất nhiều loại váy bên trong. Sau đó không biết thế nào mắt anh lại liếc xuống chỗ đặt nội y, kiểu dáng cực kỳ đa dạng, màu sắc có đủ từ có ren, viền hoa, trong suốt,…
Anh hắng giọng, đóng cửa tủ lại.
Nghe tiếng nước chảy tí tách trong phòng tắm, anh hít sâu một hơi, ngồi tựa đầu vào thành giường đọc sách, muốn dời lực chú ý của bản thân.
Nhưng mọi cố gắng của anh đều hoá công cốc vào khoảnh khắc Lộc Chi mặc đồ ngủ bước ra.
Thật ra bình thường gu thời trang của Lộc Chi là theo phong cách gợi cảm, có mỗi hôm tới gặp anh là chịu trang điểm đàng hoàng, ăn mặc chỉn chu hơn chút.
Vì thế nên đồ ngủ của cô cũng giống như phong cách cô hay mặc. Váy tơ lụa màu đen cổ chữ V dài tới đùi. Phần ngực trắng nõn lộ ra phân nửa, lại vì bên trong không mặc đồ lót nên càng nhô ra rõ ràng hơn.
Anh mới ngẩng đầu nhìn lướt qua thôi mà lòng dạ đã rối bời, chữ trong sách chẳng biết đã chạy hết đi đâu.
Lộc Chi tắm xong tỉnh táo hơn hẳn, cô như phát hiện ra lục địa mới: “Anh bị cận à?”
Anh “ừm” một tiếng, không ngẩng đầu lên.
Anh cảm giác được cô bò lên giường nằm xuống cạnh mình, ngửi được mùi hương thơm ngát toả ra từ người cô.
“Mấy độ thế?”
“Mắt trái 1, mắt phải 2.”
“Ồ, vậy cũng không cận nặng lắm.”
Lộc Chi đắp chăn tới nửa mặt, mở to mắt lặng lẽ ngắm anh.
Đeo thêm cặp kính gọng vàng vào trông anh càng cấm dục, gợi cảm không tưởng. Cô không khỏi miên man suy nghĩ tới thứ mình không cẩn thận thấy trong phòng tắm lúc nãy, lòng chợt thấy rạo rực.
Lâu lắm rồi cô không thân mật với ai, không ngờ chỉ mới nghĩ có thế thôi dưới thân lại cảm thấy bốc hoả.
Cơ mà đây là lần đầu tiên cô đối mặt với Lăng Hạc trong tình cảnh như thế, thật sự không biết nên xuống tay thế nào.
Cô mở to mắt suy nghĩ lung tung một lúc thì nghe thấy tiếng Lăng Hạc đặt sách xuống, tháo mắt kính để lên bàn.
Sau đó, anh tắt đèn, mọi thứ chìm vào bóng tối, im ắng không tiếng động.
Hai người ngay ngắn nằm bên nhau, ở giữa có khoảng cách nhỏ.
“Anh có thấy phản cảm khi em ra ngoài uống rượu với bạn không?” Lộc Chi nhìn chằm chằm trần nhà, cất tiếng hỏi.
Thật ra, Lộc Chi không phải thuộc tuýp người sẵn sàng thay đổi tính cách vì đối phương. Từ trước tới giờ, nguyên tắc yêu đương của cô luôn là yêu được thì yêu, không yêu được thì tạm biệt, đừng ai hòng thay đổi được cá tính của cô. Nhưng giờ cô đã kết hôn rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bọn họ sẽ chung sống với nhau rất lâu, anh đã là một người dịu dàng chu đáo rồi thì để báo đáp lại, cô cũng không ngại thay đổi một chút để cả hai thấy thoải mái hơn.
Ấy vậy mà, cô lại nghe thấy Lăng Hạc bảo: “Không đâu, em cứ làm những gì em muốn làm đi.”
Trái tim Lộc Chi chộn rộn, không nói rõ được cảm xúc trong người là gì, chỉ biết bây giờ mình muốn gần anh thêm một chút.
Nhưng cô không nhúc nhích, chỉ cất tiếng gọi anh: “Lăng Hạc.”
“Hửm?”
Lần này cô lại không nói gì nữa.
Mở mắt ra, trong bóng tối, cô lờ mờ thấy Lăng Hạc nhổm dậy chống người bên trên cô, tay đặt bên vành tai nhưng cơ thể lại không đụng vào cô.
Anh hỏi: “Anh có thể hôn em không?”
Lộc Chi nhịn không được bật cười, đưa tay nhéo tai anh: “Lăng Hạc, chuyện này anh không cần lịch sự thế đâu.”
“Chúng ta là vợ chồng mà. Anh muốn làm gì em cũng được.” Tiếng nói cô dịu dàng như tiếng nước chảy.
Lăng Hạc thấy rõ đôi mắt cô như loé sáng trong bóng tối.
Anh cúi người kề sát môi cô, đặt một nụ hôn lên đó.