Thư Tình Tới Từ Vì Sao

Chương 12

Dịch: Cải Trắng

Ánh đèn mờ mờ trong phòng khiến bầu không khí thêm phần ái muội, trên sofa có hai người đang quấn lấy nhau, hương sữa tắm đôi bên quện lại. Cẩn thận lắng nghe còn nghe được cả tiếng nước lách tách nhè nhẹ, âm thanh gì đó như tiếng cọ xát nhớp nháp. Đó là tiếng của đầu lưỡi chạm vào “cô bé”. 

Lăng Hạc đang nằm, tay ôm lấy mông cô, khi đó Lộc Chi gần như là ngồi trên mặt anh. Môi anh đối diện với cửa mình của cô, vươn lưỡi ra sức lấy lòng. 

Đầu lưỡi anh vừa mềm vừa ướt, điệu nghệ “càn quét” bên trong huyệt nhỏ. Anh hiểu cơ thể cô rõ như lòng bàn tay, biết tường tận điểm nhạy cảm của cô nằm ở đâu nên cứ nhằm vào chỗ đó mà nhấn, liên tục như thế khiến Lộc Chi r3n rỉ không ngừng. 

“A ha… thoải mái quá… Lăng Hạc…”

Cô ngửa đầu nhăn mày, nét mặt không rõ đang sung sướng hay đau khổ, tay không tự chủ được mà nắm lấy tóc Lăng Hạc, cuối cùng l3n đỉnh ngay khi anh mới chỉ dùng miệng. 

Nước trong cơ thể cô trào hết vào miệng Lăng Hạc. Cô cúi đầu, hơi nhích người ra sau một xíu, thấy rõ hành động nuốt xuống của anh. Sau đó, cô lại lui hẳn về, ngồi lên cơ bụng Lăng Hạc, kiệt sức ngả người vào lòng anh. 

Lăng Hạc ôm lấy cô, cũng không động đậy. 

Hai người một trên một dưới, cứ như thế giữ khoảng cách thân mật khăng khít. 

“Thế, ID của anh có phải do gõ sai mà thành không?” Cô vẫn canh cánh chuyện này. 

Lăng Hạc vuốt v e tóc cô. Tóc Lộc Chi có làm xoăn nên sờ vào cũng không vuốt thuận lắm, nhưng thắng ở cái rất mềm mại, làm anh yêu thích không rời. 

“Không phải.” Lăng Hạc hôn l3n đỉnh đầu cô, nghiêm túc giải thích: “Mê trong mê luyến, Lộc trong Lộc Chi, anh không gõ sai.” 

Lộc Chi dán mặt vào lồ ng ngực anh, lén lén nhếch miệng cười: “Anh sến sẩm quá đấy!”

Cô nghe thấy tiếng Lăng Hạc cười khẽ. 

Cô dùng tay vẽ vời lung tung lên ngực Lăng Hạc: “Lăng Hạc, có một số chuyện, anh phải nói thành lời đối phương mới biết được anh nghĩ gì.” 

“Ví dụ như việc, anh không hối hận vì đã chọn bố mẹ và từ giã sự nghiệp. Điều này anh phải nói với họ, có như thế trong lòng họ mới với đi cảm giác áy náy.” 

“Và cả chuyện anh thích em, anh cũng phải nói cho em biết. Em là người rất suồng sã, cảm giác mập mờ như kia không phải điều em muốn, anh hiểu không?” 

“Được, anh biết rồi.” Anh nhắm mắt lại, nghiêm túc hưởng thụ tiếng cô vang lên gần mình trong gang tấc, với tay ra là có thể chạm tới cơ thể. 

Mỗi khi đáp ứng một yêu cầu nào đó của cô, anh luôn mang lại cảm giác “ngoan ngoãn” khó hiểu, khiến Lộc Chi rất thích. 

“Lăng Hạc.”

“Hửm?”

Lộc Chi bỗng nhiên nhổm dậy, nghiêm túc nhìn anh: “Em thấy bản thân may mắn quá!”

“Tại sao?”

“Bởi vì em lấy được một người chồng yêu em.” 

Nói xong, chợt cô thấy thấp thỏm: “Anh yêu em không?”

Lăng Hạc đưa tay vuốt mặt cô, tiếng nói như đang run rẩy: “Chi Chi, anh yêu em.” 

Câu tỏ tình này anh đã giấu nhẹm đi suốt 10 năm, phải đến giây phút này mới dám nói ra. 

Trong mắt mọi người, anh luôn là kiểu người ưu tú chói mắt, chỉ khi đứng trước mặt cô anh mới thấy tự ti chán chường. Anh đối xử với ai cũng dịu dàng, lịch sự và ôn hoà, chỉ có Lộc Chi mới có thể k1ch thích sự u ám không ai biết tới. 

10 năm trước, anh và cô từng lướt qua nhau nơi hành lang lớp học, cô nói chuyện vui vẻ với bạn cùng lớp, hoàn toàn không nán lại nhìn anh một giây nào. 

Anh tận mắt chứng kiến cô yêu hết người này tới người khác, người trước người sau chung quy vẫn có nét hao hao nhau thuộc về cùng một gu, nói tóm gọn là hình mẫu hoàn toàn khác xa anh. Vậy nên, anh chọn vùi lấp tâm tình của mình.

10 năm sau, cô trở thành vợ của anh, cô nói với anh rằng, nếu muốn đối phương hiểu rõ lòng mình, anh phải nói thành lời. 

Thế nên, anh đã nói “anh yêu em”. Đọc Full Tại TruyenGG.vision

Cô nói, cô may mắn vì lấy được người yêu mình chứ không nói mình được lấy người mình yêu. 

Anh không đau buồn khổ sở vì điều đó, anh chưa bao giờ là người có lòng tham. 

Anh còn rất nhiều thời gian, vẫn có thể cố gắng từng chút một để cô mở lòng đặt anh vào trong góc nhỏ. Tương lai bọn họ còn rất dài. 

Kể từ ngày đó, Lộc Chi thấy mình và anh càng ngày càng giống một đôi vợ chồng thực thụ. Mà thay đổi lớn nhất ở đây nằm ở Lăng Hạc. Anh bộc lộ tr@n trụi tình yêu của mình, bao gồm cả việc sinh hoạt trên giường cũng phong phú hơn. Bình thường cũng rất thích dính lấy cô mọi lúc mọi nơi. 

Lộc Chi thấy mình thế này như đang yêu đương vậy, có hơi hơi rung động, lòng càng thêm vui vẻ. Cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. 

Lộc Chi trước giờ luôn là người cực kỳ công bằng trong chuyện tình cảm. Lăng Hạc mang tới cho cô sự sung sướng cả về thể xác lẫn tinh thần, tất nhiên cô cũng làm điều tương tự với anh, đáp lại bằng tất cả những gì mình có. 

Đến chiều tối thứ sáu, Lộc Chi tới trước cổng viện bảo tàng chờ anh tan làm. 

Lăng Hạc đi ra cùng một đồng nghiệp nam. Không biết hai người họ đang nói gì mà mặt mày anh khá vui. Lộc Chi dõi theo anh bước chân xuống bậc thang, ánh chiều tà hắt lên người Lăng Hạc bỗng dưng như “thất sắc”, nhạt nhoà lui dần về sau. 

Lộc Chi tiến lên, chào hỏi người đồng nghiệp. 

“Chào cô, bà xã tôi thích xem cô lắm đấy, lần nào cô livestream cũng phải xem.”

Lộc Chi mỉm cười: “Cảm ơn cô ấy đã thích, đó là vinh hạnh của tôi.” 

Hàn huyên đôi ba câu xong, người đồng nghiệp đó cũng rất biết ý nói lời tạm biệt, Lộc Chi và Lăng Hạc sóng vai đi cạnh nhau ra bãi đỗ xe. 

Từ lúc thấy cô đến, gương mặt anh không giấu nổi vẻ vui sướng: “Sao em lại tới đây?”

“Em tới đón anh tan làm, em muốn đi ăn đồ Nhật.”

Đón anh tan làm.

Câu nói này trước giờ thường là đàn ông nói với phụ nữ, nhưng cô nói ra không hề thấy có gì không ổn, cũng chẳng thấy chuyện này có gì kỳ quái. 

Lăng Hạc cũng hết sức hưởng thụ việc đó. 

“Được, em muốn ăn ở nhà hàng nào?”

Lộc Chi lên xe, chọn ngay được nhà hàng, bắt đầu xem những món nổi tiếng nhất của họ, thi thoảng quay qua hỏi ý kiến Lăng Hạc. Khung cảnh này tự nhiên đến mức như thể bọn họ đã làm thế cả trăm nghìn lần. 

Nhưng thật ra đây là lần đầu tiên cô tới chờ anh tan làm, cũng là lần đầu tiên bọn họ ra ngoài đi ăn riêng với nhau kể từ sau lần đầu xem mắt. 

Lộc Chi thầm nghĩ, mọi thứ quá hoàn hảo, tâm trạng cô cũng cực kỳ vui vẻ, nếu như lúc đi vào nhà hàng Nhật Bản kia không gặp phải Chúc Trì. 

Chúc Trì là bạn trai cũ của cô. À, không đúng, phải là bạn trai cũ cũ mới chuẩn. 

Anh ta với Lộc Chi yêu nhau được cỡ 6 tháng, gọi là non nửa năm, có thể xem như mối tình kéo dài khá lâu trong số các mối tình của cô.

Thật ra giữa bọn họ không có tình yêu sâu đậm mãnh liệt gì. Cả hai đều ăn ý tự chơi theo cách của bản thân, không quấy nhiễu đối phương. Khả năng giường chiếu của Chúc Trì cũng gọi là khá phong phú, lần nào cũng khiến cô hết sức thoải mái. Bởi vậy khi anh ta mập mờ với nữ sinh khác, cô hay mắt nhắm mắt mở cho qua, không quá bận tâm tới, chỉ cần hiện tại anh ta không làm chuyện gì làm cô mất mặt, hay lên giường với người để lại mầm bệnh cho cô là được. 

Nhưng, rồi vẫn đến một ngày cô vô tình bắt gặp được cảnh Chúc Trì khoá môi nữ sinh khác. Cô không nói, cũng không làm gì cả, lập tức xoay người đi, xoá sạch phương thức liên lạc với đối phương, coi như không có người này. Bọn họ tới đây là chấm dứt. 

Lộc Chi chẳng thấy đau buồn gì cả. Sau đó, Chúc Trì nhiều lần tới gặp cô muốn tái hợp, nhưng cô không buồn bố thí dù chỉ là một ánh mắt. 

Nếu không phải hôm nay trùng hợp đụng mặt nhau ở đây, Lộc Chi gần như quên béng anh ta rồi.

Bình Luận (0)
Comment