Dịch: Cải Trắng
Nụ hôn của anh rất dịu dàng. Anh cẩn thận ngậm lấy môi dưới cô m ơn trớn, tay lần mò vào bên trong làn váy vuốt v e đùi, sau đó sờ thẳng lên trên, đáp tay lên phần ngực phập phồng với đường cong đ ẫy đà dù có nằm thẳng cũng chẳng thể che giấu. Dù là miệng hay đôi tay đang hành động anh đều cư xử rất nhẹ nhàng, như thể sợ mình chỉ mạnh một chút thôi sẽ làm cô đau. Lộc Chi cũng nhận ra được lẫn trong sự quan tâm ấy là đôi nét ngây ngô.
Cô bỗng đảo khách thành chủ, áp anh dưới thân, ngón tay nhẹ lướt qua gò má anh: “Không lẽ đây là… lần đầu tiên của anh?”
Tuy bóng tối làm cô không nhìn rõ vẻ mặt anh nhưng cô cũng đoán chắc rằng anh đang đỏ mặt.
Tay cô bị tóm lấy. Không có câu trả lời nào cho câu hỏi vừa rồi. Anh tóm chặt lấy gáy cô tiến lên muốn tiếp tục hôn, cạy mở hàm răng cô không có chút kỹ xảo nào, so với vừa rồi còn mãnh liệt và vội vàng hơn.
Nhờ vậy cô càng thêm chắc chắn đây là lần đầu tiên của anh, đến hôn cũng vậy.
Cô yên lặng nở nụ cười trong bóng đêm, chủ động vươn đầu lưỡi quấn lấy lưỡi anh triền miên, tựa như đang vào vai giáo viên tận tình hướng dẫn.
Còn Lăng Hạc là một học sinh thiên tài với khả năng trời cho. Anh nhanh chóng nắm được cách hôn, chủ động vươn lưỡi thâm nhập khoang miệng cô, ngậm lấy lưỡi cô mà m út.
Có vẻ như anh rất thích hôn, cứ mải mê chạy theo tóm lấy đầu lưỡi cô, làm sao cũng không hôn đủ.
Lộc Chi có hơi khó thở. Cô lấy hai tay chống ngực anh, lui người về phía sau. Anh khựng lại, mơ màng hỏi: “Em không thoải mái à?”
Anh có hơi lo lắng, sợ mình không có kinh nghiệm, không cho cô được trải nghiệm tốt.
Cô mỉm cười, hôn nhẹ một cái vào môi anh như lời khen ngợi: “Rất thoải mái, em thích lắm.”
Lăng Hạc thở phào một hơi, sau đó lại nghe cô bảo: “Em muốn bật đèn.”
Cô muốn thấy mặt anh khi làm.
Cô muốn tận mắt trông thấy người bình thường nghiêm trang như anh khi rơi vào bể tình d*c sẽ như thế nào, chắc chắn là rất mê người.
Lăng Hạc dù không hiểu ý cô nhưng vẫn thuận theo đáp: “Được.” Sau đó, anh ôm cô ngồi dậy, tay không rời khỏi hông cô, duỗi tay còn lại ra mở đèn đầu giường lên.
Gian phòng loé lên ánh sáng mờ mờ, hai người đối mặt với nhau, Lộc Chi dạng ch ân ngồi trên người anh.
Anh thấy tóc tai cô xoã xượi, có lọn vắt qua vai, có phần lại đổ xuống dài tới eo, còn có thứ tròn trịa ở trước ngực hiện ra vô cùng sinh động.
Lăng Hạc nuốt nước bọt. Lộc Chi mỉm cười, tự tay cởi từng cúc áo ngủ của anh.
Lăng Hạc chợt nghĩ tới hồi cấp ba cô chưa từng liếc mắt nhìn anh một lần nào chứ đừng nói tới cười. Mặc dù mấy ngày nay, cô rất hay nở nụ cười dịu dàng thân thiết với anh nhưng lần nào cũng đều được tính toán sao cho chuẩn chỉnh nhất, nụ cười không chạm tới đáy mắt.
Chỉ có hôm nay uống say là cô khác hoàn toàn.
Biết làm nũng, biết nổi cáu, cư xử như một bé con vậy. Cuối cùng, anh cũng được một lần nữa nhìn thấy dáng vẻ sinh động ấy của cô.
“Không sao cả, để em dạy anh nhé.” Cô thì thầm bên tai anh.
Cô cởi áo anh, đẩy ngã anh xuống giường, bắt đầu hôn từ cổ hôn xuống, đầu lưỡi vờn quanh núm ngực anh trêu đùa.
Cơ thể anh không khống chế được mà run lên. Cô ngẩng lên nhìn thấy anh nhắm mắt cau mày, nhưng rất rõ ràng giờ phút này anh đang thấy thoải mái.
Cô tiếp tục tụt xuống dưới c ởi quần anh, vật thô cứng bên trong gấp gáp không chờ được lập tức bật ra ngoài.
Mặt anh đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hôi.
Cô rất thích cơ bụng của anh, săn chắc thanh tú chứ không kệch cỡm.
Cô tự c ởi quần áo của mình, trần như nhộng cưỡi lên người anh, kẹp vật thô cứng kia ở giữa hai đùi. Nhìn nơi riêng tư sạch sẽ, múp míp của cô, dường như máu toàn thân anh đang sôi trào.
Nơi riêng tư của cô dán chặt lên bụng anh không chút vật cản, ma sát qua lại.
Anh nhìn cô, bầu ng ực kia tựa như hai trái đào mật rung rinh theo nhịp di chuyển, càng nhìn càng thấy miệng đắng lưỡi khô.
Nơi đó của cô không ngừng tiết ra dâm thuỷ, chảy lên bụng anh, ẩm ướt mà nóng ran.
Cô thoải mái cất tiếng ngâm, tiếng không lớn nhưng uyển chuyển kéo dài, rất mê hồn người.
“Muốn em không?” Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Đầu ngón tay cô lướt qua đầu ng ực anh, nghe được tiếng rên.
Mặt của anh đỏ bừng, tựa như chàng thư sinh bị nữ yêu tinh hút hồn.
Thấy anh không nói gì, cô lại chọc vào ngực anh thêm mấy cái: “Anh nói đi, anh không nói em đứng dậy đấy.”
Nói xong, cô làm bộ muốn đứng dậy, cổ tay lập tức bị anh níu lấy.
“Muốn.” Anh dồn dập đáp: “Có muốn em.”
Anh rất ít khi nói ra những lời trắng trợn như vậy, nói xong cả người rạo rực hẳn lên.
Lộc Chi bật cười, cảm thấy trêu anh thế này rất thú vị.
“Thế sao? Vậy đáp ứng mong muốn của học trò vậy.”
Cô nói xong liền nhấc mông lên, cầm lấy vật thô cứng nào đó nãy giờ bị ngó lơ nhưng vẫn bừng bừng khí thế kề sát vào kẽ hở, sau đó chậm rãi ngồi xuống, dần dần nuốt chửng nó.
Tư thế này khiến cô dung nạp nó vào chỗ sâu nhất. Lúc ngồi hẳn xuống, Lộc Chi không kiềm được mà r3n rỉ thành tiếng, Lăng Hạc cũng nặng nề thở hắt ra.
Lộc Chi rất hài lòng với phản ứng của anh. Tay cô bắt đầu khua loạn trên cơ thể anh, c*n th1t ma sát vào tận hoa tâm theo động tác nhún nhảy của cô.
“Ư… ưm a…” Cô thoải mái kêu thành tiếng.
Cô nhấc mông rồi lại ngồi xuống, kẽ hở banh ra, mỗi lần nhún xuống đều đâm tới chỗ sâu nhất.
Mà bình thường Lộc Chi chẳng luyện tập thể dục thể thao gì nên chưa được bao lâu đã sức cùng lực kiệt.
Cô mềm oặt ngã úp trên người anh, yếu ớt nói: “Mệt quá…”
Người mới nếm trải sự thăng hoa này như Lăng Hạc nào có chuyện dừng ngay. Một tay anh ôm chặt hông cô, tay kia bấu vào mông, bắt đầu động thân ngược lên khiến chỗ gi@o hợp giữa hai người phát ra âm thanh “bạch bạch”.
Cô nghẹn ngào vùi đầu vào vai anh, tóc dài dính bết trên người đối phương, ngực bị đè ép.
Anh nhấp vừa mạnh vừa nhanh, song ngại mình phát huy chưa đủ tốt còn ôm cô ngồi dậy, ấn chặt cô ngồi khoá trên người mình. Lộc Chi không kìm được sự sung sướng lập tức ngửa đầu lên, mà anh lại cúi đầu tìm đến cặp đào đang đung đưa lên xuống.
Anh há miệng ngậm lấy, cô tự giác đung đưa cơ thể.
Anh trở mình áp cô dưới thân, cô lập tức dang rộng bắp đùi. Lăng Hạc cúi đầu hôn cô, bên dưới vẫn không thôi hành động.
Lộc Chi đã lâu không quan hệ với ai nên nơi đó chặt khít cứ như lần đầu, anh lại đâm vừa sâu vừa mạnh làm khoé mắt cô trào cả nước mắt s1nh lý, há miệng thở d ốc liên tục.
“Haaa… dừng lại… chậm chút…”
Lúc này anh đã ham mê tới đỏ mắt rồi nhưng nghe thế vẫn dần làm chậm lại, thong thả thọc vào rút ra, mà đã vào lại cắm nguyên cây.
“Thế này thì sao? Vậy được không em?” Anh dùng ngón cái lau đi nước mắt của cô, khàn giọng hỏi.
“Hu hu… Lăng Hạc…” Cô căn bản không suy nghĩ nổi, chỉ biết nức nở gọi tên Lăng Hạc.
Cô nằm trên giường kêu tên anh bằng chất giọng nũng nịu, Lăng Hạc cuối cùng vẫn nhịn không nổi mà làm nhanh hơn, cái sau còn đâm sâu hơn cái trước.
Cuối cùng Lộc Chi cũng chẳng biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào. Chỉ nhớ lúc kết thúc mình được anh ôm vào phòng tắm tắm rửa qua, nằm trong bồn tắm, cô cảm nhận được chỗ nào đó của Lăng Hạc vừa ngủ say lại có xu hướng ngóc đầu dậy.
Cô nằm trong lòng anh yếu ớt vỗ một cái, nói: “Em đầu hàng, mệt quá!”
Anh thuận theo đáp: “Được”. Sau đó quả thật không làm hành động quá trớn nào với cô nữa, nhưng hôn thì vẫn hôn, cô cảm tưởng như môi mình bị hôn tới sưng phù lên vậy.
Lộc Chi mơ màng nghĩ người này sao mà lạ thế, làm bạn giường mà dám hôn ư? Cơ mà nghĩ lại cô mới chậm chạp ngộ ra bọn họ không phải bạn giường mà là vợ chồng.
Cô không khỏi nhớ tới lời Sầm Tuyết nói hôm nay, thầm đưa ra kết luận trong lòng rằng, Lăng Hạc không chỉ có vóc dáng chuẩn mà thể lực cũng rất mãnh liệt.