Dịch: Cải Trắng
Đến tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ xong Lộc Chi tính đem rổ quần áo bẩn đi giặt.
Lúc cầm áo khoác Lăng Hạc lên, cô theo thói quen mò mẫm kiểm tra đồ trong túi, phát hiện bên trong có hai tấm vé.
Là vé vào buổi toạ đàm thứ bảy này tại bảo tàng thiên văn học.
Cô hưng phấn cầm lấy nó chạy thẳng tới phòng làm việc, Lăng Hạc lúc này đang đeo kính ngồi xử lý công việc trên máy tính. Cô rất thích nhìn anh mỗi khi đeo kính, trông vừa cấm dục lại có chút gì đó mong manh.
“Gì đây anh?” Cô chống tay lên trên bàn, tay kia quơ quơ hai tấm vé trước mặt anh.
Váy ngủ dây của cô vốn cổ đã thấp nay cô đứng thế từ góc của Lăng Hạc nhìn xuống quả thực “đồi núi nhấp nhô” phía trước đúng bao trọn trong tầm mắt.
Lăng Hạc gỡ kính ra, nhéo sống mũi, nói: “Viện bảo tàng đưa, mỗi người được phát hai vé cho gia đình.”
“Sao anh không nói cho em biết? Chẳng lẽ em không phải người nhà của anh ư?” Cô bĩu môi cố ý hoạnh hoẹ.
Ánh mắt quét ngang qua cổ áo cô và rời đi rất nhanh. Khi thấy có sợi tóc loà xoà vướng bên hông cô, anh toan đưa tay gạt nó đi, nhưng Lộc Chi lại hiểu lầm, tưởng anh muốn ôm mình thế là thuận thế ngồi luôn lên đùi Lăng Hạc.
Lăng Hạc cứng người, sau đó từ từ gạt tóc ra chỗ khác trước mắt cô.
Cô cũng ngẩn người. Biết mình hiểu sai ý anh, mặt cô lập tức đỏ ửng, ngước lên đúng lúc thấy Lăng Hạc đang buồn cười nhìn mình.
Cô ngượng ngùng toan đứng dậy khỏi người anh lại bị cánh tay ai đó ghì chặt eo. Lăng Hạc cúi người vùi vào hõm cổ cô hít sâu, ngửi được mùi sữa dưỡng thể cô vừa thoa lên người.
Lộc Chi lúc này mới ngỡ ngàng phát hiện ra tư thế của bọn họ rất đỗi thân mật, mà điều này lại làm hết sức tự nhiên. Thật ra, ngoài khoảng thời gian vận động trên giường, cô vẫn không quá quen việc làm một vài hành động thân mật bình thường như giữa vợ chồng, giữa các tình nhân với anh.
“Anh nghĩ em không hứng thú với cái đó.” Anh giải thích.
Lộc Chi bị kéo khỏi mớ suy nghĩ bòng bong, nói: “Đúng là ban đầu em không hào hứng lắm nhưng giờ em lại thấy rất hứng thú với diễn giả buổi toạ đàm hôm đó.”
Trên giấy mời có ghi người diễn thuyết tên Lăng Hạc.
Cô hỏi: “Thứ bảy này em tới nghe một lúc được không?”
Anh cười: “Tất nhiên rồi, chỉ cần em thích.”
Thú thật, nếu không phải vì Lăng Hạc, hẳn là cả đời này Lộc Chi sẽ không bao giờ đặt chân tới viện bảo tàng thiên văn học, một nơi dành cho những người tri thức. Kể cả có tới thì cũng chỉ đến chụp tấm ảnh đăng weibo là hết chuyện.
Lăng Hạc cho cô hai vé, vốn cô định mời Sầm Tuyết đi xem cùng nhưng ngặt nỗi cô ấy lại đang bị nhà tư bản “bóc lột”, đang trong giai đoạn nước sôi lửa bỏng nên cô đành một mình tới đây.
Cô đến khá sớm, buổi toạ đàm chưa bắt đầu nên có đi dạo loanh quanh một chút. Bên trong được bày trí khá cuốn hút, tạo được cảm giác vũ trụ mênh mông rộng lớn. Tất nhiên, cô đã chụp vài bức để kịp đăng weibo.
Toạ đàm bắt đầu, cô theo dòng người tiến vào bên trong thính phòng. Sau khi tìm được chỗ của mình, ngồi xuống, cô trông thấy Lăng Hạc chậm rãi đi lên bục.
Trên màn ảnh rộng là thước phim ghi lại toàn bộ quá trình con người dày công khám phá một góc nhỏ bé của vũ trụ. Mọi thứ đều sắp xếp theo một trật tự logic của dòng chảy lịch sử, tráng lệ và đầy chất thơ.
“Dù chúng ta ngẩng đầu là thấy mặt trời nhưng trên thực tế vật thể này lại cách chúng ta tới 150 triệu km.”
“Tưởng chừng như ngay trước mắt nhưng trên thực tế để những tia sáng từ mặt trời tới được Trái đất, chúng phải tốn 8,3 phút.”
Giọng nói trầm ổn, đầy sức cuốn hút của Lăng Hạc từ từ truyền tới bên tai cô, như vọng về từ chốn xa xôi ngoài vũ trụ. Anh đang thuyết trình song ngữ. Mỗi khi chuyển sang nói tiếng Anh, Lăng Hạc lại khiến cô bất giác nhớ tới những đoạn video tài liệu BBC mà giáo viên tiếng Anh từng cho họ xem hồi cấp ba.
Ban đầu, cô cũng chỉ là vì quá chán ru rú trong nhà nên mới tìm đến đây, muốn đổi gió chút tiện thể xem nơi Lăng Hạc làm việc. Nhưng không ngờ qua lời dẫn giải của anh, cô lại tự chìm đắm trong đó lúc nào không hay.
Và trong khoảnh khắc nhất thời ấy, cô như cảm nhận được anh chính là vầng thái dương kia. Anh toả sáng trong lĩnh vực mình theo đuổi, ánh sáng của anh chiếu rọi vào từng người nơi đây, đồng thời rọi tỏ cả cõi lòng cô.
Sau khi kết thúc toạ đàm, Lộc Chi đứng ở đại sảnh chờ Lăng Hạc tan làm. Nhờ vậy, cô liên tục nghe được tên anh qua miệng các nữ sinh đi ngang qua. Trái phải đều nghe nào là anh đẹp trai anh tài hoa, vân vân.
Chẳng hiểu sao nghe tới đây Lộc Chi lại thấy hơi hãnh diện. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Nơi đây bật hệ thống sưởi nên Lộc Chi cởi áo khoác ngoài, vắt hờ trên cánh tay. Chiếc váy bó hôm nay cô mặc ôm trọn đường cong quyến rũ, lớp trang điểm tỉ mỉ đến từng lọn tóc khiến cô dù đứng yên một chỗ cũng thu hút vô số ánh nhìn.
Từ nhỏ cô đã sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp rực rỡ nên dù là ánh mắt nhìn theo lén lút hay táo bạo cô cũng sớm thành thói quen rồi. Cô hất nhẹ mái tóc xoăn ra sau vai một cách tự nhiên, để lộ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út sáng lấp lánh dưới ánh đèn. Điều này khiến cho vài người đàn ông lưỡng lự tính đi ra bắt chuyện với cô, xin phương thức liên lạc, cuối cùng đành từ bỏ.
Cô đợi thêm một lúc thì trông thấy Lăng Hạc đi ra cùng một người phụ nữ. Người đó mặc trang phục cực kỳ tiêu chuẩn của dân công sở, đoán chắc là đồng nghiệp của anh.
Cô vẫy tay với Lăng Hạc, anh thấy thế lập tức đi tới chỗ cô. Người phụ nữ kia vẫn theo sát phía sau.
“Đợi lâu không?” Lăng Hạc đi tới trước mặt cô, hỏi.
Lộc Chi hơi ngẩng lên nhìn anh. Chẳng hiểu thế nào mà giờ nhìn anh, cô càng thấy đẹp trai hơn trước.
Cô lắc đầu: “Không.”
Người phụ nữ bên cạnh cười hỏi: “Cô là bạn gái của A Hạc à?”
A Hạc.
Khó nghe thật.
Lộc Chi vẫn giữ nguyên nét tươi cười dịu dàng ấy, toan trả lời thì Lăng Hạc xoay người qua đứng cạnh cô nói: “Đây là vợ tôi.”
Lộc Chi cực kỳ phối hợp mà ôm lấy tay anh.
Nụ cười trên gương mặt người phụ nữ kia thoáng cái trở nên cứng ngắc nhưng vì để giữ thể diện, cô ta vẫn tận lực làm như không có vấn đề gì: “Ồ, chào cô, tôi là đồng nghiệp của A Hạc, tên là Du Xảo.”
Lăng Hạc mới nhận việc tại viện bảo tàng khoảng một năm trước. Khỏi phải nói khi đó anh đúng chuẩn “chiếc bánh thơm ngon” trong mắt các đồng nghiệp nữ. Học vấn cao, có nhan sắc, có giáo dục, còn độc thân. Chẳng ngoa chút nào khi nói lúc đó tất cả các nhân viên nữ còn độc thân của viện bảo tàng ai nấy dù ít dù nhiều đều từng hăm he ý định nhào vào anh.
Vài người nóng lòng muốn thử, có người muốn nói lại thôi, người thì dũng cảm bày tỏ lòng thành nhưng ai cũng bị anh trực tiếp từ chối không lưu lại chút tơ vương.
Du Xảo thuộc trường phái không biểu hiện ý định quá rõ ràng, nhưng cô ta cũng không quá giữ kẽ tình cảm của mình. Thi thoảng, cô ta sẽ nói vài câu mập mờ làm người khác dễ liên tưởng, nhưng lúc nào cũng xen vào cực kỳ thích hợp, làm người ta không tóm gáy được đầu đuôi câu chuyện.
Thật ra, khoảng thời gian trước Du Xảo đã phát hiện ra trên ngón áp út của Lăng Hạc có đeo chiếc nhẫn kim cương này rồi. Tuy nhiên lúc đó cô ta lại nghĩ đó chỉ là trang sức bình thường nên không bận lòng, không biết chừng anh đeo ngón đó chỉ vì muốn đeo thôi.
Nhưng cô ta lại quên mất một điều, trước giờ trên người Lăng Hạc không bao giờ mang theo những thứ vô dụng. Kể cả có biết mà anh không nói, cô ta cũng có thể tiếp tục lừa mình dối người cho qua.
“Tôi tên là Lộc Chi.” Cô gật đầu với đối phương: “Cũng muộn rồi, chúng tôi xin phép đi trước nhé.”
Du Xảo gật đầu, cười vẫy tay bọn họ nói lời tạm biệt.
Cô ta cứ thế nhìn theo bóng dáng hai người đi xa. Nhìn Lăng Hạc lấy áo khoác từ tay Lộc Chi muốn mặc cho cô, bờ môi mấp máy nói câu gì đó, Lộc Chi thấy thế nghiêng đầu nhìn anh, bĩu môi trông có vẻ không tình nguyện, cơ mà cuối cùng vẫn ngoan ngoãn xỏ tay vào ống áo.
Lúc bọn họ bước ra khỏi cửa bảo tàng, mái tóc Lộc Chi bị gió thổi tung, chỉ cần có bóng dáng ấy thôi đã tạo ra sức quyến rũ khó cưỡng rồi.
Cô ta lặng lẽ cúi đầu, trong lòng đầychua xót. Lăng Hạc trông có vẻ cao xa vời vợi nhưng rồi vẫn chẳng thể thoát khỏi bản tính “xấu xa” của đàn ông, chỉ biết nhìn mặt mà chọn. Để rồi cuối cùng, anh vẫn bị mê hoặc bởi bình hoa rỗng tuếch mà thôi.