Thư Tình Tới Từ Vì Sao

Chương 6

Dịch: Cải Trắng

Lộc Chi có cái tật cứ uống say là quên hết những gì xảy ra sau đó, tuy không phải quên sạch thật nhưng những gì còn nhớ cũng chẳng đáng là bao. Có điều, sau khi tỉnh lại, phản ứng cơ thể như muốn nói cho cô biết rằng đêm qua mình rất thoải mái, sung sướng. 

Lăng Hạc đã đi làm, cô miễn cưỡng mở mắt ra với lấy điện thoại trên tủ đầu giường. 

Có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, cô chọn mở xem của Lăng Hạc trước. 

“Trong bếp có canh cá nấu gừng, có thể giải rượu.” 

Vẫn lời ít ý nhiều như ngày nào, quy củ có cả dấu chấm câu.

Lộc Chi không khỏi bật cười. Không biết sao cô lại không muốn nói lời cảm ơn với Lăng Hạc lắm, thế là chỉ gửi qua cho đối phương nhãn dán hình chú mèo bắn tim. 

Mới đầu Lộc Chi đã nghĩ kiểu như bọn họ hẳn sẽ là một đôi vợ chồng tương kính như tân. Mặc dù sẽ phải thực hiện một vài nghĩa vụ vợ chồng nhưng cô cũng nghĩ coi như giải quyết xong thì mạnh ai nấy ngủ, mỗi người một góc giường. Nhưng tình hình tối qua lại không như vậy. 

Lộc Chi nhớ mang máng là hôm qua lúc hai người thân mật, Lăng Hạc rất thích quấn lấy cô hôn môi, hôn đến lưu luyến khó thể tách rời cứ như bọn họ là một đôi vợ chồng son yêu nhau thắm thiết vậy. Hơn nữa tối qua sau khi xong việc hình như anh đã ôm cô cùng nhau chìm vào giấc ngủ. 

Tất cả đều vượt ngoài phạm vi làm một đôi vợ chồng tương kính như tân của cô.

Tự dưng cô lại không biết phải đối mặt với Lăng Hạc thế nào. Dù sao bản thân cô cũng tự biết sau khi say rượu mình to gan cỡ nào nên cô dám chắc dưới tình huống say rượu như hôm qua, sau khi nhìn thấy cơ thể Lăng Hạc chắc chắn mình không giữ nổi vẻ rụt rè. 

Mặc dù cô đã yêu đương khá nhiều, trên giường chưa từng thể hiện sự rụt rè, lúc nào cũng thoải mái chơi tới bến nhưng cảm giác Lăng Hạc mang tới cho cô luôn có gì đó đặc biệt hơn chút. Mới đầu cô thấy anh nhạt nhẽo nhưng sau lại phát hiện ra trêu ghẹo anh là một việc vô cùng thú vị, cô không muốn sớm thế đã doạ người ta chạy mất. 

Mà hình như hôm qua người sướng không chỉ có cô, Lăng Hạc cũng rất thích thú.

Nghĩ tới đây là Lộc Chi dừng, không suy nghĩ quá sâu xa nữa. 

Lộc Chi là một người khá vô tâm, chẳng có chuyện gì có thể quấy nhiễu tâm trạng cô quá mười phút. Cô ở lì trong nhà cả ngày biên tập video đến năm giờ chiều mới nhận được tin nhắn của Lăng Hạc nói muốn cùng cô đến bệnh viện thăm bố mình. Lúc này cô như bừng tỉnh nhớ ra mình là người đã có chồng. 

Bố của Lăng Hạc là Lăng Chiếu vì ốm đau nên nằm suốt trong bệnh viện. Lộc Chi nghe mẹ anh kể mới biết trước đấy anh làm việc ở cục hàng không, chẳng qua là năm ngoái hay tin bố bị bệnh nặng anh mới về quê nhà, đã thế còn dứt khoát từ chức, quay về định cư nên mới chuyển qua làm việc ở viện bảo tàng. 

Lộc Chi chắc mẩm nguyên nhân khiến anh sốt ruột kết hôn phần lớn là vì bố. 

Khi kể, giọng điệu Mạnh Quân đượm vẻ tiếc nuối, hai ông bà luôn cảm thấy mình làm liên luỵ tới con. Lúc đó Lộc Chi nghe cũng không tiện bình luận gì, chỉ biết nắm chặt tay bà an ủi. 

Cô và Lăng Hạc đã kết hôn nên tất nhiên phải đến bệnh viện một chuyến thăm nom ông. 

Cô thay sang một bộ đồ trang nhã hợp gu để đi gặp người lớn. Quần ống đứng phối với áo khoác dạ dài bên ngoài, thoạt nhìn trưởng thành, chững chạc hơn hẳn. 

Lăng Hạc đỗ xe dưới hầm đợi cô. Khoảnh khắc nhìn thấy anh, đầu cô tự động loé lên hình ảnh ướt át tối qua. 

Nhưng thấy Lăng Hạc vẫn tự nhiên như thường ngày, cô cũng thoải mái ung dung lên xe. Người trưởng thành cả rồi ai chả có nhu cầu, chẳng có gì phải xấu hổ cả.

“Chú thích ăn gì hả anh? Tí nữa em mua ít hoa với trái cây vào.” Cô vừa thắt đai an toàn vừa nói. 

Trong lúc lái xe, Lăng Hạc có xắn tay áo sơ mi lên trên khuỷu tay một xíu, để lộ phần cánh tay nổi gân xanh, không khỏi làm Lộc Chi liếc mắt nhìn thêm mấy lần.

“Không cần, anh mua rồi.” 

Lộc Chi yên tâm hơn hẳn. Mua đúng lúc lắm, vậy cô chẳng còn gì phải bận tâm nữa. Cô yên lặng tặng cho Lăng Hạc thêm một điểm ở trong lòng. 

Bố Lăng Hạc nằm trên giường bệnh sắc mặt lộ rõ vẻ tiều tuỵ nhưng nhìn gương mặt ấy vẫn có thể dễ dàng mường tượng ra dáng vẻ ngày trẻ anh tuấn nhường nào. 

Lộc Chi trước giờ vẫn luôn là người rất được lòng các bậc bề trên, chỉ cần mở miệng gọi một tiếng “bố” đã khiến Lăng Chiếu cười tươi hớn hở. 

Lăng Chiếu hài lòng cầm tay con dâu, không khỏi cảm thán: “Tiểu Lộc à, con đừng chê Lăng Hạc nhà bố mẹ nhé, đều tại bố không tốt làm ảnh hưởng đến nó…” 

Lăng Hạc bóc xong quýt đưa qua, ngắt lời ông: “Bố…” 

Lăng Chiếu nhận quýt, xua tay bảo: “Được rồi được rồi, bố không nói nữa.” 

Lộc Chi cười nói: “Bố à, nếu Lăng Hạc không về đây thì sao gặp được con ạ.” 

Lăng Chiếu lập tức cười ha hả nói đúng. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Buổi tối trên đường lái xe về, Lộc Chi ngồi quay về phía cửa sổ ngắm đường phố lướt qua. Thành phố này nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ, nhưng so không thể phồn hoa tráng lệ như các thành phố tuyến đầu.

Cô liếc mắt nhìn Lăng Hạc đang chuyên tâm lái xe: “Giờ bệnh tình của chú cũng ổn định rồi, anh không hối hận vì đã buông bỏ hết mọi thứ bên kia à?” 

Lăng Hạc nhìn cô, không đáp mà hỏi ngược lại: “Sao lại gọi chú rồi?” 

Ngón tay Lộc Chi mân mê hoa văn trên túi xách: “Tại em chưa quen mà.” 

Lăng Hạc nhếch môi cười nhẹ: “Mới nãy không phải em gọi thuận miệng lắm à?” 

Cô thản nhiên nói: “Em muốn làm vui lòng ông ấy thôi.” 

Phải rồi, từ lâu Lăng Hạc đã phát hiện ra, một khi Lộc Chi muốn nghiêm túc làm vừa lòng một ai đó, sẽ chẳng ai chống cự lại được mà yêu quý cô. 

Lăng Hạc cười đáp vấn đề cô hỏi khi nãy: “Anh không hối hận.”

Lộc Chi gật đầu: “Con người không nên quá tham lam, được cái này mất cái kia, có qua có lại.” 

Nói xong, cô đắc ý nhướng mày: “Thế nào, tính giác ngộ của em cao không?” 

Lăng Hạc dằn lại xúc động muốn xoa đầu cô, cười “ừm” một tiếng. 

Hai người về đến cửa, Lăng Hạc kéo Lộc Chi đang định nhập mã lại, làm cô khó hiểu quay đầu nhìn anh. 

“Lấy vân tay cho em.”

Anh đứng sau như muốn ôm trọn lấy cô, Lộc Chi cảm giác quanh thân mình bị bủa vây bởi hơi thở của anh. 

“Em muốn lấy vân tay ngón nào?” 

Lộc Chi giơ ngón cái ra, anh thuận thế nắm lấy, đè ngón cái của mình vào ngón của cô kéo qua chạm vào phần cảm ứng.

Lộc Chi cảm nhận được hơi thở của anh phả bên tai mình. Hoàn toàn không có tâm trạng nghe chỉ thị, chỉ biết máy móc làm theo Lăng Hạc cho tới khi hoàn tất.

“Xong rồi.” 

Khi nói chuyện, môi anh như lướt qua chạm nhẹ vào vành tai cô, đáng xấu hổ nhất là cô vậy mà vì hành động đó mà bên dưới ươn ướt. 

Cô quay đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt anh. Anh vẫn nắm tay cô, ngón tay ấn nhẹ vào phần cảm ứng, “tít” một cái cánh cửa bật mở. 

Lộc Chi chủ động ngước lên hôn anh. 

Anh rất nhanh đã phản ứng lại, ôm lấy hông cô lôi người vào trong phòng, quay người đè cô lên ván cửa, hơi thở nóng bỏng quấn quýt lấy nhau, môi lưỡi giao triền. 

Áo khoác ngoài của Lộc Chi bị cởi ném trên mặt đất, áo bên trong cũng bị anh kéo khoá đằng sau lưng, với tay lên vuốt v . Anh nhanh chóng gạt quần áo của cô ra ngoài, để lộ bờ vai bóng loáng, tinh tế đặt từng nụ hôn lên đó. Quần áo cứ thế thi nhau rơi lả tả trên mặt đất. 

Anh cứng rồi. Lộc Chi đưa tay xuống c ởi thắt lưng, kéo khoá, tụt quần anh xuống chỉ trong tích tắc, động tác thuần thục đến ngỡ ngàng. 

Lăng Hạc thoát khựng lại. Tất nhiên bản thân anh biết phải có kinh nghiệm thực hành điêu luyện cỡ nào mới trôi chảy như vậy. 

Anh rất muốn hỏi cô rốt cuộc đã c ởi thắt lưng cho bao nhiêu người đàn ông nhưng sau cùng vẫn lặng im. Như vậy là được rồi, ít nhất bây giờ cô đang ở trước mặt anh, ở trong nhà anh.

Làm người không thể quá tham lam. 

Anh cố nhịn cơn ghen trào dâng trong lòng, sự dịu dàng ban đầu bất chợt trở nên thô bạo hơn làm Lộc Chi liên tục thở d ốc. 

Trên người Lộc Chi lúc này chỉ còn bộ nội y. Cách một lớp vải mỏng, anh chạm nhẹ vào nơi riêng tư thần bí ấy, tay còn lại kéo chiếc áo lót ren đen đang giấu đi đôi bồng đào tròn trịa. Vừa hở ra bên ngoài một xíu anh đã cúi người há mồm ngậm trọn nó. 

Trên cặp ng ực đ ẫy đà trắng muốt ấy xuất hiện vệt đỏ. Anh vòng tay ra sau tự c ởi áo lót cho cô. Nhưng có lẽ do không có kinh nghiệm nên anh bấm mãi nó không tuột ra, động tác không khỏi trở nên nôn nóng. 

Lộc Chi mỉm cười, vòng một tay ra sau nhẹ nhàng cởi nút móc, trêu ghẹo nói: “Học sinh giỏi sao lại không biết làm cái này vậy?” 

Anh không nói gì, cúi người chặn cái miệng không ngừng líu lo của cô, tay còn lại nhấc bổng cô lên di chuyển về phía sofa.

Bình Luận (0)
Comment