Thư Tình Tới Từ Vì Sao

Chương 10

Dịch: Cải Trắng

Mỗi lần đi cùng nhau, Lộc Chi đều rất hưởng thụ quãng đường cùng Lăng Hạc về nhà. Không biết có phải do anh cố tình điều chỉnh hay không mà cô luôn cảm thấy chỗ ngồi ở ghế lái phụ rất vừa vặn với mình, ngồi thế nào cũng thoải mái. Thi thoảng anh sẽ bật radio lên nghe, hoặc là nghe một vài ca khúc nhưng bài nào cũng chầm chậm là chính, thư thái hệt như anh vậy. 

Hồi đại học, Lộc Chi rất thích đi bar uống rượu nhảy disco với bạn. Chỉ cần là mấy hoạt động ồn ào nhảy nhót sôi động là sẽ có mặt cô. Sau này có lẽ do đã trưởng thành hơn, cô ít lui tới mấy chỗ đó, rảnh rỗi là ở lì trong nhà xem phim rồi ngủ. 

Vì cô làm blogger nên thu nhập hàng tháng cũng có chút gọi là nhỉnh hơn dân văn phòng, vậy nên nhiều khi có những bạn lâu lắm rồi không liên lạc lại lân la nối lại quan hệ tính vay tiền, thế nên dần dà cô không dây dưa gì với họ nữa. 

Mới bắt đầu, Lăng Hạc đã mang lại cho cô cảm giác ngoại trừ gương mặt điển trai kia, những thứ khác dù có phơi bày trước mặt cô cũng không có hứng thú tìm hiểu. 

Đẹp, đứng đắn và nhàm chán. 

Đó là ấn tượng đầu tiên của cô về Lăng Hạc. 

Cũng là hình mẫu trước kia cô không bao giờ có hứng thú. 

Nhưng kể từ khi sống chung với anh, Lộc Chi ngạc nhiên phát hiện ra rằng sống cùng anh vô cùng thoải mái. 

Anh nghỉ ngơi và làm việc theo quy luật, trầm ổn lặng lẽ. Còn Lộc Chi thì ngày đêm đảo lộn, không phân trước sau, ngày nào cũng như đánh giặc nhưng anh chưa bao giờ dùng giọng điệu bề trên giáo dục cô hay yêu cầu cô phải thay đổi. 

Cơ mà Lộc Chi cũng vô thức thay đổi thói quen qua sự ảnh hưởng của anh, tự cảm thấy sống có quy luật như anh chẳng có gì là không tốt cả. 

Tất nhiên, sau khi kết hôn nguyên nhân chủ yếu khiến số lần thức đêm của Lộc Chi giảm là do mỗi lần lăn lộn với Lăng Hạc xong cô đều mệt tới không nhúc nhích được, sớm vào giấc, không có thời gian cầm di động. 

À, nguyên nhân chủ yếu khiến cô hưởng thụ quãng thời gian đi về cùng Lăng Hạc chính là dáng vẻ lúc lái xe của anh quá nịnh mắt. 

Cô bất giác nhếch miệng cười, nghiêng đầu hỏi Lăng Hạc: “Vậy có nghĩa là ánh nắng hiện tại chúng ta nhìn là tia nắng từ tám phút trước hả?”

“Ừm, là như thế đó.” Lăng Hạc ngoảnh qua nhìn cô, cười nhẹ: “Em nghiêm túc nghe hết à?”

Lộc Chi hất mặt: “Tất nhiên rồi! Anh nghĩ em nghe không hiểu à? Xem thường ai đấy.” 

Lăng Hạc bật cười: “Anh không có ý đó, anh tưởng em sẽ thấy nhàm chán thôi.” 

“Không tẻ nhạt đâu, trái lại em còn thấy thần kỳ nữa.” Cô nhấn mở cửa sổ, gió bên ngoài nhanh chóng lùa vào. Cô ngẩng lên nhìn không gian rộng lớn trước mắt, bỗng cảm thấy thật kỳ diệu khi mỗi ngày đều có thể ngắm được những thứ vô cùng chấn động. 

Cô lui người lại ngồi ngay ngắn, nói: “Hẳn anh yêu thiên văn học lắm.” 

“Ừm.” Lăng Hạc đánh tay lái, cho xe xuống hầm.

“Anh giỏi thật, hiểu biết sâu rộng quá.” Lộc Chi thốt nên lời khen ngợi từ tận đáy lòng. 

Dù cho trước đó công tác ở Cục Hàng không hay giờ làm ở viện bảo tàng, anh đều rất xuất sắc. Lăng Hạc đỗ xe xong xuôi, quay qua nhìn cô: “Mỗi người đều có sở trường riêng mà, chẳng hạn như việc em có tài năng trang điểm vậy.” 

Lộc Chi ngẩn người trong giây lát rồi lập tức hồ hởi nhào qua hỏi: “Anh xem video của em rồi à?” 

Lỗ tai Lăng Hạc đỏ lên, anh không phủ nhận, chỉ nhẹ “ừm” một tiếng. 

Nhưng Lộc Chi nhất quyết không tha, cô đuổi theo anh xuống xe, vào tới tận thang máy rồi vẫn cố hỏi.

“Em trong video có xinh không?”

“Em makeup đẹp không?”

“Mấy mẹo em mách anh thấy hữu dụng không?”

Thật ra, mấy mẹo Lộc Chi hay chỉ trong video có hữu dụng hay không Lăng Hạc làm sao mà biết được, anh chỉ biết cô trong video rất đẹp, nhưng vẫn còn kém xa so với người thật. 

Hôm nay hứng thú của Lộc Chi lại cao vọt hơn so với ngày thường, Lăng Hạc có thể cảm nhận được tâm trạng cô không tệ. Bởi vậy mà khi anh hôn cô, cô cũng đáp lại nhiệt tình hơn hẳn, điều ấy khiến anh rất vui. 

Lúc anh áp Lộc Chi lên giường, cô đột ngột trở mình ngồi lên người anh. 

Gương mặt hai người ở sát gần nhau, tay cô m ơn trớn mặt anh, cười quyến rũ: “Hôm nay chúng ta thử kiểu khác đi.” 

Lăng Hạc nhìn cô, yết hầu căng thẳng trượt lên xuống, đoán không ra cái khác cô nói tới là gì. 

Cơ thể Lộc Chi linh hoạt trườn xuống như cá nhỏ. Cô hôn dần từ bụng anh xuống. Lúc này, Lăng Hạc đã nhận thức được cô định làm gì, lập tức bật dậy ấn bả vai cô. 

“Em không cần làm thế.” Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Lộc Chi ngước lên nhìn anh: “Nhưng mà em muốn.” 

Cô quỳ rạp trên mặt đất, đầu lưỡi li3m nhẹ vào qu@n lót căng phồng của anh. Cảm giác ẩm ướt nóng bỏng lan từ phía dưới lên toàn thân. Lăng Hạc không khống chế nổi mà thở d ốc, tay đang bám vào mép giường dùng sức đến trắng bệch. 

Lộc Chi cởi qu@n lót của anh ra, khiến thứ đó lập tức nhảy ra ngoài, gần trong gang tấc. 

Cô nhìn chằm chằm nó trong giây lát. 

Thô thật đấy, liệu cô có ngậm được không nhỉ?

Cô dùng tay sóc nhẹ hai cái rồi nghiêng đầu cúi mình bắt đầu hành động từ “rễ”. Lần nào cũng li3m một phát từ gốc lên tới đỉnh, toàn bộ phần thân đều nhiễm nước miếng cô tạo thành lớp màng trong suốt bóng loáng, mã mắt còn đ ộng tình tiết ra chất lỏng. Thấy Lăng Hạc thoải mái bật ra âm thanh từ cổ họng, cảm giác thoả mãn trong lòng Lộc Chi lập tức tăng vọt. 

Cô nhìn anh, há mồm, cứ như vậy mà ngậm quy đ@u, gắng nhớ lại dáng vẻ của nữ chính trong phim 18 + để bắt chước. 

Trước kia cô chưa từng dùng miệng làm cho người ta nên không có kinh nghiệm, động tác hết sức vụng về nhưng vẫn đủ làm cho Lăng Hạc sướng đến tê da đầu. 

Miệng Lộc Chi, ngậm d**ng vật của anh. 

Chỉ cần biết thế thôi cũng đủ làm anh cao trào. 

Sau khi thích ứng được với kích thước của anh, Lộc Chi bắt đầu khó nhọc trượt lên xuống đồ vật trong miệng. 

Cô làm rất nghiêm túc, hai má hơi hóp lại. Thứ đồ vật màu đỏ tím ấy cứ ra ra vào vào liên tục. Sau đó cô cũng nắm được một vài kỹ xảo, không để răng va vào anh nữa. 

Tốc độ của cô khá chậm. Thú thật, với Lăng Hạc nó chẳng khác nào một loại tra tấn, mang tới kh0ái cảm không như thường ngày. Giờ anh chỉ muốn cắm thật mạnh vào miệng cô, tốt nhất là chơi cho hỏng, nhưng cuối cùng anh vẫn chỉ bám chặt lấy mép giường, để mặc cô phát huy.

Lát sau quai hàm Lộc Chi bắt đầu thấm mệt. Cô nhả thứ đó ra, sượt qua môi bất giác kéo thành sợi chỉ bạc. Cô thở d ốc, tay không ngừng sóc. Sau đó cô lại hít một hơi, há miệng, ép đầu luỡi nuốt một nửa thứ c ứng rắn kia vào, chạm luôn vào chỗ sâu nhất trong yết hầu cô. 

“Ưm…” Cô bất chợt phát ra tiếng khó chịu vì phản ứng s1nh lý. 

Lăng Hạc sướng tới mức ngẩng đầu, Lộc Chi nhìn lên chỉ có thể thấy đường cằm sắc bén của anh. Sau đó, cô cảm nhận được có gì nóng ấm bắn thẳng vào yết hầu cô. 

Lăng Hạc vội vàng rút ra, ôm cô vào lòng, rút giấy.

“Xin lỗi em, anh không nhịn được.” Anh đặt giấy kê bên miệng cô, áy náy nói: “Nhổ ra đi.” 

Lộc Chi cũng không miễn cưỡng bản thân, lập tức nhổ hết t1nh dịch ra tờ giấy. Chất lỏng nhớp nháp chảy ra từ khoé miệng cô nhìn vừa khi3u gợi vừa nhục d*c, trông càng thêm quyến rũ. 

Lăng Hạc lau hết chất lỏng màu trắng dính trên miệng cô đi, rồi cúi đầu quấn lấy môi lưỡi cô.

Lộc Chi như đứa trẻ nằm trong lồ ng ngực anh. Tay anh tiến thẳng vào bên trong lớp váy ngủ của cô, vuốt v e nơi riêng tư, nơi đó đã sớm nhầy nhụa. 

Anh đưa một ngón tay vào. 

“A…” 

Anh không chịu buông tha môi cô nên cô chỉ có thể phát ra tiếng r3n rỉ nho nhỏ khi hai môi giao nhau. 

Anh thẳng tay cho một ngón vào, ra ra vào vào liên tục, ngón cái thỉnh thoảng lại cong lên xoa ấn vào âm đ ế. 

Có lẽ do vừa rồi khẩu giao cho anh bản thân cũng hứng tình sẵn nên chẳng bao lâu sau Lộc Chi đã cao trào, nằm trong lòng anh run rẩy. 

Lăng Hạc vẫn tiếp tục hôn cô, vừa sâu lại tràn ngập lưu luyến. 

Lộc Chi không dám chắc, nhưng dường như khi đang đắm chìm trong nụ hôn triền miên này, cô cảm nhận được tình yêu. 

Một từ mà có xác suất rất thấp trong cuộc hôn nhân của bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment