Thư Tình Tới Từ Vì Sao

Chương 7

Dịch: Cải Trắng

Lăng Hạc ngồi trên ghế sofa, Lộc Chi dạng ch ân ngồi trên người anh đúng vừa tầm để anh vùi mặt vào bầu ng ực sữa hít sâu một hơi, cảm nhận được mùi thơm thoang thoảng. 

Anh ngậm lấy núm ngực cô không chút do dự, dùng bên tay kia trêu đùa bầu ng ực sữa còn lại, k1ch thích Lộc Chi ngửa đầu r3n rỉ. 

Cô cảm nhận được dưới thân mình có nước chảy không ngừng, qu@n lót đã ướt đẫm, vì thế cũng chủ động cọ cọ nơi ấy vào bên ngoài đồ lót đang bao bọc lấy thứ c ứng rắn của anh. 

Lăng Hạc vén qu@n lót của cô sang một bên, với tay xoa xoa nơi tư m@t. Chỗ ấy vô cùng sạch sẽ, láng mịn không một cọng lông nào, đôi tay anh nhanh chóng ướt đẫm bởi mật dịch của cô. 

“Ưm… vào đi anh…” 

Cô khó chịu vặn vẹo cơ thể, kéo qu@n lót của anh xuống để thứ đồ kia bắn hẳn ra ngoài, đánh nhẹ một cái vào bụng của cô, đỉnh đầu còn đang tiết ra dịch thể. 

Cô tự tay tuốt hai cái, sau đó nhấc mông lên nhắm ngay miệng huyệt mà ngồi xuống. 

Tay cô bám lấy vai anh tự di chuyển lên xuống, bầu ng ực sữa trắng mịn cũng theo đó mà đong đưa. 

Cô mới động có mấy cái đã ghé đầu vào vai anh thấp giọng r3n rỉ. Lăng Hạc ôm cô xoay lại áp người lên ghế sofa, nâng chân, bắt lấy phần khom xuống dùng sức nhấp.

Chiếc sofa màu xám lông chuột hõm xuống vì sức nặng của hai người dồn lên. Anh vừa làm vừa chăm chú nhìn miệng huyệt trắng hồng của cô liên tục bị rút ra c ắm vào, đang hoàn toàn tiếp nhận anh. 

Quả nhiên, đàn ông luôn rất có thiên phú trong chuyện này, không thầy cũng hiểu, mới chỉ lần thứ l@m tình với nhau thôi Lăng Hạc đã hiểu hết những “ngón đòn” khiến cô sung sướng. 

Anh không ngừng rút ra c ắm vào, tay vẫn không quên xoa âm đ ế cô, khiến cho cô càng cảm nhận rõ hơn kh0ái cảm mãnh liệt. 

Cô thoải mái ngửa đầu không ngừng thốt ra tiếng kêu gợi cảm, chẳng ngại ngùng chút nào. Nhưng anh lại yêu chết cái dáng vẻ sướng như tiên của cô dưới thân mình. 

“Hu hu… sắp tới rồi… ưm a… ưm a a…” 

Đầu óc Lộc Chi trống rỗng, cô cảm nhận được nửa th@n dưới của mình run bắn lên. Lăng Hạc đột ngột rút ra, miệng huyệt cứ thế trào nước ra bên ngoài. 

Lăng Hạc cúi người, há miệng ngậm lấy huyệt nhỏ của cô, hứng toàn bộ nước vừa mới tiết ra. 

Sau đó, anh dùng ngón cái day kéo miệng huyệt, luồn lưỡi vào bên trong càn quấy. 

Lộc Chi nghe tiếng nước sột soát mới dần hồi phục tinh thần. 

Cô nhìn cái đầu đang chôn giữa hai ch@n mình, nghĩ tới mới nãy mình không khống chế được bản thân vì phản ứng s1nh lý, không khỏi có chút thẹn thùng. 

“Đừng li3m nữa…” 

Lăng Hạc không đáp, tiếp tục lấy lòng cô bằng hành động kia. 

Anh vừa tìm được điểm mẫn cảm của Lộc Chi, đầu lưỡi điên cuồng làm càn ở chỗ đó. 

Lộc Chi một lần nữa rơi vào bể d*c vọng: “Ưm… anh giỏi quá… Lăng Hạc…” 

Miệng huyệt phía dưới không ngừng tiết nước. Giờ cô cảm giác như người mình vừa được vớt ra từ nước vậy, chính bản thân cũng không hiểu chỗ này đào đâu ra nhiều nước thế. 

Thứ chất lỏng đó cứ thế chảy hết vào miệng Lăng Hạc, nuốt sạch. 

Anh dùng miệng và đầu lưỡi một lần nữa mang cô l3n đỉnh. 

Nếu nói hôm qua cô và Lăng Hạc làm với nhau lần đầu trong mơ màng, thì giờ đây cô đã đối diện với anh với tinh thần hoàn toàn tỉnh táo, được nhìn thấy một dáng vẻ khác khi sa vào tình d*c của đoá hoa lạnh lùng cao ngạo này mà người ngoài không thể nào thấy. 

Mê người muốn đoạt mạng.  Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Cuối cùng, Lăng Hạc thắt nút bao cao su chứa t1nh dịch ném vào thùng rác. Lộc Chi nhìn thứ chất lỏng màu trắng đục đặc sệt bên trong vật trong suốt kia, không hiểu sao lại nuốt nước miếng. 

Hai người mồ hôi ròng ròng nằm ôm nhau trên sofà chật hẹp. 

Lộc Chi cứ thấy quái quái sao đó, giờ quan hệ giữa hai người bọn họ gọi là gì nhỉ? Bạn tình hợp pháp? 

Nhưng bạn giường sau khi xong chuyện không phải nên mạnh ai làm việc nấy, tắm táp rồi đi ngủ sao? Sao giờ bọn họ còn nằm ở đây ôm ấp nhau thế này? 

Cơ mà cô cũng không bài xích chuyện này, cứ ôn một lúc vậy. 

Nghĩ vậy, cô lại nhích gần vào lồ ng ngực anh. 

Sau khi Lộc Chi kết hôn, quý bà Mạc Trúc bảo muốn chính thức mời Lăng Hạc một bữa, thế là cô quyết định cuối tuần này sẽ đưa anh về nhà. 

Từ sau khi hai người dọn về sống chung với nhau, họ đã đặt mua một chiếc bàn trang điểm để trong phòng ngủ. Giờ phút này đây cô đang ngồi trước bàn hoàn thành nốt công đoạn cuối cùng của việc “hoạ” mặt, đó là đánh son. 

Cô chọn tới chọn lui một lúc mới lôi ra được hai màu, thoa cả hai màu thành vệt lên tay xong quay qua hỏi Lăng Hạc đang mặc quần áo. 

Anh đang đóng cúc áo sơ mi, Lộc Chi nhảy xộc ra trước mặt, ngẩng mặt giơ tay có vết son trên mu bàn tay cho anh xem: “Anh thấy màu nào đẹp hơn?” 

Lăng Hạc nghiêm túc nhìn hai màu đỏ na ná nhau trên tay cô, mím môi, giả về tự hỏi trong chốc lát rồi chỉ bừa vào một màu. 

“Cái này đi.” 

Cô cầm lấy thỏi son có màu tương ứng, quệt hai cái lên môi rồi bám tay vào vai anh, nhón chân hôn chụt một cái lên môi đối phương. 

Ngoại trừ lúc hai người làm chuyện đó, đây là lần đầu tiên Lộc Chi chủ động hôn anh. 

Lộc Chi cũng không biết sao mình lại có hành động đấy, chỉ là thấy anh nên muốn làm như vậy, và cô đã làm thế thật. 

Thấy vành tai anh ửng đỏ như trong dự đoán, cô càng vui vẻ hơn. 

Rõ ràng lúc làm chuyện đó hành động “tàn nhẫn” hơn ai hết mà giờ mới hôn nhẹ một cái đã thẹn thùng. 

Cô chớp mắt, hỏi anh: “Em đẹp không?” 

Yết hầu anh căng chặt, thậm chí giờ anh còn đang muốn xem đồng hồ xem làm “một nháy” trước khi đi có kịp không.

Đáp án tất nhiên là không kịp, vì vậy anh chỉ có thể thành thật trả lời: “Đẹp.” 

Lăng Hạc vừa vào cửa Mạc Trúc đã cười không khép được miệng, càng nhìn càng hài lòng với chàng rể này. 

Lúc ăn cơm, Mạc Trúc đề cập tới việc tổ chức đám cưới.

Lăng Hạc đáp: “Nghe cô ấy hết ạ. Lộc Chi thích gì thì làm đó ạ.” 

Lăng Hạc và Lộc Chi trước giờ chưa từng bàn với nhau vấn đề này. Cô không nghĩ tới việc làm cái đó, nên vô thức nghĩ cả Lăng Hạc cũng cùng chung ý tưởng. 

Tuy rằng Lộc Chi sớm đã không còn là thiếu nữ ngây thơ hay mộng mơ nhưng chuyện như tổ chức đám cưới với vẫn là một giấc mộng của thiếu nữ còn sót lại, là một sự tồn tại thần thánh. 

Nếu cô và Lăng Hạc chỉ là cuộc hôn nhân tạm bợ đáp ứng nhu cầu hai bên đối phó với bố mẹ thì cũng không cần hôn lễ gì cho lằng nhằng. 

Ngồi ở đây chỉ có bố mẹ mình với Lăng Hạc, Lộc Chi cũng chẳng muốn che giấu, thẳng thắn đáp: “Con không muốn làm đám cưới.” 

Lộc Dương và Mạc Trúc hai mặt nhìn nhau, Lộc Dương lên tiếng trước: “Con bé này, sao lại không làm đám cưới hả?”

Mạc Trúc cũng lập tức phản ứng lại, nói hùa theo: “Đúng thế! Nhà chúng ta suốt bao nhiêu năm qua chẳng có tiệc mừng nào, mẹ còn đang chờ con lấy chồng để thu tiền cưới đây.” 

Lộc Chi không bận tâm, vẫn gắp đồ ăn: “Mẹ, giờ tiền con kiếm được dùng đưa mẹ đủ để mẹ không cần lăn tăn đến chỗ tiền mừng đó đấy.” 

Nói xong, cô liếc nhìn sắc mặt Lăng Hạc, có hơi u sầu. Không lẽ anh muốn làm đám cưới?

Nhưng ngay sau đó anh đã quay lại vẻ bình thản, không để lộ vui buồn, nói: “Không sao hết, Lộc Chi không muốn làm thì thôi.” 

Nếu cả đôi vợ chồng trẻ đã nói thế, hai ông bà cũng không tiện đôi co thêm, nhưng Mạc Trúc vẫn không kiềm được mà cằn nhằn Lộc Chi: “Con đấy! May mà có Lăng Hạc làm chỗ dựa.” 

Bình Luận (0)
Comment