Dịch: Cải Trắng
Máy tính của Lộc Chi được mua cách đây 3-4 năm, ngay sau khi cô tốt nghiệp đại học. Mỗi khi cô cảm thấy nó đã đến hơi tàn, nó lại cố tình “nhổm” lên một chút khiến người ta thương tiếc không nỡ bỏ.
Thế nhưng, hôm nay nó đã phải chính thức kết thúc sinh mệnh của mình sau khi Lộc Chi lỡ tay đổ cà phê lên. Mặc dù khả năng là vẫn thoi thóp được nhưng Lộc Chi cũng định đổi luôn cho rồi.
Có lẽ vì đã có lòng đổi máy tính từ trước nên khi bị đổ cà phê vào cô không vội vàng “cứu vớt” nữa. Cũng may vừa rồi cô mới chỉ chuyển file tư liệu vào phần mềm biên tập chứ chưa bắt đầu. Tuy nhiên, công việc tồn ở đó vẫn phải làm, cô đành nhắn tin cho Lăng Hạc hỏi xem mình có thể dùng máy tính của anh không.
Chắc tại cô nhắn đúng lúc anh đang cầm điện thoại, hiếm khi được hôm trong giờ làm việc anh lại trả lời nhanh thế này: Ừm, em cứ tự nhiên.
Cô đi vào phòng làm việc ngồi xếp bằng trên ghế, mở máy tính Lăng Hạc lên.
Máy tính của anh không có mật khẩu, mở lên một cái thấy ngay giao diện trước đó chưa tắt.
Lộc Chi ngẩn người, đây là bản website của ứng dụng cô hay hoạt động mà.
Anh cũng dùng ứng dụng này à? Sao cứ thấy nó không phù hợp với hình tượng của anh lắm.
Lộc Chi toan di chuột sang góc phải màn hình nhấn tắt, vô tình thế nào lại liếc thấy tên ID của Lăng Hạc.
Cô sững sờ.
Dãy ID này cực kỳ quen thuộc với cô. Video nào cô đăng cũng có tài khoản này nhấn thích, mỗi lần cô livestream người này đều vào tặng quà nhưng không để lại bình luận nào nên Lộc Chi nhớ rất kỹ.
Giờ như này nghĩa là… người đó là Lăng Hạc?
Ảnh đại diện tài khoản vẫn là hình một chú nai trong rừng rậm, chẳng qua có hơi khác so với ảnh trên wechat chút, và ID của anh tên là “迷鹿” (Chú nai lạc lối)
Lộc Chi vẫn nhớ mình từng hỏi vấn đề này trên một buổi livestream, nói rằng có phải “cô bạn” này gõ sai phiên âm không, một là nai sừng tấm (麋鹿), hai là lạc đường (迷路), dù nghĩ như thế nào trông cũng rất giống gõ sai chữ.
(*): Hiện tượng chơi chữ đồng âm khác nghĩa. Cả 3 từ trên mình để tiếng Trung đều có phiên âm là “mi lu”. Nam chính đã chơi chữ ghép 迷 (lạc lối/lạc đường) với 鹿 (con nai/hươu) trong tên nữ chính vào thành ID của mình ý muốn ám chỉ mình luỵ nữ chính không có lối thoát, lạc lối trong việc yêu thầm ấy.
Tất nhiên, khi đó Lăng Hạc cũng không bình luận trên sóng trả lời cô. Những món quà anh tặng rất nhanh sau đó đã bị nhấn chìm bởi quà tặng của nhiều fan khác. Lộc Chi không quá để tâm chuyện đó, tiếp tục quay qua pha trò với người hâm mộ khác.
Cô mất cỡ vài phút để tiêu hoá sự thật này, rồi trong đầu cô đột ngột xuất hiện rất nhiều hình ảnh.
Hình ảnh Lăng Hạc hôn cô, những lúc miệng cô liến thoắng kể chuyện đôi khi quay sang lại bắt gặp anh nhìn mình chăm chú, rồi cả việc anh săn sóc tỉ mỉ cho cô đến mức thái quá trong cuộc sống sinh hoạt thường ngày.
Quan trọng nhất là, rõ ràng anh không phải thuộc tuýp người bốc đồng, xốc nổi thích theo đuổi k1ch thích. Anh trưởng thành, điềm đạm và cũng sống khá nguyên tắc. Thế nhưng mới quen cô được vài ngày, anh lại chủ động đề nghị kết hôn luôn.
Cứ như thể… có đáp án nào đó vừa vén màn sương chạy thẳng ra ngoài vậy.
Lộc Chi nuốt khan, cảm giác cổ họng mình khô khốc, đến tay di chuột cũng hơi run rẩy.
Mong mỏi xác thực câu trả lời đã đánh bật phép lịch sự cô muốn giữ, cô nhấn mở trang cá nhân của Lăng Hạc ra.
Đây là tài khoản lập ra hoàn toàn vì cô.
Danh sách người đang theo dõi chỉ có duy nhất cô. Tất cả video yêu thích lưu lại chỉ mỗi cô.
Tất tần tật từ video đầu tiên cô xuất hiện trên này đến cái mới nhất cô cập nhật, không thiếu một cái nào. Thậm chí ở đây còn có một số ảnh cô không biết mình đăng lúc nào, một vài dòng trạng thái thể hiện sự bực bội khi mình mãi không thể nổi lên, tất cả đều được anh chụp lại, phân loại và lưu trữ.
Đúng lúc này, chuông điện thoại trên bàn vang lên.
Tiếng chuông điện thoại của Lộc Chi là bản nhạc có tiết tấu nhanh, lúc này màn hình hiển thị còn hiện người gọi là Lăng Hạc, lại càng khiến cảm giác căng thẳng và nóng vội tăng cao.
Lộc Chi đoán chắc Lăng Hạc vừa mới phản ứng lại, biết cô sẽ thấy cái gì sau khi mở máy tính của anh.
Cô hít sâu một hơi, nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Alo.”
Lăng Hạc ở đầu dây bên kia lặng đi lúc lâu không nói tiếng nào.
Chợt, cô thấy lòng mình như sáng tỏ.
“Sao anh không nói gì?”
Lát sau, cô nghe thấy Lăng Hạc hỏi dò: “Em… thấy rồi đúng không?”
“Sao vậy? Trong máy tính anh có thứ gì không được xem à?”
Lăng Hạc chớp mắt, đáp: “Không.”
“Thế anh đang lo lắng điều gì?”
Đến nước này, Lăng Hạc có thể xác định một điều rằng, Lộc Chi đã thấy.
Cô đã trông thấy những dấu vết của nhiều năm trước anh từng lén lút dõi theo cô như bi3n thái, thông minh như cô chắc chắn đã hiểu điều đó có nghĩa là anh thích cô suốt bao nhiêu năm qua không đổi.
Thấy anh không nói gì nữa, Lộc Chi chủ động ngắt cuộc gọi trước. Đọc Full Tại TruyenGG.vision
Cô dựa lưng vào chiếc ghế mềm mại xoay vòng vòng mấy cái, ngón tay vô thức gõ nhịp trên tay vịn, nhìn màn hình máy tính đang sáng, khoé miệng không kiềm được nhếch lên.
Lúc Lăng Hạc về có mang theo cả bánh cuộn mua ở tiệm bánh Lộc Chi thích nhất. Thật ra cô mới ăn cơm tối xong chưa bao lâu nhưng vẫn mở túi bánh ra cắn miếng.
Ngồi nhà ăn nên cô không quá quan tâm hình tượng, cứ cắn hết miếng này tới miếng khác, quanh miệng thoáng cái đã lem nhem toàn bột cacao từ bánh, cơ mà cô mặc kệ.
Lăng Hạc ngồi xuống bên cạnh cô. Lộc Chi chăm chú ăn bánh, nhất thời hai người chẳng nói với nhau câu nào.
Tuy Lộc Chi thích ăn nhưng khổ cái cô lại là một người dạ dày nhỏ, ăn được nửa thì ăn không nổi nữa, thế là cô để lại một nửa chiếc bánh kề sát miệng Lăng Hạc.
Lăng Hạc cúi đầu cắn một miếng, quanh miệng cũng nhanh chóng xuất hiện vòng màu nâu từ bột cacao của bánh.
Sau đó, Lộc Chi đặt bánh lên bàn trà, quay người ngồi thẳng vào lòng anh, nghiêm túc cúi đầu “dọn” sạch bột cacao dính trên môi anh.
Bờ môi của anh thoáng cái đã bóng nhẫy nước, nhìn cực kỳ muốn bắt nạt.
Cô chống tay lên vai anh lùi người ra sau, đầu lưỡi vươn ra li3m chút chút trên môi anh rồi cũng nhanh chóng rụt lại.
Lăng Hạc lập tức tóm lấy ót cô muốn hôn đáp lại nhưng bị tay cô giơ ra che mất miệng. Cô dễ dàng nhìn thẳng vào mắt anh, sâu trong đó không còn gì khác ngoài phản chiếu bóng dáng cô.
Anh hơi ngửa đầu, tay di chuyển từ bên hông chui vào trong lớp quần áo, nhẹ nhàng vuốt v e tấm lưng bóng loáng của cô.
Cô dùng tay xoa mặt anh: “Thích em hả?”
“Ừm.” Anh tước vũ khí đầu hàng không chút do dự.
Cô nhếch môi cười, rồi cúi đầu hôn lên môi anh như để khen thưởng. Vừa chạm, anh liền vươn đầu lưỡi ra như muốn thâm nhập sâu thêm nhưng ngay khi chạm vào môi cô, cô lại rút lui, để lại cho anh khoảng không chơi vơi.
“Từ bao giờ?”
Anh hạ thấp giọng, vành tai ửng đỏ: “Lớp 10…”
Lộc Chi ngạc nhiên nhướng mày. Cô cũng đoán thời gian anh thích cô là hồi cấp ba nhưng không nghĩ sớm vậy.
Cô lại cúi người hôn anh.
Lần này Lăng Hạc chắc chắn rằng, cô đang coi hôn như phần thưởng, phần thưởng dành cho lời nói thật.
“Thế, mấy năm sau khi tốt nghiệp, anh có nhớ em không?” Tay cô lướt trên gương mặt anh, di dần xuống môi, ấn nhẹ một cái.
Anh nắm lấy cổ tay cô, há mồm ngậm ngón tay vào miệng li3m, rồi không kiềm được đặt nụ hôn lên cổ cô.
“Nhớ em, ngày nào cũng nhớ…”
Sau khi tốt nghiệp, Lăng Hạc trúng tuyển vào đại học top đầu cả nước về chuyên ngành hàng không vũ trụ, còn Lộc Chi thì tới một thành phố xa xôi khác tiếp tục học tập tại một ngôi trường đại học bình thường.
Bảy năm qua, anh chưa từng gặp cô.
Mỗi năm về quê ăn Tết, khi không có việc anh thường ra ngoài lượn vòng, nghĩ có khi có thể gặp được cô.
Thật ra, anh chưa từng hi vọng xa vời vào việc được ở bên cô. Chẳng qua là suốt bao nhiêu năm qua, anh chưa từng quên được cô, cũng không cách nào yêu người khác. Anh chỉ mong có cơ hội gặp lại cô lần nữa, được nhìn thấy cô từ xa cũng được.
Nhưng chẳng gặp được lần nào cả.
Ấy thế mà ngay khi anh dần tiếp nhận sự thật rằng giữa hai người không có duyên phận, thì cô lại như từ trên trời rơi xuống, để anh bất ngờ bắt gặp cô xuất hiện gần tiểu khu nhà mình.
Lần đầu tiên gặp, anh nghi ngờ bản thân nhìn nhầm. Dù không dám chắc, nhưng anh vẫn không khống chế được mà tăng tần suất về nhà lên.
Sau đó, anh ngẫu nhiên nghe được mẹ nhắc đến việc bên cạnh có gia đình mới chuyển tới, hai ông bà đó có cô con gái tên Lộc Chi, tên giống với cô nhóc trước cùng học ở trường THPT Số Một với anh.
“Có khi hai con từng học cùng nhau đấy.”
“Mẹ vừa bảo cô ấy tên là gì cơ?”
“Lộc Chi, con có quen không?”
…
Cuối cùng, hai người đã gặp lại nhau trong thang máy.
Không, phải nói rằng, đó là cuộc hội ngộ đơn phương của Lăng Hạc. Còn với Lộc Chi, đó là lần chạm mặt đầu tiên không đáng nhắc tới.