Thư Tình Tới Từ Vì Sao

Chương 8

Dịch: Cải Trắng

Lăng Hạc uống chút rượu với Lộc Dương nên không được lái xe, Lộc Chi dứt khoát quyết định ngủ lại nhà một hôm. 

Lăng Hạc mặc tạm chiếc áo ngủ cũ của Lộc Dương. Lúc đẩy cửa phòng ngủ Lộc Chi, anh thấy cô đang ngồi tựa vào đầu giường nghịch điện thoại. 

Áo ngủ của cô trông khá đáng yêu, quần cũng là loại quần dài kín đáo in hoạ tiết thỏ nhỏ màu hồng nhạt. Đôi chân trắng nõn sau lớp quần khẽ đung đưa. Kể cả có đang mặc chiếc quần rất đỗi bình thường, nó cũng chẳng ngăn được đường cong mượt mà ôm từ phần mông xuống, dáng người hết sức ma quỷ. 

Anh nhẹ nhàng vây lấy cô từ phía sau, cắn lỗ tai cô: “Đang xem gì thế?” 

Lộc Chi giật bắn mình khi hơi thở nóng rực của anh bất ngờ phả vào người, quay đầu nói: “Anh say rồi à?”

Bọn họ mới kết hôn chưa được mấy ngày, nhưng chỉ trong bằng ấy thời gian thôi đã có được nhiều trải nghiệm hết sức phong phú. Có điều lần nào cũng là Lộc Chi chủ động, chứ anh không hề có tính tự giác chút nào. 

Anh không trả lời câu hỏi mà cúi xuống ngậm lấy môi cô. 

Trên người anh đã không còn mùi rượu, chỉ còn lại hương sữa tắm dịu nhẹ thoang thoảng. Lộc Chi cùng anh hôn môi, chẳng được bao lâu qu@n lót lại ướt đẫm. 

Trước kia Lộc Chi cũng không ngờ mình lại dễ bị khơi gợi hứng thú như thế. Dường như kể từ sau khi kết hôn với anh, chỉ cần nhìn thấy gương mặt đó thôi là cô “lên cơn” luôn rồi. 

Anh tự cởi áo ngủ của mình rồi tiện tay lột s@ch sẽ quần áo Lộc Chi. 

Cô nằm nhoài người trên giường, mặc anh lưu lại từng cái hôn thân mật trên tấm lưng nhẵn nhụi mịn màng. Anh cứ thế dịch xuống dần theo sống lưng tới hông, hôn đến tận xương chậu. 

Lộc Chi không nhịn được rên thành tiếng. 

Anh vươn tay ra trước ngực cô nắm lấy thứ mềm mại kia, đầu lưỡi đảo quanh li3m dọc vành tai cô. 

“Phòng ngủ em cách âm tốt không?” 

Giọng anh khàn đặc, miệng vẫn ngậm tai cô mà gặm nhấm. 

“Ưm a…” Lỗ tai là điểm nhạy cảm của cô, làm cô không kiềm được mà r3n rỉ: “Cách âm không tốt…” 

“Vậy chút nữa em kêu nhỏ thôi nhé.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Trước kia mỗi lần lên giường Lăng Hạc luôn giữ im lặng, ít nói, phần lớn thời gian đều im im ấn chặt cô ở trên giường mà “làm”. Chỉ khi anh muốn đổi tư thế mới dịu dàng hỏi cô như này có thích không, có thoải mái không. 

Cơ mà nay có vẻ nhờ tác dụng của rượu nên anh chủ động hơn hẳn, hành động có phần ph óng túng hơn. 

Lộc Chi yêu chết sự tương phản chết tiệt ấy, dưới thân càng ướt thảm hơn. 

Lăng Hạc dùng một tay bóp m ông cô, động thân một cái, vật to dài kia lập tức tiến sâu vào cơ thể cô. 

Anh cúi người ôm chặt lấy cô từ phía sau, khiến cơ thể không còn chút khoảng cách nào với đối phương. 

Anh bắt đầu ra vào nhịp nhàng trong cơ thể cô. Cũng chính vì thế mà chiếc giường gắn bó với Lộc Chi cả thời thơ ấu không chịu được tải trọng mà kêu kẽo kẹt. Đầu giường thậm chí còn vì động tác của anh mà đập vào thành giường, tạo thành âm thanh không nhỏ. 

“Xuống dưới giường được không em?” Anh vùi mình vào cơ thể cô, cắn nhẹ lỗ tai người bên dưới trưng cầu ý kiến. 

“Ừm…” Cô yếu ớt đáp lại câu hỏi của anh. Tự dưng anh dừng đột ngột khiến cơ thể trống rỗng, vô thức xoắn chặt lấy anh ở bên trong. 

Anh bế cô lên. Tay cô chống lên bàn sách, để anh ở phía sau tiếp tục hành động. Anh động không nhanh nhưng cắm sâu, thong thả đi vào rồi lại rút ra nguyên cây, sau đó lại thọc thẳng vào. 

Anh nhấn vừa sâu vừa mạnh khiến Lộc Chi có chút không đỡ được, cắn môi vẫn bật ra tiếng nức nở. 

Lăng Hạc ở phía sau với tay bịt miệng cô lại. Lòng bàn tay ấm nóng của anh đè lên đôi môi xinh đẹp mềm mại của cô, th@n dưới lại động nhanh hơn một chút. 

Mọi thanh âm của Lộc Chi đều bị kẹt lại ở miệng, cô vươn đầu lưỡi li3m nhẹ khe hở ngón tay anh. 

Lăng Hạc xoay người lại để gương mặt ấy đối diện với mình, vài sợi tóc bết mồ hôi dính lên khuôn mặt ửng hồng, bên dưới nhớp nháp khó tả. 

Anh không tạm dừng quá lâu mà nâng một chân cô lên, tiếp tục đi vào từ chính diện. 

Cô cắn môi gắng hết sức để bản thân không phát ra âm thanh, phần môi bị cắn chặt đến mức trắng bợt không chút huyết sắc. Ma xui quỷ khiến thế nào Lăng Hạc vươn tay m ơn trớn môi cô. Cô mở mắt ra, thôi cắn môi, nhìn anh với ánh mắt mơ màng. 

Chợt, Lăng Hạc xúc động muốn đè cô xuống chơi tới “hỏng” thì thôi. 

Nghĩ vậy, tay anh duỗi ra thọc vào miệng cô đè lên lưỡi. Cô thấy thế cũng ngoan ngoãn li3m láp ngón tay anh, đầu lưỡi đánh vòng giữa ngón trỏ và ngón giữa, làm ngón tay thon dài của anh ướt nhẹp. 

Dưới thân anh động càng lúc càng nhanh, tiếng nước ướt át không nói thành lời, trên bàn thấm đẫm d@m dịch chảy xuống từ chỗ gi@o hợp của hai người. 

Anh tự thấy bản thân lúc này không khác nào một động vật hoang dã bất kham, hoàn toàn bị chi phối bởi d*c vọng, bỏ qua hết thảy, chỉ muốn mạnh mẽ chơi cô. 

Ngón tay anh liên tục ra ra vào vào trong miệng cô, bắt chước tư thế gi@o hợp ở phía dưới. Cô nhỏ giọng nức nở, nước miếng không kịp nuốt theo đó mà chảy xuống. Anh cúi người quét sạch, rồi rút ngón tay ra, hôn cô. 

Toàn thân hai người tr@n trụi nhưng hoàn toàn không cảm thấy lạnh vì nhiệt độ trong phòng không ngừng tăng cao làm cả người nóng bừng. 

Vào lúc anh chuẩn bị bắn, Lộc Chi cảm giác được mình bị ghì chặt lấy, trong lúc kịch liệt bên tai vang lên tiếng gọi “Chi Chi” đầy dịu dàng lưu luyến, khiến cô nhất thời không phân rõ được đâu là thật đâu là ảo.

Xong xuôi, Lăng Hạc ôm Lộc Chi sức cùng lực kiệt trở lại giường, còn bản thân ra lau sạch bàn và mặt sàn rồi cũng lên giường ôm cô đi vào giấc. 

Cuộc sống của Lộc Chi sau kết hôn về cơ bản chẳng khác gì trước kia. Ban ngày Lăng Hạc đi làm là biến mất dạng, cô thì thường xuyên ở nhà nghiên cứu các cách trang điểm khác nhau, quay video rồi biên tập. 

Nếu nhất định phải tìm điểm khác biệt thì đấy chính là gần như ngày nào cô cũng được “trả bài”. Lần nào lần nấy đều khiến cô sung sướng thoải mái. 

Lần đầu tiên của cô tới sau khi cô lên đại học không lâu. Hồi đó thi thoảng một tuần cô lại cùng bạn trai ra ngoài thuê phòng 1-2 lần. Ở phương diện này bảo cô nhu cầu cao thì không hẳn nhưng mà bảo ít h@m muốn cũng chả phải. Thường lúc nào tình cảm mãnh liệt cũng tới bến tời bờ một tí. Sau này tốt nghiệp ra ngoài đi làm, thuê trọ ở riêng cô cũng không muốn sống cùng bạn trai nên tuần chỉ hai, ba lần đu đưa bên ngoài. 

Nhưng kể từ khi ở bên Lăng Hạc, cô cứ có cảm giác mình muốn bao nhiêu cũng không đủ. Mỗi ngày nhìn thấy anh nghĩ đến chuyện đó. Thật ra Lăng Hạc ít khi chủ động đòi hỏi. Nếu không phải lúc hành sự anh cũng trầm luân chả kém gì cô thì cô cũng hơi nghi ngờ sức quyến rũ của mình đấy. 

Còn một chuyện nữa khiến cô ý thức được mình đã là người có gia đình, đấy là có lần sau một đêm hoan lạc phong túng, cô phát hiện ra không biết từ khi nào trên ngón áp út mình có thêm một chiếc nhẫn. 

Cô nằm yên trên giường, vươn tay ra khỏi ổ chăn, xoè năm ngón để ánh nắng bên ngoài bức rèm rọi vào chiếu sáng khiến viên kim cương trên đấy lấp lánh. 

Chả trách tối qua có lúc cô thấy ngón tay mình lành lạnh. 

Từ nhỏ, tính cách Lộc Chi luôn rất thoải mái, phóng khoáng, nhưng thật ra so với việc được cầu hôn công khai trước mặt nhiều người, cô lại thích những khoảnh khắc lãng mạn riêng tư chỉ hai người hơn.  

Có điều, cái này cũng không thể xem là cầu hôn được vì bọn họ kết hôn rồi. 

Thật ra ban đầu cô chẳng trông mong gì vào cuộc hôn nhân chớp nhoáng này. Nhưng quả thật không thể không thừa nhận rằng, lần kết hôn bốc đồng này lại mang đến cho cô nhiều ngạc nhiên vui sướng. 

Lộc Chi không nói rõ được cảm giác của mình với Lăng Hạc là gì nhưng cô có thể chắc chắn một điều rằng mình thích ngủ với anh. Thích anh ở trên giường luôn dịu dàng săn sóc cảm nhận của cô. Cũng thích anh khi say đối xử với mình hơi thô bạo một xíu. Mỗi một cảm giác đều mang tới cho cô vô hạn kh0ái cảm. 

Nói thật, Lộc Chi thấy quan hệ giữa mình và Lăng Hạc càng giống bạn giường cố định hơn. Ban ngày gần như chẳng gặp mặt, tối dư chả mấy thời gian đã lao vào l@m tình. Cơ mà cũng may cho cô một điều, cuộc hôn nhân như “xé túi mù” này vẫn khá hợp tình, ít nhất là anh và cô rất hợp nhau trong khoản giường chiếu. 

Bình Luận (0)
Comment